Chương 31: Đại Hội Thể Thao
Hoặc có thể nói là từ khi biết Diệp Dương thích mình, cậu đã nghĩ tới những chuyện này.
Hậu quả của việc suy nghĩ quá nhiều là Ngôn Kỳ dần nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Diệp Dương cũng không đơn thuần.
Đối với phương diện này thật ra cậu có hơi lãnh đạm, không biết yêu, cũng chưa từng nghĩ tới yêu người khác như thế nào.
Nhưng bây giờ khi cậu nghĩ về chuyện đó, cậu muốn cố gắng hết sức để làm thật tốt.
Nên cậu mới chủ động đề nghị hai người thay phiên nhau ở trên, đây là nhượng bộ lớn nhất của cậu rồi.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc Diệp Dương lại không chịu.
Người này bình thường luôn nghe lời cậu, nhưng lúc này hắn lại lắc đầu từ chối:
“Cái đó, chắc là không được đâu.”
Ánh mắt Ngôn Kỳ mang theo hơi lạnh:
“Cậu có ý gì?”
Diệp Dương ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu một hồi, sau đó đột nhiên cúi người cụng trán với cậu:
“Kỳ ơi Kỳ, cậu đồng ý hẹn hò với tôi, tôi mừng phát điên lên được.”
“Nhưng có một số thứ… bây giờ tôi không thể cho cậu được.”
Hành động này cực kỳ thân mật, Ngôn Kỳ chỉ cần hơi nâng mắt là có thể nhìn vào mắt Diệp Dương.
Hắn luôn chân thành khi nhìn cậu, chuyện này Ngôn Kỳ hoàn toàn có thể cảm nhận được, cả sự “mừng phát điên” và những cảm xúc khác thường của hắn.
Là cảm giác tội lỗi hay một thứ gì đó khác?
Ngôn Kỳ không thể hiểu nổi: “Tại sao?”
Diệp Dương trầm mặc: “Tôi không nói được.”
“Có chuyện gì mà cậu không thể nói với tôi chứ?”
“Xin lỗi cậu.” Hắn âu yếm cọ cọ vào trán cậu.
“…”
“Vậy cậu đi đi!”
“Giận rồi hả?”
“Không có.” Ngôn Kỳ vươn tay đẩy Diệp Dương ra, thiếu chút nữa đẩy hắn ngã ra đất.
Cậu cũng không quan tâm mà ngồi dậy là lập tức bỏ đi.
Rất hiếm khi Ngôn Kỳ với Diệp Dương cãi nhau, hầu hết mọi xung đột của họ đều có thể giải quyết bằng nắm đấm, nhưng cũng có những lúc không thể giải quyết được, chẳng hạn như bây giờ.
Cá tính của Ngôn Kỳ rất ương bướng, tính cách cũng không thể nói là tốt được.
Mấy người không quan trọng đều không thể chọc giận cậu, cho nên tất cả tính xấu đều dồn vào Diệp Dương.
Tên này dỗ dành cậu suốt buổi chiều trên WeChat, cho tận đến khi tối đến cậu trở về ký túc xá, Ngôn Kỳ vẫn không muốn nói chuyện với hắn.
“Kỳ ơi…”
“Anh Kỳ ơi…”
Ngôn Kỳ đang ngồi trên bàn làm bài tập, Diệp Dương kéo ghế tới ngồi bên cạnh cậu nhận lỗi:
“Tôi sai rồi mà Kỳ, cậu đừng lơ tôi mà.”
Ngôn Kỳ dừng bút mắng:
“Cậu ồn quá.”
Dù vẫn còn chê hắn nhưng ít ra cũng chịu để ý tới hắn rồi.
Khóe môi Diệp Dương khẽ cong nhưng sợ Ngôn Kỳ phát hiện, cho nên lập tức kiềm lại, tiếp tục nỗ lực dỗ dành:
“Đừng giận mà.”
Còn không phải lại cậu à?
Ngôn Kỳ càng nổi nóng: “Cậu đi đi.”
