Chương 3: Ký Túc Xá
Trước khi Diệp Dương cùng với cái thằng nhóc mang gương mặt vô cảm như bài Poker họ Ngôn kia nhập học, gã vẫn luôn là học sinh ưu tú nhất Nhất Trung, là Alpha nổi tiếng nhất trên bức tường tỏ tình trong khuôn viên trường, chỉ cần ngoắc tay bừa một cái là sẽ có hàng tá Omega đưa tới tận cửa.
Thả thính vài câu sau đó giải phóng tin tức tố thuộc về Alpha, khiến Omega mềm mại ngã vào lòng gã vốn không phải việc gì khó.
Gã thích lưu giữ ký hiệu của mình trên người Omega, dấu hôn, đấnh dấu tạm thời, thậm chí là đánh dấu cả đời, chán rồi thì tìm lý do để vứt bỏ.
Nhưng sau khi hai kẻ kia nhập học thì mọi thứ lập tức thay đổi.
Tên trên tường tỏ tình của gã bị xé xuống, đổi thành một nửa là Ngôn Kỳ, một nửa là Diệp Dương.
Omega mà gã thích nói với gã:
“Anh rất tốt, nhưng em thích hội trưởng Ngôn.”
Cho đến tận lúc này, khi gã đang ở hành lang tối đen của tòa nhà nghiên cứu, bị tin tức tố của Diệp Dương áp chế hoàn toàn, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Mẹ kiếp! Thật xúi quẩy!
Lục Nhất Thành nhe răng trừng mắt với Diệp Dương, người sau chỉ khẽ rũ mắt, bàn tay đang kìm chặt cổ gã bỗng nhiên nhấc lên cao.
Mùi máu tươi trào ra từ cuốn họng, tràn đầy khoang miệng gã. Lục Nhất Thành cố gỡ tay Diệp Dương ra khỏi cổ mình, cảm giác như bản thân sắp tắt thở tới nơi.
Gã từng nghe chuyện vừa học lớp 10 Diệp Dương đã đánh tên côn đồ cầm đầu trường nhập viện, cũng từng nghe về gia thế của hắn, cho nên dù Diệp Dương khiến gã khó chịu gã cũng chẳng dám có ý định xấu gì với hắn. Nhưng Lục Nhất Thành nghĩ nát óc cũng không biết câu nào của mình đã chọc trúng tên này, càng chưa từng nghĩ khi đánh nhau Diệp Dương lại ra tay tàn nhẫn như thế, thật sự là một thằng điên!
Một tay của thằng điên này còn đang nhét vào túi, lại có thể dễ dàng bóp chặt gã giống như đang bóp chết một con kiến.
Lâm Gia Dụ ngửi được mùi thơm nồng của rượu lẫn trong mùi ẩm của cơn mưa, là một tin tức tố cực kỳ nóng nảy, cực kỳ không ổn định.
Lâm Gia Dụ* chịu không nổi, run dữ dội, phải đỡ lấy cột đèn mới không ngã xuống đất.
(Bản gốc tác giả để là Lục Nhất Thành nhưng mà ngữ cảnh không đúng lắm, so theo vế sau và cả hoàn cảnh xung quanh thì mình nghĩ là Lâm Gia Dụ mới phải.)
Diệp Dương nghe thấy động tĩnh nên quay đầu lại nhìn, chợt nhớ còn một Omega đang ở đây thế là hạn chế giải phóng tin tức tố một chút.
Nhân lúc hắn đang mất tập trung Lục Nhất Thành tìm cách thoát khỏi gọng kìm của Diệp Dương, gã nhặt một cái ghế trong góc nhắm vào đầu Diệp Dương.
“Bang.”
Diệp Dương chặn nó từ trên cao, trở tay bẻ cổ tay của Lục Nhất Thành, tiếng kêu đau vang vọng khắp hành lang dài.
Chiếc ghế dựa rơi xuống tay Diệp Dương, hắn cầm lên xoay hai vòng rồi hỏi:
“Còn thích chơi đạo cụ nữa hả?”
Đôi mắt của Diệp Dương trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy được ánh đỏ, giống như thú dữ đang rình rập con mồi.
Lục Nhất Thành run rẩy theo bản năng, muốn lui về phía sau. Lúc còn chưa đứng vững thì lại bị đá ngã lăn ra đất.
