Chương 79: Lôi kéo (3)
Rachel chỉ còn biết bối rối , nhìn chằm chằm vào người đang chìa tay ra trước mặt mình.
Nhìn qua nhìn lại giữa họ, tôi không thể ngừng tự hỏi tại sao lại là Rachel cơ chứ.
Trong xã hội Ma nhân, tổ chức của Wicked giữ vị trí cũng giống như lính đánh thuê vậy.Họ nhận tiền để thực thi nhiệm vụ. Xem xét đến việc Tomer tiếp cận Rachel thì có khả năng là Lancaster chính là chủ mưu đằng sau nhiệm vụ mà Tomer đã nhận.
“Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó. Vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”
Rachel đuổi khéo Tomer đi rồi kiểm tra chiếc Smartwatch của mình. Mắt trợn tròn , có vẻ như cô ấy đã thấy tin nhắn của tôi nhỉ.
Cô liếc mắt qua và chúng tôi mắt đối mắt nhìn nhau.
Sssk
Rachel lúng túng quay đầu ra cửa sổ. Cổ đang cố giả vờ như chưa trông thấy tôi.
Dù sao , dường như việc nhận được hai lời mời đối với Rachel vui đến nỗi khóe miệng của cô cong lên thành một nụ cười.
Tôi quay lại và chờ đợi.
Sau khoảng mười phút thì cô ấy gửi câu trả lời.
[Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó]
Hy vọng cô ấy nể tình bạn mà chọn tôi.
Ngừng nghĩ về thách đấu đội ,tôi tập trung vào vấn đề cấp bách hiện giờ.
Tôi nhìn chằm chằm vào lưng của Kim Suho.
Kì nghỉ hè đã trôi qua, vậy là cũng gần đến lúc rồi nhỉ.
Hiện giờ thì Kim Suho sẽ chuẩn bị tiến đánh 1 hầm ngục. Cũng như các nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết vẫn thường làm, cậu ta dự định solo nó.
Tuy nhiên, hầu hết các hầm ngục không thể solo một mình trừ phi kẻ thách thức có sức mạnh vô song hoặc hầm ngục đó yếu đến bất thường.
Dẫu vậy thì hầm ngục mà Kim Suho lên kế hoạch chinh phục lại là một ngoại lệ. Đó là vấn đề về sự phù hợp. Hầm ngục này có kích cỡ nhỏ với đám lâu la yếu nhớt nhưng con trùm lại bá. Con trùm này là Kiếm sĩ Hủy Diệt – một quái vật mà ngay cả anh hùng hạng cao – trung cũng sẽ thấy khó mà xử lí .
Đúng đó , con trùm là một kiếm sĩ.
Kèo giữa Kiếm Thánh và Kiếm Sĩ thì ngay đến bé Evandel cũng trả lời được bên nào sẽ thắng.
Sau khi Kiếm thánh dễ dàng đả bại được tên kiếm sĩ bằng sức mạnh ma thuật của mình, sẽ chỉ có độc một nhánh cây rơi ra.
Nhánh cây này sẽ là v·ũ k·hí của Kim Suho .
Thánh danh của nó là Misteltein hay còn gọi là sát thần nhánh .
Là một dòng v·ũ k·hí huyền thoại. Ở dạng này thì nó là một nhành cây, số khác thì nó là kiếm hoặc thương. Rốt cuộc, tôi thiết lập hình dạng chưa thức tỉnh cho nó là một nhành cây và để cho nó giống thanh kiếm hơn sau khi thức tỉnh.
Tuy nhiên, bởi vẻ ngoài bình thường của nó nên ban đầu Kim Suho đã không biết nó là gì.
Thứ khiến nó thay đổi diện mạo là Phấn Mộc Điệp.
Nó cho phép nhánh cây trải qua lần thức tỉnh đầu tiên, chuyển từ nhành cây thường thành nhành cây màu đen.
