Chương 14: Chòm Sao
Đàm Kiệt kích động nói:
“Anh Diệp, cậu có nghe không, anh Kỳ khen ngợi cậu vì triển vọng của cậu!”
“Còn không chịu tiết lộ thêm thông tin, mọi người đều là bạn bè, cậu giấu giếm làm gì? Sau này theo đuổi được rồi không phải cũng giới thiệu với tụi tui à?”
Tần Bác Viễn tháo kính ra lau lau:
“Có lẽ anh Diệp theo đuổi người ta được rồi sẽ đem về nhà giấu luôn đó.”
“Giấu cái đầu mày, anh Diệp đang ở ký túc xá, cậu ấy có thể giấu người trong ký túc xá à? Anh kỳ cũng ở đó nữa đó.”
Ngôn Kỳ lạnh nhạt nói:
“Tôi không ngại đâu.”
Cậu uống cạn nước trong ly, vươn tay lấy cái bình có lát chanh trên bàn, rót thêm vào rồi nói với Diệp Dương:
“Mang người ta về nhớ nói cho tôi biết trước.”
Diệp Dương liếc nhìn cậu:
“Nói làm gì?”
“Nhường chỗ cho các cậu.”
Ngôn Kỳ nói xong, thì thấy ánh mắt Diệp Dương tối sầm lại.
Cậu không nghĩ nhiều, chỉ cuối đầu uống một ngụm nước, vị chua chua nhàn nhạt của nước chanh trôi xuống cổ họng. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thì Diệp Dương đã quay mặt đi, cúi đầu yên lặng ăn.
Ngôn Kỳ nhìn kỹ hơn phát hiện ra rằng tên này thậm chí còn bỏ luôn những thứ chưa chín vào miệng.
Cậu nhịn không được vươn đũa chặn lại: “Sống đó.”
Diệp Dương nói: “Cậu múc cho tôi.”
Giọng nói còn mang theo sự buồn bực.
Chỉ nói một câu thôi mà đã nổi giận rồi.
Ngôn Kỳ hơi nhếch khóe môi, kéo ghế ngồi gần cạnh Diệp Dương, dựa sát vào bờ vai hắn, vươn đũa gắp từng món chưa chín trong bát của hắn.
Đàm Kiệt: “Anh Diệp à, cậu không thể như vậy được. Ăn lẩu mà cậu không phân biệt được sống hay chín thì sau này làm sao chăm sóc người yêu của cậu được?”
Cố Dã: “Vậy thì tìm một người giống anh Kỳ nè, tao nghĩ sẽ được thôi.”
Đàm Kiệt: “Nói có lý đó, tìm người yêu thì nên tìm một người có thể bù đắp tính cách cho nhau.”
Tần Bác Viễn: “Tình yêu thì không có một mống mà triết lý thì ôm một bồ.”
Đàm Kiệt không phục cãi:
“Tao không phải là người chỉ có lý thuyết rỗng đâu nha mạy, tao cũng từng theo đuổi con gái rồi nha!”
“Thế mày có theo đuổi được không?”
“Đương nhiên là không rồi!” Đàm Kiệt nói xong đột nhiên vỗ vỗ đầu:
“Đúng rồi! Lúc trước theo đuổi một cô gái, tui có tải một cái app về tình yêu. Anh Diệp à, người cậu đang theo đuổi thuộc chòm sao nào? Để tui tra cho cậu.”
Cậu ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở khóa màn hình.
Tần Bác Viễn cau mày, tỏ vẻ khinh bỉ:
“Mày còn tin chòm sao nữa hả? Mày nha, một thằng con trai thẳng băng như mày, lại đi giành làm mấy chuyện ngọt ngào của mấy bạn O nhà người ta.”
Đàm Kiệt: “Thì làm sao! Alpha không thể có một tình yêu ngọt ngào hả? Tao đã kiểm tra rồi nó chính xác lắm luôn. Nó nói rằng tao với cô ấy chỉ có 40% thích hợp thôi, vậy nên tao thực sự không theo đuổi được cô ấy. “
Cố Dã: “Tao nghĩ vấn đề không phải ở chỗ chòm sao.”
