Chương 12
Thứ hai đầu tiên sau lễ tốt nghiệp, Sở Kỳ Thu mang theo giấy tờ đến Tuệ Tâm chính thức bắt đầu công việc của mình.
Chín giờ sáng, tại phòng nhân sự công ty Tuệ Tâm.
Nữ nhân viên phụ trách tiếp nhận nhân viên mới kiểm tra thông tin của cậu trên máy tính, cười nói: ” Chúc mừng cậu chính thức gia nhập gia đình Tuệ Tâm, sau khi làm thủ tục cho cậu xong, tôi sẽ dẫn cậu lên trên.”
Sở Kỳ Thu thu dọn tài liệu cô đưa cho: ” Tôi có cần đợi những người khác đến nữa không?”
” Không, bộ phận của cậu tuần này chỉ có cậu là nhân viên mới.” Cô nhanh chóng gõ những ký tự cuối cùng vào biểu mẫu, in, ký tên và đóng dấu ” Được rồi, đi thôi.”
Cô đưa Sở Kỳ Thu lên tầng mười sáu đến văn phòng của bộ phận xe không người lái. Vì cậu đã thực tập ở đây vài tháng nên đồng nghiệp và sếp đều đã quen biết nên không cần giới thiệu lại nữa. Cậu dễ dàng tìm thấy chỗ ngồi của mình, chiếc máy tính cậu dùng lúc thực tập vẫn còn để ở đó.
Ngồi bên cạnh là tiền bối cùng trường cùng chuyên ngành với cậu. Người này tên là Đàm Văn Lưu, tích cách trung thực, thoải mái, thân hình mũm mĩm, vừa nhìn thấy cậu liền vẫy tay đưa cho cậu ly cà phê: ” Biết hôm nay cậu quay lại, lão tiền bối là anh đây đặc biệt mua cho cậu một ly caramel latte mà cậu yêu thích nhất.”
Ngoại hình Đàm Văn Lưu chưa vội nhưng đầu tóc thì đã rất vội rồi, chưa đến hai mươi tư tuổi chân tóc đã thưa đến không nỡ nhìn, cho nên khi nói chuyện với Sở Kỳ Thu luôn tự xưng là lão tiền bối.
” Cảm ơn tiền bối.” Sở Kỳ Thu ngửi thấy mùi thơm của caramel và cà phê hòa trong không khí, mở nắp cúi đầu uống một ngụm.
Đàm Văn Lưu: ” Đúng rồi, cậu đã nhận được thông báo của bộ phận về việc thay đổi sắp xếp công việc chưa?”
” Vẫn chưa, thông báo gì vậy?”
“Nhân viên mới năm nay sẽ có nhiều sự luân chuyển.”
Cái tay đang nhập mật khẩu máy của Sở Kỳ Thu dừng lại: ” Có những bộ phận có yêu cầu phải luân chuyên công việc, nhưng vị trí kỹ thuật của chúng ta theo lý mà nói thì hẳn là sẽ không phải luân chuyển.”
” Đợi đã, để anh mở cho xem.” Đàm Văn Lưu tìm được bản thông báo đóng dấu trong thư mục tài liệu. ” Nhìn này, nó nói rằng bộ phận của chúng ta chỉ luân chuyển một chút, nhân viên mới sẽ làm trong bộ phận từ thứ hai đến thứ năm. Sau khi hoàn thành công việc tại vị trí của mình, họ sẽ chuyển đến bộ phận sản phẩm, bộ phận tiếp thị và các bộ phận khác, điều này có lợi cho nhân viên mới giúp họ nhanh chóng hiểu rõ mục tiêu hiện tại của công ty hơn nữa.”
” Không sao, chỉ có mỗi thứ sáu thôi.” Sở Kỳ Thu uống một ngụm cà phê, ánh mắt liếc qua bản thông báo.
Lúc này, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ trong suốt khiến làn da Sở Kỳ Thu bỏng rát. Cậu đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại thì nghe thấy Đàm Văn Lưu nói: ” Hôm nay đặc biệt gọi thức ăn ngoài. Buổi trưa bộ phận của chúng ta tổ chức tiệc chào mừng cho cậu, giám đốc bộ phận của chúng ta mời.”
