Chương 24
Ít nhất là lần đầu Ngôn Minh nghe nói về nó.
” Người anh thật là ấm.” Sở Kỳ Thu say rượu sợ lạnh nên cứ dính chặt vào người Ngôn Minh, cọ trán vào hõm cổ hắn, áo khoác âu phục cũng bị cậu làm nhăn.
Ngôn Minh chưa từng thấy bộ dáng chủ động thân thiết với người khác của Sở Kỳ Thu, nghĩ đến sau này không có cơ hội như vậy nữa liền quyết định trêu con ma men này một chút.
Hắn đặt cằm trên đỉnh đầu đối phương: ” Sao lại nghĩ ra ý tưởng này?”
Sở Kỳ Thu khó khăn mở mắt, hai con ngươi đen như lưu ly giờ phút này được bao phủ bởi hơi nước, cả người ngập tràn mùi rượu đào, hai gò mà hồng hồng như trái đào mọng nước vậy.
” Anh quá thảm mà.” Sở Kỳ Thu nói năng không lưu loát giống như lúc tỉnh, ” Không có ai muốn bao anh hết.”
Nếu lời này là từ miệng người khác nói ra có lẽ Ngôn Minh sẽ tức giận, hắn bóp miệng Sở Kỳ Thu tạo thành hình mỏ vịt rồi lại buông ra: ” Nói cái gì thế? Nói lại lần nữa đi.”
Sở Kỳ Thu bị bóp đau cũng không giận: ” Bọn họ đều bắt nạt anh…”
Ngôn Minh sửng sốt.
Sở Kỳ Thu dùng trán cọ cọ vào cái nơ dưới cổ Ngôn Minh, việc làm này khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ: ” Nếu như có tôi, bọn họ sẽ không dám bắt nạt anh.”
” Thật sao. Thần thông quảng đại như vậy.” Ngôn Minh dùng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ của các giáo viên lớp mầm, xoa xoa đầu Sở Kỳ Thu.
” Đương nhiên rồi. Tôi tích được rất nhiều tiền tiêu vặt, còn có thể mỗi ngày đều mang bánh rán đến cho anh.”
Hai người nói những điều linh tinh, vô lý, hàn huyên cả nửa ngày, Ngôn Minh đại khái đoán được nguyên nhân vì sao sau khi say Sở Kỳ Thu lại theo hắn đến đây, lại còn nói ra những lời như vậy.
Hơn nửa là do ở bữa tiệc lúc nãy, Sở Kỳ Thu biết được việc Phương Thắng Cư vào đoàn lần này khiến cho mọi chuyện bị rối lên, trong lòng mới khó chịu, bất bình thay hắn.
Ngôn Minh làm diễn viên gần năm năm, những bộ kịch to nhỏ đã đóng không dưới mười bộ, những việc như ngày hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều rồi.
Bời vì trải qua quá nhiều nên cũng không còn gì để oán giận, đều quen rồi.
Thường xuyên có nghệ sĩ có hậu thuận vững chắc mang tiền tiến tổ, thay đổi kịch bản, thêm phần diễn, những việc này xảy ra rất nhiều, làm quá trình quay phim ban đầu bị đảo loạn. Nhưng ai lại đi từ chối một nguồn tài chính phong phú như thế chứ, thời đại này có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, ai trả nhiều tiền người đó là ông chủ, đạo diễn và nhà sản xuất không đều không nói “không”, vậy thì những diễn viên không có bối cảnh dù không thích cũng chỉ có thể nghe theo.
Rất nhiều người còn không biết là lúc Ngôn Minh mới ra mắt được một năm địa vị không vững chắc được như bây giờ, hắn đã từng bị lấy mất vai nam chính trong một bộ đại IP về trinh sát hình sự. Có nam diễn viên mang tiền tiến tổ thế vai của hắn, còn hắn là người nhận thông báo cuối cùng, khi đó đều là những oán giận và không cam lòng.
Cũng may là hôm nay không có ai cắt vai của hắn, diễn viên dựa vào hậu thuẫn để tiến tổ nhiều nhất cũng chỉ muốn mượn nhân duyên với khán giả của hắn mà thôi, thông qua những cảnh quay với hắn để đi vào tầm mắt khán giả.
