Chương 8: Dì đưa tôi đi đánh nhau
- Trang Chủ
- Nhặt Được Biên Kịch Mất Trí Nhớ Về Nhà - Mộ Vũ Hề Hề
- Chương 8: Dì đưa tôi đi đánh nhau
“À à, cô nói luôn cái việc livestream đi. Đừng có vội, còn chưa chuẩn bị đủ thiết bị đâu.” Mục Nhiên đưa mua bàn tay lên miệng ngáp một cái, lơ mơ nói: “Cô đợi chút, tôi đi thay quần áo.”
Tiểu ngốc đợi ở cửa hơn mười phút, lúc Mục Nhiên mở cửa thì đã thay sang quần dài, nhân tiện trang điểm nhẹ cho mình.
Khi Mục Nhiên mở miệng lần nữa có vẻ sôi nổi hơn rất nhiều, vừa mới thay đổi dáng vẻ buồn ngủ, bây giờ cô mang theo khí khái chỉ điểm giang sơn, nhìn tiểu ngốc từ trên xuống nói: “Tôi đã nhờ bạn mua giúp thiết bị cần dùng rồi. Nhưng cô không thể mỗi ngày đều mặc mấy cái bộ mềm mại dễ thương này được, đeo mặt nạ rồi nghe giọng của cô, ấn tượng đầu tiên chắc chắn là mỹ nhân lạnh lùng. Cho nên tôi chọn cho cô mấy bộ quần áo hợp với giọng nói, đóng gói ngụy trang một chút cho cô.”
Tiểu ngốc không hiểu lắm, nhưng nếu Mục Nhiên là người mà Chương Lâm Dã tin tưởng nhất thì tiểu ngốc quyết định cũng thử tin tưởng cô ấy.
Mục Nhiên đưa tiểu ngốc ra ngoài, lần này cô đã có kinh nghiệm, từ lúc ra khỏi cửa đã luôn đi bên cạnh tiểu ngốc.
“Bây giờ người ta không biết chuyện gì đang xảy ra, càng thần bí lại càng thích, cô nhìn Đoàn Doãn Mặc người ta mà xem, đã nhiều năm như vậy ngoại trừ biết tên với giới tính ra thì mấy thông tin thừa thãi cũng không có. Nhưng cho dù như thế, cô ta còn có thể so với các minh tinh nhỏ nhiệt huyết trong vòng nữa. Đây là nhân cách mị lực hay là mong muốn khám phá tìm kiếm sự bí ẩn trong lòng quần chúng?” Mục Nhiên vừa lái xe vừa nói nghi hoặc của mình cho tiểu ngốc.
*Nhân cách mị lực: sức lôi cuốn, quyến rũ cá nhân.
Tiểu ngốc đâu có hiểu những gì cô nói, chẳng qua là tò mò hỏi một câu: “Sao cô ấy chưa bao giờ xuất hiện?”
“Cái này thì tôi không rõ, trên mạng lưu truyền đủ loại phiên bản, trong đấy nào là từ nhỏ cơ thể yếu ớt luôn ở viện điều dưỡng nước ngoài, vậy nên chưa từng xuất hiện. Còn có cái nói là người ở bên trên, vì bảo mật mọi thứ nên không tiết lộ. Nhưng tôi lại thích bản thứ ba nhất, có người nói cô ta là quỷ hút máu đã sống nghìn năm rồi, cho nên mới có thể có tài năng uyên thâm viết ra được tuyệt tác kinh động thế giới như thế.”
Thật ra trong lòng Mục Nhiên rất rầu rĩ, cô là fan của Đoàn Doãn Mặc nhiều năm, trước đây cũng là vì hai bộ phim của Đoàn Doãn Mặc đều “bổ nhiệm” Cố Tĩnh Tranh làm nữ chính, cũng vì vậy khiến Cố Tĩnh Tranh đóng vai phụ từ nhỏ trong nháy mắt trực tiếp vươn lên.
Fans của cô ấy cũng yêu ai yêu cả đường đi mà yêu thích Cố Tĩnh Tranh, qua nhiều năm như thế fans của cô ấy cực kỳ bối rối.
Không ít người bắt đầu quyển địa tự manh, các loại cp Mặc Tranh xuất hiện, cá nhân cô nghĩ Cố Tĩnh Tranh không xứng với với Đoàn Doãn Mặc, nhưng mấy năm gần đây scandal của Đoàn Doãn Mặc càng ngày càng nhiều, trái lại ngoại trừ lý do công việc thì Cố Tĩnh Tranh luôn chỉ xuất hiện cùng với ba từ Đoàn Doãn Mặc, dần dần mọi người ngầm thừa nhận rằng Cố Tĩnh Tranh khổ sở thầm mến Đoàn Doãn Mặc, mà nhiều năm qua Đoàn Doãn Mặc ở trong hàng ngàn bông hoa chưa từng nhớ đến Cố Tĩnh Tranh.
