Chương 152: 3 Năm (6)
Taị căn cứ bí mật của Đoàn Kịch Tắc Kè tọa lạc ở Eo biển Bristol Anh, tôi hiện đang thư giãn đọc báo trên chiếc sô pha. Bên cạnh tôi là Sếp đang chơi điện tử.
[Pháp viện Hoàng Gia Anh liên kết với hội lính đánh thuê…]
[Quái vật cấp độ cao – Megalodon ở Eo biển Anh, đã b·ị đ·ánh bại bởi Đội 1 của Pháp Viện Hoàng Gia Anh. Rachel, đội trưởng trẻ tuổi nhất của hiệp hội, đã thể hiện kỹ năng đầy điêu luyện của cô ấy…]
[Công chúa Rachel được bổ nhiệm với cương vị hội phó trẻ nhất của Hoàng Gia Anh]
[Sự tin tưởng đối với Anh vẫn giữ mức rất thấp.]
Hiện tại, sức ảnh hưởng của lãnh đạo nước Anh vẫn đang tiếp tục giảm xuống. Các Tờ báo chính thống và thậm chí cả Thời Báo Violet đều dự đoán về một tương lai nghiệt ngã của đất nước này.
“Hm..”
Nhìn vào tiêu đề, tôi thở dài và đặt tờ báo xuống. Thông tin mà tôi mong chờ thấy nhất thì không nơi nào có.
Tin tức về ‘Vé vào cổng sẽ xuất hiện sớm thôi. Tôi còn phải chờ thêm bao lâu nữa đây?”
‘Kưưư~”
Cảm thấy hơi đau nhứt, tôi liền đứng dậy vươn vai, trước khi nhìn quanh căn cứ Đoàn kịch Tắc Kè , nơi đã hoàn tất 65%.
Đã có rất nhiều thay đổi trong 3 năm vừa qua. Nhìn lại thì mọi thứ xảy đến khá là dồn dập.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy tự hào về những thay đổi mà bản thân đã mang đến.
Phía trên mái vòng trèo một đèn chùm pha lê và những viên đá quý tựa như đèn rủ xuống mới đẹp đẽ làm sao. Những bức tường màu đỏ theo phong cách cổ điển đầy nghệ thuật được được Sếp mang về từ nơi cất giấu bí mật của cô.
Đồ nội thất không chỉ làm tôi tự hào. Mà ở bên trông căn cứ còn có nhiều thứ tiện nghi nữa.
Cửa hàng cà phê yêu tinh ở góc sảnh cung cấp chất lượng cà phê cao cấp nhất, và còn nhiều món đồ nội thất ma thuật của tôi cũng được đặt xung quanh nơi ẩn náu.
Ở trung tâm thì… Cái đó gọi là gì nhỉ?
Một viên tinh thể mana khổng lồ gần bằng bắp đùi Cheok Jungyeong đang thanh lọc không khí bên trong hang động.
Theo như tôi nhớ, viên pha lê hình quả hạnh đó là thứ tôi lấy từ hầm bí mật của Boss. Tôi vẫn còn nhớ Sếp đã nói một cách giận dỗi về việc không muốn giữ nó lại. Cô ấy đành miễn cưỡng đồng ý khi tôi dọa rằng tôi sẽ không chải tóc cho cô ấy nữa.
Tuy nhiên, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Những thứ tôi đề cập vừa nãy chỉ là sảnh chờ của căn cứ.
Bên ngoài sảnh, còn có suối nước nóng, một t·rường b·ắn súng, một phòng tập luyện, một thư viện, một phòng trò chơi, một căng tin, v.v…
“Kuhaha-!”
Cánh cửa ở phòng chờ đột nhiên mở tung, và một gã khổng lồ xông vào. Sếp đang chơi game trên sô pha nhìn lên với một cái nhíu mày.
“Sếp ơi, bên ngoài đang nhiệt lắm!”
“…Có chuyện gì xảy ra bên ngoài sao?”
