Chương 2: Tòa Nhà Thí Nghiệm
Cậu ta khi nói chuyện trên Wechat luôn là kiểu rất ngắn gọn, chỉ gửi một dấu chấm “?”.
Ý của cậu ta là muốn hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Đàm Kiệt: Anh trai, vậy mà cậu không biết hả?
Đàm Kiệt: Kỳ nhạy cảm chính là Kỳ Phát Tình của Alpha tụi mình đó! Thuốc ức chế không có tác dụng.
Ngôn Kỳ di chuyển ngón tay gõ vài chữ trên bàn phím điện thoại, cuối cùng lại xóa.
Cách nói của Đàm Kiệt có hơi phóng đại
Trung bình mỗi tháng Alpha có hai hay ba ngày rơi vào trạng thái nhạy cảm, triệu chứng đi kèm thường là hay nổi giận và có ham muốn tình dục cao, có vài điểm giống Kỳ Phát Tình ở Omega nhưng không nghiêm trọng như vậy.
Nhưng đối với những thanh niên 17 18 tuổi rạo rực như chó hoang bọn họ, thật sự khá khó khăn. Hơn nữa bây giờ chưa có thuốc đặc chế cho kỳ nhạy cảm của Alpha, họa hoằn lắm là dùng tạm thuốc an thần.
Tụi Đàm Kiệt phân hóa sớm nên có kinh nghiệm đối phó với mấy chuyện này, nào là xem phim, ai có người yêu thì cạp cổ người yêu phát cho đỡ thèm, hay là mua bao cát về nhà để đánh đấm, dùng đủ cách hoa hòe hoa sói.
Năng lực tự khống chế của Ngôn Kỳ rất mạnh nên cũng không xem kỳ nhạy cảm là chuyện quan trọng, ở mặt này cậu và bọn họ không có gì để bàn bạc với nhau cả.
Đàm Kiệt gửi tin nhắn vào nhóm hỏi: Anh trai, tin tức tố* của cậu là gì?
(Tin tức tố: chất dẫn dụ, pheromone, ai đọc ABO quen chắc cũng hiểu đó là một loại mùi hương phát ra lúc Alpha hay Omega động dục nhằm thu hút hoặc kích thích đối phương.)
Không thấy tin nhắn trả lời của Diệp Dương, Ngôn Kỳ thoát ra trước rồi tìm Avatar của Lâm Gia Dụ trong danh sách bạn bè, muốn nhắn tin báo với cậu ta là thuốc ức chế của cậu ta bị rơi lại.
Vừa mới đánh ra hai chữ thì Ngôn Kỳ nghĩ nghĩ, thuốc ức chế đối với Omega là đồ khá tế nhị, cậu mà nói thẳng thừng thì không chừng Lâm Gia Dụ sẽ cảm thấy ngại.
Có lẽ nên để lại trong tủ cá nhân của cậu ta vào thời gian giữa các tiết học là hợp lý nhất. Ngôn Kỳ bỏ thuốc ức chế vào cặp, cậu lại chuyển về mục tin nhắn trong nhóm.
Diệp Dương vẫn chưa trả lời.
Cho đến tối khi đã về nhà, Ngôn Kỳ tắm xong bước ra từ phòng tắm vẫn còn thấy Đàm Kiệt gọi hồn hắn trong nhóm.
Đàm Kiệt: Anh Diệp anh đi đâu rồi?
Đàm Kiệt: Đi nửa ngày rồi còn chưa chịu về, có phải đang hẹn hò với Omega xinh xẻo nào không đó?
Ngôn Kỳ vuốt mái tóc ướt sũng rồi dùng khăn lông lau khô, tiện tay trả lời giùm Diệp Dương: Tequila*, tin tức tố là rượu.
(龙舌兰: search GG một cái là ra cây Thùa (Agave), một cái là rượu Tequila, mà tin tức tố của Diệp Dương là rượu nên mình nghĩ là loại rượu này, với lại trong thành phần của rượu Tequila có cây Thùa nhá:v.)
Mấy anh em trong nhóm thấy cậu, lao xao “chào anh Kỳ” không dứt.