Cho dù không có sự áp chế của tin tức tố thì gã cũng không phải là đối thủ của Diệp Dương.
Nam sinh cao lớn kia đột nhiên cuối người xuống, xé cổ áo gã ra. Lục Nhất Thành cảm thấy lồng ngực lạnh ngắt, gã nhớ lại câu nói lúc nãy của Diệp Dương.
“Alpha thì phải làm Alpha.”
Đm!
Thằng điên này thật sự muốn “xơi” Alpha hả?
“Loại mặt người dạ thú như mày mặc quần áo làm gì?”
Thấy hắn kinh hãi kéo cổ áo lùi sâu vào trong góc, Diệp Dương nhướng mày:
“Mày thật sự nghĩ tao sẽ “thịt” mày hả?”
“Là do mày đui hay tao bị mù?”
Lục Nhất Thành: “…”
Bên ngoài tòa nhà nghiên cứu, Lâm Gia Dụ dựa lưng trên cột đèn thở dốc, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Trước khi mất hết tri giác, cậu ta thoáng ngửi thấy mùi muối biển và cam quýt* phớt qua, mát mẻ giống hệt như gió biển đang thổi vào mặt.
(海盐柑橘: Lúc tra gg thì nó ra một loại nước hoa, nhưng mình nhìn thành phần thì lại không giống lắm nên để cam quýt muối biển luôn, ai biết mùi này mùi gì thì góp ý nha.)
Sau khi tiêm thuốc ức chế cho Lâm Gia Dụ, Ngôn Kỳ đưa cậu ta về lầu dưới ký túc xá, rồi nhờ một Omega trong hội học sinh xuống đón cậu ta.
Trên đường trở lại tòa nhà nghiên cứu, cậu đưa tay xem đồng hồ, đã 8 giờ tối rồi.
Chuyến xe buýt cuối cùng để về là nhà 10 giờ, cho nên vẫn còn kịp.
Vừa nghĩ tới đây, cậu ngước mắt lên nhìn thì thấy Diệp Dương đi từ trong góc khuất hành lang ra, trên tay còn lắc lư một cái ghế đẫm máu.
Ánh mắt của Ngôn Kỳ dừng lại một lát, con người của Lục Nhất Thành cậu cũng từng nghe nói lại, thật sự là đáng bị ăn đập.
Nhưng gã và Diệp Dương không học chung bao giờ, gã cũng không ngu đến mức đi kiếm chuyện với người có quyền có thế như Diệp Dương, vậy thì lý do là gì?
Ngôn Kỳ ngửi thấy tin tức tố mùi rượu mạnh rạo rực trong không khí, khẽ nhíu mày. Hay là do Diệp Dương đang trong kỳ nhạy cảm mà còn gặp Lục Nhất Thành?
Nếu như tin tức tố mùi rượu trong kỳ nhạy cảm có triệu chứng nặng giống như Đàm Kiệt nói, vậy chắc ăn là bây giờ Diệp Dương chỉ cần chọt nhẹ là bùng nổ, huống hồ trước giờ tính tình hắn vốn cũng chả hiền lành gì.
Ngôn Kỳ chuyển tầm mắt từ chiếc ghế đang nhỏ máu sang gương mặt của Diệp Dương, thấy ánh mắt, đuôi mày và khóe môi của hắn đều đang nhếch lên, biểu cảm rất thong dong. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì có thể thấy được trong con ngươi đen nhánh kia có một màu đỏ tươi nhàn nhạt đang bao quanh.
Ngôn Kỳ rất lí trí không đến gần hắn, móc điện thoại gọi 120.
Diệp Dương quăng cái ghế trong tay xuống đất:
“Đứng xa vậy làm gì? Sợ tôi cắn cậu hả?”
Lúc này người hắn giống như là rượu bị châm lửa, tin tức tố nồng đậm đang điên cuồng đấu đá trong cơ thể, giọng điệu khiêu khích cũng kiểu cà lơ phất phơ.
Ngôn Kỳ cúp điện thoại, bước hai bước lên trên, động tác nhanh nhẹn giữ lấy cánh tay của Diệp Dương, xoay ngược cánh tay hắn, xoay người ép cả cơ thể hắn vào tường. Đồng thời cậu đẩy đầu gối mình về phía trước, đè chặt khớp chân sau của Diệp Dương.
