Chương 30: 30
Giọng nữ ngọt ngào của ban phát thanh trong khuôn viên trường hòa vào tiếng Ve kêu, mấy nam sinh trong Hội Học Sinh tháo băng tay ra cười rộn ràng:
“Chị Kỷ trong ban phát thanh có giọng nói thật dịu dàng, nếu tìm được một cô bạn gái như vậy, tui hứa không nhìn những cô gái khác nhiều nữa!”
“Anh hai à, uống mấy ly rồi mà mơ như này rồi, qua đây ăn tí đậu phộng đi mày.”
“Đàn chị Kỷ không chỉ xinh đẹp học giỏi, nghe nói gia cảnh của chị ấy cũng tốt nữa, tụi mình làm gì có cửa theo đuổi chị ấy chớ? Phải là một anh đẹp trai cỡ hội trưởng còn được.”
Ngôn Kỳ đang kiểm tra việc chuẩn bị trường bắn cho đại hội thể thao, nghe tới câu này thì hơi nhướng mày.
Thẩm Thanh lập tức xen vào:
“Có hỏi thử Diệp thần trước chưa, coi cậu ta chịu không?”
“Há há, thôi đi mày, tao không muốn nhập viện đâu.”
“Sợ gì mày? Tụi mình có hội trưởng bảo kê!”
“Đúng rồi hội trưởng ơi, cậu với Diệp thần ai kèo trên vậy?”
Ngôn Kỳ cầm khăn tay lạnh lùng mà thong thả lau cung tên, sau đó, cậu rút cung bắn một mũi tên giả vào không trung.
“Phập.”
Đám nam sinh bên cạnh lập tức im bặt.
Trong yên lặng, Ngôn Kỳ rũ mắt xuống kéo dây cung, hơi thất thần.
Cậu thật sự nên tìm cơ hội giải quyết chuyện này với Diệp Dương.
Tình dục là cách thể hiện tình yêu và ham muốn nguyên thủy nhất của con người, điều này đặc biệt biểu hiện rõ hơn ở Alpha. Khi yêu một ai đó, Alpha sẽ không tránh khỏi ham muốn chiếm hữu, chinh phục đối phương một cách mãnh liệt.
Trước đây Ngôn Kỳ chưa từng yêu đương, cậu đã kiềm chế rất tốt bản tính xấu này.
Nhưng không có nghĩa cậu không có.
Lần đầu tiên cậu muốn phát triển loại quan hệ này với một người, đối tượng còn là Diệp Dương.
Thỉnh thoảng Ngôn Kỳ sẽ nghĩ về quá khứ, rất nhiều chi tiết cho thấy Diệp Dương thầm mến cậu, tất cả biến thành một loại cảm xúc phức tạp hơi chua xót tích tụ trong lồng ngực.
Khi Alpha sinh ra lại dục vọng này với ai, họ sẽ có khao khát mạnh mẽ chính là dùng phương thức nguyên thủy thô bạo nhất, đánh dấu người này, biến người đó thành vật sở hữu của mình.
Nhưng Diệp Dương cũng là Alpha.
Việc cậu có thể làm bây giờ cùng lắm chỉ là để lại dấu răng trên người người này.
Không phải các Alpha không thể làm tình với nhau, nhưng kẻ bị xâm nhập sẽ đau đớn tột cùng. Nếu truyền tin tức tố vào đối phương, có khả năng ngất xỉu tại chỗ.
Tuy nhiên, người ta nói rằng một số ít các cặp đôi Alpha có thể thích ứng với tin tức tố của nhau sau nhiều lần thử nghiệm.
Đây là tất cả dữ liệu mà hội trưởng Ngôn tìm được trên các diễn đàn ABO khác nhau trong khoảng thời gian này.
Cậu cũng cố gắng tìm những biện pháp có ích để giảm đau.
Nhưng cậu không tìm được, bởi vì có quá ít cặp đôi Alpha, và không có nhiều người sẵn sàng chia sẻ cuộc sống riêng tư của họ.
“Hội trưởng?”
Nam sinh bên cạnh hỏi cậu:
“Chỗ này chuẩn bị tạm ổn rồi, tụi mình nghỉ dọn được chưa?”
Ngôn Kỳ hoàn hồn vén tay áo nhìn đồng hồ.
