Chương 799: CHƯƠNG 690: BÁ CHIẾM LÀ THAM NIỆM CỦA MỘT ĐỜI
- Trang Chủ
- (Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
- Chương 799: CHƯƠNG 690: BÁ CHIẾM LÀ THAM NIỆM CỦA MỘT ĐỜI
Tô Thu Quỳnh sờ soạng tóm lấy điện thoại của mình, cô ấy sợ một giây sau, lửa lớn sẽ nuốt chửng cô ấy, cô mau chóng ấn số điện thoại của Lâm Tiêu, muốn nói với anh ấy, cô đi đây, anh nhất định phải thật tốt.
Gần như ngay lập tức, điện thoại được nhận.
Chỉ có điều, đầu kia của điện thoại truyền đến không phải là giọng nói của Lâm Tiêu, mà là giọng nói giòn giã của một cô bé
“Xin chào, xin hỏi cô là ai?”
Nghe thấy giọng nói ngọt nào mềm mại này, Tô Thu Quỳnh nhất thời hoảng hốt, cô ấy còn thật sự cho là mình đã gọi nhầm điện thoại rồi.
Cô ấy vô thức nhìn màn hình điện thoại một cái, điện thoại không gọi nhầm, đây đích xác là số điện thoại của Lâm Tiêu.
Nhưng cô nghĩ không thông, tại sao người nhận điện thoại, lại là một cô bé.
Lúc này, Tô Thu Quỳnh cũng không quản nhiều như vậy nữa, cô chỉ muốn mau chóng nói với Lâm Tiêu một câu.
“Xin chào, cô tìm Lâm Tiêu, phiền cháu giúp cô đưa điện thoại cho Lâm Tiêu có được không?”
“Cô tìm ba cháu?”
Giọng nói của cô bé đó nhiễm lên sự không vui và kháng cự rõ ràng, “Dì à, dì tìm ba cháu làm gì? Ba cháu và mẹ cháu ở bên nhau, bọn họ hiện giờ đang rất bận.
Cạch!
Điện thoại của Tô Thu Quỳnh, nặng nề đập xuống đất.
Ba…
Tô Thu Quỳnh đột nhiên hiểu ra, cô bé đó, hẳn là con gái của Kiều Hinh.
Mẹ của cô bé.
Cũng là nói, Lâm Tiêu hiện giờ đang ở một chỗ với Kiều Hinh.
Cô bé đã gọi Lâm Tiêu là ba rồi, cô bé với Lâm Tiêu đã nhận cha con rồi đi?
Tô Thu Quỳnh ra sức ôm lấy ngực mình, chỗ đó, đau đớn đến như vậy, cô ấy vốn dĩ đang khó hít thở giữa đám khói dày đặc, bây giờ, cố há to miệng cũng đều hít thở không được.
Cô hình như, rất rất yêu Lâm Tiêu mất rồi, yêu đến mức, vừa nghĩ đến anh ấy ở cùng một chỗ với người khác, trái tim của cô liền đau như dao cắt.
Tô Thu Quỳnh vươn tay, ánh sáng lay động, cô ấy cho rằng là lửa lớn khiến tầm mắt của cô ấy mơ hồ, cảm giác thấy khoé mắt có chất lỏng ấm nóng trào ra, cô mới biết, thứ che mờ tầm mắt của cô, không phải lửa lớn, mà là nước mắt.
Cô nghĩ, cô đến cùng là người ích kỷ, cô không muốn Lâm Tiêu và cô bé đó nhận nhau, cô không muốn Lâm Tiêu và Kiều Hinh ở bên nhau, cô muốn bá chiếm Lâm Tiêu cả đời, bá chiếm sự dịu dàng, những cái tốt của anh ấy dành cho cô.
Nhưng mà, lòng tham của cô, đã nhận phải trừng phạt, cô lập tức liền phải chết giữa đám cháy lớn này rồi, cho dù trong lòng cô không cam, cũng không bá chiếm được gì nữa rồi.
Có điều, như vậy cũng tốt.
Lâm Tiêu chảy lại tình xưa với mối tình đầu, anh ấy và con gái cưng của mình nhận nhau, một nhà ba người bọn họ, từ nay về sau hạnh phúc mĩ mãn chung sống với nhau, như vậy, cô đi rồi, anh cũng sẽ không đau lòng như vậy nữa.
Thực ra, so với những không cam lòng và ghen tỵ không tên mà ra kia, cô càng hy vọng Lâm Tiêu có thể một đời hạnh phúc, vui vẻ mĩ mãn.
Tô Thu Quỳnh không muốn bỏ lại một mình Nhan Nhã Tịnh vô lực khủng hoảng giữa đám cháy hừng hực này, nhưng nền tảng sức khoẻ của cô vốn kém, lại hít vào nhiều khói đặc như vậy, cô thật sự không gắng gượng được nữa.
Cô ấy cố gắng vịn vào tường, muốn giữ vững thân thể mình, nhưng một giây sau, thân thể cô ấy vẫn không kiềm được ngã ra đất.
Trời đất tối sầm.
Vào một khoảnh khắc cuối cùng trước khi triệt đi mất đi ý thức, cô ấy nghe thấy tiếng kêu vội vàng lo lắng của Nhan Nhã Tịnh.
“Thu Quỳnh, cậu làm sao thế? Thu Quỳnh, cậu đừng doạ mình, cậu tỉnh lại đi!”
Tô Thu Quỳnh muốn nói với Nhan Nhã Tịnh, Nhã Tịnh, mình không sao, cậu đừng sợ, mình làm bạn với cậu, chỗ này, còn có mình đây.
