Chương 29
Sở Kỳ Thu chuyển sang kênh theo yêu cầu: “Phần lớn các video và phim đều có thể tìm thấy ở đây. Tôi đã mua gói hàng năm rồi, chúng ta có thể xem theo yêu cầu. Thầy Ngôn muốn xem gì?”
Ngôn Minh: “Cậu muốn xem phim kinh dị à?”
“Để xem nào, tôi sẽ chọn một bộ có rating cao một chút.” Sở Kỳ Thu tìm kiếm một vài bài phê bình, nhận xét phim kinh dị trên điện thoại di động, “Hừm… “Quán rượu im lặng” có vẻ hay. Trên mạng nói rằng cốt truyện của bộ phim rất hay – được hình ảnh cũng rất đẹp và rất đáng sợ nữa.”
“Vậy chúng ta cùng xem cái này nhé.”
Để tạo ra bầu không khí phù hợp để xem phim kinh dị, Sở Kỳ Thu tắt hết đèn lớn, cả nhà chỉ để lại một chiếc đèn tường nhỏ.
Khi đoạn giới thiệu bắt đầu, Ngôn Minh phát hiện ra thiết bị trong phòng khách là hệ thống âm thanh vòm, âm thanh từ mọi hướng đều có thể nghe thấy. Phim kinh dị thường tung ra hiệu ứng âm thanh rùng rợn ngay từ đầu, âm nhạc ma quái chui vào tai cả hai người.
Với một tiếng nổ, giống như có gì đó đột ngột bùng nổ trong tai Ngôn Minh nắm lấy cánh tay Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu không ngờ phản ứng của Yến Minh lại lớn như vậy, anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay đối phương: “Đừng sợ, mới chỉ là mở đầu, còn chưa vào mạch phim đâu.”
Ngôn Minh thả lỏng một chút.
Thấy Ngôn Minh không còn siết chặt tay mình như vậy nữa, Sở Kỳ Thu đưa mắt nhìn về phía màn hình.
Bộ phim bắt đầu, cảnh đầu tiên là cảnh một người đàn ông chạy điên cuồng trong một đêm mưa, vô tình phát hiện ra một quán rượu trên đường núi nên cảm thấy may mắn có thể trú mưa và giữ ấm. Ngày hôm sau, sau cơn mưa, người đàn ông lên đường về nhà.
Tính đến thời điểm này, cốt truyện không có gì đáng nói nó chỉ giống như một bộ phim phiêu lưu thông thường, tuy nhiên khi chuyển cảnh, cảnh sát tìm thấy một xác nam giới đang thối rữa trên núi, khán giả hoàn toàn có thể nhận ra đó là người đàn ông đã chết trong đêm giông bão đó.
Sau đó, camera chiếu cận cảnh bức ảnh của người đàn ông trong báo cáo điều tra, một tiếng cười lạ lùng và buồn bã phát ra và người đàn ông trong ảnh chớp mắt…
Ngôn Minh lập tức quay người sang hướng khác, thấy Sở Kỳ Thu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt bình tĩnh như đây chỉ là một bộ phim bình thường chứ không phải là phim kinh dị.
“Cậu không sợ sao?” Ngôn Minh nhìn ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ ngọn đèn tường, có thể tưởng tượng ra những bóng ma đang đi theo hai bóng đen trên tường.
Sở Kỳ Thu: “Cái này đều là giả cả thôi, trong đó đều là diễn viên mà.”
Với tư cách là một diễn viên, Ngôn Minh đã bị những lời này làm cho nghẹn lời.
Trên tay vịn của ghế sofa là chiếc áo khoác nhỏ mà Ngôn Minh vừa mang tới. Bây giờ anh cầm lấy áo và mặc lên người mình – nói chính xác hơn là nó được khoác lên trên người, kéo dài từ cổ đến mũi anh ấy. Khi cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, anh cúi đầu giấu mắt dưới lớp áo, giả vờ như không nhìn thấy gì, khi tình tiết trở nên bình thường, anh sẽ quay lại xem phim như bình thường.
Sở Kỳ Thu nhận thấy Ngôn Minh càng ngày càng ôm cánh tay mình chặt hơn, liền hỏi: “Thầy Ngôn, thầy sợ sao?”
Ngôn Minh không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Nhưng người có tính cách như Ngôn Minh nếu không sợ chắc chắn bọn họ sẽ nói là không sợ.
Sở Kỳ Thu chu đáo giúp anh bật đèn pha trong nhà, ánh sáng mạnh mẽ lập tức tràn ngập toàn bộ phòng khách. Ngôn Minh nhắm mắt lại. Vốn định thích ứng với ánh sáng rồi mới từ từ mở mắt ra, nhưng nhân vật chính trong phim đột nhiên nói: “Hiện tại không được phép mở mắt, ai mở mắt ra sẽ lập tức nhìn thấy một con ác ma ăn thịt người.”
……
Sở Kỳ Thu phát hiện Ngôn Minh đã nhắm mắt rất, chỉ nằm nghiêng im lặng. Nếu không phải Ngôn Minh vẫn ôm cánh tay hắn, cậu còn tưởng rằng người kia đang ngủ rồi.
Sở Kỳ Thu nhấc cánh tay cứng ngắc của hắn lên, nói: “Thầy Ngôn, tay tôi bị tê rồi.”
Cuối cùng Ngôn Minh cũng mở mắt ra. Đôi mắt đẹp của anh ta đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Sở Kỳ Thu.