” Được, đã nhớ kỹ rồi.”
Lúc đầu, Sở Kỳ Thu cũng không coi việc luân chuyển công tác trong bộ phận là chuyện gì to tát cho đến ngày thứ sáu đầu tiên sau khi nhận việc.
Vào hôm đó, cậu được sắp xếp đến bộ phận thị trường cách đó một tầng.
Sáng hôm đó, bộ phận thị trường có một cuộc họp, chủ đề chính của cuộc họp này là để lựa chọn người đại diện cho sản phẩm.
” Xe không người lái là một hạng mục phát triển kỹ thuật công nghệ mới, trước mắt mới ra mắt công chúng, còn rất lâu nữa nó mới đạt đến mức phổ biến thế nhưng tin rằng mọi người cũng đã biết, tổng công ty yêu cầu chúng ta mời một người đến làm đại diện cho sản phẩm của chúng ta, giúp thu hút và quảng cáo cho loại hình công nghệ kỹ thuật mới này.”
Giám đốc bộ phận giải thích lý do cần tìm người đại diện.
Theo như Sở Kỳ Thu biết, Tuệ Tâm cực kỳ thích mời người về làm người phát ngôn,họ có thể tìm đại diện cho đủ ngành, từ nông nghiệp cho đến game di động, nhìn xem hoàn toàn là dáng vẻ ta đây có rất nhiều tiền để tiêu.
” Hiện tại, chúng ta có ba ý kiến.” Giám đốc bắt đầu trình chiếu màn hình: ” Theo thứ tự là Doãn Mạc Sầu, Ngôn Minh, Thân Tử Khâu. Ba người này phân biệt lần lượt là ca sĩ, diễn viên và idol, đều là những người rất nổi hiện nay…”
Vận may của cậu quá tốt rồi, trong ba người này cậu có thể nhận biết hai người.
Người ngồi ở hàng ghế đầu trong bàn hội nghị đứng lên: ” Họ đều là người do cấp dưới của tôi tuyển chọn. Doãn Mạc Sầu, Ngôn Minh, Thân Tử Khâu, ba người này mỗi người đều có một ưu thế riêng. Các bài hát của Doãn Mạc Sầu đều rất được yêu thích và nổi tiếng, phim truyền hình của Ngôn Minh có rating cực cao và người hâm mộ của Thân Tử Khâu có sức mua rất tốt.”
Sau đó, có người nói: ” Cá nhân tôi cho rằng Doãn Mạc Sầu không phù hợp. Mặc dù đó là ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay nhưng phong cách âm nhạc không quá phù hợp với phương hướng sản phẩm của chúng ta.”
” Tôi cảm thấy Ngôn Minh rất tốt, là người chín chắn và ổn trọng. Để cậu ấy làm người phát ngôn khách hàng sẽ càng cảm thấy yên tâm hơn.”
Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh Sở Kỳ Thu giơ tay phát biểu: ” Những ai nghe qua các bài hát của Doãn Mạc Sầu đều biết anh ấy là ca sĩ sáng tạo nhất trong số các ca sĩ nổi tiếng hiện nay. Anh ấy là người có can đảm thử nhiều phong cách khác nhau và có thể nói là chuẩn mực của thế hệ trẻ ngày nay. Và một trong những định hướng sản phẩm của chúng ta là hướng đến sự đổi mới, đứng từ góc độ này nhìn nhận thì anh ấy rất phù hợp.”
Mỗi người đều có những ý kiến khác nhau, sau cuộc thảo luận bầu không khí có phần căng thẳng hơn.
Nửa tiếng sau khi trao đổi ý kiến bắt đầu tiến hành biểu quyết.
Sở Kỳ Thu với tư cách là nhận viên mới chỉ có thể tham gia thảo luận chứ không thể bỏ phiếu,cậu ngồi uống nước khoáng trong khi chờ đợi kết quả.
