Chương 7
Sau khi về nhà, Sở Kỳ Thu nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, phát hiện trang trò chuyện liên tục hiển thị “đối phương đang nhập”, nhưng sau một lúc lâu, cậu cũng không thấy Ngôn Minh gửi tin nhắn đến.
Có lẽ do… mạng lag.
Ồ, đúng rồi, không phải Ngôn Minh đã thêm bạn với cậu để lấy tài liệu tuyển sinh của Đại học V sao?
Cậu nhớ rằng cố vấn học tập đã từng gửi một số tài liệu tuyển sinh trong nhóm lớp, yêu cầu họ gửi chúng cho đàn em khi họ trở lại thăm trường cũ. Sở Kỳ Thu nén file tất cả tài liệu mình có và gửi chúng cho Ngôn Minh.
“Đây là tài liệu tuyển sinh của trường chúng tôi năm nay, còn có một ít tài liệu từ năm trước, những cái này đều là tài liệu lưu hành nội bộ, không có trên trang web chính thức đâu.”
Trạng thái “đối phương đang nhập” cuối cùng cũng biến mất, trên giao diện trò chuyện hiện lên một câu: “Cảm ơn”.
Sở Kỳ Thu hỏi, “Còn có điều gì mà anh muốn biết không?”
“Tạm thời không có.”
Sở Kỳ Thu từ khi còn nhỏ đã cảm thấy mình là một người buồn tẻ và nhàm chán, cậu không nói nhiều, nếu ai đó muốn trò chuyện với cậu, thì họ thường sẽ phải là người chủ động đưa ra chủ đề của riêng mình, nếu không cuộc trò chuyện giữa hai người sẽ rơi vào tình trạng khó xử, không có gì để nói. Những người có thể trò chuyện với cậu, cho dù đó là Lí Bán Diễm hay Mang Mang, đều có tài ăn nói, và tính cách cởi mở, những ưu điểm ấy hoàn toàn bổ sung cho tính cách của cậu.
Nhưng Ngôn Minh không giống vậy. Ngôn Minh hình như cũng không thích nói chuyện lắm, hai người ở cùng nhau hoàn toàn có thể đưa cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt. Một số cuộc trò chuyện giữa hai người dù cả hai không chính thức nói lời tạm biệt nhưng cách kết thúc đều là trạng thái “Tôi không có gì để nói hết”.
Thành thật mà nói, khuôn mặt của Ngôn Minh thực sự là gu của Sở Kỳ Thu, nhưng cậu dường như không có bất kỳ tình cảm rung động nào với Ngôn Minh cả.
Chính vì vậy, cậu không cần phải suy nghĩ về việc làm thế nào để hai quả bầu kín như bưng này có thể ở cùng nhau.
Khi họ đến địa điểm tổ chức liên hoan phim truyền hình, Sở Kỳ Thu và Khổng Thuyên đã đi tham quan xung quanh.
“Tôi là nhiếp ảnh gia part-time duy nhất trong công ty đến Thanh Đảo sao?” Sở Kỳ Thu quan sát các nhân viên xung quanh Khổng Thuyên.
“Chỉ có mình cậu.” Khổng Thuyên nhìn cậu với ánh mắt hài lòng, “Công ty sẵn sàng giúp cậu trả tiền vé máy bay và để cậu đến Thanh Đảo là bởi vì công ty cảm thấy cậu xứng đáng. Cậu đã xem lượt tương tác trên trang web của Phương Thắng Cư chưa? Số lượng tin nhắn cao nhất là ba mươi nghìn lượt và nó đều là vì những bức ảnh cậu chụp. Phương Thắng Cư đúng lúc có hoạt động tuyên truyền vào tối hôm trước, vậy nên công ty nhân cơ hội này để đăng ảnh lên rồi đưa chúng vào top thịnh hành, điều này đã khiến số lượng người hâm mộ của cậu ta tăng khoảng tám trăm nghìn người chỉ sau một đêm.”
