Chương 106: Sự sợ hãi và khiếp đảm đến tột cùng
- Trang Chủ
- Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi - Minh Giang (Táo)
- Chương 106: Sự sợ hãi và khiếp đảm đến tột cùng
Sau khi đã suy nghĩ rất lâu thì Đàm Vũ Trạch liền đi xuống cuối lớp, tiến về phía bàn của Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn vốn đang cùng nhau đọc sách. Thấy Đàm Vũ Trạch đi đến, hai người đồng thời nhíu mày.
Đàm Vũ Trạch thì lại liếc nhìn Hứa Nhan Du một cái, sau đó quay sang nói với Tạ Hoằng Văn: “Cậu ra ngoài, tôi có một muốn nói với cậu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhếch miệng cười, đồng ý với yêu cầu của Đàm Vũ Trạch.
Hứa Nhan Du không can thiệp vào chuyện này, bởi cô biết Đàm Vũ Trạch hiện tại chẳng thể bắt nạt được Tạ Hoằng Văn nữa. Các bạn trong lớp thì đồng loạt nhìn về phía Tạ Hoằng Văn và Đàm Vũ Trạch, khuôn mặt lộ rõ vẻ muốn hóng chuyện.
Tạ Hoằng Văn và Đàm Vũ Trạch sau đó liền rời khỏi lớp, đi đến dãy nhà cũ trong trường. Các bạn học muốn theo sau hai người nhưng cuối cùng cũng không dám, chỉ đành ngồi ở lớp mà bàn luận xem giữa hai người họ sắp xảy ra chuyện gì.
Mà hai người họ sau khi đến dãy nhà cũ thì người đầu tiên mở lời là Đàm Vũ Trạch. Anh ta nói với Tạ Hoằng Văn: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, bố mẹ tôi đã nói rằng chiều nay sau khi tôi tan học, họ sẽ đưa tôi đến nhà họ Tạ để xin lỗi.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì mặt không cảm xúc. Đàm Vũ Trạch lại ngập ngừng một lát, sau đó mới nói: “Xin lỗi cậu.”
“Xin lỗi gì?” Tạ Hoằng Văn lạnh nhạt hỏi.
Đàm Vũ Trạch ấp úng đáp: “Xin lỗi… Vì chuyện tôi đã từng bắt nạt cậu.”.
Anh ta thật ra không muốn xin lỗi, nhưng bây giờ Tạ Hoằng Văn đã trở thành cậu chủ nhà họ Tạ, cho nên anh ta không xin lỗi cũng không được. Hơn nữa, anh ta cũng sợ bị Tạ Hoằng Văn trả thù.
Nhà họ Tạ có địa vị cao hơn nhà họ Đàm, cho nên Đàm Vũ Trạch đương nhiên không đấu lại Tạ Hoằng Văn. Vì vậy, anh ta đành phải hạ mình mà xin lỗi: “Từ nhỏ tôi đã được nuông chiều nên lúc trước ấu trĩ, chưa biết suy nghĩ nên đã bắt nạt cậu. Bây giờ tôi biết tôi sai rồi, thành thật mong cậu tha lỗi cho tôi.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì nhếch mép cười nhạt. Nghĩ lại thì kiếp này nhờ có Hứa Nhan Du, cho nên anh cũng không bị bắt nạt nhiều như kiếp trước. Nhưng còn kiếp trước, anh đã vì Đàm Vũ Trạch mà sống vô cùng khổ sở trong trường.
Tuy nhiên, kiếp trước coi như anh cũng đã trả xong món nợ với Đàm Vũ Trạch rồi. Cho nên bây giờ, anh cũng chỉ muốn tính chuyện kiếp này với Đàm Vũ Trạch thôi.
Mà anh cảm thấy bản thân nên rộng lượng một chút. Vì vậy nên lúc này, anh chỉ bảo Đàm Vũ Trạch: “Quỳ xuống.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì không thể tin nổi. “Cái gì cơ?”
Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười hào phóng mà nói: “Tôi bảo cậu quỳ xuống mà lấy lòng tôi, như vậy tôi có thể tha thứ cho cậu đấy!”
Nghe đến đây, Đàm Vũ Trạch không nhịn nổi mà trừng mắt nhìn Tạ Hoằng Văn. Anh ta thậm chí đã suýt nữa phun ra một câu tục tĩu, nhưng may mà vẫn nhịn lại được.
Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Sau bao nhiêu chuyện cậu đã làm với tôi, tôi mới chỉ bảo cậu quỳ một cái, vậy mà cậu đã không chịu nổi. Vậy thì chiều này khi bố mẹ cậu đến nhà tôi xin lỗi, tôi chỉ đành phải bảo họ giáo dục lại cậu thôi.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Đàm Vũ Trạch liền xám xịt lại. Tạ Hoằng Văn rõ ràng là đang uy hiếp Đàm Vũ Trạch, nếu Đàm Vũ Trạch không quỳ thì anh sẽ nói chuyện và làm khó bố mẹ anh ta.
Đàm Vũ Trạch vì vậy mà rất lo sợ, nếu bố mẹ biết anh ta từng bắt nạt cậu chủ nhà họ Tạ thì anh ta nhất định sẽ nhừ đòn. Mà đáng sợ hơn là lỡ như Tạ Hoằng Văn còn nói cho chủ tịch Tạ biết, vậy thì nhà họ Đàm nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng vô cùng lớn.
Đàm Vũ Trạch thầm nghĩ không thể làm liên lụy gia đình được. Nhưng Tạ Hoằng Văn bảo anh ta quỳ, anh ta lại không muốn quỳ.
Thế là hoang mang suy nghĩ một hồi, Đàm Vũ Trạch liền bảo: “Hay là cậu đánh tôi được không? Đành tôi rồi thì tha thứ cho tôi có được không?”
Tạ Hoằng Văn nhếch môi cười. “Được chứ! Nhưng cậu bắt nạt tôi lâu như vậy, cho nên tôi sẽ không chỉ đánh một lần đâu.”
Nghe thấy vậy, Đàm Vũ Trạch chợt thấy lạnh sống lưng.
Tạ Hoằng Văn lại tiến tời gần anh ta, nói bằng giọng nói trầm thấp đến rợn người: “Tôi mà ra tay thì sẽ hành hạ cậu từ từ, cho cậu phải chịu đựng những gì mà tôi phải gánh chịu suốt những năm học qua. Và tôi đương nhiên cũng có đủ khả năng để cả lớp học này cô lập cậu, cho cậu phải chịu nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi sẽ để cho cả lớp này giẫm cậu dưới đất, giống như những gì cậu đã xúi giục bọn họ làm với tôi, vậy có được không?”
Nghe đến đây, mặt Đàm Vũ Trạch đã tái mét. Anh ta nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm với Tạ Hoằng Văn, sau đó tưởng tượng những chuyện đó sẽ xảy ra với mình thì không khỏi run rẩy, sợ sệt.
Nói thật, với những nỗi đau thể xác mà Tạ Hoằng Văn đã từng trải qua, Đàm Vũ Trạch khó có thể chịu nổi. Mà những nỗi đau về tinh thần, anh ta lại càng không thể nào gánh chịu.
Anh ta chỉ cần tưởng tượng đến việc mình bị cả lớp cô lập, bị cả lớp xỉa xói chỉ trỏ thì đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ta là cậu chủ nhà họ Đàm, làm sao anh ta có thể sống trong cái cảnh bị người khác giẫm đạp, coi thường chứ.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại bảo: “Vừa rồi, cậu nói rằng bản thân từ nhỏ đã được nuông chiều nên mới bắt nạt tôi. Vậy thì bố mẹ cậu chắc hẳn là cũng có một phần trách nhiệm nhỉ. Tôi nghĩ mình nên để cho họ trả giá vì đã nuông chiều một đứa con trai như cậu đấy.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn liền quay người định rời đi. Nhưng lúc này, Đàm Vũ Trạch lại túm lấy tay Tạ Hoằng Văn rồi van xin: “Xin cậu! Cầu xin cậu… Đừng làm như vậy…”
Tạ Hoằng Văn liền nhìn Đàm Vũ Trạch bằng ánh mắt khinh thường rồi nói: “Cầu xin thì quỳ xuống.”
Đàm Vũ Trạch nghe vậy thì trong lòng vô cùng căm tức. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn phải nhẫn nhịn mà cúi đầu, từ từ quỳ xuống trước mặt Tạ Hoằng Văn rồi van nài: “Xin cậu đừng làm khó bố mẹ tôi. Cũng xin cậu… tha cho tôi…”
Tạ Hoằng Văn liền bình thản mà nói: “Dập đầu đi.”