Kết quả cuối cùng như sau: Doãn Mạc Sầu mười phiếu, Ngôn Minh mười phiếu, Thân Tử Khâu mười phiếu.
Giám đốc bộ phận đứng phía trên cau mày suy nghĩ xem nên chọn Doãn Mạc Sâu hay Ngôn Minh, trong lúc chần chờ liền bị thu hút bởi một gương mặt xa lạ ngồi ở phía cuối.
Bị thu hút cũng không có gì lạ, khuân mặt này của Sở Kỳ Thu có thể nói là đẹp khó có thể gặp được trong công ty.
Giám đốc giơ tay chỉ về phía trước: ” A, người ngồi ở phía kia tên là gì?”
Biết là hỏi mình, Sở Kỳ Thu vội vàng đứng lên, hơi hơi cúi đầu: ” Xin chào, tôi là Sở Kỳ Thu đến từ bộ phận kỹ thuật.”
Giám đốc chợt nhớ ra: ” Ồ, suýt nữa quên mất, công ty chúng ta có hệ thống luân chuyển mới. Bạn chưa bỏ phiếu đúng không?”
Sở Kỳ Thu: ” Đúng vậy, tôi không bỏ phiếu.”
” Vì cậu ở bộ phận kỹ thuật, nên có thể đối với sản phẩm cậu có suy nghĩ khác với chúng tôi. Theo cậu ai là người phù hợp hơn, Doãn Mạc Sầu hay Ngôn Minh?”
Sở Kỳ Thu: ” Tôi là nhân viên mới, cũng không quá rõ ràng về tình hình kỹ thuật của công ty. Nhưng theo những gì tôi biết, báo cáo của công ty chúng ta cho thấy độ tuổi trung bình của của nhân viên trong bộ phận trí tuệ nhân tạo không quá hai mươi tám tuổi. Họ đã đổ mà hôi nghiên cứu và tạo ra những sản phẩm đạt được danh tiếng ấn tượng trên thế giới.”
” Theo như thông tin ngài vừa nói, diễn viên Ngôn Minh là người trẻ nhất trong số ba người nhưng lại mang theo hình tượng chững chặc nhất trong ba người. Điều này hoàn toàn đồng nhất với độ tuổi của các kỹ thuật viên chúng tôi.”
” Trong mắt nhiều người lớn tuổi hiện nay, tuổi trẻ và những người trẻ tuổi gần như đồng nghĩa với danh từ bốc đồng, nhưng nếu để cho Ngôn Minh là người đại diện như vậy vừa vặn phá vỡ đi ấn tượng này mà cũng phù hợp với mục tiêu phát triển của chúng ta, tiềm năng khoa học kỹ thuật là vô hạn.”
Sau khi Sở Kỳ Thu nói xong những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người vẫn tập trung trên người cậu không có rời đi.
Giám đốc bộ phận hiển nhiên bị thuyết phục: ” Rất ít nhân viên phòng kỹ thuật có khả năng phát biểu tốt như thế, cậu nói cũng có lý, tôi cũng cho rằng Ngôn Minh thích hợp hơn.”
” Buổi chiều tôi sẽ trình phương án này lên trên xem họ có hài lòng không. Nếu không tuần sau chúng ta tiếp tục tăng ca thảo luận.”
” Được rồi, đã họp xong, giải tán thôi!”
Sáu đó, dưới guồng quay tất bật và gấp gáp, một ngày làm việc lại kết thúc.
Bảy giờ tối, Sở Kỳ Thu về nhà ăn cơm tối. Lúc chuẩn bị thay quần áo xuống tầng tập thể dục, cậu nhận được tin nhắn từ Khổng Thuyên.
Khổng Thuyên: Ngày mai cậu có rảnh không? Chín giờ sáng mai đến đoàn phim Sa cốc để chụp Cốc Văn Khê.
Nhìn thấy hai chữ Sa cốc này, Sở Kỳ Thu nghĩ tới: Bộ phim mới của Cốc Văn Khê tên là “Hoan sa” đã khai máy rồi.
Ngày hôm sau, cậu lái xe đến đoàn phim sớm hơn nửa tiếng.