Tiết thứ tư trong buổi sáng cũng sắp tan học rồi.
Cậu nói: “Vậy giải tán đi, mọi người đi ăn cơm thôi.”
“Ô kê!”
Mấy nam sinh này đều từ lớp thể dục qua đây giúp đỡ, không có việc gì cần quay lại lớp, nên bắt đầu thảo luận xem buổi trưa nên ăn ở căn tin hay là ra ngoài.
Thẩm Thanh hỏi: “Hội trưởng, buổi trưa cậu định ăn cơm ở đâu? Cậu đi cùng Diệp thần à?”
Ngôn Kỳ nghĩ nghĩ: “Ừ, tôi đi tìm cậu ta.”
Nói xong cậu nhấc chân chuẩn bị rời đi.
“Hội trưởng đợi một chút.” Thẩm Thanh gọi cậu lại, thò tay vào trong túi mò mẫm, tìm được một tờ phiếu giảm giá đã nhàu nát:
“Đây nè, hai ngày trước tui đi ngang qua phố mua sắm, ở đó có một nhà hàng mới khai trương nhìn ổn lắm, rất lãng mạn á, đặc biệt dành cho các cặp đôi!”
Ngôn Kỳ cảm thấy Thẩm Thanh thực sự rất cố chấp, những ông mai bà mối lành nghề khác cũng không chăm chỉ được như cậu ta.
Ngôn Kỳ nhận phiếu giảm giá, không quay lại ký túc xá mà lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Diệp Dương, đi thẳng ra cổng trường đợi hắn.
Chỉ trong vòng mười phút, cậu đã thấy một bóng người cao gầy mặc một chiếc áo phông cổ rộng màu đen mỏng, đi rất nhanh từ tòa nhà ký túc xá.
Những đốm sáng do bóng cây tạo ra bên lối đi chiếu lấp lánh trên mặt Diệp Dương, trông thật điển trai. Bình thường hắn luôn lạnh lùng, mặt mày toát ra một cảm giác sắc bén như gươm. Lúc nhìn thấy Ngôn Kỳ, là lập tức cong mày mắt, vô thức thu hết sự công kích đó lại.
“Kỳ ơi cậu khát nước không?”
Ngôn Kỳ vừa nới cà vạt vừa trả lời: “Hơi hơi.”
“Vậy tôi đi mua nước, cậu chờ tôi ở đây.”
Nhìn bóng lưng hắn chạy băng băng qua đường, Ngôn Kỳ đột nhiên nghĩ Diệp Dương mà lâu nay cậu quen biết hoàn toàn khác với những gì người khác nhìn thấy.
Giống như lời của Đàm Kiệt nói ở quán lẩu hôm đó: Chỉ cần nhiệt tình và chu đáo một chút, giống như khi hắn đối xử với cậu vậy thì đảm bảo rằng không ai có thể từ chối…
Diệp Dương đối xử với cậu vẫn luôn như vậy, khiến cho lâu dần Ngôn Kỳ không phát hiện ra, hắn đối xử với cậu khác với những người khác, cũng khác với bạn bè thông thường.
Lần đầu khi nghe Diệp Dương đang theo đuổi ai đó, cậu cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bây giờ cậu mới nhận ra do cậu đã hình thành nên thói quen.
Sự kiên nhẫn của Diệp Dương căn bản không nhiều, hơn mười năm qua đều dùng hết cho “người anh em” này, nếu một ngày nào đó thật sự chuyển sang người khác, có lẽ Ngôn Kỳ sẽ dần dần nhận ra tình cảm của mình đối với Diệp Dương cũng không thuần khiết chỉ là bạn.
Thời điểm đó mà đến thì họ sẽ trở nên như thế nào?
Nhà hàng đó nằm trong một con hẻm vắng vẻ, khung cảnh rất đẹp, màu sắc trang trí chủ đạo là màu xanh đậm rất lãng mạn.
Vén tấm màn cửa nằm dưới những lá cây trang trí ra, ngẩng đầu là thấy Đàm Kiệt đang đứng bên cửa sổ, thò nửa người ra ngoài vẫy tay với họ.
Bên cạnh Đàm Kiệt là Tần Bác Viễn, còn có một người khác đang ngồi đối diện cậu ta.