“Tôi không đi đâu.”
Ngôn Kỳ cầm vở bài tập và bút đứng dậy:
“Vậy tôi đi đây.”
Diệp Dương vội vàng vươn tay kéo cậu lại:
“Thấy tôi phiền dữ vậy hả?”
Nghe hắn nói cậu này Ngôn Kỳ khẽ cau mày nhưng không hất tay hắn ra.
“Không phải lần trước nói muốn nghe tôi hát hả, giờ tôi hát cho cậu nghe, đừng tức giận được không?”
Ngôn Kỳ muốn bảo là “không được”, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Diệp Dương, cậu lại sửa thành:
“Vậy cậu hát đi.”
Sau đó dùng gương mặt Poker cầm điện thoại quay phim lại.
Vì muốn dỗ Ngôn Kỳ vui vẻ, Diệp Dương còn chọn một bài hát vui tươi hát cho cậu nghe, hát được nửa bài còn làm động tác như đang đưa micro cho Ngôn Kỳ.
Ngôn Kỳ lạnh lùng đập rụng bàn tay của hắn:
“Điên à.”
“Ừa ừa, tôi điên mà.” Diệp Dương cười nhìn cậu:
“Vậy cậu hết giận được không?”
Ngôn Kỳ xoa ấn đường trừng mắt với hắn:
“Vậy cậu thành thật nói cho tôi biết là tại sao đi?”
Nụ cười của Diệp Dương hơi cứng lại nhưng vẫn cố giữ vững:
“Chuyện này tôi thật sự không nói được.”
Ngôn Kỳ liếc hắn gật gật đầu:
“Cậu giỏi lắm!”
Mặc dù Diệp Dương vẫn luôn chiều chuộng cậu, nhưng Ngôn Kỳ cũng biết rằng nếu là chuyện hắn không muốn nói thì dù có hỏi như thế nào hắn cũng không hé nửa câu.
Có điều dù Diệp Dương không nói thì cậu cũng có thể đoán được vài thứ.
Đối với phương diện này, loại trừ khả năng hắn không muốn thì chỉ có một khả năng.
Nghĩ đến chuyện này cậu nhăn mày hỏi:
“Có phải sức khỏe cậu có vấn đề gì không?”
Nghe Ngôn Kỳ hỏi xong Diệp Dương có hơi ngỡ ngàng một lúc mới trả lời:
“Cậu thấy tôi có giống người có vấn đề sức khỏe à?”
Hắn xoa đầu cậu: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tôi không sao đâu.”
“Cậu được vậy là tốt nhất.” Ngôn Kỳ gỡ tay hắn ra, quyết định dành thời gian đến bệnh viện để hỏi thử, loại bệnh nào sẽ có ảnh hưởng đến đời sống tình dục của Alpha.
Diệp Dương không đoán được mạch não của Ngôn Kỳ, thấy sắc mặt cậu hơi dịu xuống thì mon men thăm dò:
“Cậu bớt giận chưa?”
Bây giờ Ngôn Kỳ thật sự đã bớt giận, nhưng buông tha cho Diệp Dương như vậy là quá dễ dàng, thế nên cậu giơ tay búng trán tên này một cái:
“Tôi rút lại lời nói lúc trưa.”
Cả buổi chiều hôm nay Diệp Dương đều bị Ngôn Kỳ lơ đẹp, nhưng nghĩ lạ hắn biết ngay đó là câu nào:
“Không… hẹn hò nữa hả?”
Ngôn Kỳ gật đầu: “Trừ phi cậu nói cho tôi biết nguyên nhân là gì.”
Diệp Dương nhìn cậu một hồi, sau đó thở dài:
“Thôi, tôi có thể từ từ đuổi theo cậu, chỉ cần cậu không giận nữa là được.”
…
Tại lễ khai mạc đại hội thể thao mùa Hè.