Đàm Vũ Trạch liền cắn chặt răng, sau đó vẫn nhục nhã mà dập đầu, cầu xin: “Xin cậu tha cho tôi, xin cậu đừng làm khó bố mẹ tôi.” Nói đến đây, Đàm Vũ Trạch định ngẩng đầu dậy. Nhưng Tạ Hoằng Văn lại giơ chân, đạp lên đầu Đàm Vũ Trạch rồi giúi đầu anh ta xuống đất, sau đó nói: “Cầu xin thành tâm hơn một chút.”
Đàm Vũ Trạch đành phải nhẫn nhục chịu đựng, luôn miệng cầu xin Tạ Hoằng Văn.
Đến khi tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu giờ vào lớp đã đến, Tạ Hoằng Văn mới cho Đàm Vũ Trạch đứng dậy. Anh ta sau đó liền nhục nhã rời đi.
Trong khi đó, Lý Kha Y đang đứng dưới tầng một của dãy nhà cũ. Tạ Hoằng Văn và Đàm Vũ Trạch ở trên tầng hai, cô ta muốn lên xem nhưng không dám nên chỉ đành đứng đợi ở tầng một.
Bây giờ thì đã đến lúc vào lớp, vậy mà Tạ Hoằng Văn và Đàm Vũ Trạch vẫn chưa xuống, cho nên Lý Kha Y có chút sốt ruột.
Nhưng cũng nhanh sau đó, Đàm Vũ Trạch đã xuống tầng. Lý Kha Y thấy anh ta thì liền vội vàng nấp sau bức tường, nhìn anh ta rời đi thì mới ló mặt ra.
Đúng lúc này, Tạ Hoằng Văn từ trên tầng lại đi xuống. Lý Kha Y nhìn thấy anh thì hai mắt sáng lên rồi nhanh chân đi về phía anh. Cô ta muốn giải thích với anh rằng mình không phải loại người muốn làm kẻ thứ ba, cô ta muốn nói rằng bản thân chỉ quan tâm đến anh nên mới nhắn tin cho anh. Hơn nữa, cô ta cũng muốn nói rõ tình cảm của mình với anh. Cô ta định nói cho anh biết rằng từ sau khi anh cứu cô ta khỏi nhóm côn đồ kia, cô đã thích anh ta rồi.
Chỉ tiếc rằng cô ta còn chưa kịp nói thì Tạ Hoằng Văn đã đi đến, mạnh tay mà bóp chặt lấy cổ cô ta. Lý Kha Y vì thế mà vừa hoảng sợ vừa không thể tin nổi. Cô ta không hề biết rằng kiếp trước, nghe thấy Hứa Nhan Du nói rằng cô ta tìm cách chia rẽ anh và Hứa Nhan Du, anh đã muốn bẻ gãy cổ cô ta rồi.
Nhưng bây giờ, anh không thể làm ra hành động ác độc như vậy được. Anh cũng đã định bỏ qua cho cô ta, ai ngờ cô ta lại còn dám lởn vởn trước mặt anh.
Thật là khốn kiếp!
Tạ Hoằng Văn nghiến răng nghiến lợi, siết chặt cổ Lý Kha Y mà hỏi cô ta: “Muốn cút khỏi tầm mắt tôi hay là muốn chết?”
Lý Kha Y lúc này đã bị dọa cho kinh hoàng, lại bị bóp chặt cổ nên cô ta nghẹn đến đỏ bừng mặt mũi. Đã vậy, Tạ Hoằng Văn còn dùng ánh mắt hung tợn nhìn cô ta, khiến cho cô ta thật sự tin rằng anh sẽ giết chết cô ta ngay bây giờ.
Vì thế, cô ta chỉ biết hoảng loạn mà cầu xin: “Xin… tha… cho… tớ.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì hung hăng mà đẩy Lý Kha Y ngã xuống đất. Lý Kha Y liền ôm cổ mà ho khụ khụ rồi vội vàng lết người tránh xa Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại quay người rời đi. Trước khi đi, anh chỉ để lại cho Lý Kha Y một câu: “Còn làm phiền tôi, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu.”
Nghe thấy vậy, sự yêu thích và mến mộ dành cho Tạ Hoằng Văn trong lòng Lý Kha Y đã dần dần bay sạch. Bây giờ, cô ta đối với anh chỉ còn lại sự sợ hãi và khiếp đảm đến tột cùng.