Bọn họ cách nhau một lối đi nên cậu không nhìn rõ được người đó là ai, nhưng nhìn thân hình nhỏ nhắn như vậy cậu có thể đoán được đối phương là một cô gái.
Bình thường ra ngoài ăn thì họ sẽ không mời người khác giới, suy nghĩ đầu tiên của Ngôn Kỳ có lẽ đây là cô gái mà Đàm Kiệt theo đuổi thành công nên cũng không bận lòng. Đang định đi qua đó thì người vốn dĩ đang đi cạnh cậu là Diệp Dương bỗng tăng nhanh bước chân, bỏ cậu lại phía sau rồi ngồi vào chỗ bên cạnh nữ sinh kia.
Chân Ngôn Kỳ khựng lại, đột nhiên cậu cảm thấy rằng cách bài trí của nhà hàng này xanh lòe đến chói mắt.
Cậu đi qua đó nhìn hai đầu hai ghế đều đã có người ngồi, tựa như không có chỗ cho cậu thì khẽ cau mày. Cậu vươn tay định kéo Diệp Dương ngồi dậy thì Đàm Kiệt đã vội giữ tay cậu:
“Anh Kỳ à, tình nhân người ta ngồi chung với nhau mà cậu định làm gì thế?”
Vừa nói vừa xê mông sang một bên chừa chỗ trống cho cậu nói:
“Tui với Bốn Mắt nhường chỗ cho cậu nè… cậu ngơ ngác gì đó? Ngồi đi chứ?”
Lúc đầu cái câu “tình nhân người ta” của Đàm Kiệt lọt vào tai Ngôn Kỳ cậu còn tưởng mình đang nghe nhầm, đến khi hai chân tê dại bị kéo ngồi xuống ghế mới ngẩn ngơ nhìn hai người đối diện.
Bọn họ ngồi bàn cạnh cửa sổ, hai bên có màn nhung xanh bồng bềnh và ánh nắng vàng óng chiếu vào, vẽ ra những đường cong xinh đẹp trên khuôn mặt sắc nét của Diệp Dương, cậu thấy môi Diệp Dương khẽ động nói:
“Giới thiệu với Kỳ đây là bạn gái của tôi.”. Truyện Linh Dị
Ngôn Kỳ cảm thấy hơi choáng đầu.
Nếu câu lúc nãy tuông ra từ miệng Đàm Kiệt, Ngôn Kỳ còn có thể xem là tên tóc xoăn này nói nhăng nói cuội.
Nhưng Diệp Dương sẽ không lừa cậu, càng không bao giờ lừa cậu những chuyện như thế này.
Diệp Dương có bạn gái từ khi nào…
Tại sao cậu không biết chuyện gì hết vậy?
Ngôn Kỳ xoa xoa ấn đường cậu, đột nhiên muốn đứng dậy bỏ đi ngay lập tức.
Cảm giác khó chịu không thể giải thích được sôi sục trong lồng ngực, khiến Ngôn Kỳ hơi ngột ngạt, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, cậu không kìm được đứng bật dậy, quơ tay hất đổ chiếc bình thủy tinh trên bàn.
Bình thủy tinh rơi ầm trên đất vỡ vụn, trời đất xung quanh quay cuồng rồi tối sầm lại.
Hàng mi dài của Ngôn Kỳ run rẩy rồi chậm chạp mở mắt, cậu nhìn thấy một cuốn sách rơi ngay cạnh chân cậu đang mở toang dưới đất.
Cuốn sách này cậu dùng để che ánh sáng để ngủ trưa, vì rơi xuống nên cậu cũng tỉnh giấc.
Tuy đã tỉnh khỏi giấc mơ nhưng cảm xúc phiền muộn trong mộng vẫn còn âm ỉ trong lồng ngực, Ngôn Kỳ đưa tay sờ sờ hai bên thái dương còn có vệt mồ hôi chảy dài.
Trong giờ nghỉ trưa, lớp học rất yên tĩnh, tiếng sách rơi xuống sàn khiến Thẩm Thanh đang nằm dài trên bàn nghịch điện thoại giật mình.
Cậu ta quay đầu lại, thấy trên trán Ngôn Kỳ đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt không được tốt lắm, bèn nghiêng qua hạ giọng hỏi:
“Hội trưởng cậu không khỏe hả?”
Ngôn Kỳ cúi người nhặt cuốn sách lên lắc lắc đầu.