“Oh, Lính mới! Ngươi cũng ở đây à?”
Cheok Jungyeong cười rạng rỡ trong khi đang nhấc một con quái thú biển lớn gấp đôi cơ thể của anh.
“Lũ thủy quaí đã hóa rồi cả rồi!”
“…Gyeong, thứ đó là gì vậy.”
“Một con thủy quái, tên nhóc mù đường này cứ lao vào ta, nên ta đành lôi nó lên luôn. Thì ra là một con cá biển xanh.”
Cá biển xanh. Đó là một loài cá ngon, chúng hầu như được phân loại là 1 loài cá hơn quái vật
Nghe thấy những lời đó, Sếp cắn môi rồi cô nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ấy chắc chắn đang bảo tôi hãy nấu nó cho cô ăn.
“Cá biển xanh hử.”
Tôi bắt đầu nấu ăn cho sếp cũng được ba tháng rồi, hầu hết bởi khá là khó khăn để điều khiển cô ấy chỉ bằng việc chải đầu.
Giống như con khỉ trong câu chuyện ‘con khỉ đi dép sandal hoa’ đã quá quen với việc đi dép, chiến lược của tôi là từ từ khiến Sếp lệ thuộc vào những gì tôi chu cấp cho đến khi cô ấy không thể sống thiếu tôi được nữa.
Tất nhiên Sếp không phải là một con khỉ rồi.
“Mi biết con này à?”
Cheok Jungyeong cười và thả con cá biển xanh xuống.
Theo như tôi biết thì những thành viên khác không biết tôi nấu ăn giỏi cỡ nào. Bởi vì tôi quá lười để nấu cho mọi người, tôi chỉ tiết lộ riêng cho Sếp biết thôi. Cô coi đó là sự đối đãi đặc biệt và tận hưởng nó.
“Mi có thể để tên này ở trong tủ lạnh rồi ăn sau cũng được.”
Nghe lời đề nghị tốt bụng của hắn, tôi nhìn xuống con cá. Tôi không chắc nếu nó còn sống hoặc co giật sau khi c·hết nữa, nhưng cách nó giãy giụa mới thật điên rồ làm sao.
“Sếp, nếu cô đang buồn thì ra đây đi. Vui lắm đó.”
“…Tôi ổn. Ông có thể hưởng thụ nó một mình.”
“Hehe, tý đừng có hối hận đó.”
Sở thích mới của Cheok Jungyeong, là câu cá. Vì việc sử dụng Cổng quá rắc rối nên tôi đã tạo ra một con đường bí mật nối nơi ẩn náu với đại dương (tất nhiên là, nó được bao phủ bởi một ma thuật ảo ảnh và một phong ấn cấp độ pháo đài để ngăn người ngoài nhận ra nó). Kể từ khi Cheok Jungyeon hứng thú với nó, hắn đã sử dụng nó mỗi tuần một lần để chiến đấu với quái vật biển. Tôi nhớ hắn ta đã nói điều gì đó về việc muốn vượt qua sự can trở của đại dương.
“Dù sao thì, ta lại đi ra ngoài đây!”
Cheok Jungyeong rời khỏi sảnh.
Koong!
Tên đó nên thôi việc đóng sầm cái cửa lại
“À đúng rồi-!”
Cheok Jungyeong nhanh chóng quay trở lại
“Ta suýt thì quên. Oi, Bling, lấy cho ta một cốc Americano(1).”
Yêu tinh phục vụ nhanh chóng nhận lệnh của Cheok Jungyeong. Đúng là nhân viên phục vụ có 1 năm kinh nghiệm có khác, Yêu tinh tên Bling liền làm một cốc Americano trong nháy mắt.
“Tuyệt hảo.”
Húp,húp-
Cheok Jungyeong nhanh chóng nốc sạch cái cốc 2 lít chỉ trong ba giây trước khi rời đi.
“Mọi người.”
Khi tôi vỗ tay, sáu yêu tinh bình thường vây xung quanh con cá biển xanh.