Tần Bác Viễn: “Tao tán thành.”
Đàm Kiệt hừ một tiếng, đưa điện thoại cho Diệp Dương:
“Là vậy đó anh trai, cậu biết chòm sao của người ta không? Chọn nhập của cậu và người đó vào là được.”
Mọi người đều cho rằng Diệp Dương sẽ không phản ứng lại với Đàm Kiệt, nhưng hắn lại đặt đũa xuống, thật sự chọn hai chòm sao.
Mười giây sau, Diệp Dương nhìn kết quả hiện ra, yên lặng đóng giao diện, khóa màn hình điện thoại, trả lại cậu ta nói:
“Không chuẩn.”
“Hả?” Đàm Kiệt cau mày, mở khóa màn hình, gõ vài lần để soát lại lịch sử tìm kiếm.
Sau đó cậu ta mở to hai mắt:
“Anh Diệp, cậu thích Bọ Cạp hả?”
“Người ta nói Bọ Cạp thù dai lắm á, cậu không sợ sau này không có ngày nào yên ổn hả___ thằng bốn mắt này mày nhéo tao làm gì!”
Tần Bác Viễn ra dấu kêu cậu ta nhìn Ngôn Kỳ.
“Ồ ồ ồ! Bò Cạp cũng tốt mà. Con gái cung Bọ Cạp có cá tính, con trai cũng có sức hấp dẫn riêng…” Đàm Kiệt ba hoa chích chòe, sau đó cười hỏi:
“Anh Kỳ, cậu có nghĩ vậy không?”
Ngôn Kỳ liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đã ăn gần xong, cậu chỉ vào Đàm Kiệt:
“Thanh toán đi.”
“Hả?? Chầu này tui đãi hả?”
Cố Dã và Tần Bác Viễn đồng thời đưa tay vỗ vai cậu ta:
“Cảm ơn ông chủ.”
“Không phải chứ_____ anh Kỳ, sao lại nỡ đối xử với tui như thế.”
Ngôn Kỳ cười cong mắt:
“Tôi thù dai mà.”
Đàm Kiệt: “…”
Mấy người bọn họ tụ tập ăn uống, đa số là Ngôn Kỳ và Diệp Dương trả nhiều nhất, bây giờ Ngôn Kỳ chỉ đích danh Đàm Kiệt mời, cậu ta không thể trốn được.
Đàm Kiệt mếu môi, đứng dậy đi đến quầy lễ tân để thanh toán hóa đơn.
Ngôn Kỳ cầm ly nước lên uống một hớp, khóe mắt thoáng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Diệp Dương, phát hiện vẻ mặt hắn rất lạnh, hình như tâm trạng không vui.
Ngôn Kỳ nhớ đến kết quả hiện ra trên màn hình điện thoại vừa rồi, phần trăm phù hợp là 40, rất thấp.
Nhưng cậu không tin chuyện này, nhìn biểu hiện của Diệp Dương thì cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút khó chịu.
Thích người ta nhiều vậy sao? Cung hoàng đạo không hợp thôi mà tâm trạng có thể tệ như thế?
Cậu uống nước chanh trong bình đến tận đáy, có lẽ là do độ loãng thấp hơn, Ngôn Kỳ cảm thấy ly cuối cùng có vị chua và hơi chát hơn trước.
Cậu đặt ly nước xuống, lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Tổng thể kết quả về tỉ lệ hợp đôi của các chòm sao trên mạng đều có, chỉ cần tra là ra.
Cậu đọc lướt qua bảng kết quả, bỗng nhiên nhìn thấy một dòng như thế này: “Bọ Cạp và Bạch Dương, ba ngày khỏi xuống giường.”
“…”
Là cái qq gì vậy.
Còn có một cái kinh khủng hơn, nửa năm khỏi xuống giường.
Ngôn Kỳ ngước mắt nhìn biểu cảm lạnh lùng của Diệp Dương, đưa màn hình điện thoại qua.
