Chương 1: Thư Viện
Cửa sổ của thư viện mở toang, gió thổi mưa bụi tạt vào bên trong, cuốn theo những cánh hoa rãi đầy sàn nhà.
Ngôn Kỳ liếc nhìn ra bên ngoài rồi bước đến khép cửa sổ lại, dựa lưng vào giá sách nằm trong góc tối.
Thẩm Thanh từ bên cạnh thò đầu ra thăm dò, sau đó rụt lại nói với cậu:
“Hội trưởng, hình như bọn họ đang nói về chuyện của cậu.”
“Hả?”
Ngôn Kỳ nhìn ra bên ngoài bằng khe hở của giá sách.
Hai bên bàn tự học cạnh cửa sổ có mấy học sinh ngồi đối diện nhau, có nam có nữ.
Cậu nhìn lướt qua bọn họ, chỉ thấy một người quen giữa một đống gương mặt xa lạ, là Lâm Gia Dụ, ủy viên học tập cùng lớp.
Lâm Gia Dụ dùng cuốn sách trên tay che mặt, thần bí nói:
“Mấy cậu có nghe gì chưa? Hai vị kia phân hóa rồi đó! Đều là Alpha.”
Nghe một câu không đầu đuôi như vậy, dù mọi người không rõ ràng lắm nhưng vẫn nắm lấy một vài từ mấu chốt để giả mã ám hiệu:
“Có phải cậu đang nói về hội trưởng Ngôn và…?”
“Diệp!” Lâm Gia Dụ gật đầu chắc nịch.
“Thật hả?”
Bạn học ngồi cách xa bọn họ cũng kéo ghế qua:
“Tin tức có đáng tin không đó?”
“Là chuyện mới xảy ra tối hôm qua.” Lâm Gia Dụ tiếp tục nói: “Chỉ cần hỏi đại một bạn nam nào đó trong ký túc xá của họ là được, ai cũng biết.”
“Khi đó đúng lúc mình đang phơi quần áo ngoài ban công thì thấy một đám người đông nghịt đang chạy khỏi tòa nhà đối diện, toàn là mặc quần đùi áo ngủ, ai không biết chắc còn tưởng là có động đất.”
Ngôn Kỳ nghe cậu ta tả mọi việc sinh động như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiếp tục đọc cuốn sách trong tay cậu.
Sau đó nghe Thẩm Thanh nói:
“Hội trưởng, cậu và Diệp thần* cũng giỏi thật, hơn nửa đêm phân hóa cùng nhau, tinh tức tố còn đánh nhau nữa chứ, thật là đáng sợ. Tối qua chủ nhiệm kéo đội bảo an tới, ký túc xá cũng không cho vào, tụi tui chỉ có thể đợi cả đêm ở phía dưới.”
(Diệp thần: cách các bạn nhỏ gọi người mình sùng bái kiểu phong thần đồ đó, không biết nên dùng từ nào thay thế nên thôi mình đành giữ nguyên, bạn nào có từ tương ứng thì gọi ý giúp mình nhé.)
“Tôi cũng không nghĩ tới.” Ngôn Kỳ nói.
Cậu phân hóa ngay trong lúc đang ngủ mơ, khi cảm nhận được một luồng tinh tức tố khác thì muốn lấn át đối phương theo bản năng.
Sau khi thức dậy thấy điện thoại cài chế độ im lặng có ba mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả điều là do chủ nhiệm gọi.
Cuối cùng sau khi sau một cuộc hòa giải, bên trường thông báo cậu và Diệp Dương trước tiên về nhà ở tạm hai ngày, chờ tinh tức tố của cả hai tương đối ổn định hẳn lại quay lại ký túc xá.
Thẩm Thanh dùng ngón tay vạch mí mắt cho cậu xem tơ máu trong mắt mình:
“Đêm qua tui không ngủ một đêm, hội trưởng cậu cũng có một nửa trách nhiệm đó nha!”
Ngôn Kỳ lật một trang sách qua: “Rồi sau đó?”
“Sau đó…” Thẩm Thanh kéo dây kéo cặp sách ra: “Cuối tuần này bài tập nhiều như vậy, chắc chắn là tui làm không xong rồi.”
Cậu lục lọi trong cặp, lôi ra mớ giấy nháp và vở bài tập nhàu nát của mình để trước mắt Ngôn Kỳ:
“Cứu vớt đứa trẻ này đi!”