-Kiii
-Kưưư
Các yêu tinh thảo luận xem nên bê phần nào của con cá rồi đặt nó lên vai của chúng.
“…Lính mới?”
Sếp, người đang ngồi trên chiếc sô pha trong yên lặng đột nhiên lên tiếng hỏi. Vì một lý do nào đó, cô ấy đang chảy nước dãi.
“Vâng?”
“Bữa sáng bao giờ có vậy?”
Sếp đang tò mò không biết bao giờ mới có đồ ăn.
Thực ra thì, hầu hết những người mạnh mẽ đều như vậy. Họ có thể kiềm chế ham muốn t·ình d·ục hoặc ham muốn ngủ, nhưng họ không thể chịu được cơn đói vì cơ thể họ yêu cầu trao đổi chất cao.
“30 phút nữa là có.”
“…Hiểu rồi,ssp.”
Sếp gật đầu với cái nhìn mong đợi.
Tôi cười rạng rỡ và bật smartwatch lên. Chỉ để đề phòng, tôi đã kiểm tra Đại Tiệc Violet xem có tin tức gì về “vé vào cổng” hay không, nhưng thứ duy nhất hiện lên là vé vào các công viên giải trí. Thất vọng, tôi kiểm tra các chủ đề xu hướng.
[Fenrir đã m·ất t·ích từ sáu tháng trước! Lại Chỉ là một lính đánh thuê theo mùa sao?]
Lại một bài viết khác về Fenrir. Khi tôi còn hoạt động, họ chỉ trích tôi vì đã sử dụng Gift để kiếm tiền, nhưng hiện giờ thì tôi không làm thế nữa thì họ lại chỉ trích vì một lý do khác.
Tôi bỏ qua bài viết và kiểm tra bình luận.
[Rachel0418]
Thế thì sao, mấy người nghĩ lính đánh thuê làm việc miễn phí à? -.- Tôi chắc rằng Fenrir đang nghỉ ngơi do bọn giống mấy người đang liên tục làm phiền anh ta. -.-
“Phụt.”
Đúng như tôi đoán, thêm một bình luận nữa của Rachel. Không lẽ cô ấy đã tìm kiếm những bài viết online như thế suốt từng ấy thời gian?
Click.
Tôi thích bình luận mà không suy nghĩ gì nhiều.
Đột nhiên, một bóng đèn sáng lên trong đầu tôi.
“…Oh đúng rồi.”
Pháp Viện Hoàng Gia đã được định sẵn là sẽ có được ‘vé vào cổng’ sớm hơn so với các hiệp hội khác.
Khi nói đến vé vào cổng, ‘thứ hạng’ của chúng là thứ quan trọng nhất. Tuy nhiên, sẽ rất tuyệt nếu có thêm một chiếc vé nữa. Vì tôi cũng lo lắng về tình hình nước Anh đang tệ hơn những gì tôi dự đoán…
“Sếp.”
“Hửm?”
“Tôi có một ý tưởng.”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sếp. Tôi bắt đầu lựa lời cho một cuộc đàm phán.
Nhưng cho dù là ý tưởng của tôi là gì, Sếp đều sẽ đồng ý vì công cụ đàm phán của tôi là con cá biển xanh.
**
Tháng tư.
Hiệp hội Hoàng gia chào đón những anh hùng tập sự mới. Và các năm vào thời điểm này, nước Anh đều bùng nổ bởi số lượng khách du lịch đến để tận hưởng mùa xuân tươi đẹp ở đây.
“…Haa.”
Thời thiết mới tuyệt làm sao, nhưng Hội phó của Hiệp hội Hoàng Gia lại đang thở dài.
“Mình đâu được học mấy thứ này ở Cube…”
Cô trở thành hội phó trẻ nhất bởi vì phó thủ lĩnh trước đó đã được mời vào trong bang hội ở Hàn Quốc. Khi vị trí được đưa đẩy sang cho cô, cô không biết phải làm gì với trách nhiệm nặng nề mà hiện giờ cô đang có. Tình hình bang hội của Anh và Hiệp hội Hoàng gia đang rất tệ. Và Rachel chẳng hề đổ lỗi cho phó thủ lĩnh đã bỏ trốn được.
