Chương 10: Sắp chia tay
Mục Nhiên để bạn giúp, chỉ trong chốc lát phòng của cô đã được sắp xếp giống như phòng làm việc nhỏ của các idol mạng.
Nhìn căn phòng nhỏ hồng phấn ấm áp ngọt ngào, Mục Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xong. Những thứ khác tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô, ngày mai cô có thể bắt đầu livestream rồi.”
Bạn của Mục Nhiên đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cái này hình như không phù hợp với quy định của công ty thì phải?”
“Quy định thì làm sao? Có quy định là để kiếm tiền tốt hơn, tôi thiếu tiền sao? Công ty chúng ta thiếu chút tiền mà tiểu ngốc kiếm ra sao? Lần này phá lệ thì như thế nào? Có việc gì thì để anh tôi đến nói với tôi đi.” Mấy năm nay Mục Nhiên không học được thứ gì khác, tính tình đại tiểu thư lại càng ngày càng chuẩn, rất nhanh người bạn kia chê cười sờ mũi nói: “Mục tổng thương cô, với lại cô ở đây thì quy tắc này có cũng như không có. Tôi quay về báo cáo với Mục tổng, cô yên tâm, chắc chắn sẽ làm xong toàn bộ.”
Đợi tiễn bạn xong, Mục Nhiên để tiểu ngốc thử một chút như thể tập luyện trước buổi biểu diễn.
“Thật sự có thể kiếm tiền sao?” Tiểu ngốc vẫn không hiểu, sao lại có người uổng phí tiền xem cô đeo mặt nạ quay cảnh đọc sách chứ?
“Dù sao thì mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, cho dù cô có tin hay không thì cứ thử trước đi. Nhỡ đâu kiếm được thì sao? Dù không kiếm được thì tôi cũng không để cô mất tiền đâu đúng không?” Hôm nay sau khi Mục Nhiên bắt tay với tiểu ngốc trải qua đại chiến tra nam, cô đã có tình đồng chí tương thân tương ái với tiểu ngốc rồi.
Tối hôm đó hai người ăn cơm từ sớm rồi về phòng nghỉ ngơi.
Mục Nhiên là bận rộn mệt mỏi cả ngày, còn tiểu ngốc là sợ Chương Lâm Dã về sẽ trách tội.
Chương Lâm Dã trên đường từ phim trường về nhận được cuộc gọi của đoàn phim, nàng casting thành công nhận được một vai trong phim của biên kịch Đoàn.
Hưng phấn về đến nhà, vốn định đem tin vui này cho Mục Nhiên và tiểu ngốc, nhưng mà chào đón nàng là phòng khách trống trải lạnh lẽo, sau khi vào phòng thấy tiểu ngốc đang ngủ say thì mới hiểu.
Nàng đứng ở cửa phòng khẽ cười: “Đứa ngốc này, chị thật sự có thể mắng em sao?”
Sau khi Chương Lâm Dã tắm xong, ăn vội mấy miếng cơm thì leo lên giường ôm tiểu ngốc ngủ.
Sáng hôm sau Chương Lâm Dã không vội đến phim trường đóng vai phụ, trái lại vui vẻ ở nhà làm bữa sáng thịnh soạn, mùi thức ăn thơm phức đều đánh thức con sâu tham ăn trong bụng Mục Nhiên và tiểu ngốc.
Tiểu ngốc và Mục Nhiên lần theo mùi thơm mà rời giường.
Thời điểm Mục Nhiên nhìn thấy Chương Lâm Dã thì sững người, lập tức kêu lên: “Sao cậu lại không đi làm vậy?”
Chương Lâm Dã dừng ngâm nga vui vẻ, quay đầu lại trả lời Mục Nhiên: “Tối qua nhận được tin tớ qua casting rồi!”
“Hả?” Mục Nhiên hưng phấn bước đến ôm lấy Chương Lâm Dã: “Quá tuyệt vời! Tớ biết nhất định cậu có thể mà, nắm lấy cơ hội lần này, phim của Đoàn Doãn Mặc cho dù là đóng vai phụ thì cũng được người ta chú ý rồi. Tớ đã đoán được tương lai cậu sẽ bạo hồng, ahaha! Quá tuyệt vời!”
*Bạo hồng: trở nên cực kỳ nổi tiếng.
