Chương 8
Bời vì cậu ngay sau đó cậu nhìn thấy rất nhiều nghệ sĩ và nhân viên của Bối truyền xuất hiện ở khắp nơi trong quán bar.
Ngoại trừ trợ lý của Ngôn Minh và Phương Thắng Cư ra còn một số người khác mà cậu không quen biết. Tất cả có mười mấy người.
Lúc này cậu mới thật sự hiểu câu nói ” Cũng là nhân viên của Bối truyền là có ý gì.”
Bối truyền có nhiều người đến như thế à.
Lí Bán Diễm có nói nơi này đắt đỏ, đồ đặc đều đắt tiền, người bình thường sẽ không đến đây, nên các minh tinh nghệ sĩ đến đây cũng là hợp tình hợp lý.
Sở Kỳ Thu định tìm Lí Bán Diễm để chào nhưng lúc này không tìm thấy đối phương ở nơi đâu. Sở Kỳ Thu chỉ có thể nhắn tin cho Lí Bán Diễm: “Tôi về trước đây.”
Cậu và các nhân viên của Bối truyền rời đi từ cửa sau của quán bar, tiến vào nhà hàng bên cạnh đó.
Những người này vừa mới tan làm không lau, dường như từ chiều đến tối đều chưa ăn gì. Bọn họ xem thực đơn rồi gọi đồ ăn, dù Sở Kỳ Thu đã ăn rồi cũng gọi một phần cơm thịt bò phô mai.
Ngày mai nghệ sĩ đều phải đi thảm đỏ, bọn họ cần phải ăn đồ nhẹ để duy trì vóc dáng, Ngôn Minh và Phương Thắng Cư mỗi người gọi một phần salad, nữ nghệ sĩ bên cạnh là Cốc Văn Khê thì lại ngồi bên cạnh đó ăn một bắp ngô luộc.
Phần cơm thịt bò phô mai của Sở Kỳ Thu là mòn có hàm lượng calo cao nhất tại đây. Mùi phô mai thơm nức mũi, bày biện cũng vô cùng đẹp mắt, thịt bò được trải một lớp phô mai ở bên trên, được đặt chính giữa một chiếc đĩa vô cùng tinh xảo. Món ăn vừa được bưng lên bàn, ba người nghệ sĩ ngồi đối diện cậu liền nhìn chằm chằm đĩa cơm của cậu.
Ngôn Minh dời mắt đi đầu tiên, hắn liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài khơi xa.
Cốc Văn Khê khó khăn nuốt nốt miếng ngô khô khốc rồi nói: ” Bắp ngô này tự nhiên không còn thơm nữa.”
Nghệ sĩ bình thường nhìn đều rất xinh đẹp, nhưng thực tế không có mấy người có thể ăn cơm no, ăn xong một bữa cơm ngon thì mấy ngày sau phải ngâm mình trong phòng tập.
Sở Kỳ Thu thầm nghĩ: Đây chính là có được có mất, tiền bọn họ kiếm được rất nhiều mà.
Cậu xúc một thìa cơm, xoay hai vòng mới kéo đứt sợi phô mai.
Những người lăn lộn trong vòng giải trí đều biết cách nói chuyện, bất kể là có quen biết hay không đều có thể nói chuyện một hai câu. Phương Thắng Cư ngồi ở phía đối diện cậu, hắn ta đối với cậu rất có hảo cảm, đại khái là vì mấy bức ảnh trước đây cậu chụp giúp hắn thu hút được rất nhiều fan.
Phương Thắng Cư: ” Tiểu Sở, trước đây chưa có cơ hội để cảm ơn cậu tử tế, lần này cơ hội đến rồi. Chúng ta dùng nước trái cây thay rượu nhé, tôi mời cậu một chén.”
Bọn họ lúc nãy ở quán bả đều đã uống rượu rồi, vậy nên lúc ăn cơm đều không uống nữa. Sở Kỳ Thu cũng dùng nước dưa hấu mời Phương Thắng Cư một chén.
Không ai nghĩ một nhóm minh tinh nửa đêm lại ngồi tại nhà hàng bên cạnh quan bar đàng hoàng ăn cơm, uống nước trái cây chứ. Việc này hoàn toàn trái ngược so với nhận thức của Sở Kỳ Thu. Trong ấn tượng của cậu, những người trong vòng giải trí không thể thanh tâm quả dục như thế.
Sở Kỳ Thu hỏi Phương Thắng Cư: ” Lát nữa mấy người có thể đi chỗ khác chơi tiếp sao?”