Ngôn Kỳ đảo mắt nhìn lướt qua.
Lông mi của cậu rất dày, đôi mắt vừa chuyển động hàng mi liền run nhẹ theo, phía dưới là con ngươi sáng màu, khi nhìn người khác mang theo sự lạnh lùng và bất cần, ngay cả lông mi cũng giống như đang kết một tầng sương.
Khi Thẩm Thanh nhìn thấy ánh mắt của cậu, ngón tay vô thức cuộn lại.
Nếu so sánh với bạn thân của hội trưởng là Diệp Dương, người vừa mới nhập học đã đưa thủ lĩnh tụi côn đồ* trong trường nhập viện, thì bản thân hội trưởng có thể coi là một người khá khiêm nhường, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người dễ nói chuyện. Biết bao nhiêu ong bướm từng điên cuồng lao về phía hội trưởng lúc cậu mới nhập học, bây giờ chỉ có thể lén lút nhìn cậu, giả vờ như đang chiêm ngưỡng một bình hoa.
(Giáo bá: có thể hiểu nôm na là người cầm đầu tụi nhóc quậy phá đánh nhau trong trường học, giữ nguyên mình nghĩ các bạn cũng hiểu nhưng mà để vậy cho thân thương.)
Thẩm Thanh nghĩ như vậy xong tự nhiên thấy có chút kinh sợ, lập tức muốn rút lại mánh khóe mà mình vừa mới đưa ra, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Kỳ vươn ngón tay trắng lạnh lật lật mớ giấy nháp chép bài tập, giọng cậu không mang theo chút cảm xúc gì nói:
“Chút nữa tôi chụp bài của tôi cho cậu.”
Hai giây sau Thẩm Thanh mới phản ứng lại kịp, ý của Ngôn Kỳ chính là sẽ đưa đáp án của mình cho cậu chép lại.
Thẩm Thanh chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống:
“Cảm ơn hội trưởng, hội trưởng vạn tuế!!!”
Hội trưởng không đáp lại cậu ta, tiếp tục đọc sách.
Thẩm Thanh lại thăm dò hỏi: “Vậy cậu xem… sách bài tập này…”
Ngôn Kỳ đoán cậu ta sẽ hỏi cái này, không thèm nâng mắt lên nhìn chút nào:
“Tôi chỉ phụ trách một nửa.”
Nửa còn lại đi tìm “vị” kia đi.
Thẩm Thanh nghe xong là hiểu ý của cậu ngay, suy nghĩ chuyển sang một đầu sỏ gây tội khác, cổ họng cậu giật giật, há miệng thở dốc rồi khép lại.
Cậu ta còn muốn sống lâu thêm hai năm.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, Thẩm Thanh nghiêng đầu sang một bên, nhìn bìa cuốn sách trong tay Ngôn Kỳ:
“Hội trưởng nè, cậu đang xem sách gì vậy, có hay không?”
Ngôn Kỳ nhấc cuốn sách lên cho cậu ta xem bìa rồi lại đặt xuống:
“Buổi biểu diễn văn nghệ buổi tối của học kỳ này, là tiết mục của câu lạc bộ Kịch.”
Giấc Mộng Đêm Hè. Một vở hài kịch của Shakespeare
“À.” Thẩm Thanh vẫn tò mò nhìn vào mấy trang trong cuốn sách:
“Lần này hội trưởng cũng tham gia diễn kịch nữa hả?”
Ngôn Kỳ ngước mắt nhìn cậu ta lắc đầu.
Buổi biểu diễn văn nghệ buổi tối của học kỳ này xác định ở giữa tháng 5, tiết mục của Hội Học Sinh là hợp xướng, cậu phụ trách chỉ huy. Ngoại trừ cái này thì sân bố trí tiệc tối, công việc hoàn thiện tiết mục của những câu lạc bộ khác cũng phải đến gặp cậu để báo cáo và sắp xếp.
Không còn thời gian để tập kịch.
Chủ tịch câu lạc bộ Kịch lần này là một đàn em nữ lớp 10* tên là Chu Dĩ Lam, nghe nói là chủ tịch câu lạc bộ lúc trước sau khi tốt nghiệp thì nhiều thành viên cũ cũng rời câu lạc bộ, chỉ còn lại vài người đều không thèm quan tâm mọi việc, thế nên mới đẩy người mới lên vị trí chủ tịch câu lạc bộ.