Đàm Kiệt: Uiii! Anh Kỳ cũng tới rồi!
Tần Bác Viễn: Gần đây anh Kỳ bận gì vậy? Nửa tháng rồi không thấy cậu nói chuyện trong nhóm.
Đàm Kiệt: Tin tức tố của anh Kỳ là rượu à?
Ngôn Kỳ trả lời cậu ta: Không phải của tôi mà là của Diệp Dương.
Đàm Kiệt: Úi, vậy là tiêu rồi.
Cậu ta nói tiếp: Hồi trước trong ký túc xá của tụi tui cũng có một đứa có tin tức tố là rượu, hình như Brandy hay cái gì á, nghe cũng có phong cách phương Tây đồ đó. Nhưng mà tới kỳ nhạy cảm thì nó giống như chó điên luôn, túm được đứa nào là cạp đứa đó, tui còn sợ là bữa nào nó không kiềm chế được chắc nó “thịt” tui luôn quá!
Ngôn Kỳ nhướng mày, trước đây cậu chưa từng nghe qua có người mắc triệu chứng đi kèm trong kỳ nhạy cảm nào nặng như vậy.
Cậu vuốt tóc mình, thử liên tưởng đến hình ảnh khi Diệp Dương hóa thành chó điên.
“Móa!” Ngôn Kỳ không nhịn cười nổi, máy sấy tóc xém tí là đập vô trán cậu.
Đàm Kiệt còn đang nhắc nhở cậu trong nhóm chat: Anh kỳ cậu phải cẩn thận à nha, đừng có để anh Diệp nổi điên trong kỳ nhạy cảm rồi “thịt” cậu luôn nha!
Tần Bác Viễn: Chuyện đó chắc không thể xảy ra được đâu, anh Kỳ nhà tụi mình đã bao giờ đánh lộn thua đâu mà.
Tần Bác Viễn: Trừ khi cậu ta đánh lén lúc nửa đêm.
Đàm Kiệt: Trừ khi cậu ta đánh lén lúc nửa đêm.
Ngôn Kỳ thấy hai người họ đứa đánh trống đứa thổi kèn thì buồn cười, đang định trả lời gì đó thì Diệp Dương xuất hiện.
Vẫn chỉ gửi duy nhất một dấu “?”
Đàm Kiệt và Tần Bác Viễn sợ tới nổi gửi một dãy Sticker quỳ khóc lóc xin tha.
Đàm Kiệt: Anh ơi em sai rồi!
Đàm Kiệt: Tuần trước em vừa sắm một cái máy Omega tùy chỉnh, em gửi qua cho anh nha?
Omega tùy chỉnh?
Dựa theo tinh thần học hỏi không biết mệt mỏi, Ngôn Kỳ sao chép từ khóa rồi nhập vào mục tìm kiếm, một liên kết lập tức xuất hiện cùng với vài hình ảnh quảng cáo không phù hợp với trẻ em kèm theo.
Nhìn là biết không phải trò chơi đàng hoàng gì.
Cậu nhìn sơ qua một chút, là bản thăng cấp của búp bê bơm hơi (t*nh d*c). Có một tuyến thể nhân tạo được gắn ở sau cổ, bên trong chứa đầy tin tức tố của Omega, còn có thể lựa chọn hương thơm. Đi kèm theo là một công tắc điều khiển, khi bật lên chắc cũng giống như đang dùng nhang muỗi điện
Đàm Kiệt vẫn đang ba hoa trong nhóm: Đồ chơi này của em là đồ chơi cao cấp à nha, còn rung nữa, đảm bảo sẽ rất phấn khích. Anh Diệp thích mùi gì? Tin tức tố trong tuyến thể đó có thể thay đổi, hay là em mua vài mùi dự phòng cho anh lựa nha!
Qua khoảng năm phút màn hình di động của Ngôn Kỳ mới sáng lên lần nữa, tin nhắn trả lời của Diệp Dương nhảy ra: Không thèm, mày biến được rồi đó!
Cậu mỉm cười quay mặt đi rồi bật đèn nhỏ trên bàn học, bắt đầu sửa kịch bản lại.