Thật tức cười làm sao khi những con quái vật mạnh mẽ như Vua Orge hay Vua Biển Cả bị tẩn cho đến c·hết bởi một nhành cây. Nghĩ lại về Kim Suho trong tiểu thuyết của mình, tôi không thể ngừng cười thầm.
Dù sao thì tôi phải tham gia vào cuộc chinh phục hầm ngục này. Vì rốt cuộc thì tôi đang giữ hạt phấn Mộc điệp mà.
Nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Thẳng thắn mà nói thì tôi đã lo lắng. Bởi thế giới này đâu có dễ dàng, lỏng lẻo như cái mà tôi thiết lập đâu.
…Cơ mà .
Có thể có đầu mối nào đó dành cho tôi thì sao.
“Giờ thì đi đến lớp thôi”
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì thông báo sáng đã kết thúc .Tôi đứng dậy để đến lớp như mọi khi.
“Ah, Hajin, cậu đi đâu thế?”
Tuy nhiên một cô gái mà tôi chưa từng thấy trước đây bám lấy tôi.
“…Hả?”
Tôi đi đến lớp chứ còn đi đâu nữa.
“À thì, cậu thấy đấy, mình đang tự hỏi là liệu cậu có—“
Chưa kịp nói hết câu thì có ai đó chen ngang. Lần này là một chàng trai.
“Hajin!”
Jin Hoseung. Cậu ta là một nam học viên cùng đội với tôi ở học kì đầu.
“Mình đã nhận được vé đến Viện bảo tàng cổ vật Pháp. Tình cờ là súng trường của Napoleon sẽ được trưng bày vào ngày mai”
Cuối cùng tôi nhận tấm vé. Nhưng không dừng lại ở đó, một nhóm các học viên, một số thì biết tên, một số thì chỉ biết mặt, và một số thì hoàn toàn không biết, tất cả đều bắt đầu mua chuộc tôi.
Còn tôi thì lo nhận quà mà không từ cái nào.
**
Tại phòng, sau khi tất cả các lớp học kết thúc.
Ngồi trên đi văng, tôi suy nghĩ. Bé Evandel đang ngủ trong khi lấy đùi tôi làm gối, vì vậy tôi không thể cử động mạnh được.
“Mình nên xử lí sao đây?”
Tôi đang nghĩ về Tomer.
Tôi biết cách để khuyên giải cô ta.
Hiện tại cô ta chưa hoàn toàn ngả về phe Ma nhân mà kiểu như đứng trung dung vậy thôi.
Vì vậy tôi thấy mình có thể đưa cô ta sang phe mình miễn là tôi giúp cô ta tìm được cha. Nhưng đó là vấn đề, tôi không thể tìm được ông ta. Vì vài lý do nào đó mà Chân Thư không hoạt động.
Tôi không còn lựa chọn nào ngoài dùng cách khác để tìm ông ta. Yoo Jinhyuk chắc chắn là người cung cấp thông tin tốt nhất nhưng chi phí quá đắt đỏ và quan trọng hơn là phạm vi bị giới hạn. Để tối đa hóa năng lực của mình, Yoo Jinhyuk đã giới hạn phạm vi năng lực ở Bán đảo Triều Tiên. Nếu cha của Tomer mà không ở Hàn Quốc thì sẽ là một sự lãng phí lớn về thời gian và tiền bạc.
“…Ồ phải rồi”
Đột nhiên tôi nhớ lại vài thứ.
Tôi biết một người cung cấp thông tin đáng tin cậy.
Cậu ta là người duy nhất kết nối với Kim ChunDong, một người cung cấp thông tin mà người ngợm trông chả khác gì con lợn cả. Tên cậu ta là gì nhỉ? Kim… Phải rồi, Kim Hosup (Chương 0).
Dĩ nhiên chúng tôi chưa hề nói chuyện với nhau kể từ khi tôi được nhận vào Cube, vậy nên tôi không biết số của cậu ta. Tuy nhiên đó là điều mà tôi có thể dễ dàng tìm được.