“…Ehew.”
Rachel cuộn qua các email trên màn hình và thở dài.
[Cảm ơn bạn đã liên hệ với Nguyệt Tịch. Chúng tôi đã nhận được yêu cầu viện trợ của Hiệp hội Hoàng Gia, nhưng đàm phán quân sự nên được thực hiện thông qua Hiệp hội…]
Tất cả các yêu cầu viện trợ của Hội đồng Hoàng gia đều bị từ chối. Tất nhiên không phải tất cả đều là những từ chối thẳng thừng, chẳng hạn như cái ở trên. Thực tế, hầu hết đều khuyên nên yêu cầu viện trợ từ Hiệp hội anh hùng.
Tuy nhiên, Rachel biết rất rõ điều đó có nghĩa là gì. Một khi Hiệp hội được thông qua, Hiệp hội Hoàng Gia sẽ mất rất nhiều sự ảnh hưởng và quyền kiểm soát. Giống như cách Công ty Roton có âm mưu kiểm soát đảo nhỏ Clancy, Hiệp hội có thể sẽ hỏi Anh một cái gì đó tương tự như vậy.
Nước Anh không thể tránh được việc phải đốt nhà để bắt bọ chét.
…Tuy nhiên, Con bọ chét này to một cách đáng sợ.
“Sylvie, hôm nay có bao nhiêu đại diện mà chúng ta phải gặp vậy?”
Rachel gọi thư ký riêng của cô.
-Tổng cộng là 13. 11 người trong số họ hiện đang chờ ở tòa nhà.
Khi số lượng quái vật bùng nổ, Hiệp hội Hoàng Gia đã quyết định hợp tác với các nhóm lính đánh thuê. Cũng khá hợp lí do họ không chịu ảnh hưởng của Hiệp hội.
“Đa số đều đã ở đây rồi.”
Tất nhiên, khi số lượng quái vật ở Anh tăng lên, Hiệp hội Hoàng Gia và các Anh hùng sẽ có thêm kinh nghiệm. Sau đó, thứ hạng bang hội của họ sẽ tự động tăng lên và họ sẽ có nhiều xác c·hết quái vật hơn để sử dụng cho nghiên cứu và phát triển.
Tuy nhiên, câu hỏi là liệu nước Anh có sức mạnh để vượt qua ván cược này hay không.
-Tôi có nên gọi họ vào không?
“Vâng, gọi tất cả lên.”
**
Nước Anh, Khu ngoại ô London
Những công dân bình thường mang bầu không khí căng thẳng khi họ đi dạo trên đường phố. Hiện giờ, họ cũng không cảm thấy an toàn ngay cả ở thủ đô của họ. Những con quái vật sống ở sông Thames quá hung dữ.
“Tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian.”
“Cậu định đi đâu?”
“Hàn quốc. Anh trai tôi hiện đang cư trú ở đó. Tuy không phải Seoul, nhưng còn an toàn hơn là ở đây.”
“Ah, ghen tị quá đi thôi.’
Họ cũng không có vẻ quá hi vọng về tương lai của đất nước của họ và sự an toàn của những người thân yêu của họ.
Gần như để xác nhận những gì họ lo lắng…
Wiing-
Wiing-
Tiếng còi báo động đột nhiên bị tắt, báo hiệu rằng lũ quái thú đã xâm chiếm được.
Cùng lúc đó, một hố ga ở giữa đường b·ị b·ắn lên và quái thú bắt đầu trèo lên trên. Chuột chũi biển, Cóc Tham Lam, Cá Trê Khổng Lồ, v.v … Chúng đều là những quái thú cấp thấp ~ trung, không những chúng quá tầm với dân thường, mà số lượng lại còn quá nhiều.
“Ưu, Ưwaaak!”