“Này, cậu sao vậy? Sắc mặt cậu không tốt lắm, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi à?” Mục Nhiên buông Chương Lâm Dã ra, đang chuẩn bị gọi tiểu ngốc đến ăn mừng lại phát hiện sắc mặt Chương Lâm Dã không tốt, cô lo lắng hỏi.
Chương Lâm Dã lắc đầu liên tục: “Không phải, tớ được đạo diễn chọn làm nữ phụ một. Tớ sợ…”
*Nguyên văn là 女二号 – nữ số hai, tương đương nữ phụ một.
“Nữ phụ…” Mục Nhiên hét lên một tiếng, triệt để gọi tiểu ngốc ở ngoài phòng khách đi vào.
Mục Nhiên khó tin vỗ vỗ má của mình, sau đó hỏi Chương Lâm Dã: “Nữ phụ một? Cậu khẳng định là nữ phụ số một? Trong “Song Ảnh” mập mờ không rõ với nữ chính, là nữ phụ một liên tiếp dùng thực lực nghiền ép nam chính kia?”
“Ừ.” Trong lòng Chương Lâm Dã tràn đầy vui vẻ, nhưng vẫn lo lắng nhiều hơn, nàng vẫn luôn chỉ là một người đóng vai phụ nhỏ bé, vậy mà lần này trực tiếp được chọn thành nữ phụ một, nàng sợ bản thân không đủ thực lực, lần này thất bại thì không sao, nếu mà vai diễn bị phá hủy thì điều đó mới đáng sợ.
Trong miệng tiểu ngốc còn ngậm bàn chải đánh răng, cô đứng ở cửa khò khè hỏi: “Vậy có phải là sắp phải đi quay phim không?”
“Ừ, nhưng mà phần lớn diễn viên tham gia quay phim đều là người mới, bên nhà đầu tư với đạo diễn cùng quyết định sẽ tập huấn khép kín hai tháng, sau hai tháng mới bắt đầu quay phim.” Chương Lâm Dã vô cùng lo lắng nhìn tiểu ngốc, còn chưa bắt đầu quay phim đã phải xa tiểu ngốc hai tháng, điều này khiến nàng thực sự không yên tâm.
Mục Nhiên tiến lên vỗ vai Chương Lâm Dã, hưng phấn nói: “Chuyện tốt mà sao cậu vẫn còn không vui thế.”
“Tớ…” Ánh mắt Chương Lâm Dã nhìn về phía tiểu ngốc, tiểu ngốc cầm bàn chải đánh răng xoay người rời đi.
Mục Nhiên thấy hành động của hai người cũng hiểu rõ.
Cô thở dài khuyên Chương Lâm Dã: “Tiểu ngốc ở đây còn có tớ, cậu tập trung vào sự nghiệp của bản thân mình đi. Cô ấy không phải là trẻ con thật, chẳng lẽ cậu lo cậu rời đi hai tháng rồi trở về thì cô ấy không nhận ra cậu à?”
Giọng Mục Nhiên vang lên bên tai Chương Lâm Dã, trong đầu không ngừng chiếu lại khoảnh khắc tiểu ngốc xoay người rời đi hồi nãy.
“Nhiên Nhiên, cậu trông chừng em ấy giúp tớ nhé. Bây giờ cơ thể em ấy không tốt, trong đầu có khối máu, có lúc có thể không sao, nếu bị thứ gì kích thích thì em ấy rất dễ bị bệnh. Tớ biết nhờ cậu thế này khiến cậu khó xử, nhưng cậu có thể xem em ấy là bệnh nhân mà bình thường chiều ý em ấy một chút không?” Dù sao thì Chương Lâm Dã cũng lo lắng, nhưng cũng may là bình thường Mục Nhiên vẫn rất đáng tin.
Đương nhiên là Mục Nhiên gật đầu đồng ý, những ngày qua cô với tiểu ngốc sống cùng nhau vô cùng tốt, sáng hôm qua còn cùng nhau đánh tra nam, vô cùng có cảm giác tinh tinh tương tích.
*Tinh tinh tương tích: những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.
Sau khi nói chuyện với Chương Lâm Dã, Mục Nhiên liền ra phòng khách nhìn tiểu ngốc cuộn mình trên sofa, cô tiến lên ngồi xuống bên cạnh tiểu ngốc, đưa đồ ăn vặt trong tay cho tiểu ngốc: “Có muốn ăn một ít không?”