Tất cả học sinh của trường xếp hàng từng khối trên sân thể dục, những mái đầu đen tuyền đông nghịt một mảng sân, gió xào xạt thổi mùi hương cỏ bị ánh mặt trời nướng cháy, hoà lẫn vào mùi mồ hôi của mấy thanh thiếu niên..
“Các thầy cô và các bạn học sinh thân mến, đại hội thể thao mùa Hè lần thứ 28 của trường chúng ta sắp bắt đầu, kính mong các bạn học sinh hãy đề cao tinh thần giao lưu là chính, thi đấu là phụ, đạt thành tích tốt nhất về cho lớp trong đại hội thể thao lần này…”
Thẩm Thanh và vài nam sinh trong lớp dùng bìa cứng để quạt mát, rút vào giàn che của khu vực hậu cần để trốn nóng.
“Hôm nay trời nắng thiệt á, may mà tụi mình không cần đứng dưới nắng.”
“Không có nắng cũng đủ nóng rồi, hay là tụi mình đi vô văn phòng Hội Học Sinh hít điều hòa đi?”
“Ý kiến hay lắm, mày đúng là thiên tài đó Thẩm Thanh.”
“Hội trưởng ơi, mình về văn phòng hóng mát nha?”
Ngôn Kỳ xoay xoay bút trong tay, lấy chìa khóa để lên bàn: “Đi đi.”
“Hội trưởng vạn tuế.” Một nam sinh cầm chìa khóa chạy vọt đi.
Thẩm Thanh nghiêng người qua hỏi:
“Hội trưởng không đi hả? Ngồi đây nóng lắm.”
Ngôn Kỳ nhìn đồng hồ rồi nói: “Không đi đâu.”
Nội dung bắn súng 50 mét nam điểm danh lúc 10 giờ 20, bây giờ mà cậu chạy qua chạy lại văn phòng thì chắc sẽ trễ.
Thấy nam sinh cuối cùng đã rời đi, chỉ còn lại Thẩm Thanh và hội trưởng dưới giàn che, cậu ta hạ giọng hỏi:
“Hội trưởng ơi, tui nghe mọi người đồn tuần trước cậu hôn Diệp thần bên sân bóng rổ đúng không?”
Ngôn Kỳ ờ trả lời, ngước mắt nhìn: “Cậu muốn hỏi gì?”
Hai mắt Thẩm Thanh sáng rực, hưng phấn xoa xoa tay:
“Hai cậu… hai cậu hẹn hò đúng không?”
“Không.”
“Hôn luôn rồi mà kêu không có…”
Ngôn Kỳ không thèm ngẩng đầu lên mà nói:
“Nếu cậu không muốn đi vậy thì ở lại điền biểu mẫu giúp tôi đi.”
Thẩm Thanh co giò chạy:
“Không có gì nữa hội trưởng, tui đi đây!”
Thẩm Thanh vừa mới nhấc chân đi là Diệp Dương lập tức xuất hiện.
Hắn cầm hai lon nước ngọt ướp lạnh, áp vào một bên mặt Ngôn Kỳ ngồi xuống hỏi:
“Lúc nãy Thẩm Thanh dựa sát như vậy nói gì với cậu thế?”
Ngôn Kỳ: “Hỏi tôi vì sao hai chúng ta chưa hẹn hò.”
Diệp Dương: “…”
Ngôn Kỳ còn bổ thêm một nhát dao: “Cậu nói xem là tại ai?”
“Tại tôi.”
Ngôn Kỳ gật gù: “Biết thì tốt.”
“Kỳ ơi.” Diệp Dương đứng bên cạnh nhìn cậu điền biểu, đột nhiên hỏi:
“Lần trước cậu bảo hai chúng ta hẹn hò đi…”
“Là vì thích… tôi đúng không?”
Ngôn Kỳ đừng bút ngẩng đầu nhìn hắn:
“Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
Diệp Dương nhìn mặt mày cậu hờ hững, giật nắp lon nước khẽ nói:
“Tôi không dám cảm thấy.”
Sau đó hắn tự chuyển chủ đề:
“Đợi lát nữa cậu thi bắn súng 50 mét, tôi sẽ tới xem.”
