Chương 26: Trêu Chọc
(Tên gốc là Love Letter, một bộ phim của Nhật ra mắt năm 1995.)
Mở đầu phim, nam chính đã qua đời, thông qua những lá thư và ký ức, những mảnh vỡ bị thời gian làm thất lạc lại được chắp nối, ghép thành một tình yêu thầm kín không ai hay biết.
Thật đáng tiếc nhưng cũng thật xinh đẹp.
Khi rời rạp Ngôn Kỳ nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của một cô gái ở hàng sau.
Cậu và Diệp Dương lúc xem phim rất ít khi khóc, nhưng bọn họ căn bản không hay xem loại phim này.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Ngôn Kỳ vào nhà vệ sinh, cậu đưa tay dưới vòi cảm ứng, nhìn khuôn mặt của mình trong gương.
Đột nhiên cậu nghĩ, nếu như mình không tự phát hiện, Diệp Dương không nói ra thì bọn họ rốt cuộc sẽ như thế nào?
Sẽ giống như bộ phim lúc nãy ư?
Diệp Dương từ trong gian phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy hai tay Ngôn Kỳ ướt sũng đứng thất thần, hắn bóp một ít nước rửa tay quẹt lên tay cậu.
Những ngón tay của hai người đều thon dài, màu sắc làn da Ngôn Kỳ thiêng về trắng lạnh, hai bàn tay va vào nhau tạo thành bọt nước trơn trượt, âm thanh cọ xát da thịt phát ra có hơi thần kỳ.
Ngôn Kỳ nghiêng đầu nhìn bắt gặp ánh mắt của Diệp Dương, hắn lạnh nhạt nhếch môi cười.
Ngôn Kỳ rút tay bôi bọt xà phòng lên môi hắn.
Diệp Dương cúi đầu nhẹ nhàng thổi bọt xà phòng vào trong cổ áo của Ngôn Kỳ, bọt biển tan thành nước chảy dọc theo đường cong xinh đẹp mượt mà, trượt vào tấm lưng cậu.
Sau khi rửa sạch, Ngôn Kỳ rút một tấm khăn giấy từ chiếc hộp dưới gương ra lau khô tay, nhân tiện lau cho Diệp Dương rồi hỏi hắn:
“Giờ về ký túc xá à?”
“Qua chỗ Đàm Kiệt trước đã.”
Lúc đi tới đây Diệp Dương đi tay không, quần áo vẫn còn ở chỗ Đàm Kiệt.
Ngôn Kỳ ừ đáp lại.
Cậu chưa từng qua đó, sẵn dịp này đi cho biết cũng được.
…
Khi họ bước vào thì Đàm Kiệt đang chơi game.
Cậu ta gõ phím bùm bùm không thèm quay đầu lại hỏi:
“Tối nay cậu về lại bên kia đúng không anh Diệp?”
Diệp Dương ờ một tiếng rồi đi lấy quần áo của mình.
Ngôn Kỳ im lặng dựa vào khung cửa, ánh mắt quét một lượt trong phòng.
Phòng đơn đúng tiêu chuẩn của đám con trai, giường tầng bằng sắt, tất và quần áo vương vãi dưới sàn, lon bia rỗng nằm ngổn ngang.
Nếu không phải có phố ẩm thực đối diện, e rằng còn nhìn thấy thêm vài hộp rỗng đựng đồ ăn mang về nữa.
Thật khó tưởng tượng Diệp Dương làm sao mà ở đây được mười hai ngày.
Ngôn Kỳ bước vào, cúi người nhặt những lon rỗng trên mặt đất xếp vào tường.
Lại nghe Đàm Kiệt tiếp tục nói:
“Đợi cậu đi rồi sẽ không có ai đi tổ đội với tui nữa.”
“Hai bữa trước, nữ sinh chơi đấu ba với tụi mình nói thích cậu, còn hỏi tui khi nào có thể kéo cậu chơi tiếp nữa đó.”
Ngôn Kỳ khựng lại.
