Chương 10
Sau khi xuống xe, Sở Kỳ Thu cầm theo máy ảnh đi cuối cùng, Ngôn Minh đã bị mấy nhân viên công tác xung quanh lôi đi.
Chắc hẳn là đi thay trang phục và tạo hình.
Sở Kỳ Thu nhìn về hướng Ngôn Minh rời đi nhưng cũng chính vì một giây mất tập trung này mà xảy ra va chạm với người khác.
Sở Kỳ Thu có cảm giác chân vừa ướt vừa nóng, nhìn xuống đã thấy cà phê đã đổ hết lên người mình.
” A, Thật xin lỗi! Xin lỗi, xin lỗi!”
Người va vào cậu là một cô gái trẻ, cô sợ hết hồn, tay chân luống cuống lấy khăn giấy trong túi ra lau giúp cậu.
Khổng Thuyên từ xa nhìn thấy tình huống bên này nhanh chóng chạy tới, thân thiết hỏi: ” Tiểu Sở, có chuyện gì vậy?”
” Không cẩn thận va phải người khác thôi cũng may là cà phê không nóng.” Sở Kỳ Thu từ chối khăn giấy của cô bé, ” Không cần đâu, tôi đến phòng về sinh tẩy rửa qua là được.”
Khổng Thuyên ngạc nhiên: ” Ô, cả một ly cà phê đổ lên người cậu, xảy ra chuyện gì vậy…”
Khổng Thuyên quan sát cô gái một lúc, phát hiện cô vô cùng sợ hãi hai tay nắm chặt thẻ nhân viên, môi run run.
Khổng Thuyên cau mày, hỏi: ” Cô không phải là nhân viên ở đây đúng không?”
Suy đoán của Sở Kỳ Thu và Khổng Thuyên hoàn toàn giống nhau. Cô gái này trang điểm rất kỹ càng, nhìn hoàn toàn không giống những nhân viên đang bận rộn làm việc khác. Thẻ nhân viên đang cầm trên tay lộ ra bên ngoài một nửa, hoàn toàn không có tấm ảnh.
Trước đó trợ lý của Ngôn Minh đã nói qua cho cậu, ở nơi này có hai loại thẻ công tác khác nhau. Một loại là thẻ tạm thời giống như của cậu đang cầm, một loại là thẻ cố định có đính kèm ảnh. Tấm thẻ kia thuộc loại thẻ nhân viên cố định nhưng không có ảnh đính kèm.
Ở nơi minh tinh làm việc, những chuyện đục nước béo cò như vậy cũng không có gì lạ, thẻ công tác quá nửa là mua từ tay hoàng ngưu để trà trộn vào đây xem thần tượng của mình.
Cô gái sợ hãi sắp khóc đến nơi, những suy nghĩ trong đầu vô thức nói ra khỏi miệng: ” Em, em đến để gặp Tử Khâu… Gặp anh ấy xong em sẽ đi luôn, để em xem một chút đi mà, xin anh đó.”
” Không được, bây giờ chúng tôi phải làm chặt chẽ công tác bảo vệ cũng như xử lý những người hâm mộ làm trái quy tắc. Cuộc họp trước lãnh đạo của chúng tôi cũng nói rồi. Đưa thẻ nhân viên cho tôi sau đó tự mình đi ra ngoài đi, nếu không tôi gọi bảo vệ vào đưa ra.”
Sau đó cô gái nói cái gì Sở Kỳ Thu cũng không nghe được, cậu xoay người đi tìm phòng vệ sinh để tẩy bớt cà phê.
Tầng này nhân viên nhiều như vậy, trong phòng vệ sinh chắc chắn cũng không ít người, nói không chừng còn có fan giả làm nhân viên trốn trong đó. Không an toàn lắm, cậu đi vào thang máy, dùng thẻ quét mã đi lên tầng hai.
Phòng vệ sinh trên đây thật sự rất yên tĩnh, khi Sở Kỳ Thu bước vào trong phòng chỉ có một người.
Hơn nữa còn là người quen.
Người kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên tầm mắt hai người gặp nhau trong gương.
“Là cậu à.” Người kia sửa lại tay áo, buông mi ” Đã lâu không gặp.”
Đối phương chính là người mà cô gái lúc nãy muốn gặp, thần tượng Thân Tử Khâu.