Chỉ một vài bức ảnh có thể khiến một người nổi tiếng có được tám trăm nghìn người theo dõi? Hình như hơi quá rồi…
Sở Kỳ Thu cũng không nhận hết công lao: “Chắc là do ảnh hưởng của hoạt động tuyên truyền phim cũng nên.”
“Cậu phải biết rằng Phương Thắng Cư là nam hai, vai diễn của cậu ta kém xa so với nam chính Ngôn Minh. Ngôn Minh chỉ đạt được năm trăm nghìn người theo dõi trong đêm đó, thế nhưng chủ đề và sự xuất hiện của Phương Thắng Cư lại phổ biến hơn nhiều so với Ngôn Minh. Tất cả là nhờ công cậu đấy.”
Nghe thấy Phương Thắng Cư có nhiều người hâm mộ hơn Ngôn Minh nhờ những bức ảnh của cậu chụp, Sở Kỳ Thu cảm thấy có hơi khó chịu. Cậu nhớ rằng cậu cũng đã chụp một bức ảnh cho Ngôn Minh, bất kể xét theo góc độ nào Ngôn Minh đều đẹp hơn Phương Thắng Cư.
“Bức ảnh tôi đưa cho Ngôn Minh đâu rồi? Hiệu quả của nó thế nào?”
Khổng Thuyên: “Hình như Ngôn Minh không dùng bức ảnh đó.”
Sở Kỳ Thu thắc mắc: “Không dùng?”
Khổng Thuyên lấy điện thoại ra và tìm kiếm Weibo của Ngôn Minh: “Ngoại trừ Weibo cá nhân, Ngôn Minh cũng chỉ có tài khoản phòng làm việc, thậm chí website đăng ảnh cũng không mở.”
“Ồ, hiểu rồi. Vậy hôm nay tôi có nhiệm vụ nào khác không?”
“Lát nữa chúng tôi còn phải đi phỏng vấn nhưng cậu không cần đi, bây giờ cậu có thể trở về nghỉ ngơi, đừng làm mất thẻ công tác nhé ngày mai sẽ dùng đến đấy.”
“Được. Ngày mai gặp.”
Sau khi rời khỏi đó, cậu đã gửi một tin nhắn cho Lí Bán Diễm. Lí Bán Diễm và bạn cùng phòng của cậu ta cũng đến từ hôm nay, họ đang nghỉ ngơi trong khách sạn. Họ đã hẹn nếu Sở Kỳ Thu rảnh vào buổi tối, tất cả sẽ cùng nhau đi ăn tối tại trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Nơi này cách trung tâm thành phố một đoạn, Sở Kỳ Thu định ra ngoài bắt taxi. Ở cửa ra vào, cậu bất ngờ nhìn thấy một người quen.
“Mang Mang?” Sở Kỳ Thu chào hỏi đối phương, “Em cũng ở đây.”
Mang Mang nghe thấy tiếng nói quay đầu lại, vui mừng hét lên: “Sở ca!”
Sở Kỳ Thu thấy chiếc máy ảnh vẫn còn treo trên cổ cô bé, cậu hỏi: “Thẩm Tử Thu cũng đến à?”
Thẩm Tử Thu là thần tượng của Mang Mang, cũng là đồng nghiệp của Phan Lương và là thành viên của SNE.
Mang Mang trả lời: “Nửa năm trước, anh ấy có một bộ phim truyền hình được phát sóng. Mặc dù phản hồi không lớn nhưng lượng phát sóng cũng ổn. Công ty đã cử anh ấy đến tham dự liên hoan phim truyền hình lần này.”
Sở Kỳ Thu liếc nhìn thảm đỏ cách đó không xa: “Lát nữa cậu ta sẽ diễn tập ở đây đúng không? Em muốn chụp cậu ấy à?”