Sáng sớm ngày thứ Hai, mưa đã tạnh nhưng dự báo thời tiết có nói chiều tối sẽ có mưa giông.
Ngôn Kỳ nhân lúc còn sớm tiết tự học chưa bắt đầu cầm kịch bản đã sửa lại đi qua khu dạy học bên cạnh.
Cả cuối tuần này Chu Dĩ Lam không thể ngủ ngon miếng nào, vì cô vẫn luôn rầu lo chuyện biểu diễn văn nghệ tối. Cô thương lượng với bên cho thuê trang phục, vì đã thuê rồi nên dù có trả lại cũng phải chịu một nửa chi phí. Mà quỹ của câu lạc bộ Kịch từ đầu đã rất thiếu thốn, không thể nào đủ khả năng thuê dàn trang phục khác.
Thấy cô sầu lo đến mức xuất hiện quầng thâm mắt, khóe mắt cũng sụp xuống, Ngôn Kỳ bèn đưa cho cô quyển sổ ghi chú có bìa màu xanh biển:
“Tôi giúp mọi người sửa kịch bản lại rồi, diễn theo cái này đi.”
“Hội trưởng tự sửa cái này giùm tụi em hả?”
“Ừ.”
Cô mở sổ ghi chú ra, trên đó là chi chít những con chữ được viết bằng bút máy, vừa rõ ràng vừa đẹp. Không những chỉ sửa lời thoại mà còn ghi chú thêm ở vài chỗ, cực kỳ chi tiết.
Chu Dĩ Lam cảm động rớt nước mắt: “Cảm ơn hội trưởng nhiều lắm, đại ân đại đức của ngài tiểu nữ không có gì báo đáp được, thôi thì em lấy thân báo đáp cho anh nha?”
Ngôn Kỳ: “…”
Không đến mức đó đâu.
Trở lại với phòng học của khối lớp 11, cậu cũng nhận được báo cáo của các câu lạc bộ khác từ Thẩm Thanh.
Cách thời điểm diễn ra buổi diễn văn nghệ còn khoảng một tháng rưỡi, đa số các câu lạc bộ đều bắt đầu diễn tập, vậy nên Hội Học Sinh cũng bận tối mặt tối mũi.
Học xong trên lớp cậu cũng không đến sân thể dục luyện tập, đành phải xin giáo viên phụ trách nghỉ để giải quyết báo cáo của Hội Học Sinh.
Mãi cho đến khi hai tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học cùng lớp ra về hết, trong lớp chỉ còn có hai ba học sinh bị phạt vì không làm bài tập đang ngồi lại chép bài ở cùng với Ngôn Kỳ.
Cậu gửi danh sách thứ tự trình diễn của các tiết mục và phân công phụ trách vệ sinh cho người đứng đầu các câu lạc bộ, gửi xong rồi mới cất giấy tờ vào cặp.
Chợt cậu nhìn thấy một lọ thuốc trong suốt nằm trong ngăn túi bên hông cặp, là lọ thuốc ức chế hôm qua.
Hỏng rồi!
Ngôn Kỳ ngẩng đầu tìm kiếm thì thấy chỗ ngồi của Lâm Gia Dụ đã trống không.
Cậu cầm lọ thuốc ức chế ra rồi đến cạnh một học sinh bị phạt, gõ nhẹ lên mặt bàn của cậu ta hỏi:
“Lâm Gia Dụ đi hồi nào vậy?”
Tòa nhà thí nghiệm.
Lâm Gia Dụ đặt vở bài tập lên bàn giáo viên dạy Vật Lý, cậu ta khép cửa lại rồi quay đầu đi xuống cầu thang.
Đèn cảm ứng trong phòng nghiên cứu đã bị hỏng một thời gian rồi nhưng vẫn chưa có người đến sửa chữa, cậu ta giậm chân hai lần đèn chớp chớp nhá nhá rồi lại tắt ngúm. Trường cấp 3 Nhất Trung luôn luôn tan học rất trễ, sau khi giao bài tập cho giáo viên các bộ môn xong thì trời cũng tối. Giống như dự báo lúc sáng, mưa bắt đầu nặng hạt, kèm theo sấm sét và giông gió.
