Chương 34: Lời Chân Thành
“Mấy đứa sao rồi?”
Chu Cừ hếch cằm:
“Uầy, chơi hai ván rồi, cả hai ván đều là hội trưởng thắng. Tụi tao bị dồn hai lần phạt rồi.”
Thẩm Thanh đột nhiên thông suốt, cười nói:
“Hội trưởng còn ở đây mà tụi bây còn muốn giành chiến thắng à? làm vậy khác gì chờ bị ăn hành đâu?”
“Đừng nói nữa mà, tao đang hối hận xanh cả ruột đây.”
Chu Cừ quay đầu nhìn hắn:
“Mua xong rồi hả? Vậy có thể bắt đầu phạt rồi.”
Nhân viên trong quán ăn lần lượt bưng các món ăn lên, mọi người cất bài UNO, chỉ để lại bộ bài Thật Hay Thách mới mua ở giữa.
Chu Cừ lôi một thùng bia tới, tự khui một lon.
Nam sinh bên cạnh nhìn cậu ta:
“Mời bạn gọi điện thoại cho bạn gái cũ, nói với cô ấy “nhớ cậu”.”
“Há há há mới bắt đầu mà dữ zị sao.”
“Lá bài này châm biếm thiệt đó.”
“Anh Cừ ơi mau gọi đi nào…”
Chu Cừ: “Ai mà chia tay rồi còn lưu số người yêu cũ chứ, tao với cô ấy đều xóa số của đối phương rồi.”
“Úi anh Cừ à anh Cừ, bạn gái của mày không phải là chị tiền bối lớp 12 hả? Tao có số chị ấy đây nè, tao đọc cho mày gọi nha.”
Mặt Chu Cừ lộ vẻ không thể ngờ tới.
Những người xung quang cười rộ lên, chọc ghẹo:
“Nhanh lên đi anh Cừ ơi, mau gọi cho người ta đi mà.”
“Được! Được! Được! Tao gọi là được! Đâu phải tao không dám làm!”
Chu Cừ lấy điện thoại trong túi, mở khóa, bấm gọi rồi bật loa ngoài.
“Tút___ Tút___”
Một giọng nữ trong trẻo đầu dây bên kia đáp lại:
“Alo, Chư Cừ hả?”
Những người khác đều im lặng vểnh tai lên lắng nghe, trong mắt còn âm thầm thúc giục:
“Nói mau đi!”
Chu Cừ nhăn mặt, xấu hổ rặn ra một câu:
“Nhớ… nhớ chị lắm…”
Giọng nói còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.
Mọi người đều muốn cười nhưng không dám, tất cả im lặng chờ đợi đối phương trả lời.
Đầu dây bên kia yên lặng hơn mười dây mới có tiếng trả lời:
“Giờ cậu đang ở đâu?”
“…”
Chu Cừ sững sốt, lập tức trả lời:
“Đang ở quán trước cổng trường chúng ta.”
“Tôi đang ở sân thể dục… ở dưới bục chào cờ ấy, nếu cậu rảnh thì qua đây nói chuyện chút nha.”
“Được, được rồi, giờ tôi qua đó liền.”
Chu Cừ cúp máy, đeo cặp lên:
“Mấy anh em à, tao đi trước đây nha!”
Mấy nam sinh ngồi đó ngơ ngác nhìn nhau.
“Cái này hay à nha.”
“Chơi Thật Hay Thách thôi mà cũng giúp người ta làm lành với nhau nữa hả?”
“Nhưng mà nó mới bị phạt có một lượt thôi á, còn nợ một lượt nữa mà trốn rồi hả!”
“Trò chơi sao quan trọng bằng người yêu được chứ.” Thẩm Thanh gom thẻ bài về rồi hỏi:
“Tiếp theo tới lượt ai?”
Dựa theo hướng kim đồng hồ, cách chỗ Chu Cừ một chỗ là Diệp Dương.