“Không, em giúp Tử Thu đi mua đồ.” Mang Mang nhìn ứng dụng gọi xe trên điện thoại, “Anh ấy muốn uống trà sữa của Lu Ya, em đã kiểm tra rồi, chỉ trung tâm Thanh Đảo mới có. Thế nên bây giờ em sẽ đi taxi đến đó.”
Manh Manh lại giúp Thẩm Tử Thu làm những việc lặt vặt miễn phí.
Sở Kỳ Thu nói: “Anh cũng đang định bắt xe trung tâm, đi cùng một đoạn đường nhé.”
“Vậy chúng ta cùng đi nhé!” Chiếc xe Mang Mang gọi đã đến, cô chỉ sang bên kia đường, “Là chiếc xe màu trắng.”
Sau khi hai người lên xe cô nàng nhiệt tình giới thiệu các bức ảnh đã chụp cho Thẩm Tử Thu “Sở ca, lần này tới Thanh Đảo làm gì vậy? Bối truyền bảo tới sao?”
Sở Kỳ Thu đáp lời ” Họ bảo đến chụp ảnh đi thảm đỏ cho các nghệ sĩ vào ngày mai.”
Đối phương biết nguồn gốc công việc làm thêm của cậu nên về điểm này cậu không cần giấu giếm gì. Nhưng những chuyện khác cũng không tiện nói thêm. Dù sao, cậu đã ký một thỏa thuận không tiết lộ thông tin rồi.
Mang Mang ngẩng đầu, cảm động nói: “Anh cứ vô tư như vậy thực ra khá là tốt, một ngày nào đó em không làm fan nữa, em cũng sẽ tìm một công việc bán thời gian như thế này.”
Sở Kỳ Thu suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận hỏi: “Vậy… khi nào sẽ thoát fan?”
“Đợi một ngày tình cảm với anh ấy phai nhạt đi.” Mang Mang nhếch miệng cười khổ, “Có lẽ một ngày nào đó mặt anh ấy biến xấu đi, em không thích anh ấy nữa?”
Sở Kỳ Thu không hiểu tại sao Mang Mang lại bị ám ảnh bởi Thẩm Tử Thu như thế. Kể từ khi họ gặp nhau, tuổi trẻ của của cô bé dường như chỉ xoay quanh Thẩm Tử Thu, và sự nhiệt tình của cô ấy không bao giờ phai nhạt.
“Mà này, Sở ca ca, anh ở Bối truyền có biết chuyện Tử Thu cùng Ngôn Minh của Bối Truyền xảy ra va chạm không?”
“Va chạm…”
“Họ đều là kiểu đàn ông thường không cười trước khán giả, nhưng lại có thể chiếm được cảm tình của mọi người bằng nụ cười trên sân khấu. Đúng không? Ha ha, em đã tìm được một người rồi. Nếu một ngày nào đó em thoát fan Tử Thu, em sẽ đến làm fan của Ngôn Minh.”
Nghe Mang Mang nói, “Ngôn Minh là người thay thế cho Thẩm Tử Thu” Sở Kỳ Thu cảm thấy hơi không vui.
Còn điều gì đó khiến cậu không hài lòng nhưng cậu chưa tìm ra.
Đến trung tâm thành phố hai người chia tay ở tầng một. Mang Mang đi mua trà sữa, trong khi Sở Kỳ Thu gặp Lí Bán Diễm và những người khác tại một nhà hàng Tây Bắc.
Sau khi cả năm người cùng nhau dùng bữa xong, Lí Bán Diễm đề nghị đến quán bar.
Sở Kỳ Thu vừa định cau mày, Lí Bán Diễm nói: “Thôi nào, biết ông không uống rượu, bọn tôi uống rượu ông uống nước trái cây, thế nào? Tôi đãi! Anh em, nể mặt tôi chút đi.”
“Được.” Sở Kỳ Thu đồng ý, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lí Bán Diễm đã chuẩn bị sẵn kế hoạch, ngay lập tức đưa bốn người bọn họ đến thẳng quán bar cao cấp và đắt tiền nhất bên bờ biển.