Tôi nhanh chóng mở Chân Thư.
Cái tôi muốn biết là số của Kim Hosup.
“Argh.”
Chỉ mới tìm kiếm số điện thoại của Kim Hosup mà đã tốn mất 30% sức mạnh ma thuật. Là do Chân Thư quá tốn kém hay là do 2 vệt Dấu Thánh quá ít?
Dù sao thì tôi cũng có được cái tôi muốn rồi. Tôi lập tức gọi tới.
Tururu…Tururu…3 chú lợn con—
Cậu ta có một nhạc chuông thật kỳ lạ, ít nhất thì cậu cũng nhanh bắt máy.
-Xin chào?
Kim Hosup có một tông giọng trầm, trái với sự mong đợi của tôi.
“..Này Hosup, Hajin đây. Dạo này sao rồi?”
-Ah Hajin-chan ~ Đã lâu rồi nhỉ!
Giọng cậu ta nhanh chóng thay đổi.
-Chuyện gì thế?
“Um… Hosup.”
—Uuun~?
“Dạo này khỏe không?’’
—Tui á~?
Cái cách cậu ta kéo dài câu khiến tôi lo lắng nhưng ,dù sao cậu ấy là một mối liên kết quan trọng.
Dù cậu ta không được đối xử tốt vì ngoại hình và tính cách kỳ lạ nhưng cậu ta sẽ được Yoo Yeonha chú ý trong 7 năm tới và đóng một vai trò quan trọng.
-Tui đang… khỏe lắm. Sao lại gọi cho tui thế?
Đáng chú ý là giọng của cậu ta. Chậc, có vẻ như cậu ta b·ị b·ắt nạt bởi mấy tên đàn anh ở chỗ làm.
Không may thay, tôi không có thời gian để an ủi cậu ấy.
“Cũng không có gì nhiều. Chỉ là mình đang tự hỏi liệu cậu có thể giúp mình tìm một người được không.”
-Một người sao?
“Yeah. Mình sẽ gửi cậu một chiếc siêu máy tính coi như là thù lao”
Gift của Hosup liên quan đến máy tính. Vì vậy một chiếc máy tính tốt sẽ khuyếch đại năng lực của cậu ta.
-Một chiếc siêu máy tính á ~? Nhưng không phải là Hajin-chan rất nghèo sao?
“Giờ mình có rất nhiều tiền. Mình sẽ có thể gửi nó cho cậu trong tuần này. Vậy, cậu có thể làm nó không?”
– …Nếu cậu có một chút thông tin cơ bản của người đó thì sẽ có thể ~.
“Tuyệt vời. Mình sẽ gửi cho cậu ngay.”
Tôi đã gửi cho cậu ấy danh tính giả của Fernin Jesus, cái mà tôi tìm thấy bằng Chân Thư và bức ảnh của anh ta tôi nhận được từ Tomer.
“Rồi, mình mới gửi rồi đó. Thêm nữa,ChunDong… ý mình là Hosup.”
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nhầm lẫn hai cái tên.
—Hm?
“Nếu cậu sắp bỏ việc…”
Kim Hosup là một người tốt. Cậu ta có thể không phải là một người vị tha hay một nhà từ thiện, nhưng cậu ta không phải là người sẽ làm điều gì xấu.
Nói cách khác, cậu ta càng được phát hiện sớm thì càng hữu ích hơn.
“Có một Guild thông tin mới có tên là Đào lạc. Cậu nên tham gia nó. Họ chỉ quan tâm đến năng lực của cậu thôi, vì vậy họ sẽ đối xử tốt với cậu.
Tôi đã nói với Hosup nơi làm việc mà cậu ấy sẽ tỏa sáng trong tương lai.
**
10:00 P.M, thời điểm không có lớp học nào diễn ra.