Mặt Ngôn Kỳ không có chút cảm xúc nào, cậu nói:
“Tới đây! Cắn một cái tôi xem thử?”
Tin tức tố mùi Muối Biển và Cam Quýt ập tới, đều là Alpha nên Diệp Dương chống lại theo bản năng, xoay người qua muốn quật ngã cậu.
Biết hắn đang trong kỳ nhạy cảm nên cực kỳ cáu kỉnh, Ngôn Kỳ không hề lơ là, cậu tránh thoát phản công của hắn rồi luồng tay xuống nắm lấy một bên cổ tay Diệp Dương đè vào tường.
Diệp Dương cũng không thật sự muốn đánh nhau với cậu, hắn xoay tay, nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên vai Ngôn Kỳ, sau đó nhích một chút nắm chặt tay của Ngôn Kỳ.
Cả hai người đều cao nên lúc này mặt mũi gần như là chạm vào mặt mũi đối phương, Diệp Dương nhếch môi, không để tâm nói:
“Kỳ à, tin tức tố của cậu thơm thật nha.”
Ngôn Kỳ vẫn dùng sức trên tay, hai người không làm gì đối phương được nên cậu chỉ nhàn nhạt nói:
“Để dành câu này nói với Omega nhà cậu đi!”
Bệnh viện gần trường Nhất Trung nhất chỉ mất khoảng mười phút nên xe cấp cứu đến khá nhanh, Ngôn Kỳ giúp nhân viên y tế khiêng Lục Nhất Thành lên xe, trên đường đi cũng nhìn kỹ những vết thương của gã, máu chảy rất nhiều, nhìn rất đáng sợ.
Sau khi kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói vết thương tương đối nghiêm trọng, có một vết nứt nhỏ, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, cũng sẽ không tàn phế.
Đồng thời lúc này, Diệp Dương cũng lấy máu làm xét nghiệm, bác sĩ nói đó là chứng mẫn cảm do rối loạn tin tức tố sau khi phân hóa gây ra, rồi đưa cho hắn hai liều thuốc an thần. Và đưa giấy chẩn đoán để hai người đem đến đồn cảnh sát để lập biên bản.
Sau khi giải quyết xong hàng loạt chuyện thì đã qua sáng hôm sau, Ngôn Kỳ và Diệp Dương trèo tường vào ký túc xá, cơn giông đầu tối qua đã biến thành mưa to, một vài tia sét chớp nhoáng nơi phía bầu trời xa.
Ngôn Kỳ đóng cửa sổ lại ngay tức thì nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng mưa điên cuồng đập vào kính, và tiếng sấm bị bóp nghẹt cuộn trong những đám mây đen kịch.
Diệp Dương vào phòng tắm tắm rửa, Ngôn Kỳ nới lỏng cà vạt của áo sơ mi đồng phục, áo khoác vắt trên cánh tay, gọi điện cho Đàm Kiệt trước.
Bên kia nhận điện thoại kèm theo một chuỗi tiếng ồn, Đàm Kiệt vào thẳng vấn đề:
“Nửa đêm nửa hôm ai mà gọi điện giờ này? Có gì nói lẹ còn không nói nữa thì biến!”
Nói xong cậu ta còn chửi:
“Một đám khốn nạn!”
Ngôn Kỳ đoán rằng cậu ấy ở trong quán net cả đêm, cậu dùng ngón tay tháo dây đeo đồng hồ, cười nhẹ nói:
“Ngôn Kỳ.”
“…”
Bên kia im lặng trong hai giây, sau đó là tiếng sột soạt. Sau đó giọng nói của Đàm Kiệt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, có lẽ cậu ta áp điện thoại lên tai. Tiếp theo Đàm Kiệt gọi cậu một cách rất ân cần:
“Anh Kỳ!”
“Anh Kỳ, nửa đêm cậu tìm tôi làm gì vậy?”
Ngôn Kỳ quay đầu nhìn hướng phòng tắm một cái, rồi kể lại tình trạng của Diệp Dương cho cậu ta nghe.
Đàm Kiệt “ài” một tiếng:
“Tui đã nói là ổng sẽ nổi điên mà, tập làm quen là được rồi, bạn cùng phòng của tui một tháng cũng điên mấy ngày.”