“Tiêu thụ bình quân đầu người ở đây là hàng chục nghìn và rượu ở đây rất nổi tiếng.” Lí Bán Diễm yêu cầu người phục vụ mở một chai rượu ngoại, và nói một cách bí ẩn với Sở Kỳ Thu, “Cậu thực sự không muốn uống một ngụm sao?”
Sở Kỳ Thu nhấp một ngụm và xác nhận lại nhận thức của mình về rượu đó là rượu dở tệ.
Cậu cụp mắt xuống, nhìn theo nhịp điệu tươi sáng của âm thanh mà lắc đầu, mái tóc ngoan ngoãn trên trán hất lên rồi biến mất trong đám đông đen tối giữa những ánh đèn lập lòe trên đầu.
Một trong những người bạn cùng phòng của Lí Bán Diễm hỏi: “Bạn của ông đã đi đâu rồi? Với tính cách đấy, cậu ta có nhảy được không?”
Người kia lại hỏi: “Vừa rồi không phải nói không muốn tới sao? Làm sao bây giờ lại thành thạo như vậy.”
Lí Bán Diễm xòe tay và nhún vai: ” Mấy người cần tìm hiểu để biết nhiều hơn về cậu ấy.”
Sở Kỳ Thu đang trên sàn nhảy được nửa chừng thì cảm thấy hơi khát nước nên đến quán bar mua một ly nước trái cây.
Ngạc nhiên thay, anh nhìn thấy ai đó đang đọc sách trước quầy bar.
Không phải là ánh sáng nhấp nháy sẽ làm đôi mắt cảm thấy khó chịu sao?
Sở Kỳ Thu cúi xuống xem người đàn ông đang đọc cuốn sách nào, thẻ công tác trong túi của cậu vô tình rơi ra.
Ngay khi cậu cầm thẻ công tác, cậu đã nghe thấy ai đó thì thầm vào tai cậu bằng tiếng Trung Quốc vụn vặt: “Bạn cũng đến từ Bei Media phải không?”
Sở Kỳ Thu vội vàng ngẩng đầu lên và phát hiện ra rằng người đàn ông đang đọc sách nói chuyện với mình.
Người đàn ông đó là một người nước ngoài với đôi mắt xanh. Đối phương nhận ra thẻ công việc trong tay Sở Kỳ Thu.
Bởi vì xung quanh quá ồn ào, Sở Kỳ Thu không thể không đến gần đối phương và nói: “Vâng, đúng vậy.”
“A, thật trùng hợp.”
Đâu là sự trùng hợp?
Người đàn ông không tiếp tục giải thích.
Sở Kỳ Thu nhìn xuống và thấy rằng cuốn sách trong tay người đàn ông này vẫn còn được đánh dấu bính âm…
Cậu hỏi anh ta, “Anh đang đọc gì vậy?”
Người nước ngoài lật tấm bìa ra đối diện với anh, đôi mắt xanh lấp lánh: “Tôi đang đọc sách hướng dẫn. Nó nói rằng nếu bạn gặp một người Trung Quốc thì khi bắt chuyện, bạn nên hỏi: Bạn đã ăn cơm chưa??”
Sở Kỳ Thu cảm thấy không đáng tin liền hỏi: “Cách này sẽ hiệu quả chứ?”
“Có chứ! Nếu đối phương nói chưa ăn, có thể tiếp tục hỏi, có muốn cùng nhau ăn cơm không? Nếu đối phương đồng ý, nói chuyện coi như thành công.”
Người nước ngoài cúi đầu tiếp tục nghiên cứu cuốn sách.
Cậu không coi trọng tình tiết nhỏ này, quay trở lại sàn nhảy đông đúc và tiếp tục nhảy theo nhạc.