Diệp Dương nhìn chằm chằm màn hình vài giây, nhướng mày, lại quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, không phân biệt được là vui hay buồn.
Ngôn Kỳ giơ tay vỗ vỗ vai hắn, động viên:
“Tranh thủ nửa năm khỏi xuống giường nha.”
Diệp Dương: “…”
Không biết có phải do lần đầu nghe thấy Ngôn Kỳ dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói lời cợt nhã, hay là bị giọng nói lạnh nhạt cùng gương mặt Poker của cậu chọc trúng điểm cười.
Nói chung là, tên này đột nhiên giơ tay nắm lấy bờ vai Ngôn Kỳ, vùi mặt vào cổ cậu cười không ngừng được.
Xương quai xanh của Ngôn Kỳ bị mái tóc đen của Diệp Dương làm cho ngứa ngáy, cậu giơ tay đẩy hắn:
“Mắc cười à?”
Diệp Dương theo lực đẩy của cậu ngẩng đầu lên, môi mơ hồ lướt qua xương quai xanh cùng làn da bên cổ của Ngôn Kỳ, mang theo một chút ẩm ướt.
Ngón tay Ngôn Kỳ hơi co lại do đẩy bả vai hắn, cậu đột nhiên nghe thấy Diệp Dương thấp giọng nói:
“Tôi sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu ấy.”
…
Gần cuối tháng, bảng tin trường Nhất Trung đăng danh sách thành viên của trường tham gia giải bóng rổ.
Ở cuối danh sách là hai cái tên: Diệp Dương và Ngôn Kỳ
Cả trường bùng nổ!
“Hội trưởng cũng tham gia đấu bóng rổ! Ahhhhhh!”
“Còn có Diệp thần nữa! Tên của họ còn ở cạnh nhau! Tui lại đi giãy đây!”
“Móa, tui chưa bao giờ thấy Ngôn Kỳ chơi, cậy ấy có mạnh không?”
“Nghe nói hồi cấp 2 cậu ấy và Diệp Dương ở trong đội trường, chắc chắn không tệ đâu.”
“Trường học của chúng ta, lần này có thể xoay chuyển tình thế không?”
Vài ngày trước trận đấu, từ tòa nhà giảng dạy đến nhà ăn, nhà thi đấu cho đến ký túc xá, đâu đâu cũng có thể nghe thấy những chủ đề liên quan đến giải đấu.
Trong đội có vài học sinh lớp 12 vì thế mà tức giận, vì trên đường luôn có người chào hỏi kiểu:
“Cố lên nha đàn anh! Năm nay cố gắng giành vị trí thứ nhất cho trường chúng ta nhé!”
“Ha ha ha, cám ơn cám ơn.”
Sau khi cảm ơn, các thành viên nhìn nhau, nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
Năm học 12 nhiệm vụ chủ yếu là chuẩn bị thi đại học, căn bản không có thời gian huấn luyện, nếu không phải do đội trường không có thành viên mới có thực lực, thì đã không đến phiên họ thi đấu.
Lý Nhạc, giáo viên hướng dẫn của đội, rất cởi mở về vấn đề này, ông vỗ vai họ an ủi:
“Yên tâm đi, đây không phải NBA,các em cũng không phải là cầu thủ chuyên nghiệp. Đó là giải đấu trường cấp 3 thôi, điều quan trọng nhất là có tham gia, em nói đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng ạ.”
Đúng cái quỷ!
Mấy đàn anh xụ mặt xuống.
Trong lòng thầm nói, là do thầy không cần phải ra trận chung với hai bạn học sinh ưu tú kia thôi.
Khi họ ngẩng đầu lên, họ thấy Diệp Dương đang đi ngang qua sân thể dục, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
“Không phải là học sinh ưu tú đó sao? Nó đi đâu vậy? Hình như sân thể dục trong nhà không mở cửa.”
Một đàn anh chạy tới gọi: “Diệp Dương.”
Diệp Dương dừng chân:
“?”
“Cậu có đi tập không? Tuần này sân trong nhà đóng cửa rồi, chúng ta cùng nhau ra sân bóng rổ ngoài trời đi.”