Là một thần tượng nổi tiếng, so với Sở Kỳ Thu, Thân Tử Khâu càng lo lắng bị fan nhìn trộm hơn vì vậy gặp nhau ở đây cũng không có gì là ngoài ý muốn.
” Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Sở Kỳ Thu đi tới bồn rửa tay, lấy nước gột rửa quần áo.
” Không cẩn thận bị đổ cà phê?” Mùi cà phê nồng nặc, Thân Tử Khâu khẳng định có thể ngửi thấy.
“Ừm.” Sở Kỳ Thu nhàn nhàn đáp.
” Sao cậu lại chạy đến Thanh Đảo rồi.” Thân Tử Khâu sửa lại tóc, ” Lần này Phan Lịch không đến Thanh Đảo, lần này chỉ có duy nhất tôi đến thôi.”
Sở Kỳ Thu thản nhiên nói: ” Bạn tôi có việc ở đây, đúng lúc tôi có thời gian rảnh nên đến giúp đỡ.”
Cậu nhìn thấy có sợi tóc lạ trên đỉnh đầu Thân Tử Khâu nên liếc nhìn mấy cái.
Có thể là đội tóc giả.
Thân Tử Khâu nhìn trái nhìn phải trong gương, nhìn thấy ánh mắt của Sở Kỳ Thu cũng không có ý định che giấu: “Lát nữa tôi sẽ chụp chung một bức với Ngôn Minh. Nhà tạo mẫu tóc cho rằng tóc tôi không dày bằng, chụp chung với nhau sẽ không đẹp nên đội tóc giả cho tôi. Nhìn có lộ liễu không?”
Sở Kỳ Thu cười: ” Cũng được, không rõ lắm đâu. Có vẻ lượng tóc của Ngôn Minh khiến nhà tạo mẫu tóc của cậu cảm thấy lo lắng quá.”
Thân Tử Khâu: ” Không phải, ngay cả tôi cũng cảm thấy lo lắng chứ đứng nói đến nhà tạo mẫu tóc.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Là Mang Mang.
” Tử Khâu, em mua băng cứu thương về rồi, em vào được không?”
Thân Tử Khâu nhìn Sở Kỳ Thu đứng bên cạnh: ” Thôi, em chờ ở bên ngoài đi, đưa đồ cho anh là được.”
Hắn mở hé cửa, Mang Mang liền duỗi tay đưa đồ vào, trên tay là một cái túi nhựa.
Thân Tử Khâu nhận lấy ngay sau đó liền đóng cửa: ” Cảm ơn Mang Mang.”
Mang Mang đứng ngoài giọng buồn buồn hỏi: ” Tay anh không sao chứ.”
” Không sao. Dán băng dán lên là được.”
Lúc này, Sở Kỳ Thu mới phát hiện trên ngón tay Thân Tử Khâu có một vết thương khoảng nửa centimet, nhưng hình như không chảy máu nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
” Vậy thì tốt, sau này anh phải cẩn thận một chút.” Mang Mang chuyển chủ đề ” Em có gặp một bạn fan ở dưới, cô ấy bị phát hiện và đuổi ra ngoài. Lúc nhìn thấy em, cô ấy khóc lóc ôm em muốn em đưa cô ấy vào.
” Đừng đáp ứng.” Thân Tử Khâu xé vỏ miếng băng cá nhân, dán lên vết thương trên ngón tay trỏ, một bên lông mày nhếch lên ” Nếu như không phải do họ luôn nhìn chằm chằm, anh cũng không phải trốn đến phòng vệ sinh này. Bọn họ thật là phiền, vẫn là em tốt nhất. Bọn họ có biết em đến đưa băng cá nhân cho anh không?”
Mang Mang vội vã trả lời: “Đương nhiên không biết, không có fan nào biết em có liên hệ với anh cả.”
Thân Tử Khâu hài lòng gật đầu: ” Được rồi, em đi trước đi.”
” Được, xong việc nhắn tin cho em, em ở tầng một đợi anh.”
Nói xong, bước chân của Mang Mang càm ngày càng xa.
Sở Kỳ Thu cũng định rời đi. Dù sao trong nửa tiếng cũng không thể làm sạch được.
Thấy cậu định mở cửa, Thân Tử Khâu lập tức ngăn lại: ” Chờ đã, hai người chia tay rồi sao?”
Sở Kỳ Thu nắm tay nắm cửa, không nói gì.