Phương Thắng Cư nói: ” Ngày mai mấy người chúng tôi đều phải dậy sớm tham gia hoạt động, công ty không cho chúng tôi đi chơi qua đêm nên đều có trợ lý chuyên môn nhìn chằm chằm chúng tôi đây này. Nếu không phải có thông báo hoạt động ở gần đây thì cơ hội để đến đây chơi chúng tôi cũng không có.”
Nhìn thì giống như Phương Thắng Cư đang oán giận, trên thực tế lại có chút khoe khoang, chỉ có những người đang nổi tiếng hoặc là có người nâng đỡ thì nghệ sĩ mới có thể nhận hoạt động liên tục. Phương Thắng Cư mới ra mắt được một năm mà đã có nhiều tài nguyên cùng cơ hội như vậy, những nghệ sĩ nhỏ là sao mà không ước ao đây.
Nghe ý trong lời nói của hắn, hai ngày gần nhất trong hành trình đều tham gia hoạt động cùng Ngôn Minh, đây có thể xem như là sự trợ giúp rất lớn.
Lượng người xem lễ trao giải ngày mai cũng không cao, ngoại trừ tăng độ nhận diện thì không có tác dụng gì. Đều là người cùng ngành đến tham dự, lễ trao giải này cũng không có gì đặc sắc, về độ chính xác minh bạch thì không thể biết. Ngôn Minh căn bản không phải đến để tham gia. Nếu Sở Kỳ Thu đoán không sai, mục đính Ngôn Minh đến đây lần này không có gì khác ngoài giúp đỡ nâng người mới.
Phương Thắng Cư cùng Sở Kỳ Thu tán ngẫu một hồi, Ngôn Minh đã ăn xong đĩa salad cá hồi, Cốc Văn Khê cùng Ngôn Minh nói tới chuyện công việc. Bởi vì khoảng cách gần nhau có mấy câu nói đã chui vào tai Sở Kỳ Thu.
Ngôn Minh: “Bộ phim tôi đang tham gia hôm qua đóng máy rồi.”
Cốc Văn Khê: ” Chúc mừng tiền bối! Lại nói đến bộ phim (Hoan Sa) của chúng ta mấy ngày nữa sẽ khai máy, tiền bối tiếp tục tham gia luôn không có thời gian để nghỉ ngơi đâu, nhất định cảm thấy rất mệt đó.”
Ngôn Minh: ” Vẫn ổn, không phải là rất mệt.”
Cốc Văn Khê cười dịu dàng nói: ” Khó trách người đại diện của em luôn nói tiền bối là tấm gương cho các nghệ sĩ, luôn bắt em phải học tập tiền bối.”
Ngôn Minh từ lâu đã quen với các tình huống như vậy, hắn cũng không đắc ý mà đưa ra câu hỏi để thay đổi đề tài: ” Kịch bản đọc thế nào rồi?”
Cốc Văn Khê: ” Vẫn chưa thuộc, nhưng em đã quen với nó rồi.”
Ngôn Minh: ” Nếu có chỗ nào không hiểu, có thể đến hỏi tôi.”
Cốc Văn Khê: ” Được ạ, cảm ơn tiền bối.”
– —-
Cuối cùng người nước ngoài mắt xanh kia từ chỗ ngồi đúng dậy và nói rằng anh ta sẽ thanh toán hóa đơn.
Trên đường trở về, Sở Kỳ Thu biết được rằng người nước ngoài này là con trai của giám đốc điều hành nào đó của Bối truyền, người này sống ở Châu Âu quanh năm và hiếm khi về nước. Lần này cậu ta bất chợt có suy nghĩ và muốn trải nghiệm cuộc sống nghệ thuật ở trong nước nên đã bay đến Thanh Đảo cùng các nghệ sĩ. Sở Kỳ Thu nghe thấy Ngôn Minh gọi anh ta là James.
Ngôn Minh và James đi phía trước trò chuyện câu được câu không. Sở Kỳ Thu không thể không nghĩ đến câu ” Bạn đã ăn cơm chưa” mà Ngôn Minh đã gửi đến lúc ở trong quán bar.
Khi đó cậu còn tưởng là đêm nay đại minh tinh muốn rủ cậu đi chơi, nhưng không ngờ thực sự chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản.
Ngay cả lúc trên bàn ăn, Ngôn Minh cũng không nói chuyện với cậu.
Bối truyền đã đặt phòng tiêu chuẩn của khách sạn, hai người một phòng. Khổng Thuyên biết Sở Kỳ Thu không quen với những người khác nên đã xếp cho hai người ở cùng phòng.
