Chương 15: Trận Đấu
Học sinh từ bốn trường cấp 3 tham gia cuộc thi xếp hàng để vào nhà thi đấu, lần lượt ngồi xuống ghế khán giả.
Bên cạnh cửa quay ở lối vào, hai học sinh mặc đồng phục của trường Thập Tam Trung bị chặn lại, tuyệt vọng rời khỏi hàng, kiễng chân ra ngoài bức tường nhìn vào.
“Một đám học sinh cấp 3 chơi bóng rổ thôi mà, hay ho dữ vậy sao?”
Bác bảo vệ vừa lẩm bẩm vừa kiểm tra đồng phục và thẻ đeo của học sinh tiếp theo một cách máy móc rồi cho vào sân.
Bỗng nhiên có một loạt tiếng la hét từ những hàng phía sau rộ lên.
“Cái đậu! Hai anh đẹp trai này học trường nào vậy? Bây giờ chuyển trường có muộn quá không!”
“Móa, lần này hai người bọn họ chơi cho trưởng Nhất Trung, có cái để xem rồi.”
“Không phải chỉ là có cái để xem, mà cái này thật sự rất đáng để xem! Nhan sắc này tui có thể ghiền cả một năm!”
“Đây là trận đấu bóng rổ, không phải chương trình tuyển chọn Idol. Cho dù mấy cậu đó đẹp trai đến đâu cũng không có tác dụng.”
“Đừng nói sớm nha bạn gì ơi, hai người này hồi đó là cặp song sát trong đội bóng trường cấp 2 của tụi này, kỹ năng cũng cực phẩm như khuôn mặt vậy đó.”
Nhân viên bảo vệ nhìn về phía bọn họ đang thảo luận.
Chín giờ sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tầng mây, có hai cậu bé mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh chiếc xe buýt màu xanh đậm của trường.
Một người trong đó quay mặt về phía này, nhìn dáng vẻ và khí chất cũng biết là một cậu bé điển trai, đang vươn tay túm lấy cổ áo của một nam sinh khác kéo vào trong.
Cậu trai còn lại đút hai tay vào túi, nghiêng đầu nhìn cậu bé kia, khuôn mặt đẹp trai đến khó tin nhếch môi cười, phong cảnh hai bên đường phố trong nháy mắt giống như mất đi màu sắc.
Bảo vệ có chút kinh ngạc:
“Học sinh cấp 3 bây giờ sao nhìn giống minh tinh dữ vậy.”
Trong khán phòng nhà thi đấu.
Cố Dã đưa cho Đàm Kiệt một chai nước ngọt.
Đàm Kiệt lấy cặp từ chiếc ghế bên cạnh lên để hắn ta ngồi xuống, hỏi:
“Sao mày còn tới nữa? Trận đấu của trường mình với trường Nhị Trung đã kết thúc rồi mà.”
Cố Dã nhún nhún vai:
“Nghe nói đội của Nhị Trung cũng không tệ, ai thắng rồi?”
“Đương nhiên là trường mình.” Đàm Kiệt chỉ vào đám đông ở trường Nhị Trung phía đối diện.
“Con mọt sách Tần Bác Viễn đang ngồi ở đó. Mấy thành viên chủ chốt của đội tụi nó chơi không tốt lắm, tụi nó vừa thua đội của trường Ngũ Trung xong.”
“Thế rốt cuộc trường tụi mình đấu với ai?”
“Nhất Trung! Mày nhìn kìa, họ tới rồi!”
Đàm Kiệt kích động vỗ vai Cố Dã, cậu ta đột nhiên sửng sốt, thu tay về dụi mắt:
“Móa! Sao anh Kỳ cũng ở đây nữa? Không phải cậu ấy nói không tham gia hả?”
Hai mắt Cố Dã sáng lên, lấy trong cặp một cái máy quay phim cầm tay ra.
Ngoài ra còn có rất nhiều học sinh cầm di động hoặc máy ảnh để quay, thiết bị ghi hình chính thức của trung tâm thể thao cũng được dựng lên ở một góc cố định, kênh thể thao Bạch Thành và nền tảng Livestream cũng phát sóng cùng lúc khi trận đấu diễn ra.
“Trận đấu thứ tư sắp được bắt đầu, hai trường sẽ thi đấu tiếp theo là trường Nhất Trung của Bạch Thành và trường Lục Trung của Bạch Thành.”