Nhưng mà, những lời này, cô không nói ra được.
“Thu Quỳnh!”
Nhan Nhã Tịnh ra sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, cô biết, Tô Thu Quỳnh đây là không thể gắng gượng được nữa, cô muốn đưa Tô Thu Quỳnh đi bệnh viện, nhưng ở đây, là địa ngục, các cô bị vây khốn trong địa ngục, ra không được.
“Cứu mạng!”
Nhan Nhã Tịnh lớn tiếng gào lên, lại phát hiện giọng nói của mình khàn đặc đến đáng sợ.
Khoảnh khắc này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh là nỗi khủng hoảng trước giờ chưa từng có.
Nếu Tô Thu Quỳnh không còn nữa, cô phải làm thế nào?!
Cô nếu cũng đi rồi, hai đứa nhỏ làm thế nào?
Còn có… Anh Lưu.
Cô với Anh Lưu hiện giờ đang lúc ngọt ngọt ngào ngào, cô có thể cảm giác được anh có bao nhiêu thích cô, nếu cô đi rồi, Anh Lưu chắc chắn sẽ đau lòng đến sống không bằng chết.
Cô không nỡ để Anh Lưu đau lòng như vậy.
Cô thực ra rất muốn gọi điện thoại cho Anh Lưu, nhưng cô lại không dám.
Cô sợ, sau khi gọi điện thoại cho Anh Lưu rồi, cô càng không có can đảm ung dung đón nhận cái chết.
Cô không sợ chết, nhưng bây giờ, cô có quá nhiều quá nhiều ràng buộc không bỏ được, cô thật sự rất muốn sống.
Cô muốn cùng với Tô Thu Quỳnh đều được sống thật tốt.
“Thu Quỳnh, cậu phải ráng lên! Cậu nhất định phải ráng lên! Cứu hoả lập tức sẽ đến thôi, hai người chúng ta đều phải còn sống rời khỏi nơi này!”
“Thu Quỳnh, chúng ta còn chưa tóm được kẻ nội gián, chúng ta còn chưa khiến cho Nhân Gian của chúng ta toả sáng rực rỡ, chúng ta không thể cứ như vậy mà chết được!”
“Nếu hôm nay chúng ta chết ở đây, chỉ có thể khiến cho người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng! Thu Quỳnh, chúng ta không thể để kẻ xấu đạt được mục đích, chúng ta nhất định phải sống sót!”
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, khàn đặc gần như không nghe rõ, nhưng cô vẫn không ngừng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh, cô dùng khăn ướt bảo vệ miệng mũi của Tô Thu Quỳnh, cô sợ cô vừa ngậm miệng, Tô Thu Quỳnh liền không thể tỉnh lại được nữa.
Cứ lải nhải không ngừng nói chuyện với Tô Thu Quỳnh như vậy, giống như, Tô Thu Quỳnh còn có thể nghe thấy giọng nói của cô, các cô còn có thể nương tựa vào nhau cùng ôm hy vọng, cùng nhau sống sót.
Bing!
Trong lửa lớn, có thứ gì đó từ trên trần nhà rơi xuống, trong phòng nghỉ, sớm đã loạn thành một mở.
Bây giờ, trần nhà trong phòng nghỉ cũng bị lửa lớn thiêu đốt đến lung lay muốn rớt.
Nhìn thấy một tấm ván không biết từ nơi nào bay tới đập về hướng của cô và Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh hoang mang ôm Tô Thu Quỳnh tránh qua một bên.
Còn mày, tốc độ của cô đủ nhanh, tấm ván nọ không đập tới trên người cô và Tô Thu Quỳnh, bằng không, hai người các cô hiện giờ đều đã không còn hơi thở.
“Thu Quỳnh, chúng ta nhất định sẽ sống sót! Thu Quỳnh, kiên trì lên, cậu nhất định phải kiên trì lên!”
Nhan Nhã Tịnh không dám dò thử hơi thở từ mũi Tô Thu Quỳnh, cô sợ, cô vừa dò thử, liền cảm nhận không được một chút xíu độ ẩm nào, như vậy, cô cũng không còn dũng khí để sống tiếp.
Ý thức của Nhan Nhã Tịnh, cũng càng lúc càng mơ hồ, trong đầu hỗn loạn như chứa đầy tương hồ.
Mí mắt trên của cô càng lúc càng nặng, muốn dán chặt vào với mí dưới, cô gần như lấy ra tất cả sức lực toàn thân mới cố gặng gượng được để không bị ngã xuống.
Cô không thể ngã xuống, ngã xuống rồi, cơ hội sống sót cuối cùng của cô và Tô Thu Quỳnh cũng liền không còn.
Nhanh thôi, rất nhanh sẽ có người đến cứu các cô thôi, cô không thể chưa đợi được cứu viện đã đáng thương chết đi trong đám cháy.
Nhan Nhã Tịnh người phóng hoả rốt cuộc là ai, nhưng không cần biết là ai, cô đều không muốn cho người đó được như mong muốn.
Cô còn muốn, cùng Tô Thu Quỳnh làm bạn với Lê Mặc đứng ở chỗ cao nhất, cô còn muốn nhìn thấy Anh Lưu khôi phục trí nhớ, một nhà bốn người bọn họ hạnh phúc vui vẻ sống cùng với nhau.
Cô không muốn…
Nhiều tâm nguyện như vậy, hình như, cô đều không còn sức để thực hiện nữa rồi.
Ngay sau đó lại có một miếng gỗ lớn đập xuống, thân thể Nhan Nhã Tịnh nhũn xuống, không kiềm được nữa ngã gục xuống đất.