Kim Suho đang tập luyện một mình trong một khu rừng tối tăm bên trong Cube.
Swik—
Cậu ta vung thanh kiếm làm cho không khí dao động. Sau một cú đâm nhẹ, cậu ta tung ra những nhát chém mềm mại, sau đó là một nhát chém xoay vòng. Dòng chảy hoàn hảo trong chuyển động của cậu làm cho thanh kiếm như thể đang bảo vệ người kiếm sĩ vậy.
Đó là một kiếm kĩ hoàn hảo,nhẹ như lông hồng nhưng sắc bén hơn cả tất thảy mọi thứ trên đời .
Cứ như thế, Kim Suho trui rèn kiếm kĩ của mình mỗi đêm. Để không mất đi tư tưởng của một Hiệp sĩ, và để phát triển kiếm kĩ của mình thêm một bậc nữa.
Giờ đây, có một lý do khác khiến cậu dành hết tâm huyết cho việc rèn luyện. Đó là…
“Cậu đang luyện tập à?”
Đúng lúc đó, giọng của ai đó vang lên.
Giật mình, Kim Suho quay lại.
“…Kim Hajin?”
Kim Hajin đang dựa vào một cái cây, dường như đã theo dõi quá trình luyện kiếm của cậu nãy giờ. Kim Suho thu kiếm lại. Kim Hajin tiếp cận cậu với một nụ cười.
Kim Suho nhanh chóng hỏi.
“Cậu cũng ở đây để luyện tập à?”
Kim Hajin lắc đầu.
“Không, tôi chỉ đi dạo thôi. Dù sao, vẫn còn sớm cho đến khi thi học kỳ mà, nhưng cậu hẳn là làm việc rất chăm chỉ. Nếu ai đó thấy, họ sẽ nghĩ rằng cậu đang cố gắng chinh phục một hầm ngục một mình đấy.”
“….”
Ngay lập tức, cơ thể Kim Suho khẽ run lên.
Kim Hajin duy trì nụ cười của mình trong khi tiếp tục nói chuyện một cách không bình thường.
“Không đời nào đâu, đúng không?”
“…Không.”
Kim Suho phủ nhận với một nụ cười. Tuy nhiên, Kim Hajin nheo mắt lại với một cái nhìn đầy ẩn ý. Đối diện với đôi mắt dường như xuyên qua mọi thứ, Kim Suho khẽ lui người lại.
“Cậu đã đi ra ngoài tuần trước, phải không? Đến núi Kamak. Tôi thấy cậu trên đường trở về .”
“….”
Kim Suho im lặng nhìn vào Kim Hajin.
Sự cộng hưởng của thanh kiếm.
Đó là những gì Kim Suho cảm nhận thấy từ núi Kamak.
Lúc đầu, cậu leo lên núi để cảm nhận năng lượng sống của nó.
Tuy nhiên,một kiếm khí chôn trong núi đã kêu gọi cậu ta. Tiếng gọi kỳ lạ nhưng tuyệt vọng này đã thu hút sự chú ý của cậu, và khi cậu đi đến tâm chấn của kiếm khí, cậu đã tìm thấy một hầm ngục chưa xác định.
“…Sao cậu biết?”
Kim Suho thận trọng hỏi.
“Tôi tình cờ thấy cậu. Cậu biết tôi thích ra ngoài cỡ nào mà. Không phải khoe hay gì đâu nhưng mà mắt của tôi …”
Kim Hajin chỉ vào mắt của mình trong khi nói.
“Nếu tôi leo lên núi KumGang, tôi có thể thấy được Seoul… không, Uijieonbu.”
Kim Suho tiếp tục nhìn Kim Hajin mà không nói gì. Im lặng thường khiến người ta lo lắng. Tuy nhiên Kim Hajin hoàn toàn bình thản nói những điều mình muốn.