Lâm Gia Dụ do dự một chút, cuối cùng lấy điện thoại bật đèn pin để soi đường đi xuống. Khi đang đi tới lầu 3 thì bên hành lang bỗng nhiên có tiếng động, Lâm Gia Dụ nín thở, lấy hết can đảm rọi đèn qua đó.
Đèn pin rọi vào gương mặt người đang đi tới, cậu ta nheo mắt nhìn rồi chợt nhận ra người nọ:
“Đàn anh Lục?”
Lục Nhất Thành là đàn anh học lớp 12, cũng là người đứng thứ ba trên bảng bầu chọn ABO được yêu thích nhất của diễn đàn trường, mà phải nói thêm___ trước khi Ngôn Kỳ và Diệp Dương phân hóa thì gã vốn đứng thứ nhất.
Lâm Gia Dụ thở phào một hơi:
“Sao đàn anh cũng đến đây?”
Lục Nhất Thành nói:
“Tôi đến nộp bài tập.”
Lục Nhất Thành dừng vài giây rồi nhìn đèn pin đang sáng hết cỡ của cậu ta mới hỏi:
“Cậu đi một mình nên thấy sợ à?”
Lâm Gia Dụ rọi đèn sang chỗ khác sờ sờ mũi nói:
“Cũng tạm ổn, em cũng không sợ lắm.”
Dù cậu ta nói vậy nhưng Lục Nhất Thành vẫn kiên trì muốn đưa cậu ta xuống dưới lầu, Lâm Gia Dụ đi ngang hàng với gã, cậu ta phát hiện bả vai của Lục Nhất Thành thỉnh thoảng sẽ chạm vào cậu ta, hơn nữa cậu còn ngửi được mùi gỗ Trinh Nam* trên người gã.
(金丝楠木: Search GG thì nó ra cái cây tên Trinh Nam, gỗ màu vàng.)
Nếu Alpha giải phóng tin tức tố trước mặt Omega thì đó là hành vi không tôn trọng, Lâm Gia Dụ không thoải mái nhăn nhăn mày, cậu ta nghĩ chắc là Lục Nhất Thành không cố ý.
Từ lầu 2 xuống tới lầu 1, cậu ta có thể thấy được ánh đèn bên ngoài tòa nhà nghiên cứu, Lâm Gia Dụ định cảm ơn Lục Nhất Thành thì cơ thể đột nhiên mềm nhũn.
Chết tiệt!
Kỳ Phát Tình của cậu ta vốn dĩ là ngày mai, nhưng hình như do bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Lục Nhất Thành nên nó đến sớm hơn.
Lâm Gia Dụ lặng lẽ bước nhanh hơn, không ngờ mới đi được hai bước thì Lục Nhất Thành bỗng nhiên túm chặt cậu ta.
Lục Nhất Thành sáp lại gần, ngửi mùi hương trên người Lâm Gia Dụ, nheo mắt hỏi cậu ta:
“Cậu phát tình đúng không?”
?!
Lông tơ trên người Lâm Gia Dụ dựng hết cả lên, biết cậu ta đang phát tình còn không chịu bỏ tay ra, tên này muốn làm gì đây?
Tin tức tố mang mùi gỗ Trinh Nam càng thêm nồng đậm, đôi mắt nhớp nháp của Lục Nhất Thành lướt qua tuyến thể của Lâm Gia Dụ:
“Hay là để tôi giúp cậu?”
Vừa nghe câu này thì Lâm Gia Dụ có thể xác định tên này đang quấy rối tình dục mình.
Thừa dịp bản thân còn chưa mất hết sức lực, Lâm Gia Dụ cầm điện thoại đập mạnh vào đầu Lục Nhất Thành, đập gã choáng váng trong mấy giây. Lâm Gia Dụ nhân cơ hội giãy ra khỏi người gã ta, không quan tâm gì hết mà chỉ đâm đầu chạy ra ngoài.
Ai ngờ chỉ mới chạy có mấy bước lại lao vào một thứ gì đó___có hơi ấm, dù vậy nhưng nó lại cứng ngắt không giống như cơ thể người, thậm chí nó chẳng lung lay gì dù bị cậu tông thẳng vào, Lâm Gia Dụ còn bị phản lực đẩy lùi mấy bước.