“Xin mời các học sinh tham gia bắn súng 50 mét nam đến sân bắn tập để điểm danh, xin mời các học sinh tham gia bắn súng 50 mét nam đến sân bắn tập để điểm danh.”
10h20 lễ khai mạc kết thúc, hạng mục thi đầu tiên bắt đầu điểm danh.
Ngôn Kỳ là nhóm đầu tiên tham gia cuộc thi bắn súng, sau khi điểm danh xong, cậu đến vị trí bắn số 3 của sân bắn tập để kiểm tra thiết bị, sau đó luyện tập bắn súng dưới sự giám sát của nhóm giáo viên hướng dẫn.
Không biết ai đã tiết lộ tin tức việc cậu đang ở sân tập bắn 50 mét, trong nháy mắt một lượng lớn các học sinh đã bao vây sân tập, trong tay họ còn phe phẩy những lá cờ cổ vũ đủ màu rợp một góc trời.
“Cái đậu, hội trưởng còn biết bắn cung, tui lại càng yêu cậu ấy hơn rồi.”
“Hôm nay lại thêm một ngày hét rầm trời vì hội trưởng, hội trưởng cố lên.”
Nam sinh bên cạnh Ngôn Kỳ quay đầu hỏi cô:
“Không phải bà cùng lớp với tui hả? Tinh thần vì danh dự tập thể của bà đâu!”
Nữ sinh kia lại nói: “Nhưng tui cũng là thành viên của Hội Học Sinh mà!”
Nói xong cô bé lại phất phơ lá cờ rồi reo hò: “Hội trưởng mãi mãi là thần!!!”
Xung quanh vang dội những tiếng cười ồ.
Thông báo điểm danh của hạng mục thi đấu đã xong, nhưng ban phát thanh vẫn chưa nhận được bản thảo đại hội thể thao do các lớp nộp lên, vậy nên họ phát một bài hát tiếng Anh.
“Yeah we the word up on the streets.”
(Đầu đường cuối ngõ tràn ngập những tin đồn về chúng ta.)
“They talk talk talk bout you and me.”
(Họ luôn bàn tán về tôi và cậu.)
“Let’s start some rumors rumors”
(Vậy hãy bắt đầu tạo ra vài lời đồn thôi nào.)
Ngôn Kỳ cẩn thận lau báng súng, ngay khi cậu cầm súng lên để tập bắn, khóe mắt cậu thoáng nhìn thấy một bóng người nổi bật đang đứng giữa đám đông ở vòng ngoài trường bắn.
Diệp Dương sắp phải đi điểm danh cho hạng mục chạy 800 mét, lúc này hắn đã thay quần áo, bên ngoài khoác áo khoác đồng phục thể dục, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen.
Khi các học sinh xung quanh nhìn thấy hắn, họ đều tự động tránh sang một bên.
“Let’s start some rumors rumors”
(Vậy hãy bắt đầu tạo ra vài lời đồn thôi nào.)
Hắn đút một tay vào túi nhìn Ngôn Kỳ mỉm cười, kẹp ngón trỏ và ngón giữa vào nhau mô phỏng khẩu súng, sau đó nhắm về phía Ngôn Kỳ khẽ nâng tay.
“I wanna start some rumors with you.”
Ngôn Kỳ cong môi, nhắm mắt phải lại.
Nhắm ngay hồng tâm, bóp nhẹ cò súng.
“Đoàng____”
Một phát trúng ngay hồng tâm!
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Đại khái tác giả muốn nói về tâm lý của Ngôn Kỳ cần có thời gian chuyển hóa, vì đều là Alpha nên dục vọng chiếm hữu của Ngôn Kỳ hay Diệp Dương đều giống nhau. Còn nói thuộc tính của Diệp Dương thì với người khác giống như sói, còn đối với Ngôn Kỳ thì thành cún đồ á, bả nói nhiều nhưng tui chỉ dịch cái đoạn liên quan tới truyện thôi nha.