“Nếu cậu thực sự định chinh phục hầm ngục, hãy cho tôi tham gia. Tôi khá là hữu dụng khi ở ngoài Cube đấy.”
“….”
“Chúng ta sẽ chia theo 9:1. Nếu cậu kiếm được một nhành cây, tôi sẽ chỉ lấy vài chiếc lá thôi”
**
Một tuần trôi qua trong nháy mắt và thứ hai lại đến. Chỉ còn hai ngày nữa là đến hạn chót nộp danh sách đội.
“Hmm….”
Chae Nayun đang suy nghĩ, nhìn vào cuốn sổ ghi chú trên bàn. Còn một vị trí trống trong đội của cô. Cô cần một học viên ở ngoài top 100 nữa.
Trong đội thách đấu, một đội có thứ hạng thấp hơn trung bình sẽ được thêm điểm thưởng . Hiển nhiên rồi, nếu bạn muốn một học viên hiệu quả cao thì đó hẳn phải là …Kim Hajin.
Cô ý lén nhìn trộm chỗ ngồi của Kim Hajin.
Cái tên Kim Hajin thường xuất hiện trong nhóm chat lớp, đủ để thấy mức độ phổ biến của cậu ta đối với lựa chọn thách đấu đội đến thế nào.
Tuy nhiên, Chae Nayun khá tự tin rằng cậu ta sẽ chọn cô nếu cô hỏi.
Chỉ có một lý do khiến cô ngần ngại, cô lo sợ rằng cậu ta sẽ hiểu nhầm mất.
Cô muốn cậu gia nhập đội của mình nhưng không có động cơ thầm kín nào cả.
“Hm”
“Cậu đang gặp khó khăn gì trong việc lập đội à?”
Ngay lúc đó, Shin Jonghak, người ngồi sau cô, hỏi.
Shin Jonghak đã có đội cho mình – Kim Horak và ba người khác. Vì hạng thứ 2 và hạng thứ 17 ở trong cùng 1 đội nên ba người kia đều ở hạng dưới mức trung bình nhưng thế nào thì thế… Shin Jonghak sẽ tìm ra cách vắt kiệt tiềm năng của bọn họ thôi.
“Không, mình chỉ đang nghĩ–“
“Để mình xem nào”
Shin Jonghak bất ngờ tiến về phía trước và lấy trộm cuốn sổ tay Chae Nayun.
“Ah, NÀY”
“Hazuki, Raymond, và… Kim Hajin? Kim Hajiiin?”
Cậu ta nhắc lại to tên Kim Hajin . Ngay lập tức, sự chú ý của cả lớp dồn vào cô. Đương nhiên, bao gồm cả Kim Hajin.
Kim Hajin đang nhìn cô. Chae Nayun cảm thấy mặt mình đỏ như quả cà chua.
“Eeee, ee….”
“Đừng nói là Kim Hajin—“
“Im đi”
“Úi!”
Chae Nayun đấm vào huyệt bụng của Shin Jonghak.
Shin Jonghak hoàn toàn mất cảnh giác trước đòn t·ấn c·ông bất ngờ của Chae Nayun.
Nằm gục xuống bàn, Shin Jonghak cố chịu đựng nỗi đau.
“ Ư…..ư…”
Tiếng hét của Shin Jonghak không ngừng vang lên.
“Đừng có tự tiện lấy và xem đồ của người khác chứ. Này Kim Suho”
Chae Nayun nhanh chóng thay đổi chủ đề. Kim Suho đang ngồi cạnh cô ấy.
“Cậu sẽ lập đội với ai vậy?”
“…”
Kim Suho lặng im. Cậu ta đang gõ bút vào cuốn sổ của mình, dường như nghĩ lung lắm về một điều gì đó.
“Kim Suho?”
“…Huh? Oh.”
Khi cô gọi cậu lần nữa, cuối cùng cậu cũng ngơ ngác quay lại.
Chae Nayun lén nhìn vào cuốn sổ tay của cậu.