“Hơn nữa trong thời kỳ mẫn cảm, thể lực càng tốt thì Alpha càng quậy phá dữ hơn, theo tui thấy thì chỉ tiêm hai ống thuốc an thần là vô ích.”
Ngôn Kỳ co chân dựa vào cột giường, đút một tay vào túi: “Đúng vậy, vừa rồi mắt cậu ta vẫn còn đỏ.”
Đàm Kiệt ở đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói:
“Thực ra, điều hữu dụng nhất vào lúc này là để ổng giải tỏa ra hết.”
Ngôn Kỳ hỏi lại:
“Là đấm bao cát á hả?”
“Đấm bao cát cũng được, nhưng chỉ là để giải phóng thể lực thôi, không có hiệu quả tức thì.”
“Hả?”
Đàm Kiệt hạ thấp giọng:
“Lấy ví dụ là bạn cùng phòng của tui đi. Trong kỳ nhạy cảm của nó, mỗi lần tắm nó có thể ở trong nhà vệ sinh hai tiếng, nó còn mang điện thoại theo nữa. Cậu nghĩ nó làm gì ở trong đó mà lâu như vậy?”
Đàm Kiệt cười khúc khích hai tiếng:
“Cái này cần giải phóng cả thể lực và cả tinh lực nữa.”
Ngôn Kỳ: “…”
Cậu lặng lẽ liếc nhìn vào nhà vệ sinh, sau đó nhìn xem thời gian trên đồng hồ.
Mới qua hai phút thôi.
Đầu dây bên kia Đàm Kiệt vẫn đang nói:
“Vào lúc này đừng giành nhà vệ sinh với ổng, cũng đừng giục ổng. Lần trước tui nhịn không nổi nên lao vào một lần, mẹ kiếp, con chó điên đó túm cổ tui lại cạp tui mấy phát! Cho đến bây giờ vết răng vẫn chưa biến mất!”
Ngôn Kỳ hỏi:
“Cậu ta cắn cậu làm gì?”
“Hazzi” Đàm Kiệt tỏ ra hiểu rất rõ nói:
“Không phải là tất cả Alpha ở độ tuổi của chúng ta khi mới phân hóa đều như vậy sao? Ngứa răng cả ngày giống y như con muỗi vậy đó, nhìn cổ Omega người ta là muốn cắn, nó không tìm được Omega nên toàn là cắn tui!”
Chiếm hữu và đánh dấu Omega là bản tính của Alpha, đồng thời đây cũng là bản năng gần giống với dã thú.
Sự khác biệt duy nhất có lẽ họ là con người, có lý trí để kiểm soát bản năng ham muốn này.
Ngôn Kỳ nhớ lại lúc mình tìm thấy Lâm Gia Dụ đang giải phóng tin tức tố vào đêm qua trong tòa nhà thí nghiệm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu cậu đến muộn nữa.
Công bằng mà nói, tin tức tố nồng nàn và ngọt ngào của Omega thực sự rất hấp dẫn đối với Alpha.
Giọng nói của Đàm Kiệt vẫn đang rỉ rả rót vào tai cậu:
“Đừng nói gì, cho ổng cắn một cái, có tác dụng là được, mấy ngày sau là ổn rồi. Anh Kỳ, cậu cũng có thể thử một chút, có câu nói như thế nào nhỉ? “Anh em tốt chính là khi anh em cần thì trở thành Omega của anh em!!!!””
Ngôn Kỳ: “Chuyện đó nói sau đi, cúp đây!”
Cậu bấm điện thoại, rũ mắt, ngón trỏ ấn nhẹ vào làn da ở bên cổ, Thử tưởng tượng nếu để cho Diệp Dương cắn một miếng…
Thái Dương của Ngôn Kỳ co giật liên hồi.
Không phải sợ đau, mà là thiên tính của một Alpha cực kỳ bài xích việc một Alpha khác để lại dấu ấn trên cơ thể mình, cho dù đó là dấu răng.
Cậu tháo cà vạt, đi về hướng cửa sổ, kéo rèm cửa hai bên lại.
Cánh cửa phòng tắm sau lưng “cạch” một tiếng mở ra.
Ngôn Kỳ: “… Cậu xong rồi hả?”
Mới qua bao lâu đâu chứ.
Diệp Dương vuốt mái tóc đen ướt sũng của mình, cầm khăn tắm màu trắng lau sơ qua rồi nói với cậu:
“Cậu vào đi.”