(高一的学妹: theo như mình hiểu nó nghĩa là năm nhất cao trung, tương đương với lớp 10 của Việt Nam, bạn nào biết chính xác có thể góp ý giúp mình, mình cảm ơn.)
Vì là lần đầu cô bé chuẩn bị cho biểu diễn văn nghệ buổi tối nên không biết quy định, chọn kịch bản dài một tiếng vượt qua thời gian cho phép. Nhưng tiết mục văn nghệ buổi tối bắt đầu từ 7 giờ tới 10 giờ, không thể nào dành thời gian dài như vậy chỉ để biểu diễn một tiết mục.
Ngôn Kỳ đề xuất họ nên đổi kịch bản khác, Chu Dĩ Lam lại nói cô đã thuê trang phục biểu diễn xong rồi.
Thế nên cậu đành lùi một bước, bảo bọn họ sửa kịch bản, giảm thời lượng còn nằm trong 30 phút.
Sau đó qua thêm một ngày, Ngôn Kỳ nhận được tin nhắn từ Wechat của Chu Dĩ Lam, cô nói rằng trong câu lạc bộ không ai chịu nhận việc này, cũng vì chuyện này dẫn đến cãi nhau, nói xong còn gửi cho cậu một Sticker mặt chó đang khóc lóc.
“Cho nên…” Thẩm Thanh nghe xong thì chỉ quyển sách trong tay cậu hỏi:
“Ngài đây muốn tự mình ra tay hả?”
Ngôn Kỳ cụp mắt lại nói:
“Thử xem sao.”
“Hội trưởng của tụi này thật sự là người tốt á.” Thẩm Thanh đưa tay ôm gáy tựa đầu vào giá sách:
“Đổi lại là tôi thì tôi không thèm quan tâm đến bọn họ đâu.”
Ngôn Kỳ không tiếp tục đáp lại cậu ta, lông mi dày cụp xuống tạo một chiếc bóng mờ dưới mắt*.
(Đoạn này cả Raw lẫn QT mình đều không hiểu hết câu từ nên mình dịch theo ý mình hiểu.)
Thẩm Thanh không tiếp tục quấy rầy cậu, tự đi dạo một vòng cũng không tìm thấy sách nào khiến mình hứng thú, lại quay về chỗ cũ buồn chán lôi điện thoại ra kết nối mạng, lướt một vòng trong diễn đàn trường.
Ngay khi giao diện được tải xong, toàn thể bình luận đều là mấy từ khóa như “Hội Trưởng”, “Diệp Thần”, “Phân Hóa”, “Alpha”.
Ngôn Kỳ là Diệp Dương vốn là hai người rất có tiếng tăm trong trường học, sau khi phân hóa xong thì mọi việc càng trở nên thái quá hơn____ ví như: danh sách bình chọn Alpha phổ biến nhất trong bảng ABO, quản lý chỉ vừa mới thêm tên của hai người vào danh sách bầu chọn lúc sáng, chưa tới nửa ngày, số phiếu của hai người này đều đã vượt qua người đứng nhất danh sách ban đầu.
Trên thanh biểu đồ thống kê bầu chọn, họ giống như hai tòa tháp đôi mọc lên trong một đêm, người đứng nhất danh sách ban đầu so với họ cùng lắm là giống một căn nhà nhỏ một tầng, những Alpha khác còn thê thảm hơn, chỉ như măng mọc sau cơn mưa, chênh lệch thật sự rất lớn.
Thẩm Thanh nhìn một đám Omega trên diễn đàn gọi Ngôn Kỳ là chồng, lại nhìn vị hội trưởng đang tùy tiện dựa vào giá sách nằm trong góc khuất, cổ họng giật giật, lại nuốt xuống.
Ngôn Kỳ để ý thấy thái độ muốn nói lại thôi của cậu ta nên hỏi: “Sao?”
“Hội trưởng, cậu có thích Omega nào không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3. Mất Khống Chế – Tiểu Thất Tể Tử
4. Đến Muộn
=====================================
“Không có.”
“Vậy cậu thích Omega có tính cách hay ngoại hình như thế nào?”
“Chưa từng nghĩ tới.”
“Thế bây giờ cậu có định nghĩ thử xem không?”
“Không.”
Thẩm Thanh nghe thấy mấy chữ cuối cùng cậu thốt ra mang theo sự lạnh lùng, vội vàng bào chữa:
“Tui hiểu rồi mà, hội trưởng của tụi tui không phải là người bình thường, không có dục vọng tầm thường của thế nhân đâu.”