Mang theo máy ảnh cùng nhân viên đoàn làm phim đi đến một cái chuồng lợn, Khổng Thuyên cũng ở đó.
Khổng Thuyên ngồi trên một cái ghế dài, nhỏ kể cho cậu nghe về nội dung cốt chuyện: “Nữ chính của bộ phim này xuất thân nghèo khó, nuôi lơn từ nhỏ. Một ngày nọ, nam chính lúc này chưa giàu có bị trọng thương trong một cuộc đấu súng trốn, trong lúc hoảng hốt không có nhiều lựa chọn nên trốn vào chuồng lợn nhà nữ chính, câu chuyện bắt đầu từ đây…”
Thật là một khởi đầu nhàm chán.
Sở Kỳ Thu liếc mắt nhìn xung quanh: ‘ Hôm nay nam chính không ở đây à?”
Nam chính là Ngôn Minh.
Khổng Thuyên: ” Hôm nay tổ bên này chỉ quay cảnh nữ chính khi còn bé cho lợn ăn, nam chính hôm nay quay những cảnh chiến đấu ở tổ B.”
Sở Kỳ Thu hỏi: ” Nhiệm vụ hôm nay là gì?”
Khổng Thuyên: ” Đương nhiên là chụp cảnh Cốc Văn Khê ở chuồng lơn rồi. Cô ấy phải thể hiện tinh thần chăm chỉ không ngại bẩn, không ngại khó nhọc.Lát nữa tối sẽ sang tổ B sẽ không có cách nào để ý đến cậu, cho nên bây giờ cậu muốn hỏi gì thì mau hỏi đi.”
Sở Kỳ Thu đeo chiếc máy ảnh nặng nề lên cổ bước đến gần chuồng lợn. Chuồng lơn hơi thấp một chút. Bên trong là một con heo mẹ mập mạp trắng nõn và vài con heo con đang nằm ngủ bên cạnh.
Không lâu sau, có mấy nhân viên đội mũ đi đến, trên tay mỗi người cầm một xô bùn nhỏ.
” Đạo diễn nói mấy con lợn này quá trắng. Những con lợn trước đây không trắng như thế này, chúng ta phải bôi đen nó đi.”
Sở Kỳ thu nhìn bọn họ mở cửa chuồng, bước lên đám cỏ tranh đầy phân và bắt đầu bôi đen cho nó.
Lợn mẹ và lợn con ủn ỉn ủn ỉn kêu lên.
” Anh, chuồng lợn này thối quá, em sắp nôn mất rồi.”
” Đúng vậy….Đoàn phim cũng không cho nhiều tiền, một ngày chỉ có bảy mươi.”
Sở Kỳ Thu đứng sau cánh cửa chỉnh sửa camera trong lúc nghe mấy người đó nhỏ giọng phàn nàn.
Không biết là do chuồng lợn quá thối hay là do cậu chỉnh camera quá tập trung mà có người đi đến cạnh cửa rồi mà cậu không biết.
Một người đẩy thẳng cửa vào, cánh cửa đập lên bả vai Sở Kỳ Thu, Sở Kỳ Thu lảo đảo không vững ngã vào chuồng lợn. May mắn là cậu phản ứng nhanh, cánh tay không cầm camera chống xuống điểm gần nhất.
Chỉ là điểm này có hơi trơn…
Mùi hôi thối càng nồng nặc.
Ngay khi mở mắt ra cậu lập tức chết lặng.
Người và lợn thất thần nhìn nhau.
Cậu nằm nhoài trên lưng lợn mẹ.
Con lợn này từ lúc bị những người kia xoa bùn đã sợ hãi, bây giờ đột nhiên gặp Sở Kỳ Thu từ trên trời rơi xuống nó lại càng sợ hơn. Nó rì rầm mấy tiếng, dùng đầu đẩy mấy người xung quanh đấy ra,nó cõng Sở Kỳ Thu xuyên qua cửa chuồng khép khờ xong thẳng ra ngoài.