*Quyển địa tự manh: một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến việc giải trí của bản thân trong một vòng tròn nhỏ, thỏa mãn sở thích của bản thân và không muốn bị người khác quấy rầy cũng như không quấy rầy đến người khác. Tạm hiểu là tôi tự chèo thuyền của riêng tôi, không muốn đục thuyền cũng như ghép đôi lung tung.
Cũng vì những nguyên do này, Mục Nhiên đối với yêu thích Đoàn Doãn Mặc bắt đầu biến chất, ngược lại bắt đầu thương yêu Cố Tĩnh Tranh.
Nhưng Cố Tĩnh Tranh và Triệu Khê Lãng ở bên nhau rồi, trong lòng Mục Nhiên càng phức tạp hơn.
Cô vừa lái xe vừa suy nghĩ tìm các loại lý do gỡ tội cho Đoàn Doãn Mặc, hai bé nhỏ không ngừng đánh nhau, một bên nói Đoàn Doãn Mặc không sai, không yêu chính là không yêu, một bên hờn Đoàn Doãn Mặc vậy mà có thể nhẫn tâm phụ lòng Cố Tĩnh Tranh nhiều năm như thế.
Tiểu ngốc ngồi ở ghế sau xe buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn hồi lâu mắt có hơi mỏi liền tìm một cây kẹo mút ở trong túi, bóc giấy bọc bỏ kẹo mút vào trong miệng, vị ngọt khiến cho cô lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Mục Nhiên nhìn tiểu ngốc qua kính chiếu hậu, nhịn không được cảm khái: Vẫn là kẻ ngốc tốt, không buồn không lo, một cây kẹo thì đủ để cô vui vẻ cả ngày.
“Dì, tôi đói rồi.” Tiểu ngốc đang ăn kẹo, bỗng nhiên bụng đói kêu một tiếng, cô liền cực kỳ ủy khuất nói với Mục Nhiên.
Bây giờ Mục Nhiên cũng không sửa xưng hô của tiểu ngốc với cô nữa, theo thói quen trả lời: “Được, đợi dì đưa cô đi ăn đồ ăn ngon.”
Mục Nhiên tìm được một nhà hàng gia đình, dựa vào thực đơn mà Chương Lâm Dã nói cho cô biết gọi mấy món ăn mà tiểu ngốc thích nhất.
Sau lại hỏi tiểu ngốc còn cần gì khác hay không, chờ tiểu ngốc lắc đầu cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc hai người đợi thức ăn, Mục Nhiên ngồi trong góc lại tận mắt nhìn thấy bạn trai cũ Giang Hạo đưa một cô gái đi vào nhà hàng này.
Cô chưa từng nhìn thấy cô gái kia, nhưng nhìn một cái liền biết dung mạo của cô gái kia không thua gì so với tiểu ngốc, mẫu người này có thể gọi là nữ thần, nếu mà bị cái loại khốn kiếp Giang Hạo này lợi dụng quả thực chính là chà đạp nữ thần!
Mục Nhiên vừa nhỏ giọng chửi, vừa cầm cốc nước đứng dậy, chuẩn bị đi lên hắt nước vào mặt Giang Hạo, lại nói với cô gái kia rốt cuộc Giang Hạo là loại cặn bã gì.
Nhưng khi cô đứng dậy lại ngay lập tức ngẩn người, cuối cùng lại miễn cưỡng ngồi xuống, Mục Nhiên nhìn tiểu ngốc ngồi đối diện vô lực thở dài: “Sao mà mỗi lần ra ngoài với cô là có thể gặp phải cái tên khốn Giang Hạo kia chứ?”
“Ờ?” Cuối cùng lần này tiểu ngốc cũng nghe rõ, cái người tên Giang Hạo này cô có biết, trước khi đi ngủ Tiểu Dã có kể chuyện với cô, đối với đồ đểu như thế tiểu ngốc tỏ ra tức giận dạt dào ngay lập tức.
Mục Nhiên thấy tiểu ngốc nhìn tứ phía, cô tò mò hỏi: “Cô làm cái gì thế?”
