Chương 143: Sự thật (3)
Yoo Yeonha mở lời ngay khi cô bước
vào chiếc limousine.
“…Phía Bắc Tỉnh Hamgyeong ư?”
“Đúng vậy.”
“….”
Tuy vậy, tay tài xế bỗng thấy bồn chồn không ngớt.
Có ít hơn 10% diện tích đất ở được tại khu Bắc Hamgyeong, và nửa số đó lại là vùng nguy hiểm tầm trung. Ngạc nhiên thay, nơi đây lại có tới 200,000 dân cư sinh sống.
“L-Liệu có nguy hiểm quá không?”
Một nơi mà lính đánh thuê và thợ săn liều mạng để làm giàu nhanh chóng . Tên tài xế không muốn lảng vảng tại một nơi nguy hiểm đến thế.
“Đừng lo, tôi đã báo trước rồi.”
Yoo Yeonha đã nhắn cho cha và chú của cô.
Với Yoo Jinhyuk, cô viết [Cháu sẽ tới gặp chú. Cháu cũng bảo Cha rồi, nên
đừng lo.]
Còn với Yoo Jinwoong là [Con sẽ tới gặp Chú.]
Yoo Jinhyuk rất sợ Yoo Jinwoong. Vì thế, chú thế nào cũng phải ra tiếp cô.
“Lên ga đi.”
“V-Vâng.”
Tên tài xế dẫm lên bàn đạp. Chiếc limousine lướt vụt đi.
Nhìn ra cảnh vật bên ngoài, Yoo Yeonha chìm vào suy nghĩ. Rối như tơ vò, những lo lắng của cô chẳng thể diễn tả thành lời được. Khung cảnh đô thị sớm biến mất, và con đường vắng vẻ chạy thẳng tới khu Bắc Hamgyeong hiện ra.
**
…Bốn ngày trôi qua kể từ hôm ấy.
Chae Nayun vẫn chưa tỉnh dậy. Cô vẫn đang nằm trong phòng bệnh, chìm trong giấc ngủ sâu không rõ nguyên do. Chae Shinhyuk đã phải thức trắng đêm trông chừng cô, trong khi Chae Joochul xuất hiện trên TV với nét mặt ảm đạm.
[…Bất chấp những gì đã xảy ra, Daehyun sẽ chống trả và tiến lên! Chúng tôi sẽ không quên đi giá trị của mình! Cũng giống như cách vinh quang hiện tại đã từng được giành lại, chúng tôi sẽ đáp trả bọn dã thú đó!]
Sử dụng bi kịch gia đình và cuộc t·ấn c·ông gần đây của Ma Nhân làm bình phong, Chae Joochul đã dựng lên một chương trình nhằm tôn vinh cái tên Daehyun.
“Hmm…”
Thế giới đã bắt đầu đảo lộn, nhưng bầu trời tháng Năm vẫn ấm áp và bình dịu như vậy.
“Haa….”
Hôm nay, tôi tới văn phòng hành chính của Cube để xác nhận đơn thôi học của mình.
Trưởng phòng hành chính liếc qua lá đơn mà thở dài thườn thượt.
“Cậu định thôi học sau khi đã vất vả leo lên tới tận hạng 100 ư? Có lý do đặc biệt nào không?”
“….”
Tôi im lặng gật đầu.
“Vì cậu sỡ hữu Gift đặc biệt , Hiệp hội Anh hùng đã chuẩn bị sẵn cho cậu một danh hiệu – Anh hùng Duy nhất cầm Súng, Xạ Thủ. Nếu tốt nghiệp, cậu sẽ có một cuộc sống như người nổi tiếng.”
Một Anh hùng ,mà lại đi sống cuộc sống của người nổi tiếng sao? Tôi cố nhịn cười.
“Thêm nữa, rất nhiều guild đã và đang để ý cậu. Nan chi Bản chất cũng không phải ngoại lệ. Cậu vẫn muốn bỏ học chứ?”
“Vâng.”
“…Không có đường lui đâu. Cậu sẽ không hối hận chứ?”
“Vâng.”
Tôi mạnh mẽ gật đầu.
Chẳng có lý do nào cho tôi để ở lại Cube nữa.
Không có thứ gì tôi có thể học tập hay thu được tại đây.
“Ta hiểu rồi.”
