Chương 5935 Là không vui lắm”
- Trang Chủ
- Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
- Chương 5935 Là không vui lắm”
Hai người nâng ly lên rồi uống cạn.
Tông Cố đặt tách trà xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Bất Khí huynh, ta nghe nói dạo này nhà họ Quân sắp phát triển một cửa hàng mới trên đường Thiên Nam… Nói thật thì ta muốn bao thầu “Trấn Kim””.
Quân Bất Khí cười nói: “Lộ mục đích thật sự rồi”.
Tông Cố cũng cười nói: “Phải làm huynh đệ thì cũng phải làm ăn chứ, có thể thực hiện được không thì Bất Khí huynh cứ nói, nếu huynh cảm thấy khó xử thì ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa”.
Quân Bất Khí im lặng một lúc rồi nói: “Nếu chỉ bao thầu “Trấn Kim” thì hẳn không phải là vấn đề gì lớn, dù sao chỉ có mười mấy vạn Chân Linh Tinh… nhưng…”
Tông Cố vội nói: “Bất Khí huynh yên tâm, chất lượng của miếng này không có vấn đề gì cả”.
Quân Bất Khí gật đầu: “Ta đi nói chuyện này cho đại tỷ của ta, chắc không có vấn đề gì lớn”.
Tông Cố cười nói: “Cảm ơn Bất Khí huynh”.
Quân Bất Khí bưng tách trà lên rồi uống cạn, sau đó cười nói: “Tông Cố huynh, huynh cứ tùy ý, ta đi theo đuổi cô nương đây”.
Nói rồi gã bật cười rời đi.
Sau khi Quân Bất Khí rời đi, thị nữ bỗng trầm giọng nói: “Công tử, người đàn ông và người phụ nữ kia chắc chắn không phải người tầm thường, Bất Khí thiếu gia làm thế e là sẽ gây rắc rối”.
Tông Cố bình tĩnh nói: “Ta từng khuyên rồi, nếu còn khuyên nữa thì sẽ không thể làm huynh đệ nữa”.
Thị nữ híp mắt: “Công tử, hay là chúng ta cho hai người đó ơn nghĩa, nhắc họ đề phòng Quân Bất Khí…”
Tông Cố lại lắc đầu.
Thị nữ khó hiểu: “Công tử, đây là một cơ hội, tại sao lại từ bỏ?”
Tông Cố cười nói: “Tiểu U, mỗi người đều có cách làm việc của mình, chúng ta không có quyền nói gì về hành vi cá nhân của Bất Khí, nhưng cô phải hiểu hiện tại chúng ta dựa vào người khác để kiếm sống, nhưng lại đập nồi của người khác, điều này là trái đạo đức”.
Tiểu U lặng thinh.
Tông Cố lại nói: “Dạo này học viện Thần đang tuyển học viên, ta đã tìm được chỗ cho đệ đệ của cô rồi, cô không cần lo về học phí, ta sẽ xử lý…”
Tiểu U bỗng quỳ xuống, lại dập đầu một cái: “Công tử…”
Tông Cố nói: “Đừng cảm thấy biết ơn ta nhiều quá, đệ đệ của cô có năng lực nên mới có thể vào đó, nếu không, hắn không có năng lực, cho dù ta giúp hắn thế nào cũng vô dụng”.
Tiểu U nằm rạp xuống đất, run giọng nói: “Công tử tốt bụng như vậy, thân thể ta có tan thành từng mảnh cũng không thể báo đáp được…”
Tông Cố cười nói: “Đừng như thế, ta cũng chỉ đang lấy lòng người thôi, không cao thượng chút nào”.
Tiểu U khẽ lắc đầu: “Ta mãi không quên đại ơn của công tử”.
Tông Cố cười nói: “Nơi này bắt mắt quá, ta đi đây”.
Nói rồi y đứng dậy rời khỏi đó.
…
Bên ngoài.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Tang Mi cô nương, cô sẽ đánh người sao?”
Tang Mi gật đầu: “Có chứ, lúc tức giận, ta hung dữ lắm”.
Diệp Quân cười nói: “Tang Mi cô nương, ta cứ tưởng cô sẽ ra tay ở đó chứ”.
Tang Mi khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Vì ta cảm thấy thật ra cô không vui lắm, đúng không?”
Tang Mi gật đầu: “Là không vui lắm”.
Diệp Quân nói: “Không vui thì đánh người là chuyện rất bình thường, chẳng phải thế sao?”
Tang Mi quay sang nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Tiểu kiếm tu, suy nghĩ này không tốt nhé”.
Diệp Quân khó hiểu: “Là sao?”
Tang Mi nói: “Là người thượng vị, chúng ta nên tiết chế lời nói và hành động, kiềm chế nội tâm của mình, lấy nguyên tắc của kẻ yếu làm ranh giới. Nếu hơi không vui thì lạm dụng sức mạnh hoặc quyền lợi của mình… Kẻ yếu còn có chỗ cho kẻ yếu sống sót không? Ngươi có biết trong trật tự của ngươi, cái nào là thứ khiến ta cảm thấy thoải mái hơn không?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Cái gì?”
Tang Mi cười nói: “Hạn chế cường giả! Trên thế giới này chúng ta không thể đạt được sự công bằng chân chính, cũng chính vì thế, hạn chế cường giả là điều chúng ta cần làm, vì chỉ có hạn chế cường giả thì kẻ yếu mới có chỗ sinh tồn, nói cách khác họ mới có thể có tôn nghiêm”.
…