“Đúng rồi, hôm nay cậu sao rồi anh Diệp, sim điện thoại cũng rút luôn, đi hẹn hò với người ta phải hơm?”
Diệp Dương vội ho một tiếng nhắc nhở:
“Kỳ cũng ở đây.”
Đàm Kiệt sửng sốt một chút, quay người lại nhìn cậu, ánh mắt sáng lên:
“Anh Kỳ thật nè! Sao cậu tới đây? Sao không nói trước cho tui biết, tui đi mua bia ba chúng ta uống chung.”
“Mà hôm nay cậu gọi điện thoại cho tui hả? Lúc đó tui đang ở trong lớp, không biết có điện thoại đến, có chuyện gì sao?”
Ngôn Kỳ cười khẩy: “Chỉ là tìm một con chó rút sim điện thoại thôi.”
“Hahahahaha——” Đàm Kiệt cười điên cuồng:
“Anh Diệp cậu nhìn việc cậu làm tàn ác chưa nè, thậm chí anh Kỳ tìm cậu cũng tìm không được.”
Bây giờ Diệp Dương thật sự muốn khâu mỏ Đàm Kiệt lại.
“Anh Kỳ à, ngày mai rảnh thì cùng nhau tụ tập ăn uống đi, hay là quay lại quán lẩu lần trước đi, tui gọi thêm thằng Bốn Mắt với Cố Dã nữa, cậu thấy được không?”
Ngôn Kỳ trả lời cậu ta: “Cũng được, vậy chúng tôi về trước đây.”
Nói xong cậu bước ngay ra khỏi cửa.
Diệp Dương nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Kỳ đi vào một cửa hàng tiện lợi bên kia đường.
Ngôn Kỳ đi dạo vài vòng rồi dừng trước quầy bán sạc dự phòng, cầm lấy một cái lật qua lật lại để kiểm tra dung lượng pin, rồi đi đến quầy thu ngân thanh toán.
Diệp Dương đút tay vào túi quần đứng một bên nhìn cậu, sau khi Ngôn Kỳ thanh toán xong thì kéo ngăn nhỏ bên hông ba lô của hắn ra nhét cục sạc dự phòng vào.
“Cho tôi hả?”
Ngôn Kỳ ờ trả lời rồi lạnh nhạt nói:
“Tránh cho cậu lại giả vờ điện thoại hết pin nữa.”
Diệp Dương: “…”
Trở lại ký túc xá đã gần mười một giờ, cổng lớn đã đóng chặt, Ngôn Kỳ với Diệp Dương đành trèo tường vào.
Ngôn Kỳ đi vào phòng tắm cởi áo sơ mi đặt nó bên cạnh bồn rửa, Diệp Dương bước vào, nhìn thấy nửa trên trần trụi của cậu, lập tức nhìn đi chỗ khác, hắn cố gắng rửa tay mà không quay đầu nhìn, rửa xong thì chuẩn bị đi ra ngoài.
Thấy hắn như vậy Ngôn Kỳ lại nổi ý trêu chọc:
“Tắm chung không?”
Diệp Dương nhướng mày:
“Biết tôi có ý với cậu, mà cậu vẫn muốn tắm chung với tôi?”
Ngôn Kỳ cụp mắt cởi thắt lưng:
“Cậu có ý gì thì cậu thử xem.”
Diệp Dương đang định đi ra ngoài, nhưng nghe thấy lời này lập tức đóng cửa lại, xoay người bước hai bước ra phía sau cậu. Hắn vòng tay về trước, xoa xoa cần cổ mảnh khảnh của Ngôn Kỳ, bàn tay hắn đặt ở nơi hiểm yếu, ngón cái còn chạm vào tuyến thể cậu.
Ngôn Kỳ bị hắn ép nhìn vào gương, Diệp Dương cụp mắt xuống mập mờ liếm cắn sau tai cậu, thị giác và thính giác đồng thời đón nhận khoái cảm truyền tới từ các giác quan.
Vành tai bị liếm mút kích thích một luồng điện tê dại chạy thẳng từ tai xuống bụng dưới.