Ngôn Kỳ hơi nhướng mày, ý của ánh mắt này là cậu nói chuyện tào lao* xong rồi, bây giờ cậu có thể im miệng lại rồi.
(Rắm cầu vồng: một kiểu nói chuyện ba hoa, hoặc xàm, không có ý nghĩa.)
Thẩm Thanh “dạ” một tiếng, ngồi xổm xuống trong góc tiếp tục lướt điện thoại.
Cậu vuốt màn hình một cái thì lập tức nhìn thấy một dòng tiêu đề hiện ra từ tường một trang dạng confession___
Hội trưởng Ngôn cùng với Diệp thần đều phân hóa thành Alpha, vậy chẳng phải là ông trời trêu ngươi, có duyên không phận hả? Couple trúc mã này thật sự là BE rồi sao?
Mắt Thẩm Thanh rực sáng, vội vàng nhấn vào mục này để hóng chuyện.
– 2L: Thì ra không phải chỉ có mình tui! Cổ phiếu của trúc mã trong một năm đã giảm đến mức cực hạn, tui buồn tới mức bài tập về nhà cũng không thể viết nổi một chữ!
– 3L: Ai nói đã đến mức cực hạn? Trúc mã phải tăng cho tui! Gấp đôi Alpha mấy chị em không thấy xúc động hả? Chúng ta phải vực dậy chứ!
– 4L: Bạn cừ thiệt á, nhưng mà tui không hiểu! Hai A thì làm sao mà đánh dấu? Đâm lưỡi lê hả?*
(拼刺刀: gõ chữ này ra rồi chọn xem hình ảnh:v, ý bà này là thay vì cắn để đánh dấu thì dùng lưỡi lê khoét cổ người kia hay sao đó, tui không dám tưởng tượng đâu.)
– 5L: Bình thường hai người này tương tác với nhau nhìn cũng biết là kiểu anh em thân thiết, bây giờ thì đều phân hóa thành Alpha, chắc chắn là không còn cơ hội nào đâu, chấp nhận hiện thực đê!
….
Thẩm Thanh lướt xuống phía dưới, phát hiện đã là trang cuối cùng.
Cậu nhìn giao diện trả lời nằm ở cuối trang, ngẩng đầu nhìn một vị nam chính trong câu truyện đang ở bên cạnh, kìm lòng không đậu lại hỏi tiếp:
“Hội trưởng, tình cảm của cậu và Diệp thần tốt lắm hả?”
“Sao lại hỏi chuyện này?”
“Chỉ là tui tò mò thôi… nếu một trong hai người phân hóa thành Omega, có khả năng sẽ…?”
Ngôn Kỳ biết Thẩm Thanh đang muốn nói gì, trực tiếp cắt ngang lời cậu ta:
“Sẽ không có gì xảy ra cả, tôi không có ý nghĩ về phương diện kia với cậu ấy.”
Thẩm Thanh mất hứng “ừa” một tiếng.
Cậu ta cũng từng nhìn thấy khi Ngôn Kỳ và Diệp Dương ở bên nhau, thật sự là kiểu tụi con trai cư xử như anh em bình thường thôi, nếu Ngôn Kỳ mà nói cậu có ý kia với Diệp Dương thì mới cậu ta mới bất ngờ.
Cơ mà nghĩ đến việc hai anh đẹp trai nhất trường nếu quen nhau sẽ thú vị lắm, nghe Ngôn Kỳ phủ nhận một cách thẳng thừng như vậy, cậu ta thật sự hơi tiếc.
Cậu ta không thể để mình thất vọng một mình được.
Thẩm Thanh vuốt điện thoại hai cái, gõ một hàng chữ trên giao diện trả lời rồi gửi đi:
“Tỉnh lại đi, hai người đó không có cơ hội nào đâu, CP các người chèo đã BE rồi!”
“Hình như sắp mưa lớn rồi.” Lâm Gia Dụ nhìn ra bên ngoài rồi thu dọn sách:
“Chúng ta đi nhanh lên, coi chừng lát nữa bị kẹt xe đó!”
Mấy bạn học bên cạnh cũng lao nhao đứng dậy, vừa thu dọn sách vừa tiếp tục đề tài trước đó:
“Nghe nói buồi biểu diễn văn nghệ tối lần này câu lạc bộ Kịch sẽ mời Diệp thần tới tham gia, nếu thật sự là vậy, giải nhất tiệc tối lần này chắc chắn thuộc về họ rồi.”