Gần một giờ sáng, Khổng Thuyên mới hoàn thành công việc của mình. Lúc lấy quần áo chuẩn bị đi tắm liền quay sang hỏi Sở Kỳ Thu đang ngồi bên cạnh: ” Sao lúc nãy cậu lại về cùng mấy nghệ sĩ đó vậy?”
Sở Kỳ Thu nằm trên giường nghịch máy ảnh: ” Tôi tình cờ gặp họ ở quán bar trung tâm thành phố, sau đó chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau.”
Khổng Thuyên kinh ngạc: ” Bọn họ biết cậu à? Lại còn mời cậu cùng ăn cơm nữa.”
Nhân viên bình thường của Bối truyền đều không có cơ hội ăn tối với những nghệ sĩ này chứ đừng nói đến việc Sở Kỳ Thu chỉ là nhân viên part time.
Sở Kỳ Thu trả lời: ” Là Ngôn Minh rủ tôi đi cùng.”
Khổng Thuyên tặc lưỡi: ” Không tồi, mới mấy ngày mà đã tạo được quan hệ tốt với Ngôn Minh rồi. Đó hiện tại chính là cây rụng tiền của công ty chúng tôi, ai ai cũng muốn lấy lòng. À đúng rồi, ngày mai cậu nhớ chụp Cốc Văn Khê và Phương Thắng Cư nhé, còn nhớ họ ngồi ở vị trí nào không?”
Sở Kỳ Thu: ” Nhớ.”
Khổng Thuyên: ” Ngày mai cậu làm nhanh một tí nhé, buổi tối công ty muốn dùng.”
Sở Kỳ Thu không phải đi làm vào sáng hôm sau nhưng Khổng Thuyên đã phải ra ngoài từ sớm. Khi Sở Kỳ Thu tỉnh dậy đã không thấy người đâu.
Cậu nhìn thấy có tin nhắn đến trên điện thoại của mình, người gửi là Lí Bán Diễm: ” Hôm qua uống nhiều quá, mãi đến khi tỉnh dậy thì mới thấy tin nhắn của ông.”
Sở Kỳ Thu trả lời: ” Tôi về khách sạn rồi, hôm nay tôi rất bận khi nào xong việc tôi đến tìm ông.”
Ba giờ chiều, cậu đến hiện trường thảm đỏ. Lễ trao giải được dựng tạm thời cho nên đến bây giờ các nhân viên vẫn đang phải sửa lại đôi chút. Bốn giờ các nghệ sĩ sẽ bắt đầu đi thảm đỏ. Theo quy trình cậu cũng sẽ phải chụp thảm đỏ trước.
Hai bên thảm đó có rất nhiều fan hâm mộ đứng, dù không thể đứng ở vị trí gần nhất nhưng cậu có lợi thế về chiều cao nên hoàn toàn có thể chụp rất rõ nét dù đứng phía sau những có gái cao một mét sáu.
Cậu đeo khẩu trang, cúi đầu chỉnh máy ảnh, nghe thấy các fan nữ phía trước nói chuyện.
Bà đã trả bao nhiêu để mua vé thảm đỏ thế?”
” Một nghìn tám…. Còn bà thì sao?”
” Hai nghìn rưỡi. Mẹ kiếp, đúng là đồ đểu giả, cao hơn hẳn nửa giá so với người khác. Sau này bà đây không thèm tìm hắn nữa, bà mau cho tôi số phe vé mà bà mua đi.”
Bất cứ sự kiện nào có nhiều người nổi tiếng tham dự, người hâm mộ đều sẽ trao đổi vài lời về giá vé. Sở Kỳ Thu hiếm khi mua vé của những người này bời vì trước đây có Hối Tinh tặng vé cho cậu, bây giờ lại có thẻ công tác của Bối truyền, cậu có thể ra vào tùy ý.
Người vây quanh càng ngày càng nhiều, gần bốn giờ nhạc bắt đầu vang lên, nghệ sĩ bắt đầu bước ra, tất cả cánh truyền thông và người hâm mộ đều đồng loạt giơ máy ảnh lên.
Nhiều ngôi sao đến tham dự thảm đỏ lần này, họ có thể không phải là những tên tuổi lớn nhưng họ cũng là những người có sự phổ biến nhất định trên các trang web lớn.
Có không ít nghệ sĩ nổi tiếng như Thân Tử Khâu, nửa bước chân vừa bước ra, người hâm mộ đã điên cuồng hét lên: ” Khâu Khâu!Ahhhhh, chị yêu em! Mẹ yêu con!!”
Những người hâm mộ của Phương Cửu Cư và Cốc Văn Khê lại không nhiệt tình được như vậy.
Gần cuối Ngôn Minh mới xuất hiện, hắn cũng mặc vest giống như các nghệ sĩ nam khác, mái tóc ngắn, gọn gàng với những lọn tóc hơi xoăn ở đuôi.