Phương Thắng Cư gia nhập đoàn làm phim, nam nữ chính tổn thất không hề nặng nề, chỉ cần sắp xếp mấy ngày để quay lại là được, ít nhất phần diễn vẫn còn. Nhưng nam số ba ban đầu thì không may mắn như thế, hơn nửa phần diễn bị cướp mất, đến giai đoạn hậu kỳ sợ rằng sẽ lại biến thành người qua đường A không ai để ý.
Thấy Ngôn Minh không nói gì, ngón tay Sở Kỳ Thu mò đến dưới quai hàm Ngôn Minh rồi chậm rãi mò tới miệng hắn.
” Ừm, người vẫn còn ở đây.”
Ngôn Minh: “…”
Sở Kỳ Thu: ” Tại sao lúc rời khỏi thành phố V, anh lại không để ý đến tôi.”
Giọng nói khàn khàn, có chút trầm xuống, oán giận cực kỳ.
Ngôn Minh nhớ lại cái tin nhắn kia: ” Không phải không để ý, nơi đó tín hiệu rất kém, sau ki thấy tin nhắn tôi đã trả lời ngay lập tức.”
Cũng không biết Sở Kỳ Thu đang híp mắt có nghe được không, Ngôn Minh vén tóc mái của người trong lòng lên, vầng trán đầy đặn cùng đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi bất động.
Sở Kỳ Thu ngủ rồi.
Sở Kỳ Thu vẫn giống như bạch tuộc bám vào người Ngôn Minh, dùng một tư thế cực kỳ kỳ lạ, tháo hết phòng bị thân mật ngủ say trong lòng hắn.
Ngôn Minh lúc đầu sợ Sở Kỳ Thu không ổn định được thân thể nên ôm eo cậu, nhưng bây giờ muốn đem cậu từ trên người kéo xuống còn kéo không ra.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa của Vương Trù vang lên: ” Anh Ngôn… Chu tổng gọi anh qua đó.”
” Trước tiên vào đây đã.”
Đầu tiên Vương Trù mở hé cửa, nhướng mày nhìn vào bên trong, sau khi không thấy có hình ảnh nào là không phù hợp với thiếu nhi mới đẩy hẳn cửa bước vào: ” Anh Ngôn, sao hai người vẫn duy trì động tác này.”
Ngôn Minh: ” Cậu đỡ Kỳ Thu xuống, chân tôi tê rần rồi, không động đậy được.”
Vương Trù tiến lên một bước kéo cánh tay Sở Kỳ Thu, một bên kéo một bên nhỏ giọng lầm bầm: ” Anh Ngôn, anh gọi cậu ấy thật thân mật…”
Sở Kỳ Thu nằm trên ghế sa lông, thân thể cuộn tròn, nằm quay lưng với hai người bọn họ.
Ngôn Minh xoa xoa cái đùi tê rần của mình, đợi đến khi gần khỏi hẳn mới đứng lên: ” Cậu ở đây chăm sóc cho cậu ấy, tôi sẽ về ngay lập tức.”
Sở Kỳ Thu ngủ một giấc đến tám giờ sáng ngày hôm sau. Vừa mở mắt đã cảm thấy đau đớn từ huyệt thái dương truyền đến.
” ừm…” Từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa viền mắt đau nhức, cậu nhỏ giọng lầu bầu: ” Đây là nơi nào?”
Giường mềm mại dưới thân hoàn toàn xa lạ, bốn phía trang trí xa hoa nhìn cực kỳ quen mắt. Cậu nghĩ đến loại nhà phong cách mới nổi này rất giống nơi Phương Thắng Cư mời khách hôm qua.
Cuối cùng trong đầu hiện lên đoạn ký ức đoạn đối thoại của cậu và Khổng Thuyên, sau khi uống say như chết thì cậu được đưa vào gian phòng này.
Rượu hoa quả là đồ không tốt, lần sau sẽ không uống nữa.
Sau khi vào phòng rửa mặt và chuẩn bị rời đi, ngay khi mở của cậu thấy Vương Trù ở hành lang.
Vương Trù mừng rỡ: “Anh nhỏ, cậu tỉnh rồi. Chuẩn bị về nhà sao? Trước tiên đừng có gấp, anh Ngôn nói rồi, chờ sau khi cậu tỉnh để tôi đến nhà bếp lấy giúp cậu chén canh giải rượu.”