Ban đầu Thẩm Thanh sắp xếp để mọi người nói sự thật với người ngồi bên phải mình, cậu ta nghĩ rằng Diệp thần ngồi bên phải sẽ giữ bí mật cho hội trưởng, nhưng bây giờ có vẻ như Diệp thần ngồi chắn trước mặt hội trưởng, mà hội trưởng thì cũng khó mà thua, hai người họ ngồi thế nào cũng như nhau mà thôi.
Ngón tay thon dài của Diệp Dương lựa lựa, sau đó rút một lá.
Mấy nam sinh khác dù tò mò cũng không dám nhiều chuyện công khai, chỉ liếc mắt thăm dò Thẩm Thanh, Thẩm Thanh nhìn lá bà rồi nói:
“Dô mánh, là lá tổ hợp nha.”
Mời trả lời ba trong số năm câu hỏi sau:
1. Hãy nói tên mối tình đầu của bạn.
2. Mối quan hệ lâu nhất kéo dài bao lâu?
3. Bạn đang chủ động theo đuổi hay được theo đuổi?
4. Bước ngoặc của mối quan hệ là gì?
5. Đã bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ mối quan hệ này chưa?
“Oa…”
“Lời nói chân tình này thật sự sẽ động lòng người đó nha.”
“Diệp thần à, hội trưởng ở bên phải cậu đó nha, nhớ suy nghĩ kỹ càng rồi hẳn trả lời nha!”
“Biết nói chuyện không chèn! Hội trưởng là anh em tốt với Diệp thần nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết lịch sử yêu đương của người ta sao?”
Ngón tay trắng lạnh của Ngôn Kỳ sờ soạng nắp lon bia, cậu khẽ cụp mắt, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của Diệp Dương kề sát vào tai mình:
“Mối tình đầu của tôi, chính là cậu.”
Ngón tay Ngôn Kỳ ngưng lại.
Câu trả lời này không có gì ngạc nhiên với cậu, nhưng nghe một cách trực diện thế này, còn nói trước mặt nhiều người như thế lại chỉ để cậu nghe được.
Lông mi Ngôn Kỳ khẽ run, cậu khui lon bia, nghiêng người uống một ngụm.
Các nam sinh rộn ràng:
“Không hổ là anh em tốt, hội trưởng chơi đẹp quá.”
Lâm Gia Dụ ngồi bên phải Ngôn Kỳ, xòe tay nhún vai nói:
“Xem ra tui không thể nghe được lịch sử tình ái của Diệp thần rồi.”
Diệp Dương cười khẽ, ngón tay nghịch nghịch lá bài, tiếp tục sang câu hỏi tiếp theo:
“Tôi chưa từng yêu đương chính thức, nếu tính yêu thầm thì cũng được mười năm rồi.”
Ngôn Kỳ lại uống thêm ngụm bia.
Thẩm Thanh vội vàng nói:
“Diệp Thần, đừng chỉ nói với một người chứ, lát nữa sẽ chuốc say hội trưởng đó.”
Ánh mắt Diệp Dương nhìn vào lon bia trong tay Ngôn Kỳ, dừng lại một chút, sau đó lại cuối người nói vào tai cậu. Âm thanh vẫn rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được:
“Vấn đề thứ ba.”
“Tôi đang theo đuổi người ấy.”
Nói xong, hắn trộn mấy lá bài vào bộ bài, tiếp tục rút hình phạt tiếp theo của mình.
Là một lá bài hoán đổi vị trí.
Đổi chỗ cho người khác giới cách xa mình nhất.
Đây có thể coi như là lá bài có hình phạt nhẹ nhất của bộ bài.
Nhưng khi mọi người đi chơi, con gái với con gái toàn ngồi cùng nhau, Diệp Dương đổi chỗ ngồi cũng không khác gì rơi vào Nữ Nhi Quốc.