“Tôi giúp dì dạy dỗ người xấu, tôi có thể đánh đau người khác.” Tiểu ngốc nghiêm túc nói với Mục Nhiên, trong lòng Mục Nhiên cảm động, dù thế nào cô cũng không thể để tiểu ngốc đi làm chuyện nguy hiểm này được, tuy biết thân thủ của tiểu ngốc không tệ, nhưng nhỡ đâu bị thương thì không phải Lâm Dã sẽ lột da cô hay sao.
“Tiểu ngốc đừng kích động. Cô quên Lâm Dã đã nói với cô thế nào rồi sao? Gặp chuyện gì thì không thể nóng nảy kích động, phải tỉnh táo suy nghĩ cư xử cẩn thận.” Mục Nhiên đang kiên nhẫn chỉ dẫn tiểu ngốc, qua khóe mắt thoáng thấy cô giá bên cạnh Giang Hạo mỉm cười tách ra khỏi anh ta đi về phía toilet.
Trong phim trường, Chương Lâm Dã bận cho tới trưa, cuối cùng cũng có thời gian rảnh mà nghỉ ngơi.
Nàng nghỉ ngơi dưới tán cây lớn, bên cạnh có một cô bé đang cầm điện thoại lướt xem video, ban đầu Chương Lâm Dã không quá để ý, tầm mắt của cô vẫn tập trung trên người diễn viên đang quay phim, bây giờ đang diễn chính là diễn viên đặc biệt Cố Tĩnh Tranh, không thể không nói Cố Tĩnh Tranh là một nữ diễn viên có khí chất đặc biệt, mỗi một cái nhíu mày một nụ cười một động tác của cô ấy đều có thể đưa nhân vật trong kịch bản ra ngoài đời thực.
Chương Lâm Dã rất hâm mộ Cố Tĩnh Tranh, hâm mộ cô ấy vừa ra mắt đã có thể được Đoàn Doãn Mặc nhìn trúng, cũng hâm mộ Cố Tĩnh Tranh có thể kiểm soát biểu cảm của mình.
Đương lúc Chương Lâm Dã đang yên lặng ghi nhớ Cố Tĩnh Tranh đã mệt nhọc như thế nào trong lòng, thì cô bé bên cạnh đột nhiên che miệng kêu.
“Đánh đánh đánh! Đánh đến chết đi! Cái này cũng quá đã rồi, cái loại tra nam này nên đánh! Mau đá chân hắn, quá đã quá đã! Đánh đi, đừng khách khí!”
Chương Lâm Dã nghĩ, đại khái là tra nam đem theo tiểu tam, kết quả bị nguyên phối đánh giữa đường.
Ngay lúc nàng chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước uống, cô bé kia lại níu cổ tay của nàng, hào hứng đưa điện thoại đến trước mặt nàng, mạnh mẽ đề cử nói: “Lâm Dã chị mau nhìn này! Cái loại tra nam mặt người dạ thú này nên đánh! Quá xá đã! Trên mạng thấy nguyên phối đánh tiểu tam nhiều như vậy, mỗi lần em thấy đều tức giận, tất cả đều là phụ nữ đánh phụ nữ, loại việc này tại anh tại ả, tại cả hai bên, nhưng hết lần này đến lần khác không một ai nói đàn ông có lỗi cả. Cuối cùng hôm nay thấy được nguyên phối cùng đánh tra nam với tiểu tam. Quá đã rồi!”
Chương Lâm Dã hoài nghi, ở đây nhân vật chủ yếu đều được mosaic, nhưng lúc đầu có thể thấy một người đàn ông áo mũ chỉnh tề gọi về phía cô gái khác: “Nhiên Nhiên, cô nghe tôi giải thích đã.”
*Mosaic: là một tác phẩm nghệ thuật được tạo nên từ việc tập hợp những mảnh ghép nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Ở đây là hiệu ứng làm mờ hình ảnh.
Chương Lâm Dã nghe giọng của họ, lại nhìn dáng người, trong lòng mơ hồ nghĩ đó chính là Giang Hạo và Mục Nhiên, nhưng nàng chưa kịp phản ứng thì thấy một cô gái mặc bộ đồ hoạt hình đáng yêu chỉ vào Giang Hạo ngọng nghịu nói: “Giang Hạo! Ngươi lại dám lừa gạt… Dám phản bội, còn gạt chân ta, hôm nay ta sẽ, sẽ phải thay trời hành đạo, đánh ngươi!”
Sau đó không nói nhiều, vươn nắm đấm đập thẳng vào mặt Giang Hạo.
Chương Lâm Dã nhìn cô gái đánh người trong video đến không nói nên lời, đây trừ tiểu ngốc nhà nàng ra thì còn có thể là ai chứ?