Koong.
Người trưởng phòng đóng con dấu đỏ lên lá đơn thôi học.
Tôi nhìn vào nó một lúc, rồi rời đi.
Ngay khi vừa ra khỏi, tôi nghe thấy lời cầu nguyện thoang thoảng vang lên.
“Mong phước lành đến với tương lai của đứa trẻ tội nghiệp này….”
Có vẻ như trưởng phòng là một người tốt.
Tôi đóng cánh cửa lại rồi đi khỏi tòa nhà, tiến tới Cổng Dịch chuyển của Cube.
Vừa đi qua khu vườn, ai đó bỗng chặn tôi lại.
“Hajin-ssi.”
“…Ah, Rachel-ssi.”
Rachel rầu rĩ nhìn tôi.
Rồi, cô tiến tới và đặt thứ gì đó lên tay tôi.
Một cái hộp nhỏ.
“Đây. Quà cho cậu.”
“A… cảm ơn.”
“Mở nó sau nhé.”
“Ừ.”
Tôi cố đi qua, nhưng Rachel dừng tôi lại một lần nữa. Với một nụ cườinhẹ, cô nói.
“Ở Anh quốc, chúng mình ôm để nói lời tạm biệt.”
“…Được thôi.”
Mỉm cười, tôi ôm lấy cơ thể ấm áp của cô.
Sau khoảng 3 giây, chúng tôi tách ra.
Rachel mở lời.
“Gặp cậu sau vậy.”
“Ừm.”
“…Ồ.”
Rachel nắm lấy cổ tay tôi ngay khi tôi vừa định đi qua cô ấy.
“H-Hứa nhé.”
“…Tất nhiên rồi. Lần sau, chúng ta sẽ gặp lại ở Anh.”
Tôi đáp lại bằng một nụ cười và gỡ tay cổ ra.
“Đi đây.”
“…Ừm, tạm biệt.”
Tôi lại bắt đầu đi tới Trạm Dịch chuyển.
Cảm nhận được ánh nhìn của Rachel đằng sau, nhưng tôi chẳng ngoảnh lại.
Lại khi đó.
“Kim Hajin!”
Ai đó hét ầm lên và chạy lại.
Đó là Kim Suho.
“…Này! Tên khốn!”
Nghe thấy cậu ta hét lên lần thứ hai, tôi đành dừng lại.
Giờ này đang trong tiết mà nhỉ? À phải , các học viên dạo này hơi tự do bởi vụ việc gần đây.
“Gì thế?”
“Ý cậu ‘gì thế’ ,là sao chứ?”
Kim Suho trông rất giận.
“Sao cậu không nói với tôi là cậu sẽ bỏ học?”
“…Ừ thì, chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên thôi, nên tôi không thấy cần phải nói cậu cho lắm.”
“…Ể?”
“Sao, vậy cậu định không gặp tôi nữa à? Phân biệt đối xử với người không-phải-Anh-hùng hay gì?”
“K-Không, không phải…”
Biểu cảm của Kim Suho vẫn chưa dịu đi chút nào.
“Thế cậu đang đi đâu vậy? Chae Nayun vẫn còn đang b·ất t·ỉnh. Không phải cậu nên đợi đến lúc cô ấy tỉnh dậy ư?”
“Tôi có công chuyện. Vả lại, Chae Nayun sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Tôi đã hỏi Chân Thư về lúc cô tỉnh
dậy, và nó trả lời là ‘sớm thôi’.
“Dù sao thì, khi Chae Nayun tỉnh dậy, đừng nói cho cô ấy về mình.”
“….”
Kim Suho nhíu mày.
“Hai cậu chia tay rồi à?”
Bọn tôi có bao giờ là ‘gì’ của nhau đâu…
Kim Suho đúng là đầu đất. Tôi đoán đây là kĩ năng bị động của bất cứ nam chính soái ca nào nhỉ?
“…Bọn mình chưa bao giờ hẹn hò cả.”
Tôi không biết mối qua hệ giữa mình với Kim Suho sẽ thay đổi như thế nào. Nếu Chae Nayun công khai sự thật, tôi sẽ chẳng thể đứng trước Kim Suho một cách bình thường như hiện tại.
“Vậy thì tại sao–”
“Tôi không rảnh. Gặp sau nhé.”