Từ góc nhìn của Ngôn Kỳ, xa xa phía bên kia chiếc bàn lớn toàn là nữ sinh, đột nhiên có một tên đẹp trai thái quá ngồi ở giữa, nhìn thật chướng mắt.
Diệp Dương đối với người khác không kiên nhẫn như đối với cậu, nhưng cơ bản vẫn giữ lịch sự.
Hơn nữa người này rất ít giao tiếp với nữ sinh, lần đầu tiên ngồi ở đó, các bạn học nữ bên cạnh đều nhiệt tình chào hỏi.
Thỉnh thoảng trong khi ăn hắn sẽ giúp chuyền đũa hay gì đó.
Ngôn Kỳ nhìn đi chỗ khác, cảm thấy bia tối nay hình như lên men hơi quá.
Chua, trừ vị chua ra thì không thấy vị bia đâu hết.
Vậy nên cậu đành uống nhiều thêm miếng nữa.
9 giờ tối.
Đêm hè oi ả, không mây không sao, ngoài cổng trường cấp 3 Nhất Trung đèn đường chiếu rọi, ánh sáng mờ ảo hắt xuống đất, tựa như kéo dài bóng người phía dưới.
“Diệp thần, tui giao hội trưởng cho cậu đó.” Thẩm Thanh đạp xe đạp vẫy tay chào tạm biệt hai người họ.
“Thứ hai gặp lại nha.”
Cậu ta loạng choạng biến mất trong màn đêm cùng chiếc xe đạp của mình, Diệp Dương khoác cánh tay Ngôn Kỳ lên vai.
Thật ra Ngôn Kỳ có thể tự đi, tư thế của cậu bình thường, không lảo đảo.
Chỉ là lúc mới tan tiệc, hắn thấy cậu đi về hướng ngược lại, hình như không nhận ra được đường đi.
Sau đó hắn mới chạy theo bắt được người ta, kéo người ta về.
“Sao rồi?” Diệp Dương hơi cúi người xuống, cõng Ngôn Kỳ lên:
“Sao tối nay uống nhiều thế?”
Ngôn Kỳ không trả lời.
Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Dương đối với Ngôn Kỳ, nếu lúc say rượu cậu không có suy nghĩ xấu xa nào, thì phần lớn thời gian cậu đều yên lặng.
Hắn không nói tiếp, lẳng lặng điều chỉnh tư thế cho cậu thật ổn định rồi đi vào khuôn viên trường.
Vẫn có học sinh ở lại sân thể dục chơi bóng đá.
Không biết ai đã đá lạc quả bóng, nó bay thẳng về hướng của họ.
Diệp Dương nghiêng người né tránh, lại lui về phía sau hai bước, xoay cổ chân đá trả bóng về cho họ.
Cái nhoáng người này hình như đã đánh thức Ngôn Kỳ.
Cánh tay khoác trên vai Diệp Dương đột nhiên siết chặt lấy hắn.
Diệp Dương vội vàng giơ tay nắm lấy cổ tay của cậu, giọng nói mang theo ý cười:
“Bóp chết người rồi sẽ không có ai mang cậu về ký túc xá đâu nha Kỳ ơi.”
Ngôn Kỳ thả lỏng tay ra một chút, đột nhiên hỏi:
“Hai cái cuối cùng thì sao?”
Diệp Dương: “…”
“Lời chân tình.”
“À… ý cậu là hai vấn đề còn lại đó hả?”
“Ờ.”
“Muốn biết à?”
Ngôn Kỳ nghe Diệp Dương hỏi là biết hắn muốn đòi hỏi, vì vậy giơ tay nắm cẳm hắn:
“Nói đi.”
Diệp Dương dừng một chút, tiếp tục ra điều kiện:
“Hôn tôi đi.”
Ngôn Kỳ lạnh lùng liếc nhìn sườn mặt hắn, sau đó chạm mắt với Diệp Dương vừa mới quay đầu lại nhìn cậu.
