Chương 35: Game
Trong ký túc xá không bật đèn, Ngôn Kỳ nằm trên giường, say đến choáng váng. Cậu dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa trán, một bên nhìn chằm chằm Diệp Dương không chớp mắt.
Đôi con ngươi cậu có màu sáng, ẩn dưới hàng mi dày, giống như một lớp sương mù mờ trên ô kính cửa sổ vào cuối mùa đông.
Diệp Dương và cậu cứ nhìn nhau như vậy, không hiểu sao trở nên câm nín, hồi lâu không nói chuyện.
Theo lý mà nói thì câu hỏi này không khó để trả lời, chỉ có hai đáp án mà thôi: Đã nghĩ về nó và không nghĩ về nó. Có gì phải đắn đo?
Ngôn Kỳ đột nhiên nhân ra gì đó, giơ tay nắm lấy cổ áo Diệp Dương:
“Cậu đã từng nghĩ tới đúng không?”
“Ừ, cũng xém chút.”
Diệp Dương mím môi sau đó mới tiếp tục nói:
“Hồi lớp tám đã từng nghĩ tới.”
Lúc này đầu óc Ngôn Kỳ cũng hơi mơ màng, suy nghĩ không rõ ràng lắm, nghe hắn nói vậy mới bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra hồi cấp 2, sau đó đột nhiên nhớ tới thời điểm đó là kiểm tra dự đoán kết quả phân hóa giới tính.
Khi đó kết quả dự đoán cậu sẽ phân hóa thành Alpha, Diệp Dương cũng thế.
Ngôn Kỳ nhớ rằng trong vài ngày sau đó, biểu hiện của Diệp Dương trở nên rất lạ.
Ngôn Kỳ hỏi:
“Bởi vì kết quả dự đoán phân hóa dạng giới, hai chúng ta đều là Alpha à?”
Khi đó bọn họ mới chỉ là học sinh cấp 2, trong nhận thức được giáo dục từ nhỏ, không có chuyện Alpha có thể ở bên cạnh Alpha, Diệp Dương nghĩ đến việc này mà bỏ cuộc cũng không khó hiểu. Nhưng Ngôn Kỳ vẫn cảm thấy khó ở lắm, lồng ngực cậu bị nghẹn đắng, như thể đã nuốt một cục giấy vụn.
Cậu nhíu mày, bóp yết hầu Diệp Dương.
Ngôn Kỳ không khống chế lực tay nổi, hơi dùng sức bóp một cái, Diệp Dương luồng tay vào ngón tay cậu, tạo ra khoảng trống để thở một hơi, lập tức giải thích với cậu:
“Không phải bởi vì cái này, Kỳ, cậu có nhớ không? Tôi từng mất một cuốn sách gác xếp nhà cậu ấy.”
Nghe câu này, Ngôn Kỳ hơi giật mình, từ từ buông tay ra.
Đương nhiên cậu nhớ tới, khi đó bọn họ bởi vì chuyện này mà đánh nhau, hơn nửa tháng không nói chuyện, cuối cùng Diệp Dương nhờ học sinh cùng lớp chuyển tờ giấy cho cậu để làm hòa.
Cục giấy vụn nghẹn trong lồng ngực cậu tựa như bị móng vuốt nào đó cào nhẹ, xé thành từng mảnh nhỏ.
Ngôn Kỳ thả tay xuống giấu vào trong chăn, cậu quay mặt đi dùng giọng điệu điềm đạm hỏi:
“Là lúc tôi làm lơ đến cậu đó hả?”
“Ừ.” Diệp Dương biết cậu không vui, vươn tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán cậu, dịu dàng dỗ dành:
“Tôi sai rồi, cậu đừng tức giận.”
Ngôn Kỳ: “Xin lỗi cậu.”
“…”
Ngôn Kỳ tiếp tục: “Nếu tôi biết, tôi sẽ không làm vậy với cậu.”
Diệp Dương im lặng chốc lát, vừa định nói chuyện thì nghe Ngôn Kỳ nói:
“Ba mẹ nói trước khi chuyển nhà có quét dọn gác xếp, thấy có đồ đạc của cậu trên đó, sách của cậu có thể cũng còn ở đó.”
Nhà cũ của gia đình Ngôn Kỳ ở Bạch Thành không gần trường Nhất Trung, cần phải đi tận một nửa khu nội ô mới tới nơi, bây giờ nhiệm kỳ Hội Học Sinh sắp kết thúc, cậu cũng có nhiều việc phải làm và bài học cũng rất nhiều. Giờ cậu không có thời gian rảnh để trở lại đó, nếu muốn tìm thì phải đợi đến nghỉ lễ.
Diệp Dương lắc đầu: “Không cần tìm nữa, giờ quyển sách đó vô dụng rồi.”
Ngôn Kỳ ngây người một lúc.
Cậu nhớ lúc đó nửa đêm Diệp Dương gọi điện thoại tìm cậu, giọng nói vô cùng lo lắng, ngày hôm sau còn liên tục hỏi cậu.
Tất cả những việc này cho thấy rằng cuốn sách đó đã từng rất quan trọng đối với Diệp Dương.
Bây giờ lại vô dụng rồi.
“Vậy tôi thì sao?”
Ngôn Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn:
“Sao cậu vẫn thích tôi?”
Diệp Dương muốn khiến Ngôn Kỳ vui vẻ, cho nên cố ý học nói phương ngữ một cách dở tệ:
“Mần sao mà tui biết được.” (Làm sao tôi biết được.)
Ngôn Kỳ im lặng một giây, sau đó đột nhiên cười lớn, giơ tay đấm vào vai tên này.
Một tay cậu chống lên giường, một tay câu vai Diệp Dương, ôm mặt hắn, chủ động hôn hắn.
Cách hôn của Ngôn Kỳ hoàn toàn khác với Diệp Dương, cậu vừa hôn vừa cắn, còn xấu xa liếm vết thương trên môi người kia thật nhẹ nhàng.
Diệp Dương bị cậu dày vò đến hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề, cuối cùng đẩy cậu xuống giường, dùng ngón tay lần mò cúc áo cậu.
Alpha dường như được sinh ra với thiên phú đặc biệt, hiểu rõ làm thế nào để đòi hỏi từ thân thể đối phương.
***