“Không lành mạnh, không vệ sinh. Tôi mới không muốn ăn đâu!” Tiểu ngốc rất có khí thế mà nghiêng đầu sang một bên, mà Mục Nhiên thì lại cười cười tiếp tục tiến đến bên người cô nói: “Tiểu ngốc này, có phải cô vô cùng luyến tiếc Lâm Dã hay không.”
Tiểu ngốc ủy khuất gật đầu, nhưng vẫn cố kìm nước mắt của mình.
Mục Nhiên giơ tay xoa xoa đầu cô: “Đừng có buồn! Thật ra đây chính là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Tiểu ngốc ngây thơ tò mò hỏi, nhưng trong mắt cô nghi ngờ Mục Nhiên nhiều hơn.
Mục Nhiên quả quyết gật đầu nói: “Đúng thế, đương nhiên là chuyện tốt. Cô nghĩ thử xem, Lâm Dã phải đi tập huấn có đúng hay không, tuy hai người sẽ có thời gian dài không gặp nhau, nhưng khoảng thời gian cậu ấy không ở đây thì cô có thể ở nhà kiếm tiền thật tốt. Đây không phải là chuyện tốt hay sao?”
“Đúng! Tôi phải…” Tiểu ngốc nhất thời hưng phấn mà quên Chương Lâm Dã vẫn còn ở nhà, cô giơ cánh tay lên cao hô lên, may mà cô mới chỉ nói mấy chữ đầu Mục Nhiên đã vươn tay che miệng cô lại, ngăn cô nói nốt mấy lời còn lại.
Đợi tiểu ngốc rửa mặt xong, ngồi ở bàn ăn chờ ăn cơm, Chương Lâm Dã xếp mấy món ăn dinh dưỡng giúp cô, lại múc cho Mục Nhiên chén cháo.
Mục Nhiên nhìn chén của mình một chút, lại nhìn mấy đĩa lớn trước mặt tiểu ngốc.
Bực nha, bực đến no luôn rồi.
Đến buổi chiều, Mục Nhiên giúp Chương Lâm Dã thu dọn hành lý, mà Chương Lâm Dã lại đem tiểu ngốc vào phòng, dặn dò cô không có nàng bên cạnh thì chăm sóc tốt bản thân như thế nào.
Tiểu ngốc ngồi trên giường ôm gấu bông nghe Chương Lâm Dã nói hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó cô dùng đôi mắt đỏ hoe cố nén nước mắt ngẩng đầu nhìn Chương Lâm Dã.
“Tiểu ngốc phải nhớ đến chị, không được quên chị đâu.”
Chương Lâm Dã chịu đựng nỗi buồn chia ly, khẽ nhếch môi cười nói: “Dù sao thì không cần đợi chị quay về, tiểu ngốc đã quên mất chị rồi.”
“Ừm. Tiểu ngốc sẽ ngoan, sẽ không quên Tiểu Dã. Huhu ~” Tiểu ngốc không nhịn được ném gấu bông luôn ôm trong lòng đi, đứng dậy nhào vào trong lòng Mục Nhiên, ở trong lòng Mục Nhiên chà chà: “Em sẽ nhớ chị, mỗi ngày đều sẽ nhớ chị.”
“Ngoan, mỗi ngày em đếm một số, đợi đến khi em đếm đến sáu mươi chị sẽ về.” Chương Lâm Dã giơ tay xoa đầu cô.
Tiểu ngốc ủy khuất bĩu môi, ngẩng đầu lên nói mang theo nức nở: “Nhưng mà em chỉ có thể đếm đến năm mươi.”
“Còn lại thì để Nhiên Nhiên dạy em.” Bỗng nhiên Chương Lâm Dã cảm thấy mình có hơi xấu, người phải đi nhưng vẫn không quên giao bài tập đếm cho tiểu ngốc.
Tiểu ngốc ngẩn người hỏi: “Để dì dạy sao?”
“Đúng vậy.” Chương Lâm Dã ôm lấy cô, hôn lên trán cô một cái: “Nhất định phải ngoan đấy.”
“Được! Em sẽ ngoan ngoãn đợi chị về.” Tiểu ngốc vừa nói vừa trịnh trọng gật đầu.
Mục Nhiên, vô tình đứng ở nơi cửa phòng không có đóng lại, vô tình thấy được cảnh này, trên mặt thoáng hiện lên hai mươi tám loại biểu cảm khác nhau của khuôn mặt Kinh kịch.
*Kinh kịch: Kinh kịch hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.