Tôi rút tay ra, Kim Suho bắt lấy nó theo bản năng, nhưng rồi chợt mở to mắt khi nhớ đến thứ gì đó.
“Phải rồi! Tôi đã dùng cái lọ cậu đưa…”
Kim Suho lấy ra cái nhành cây treo sau lưng mình.
“Lúc này có lẽ không phải là thời điểm thích hợp… nhưng tôi muốn biết lắm rồi. Thẩm định cái này hộ được không?”
“Hẳn rồi . Cậu muốn nhờ lúc nào cũng được.”
“Xin lỗi, tôi nghĩ là mình yêu cây kiếm này luôn rồi.”
“Biết mà, biết mà.”
Tôi hào hứng thẩm định Misteltein.
===
[Khát vọng Thành công]
Niềm mong muốn vượt qua nghịch cảnh đã được thẩm thấu vào trong Misteltein.
–Chức năng của Misteltein sẽ được
nâng cấp với mỗi lần vượt qua khó
khăn.
–Misteltein giờ sẽ thay đổi hình dạng
để phản chiếu tính cách của người sử
dụng.
–Chiều hướng hiện tại: [Công lý 99%]
===
Một nụ cười nở trên mặt tôi.
“…Nó hợp với cậu một cách hoàn hảo.”
Tôi trả lại cây kiếm cho cậu.
“Thật chứ?”
“Ừ. Mỗi lần cậu vượt qua một chướng ngại, Misteltein sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Còn nữa, nó sẽ thay đổi hình dạng dựa theo tính cách của cậu đó.”
“Ưm….”
Có vẻ như Kim Suho chẳng hiểu gì lắm.
“Nghĩa là nó có thể trở thành ma kiếm hoặc thánh kiếm tùy thuộc vào cách cậu sử dụng.”
“A~ vậy với tôi–”
“Chắc chắn là thánh kiếm rồi.”
Kim Suho và tôi nhìn nhau, và cậu ta bật ra một tràng cười lớn.
“Cảm ơn nhé.”
Lần này, Kim Suho chìa tay mình ra trước.
“Không, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”
Tôi vui vẻ bắt lấy tay cậu.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt của Kim Suho rạng rỡ hơn bao giờ hết.
**
Sau khi chính thức bỏ học Cube, tôi tới một công viên trống trong Khu Seocho của Seoul để gặp mặt một người.
Tôi mở chiếc smartwatch của mình lên trong khi đợi sếp.
[Yoo Yeonha – (0)]
Yoo Yeonha đến giờ vẫn chưa liên lạc với tôi .
Liệu cô rời đi vì thất vọng về tôi chăng ? Hay cổ chỉ đang cố xác nhận lại sự thật?
Sau khi thở dài một lúc…
Tak, tak.
Tiếng bước chân của Sếp khiến tôi bừng tỉnh.
“Cô đến rồi à.”
“…Xin lỗi.”
Sếp xin lỗi ngay khi thấy tôi. Từ gương mặt ấy, tôi có thể biết rằng sự chân thành của cô là thật.
“Đừng, dù sao thì đã quá muộn rồi. Nó cũng không hoàn toàn phải là lỗi của cô đâu.”
Nếu không có sự trợ giúp của Đoàn Kịch Tắc Kè, tôi sẽ chẳng thể g·iết nổi Chae Jinyoon.
“…Tôi hiểu rồi.”
Dù vậy, Sếp vẫn ủ rũ. Đôi tai tươi tỉnh mọi ngày giờ lại chùng xuống.
Bất chấp hoàn cảnh hiện giờ, tôi lại thấy mặt này của Sếp thật đáng yêu.
“Vui lên đi. Tôi cũng đâu thể đổ lỗi cô vì điều này, đúng chứ?”
Tôi đã quyết định gia nhập vào Đoàn Kịch Tắc Kè từ lâu, vậy nên , dù mọi thứ không xảy ra như dự định, tôi cũng đâu thể rời đi.
Hơn nữa , lúc này tôi cũng chẳng thể quay lại Cube , và càng không thể trở thành một Anh hùng. Hiện tại, làm một thành viên của Đoàn Kịch Tắc Kè là lựa chọn tốt nhất để can thiệp vào mạch truyện.
“….”
Dù thế, Sếp bỗng quay đi và hướng một bên má của cô tới tôi.