Quái thú nhảy ra khỏi hố ga nhanh chóng chiếm lấy đường phố. Ánh mắt hiện lên sự khát máu và đuổi theo những người đang chạy trốn.
Thường dân đã làm tất cả những gì họ có thể để tránh việc bị nuốt chửng.
Tuy nhiên, không có súng thì đến cả một con quái thú cấp thấp cũng đã là quá khó để cho một người bình thường có thể xử lý.
—Ribbit!
Cóc Tham Lam nhảy lên người phụ nữ.
“T-Thả tao ra!”
Cô ấy đấm vào mặt con cóc, nhưng điều đó là vô ích. Con cóc mở miệng với một nụ cười táo tợn.
…Và rồi.
Bùm!
Đầu của con cóc đột nhiên nổ tung
“Ưư, ưưư…”
Một đòn t·ấn c·ông bí ẩn đã cứu cô. Người cô giờ đang bị lấp đầy bằng chất lỏng của con quái thú, cô mặc dù không thể đánh giá đúng tình hình. Nhưng biết rằng mình đã được cứu, cô bắt đầu chạy đi.
Vào thời điểm đó, một con quái thú khác nhảy đến chỗ cô. Lần này là Chuột chũi Biển.
-Gừ…
“Ah…”
Tuy nhiên, đầu của con Chuột chũi Biền đã bị nổ tung trước khi kịp chạm vào cô. Thấy thế, cô liền nhận ra có gì đó không đúng. Những người khác đang chạy bỗng dưng dừng lại nhìn về đằng sau cô.
Cô liền nhìn theo và quay lại đằng sau.
“…”
Những đốm sáng đang rơi từ trên trời xuống.
Đó chính là khung cảnh mà cô đã từng nhìn thấy trước đây trên YouTube
Tudududu-
Những viên đạn đang tiêu diệt toàn bộ quái thú. Những viên đạn đáng sợ đang thắp sáng bầu trời trong khi tiêu diệt hàng tram quái thú.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, mới chỉ có ba phút trôi qua.
Những tiếng la hét hỗn loạn vang lên từ đường phố đã biến mất từ lâu.
“…Wow.”
“Chúa ơi…”
Thường dân đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên một chiếc xe máy. Vì mũ bảo hiểm của anh, không ai có thể nhìn thấy mặt anh.
Vroom-
Chiếc xe máy của anh gầm lên.
Trong khi mọi người nhìn chằm chằm vào anh trong nỗi sợ hãi, anh nhanh chóng biến mất.
“Đ-Đó chính là Fen-Fenrir!”
Một người đam mê xe máy, người thích g·iết quái vật bằng một khẩu súng thần bí.
Anh là một lính đánh thuê nổi tiếng ngay cả đối với trong những người bình thường.
**
Văn phòng Hội phó của Hiệp Hội Hoàng Gia Anh
Rachel hiện đang trong một cuộc họp với đại diện của các nhóm lính đánh thuê.
“Như cô biết đó, chúng tôi hiện đã đạt rank 10 trong bảng xếp hạng lính đánh thuê gần đây nhất.”
Cuộc gặp đầu tiên của cô là với Hội Lính Đánh Thuê Skid Row.
Trưởng nhóm của hội khởi xướng cuộc đàm phán với thái độ và giọng điệu kiêu căng. Mặc dù miễn cưỡng, đây là điều Rachel có thể chấp nhận. Nhưng do hắn ta đòi hỏi quá nhiều, cô ngay lập tức từ chối hắn bất chấp tình hình hiện tại của Hội Hoàng gia.
“Ha, Tôi đúng là không thể nói nên lời.”
“Cậu có thể nói.”
“Sao cô có thể đẹp như vậy?”
‘…Thứ lỗi?’
Cuộc gặp tiếp theo là với Hội Lính Đánh Thuê Đại Hổ, hiện đang nằm quanh rank 14
Thủ lĩnh của nó là một người đàn ông ở độ tuổi 30, và anh ta hứng thú với ngoại hình của Rachel hơn bất cứ thứ gì khác. Mặc dù anh ta làm cho có vẻ như cuộc họp là một cuộc hẹn hò trá hình, nhưng điều kiện anh ta đưa ra lại khá hợp lý.