“Mặc đồng phục màu trắng trên sân là các cầu thủ đến từ trường Nhất Trung, số 1 Quách Tử Nguyên, số 2 Ngôn Kỳ, số 3 Diệp Dương, số 4 Thôi Văn Bân, số 5 Lý Viễn…”
Trên sân đấu, cầu thủ hai bên chào nhau, sau đó lần lượt chào khán giả.
“Ahhhhhhh___Diệp thần cố lên, hội trưởng cố lên.”
“Nhất Trung là đồ đểu*, các đàn anh xông lên**!”
(*坠刁: Trụy điêu, chắc là một kiểu chê bai hạ khí thế đối phương hay đại loại vậy.)
(**冲鸭: Xung áp, Một cách cổ vũ dễ thương, thể hiện ý nghĩa hừng hực khí thế và tinh thần chiến đấu.)
“Lục Trung xông lên cho tui! Thắng trận này thì năm nay tụi mình lại làm Quán Quân.”
“Ba lần Quán Quân liên tiếp! Ba lần Quán Quân liên tiếp! Ba lần Quán Quân liên tiếp!”
“Trung Phong* của hai bên bước lên phía trước giành quyền chạm bóng, sau đó hiệp 1 sẽ bắt đầu.”
(C: Trung Phong, là cầu thủ có thể hình to lớn và hoạt động đa số trong khu vực hình thang của sân bóng, nhiệm vụ chủ yếu là bắt bóng bật bảng và cản bóng, ai có xem Kuroko no Basket hay SlamDunk thì chắc biết, hai nhân vật Murasakibara và Akagi chơi ở vị trí này.)
Trọng tài thổi còi, Trung Phong của hai đội đồng thời nhảy lên cướp bóng.
“Trường Lục Trung có bóng trước.”
Sau khi Trung Phong có bóng, anh ta lập tức vượt qua Lý Viễn, tấn công mạnh mẽ vào nửa sân của trường Nhất Trung, những người chơi khác cũng tràn lên.
“Ghi điểm trong khu vực 2 điểm, trường Lục Trung có điểm trước.”
“Ha, đội bóng của trường mình vẫn rất mạnh.” Đàm Kiệt vừa nói vừa mở lon nước ngọt:
“Đừng quay phim nữa, trung tâm thể thao không phải đang phát live chính thức sao?”
“Quay ở sân bóng với xem qua màn hình không giống nhau, nhưng mà tao thấy hình như Ngôn Kỳ không mạnh như mày nói nhỉ? Lúc nãy cậu ấy ở gần Trung Phong đội trường mình nhưng không chặn được bóng.”
“Dù sao thì anh Kỳ cũng lâu rồi không chơi bóng, chắc là cũng có hơi lụt nghề —— ê, mau nhìn kìa, anh Kỳ có bóng!”
Trên sân, Ngôn Kỳ chặn bóng từ Tiền Phong Phụ (SF) của đối phương, nhanh nhẹn tránh được cầu thủ phòng vệ, đột phá vào phần sân của đối phương.
Thấy cậu đến gần, Hậu Vệ nhanh chóng đến gần bảng rổ thực hiện động tác phòng thủ.
Có khả năng cao là một cú ném từ khoảng cách này sẽ bị chặn lại từ trên không, Ngôn Kỳ dứt khoát chạy hai bước để lấy đà___
Cậu thực hiện một động tác giả sau đó chuyền bóng lại cho Diệp Dương.
Diệp Dương lập tức bắt được bóng, nhanh chóng xuyên thủng hàng phòng ngự, xông về bảng rổ nằm phía sau đối phương, nhảy lên cao___
Là một quả úp rổ (Dunk) thành công.
Tỉ số được gỡ hòa, cả sân vận động bùng nổ bởi tiếng reo hò.
“Diệp thần, tui yêu cậu!”
Diệp Dương nhếch môi, vén vạt áo lau mồ hôi, huýt sáo với Ngôn Kỳ.
“Hai người họ có thể phối hợp ăn như vậy luôn.” Khóe miệng Cố Dã nhếch lên:
“Ngôn Kỳ chơi bóng mà gương mặt lạnh nhạt như thế, tao không nghĩ tới là cậu ta muốn chuyền bóng.”
Đàm Kiệt: “Tới mày mà còn đoán được thì có thể lừa ai nữa chớ?”