“Không phải là Diệp thần không hay đi học hả, làm sao mà họ mời được vậy?”
“Cái này thì tui không biết nữa, kệ đi, nếu lần này Diệp thần thật sự lên sân khấu, tui chắc chắn sẽ ghi hình lại toàn bộ.” Cậu trai đang nói chuyện dọn ghế trả về vị trí cũ, bổ sung tiếp:
“Còn hợp xướng của Hội Học Sinh nữa, nghe nói là hội trưởng Ngôn sẽ chỉ huy.”
Lâm Gia Dụ vươn tay chọt cậu ta:
“Quay xong rồi nhớ gửi cho tui một bản, tui muốn có cảnh đặc tả của hội trưởng, Full HD càng tốt.”
“Còn đòi độ nét cao! Vậy cậu dùng kính lúp đi mà soi cậu ấy!”
Mấy người họ cười hi ha đi ngang qua kệ sách, khóe mắt Lâm Gia Dụ nhìn thấy hình bóng của ai đó trong góc khuất cạnh cửa sổ, bèn vừa nói chuyện vừa quay đầu lại nhìn.
Bức màn màu xanh thẫm bị gió thổi bay bay, ngón tay của Ngôn Kỳ ấn giữa chân mày, ngẩng đầu từ quyển sách ngước lên nhìn đúng lúc đối mắt với cậu ta.
“…”
Tay trái và chân trái của Lâm Gia Dụ gần như đánh ra cùng một lúc.
Cậu ta còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao hội trưởng lại ở đây đã vội quay đầu tránh khỏi tầm mắt của cậu, đi đến trước gương kiểm tra xem ngoại hình của mình như thế nào.
Hai ngày không gội đầu, đầu bết dầu đến nổi có thể nấu ăn luôn.
Lâm Gia Dụ cảm thấy không còn gì luyến tiếc cuộc sống này nữa.
Ài, thật muốn chết đi cho xong.
Thật ra hội trưởng không hề để ý đến chuyện của cậu ta.
Cậu vẫn còn đang suy nghĩ về việc bọn họ bàn tán lúc nãy, chính là việc Diệp Dương cũng sẽ tham gia diễn cho câu lạc bộ Kịch.
Giống như bọn họ từng nói, cả khi đi học Diệp Dương còn không đi được mấy ngày, tham gia hoạt động câu lạc bộ cũng không. Vừa nãy nghe họ nói cậu ta sẽ tham gia diễn kịch, Ngôn Kỳ cảm thấy thật sự rất lạ.
Cậu biết tên vở kịch của câu lạc bộ sẽ biểu diễn, nhưng không biết phân chia vai như thế nào, nếu như Diệp Dương tham gia diễn thì hẳn là sẽ cho cậu ta vai nam chính.
Vậy nên vấn đề xuất hiện rồi đây!
Ngôn Kỳ nhìn cảnh nam nữ chính hôn nhau trong sách, đoạn này nên xóa hay là nên giữ lại nhỉ?
Cậu không biết Diệp Dương tham gia diễn kịch có phải vì tán gái không, nên định lấy điện thoại nhắn tin hỏi cậu ta, đột nhiên cậu nhìn thấy một ống chất lỏng trong xuốt nằm trên sàn trước kệ sách, hình như là thuốc ức chế của Omega.
Ngôn Kỳ nhớ tới Lâm Gia Dụ lúc nãy vừa mới luống cuống tay chân đi ngang qua đây, Lâm Gia Dụ là Omega, hẳn là thuốc của cậu ta.
Cậu đi tới đó nhặt nó lên, lúc này điện thoại cũng phát ra âm thanh thông báo có tin nhắn đến.
Đàm Kiệt đã @ bạn.
Đàm Kiệt là bạn học cấp 2 của Ngôn Kỳ.
Cậu tiện tay mở tin nhắn ra xem, phát hiện là nhóm của mấy đứa bạn thời cấp 2, không biết là họ nghe phong phanh chuyện cậu và Diệp Dương phân hóa ở đâu, bây giờ đang bàn tán xôn xao trong nhóm.
Tin tức mới nhất là của Đàm Kiệt gửi:
Đàm Kiệt: Hai vị đã chuẩn bị gì cho kỳ nhạy cảm sắp tới chưa? @Ngôn Kỳ @ Diệp Dương