Hắn lịch sự mỉm cười và vẫy chào xung quanh.
Nụ cười ấy không rực rỡ như Thân Tử Khâu mà ngược lại có chút gì đó thong dong bình thản. Công ty định cho hắn phong cách thành thục, phối hợp cùng quần áo không có một vết nhăn, mang đến cảm giác vừa khắc chế vừa vô cùng tự tin.
Một cái liếc mắt nhìn đến, hai bạn fan của Thân Tử Khâu đứng bên cạnh Sở Kỳ Thu liền “aaaaaaaaaaaaaa” hét lên.
Đẹp trai ai cũng thích.
Sở Kỳ Thu không khỏi nhấc camera lên, đưa ống kính về phía Ngôn Minh.
Hầu hết người hâm mộ xung quang đều gọi ” ca ca”.
” Ca, nhìn em! Ca ca!”
Sở Kỳ Thu nhớ rằng hình như Ngôn Minh trẻ hơn Thân Tử Khâu một chút, nếu tính theo tuổi càng nên có nhiều người xưng “mẹ” gọi ” con trai” hơn.
Sau khi thảm đỏ kết thúc, Khổng Thuyên giục cậu đưa ảnh. Sở Kì Thu tải ảnh mới chụp lên, sửa chữa vài thứ rồi gửi cho Khổng Thuyên.
Trên trang web chính thức của Phương Thắng Cư rất nhanh liền đăng ảnh mới, nhưng của Cốc Văn Khê thì không. Bức ảnh mà Sở Kỳ Thu chụp cho Cốc Văn Khê lại xuất hiện trên weibo của một đại fan của cô.
Đây là thao tác gì vậy?
Sở Kỳ Thu xem không hiểu.
Bất ngờ là, sau khi lễ giao giải kết thúc hai ngày, cậu đã biết tại sao.
Trưa hôm đó, các tài khoản giải trí lớn đồng loạt tung ra tin tức tình yêu-paparazzi chụp được ảnh Ngôn Minh và Cốc Văn Khê cùng về nhà vào đêm khuya, bóng lưng mờ ảo kề sát bên nhau, nhìn hoàn toàn lạ bộ dáng khi yêu đương.
Chỉ trong nửa giờ, tin tức này đã trở thành tin tức nóng hỏi nhất trên các trang web của làng giải trí.
Là một diễn viên trẻ đang hot hiện nay, chuyện tình cảm của Ngôn Minh chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của công chúng.
Sở Kỳ Thu xem ảnh chụp, nhìn thời gian đây là hôm bọn họ cùng đi ăn và trở về khách sạn vào hôm trước.
Rõ ràng là một nhóm người đi với nhau vào tối hôm đó, trên bàn ăn Cốc Văn Khê và Ngôn Minh cũng chỉ trò chuyện về vấn đề công việc, tối đó trở về khách sạn, chính mắt cậu thấy hai người họ trở về hai phòng khác nhau.
Tại sao chỉ có hai người họ trong ảnh còn những người khác lại cố tình bị bỏ qua?
Cho dù là góc độ hay thời gian, mọi thứ dường như được lên kế hoạch từ trước.
Sở Kỳ Thu kéo xuống, ở phần giới thiệu của diễn viên Cốc Văn Khê sử dụng bức ảnh mà cậu đã chỉnh sửa cẩn thận hôm trước, dưới bức ảnh đó có câu “hình ảnh lấy từ internet”.
Có một vài bình luận phía dưới: ” Oa, nam tài nữ xinh đẹp, đây có phải nữ minh tinh mà Bối truyền vừa kí hợp đồng vào đầu năm không? Trước đây tôi không chú ý đến cô ấy. Hình như đây chỉ là bức ảnh do người hâm mộ chụp mà trông cô ấy thật xinh đẹp.”
Bây giờ Sở Kỳ Thu đã hiểu tại sao bức ảnh cậu chụp cho Cốc Văn Khê lại không được đăng lên trang chính thức.
Sau khi Sở Kỳ Thu rời giường, cậu liền xem tin tức giải trí mà chưa ăn gì, thấy sắp đến trưa nên cậu định ra ngoài mua bánh ăn. Trước khi đến, cậu có nhièn thấy một cửa hàng bán đồ ăn sáng ở phía sau, đi bằng lối ra khác của hầm để xe sẽ tiện hơn.
Khi đi ngang qua bãi đỗ xe chỉ nhân viên mới có thể vào, cậu gặp Ngôn Minh và Vương Trù.