Thẩm Thanh còn đang lẩm bẩm bên kia:
“Lúc vào học tui thấy sắc mặt cậu rất tệ, có chuyện gì sao? Nhà hàng đó không ngon à?”
Thật ra Ngôn Kỳ chẳng có ấn tượng gì cả.
Trưa nay cậu đi ăn với Diệp Dương nhưng trong lòng còn nhiều tâm sự, nên cũng không để ý hương vị ở đó như thế nào, chắc là cũng không quá tệ.
Đổi lại là cậu ngủ trưa mơ một giấc mơ kỳ quái, khi tỉnh giấc thì một cảm giác chua chát từ lồng ngực lan đến tận cổ họng vẫn không thể nguôi.
Ngón tay Ngôn Kỳ xoa xoa mí mắt, cậu đứng dậy mở cửa sau của lớp học ra ngoài.
Buổi trưa căn tin của trường không có ai, cậu cầm chai nước đi đến quầy lễ tân thanh toán, thì đúng lúc có hai nam sinh của Hội Học Sinh bước vào:
“Hội trưởng cậu cũng đi mua nước hả?”
Ngôn Kỳ trả tiền xong quay lại thì thấy họ mặc quần đùi cùng áo ngắn tay, làn da lộ ra vẫn còn lấm tấm mồ hôi:
“Chơi bóng à?”
“Ừ.” Một nam sinh lau mồ hôi, khoát tay với người bên cạnh, “Mày nói xem sao mày nhát thế, con gái người ta đến xem mày chơi bóng, còn không biết tranh thủ chạy ra xin người ta thêm WeChat.”
“Mày không thấy Diệp thần ở đây sao? Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết không có ai tới đây để xem tao.”
“Giờ tạm thời không nói là cô ấy tới coi ai chơi bóng, mày thích con gái người ta đúng không?”
“Thì đúng.”
“Vậy còn không chịu chủ động, tính trước lo sau tới khi người ta quen người khác rồi thì ngồi đó mà khóc.”
Ngôn Kỳ: “…”
Nam sinh bị bạn lên lớp thấy cậu còn đứng phía trước nên hơi ngại, cậu gãi gãi đầu nói:
“Mày đừng nói nữa, hội trưởng còn ở đây để cậu ấy nghe được thì quê lắm.”
Lúc này nam sinh bên cạnh mới im lặng, hai người gật đầu chào Ngôn Kỳ rồi đi vòng qua cậu.
Sân bóng rổ cách căn tin không xa, đi ra ngoài rẽ trái là có thể nhìn thấy.
Bình thường lúc mặt trời nắng gắt như thế này sẽ không có ai ngồi bên ngoài xem, hôm nay vì Diệp Dương cũng có mặt, nên mới rộn rã một phen.
Ngôn Kỳ không muốn chen chúc với những người khác, nên cậu tìm bóng cây khuất người rồi ngồi nghỉ, chốc sau lại khoanh tay sau gáy nằm xuống.
Lúc đầu, Diệp Dương còn tưởng rằng hắn nhìn nhầm, vì Ngôn Kỳ có chứng ám ảnh cưỡng chế về sự sạch sẽ, cậu chỉ có thể nằm trên giường làm gì có chuyện nằm bẹp dưới đất như thế.
Nhưng bóng dáng người kia quá giống, hắn không khỏi lơ đãng liếc nhìn mấy lần.
Cuối cùng hắn có thể xác định rằng đó là Kỳ nhà hắn, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang nằm trên bãi cỏ xanh.
Hắn chuyền bóng lại cho đồng đội, chạy tới ngồi xuống bên cạnh Ngôn Kỳ:
“Kỳ ơi, sao cậu lại nằm dưới đất, không thấy dơ hả?”
Ngôn Kỳ nhướng mi mở mắt, thấy người đến là Diệp Dương thì chống tay bò dậy.
Mảng lưng áo màu trắng hơi dính bùn đất, Diệp Dương đưa tay muốn phủi giúp cậu, cậu trai kia đột nhiên cúi người hôn nhẹ môi hắn một cái.
Diệp Dương ngẩn ngơ.
“Hẹn hò đi.” Ngôn Kỳ khẽ nói:
“Cùng lắm thì sau này chúng ta thay phiên.”