Anh Ngôn?
Sở Kỳ Thu nghi hoặc nhướng mày, Vương Trù vỗ ngực cậu cười hì hì: ” Cậu quên rồi sao? Ngày hôm qua cậu uống say, còn ôn anh Ngôn của chúng ra mượn rượu làm càn đây!.”
Nhìn gương mặt chưa tỉnh ngủ của Sở Kỳ Thu đột nhiên biến sắc, Vương Trù cực kỳ hài lòng: ” Nhìn cậu thế này tôi liền biết hôm qua cậu nói bừa. Lúc đó cậu dọa tôi suýt bị bệnh tim luôn.”
Vương Trù quay người định đi, Sờ Kỳ Thu kéo hắn lại:” Ngôn Minh ở đâu?”
” Công ty đột nhiên có việc gấp nên gọi anh Ngôn quay về, anh ấy mới đi thôi, trước khi đi bảo tôi ở lại chăm sóc cậu. Ôi chao, anh Ngôn đối xử với cậu tốt thật đấy.”
Cái tay nắm tay áo đối phương của Sở Kỳ Thu run rẩy.
” Vẫn chưa tỉnh ngủ sao?” Vương Trù cho là cậu còn ngẩn người, ” Chờ tôi đi lấy canh giải rượu cho cậu, uống xong rồi đi, nếu không cả ngày hôm nay đều sẽ rất khó chịu.”
Sau khi Vương Trù rời đi, Sở Kỳ Thu lấy điện thoại trong túi ra, phát hiện điện thoại hết pin, cậu gọi xuống sảnh mượn sạc, thời gian chờ điện thoại đủ pin để khởi động ngắn ngủi có mấy phút mà cậu cảm thấy dài như cả năm, cậu lo lắng đến nỗi đi qua đi lại ở đầu giường.
Mở máy, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ngôn Minh: ” Thầy Ngôn, cực kỳ xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống say, nếu như làm chuyện gì không nên làm với thầy, xin bỏ qua đừng để trong lòng.”
Ngôn Minh thông tình đạt lý trả lời một câu: Ừm, tôi biết.
Lần này Sở Kỳ Thu yên tâm.
Sau khi uống hết canh giải rượu, cậu cảm ơn Vương Trù rồi mới đặt xe để trở về nhà.
Sở Kỳ Thu cởi hết quần áo thấm đẫm mùi rượu, một mùi vị làm người ta muốn nô, trong đầu nhớ lại những điều Vương Trù nói: ” Ôm Ngôn Minh mượn rượu làm loạn.”
Cậu thực sự không thể nào tưởng tượng được bộ dáng của Ngôn Minh khi thấy một con sâu rượu là như thế nào, nhất định là rất ghét bỏ.
Một tuần sau, Khổng Thuyên đề nghị cậu đến chụp hình cho Phương Thắng Cư ở một bảo tàng tư nhân.
Nơi này có hơn một trăm năm lịch sử, mang phong cách kiến trúc phương Tây còn sót lại từ thời kỳ bán thuộc địa hiện đại, tác phẩm điêu khắc cánh tay gãy đứng trước cột đá kiểu Hy Lạp khiến phòng trưng bày trở nên nổi tiếng.
Phòng trưng bày hôm đó đóng cửa nhưng vẫn có một số nhân viên dậy sớm đến phòng trưng bày để xem. Hai và ba người nấp đằng sau tác phẩm điêu khắc và lén nhìn.
” Ôi, là Ngôn Minh! Đang diễn cảnh đánh nhau à.”
” Người cùng Ngôn Minh đối diễn kia là ai nhỉ?”
” Không biết. Chắc là vai phụ nào đó đi.”
” Ô, Sao tôi cảm thấy đoạn này lần trước bọn họ đã quay rồi, sao bây giờ lại qua lại nhỉ…”
Chỉ có nhân viên có thẻ công tác mới có thể ra vào, những người không liên quan khác đều bị chặn ở bên ngoài.