Trước khi vào phòng tắm, Ngôn Kỳ cầm đồng hồ đeo tay trên bàn lên nhìn:
“Mới có năm phút mà.”
Diệp Dương mở ngăn tủ lấy máy sấy tóc, cũng cầm đồng hồ lên xem.
0 giờ 30 phút, khi hắn bước vào phòng tắm là 0 giờ 25.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) của hội trưởng Ngôn ngày càng trở nên đáng sợ hơn rồi, chờ tới lượt thôi mà còn tính thời gian người ta đi tắm nữa.
Diệp Dương sấy tóc khô xong nằm lên giường, trong cơ thể tin tức tố rượu vẫn còn đang cuộn trào, chạy lung tung điên cuồng không biết đường ra, khiến toàn thân hắn nóng như lửa đốt.
Hắn buông lỏng các khớp rồi nắm chặt tay lại, đấm một đấm vào tường.
Bức tường rung lắc dữ dội khiến bụi rơi xuống mù mịt, vết nứt lan ra như mạng nhện. Hắn không cảm thấy đau mà chỉ có cảm giác tê nhẹ từ xương ngón tay truyền đến.
Hắn buông nắm tay ra, gác tay lên trán. Tin tức tố càng ngày càng nồng đậm thúc dục những loại ham muốn lên cùng cực, bạo lực, chinh phục, còn có ham muốn tình dục.
?…???
Diệp Dương mở mắt ra, nhớ tới phản ứng kỳ quái lúc nãy của Ngôn Kỳ.
Chắc ăn là Ngôn Kỳ tưởng hắn “giải quyết” trong nhà vệ sinh.
“Cậu xong rồi hả”
“Mới có năm phút mà”
Diệp Dương: “…”
Đôi khi hắn nghĩ rằng mạch não của Kỳ thật quái đản.
Hội trưởng Ngôn có mạch não quái đản sau khi tắm xong ra ngoài, cậu rót nước lạnh vào ly và đưa cho hắn.
Ánh sáng đèn lớn trong phòng có chút chói mắt, Ngôn Kỳ tắt nó đi rồi bật lại đèn ngủ bên cạnh giường, ánh đèn vàng ấm áp hơi mờ ám, có thể nhìn thấy mồ hôi trên lưng Diệp Dương từ từ nhỏ xuống như như sáp đèn cầy.
Eo của hắn căng chặt, toàn thân anh đang ở trong trạng thái cực kỳ kiềm chế.
Ngôn Kỳ không nhìn thấy dấu vết gì trong phòng tắm là biết Diệp Dương tắm xong lập tức ra ngoài, thấy hắn khó chịu như vậy, lại chỉ vào phòng tắm, hỏi:
“Muốn vào đó nữa không?”
Diệp Dương đem ly nước trả lại cho cậu, ngón tay thon dài ấn ấn giữa lông mày:
“Cậu xem tôi thành kiểu người gì rồi?”
Ngôn Kỳ nhận lấy ly nước rồi rót thêm nửa ly tự uống, nói với hắn:
“Không có gì, sợ cậu nhịn nhiều quá sẽ có chuyện.”
“Không đâu.”
Nghĩ đến Lục Nhất Thành, Diệp Dương nhướng mày nói:
“Alpha mà ngay cả năng lực khống chế sinh lý cũng không có thì khác gì dã thú đâu.”
Hắn thoáng nhìn xương quai xanh của Ngôn Kỳ, đường cong từ cổ đến vai rất săn chắc, vì ngửa đầu uống nước nên hầu kết (trái cổ) trượt lên trượt xuống.
“Đừng…”
Ngôn Kỳ: “?”
Diệp Dương nhìn bộ ngực trần đang rỏ nước của cậu, quay mặt sang một bên, nhặt áo sơ mi thảy lên đầu cậu:
“Cậu mặc quần áo đàng hoàng coi.”
___***___
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ Kỳ: Không mặc!
Ngủ chung với anh em tốt thì mặc quần áo làm chi! Khùng hả!
***
Tui chưa đọc hết truyện nhưng mà Đàm Kiệt có ngày sẽ hại chớt thằng bé Ngôn Kỳ cho coi, kiểu gì mà toàn xúi anh em đưa cổ để người ta cắn zị.