Thấy phản ứng của cậu, Thân Tử Khâu đã đoán được đại khái:” Lúc tôi thấy fan nói phong cách trạm fan của cậu thay đổi rồi, tôi rất ngạc nhiên nên đã hỏi người đại diện, lúc đó tôi mới biết tài khoản đó đã chuyển cho công ty rồi.Tôi còn đang nghĩ, có phải hai người chia tay rồi không.”
Sở Kỳ Thu không muốn trả lời: ” Hỏi Phan Lương đi.”
Cậu mở cửa sải bước đi ra.
Nhiệm vụ lần này của Sở Kỳ Thu vẫn là chụp ảnh cho Phương Thắng Cư. Trong khi đợi Phương Thắng Cư, cậu ngồi ở phòng nghỉ và chỉnh sửa video tốt nghiệp bằng máy tính của mình.
Hơn một tiếng sau, cậu không đợi được Phương Thắng Cư mà ngược lại cậu chờ được Ngôn Minh sau khi tẩy trang xong.
Ngôn Minh ngồi xuống đối diện cậu, lông mi vẫn còn ướt, đôi môi lộ ra màu sắc gốc, hồng nhạt dịu dàng.
” Chụp xong rồi?”
” Ừm.”
Không phải công ty đã sắp xếp phòng nghỉ cá nhân cho Ngôn Minh sao…
Nếu Ngôn Minh đã xong rồi, Phương Thắng Cư cũng nên ra đi.
Sở Kỳ Thu liếc phía sau Ngôn Minh, nhân tiện với lấy máy ảnh.
” Đừng vội, Phương Thắng Cư vẫn chưa kết thúc.”
Sở Kỳ Thu dừng động tác: ” Ồ, được.”
Hiện tại, phòng nghỉ rộng rãi chỉ có hai người bọn họ đang ngồi, trầm mặc một lúc lâu, vẫn là Ngôn Minh mở lời trước.
” Cậu ngồi đây làm gì vậy?”
Sở Kỳ Thu hào phóng quay màn hình máy tính sang cho Ngôn Minh xem: ” Thầy cố vấn bảo tôi làm một đoạn video kỷ niệm cho lớp để chiếu trong buổi họp lớp trước lễ tốt nghiệp.”
Ngôn Minh chăm chú nhìn vào nữ sinh trên màn hình máy tính của Sở Kỳ Thu, hỏi: ” Người đang trên bục phát biểu, đó là lớp trưởng của cậu à?”
” Không phải lớp trưởng, cô ấy là bí thư đoàn của lớp tôi. Đúng rồi, cô ấy còn là fan hâm mộ của thầy Ngôn, bình thường có thể tại vòng bạn bè của cô ấy nhìn thấy những bài tuyên truyền phim của thầy Ngôn đấy.” Sở Kỳ Thu chỉ một nam sinh khác: ” Đây mới là lớp trưởng.”
Ngôn Minh nhìn nam sinh kia một lúc: ” Ừm, quả thật có bộ dáng của lớp trưởng, một thân chính khí.”
” Đúng không, thầy cũng nhìn ra sao. Chúng tôi đều nói cậu ấy thích hợp đi đường làm quan.”
Sở Kỳ Thu thấy Ngôn Minh có vẻ rất thích thú với video tốt nghiệp của lớp bọn họ liền đem những bức ảnh của lớp họ mở ra.
Những thứ này đều là tài liệu quý giá của lớp bọn họ, có video tranh cử làm lớp trưởng, có bức ảnh thi biện luận bán chuyên nghiệp được giải nhất toàn trường, còn có….
” Đây là cậu.” Ngôn Minh cúi về phía trước khoảng mấy độ, ” Cậu đang lĩnh thưởng?”
Sở Kỳ Thu: ” Ừ, đây là lúc trước tôi tham gia thi đấu diễn thuyết. Thực ra cũng coi như là bất ngờ. Hồi đó là năm hai đại học điểm hoạt động ngoại khóa không đủ, vì vậy tôi nhờ bọn họ báo bừa một hoạt động để tham gia, không ngờ lại được giải.”
Đôi môi Ngôn Minh hé mở, giống như định nói cái gì đó nhưng bất ngờ có người đi tới làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ.
Trợ lý gõ cửa phòng nghỉ: ” Sở Kỳ Thu có ở đây không, chị Trang nhờ tôi xuống gọi cậu một tiếng, Phương Thắng Cư đã kết thúc công việc rồi, bọn họ bây giờ sẽ xuống dưới.”