Nam chính của tin tức giải trí đang hot nhất ngày hôm nay đang đứng trước mặt cậu, Sở Kỳ Thu không khỏi liếc nhìn, chân đột nhiên không nghe lời mà càng ngày càng đi gần về phía xe của Ngôn Minh.
Vương Trù đang đứng quay lưng về phía Sở Kỳ Thu nói với Ngôn Minh bằng giọng điệu tức giận: ‘Bối truyền muốn lợi dụng anh một cách triệt để, mỗi ngày đều trói anh với người mới, hết người này đến người khác rồi tung tin đồn nhảm. Hừ, đúng là một lũ hút máu người.”
Vương Trù cực kỳ tức giận trực tiếp chửi rủa trong bãi đỗ xe.
Ngôn Minh nhìn thấy sự xuất hiện của Sở Kỳ Thu, anh lắc đầu ra hiệu cho Vương Trù.
Vường Trù quay đầu nhìn rồi ngậm miệng lại, nói: ” Anh Ngôn, thầy Diêu đột nhiên gọi em qua, có thể tốn chút thời gian, anh ở trong xe chờ em hay là về phòng nghỉ ngơi trước?”
” Tôi ở đây chờ.”
Sau khi trợ lý rời đi, Ngôn Minh hỏi Sở Kỳ Thu: “Có việc gì tìm tôi sao?”
Sở Kỳ Thu chỉ định nghe vài câu, không ngờ rằng Ngôn Minh sẽ chủ động bắt chuyện với mình: ” Chào thầy Ngôn, tôi vừa đi ngang qua….định đi mua bánh.”
Ngôn Minh hiện tại không trang điểm, trông vẻ mặt rất mệt mỏi với quầng thâm mắt cực to.
Sở Kỳ Thu hỏi: ” Thầy Ngôn thức khuya ạ”
Ngôn Minh lắc đầu: “Không ngủ, có hoạt động phải tham gia.”
Sở Kỳ Thu định nói gì đó để an ủi đối phương nhưng đột nhiên cậu nghe thấy tiếng dạ dày của ai đó kêu lên.
Không phải của mình.
Vậy là Ngôn Minh….
Thấy Sở Kỳ Thu rời ánh mắt về phía bụng mình, Ngôn Minh lúng túng giải thích: ” Bộ phim tiếp theo có yêu cầu về cân nặng, bây giờ tôi phải giảm cân.”
” Vậy…. Vậy thầy Ngôn nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Sở Kỳ Thu nói lời tạm biệt với Ngôn Minh và đi tới cửa hàng bên ngoài mua bánh kếp.
Nhưng lúc này tâm trí cậu không để trên bữa sáng nữa mà chỉ toàn nghĩ về những vấn đề liên quan đến Ngôn Minh.
Ngôn Minh gầy như thế mà còn bị yêu cầu giảm cân.
Một bộ phim truyền hình vừa kết thúc, mấy ngày sau liền phải gia nhập đoàn phim mới, giữa chừng chỉ có mấy ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, còn bị kéo vào đoàn nâng đỡ người mới,rồi bị loan truyền tin đồn tình cảm với nữ minh tinh không biết tên.
Cả đêm không ngủ, còn công việc phải làm.
Sở Kỳ Thu đã quên mất rằng, trước đây thái độ của anh đối với việc các minh tinh phải ăn kiêng và giảm cân là ” chuyện bình thường, ai bảo bọn họ kiếm nhiều tiền”, nhưng bây giờ cậu lại tiêu chuẩn kép chỉ vì câu nói ” lợi dụng triệt để” từ miệng Vương Trù.
“Cậu nhóc, muốn mua mấy cái bánh đây?”
Ông chủ nhiệt tình làm bánh hỏi.
Sở Kỳ Thu trả lời: ” Hai cái ạ.”
Cậu mua bánh xong rồi quay lại chỗ cũ, thầm vui mừng vì xe của Ngôn Minh vẫn ở đó, Ngôn Minh đang lấy đồ trong cốp rồi chuẩn bị lên xe nhưng bị Sở Kỳ Thu gọi lại.
“Thầy Ngôn.”
Ngôn Minh quay đầu nhìn cậu.
Sở Kỳ Thu tiến lên: ” Tôi mua bánh kếp, anh có muôn ăn không? ” Cậu quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng của Vương Trù liền nhẹ giọng nói: ” Chúng ta âm thầm, bí mật…không nói cho người khác biết.”
Mặc dù khuôn mặt của Ngôn Minh đang bị khẩu trang che mất một nửa nhưng Sở Kỳ Thu vẫn nhìn thấy sự ngạc nhiên và ý cười trong mắt của đối phương.