“Cái gì, cậu cũng định hỏi Kim Hajin sao?”
Tên Kim Hajin cũng được viết trong sổ tay .
“Huh? Ồ, ừ, tớ đoán vậy.”
“…Tất cả mọi người đều hỏi Kim Hajin.”
“Cái kiểu… kết hợp…. ”
Vào lúc đó, Shin Jonghak cố nén nỗi đau và lẩm bẩm.
“Hai người… tầm thường quá đi”
“Im đê. Yoo Yeonha, còn cậu thì sao?
Yoo Yeonha, người đang nhìn chằm chằm vào chiếc smartwatch của mình, ngẩng đầu lên.
“Tôi sao? Đội của tôi đã được quyết định rồi.”
Yoo Yeonha lập đội với những người mà cô có thể dễ dàng thao túng. Mặc dù cô ấy cũng muốn có Kim Hajin, nhưng sẽ thoải mái hơn với những người mà cô ấy có thể dễ dàng điều hành.
“Hm….”
Ngay lúc đó, giáo viên lý thuyết bước vào.
Ông ta đặt cuốn sách giáo khoa dày trên bục giảng và bắt đầu nói thêm.
“Ồ, nhân tiện thì cũng sẽ có những thử thách đồng đội cho các lớp lý thuyết đấy.”
Đó là điều mà tay giáo viên nói.
Chae Nayun quyết định ngay khi nghe những lời đó.
Tội cậu quá, Kim Hajin.
*
“Hôm nay đến đây thôi. Hãy ôn bài cho buổi sau nha các em”
Lớp học kết thúc. Chae Nayun bật dậy từ cơn ngủ gật. Sau đó cô nhanh chóng đứng dậy theo sau Kim Hajin, người vừa ra khỏi lớp.
“…Này”
Cô nắm lấy vai Kim Hajin.
Kim Hajin nhìn lại và như hỏi qua ánh mắt: “Lại gì nữa?”
Chae Nayun chợt thấy hơi lo lắng.
“Um, về đội của cậu đó”
Ngay khi cô định hỏi thì có người đi ngang qua cô.
Mái tóc vàng với mùi nước hoa tinh tế.
Đó là Rachel. Với khuôn mặt ngây thơ, cô nghiêng đầu hỏi.
“Đội sao?”
“Huh? Ồ, nó không liên quan đến cậu đâu…”
“ Hajin-ssi quyết định lập đội với tớ rồi.”
“…Eh?”
Vẻ mặt Chae Nayun trở nên cứng đờ. Cô nuốt nước bọt, rồi quay sang Kim Hajin. Kim Hajin gật đầu có phần nuối tiếc (?) .
“Ừ ừm thật sao? Chà, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ có ai đó để lập đội cùng, vì vậy tôi đã nghĩ là nên giúp cậu. Như là một thành viên câu lạc bộ du lịch. Vậy thôi…Chúc may mắn.”
Không biết nói gì thêm, Chae Nayun quay lại sau khi vỗ vai Kim Hajin.
Ban đầu, cô thấy ngỡ ngàng mà không biết nghĩ gì. Nhưng trong khi đang đi , cô đột nhiên thấy khó chịu và quay lại.
Cô tình cờ bắt gặp Rachel, người đang cùng đường đi với mình.
Rachel nhẹ gật đầu chào. Chae Nayun nghiến răng.
Cùng giới, tính cách trái ngược và có thứ bậc tương tự nhau (Trừ lý thuyết ra)
Rachel là người mà cô coi như đối thủ thứ hai chỉ sau Kim Suho. Không, giờ thì cô ấy đã vượt qua Kim Suho để trở thành đối thủ truyền kiếp luôn rồi.
“Tại sao lại là cô ta mà không phải ai khác?”
Chae Nayun dậm chân bước đi đầy giận dữ như một chú bò hoang đang lên cơn tam bành vậy.