Sở Kỳ nhét thẻ nhân viên vào túi, ngồi vào chỗ diễn viên quần chúng tụ tập nghỉ ngơi. Dưới gốc cây hòe lớn có mấy chiếc ghế đá và bàn đá, có thể mang lại chút bóng mát cho mọi người dưới ánh nắng như thiêu như đốt.
Một cô gái trông trẻ hơn anh vài tuổi tiến tới trò chuyện với anh: “Xin chào, anh có phải là đại tiền cảnh không?”
Diễn viên quần chúng cũng được chia thành ba bảy loại. Có người thông qua công ty môi giới đăng ký làm diễn viên quần chúng gọi là tiền cảnh, dựa theo khác biệt về ngoại hình và chiều cao mà bị phân biệt là đại tiền cảnh và tiểu tiền cảnh. Đại tiền cảnh ngoại hình so với người bình thường cao hơn một bậc, thường được sắp xếp xuất hiện bện cạnh các ngôi sao điện ảnh.
Sở Kỳ Thu không phủ nhận, cô gái này có lẽ không phải là người hay để ý chi tiết nên không để ý đến camera trước mặt cậu.
Cô gái thấy cậu không nói gì liền hỏi: ” Lương của bọn cậu một ngày được bao nhiêu a?”
“300”. Sở Kỳ Thu dựa theo một chút hiểu biết về thị trường nói ra giá.
” Tôi một ngày mới có 70.” Lông mày cô gái nhăn lại thành chữ bát, ủy khuất một lát lại bắt đầu miễn cưỡng vui cười: ” Có điều không sao, có thể nhìn thấy thần tượng cũng tốt.”
Sở Kỳ Thu ngẩng đầu nhìn một vài diễn viên có thể nêu được tên trên sân, trong số đó chỉ có Ngôn Minh được coi là nổi tiếng.
Cậu hỏi: ” Đến xem Ngôn Minh?”
Vừa nghe đến tên Yến Minh, trong mắt cô tràn đầy yêu thương: “Đúng rồi! Làm sao anh biết được? Tôi nhìn thấy trong vòng bạn bè có người đang tuyển sinh viên đại học làm diễn viên quần chúng. Tôi đánh cuộc thử vận may. Không ngờ mình thực sự trúng tuyển.”
Ngôn Minh bị treo trên đó đã nửa ngày, Sở Kỳ Thu nghĩ thầm, không biết cô xem có hài lòng hay không.
Khi nhắc đến thần tượng, cô hào hứng không thôi, máy hát mở ra không dừng lại được: ” Anh biết không, hoàng ngưu đăng bài đưa người váo sân giá 1500 cơ. Bây giờ tôi không những có thể kiếm lời 70, mà còn được bao bữa trưa, chỉ là có hơi mệt một chút… Thì ra bọn họ một đoạn mà còn quay nhiều lần như vậy, trước quay xa, sau đó là cận cảnh, có lúc quay xong không hài lòng lại quay lại. Tôi đứng bên đó hơn hai tiếng mới có người thay thế,…đứng không nổi mà.”
Lớp trang điểm của cô gái đã phai đi và những giọt mồ hôi cứ chảy dài trên má.
Sở Kỳ trả lời: “Đến đoàn làm phim xin một bình dầu cù làm mát đi. Cẩn thận say nắng.”
“Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, không dám động gì, cũng không dám tùy tiện hỏi nhân viên, phải làm tâm lí rất lâu sau tôi mới trấn tĩnh lại, mới dám nói chuyện với anh. ” Cô uống cạn hai ngụm nước lớn, uống xong nhìn Sở Kỳ Thu, “Hả? Anh, sao anh không trang điểm. Tôi xem những người tiền cảnh đó đều trang điểm hết cả.”
Cậu lẩm bẩm lý do: “Còn chưa đến lượt tôi.”
“Ồ… Ta tưởng rằng là bởi vì anh đẹp trai như vậy nên không cần trang điểm.” Cô gái nói xong liền giơ ngón tay lên: “Nhìn xem, Ngôn Minh đã xuống rồi!”
Chỉ thấy người treo ở trên bây giờ là Phương Thắng Cư, Ngôn Minh vừa xuống đã có ba bốn nhân viên công tác vây quanh, có người đưa khăn mặt, có người đưa túi chườm đá còn có người che ô cho hắn.