“Cô đang làm gì thế?”
“Cứ đánh tôi nếu cậu muốn. Đây là lỗi của tôi.”
“…Ể?”
“Làm đi. Bao nhiêu cũng được.”
‘Tát tôi cũng không sao’; có vẻ như cô ấy muốn nói vậy.
Tôi vặn cổ một lúc, rồi giả vờ sắp tát cô.
“Uuu.”
Khi bàn tay tôi chạm vào cô, Sếp nhắm mắt lại và run rẩy.
“…Làm sao tôi có thể làm được chứ?”
Tôi quyết định bỏ qua những chuyện đã xảy ra.
Sếp mở mắt mình và ho khan một cái.
“Tốt, sự kính trọng cấp trên của cậu rất xuất sắc.”
Thực ra tôi vừa trêu cổ mà.
Sếp hào hứng nói.
“Cậu sẵn sàng rồi chứ?”
“Vâng.”
“Tốt, hãy theo tôi. Khalifa đang đợi cậu.”
Sếp chỉ vào phía sau tôi.
Ở đó, một người đàn ông quen thuộc đang vẫy tay với tôi.
**
Bước qua cánh cổng của Khalifa, tôi tới một cái hang tối om vì một lý do nào đó.
“…Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Nơi ẩn náu của bọn ta. Nơi đây nằm ở Anh.”
“…Ah.”
Có vẻ như là căn cứ mới của họ.
Hiện tại, tôi có một mục đích chính. Đó là biến Đoàn Kịch Tắc Kè trở thành đồng minh nòng cốt của mình.
“…Tôi không nghĩ có ai lại coi chỗ này là một căn cứ đấy.”
“Chính xác. Không ai có thể tìm thấy nơi này, và cũng chẳng có gì ở đây.”
Sếp gật đầu thỏa mãn, nhưng tôi đâu có ý khen…
“Mm….”
Mặc dù cái hang này sau cùng chỉ là một nơi ẩn náu, nó vẫn quá tệ. Tôi thấy lũ dơi bay tứ tung, còn đủ loại côn trùng bí ẩn trườn ra từ trong những kẽ hở. Đá thì lởm chởm, nên đứng thôi cũng đã khó nữa.
“Ta luôn ngủ ở đây đấy.”
“…Ể?”
Tôi nhảy cẫng lên vì bất ngờ với những gì Sếp nói.
“Cô có một căn biện thư to lắm mà? Sao không ngủ ở đó?”
“Đó là nơi để ở thôi. Ta chỉ cần ngủ 5 tiếng mỗi tuần, và đó cũng là lúc ta dễ bị tổn thương nhất. Thế nên ta không muốn hạ cảnh giác dù chỉ một
Giây”
“…Tôi hiểu.”
Tôi cẩn thận nhìn quanh cái hang. Còn chẳng thấy nơi nào ngủ được nữa…
“À phải rồi. Chờ chút.”
Tôi bật chiếc smartwatch của mình và kiểm tra mô tả khu vực này.
===
[Căn cứ của Đoàn Kịch Tắc Kè]
[Thảm họa]
–Nơi tồi tệ nhất
Càng ở lâu , càng mệt mỏi.
*Ở đây hơn 8 giờ sẽ tăng khả năng bị bệnh.
*Ở đây hơn 24 giờ giảm mọi chỉ số tới 5 điểm.
*Ở đây hơn 96 giờ tăng khả năng t·ử v·ong.
— Có Quỷ Sống Ở Đây À?
Con người không thể ở đây được lâu.
*Ở đây hơn 8 giờ sẽ kiệt quệ tinh thần.
*Ở đây hơn 96 giờ sẽ bị nhiễm đủ loại bệnh tâm thần.
===
Mô tả thiết lập Môi trường.
Đây là một tính năng mới mà tôi phát hiện được trong chiếc laptop của mình.
Dù vậy, tôi vẫn không thể ‘thay đổi’ thiết lập có sẵn. Vì thay đổi được môi trường sẽ đem lại lợi thế rất lớn, chắc laptop sẽ cập nhật thêm tính năng này trong tương lai thôi.
“Cái nơi quỷ quái gì thế này?”
Phải điên lắm mới có thể gọi nơi đây là chỗ trú ẩn. Chốn địa ngục này thậm chí còn có thể khiến người ta ngủm củ tỏi nếu ở lại.