“Nước Anh đang trong tình trạng xấu phải không? Trong số các quái vật trên không, trên bộ và trên biển, quái vật biển được coi là khó đối phó nhất. Tại sao cô không yêu cầu Hiệp hội giúp đỡ?
“Đây là vấn đề của chúng tôi.”
“…Cô đang đánh giá thấp lính đánh thuê à? Cô nghĩ là chúng tôi sẽ không hiểu do chúng tôi chưa tốt nghiệp?”
“Không…”
Cứ như thế, Rachel tiếp tục các cuộc gặp mặt.
Rất nhiều hội trưởng kiêu ngạo và ngu ngốc. Hội trưởng ở những hội lính thuê cao hơn cũng đặc biệt như vậy.
Hội trưởng của nhóm lính đánh thuê hạng 5 thế giới thật sự khó chịu. Cái cách anh nhìn cô bằng đôi mắt dâm đãng khiến Rachel muốn rút v·ũ k·hí ra.
“Huu.”
Sau một thời gian dài, tất cả 13 cuộc gặp kết thúc. Cô không nghĩ rằng việc này lãng phí thời gian. Bởi gã Rank 14 và Rank 9 đều đáng xem xét.
-Ưm, hội phó.
Vào lúc đó, thư ký đột nhiên gọi cô.
“Ừ, gì vậy?”
-Ưm, ai đó từ một hội lính thuê khác vừa xuất hiện.
“…Chúng ta vẫn chưa xong à?”
-Xong rồi ạ, nhưng người này tự nhận là lính đánh thuê và muốn gặp hội phó.
“Vậy sao cô không đá anh ta ra ngoài?”
Rachel ấn vào trán cô.
-Tôi cũng muốn đuổi anh ta đi nhưng dường như anh ta khá nổi tiếng.
“Oh…Tôi hiểu rồi.”
“Tên lính đánh thuê này kiêu ngạo đến mức muốn kiếm thêm danh tiếng à? Tôi không muốn chịu ảnh hưởng vì lợi ích của người đó…”
“Nếu như anh ta không liên lạc chúng ta trước đó… E hèm, để anh ta vào đi.”
“Cũng chẳng mất gì nếu có gặp thêm một người nữa.”
-Đã hiểu
Thư ký đáp lại.
Rachel thở dài khi cô gõ nhẹ lên bàn.
Năm phút sau…
Cốc, cốc-
Ai đó đang gõ cửa phòng cô
“Vào đi.”
Rachel nói với giọng mệt mỏi.
Kiik-
Cánh cửa từ từ mở ra và tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Rachel từ từ ngẩng đầu lên. Cô thấy tên lính đánh thuê vừa bước vào.
Đó là một người đàn ông mặc đồ đen. Tóc anh ta theo kiểu pomade gọn gàng và bộ râu quai nón đẹp khiến anh ta khá đẹp trai
Ngay sau khi Rachel thấy anh ta, đôi mắt cô mở to.
Đó là lẽ tự nhiên. Bất chấp hào quang hơi khác biệt mà anh ta có, Rachel đã quá quen thuộc với anh ta.
“Hân hạnh được gặp cô.”
Người đàn ông chào cô bằng giọng nói trầm quyến rũ.
Sau đó, anh ngồi xuống trước mặt cô một cách tự nhiên, tỏa ra một mùi hương dễ chịu.
“Ah…”
Vì cuộc hội ngộ bất ngờ của họ, Rachel không nói nên lời. Giọng của cô cùng năm giác quan dường như đã đóng băng.
“Tôi là Fenrir lính đánh thuê của Jeronimo.”
Rachel không rõ người đàn ông có biết tâm trạng hiện tại của cô không. Tuy nhiên, cô thấy nụ cười ấm áp của anh trên khuôn mặt.