Ngôn Minh được kéo vào một gian phòng nghỉ để nghỉ ngơi, Vương Trù cũng cầm chai nước đi theo.
Cô gái lo lắng không thôi: ” Có phải lát nữa anh ấy còn phải lên tiếp hay không? Nếu như là tôi, ở phía trên lâu như vậy chắc chắn bị nướng chín rồi, anh ấy bị treo lâu như vậy…”
Có chuyên gia trang điểm đang giúp Ngôn Minh thấm mồ hôi và bổ trang, Ngôn Minh lại tranh thủ lúc được nghỉ ngơi lấy điện thoại di động ra trượt mấy cái.
Điện thoại trong túi quần của Sở Kỳ Thu khẽ rung một chút.
Ngôn Minh: Tôi nhìn thấy cậu, hôm nay cậu cũng đến.
Sở Kỳ Thu nghiêng người, né tránh tầm mắt cô gái, trả lời: Vừa mới tới thôi.
Cô gái: ” Thì ra khi nhàm chán thì Ngôn Minh cũng chơi điện thoại di động. Anh nói xem, bây giờ anh ấy đang làm gì?”
Sở Kỳ Thu: ” Khả năng là đang liên hệ với người nào đó.”
Cô gái: ” Liên hệ bạn gái sao? Ngôn Minh không có bạn gái đi. Cùng Cốc Văn Khê chỉ là vì diễn tập nên mới như vậy thôi có đúng hay không?”
Sở Kỳ Thu: ” Vấn đề này tôi cũng không rõ.”
Ngôn Minh: Vương Trù nói lần trước cậu không nhớ sau khi say rượu đã xảy ra chuyện gì.
Thấy đề tài câu chuyện là vấn đề này, Sở Kỳ Thu có chút căng thẳng.
Cậu trả lời: Ừm, không nhớ rõ.
Hai mắt cô gái một khắc cũng không rời khỏi Ngôn Minh hoàn toàn không chú ý Sở Kỳ Thu, miệng cũng nói không ngừng: ” Bình thường anh ở đóng phim nhất định sẽ biết một số tin tức bát quá phải không? Có thể nói cho tôi nghe một chút được không? Đằng nào bây giờ cũng đang nhàn rỗi, chúng ta tán ngẫu một chút cho vui.”
Ngôn Minh: Tối hôm ấy, cậu nói muốn bao tôi.
Một khắc nhận được tin nhắn, ngón tay Sở Kỳ Thu cứng nhắc, mặt không còn chút máu nào.
Cô gái thấy cậu không trả lời, liền quay đầu lại nhìn ngay lập tức hoảng hốt: “Anh, sao sắc mặt lại kém như thế, có phải là bị say nắng rồi không?”
” Tôi không sao, uống chút nước là được rồi.” Sở Kỳ Thu tắt điện thoại đặt trên bàn, cả người như mất hồn, ngồi co quắp trên ghế. Làn gió nhè nhẹ thổi qua đưa hai chiếc là hòe lặng lẽ rơi trên vai cậu, cậu hoàn toàn không phát hiện ra.
” Chỗ tôi có nước, để tôi hỏi đoàn phim xin thêm một trai.” Cô gái thở dài lắc đầu, ” Thân thể anh không được nha, mới vừa rồi còn rất tốt, làm sao mà chỉ quay đầu có một cái thôi liền biến thành như thế này rồi.”
” Không cần đâu, tôi có nước rồi.” Sở Kỳ Thu nản lòng thoái chí, mở nắp bình nước định uống, vừa mới ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Ngôn Minh, cậu không có tiền đồ mà né tránh.
Cô gái hứng phấn vỗ cậu: ” Anh xem, Ngôn Minh nhìn về hướng chúng ta kìa. A a a, ca ca nhìn tôi kìa, sao anh ấy lại đẹp như vậy chứ, tôi muốn ngất quá đi thôi.”
Điện thoại di động lại vang lên, bàn đá cũng đồng thời rung động.
Lúc bắt đầu Sở Kỳ Thu không dám mở ra.
Thôi, vẫn là nhận mệnh đi, đằng nào cái gì không nên cũng đã xảy ra rồi.
Cậu lật điện thoại lên.
Ngôn Minh: Lần sau lại cùng uống rượu đi.