Cậu ngước mắt nhìn thì xác nhận đây thực sự là một con người.
Bả vai của đối phương rất rộng, vóc dáng cũng rất cao, đoán chừng phải đến một mét tám bảy, người nọ đang cuối đầu xem điện thoại, mái tóc còn đang nhỏ vài giọt nước.
Lâm Gia Dụ chỉ có thể nhìn thấy xương mày sắc bén cùng sống mũi cao thẳng của người nọ.
Giông gió sấm sét kéo tới trên đỉnh tòa nhà nghiên cứu, có tia sấm xẹt qua, bầu trời âm u chớp sáng giống như đang là ban ngày.
Cậu học sinh đó nâng mắt lên nhìn cậu ta, đôi mắt giống như chứa điện quang va chạm với mồi lửa, những tia lửa bắn ra tung tóe thiêu cháy rụi lòng người.
Lâm Gia Dụ hoảng sợ há to miệng.
Đối phương nhìn cậu ta không phản ứng gì, sau đó né sang một bên muốn tiếp tục đi lên.
Lâm Gia Dụ nhanh tay bắt lấy hắn như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng:
“Diệp thần cậu giúp tôi với, Lục Nhất Thành anh ta…”
Lâm Gia Dụ bỗng nghẹn lại.
Cậu ta chợt nhận ra người này chính là Alpha mạnh nhất trong trường mình, mà đối với Alpha thì một Omega đang phát tình như cậu ta chính là dê đang đưa đến tận miệng sói, cậu ta bây giờ giống như con dê bị mắc kẹt ở giữa hai con sói đang chặn hai đầu.
Diệp Dương ngăn cản bàn tay Lâm Gia Dụ đang nắm tay mình, hắn nhìn Lục Nhất Thành hỏi:
“Chuyện gì?”
Lục Nhất Thành chợt không thể nói được gì.
Mặc dù bực bội chuyện tốt của mình bị Diệp Dương phá rối, nhưng gã cũng không dám tỏ thái độ gì với hắn, gã chỉ hếch cằm chỉ Lâm Gia Dụ rồi bảo:
“Tên Omega đó đang phát tình.”
Gã liếm môi cười ám mụi: “Không thì… tôi để cậu chơi trước?”
Trước mắt Lâm Gia Dụ lập tức tối sầm.
Dù cậu và Diệp Dương học cùng lớp nhưng người này chính là một tên học sinh chuyên phá rối, đi học cũng không được mấy ngày, hơn nữa nghe nói lúc mới nhập học đã đánh cho tên côn đồ cầm đầu trường phải nhập viện. Để mà nói tóm gọn về quan hệ của bọn họ thì chính là: không thân, không hiểu về cậu ta, tuy gọi cậu ta là Diệp thần nhưng về bản chất Diệp Dương chính là Ma Vương trong trường. Sở dĩ không gọi cậu ta là côn đồ vì gia thế của cậu ta quá hiển hách, thành tích học tập cũng tốt, cơ bản không thể gọi cậu ta là côn đồ được.
Nghĩ vậy thôi đôi chân vốn mềm nhũn của Lâm Gia Dụ lại phát run.
Cậu ta nghĩ hình như mình cầu cứu sai người rồi.
Đang nghĩ như thế thì bỗng thấy Diệp Dương vươn tay đẩy cậu ta ra cột đèn bên ngoài phòng thí nghiệm, rồi tự đi vào bên trong hành lang.
Lâm Gia Dụ chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy Diệp Dương xách cổ áo Lục Nhất Thành nện một đấm vào mặt gã ta.
Lục Nhất Thành ngu người vẫn chưa phản ứng lại, Diệp Dương bóp chặt cổ gã ấn gã vào tường, cười nhạt:
“Bắt nạt Omega thì có ý nghĩa gì chứ?”
Hắn cắm một tay vào túi quần, kề sát bên tai Lục Nhất Thành nói:
“Alpha thì phải làm Alpha.”