“Khiến cậu cười chê mất rồi.” Ngôn Minh lộ ra nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy, “Những chuyện này tôi rất sợ, nhưng càng sợ lại càng muốn nhìn thấy, bình thường tôi không dám xem một mình nhưng hôm nay cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội rồi nên không muốn bỏ lỡ.”
Sở Kỳ Thu nói: “Sau này nếu còn muốn xem thì cứ đến tìm tôi. Hoặc là cậu có thể đến gặp Lý Bán Diễm… Vậy thì không bằng đi gặp cậu ấy đi sẽ tiện hơn vì hai người là hàng xóm của nhau.”
Ngôn Minh hỏi: “Cậu ta xem phim kinh dị mà không sợ sao?”
Sở Kỳ Thu: “Sao có thể? Cậu ấy là người nhát gan nhất, mỗi lần xem phim kinh dị đều sẽ sợ chết khiếp. Nhưng tâm lý của cậu ấy cũng giống như thầy Ngôn, càng sợ hãi thì càng muốn xem. Cậu ấy từng nói sẽ cùng tôi xem phim kinh dị. Xem một mình không có không khí, phải có hai người cùng sợ hãi như nhau cùng xem thì mới có thể đồng cảm với nhau.”
“Cũng đúng.” Ngôn Minh cởi chiếc áo khoác nhỏ che trên người ra, “Cùng cậu xem rất thú vị.”
Phim đã chiếu được hơn một nửa, phần gay cấn, hồi hộp nhất cũng đã qua.
Ngôn Minh: “Kẻ sát nhân giết chủ quán rượu hai mươi năm trước sẽ sớm bị đưa ra công lý.”
Sở Kỳ Thu nói: “Ừm, tôi cũng đoán vậy… bằng không thì đừng xem nữa, xem cái khác vậy.”
Hai người cơ hồ đã đoán được hướng cuối cùng của cốt truyện, xem tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian và nhàm chán.
Sở Kỳ Thu lấy điện thoại di động ra, tin nhắn của Lý Bán Diễm lập tức hiện lên.
Lý Bán Diễm: Ôi chúa ơi. Cậu đã đọc các hotsearch chưa?
Sở Kỳ Thu tưởng rằng cậu ta đang nói về chương trình tạp kỹ nên trả lời: Tôi đã xem nó.
Lý Bán Diễm: Này cậu…, không ngờ cậu lại đáng thương như vậy.
Sở Kỳ Thu cảm thấy tình hình không ổn. Cậu nhanh chóng lên weibo. Hot search số một hóa ra là: Lộ hình ảnh Phan Lương hẹn hò với bạn trai.
Nguyên nhân và hậu quả của việc lộ diện này rất đầy đủ, bức ảnh được đăng tải là hình chụp Phan Lương lái xe đến khách sạn ở trung tâm thành phố cùng một người đàn ông, bức ảnh được chụp từ tám tháng trước, hơn hai tiếng sau khi vào khách sạn hai người mới rời đi. Về lí do tại sao tám tháng trước các cánh săn ảnh chưa tiết lộ tin tức này thì không ai rõ.
Tám tháng trước, hai người bọn cậu vẫn chưa chia tay. Cậu vẫn đang chăm chỉ làm việc với tư cách là trạm ca của Phan Lương, giúp Phan Lương chỉnh sửa và đăng ảnh để thu hút người hâm mộ, mở rộng độ nhận diện hơn nữa.
Nhưng người hẹn hò với Phan Lương trên tin tức không phải là cậu. Cậu thậm chí còn không nhận ra khuôn mặt đó.
Chỉ có những người hâm mộ của Phan Lương mới không tin tin tức này, họ tin chắc rằng anh của bọn họ chỉ đang chơi bài với bạn bè trong khách sạn, bọn họ chỉ vô tình bị các tay săn ảnh chụp ảnh chung khung hình.
Người hâm mộ thường chọn cách thuyết phục bản thân bằng cách nói dối, nhưng Sở Kỳ Thu không có niềm tin mù quáng giống như vậy.
Ngôn Minh nhận thấy sau khi mở điện thoại, Sở Kỳ Thu đã giữ nguyên tư thế hiện tại rất lâu không nhúc nhích, im lặng hồi lâu, sắc mặt dường như không thay đổi, nhưng trên trán lại có một tia sáng xanh như pha lê nhàn nhạt.
Anh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Lý Bán Diễm lại gửi một tin nhắn khác: Dù biết hai người đã chia tay nhưng ôngd đây vẫn rất tức giận. Tôi có thể tìm ai đó đến đánh cậu ta không? Đảm bảo không để lại dấu vết và sạch sẽ hoàn hảo luôn!
Sở Kỳ Thu: Quên đi. Bây giờ không còn liên quan gì nữa rồi, ông đừng để dính vào kiện tụng.
Sau đó cậu tìm thông tin liên lạc của Phan Lương và chặn cậu ta.
Sở Kỳ Thu quay người lại, quay lưng về phía Ngôn Minh nói: “Thầy Ngôn, tôi bị lừa…”
Ngôn Minh đã nhìn thấy tin tức hotsearch trên điện thoại di động của mình. Anh đưa tay ra giúp Sở Kỳ Thu xoa lưng.
“Cậu vẫn thích cậu ta chứ?”
“Tôi không thích nữa.” Sở Kỳ Thu cúi đầu, ngơ ngác nhìn, mái tóc gãy sau gáy bị đệm sofa làm rối tung, rũ xuống, “Bị đội nón xanh từ rất lâu rồi mà đến hôm nay tôi mới biết.”