Trong khi họ nói, Diệp Dương một lần nữa khống chế bóng trên sân, chuyền cho Ngôn Kỳ từ một khoảng cách xa, Ngôn Kỳ dùng hai bước vọt qua Trung Phong của trường Lục Trung, Xoay người nhảy lên.
“Một cú ném ở vị trí 2 điểm.”
Hạ Toa ngồi ở hàng ghế đầu của khán đài, đứng bật dậy:
“Ahhhhhhh! Hội trưởng đẹp trai quá, ngầu quá! Tui lại không chịu được rồi.”
Ống kính máy quay của Cố Dã quay lại rất rõ ràng, hai người trước khi phối hợp không có biểu hiện hay hành động tương tác nào cả, nhưng cả hai đều có thể kết nối ngay lập tức và phát động tấn công, trước cả khi các cầu thủ của trường Lục Trung kịp phản ứng.
Cậu nam sinh ngồi cạnh hắn ta hùng hổ mắng:
“Móa, hai anh đẹp trai của trường Nhất Trung lén trao đổi tín hiệu đúng không?”
“Tui cũng đang nghĩ hai người đó có phải có thuật đọc tâm không.”
“Chậc chậc, Nhất Trung năm nay mạnh quá, trường chúng ta Quán Quân ba năm liên tiếp thấy hơi ảo à nha.”
“Im đê! Lục Trung! Lục Trung! Xông lên cho tui!”
…
“Hiệp 1 kết thúc, tỷ số là 21-18, đội trường Nhất Trung tạm thời dẫn đầu.”
Ngôn Kỳ nhìn Diệp Dương xuyên qua hàng tiền vệ, nghiêng đầu mỉm cười, sau đó hai người đồng thời đi về phía đối phương, giơ tay đập với nhau.
Khán phòng dậy sóng.
Chỉ trong tích tắc, họ lại tách ra, lần lượt đập tay với các thành viên khác trong đội.
Trong lúc giải lao, Ngôn Kỳ uống nửa chai nước khoáng rồi đưa cho Diệp Dương, khi quay đầu lại thì nhìn thấy năm thành viên trường Lục Trung đang khoác vai nhau, đứng xung quanh giáo viên hướng dẫn.
Hình như đang bàn chiến thuật.
“Hiệp 2 bắt đầu, Lục Trung tấn công, Nhất Trung phòng thủ.”
Trong phần lớn thời gian của hiệp 2, Ngôn Kỳ và Diệp Dương bị kiềm kẹp rất chặt.
Chỉ cần là một trong hai người họ có bóng, người kia sẽ bị chặn.
Hết nửa hiệp đấu, Ngôn Kỳ không thể phối hợp với Diệp Dương để hoàn thành cú Dunk hay cú ném 2 điểm nào.
Ngôn Kỳ thấy Quách Tử Nguyên có bóng, cậu chạy tới vạch ba điểm, vỗ tay ra hiệu cho anh ta chuyền bóng.
Lục Trung kiềm cậu rất chặt, hai cầu thủ lập tức vây lấy cậu.
Cố Dã có nói, Ngôn Kỳ không chặn được đường bóng của Trung Phong lúc trận đấu mới mở màn, ngoài việc kỹ năng của cậu thực sự đã thụt lùi, còn một nguyên nhân khác là ngay từ đầu, việc đánh chặn và phòng thủ không phải là điểm mạnh của cậu.
Việc Ngôn Kỳ giỏi nhất chính là____
Ghi điểm tầm xa.
Trong máy quay của Cố Dã, nam sinh mặc áo thi đấu màu trắng rê bóng, chạy hai bước rồi nhảy lên, chỉ với một cái đẩy cổ tay, quả bóng rổ lập tức được ném đi theo quỹ đạo.
Nhìn thoáng qua có vẻ bay lệch khỏi rổ.
Sau đó, bóng đi chệch vành rổ trong gang tấc, đập vào bảng sau rồi rơi ở vào rổ ở một góc khó đoán được.
“______Cú ném 3 điểm!!!!”
Lúc Ngôn Kỳ ném bóng, khán giả đều im lặng, khi bóng rơi vào rổ thì khán đài của trường Nhất Trung đồng loạt đứng dậy hoan hô.
“Đậu móa!” Cố Dã phấn khích đến mức giơ tay đẩy Đàm Kiệt:
“Cậu ta ném quả đó hiểm đến nỗi nó suýt nữa bay ra ngoài.”