Bóng đêm dày đặc, con ngươi Diệp Dương cũng đen kịt, mồ hôi từ trên trán thấm ướt mấy sợi tóc đen rồi nhỏ xuống, trượt qua sống mũi cao thẳng, dừng lại trên môi hắn.
Ở đó có một vết máu đỏ bầm chưa tan.
Do cậu cắn.
Ngôn Kỳ vươn tay chạm vào, nhẹ nhàng mân mê.
Rồi lại nhanh chóng rời đi.
Cái chạm này nhẹ như không, nhưng Diệp Dương cảm thấy miệng khô khốc, hai mắt rũ xuống, hắn quay mặt đi, đá đá cuội trên đường.
Nghĩ lại hai câu hỏi cuối cùng trên lá bài Thật Hay Thách.
Bạn đang chủ động theo đuổi hay được theo đuổi?
Bước ngoặc mối quan hệ là gì?
Đã bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ mối quan hệ này chưa?
“Bước ngoặc là lúc lần đầu tiên cậu cắn tôi.”
Ngôn Kỳ cụp mắt, mơ hồ ậm ừ một tiếng rồi đột nhiên vùi mặt vào cổ áo màu đen sau gáy hắn, răng cậu khẽ cọ vào làn da bên ngoài tuyến thể.
Diệp Dương bị động tác của cậu quấy rầy, dừng một chút, lại thở hồng hộc nói:
“Cậu biết động tác này của cậu tập thành thói quen không?”
“Vừa thích xoa nắn gáy người ta, vừa thích cắn, giống như nựng một con mèo con vậy.”
Ngôn Kỳ buồn cười với cách so sánh của hắn:
“Đó là tôi muốn an ủi cậu.”
“Ừ.” Diệp Dương nói:
“Đêm đó tôi cứ nghĩ mãi không ngừng, nếu sau này cậu có Omega của mình, vậy lúc đánh dấu cậu cũng có thể an ủi người đó như vậy sao?”
“Kỳ à.” Hắn thì thầm:
“Có rất nhiều người thích cậu, việc tôi có thể làm cho cậu lại rất ít.”
“Nhưng tôi không muốn người khác cướp cậu đi mất…”
“Có lẽ tôi thực sự là một tên xấu xa.”
Những ngón tay đang nắm cằm hắn của Ngôn Kỳ từ từ siết chặt lại, trở nên hơi mạnh, hàm răng cậu từ chạm nhẹ chuyển sang cắn thật chặt gáy hắn.
Tuy không đau lắm, nhưng đã có những dấu răng mờ mờ trên mảng da đó.
Diệp Dương nhắm mắt lại, bước nhanh vào ký túc xá, đặt Ngôn Kỳ xuống.
Đèn chùm trong hành lang dường như bị hỏng, ánh sáng chập chờn, Ngôn Kỳ được ôm ở một tư thế khác, bước lên bậc thang.
Bởi vì Ngôn Kỳ khi vô tình, lúc cố ý trêu chọc hắn, đoạn đường dường như rất dài. Cuối cùng cũng tới cửa ký túc xá, Diệp Dương đá tung cửa, giống như ôm một củ khoai tây nóng hổi, vội vàng đặt ông trời con này xuống, muốn đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt tĩnh tâm.
Nhưng hắn không hề đề phòng bị Ngôn Kỳ vươn tay nắm lấy cổ áo, thô bạo kéo xuống.
Diệp Dương bị kéo ngã nhào, hai khối cơ bắp của hai người xuyên qua lớp vải cọ xát vào nhau, hắn sợ Ngôn Kỳ đau, vội vàng dùng cánh tay chống đỡ nửa người trên.
Ngôn Kỳ cụp mắt, chậm rãi cởi cà vạt ném sang một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn:
“Nói tiếp đi chứ, còn một câu nữa mà.”