Yết hầu Ngôn Kỳ khẽ trượt, cảm nhận được bàn tay của Diệp Dương nắm lấy thắt lưng mình chậm rãi kéo ra. Hắn vừa nhắm mắt lại, cậu đã dùng sức gỡ hai tay đang ôm mình ra, đẩy Diệp Dương vào tường phòng tắm.
Diệp Dương chú ý tới sự phản kháng của cậu, nên cũng không dùng sức nữa mặc cậu áp vào tường, hắn thở hổn hển nhìn cậu rồi nhàn nhạt nở nụ cười:
“Là cậu kêu tôi thử mà.”
Vẻ mặt của Ngôn Kỳ rất bình tĩnh, nhưng vành tai cậu lại đỏ ửng vì sự trêu chọc vừa rồi.
Ở phương diện này Alpha luôn có một sự hơn thua kỳ lạ, khiến cậu bất mãn nhướng mày liếc nhìn mặt Diệp Dương, muốn làm người này xấu hổ hơn cậu lúc nãy mới thôi.
Một tay Ngôn Kỳ câu cổ Diệp Dương, một tay ấn chặt hắn vào tường, nghiêng đầu cắn vào tuyến thể hắn.
“Kỳ à…”
Diệp Dương khẽ gọi tên cậu, mạch đập khẽ rung động theo thanh âm.
Ngôn Kỳ nhắm mắt lại buông tay Diệp Dương ra, mò mẫm trên tường mở vòi hoa sen.
Nước lạnh dội xuống đầu, ngay cả khi trong một đêm hè oi ả, nhiệt độ cũng hạ thấp đủ để người ta rùng mình.
Diệp Dương vươn tay ôm lấy cậu, chiếc áo thun đen ướt đẫm thít chặt cơ bắp hắn, lại dán sát vào làn da trần trụi của Ngôn Kỳ. Cậu cảm thấy chuyện này không công bằng, nên vén áo tên kia lên muốn lột ra, Diệp Dương dứt khoát cởi áo ném sang một bên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3. Mất Khống Chế – Tiểu Thất Tể Tử
4. Đến Muộn
=====================================
Hai người ôm càng thêm chặt, bị vòi nước lạnh trên đầu tưới đến ướt sũng.
Ngôn Kỳ cắn nhẹ vào cổ Diệp Dương, Diệp Dương dụi chóp mũi vào mái tóc ướt của cậu, ngậm vành tay cậu nhỏ giọng nói:
“Kỳ à, tôi thích cậu.”
(TG: Chỉ miêu tả từ cổ trở lên thôi, cảm ơn!)
Ngôn Kỳ hạ giọng ừ một tiếng, vùi mặt vào cổ Diệp Dương, mỗi lần hít thở đều tràn ngập hương vị của người này. Cậu vẫn không thể đáp lại lời tỏ tình của Diệp Dương, nhưng cậu không bày xích việc hắn thân mật với cậu, hoặc có thể nói là thích.
Hai người lặng lẽ ôm nhau như vậy, không ai muốn buông tay.
Nửa đêm còn xối nước lạnh, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy Ngôn Kỳ cảm thấy cổ họng bỏng rát, há miệng ho khan hai tiếng, đầu choáng váng không tập trung được.
Cậu ngồi dậy thì thấy Diệp Dương ngậm bàn chải đánh răng từ trong phòng tắm đi ra, cậu chỉ vào ngăn kéo rồi sai bảo hắn:
“Pha cho tôi một ly thuốc.”
Bản Lam Căn lần trước Diệp Dương mua vẫn còn thừa lại.
Hắn đun nước sôi rồi ngâm Bản Lam Căn, sau đó để ly thuốc ngâm xong lên cạnh giường rồi mới sờ trán Ngôn Kỳ:
“Nóng quá.”
Ngôn Kỳ đáp lại hắn bằng giọng nói cực kỳ khàn.
Diệp Dương: “Đi bệnh viện nha.”