Nghe vậy Sở Kỳ Thu vội vàng cắm sạc máy tính, trên bàn còn một đống đồ, ngoại trừ máy tính cậu còn phải lấy máy ảnh.
” Cậu đi trước đi, tôi giúp cậu thu dọn.” Ngôn Minh rất nhiệt tình: ” Đằng nào sau khi kết thúc, cậu cũng phải đưa máy ảnh cho tôi, lúc đó chúng ta lại gặp nhau.”
Không để cho Sở Kỳ Thu kịp suy nghĩ, người trợ lý kia lại tiếp tục gõ cửa: ” Chị Trang bảo cậu nhanh lên một chút.”
Lần này đến Thanh Đảo, công việc của Phương Thắng Cư rất đa dạng nên thời gian rất quý giá.
” Được.” Sở Kỳ Thu quay đầu cảm ơn Ngôn Minh: ” Làm phiền thầy Ngôn rồi.”
Cậu cùng trợ lý Phương Thắng Cư đi ra ngoài, trên đường ngoài cửa lớn cậu nhìn thấy cô gái lúc nãy làm đổ cà phê lên người cậu, nhìn thấy cô ấy trong đầu cậu là toàn là mùi cà phê nồng nặc.
Cô nàng ngồi xổm cùng mấy fan cầm tiếp ứng, lớp trang điểm tinh xảo cũng biến mất. Đột nhiên có một fan mập mập hô lên: ” Trời ạ, nhanh xem đi, Quế vị đăng ảnh tan làm kìa.”
Nếu như cậu nhớ không nhầm, Quế vị tên đầy đủ là Quế vị vải, chính là trạm fan mà Mang Mang mở vì Thân Tử Khâu.
” Cái gì, anh ấy đã đi rồi?”
” Ài… Có thể là đi từ cửa sau, mấy người nhìn kìa, trên tay anh ấy còn dán băng cá nhân, hẳn là bị thương rồi.”
” Lần trước bị thương ở chân còn chưa khỏi mà, sao hôm nay lại bị thương tiếp rồi. Thật thảm, lát nữa về tôi phải mua thêm dầu gội đầu để tích điểm mới được.”
….
” Tiểu Sở, đi thôi. Cậu đang nhìn gì vậy?” Trợ lý Phương Thắng Cư thấy cậu chậm chạp liền quay lại vỗ bả vai thúc giục.
Sở Kỳ Thu hoàn hồn, hoảng hốt đáp: ” Đi thôi.”
Ngày hôm nay tất cả mọi người quay chụp đều rất thuận lợi, chưa đến năm giờ tất cả công việc đều đã kết thúc, Thân Tử Khâu và Mang Mang đều đã rời đi.
Nhân viên của Bối truyền thương lượng cùng nhau đi ăn một bữa. Đây là tối cuối cùng trong chuyến công tác của bọn họ, khẳng định sẽ là một buổi tối cuồng hoan không dứt.
Sở Kỳ Thu cũng bị Khổng Thuyên kéo tới, may mắn cậu là nhân viên tạm thời nên cũng không có ai đến tìm cậu uống rượu, không cần phải xã giao.
Sở Kỳ Thu ngồi uống nước dừa một mình.
Đại khái là vòng giải trí áp lực khá lớn, mười người ở đây thì có đến tám người hút thuốc, mùi rượu và thuốc là khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Cậu đứng dậy đi tới vườn hoa nhỏ ở bên canh hóng mát.
Ngay sau đó, Ngôn Minh cũng đi ra.
Ngôn Minh có vẻ uống rất nhiều, tuy rằng động tác không có gì thay đổi nhưng đôi mắt không còn linh hoạt như trước nữa. Dưới ánh đèn yếu ớt, hắn mất khoảng nửa giây để tập hợp đủ các nét trên khuôn mặt Sở Kỳ Thu.
Sở Kỳ Thu cùng hắn chào hỏi: ” Thầy Ngôn cũng ra ngoài đi dạo à.”
“Ừm… Tôi đi ra xem một chút.” Ngôn Minh cùng cậu sóng vai đứng chung một chỗ, ” Tôi cho rằng cậu định rời đi.”
” Không đi.”
Sờ Kỳ Thu nhìn gương mặt góc cạnh của Ngôn Minh, mái tóc đen, dầy. Điều này làm cậu nhớ đến cuộc nói chuyện với Thân Tử Khâu lúc chiều, bởi vì cùng Ngôn Minh chụp ảnh mà phải đeo tóc giả.