Diệp Dương cong môi lắc lắc chai nước khoáng trong tay:
“Tôi đi tìm Kỳ đã, lát nữa dẫn cậu ấy qua đó.”
“Được, được, vậy cậu đi mau đi, chúng tôi chờ hai người ở sân bóng rổ.”
Diệp Dương gật đầu, vòng qua sân thể dục cạnh đường chạy, đi lên nhà thể chất.
Cửa phòng sân bóng rổ đang mở, có thể nghe thấy tiếng bóng rổ đập vào sàn gỗ trầm đục ngay cả khi chưa đến gần.
Chỉ có một bóng người trên sân, mặc chiếc áo đồng phục màu trắng giống hắn, bắt đầu chạy, nhảy lên, sau đó là ghi một quả ba điểm hoàn hảo.
Diệp Dương sửng sốt một chút.
Lần cuối cùng nhìn thấy cảnh này.
Cũng đã gần hai năm đã trôi qua rồi.
Hắn tiếp tục im lặng quan sát một lúc, dựa vào cửa huýt sáo với Ngôn Kỳ.
Người sau vén vạt áo lau mồ hôi, đi tới nhận lấy nước khoáng trong tay hắn.
“Cậu tập bao lâu rồi?” Diệp Dương lấy túi khăn giấy, rút một tấm lau mồ hôi cho Ngôn Kỳ.
Ngôn Kỳ vặn chai nước nhấp một ngụm:
“Tuần này tôi toàn ở đây.”
Diệp Dương nhướng mày:
“Sao không gọi tôi?”
Ngôn Kỳ cười cười, trở lại sân nhặt bóng, ngoắc ngón tay với Diệp Dương:
“Tập không?”
Diệp Dương từ khung cửa đứng thẳng người, đi vào nửa sân đối diện Ngôn Kỳ.
Hắn đứng yên trên sân, hạ thấp trọng tâm cơ thể, đưa tay ra đỡ đòn tấn công của Ngôn Kỳ.
Nhìn thấy Ngôn Kỳ tấn công trong nháy mắt, Diệp Dương có chút phân tâm.
Khi hắn mới chỉ không chú ý, đã bị lừa bóng từ bên cạnh, lướt nhẹ qua hai ba bước bóng lập tức vào rổ.
“Bụp.”
Quả bóng đập mạnh xuống sàn.
Ngôn Kỳ xoay người đi tới, giơ tay đẩy mạnh bả vai hắn:
“Làm gì mà ngơ người vậy?”
Bị cái đẩy này, Diệp Dương thật sự bị ngã ngửa ra sau, Ngôn Kỳ vội vàng vươn tay kéo hắn, Diệp Dương nhân cơ hội nắm lấy cánh tay cậu kéo mạnh, hai người ngã nhào xuống đất.
Sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ bóng loáng, đến nổi mồ hôi của họ rơi xuống cũng trở nên lấp lánh.
Tiếng bóng rổ chạm sàn dần dần nhỏ lại, trong sân bóng rộng lớn như vậy chỉ còn vang lên tiếng hai nhịp tim đan vào nhau.
Cực kỳ dữ dội.
Đầu tóc Ngôn Kỳ ướt sũng mồ hôi, có vài giọt rơi xuống trên người Diệp Dương, cậu chống tay lên sàn đang muốn đứng dậy, lại bị hắn dùng tay giữ chặt eo.
Diệp Dương nhìn vào mắt cậu:
“Kỳ, tại sao vậy?”
Những câu ở sau hắn không nói ra toàn bộ, nhưng Ngôn Kỳ biết hắn muốn hỏi gì.
Ngôn Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó hơi nhếch môi:
“Tôi muốn giành quán quân.”
“Phải là chúng ta cùng nhau giành lấy.”
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Các đàn anh:???
Hai đứa kia làm gì mà giờ này còn chưa tới? Tìm một đứa rồi mất luôn đứa đi tìm là vụ gì đây?
****
P/S Ngôn Kỳ cùng cung Hoàng Đạo với tui =)))))))))