Người đẩy cửa là trợ lý của Cốc Văn Khê, Cốc Văn Khê đi ở phía sau, hai người trợn mắt há mồm nhìn lợn mẹ và Sở Kỳ Thu dần biến mất khỏi tầm mắt.
” Khổng ổn rồi! Lợn xổng chuồng chạy mất rồi.”
” Mau bắt lợn, cứu người nhanh lên.”
Lợn mẹ mạnh mẹ chạy từ tổ A sang tổ B, trên lưng là Sở Kỳ Thu đang cứng đờ ôm chặt cổ lợn mẹ, dù là một cử động nhẹ cũng không dám làm, sắc mặt tái nhợt.
Đạo diễn tổ B nghe thấy tiếng hét, vội vàng tháo tai nghe xuống tức giận nói: ” Cuối cùng là xảy ra chuyện gì hả? Sao lại ồn ào như thế?”
” Đạo diễn, có người bị heo cõng chạy rồi.” nhân viên bên cạnh chỉ cho hắn cái bóng ở phía xa, ” Ở bên kia kìa.”
Ngôn Minh đang xắn tay áo để chuyên gia trang điểm vẽ tạo hình nhìn về nơi ồn ào huyên náo phía xa, ánh mắt đột nhiên nhìn đến bóng người đang ngồi trên lựng lợn mẹ.
Chuyên gia trang điểm định làm nốt hình xăm cuối cùng cho Ngôn Minh lại thấy hắn đột ngột rút tay lại.
“Này, đợi chút, còn một hình nữa…”
Trước mặt nào còn thấy hình bóng của Ngôn Minh.
Con lợn điên cuồng cõng Sở Kỳ Thu chạy về phía trước. Sở Kỳ Thu cảm thấy cái mông của mình đau đến phát điên, cảnh vật xung quanh giống như một ngọn đèn vút qua, cậu không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhìn thấy sắp đâm phải tổ B, lợn mẹ đổi hướng lao về cây cát tường phía bên kia.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn lao đến, bóng dáng ấy che đi ánh nắng đang chiếu trực tiếp vào đầu Sở Kỳ Thu, cậu nhìn đi chỗ khác còn người đó dùng lòng bàn tay đánh vào lưng con lợn.
Lợn mẹ không chịu được trọng lượng trên lưng, cuối cùng đành phải dừng lại những bước chân điên cuồng của mình.
Lợn mẹ dùng lại rồi. Cậu được cứu rồi.
Trải tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng của Sở Kỳ Thu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đạp vào mắt là đôi bàn tay có hình xăm những bông hoa lớn.
Cậu muốn ngoảnh lại nhìn xem đó là ai nhưng trong một giây tiếp theo cậu và lợn mẹ đồng thời ngất đi.
Sở Kỳ Thu mở mắt ra.
Một cô gái mặc toàn đồ trắng đang đứng bên cạnh truyền dịch cho cậu.
Sở Kỳ Thu vẫn còn mơ hồ, choáng váng…… Cậu cảm thấy cô gái này là y tá.
” Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Có phải sáng nay cậu không ăn sáng đúng không? Hạ đường huyết nên bị lợn dọa ngất thôi.” Mặt y tá đỏ bừng ” Truyền đường gluco cho cậu rồi.”
Sở Kỳ Thu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: ” Tôi đang ở bệnh viện?”
Y tá: ” Đúng vậy, lúc chúng tôi đang nghỉ trưa thì xe cấp cứu đưa cậu đến đây.”
Lúc này, Sở Kỳ Thu mới nhớ đến những chuyện xảy ra trước đó.
….Cậu bị một con lợn cõng chạy.
Cậu nhìn xung quanh rồi quay đầu lại, y tá ngay lập tức biết cậu muốn tìm gì: ” Cậu đang tìm điện thoại sao. Đồ đều ở bên kia, đồng nghiệp của cậu đưa tới đó, để tôi lấy giúp cậu.”
” Cảm ơn.”
Sở Kỳ Thu nhanh chóng mở điện thoại lên.
Lúc này, một thông báo trên Weibo hiện lên.
Hot search hoàn toàn nổ tung: Ngôn Minh cưỡi heo.