Cậu tìm một vị trí thoải mái hơn, đèn ở đây mờ nên không dễ bị nhìn thấy, người xung quanh cũng không di chuyển nhiều, mùi hương khiến cậu cảm thấy dễ chịu.
Nhảy và nhảy, đột nhiên cậu cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.
Sở Kỳ Thu mở mắt ra và nhìn sang bên trái, cậu bắt gặp một đôi mắt màu nâu nhạt quen thuộc.
Các chuyển động trên cơ thể bị đóng băng trong giây lát.
Không thể nào trùng hợp như vậy được.
Đếm đi, bọn họ tình cờ gặp nhau bao nhiêu lần?
…quá nhiều để đếm.
Người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ màu xám đen, những đường cong trên khuôn mặt gầy guộc của anh ta được phác họa một cách hoàn hảo.
Sở Kỳ Thu cuối cùng cũng hiểu mùi dễ chịu vừa rồi đến từ đâu.
Là mùi nước hoa trên người Ngôn Minh.
Sở Kỳ Thu gật đầu với Ngôn Minh: “Chào thầy Ngôn.”
Nói xong cậu liền hối hận, không khí sang trọng của hộp đêm cộng với danh hiệu được kính trọng này có chút kỳ quái.
Thầy Ngôn…
Thầy Ngôn cũng đến vũ trường vào đêm khuya?
Những lời này rất giống với một học sinh trung học bỏ tiết để đến quán Internet chơi tình cờ gặp trưởng khoa đang ở đó chơi game vậy.
Ngôn Minh khách khí nhếch lên khóe môi: “Cậu cũng đến đây à.”
Sau đó, Ngôn Minh không tiếp tục nhảy. Sở Kỳ Thu cũng mất hứng thú và rút lui khỏi nhóm nam nữ thành thị đang lắc lư này.
Anh đi đến chỗ Lí Bán Diễm đang ngồi.
“Yo, ông về rồi, đừng nhảy nữa được không? ” Lí Bán Diễm nâng ly rượu nói “Uống với tôi đi.”
Nửa câu cuối cùng của Lí Bán Diễm thực sự là nói với cô gái anh vừa gặp đang ôm trong vòng tay.
Nhìn về phía sau Lí Bán Diễm, Sở Kỳ Thu thấy người nước ngoài ở phía trước quầy bar đang đọc sách đang nói chuyện với Ngôn Minh.
Họ thực sự biết nhau.
Thảo nào người nước ngoài nói rằng cậu “cũng” là thành viên của Bei Media… Hóa ra là do Ngôn Minh cũng đến.
Không biết họ đang nói về cái gì. Người nước ngoài giơ cuốn sách và chỉ vào Ngôn Minh.
Sau đó Ngôn Minh lấy điện thoại trong túi ra và ấn lên màn hình.
Gần như cùng lúc đó, điện thoại của Sở Kỳ Thu rung lên.
Ngôn Minh đã gửi cho cậu một tin nhắn.
Cậu mở ra xem——
“Bạn ăn cơm chưa?”
Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng Sở Kỳ Thu.
Cử động các ngón tay khó khăn như thể bị siết cổ bằng một sợi dây cao su. Cậu không biết phải đáp lại như thế nào.
Ngôn Minh liếc nhìn xung quanh và thấy vị trí của Sở Kỳ Thu. Vì vậy, đi thẳng đến cậu.
Anh vẫn đeo khẩu trang nên không nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt. Trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, mấy sợi tóc còn có chút ẩm ướt bị rơi ra ngoài. Ước chừng cũng uống vài hớp rượu nên khóe mắt đỏ bừng.
Ngôn Minh đứng ở trước mặt cậu, môi chậm rãi kề sát bên tai cậu: “Chưa ăn cơm, vậy có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Có một tia hơi thở nhẹ nhàng trên vành tai của Sở Kỳ Thu.
Ánh đèn mơ hồ của quán bar khiến cậu bối rối trong giây lát.
Cậu buột miệng: “Được…”