Ngôn Kỳ lắc đầu, bởi vì toàn thân nóng bừng nên muốn đẩy chăn trên người ra. Bình thường cậu không thích mặc áo khi ngủ, lúc này làn da đang lộ hết ra ngoài.
Diệp Dương đứng dậy, cầm áo Hoodie của mình mặc cho Ngôn Kỳ.
Cánh tay Ngôn Kỳ bị hắn nhét vào trong tay áo, chỉ có đầu được thò ra khỏi cổ áo, gương mặt Poker của cậu nhìn chằm chằm Diệp Dương rồi cực kỳ nghiêm túc hỏi:
“Cậu sợ nhìn tôi khỏa thân như thế hả?”
Diệp Dương: “…”
Đôi khi hắn cảm thấy mạch não của Kỳ đúng là kỳ quặc.
Ngôn Kỳ bị sốt nặng nên phải xin nghỉ phép đột xuất, rồi bị Diệp Dương kéo đến bệnh viện để truyền nước.
Truyền nước cả một buổi trưa, cơn sốt hạ xuống nhưng người vẫn uể oải không có sức sống, đến mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
Hồi đầu Đàm Kiệt đề nghị họ đến nhà hàng lẩu lần trước sau khi tan học hôm nay, nhưng Diệp Dương đã trực tiếp đổi thành cuộc họp mặt ở cửa hàng cháo.
Vừa nghe là đến quán cháo, Tần Bác Viễn và Cố Dã đều nói là không tới đâu.
Lúc một mình Đàm Kiệt bước vào quán, lập tức thấy Ngôn Kỳ đang múc cháo ăn với một khuôn mặt tái nhợt.
“Anh Kỳ bị gì vậy? Cậu bệnh hả?”
Ngôn Kỳ không trả lời.
Trước đây cậu chưa từng sốt nặng như vậy, bác sĩ nói có lẽ do kỳ nhạy cảm của cậu đang đến gần, tin tức tố rối loạn nên ảnh hưởng đến thể lực.
Cho nên đều xối nước lạnh như nhau nhưng Diệp Dương lại không sao.
Ngôn Kỳ không muốn nói chuyện, lười biếng đưa tay chống cằm.
Diệp Dương hỏi cậu ta:
“Mày tới đây làm gì, muốn ăn cháo à?”
Đàm Kiệt: “Hazzi, còn không phải tui muốn tìm cậu nhờ chút chuyện sao!”
“Gì?”
“Chuyện của cô gái mà tui đã đề cập với cậu tối qua đó, cô ấy thực sự thích cậu. Hôm nay cô ấy đã còn hối tui gửi WeChat của cậu cho cô ấy.” Đàm Kiệt kéo ghế ngồi xuống:
“Anh Diệp à, cậu theo đuổi người kia sao rồi? Đã lâu vậy rồi tàng ảnh của người ta cũng không thấy, tui nói chứ, cậu đừng có mà tự treo cổ mình trên một cành cây đó nha. Trời đất này chỗ nào mà không có cỏ xanh, cô gái này cũng rất tốt, cậu nghĩ lại xem?”
Diệp Dương lắc đầu: “Miễn bàn.”
Đàm Kiệt tặc lưỡi:
“Anh Diệp à, cậu đừng vô tình như thế, người ta nhờ tui tha thiết lắm, chứ không tui cũng không tới đây làm phiền cậu.”
“Tui nói chứ lâu vậy rồi, tới cây Vạn Tuế cũng trổ bông luôn, tên đàn ông cậu theo đuổi chắc là mù á, cậu không thể nào treo cổ chết trên cái cây cong đó được.”
Thấy Diệp Dương cứng đầu cứng cổ không nghe lời, cậu ta chuyển hy vọng sang Ngôn Kỳ:
“Anh Kỳ ơi, cậu thấy tui nói đúng không? Cậu mau giúp tui khuyên nhủ cậu ta đi!”
Ngôn Kỳ đảo mắt: “Biến đi!”
Đàm Kiệt: “-O-!”
“Không phải chứ anh Kỳ! Tui lại làm sai cái gì sao anh Kỳ!”