Đàm Kiệt bĩu môi khinh bỉ:
“Mày thì biết cái gì? Điều nằm trong tính toán của anh Kỳ hết.”
Trong máy quay, Ngôn Kỳ nhanh chóng kiểm soát bóng một lần nữa.
Cùng một quỹ đạo như trước, cùng độ khó thần sầu như cũ. (Midorima Kỳ =))))))))))
“Lần nào cậu ta cũng mê hoặc đối thủ như vậy hả?”
“Đúng rồi.” Đàm Kiệt cười hai tiếng:
“Cách chơi bóng của anh Kỳ lúc nào cũng ổn định và khiêm tốn.”
“Cái này mà khiêm tốn á hả? Mày không thấy cả khán đài đều sắp thành fans của cậu ta hết rồi hả?”
“Mày không hiểu đâu, kiểu của anh Kỳ á hả, thi xong thì chuẩn bị cho kỳ thi lại, thành tích chưa có thì tốt nhất là khiêm tốn.”
Trong khi Đàm Kiệt đang nói chuyện, Ngôn Kỳ suýt chút nữa đã thực hiện được một cú ba điểm khác trong vòng vây.
Tiếng cổ vũ từ Nhất Trung như muốn bật nóc của trung tâm thể thao, cậu ta không kìm được, đứng dậy hét lên:
“Anh Kỳ_____thật là ngầu_____”
Mấy nam sinh xung quanh đồng loạt quay đầu.
“Đậu móa, có một con gián lạc trong này nè.”. ngôn tình sủng
Cố Dã nhanh chóng cách xa Đàm Kiệt để tránh bị xem là đồng bọn của quân phản bội.
…
Trong hiệp thứ ba của trận đấu, Lục Trung đã thay một hậu vệ để chuyên đối phó với Ngôn Kỳ, phòng thủ cực kỳ ổn định, một nửa số cú ném xa của cậu đều bị chặn và cản phá.
Khả năng ghi điểm của Ngôn Kỳ bị hạn chế, Diệp Dương thì bị kiềm chặt, Nhất Trung hầu như chỉ ghi được vài điểm trong cả hiệp đấu.
Trong hiệp 4 của trận đấu, Tiền Phong Phụ (SF) của Lục Trung tấn công mạnh mẽ, rê bóng về phía sau vượt qua phòng thủ, ném bóng về phía bảng rổ.
Lục Trung lội ngược dòng, dẫn trước 1 điểm.
Khi còn nửa phút cuối cùng, Lý Viễn nhận bóng dứt khoát chuyền cho Ngôn Kỳ.
Khi Ngôn Kỳ kiểm soát bóng, nhanh chóng tránh chốt phòng thủ, mắt cậu lướt nhìn đồng hồ bấm giờ phía trên sau bảng rổ.
00:09
00:08
00:07
5 giây đếm ngược.
Cậu thực hiện cú nhảy lên khu vực ba điểm, sau đó cậu đẩy nhẹ cổ tay.
Hậu vệ canh đúng thời điểm nhảy lên, chuẩn bị chặn bóng___
Trong một chớp mắt, Diệp Dương chạy hai bước nhảy lên trước rổ, chạm bóng trên không trung tiếp sức bằng một cú úp rổ.
“Ầm.”
Bóng vào rổ!
00:01
Trọng tài thổi còi.
“Kết thúc trận đấu, tỷ số chung cuộc là 83 với 82, chiến thắng thuộc về đội của trường Nhất Trung!”
Trên khán đài, toàn thể học sinh Nhất Trung đồng loạt đứng dậy.
“Oaaaaaaaa!”
“Chiến thắng sít sao.”
“Chúng ta thắng rồi.”
“Nhất Trung thắng rồi.”
“Diệp thần, hội trưởng quá giỏi luôn.”
“Hai ngài vĩnh viễn là thần woaaaa!”
Một nhóm lớn các nam sinh từ lối vào nhào đến trước mặt ba đàn anh, nhấc bổng rồi ném họ lên trời.
Ngôn Kỳ và Diệp Dương bị bao vây chặt chẽ, vừa nói “xin nhường đường” vừa bước ra ngoài.
Dưới con mắt của mọi người, họ chạy về phía người kia, đập tay rồi ôm nhau ở giữa sân bóng rổ.