Nói thế mới để ý…. Mái tóc của Ngôn Minh quả thật nhiều đến kinh người.
Từng sợi tóc rũ xuống mang theo ánh vàng ấm áp của đèn đường.
Chắc Ngôn Minh sẽ không đội tóc giả đâu nhỉ?
Sở Kỳ Thu thấy đối phương uống nhiều rồi, đầu đột nhiên nóng lên, liều một phen giờ tay lên xoa đầu Ngôn Minh.
Cái cảm giác này……
Là tóc thật.
Ngôn Minh sửng sốt trong giây lát đôi mắt mở tròn vo nhìn giống hệt chú mèo con giật mình hoảng sợ.
Hắn xoay người lại, hai con mắt nhìn chằm chằm Sở Kỳ Thu đồng thời nhanh như chớp đưa tay tóm lấy tóc trên đỉnh đầu Sở Kỳ Thu.
Hai nắm tay nắm chặt tóc trên đầu Sở Kỳ Thu sau đó không động đậy.
Hai tay vuông góc đặt hết trọng lượng lên trên đầu Sở Kỳ Thu.
Ngôn Minh định làm gì?
Trong lòng Sở Kỳ Thu tê rần.
Người từ trong đi ra ngoài ngày càng nhiều. Tư thế này của hai người thật sự rất thu hút người khác.
Là nghệ sĩ vẫn là nên cẩn thận một chút nếu không sẽ mơ mờ hồ hồ mà leo lên hotsearch.
Sở Kỳ Thu nhỏ giọng: ” Thầy Ngôn, thầy làm gì vậy?”
Ngôn Minh duy trì tư thế cũ không hề động đậy, cứ đứng im như tượng đá.
Sở Kỳ Thu gấp đến mức vỗ vỗ mu bàn tay của Ngôn Minh, cũng không để ý xem hắn có đau hay không: ” Thầy Ngôn, mau buông tay.”
Nếu như Ngôn Minh chỉ đặt tay lên thì muốn đẩy ra cũng không khó, nhưng mà lúc này Ngôn Minh hoàn toàn nắm chặt lấy tóc của cậu.
Vỗ một hồi lâu, Ngôn Minh cũng buông tóc của Sở Kỳ Thu ra.
” Thầy Ngôn uống nhiều rồi.” Sở Kỳ Thu nghĩ mà sợ, đỡ lấy cánh tay Ngôn Minh, ” Tôi đưa thầy về nhé.”
Ngôn Minh gật gật đầu: ” Được.”
Ban đêm, Sở Kỳ Thu cầm máy tính xem lại mấy tấm ảnh chụp bắt đầu từ lúc nhận chức tại Bối truyền.
Có một thư mục được cậu đánh dấu đỏ, tất cả đều là những bức hình chưa được công bố.
Là ảnh chụp Ngôn Minh lần trước.
Hiện tại nó đã không còn cơ hội được Bối truyền công khai, Ngôn Minh nói cậu có thể sử dụng nó.
Cậu mở weibo phụ ra, kéo bức ảnh cậu cho là đẹp nhất vào. Bức hình này là tấm Ngôn Minh đang cười. Ý cười khó nén lại lộ ra viền răng trắng, dù là lúc cười mỉm hay cười rộ lên đều vô cùng đáng yêu. Con người màu nhạt ánh lên ánh đèn màu trắng, nhìn qua cảm giác vô cùng trong sáng và chân thành.
Tạm thời coi như cậu chụp được một khía cạnh khác của Ngôn Minh đi. Bức hình này rất chân thực. Cuối cùng cũng có lúc Ngôn Minh giống như các nam sinh cùng tuổi khác.
Lần này Sở Kỳ Thu vẫn đăng bức ảnh trong vòng bạn bè.
Sau khi tắm xong quay lại, cậu phát hiện có bình luận mới.
Có người bình luận: ” Thật sự trèo tường sang nhà Ngôn Minh?”
Hiện tại trên mạng tư duy rất đơn giản, chỉ có trèo tường hoặc không trèo tường.
Bạn mạng này dù nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra cậu được công ty Ngôn Minh thuê làm việc.
Nhưng cậu cũng không có ý định phản bác.
Sở Kỳ Thu cúi người, giọt nước bên tóc mai cũng thuận thế rơi xuống bàn phím.
” Đúng vậy. Thật sự trèo tường.”