Đọc mấy dòng mô tả, tôi nổi hết da gà.
“…À phải rồi!”
Tôi bỗng nhớ ra thứ gì đó. Với Khéo léo, tôi đã tạc được tượng Shin Jonghak bằng đồng. Cái hang này có kích cỡ khoảng bằng nửa một sân bóng đá.
Không phải đây là cơ hội hoàn hảo để nâng độ thành thục của Khéo léo sao? Còn chưa nói, tường trong cái hang này thậm chí còn chứa ma năng (mặc dù nó giống quỷ năng hơn).
“…Um, Sếp này, cô có phiền không nếu tôi tân trang nơi này một chút?”
“Tân trang?”
Sếp nhìn tôi và nghiêng đầu.
“Ừm. Nhờ đó, Sếp và những thành viên khác có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn khi họ ở đây.”
“…Cũng được thôi, nhưng bằng cách nào? Cậu cũng biết rằng người ngoài bị cấm hoàn toàn khỏi nơi này rồi đấy.”
“Ổn mà. Tôi sẽ tự làm hết mọi thứ. Như thế này này.”
Tôi giải phóng ma lực của Dấu thánh. Chẳng cần phải kết thành một công cụ nào cả, thứ ma lực ấy tự di chuyển và san phẳng những nơi nhô ra trên mặt đất.
Với khoảng ba phút và hai vệt Dấu Thánh, tôi biến khoảng 1/10 bề mặt hang được gò phẳng.
“…Oh?”
Sếp thốt lên bất ngờ. Cô ngồi xuống và bắt đầu sờ nền hang.
“Cậu đã tinh chế ma thuật và… không, là phát động ma thuật ,rồi… không, cũng chẳng phải. Lính mới, tính chất của mặt đất cũng bị thayđổi luôn rồi. Cậu làm như thế nào được hay vậy?”
“…Chịu.”
Tôi mỉm cười và nhìn quanh cái hang rộng tới vô lý. Đây đúng là nơi hoàn hảo để tập luyện Khéo léo.
Mặc dù tôi chẳng phải là kiến trúc sư hay nhà thiết kế, đủ thứ ý tưởng xuất hiện lên trong đầu tôi. Tất nhiên là sẽ mất khá nhiều thời gian để ý thức được hết. Nhưng may là, tôi lại có rất nhiều thời gian.
“Vậy, tôi được phép làm điều này chứ?”
“Được thôi.”
Sếp thật tâm đồng tình. Tại thời điểm đó, xung quanh bỗng trở nên ồn ào. Mở to mắt, tôi hướng về phía trước. Một nhóm chín người đang tiến đến tôi và Sếp.
“Kim Hajin.”
Sếp gọi tên tôi.
“…Vâng?”
“Ta đã nói sẽ kể cho cậu về Jeronimo, phải chứ?”
“A… đúng vậy.”
“Bọn ta xấu xa, bẩn thỉu, và khó dung thứ hơn những gì cậu nghĩ đấy.”
Tôi gật đầu.
Đoàn Kịch Tắc Kè được thiết lập để trở thành tổ chức t·ội p·hạm khủng bố nhất trên thế giới.
“Cậu ổn với điều đó sao?”
Tuy vậy, đó chỉ là đánh giá từ mạch truyện chính, và phải tới ba năm nữa thế giới mới nhìn nhận họ như vậy.
Thêm nữa, tôi chắc chắn về một điều.
Rằng tôi sẽ có thể thay đổi Đoàn Kịch Tắc Kè.
“Tất nhiên rồi. Tôi cũng là một t·ên s·át n·hân thôi mà.”
Tôi đã c·ướp đi sinh mạng của quá nhiều người, và còn định g·iết nhiều hơn thế nữa.
Nhân tính đã chẳng còn có thể ràng buộc tôi nữa rồi.
“….”
Sếp gật đầu và chỉ về phía trước tôi.
Tôi hướng theo ánh nhìn của cô.
Những thành viên khác lọt vào tầm nhìn của tôi, họ trông hệt như tôi đã miêu tả.
Ghế màu Đỏ, Cheok Jungyeong.
Ghế màu Vàng, Jain.
Ghế màu Lam, Khalifa.
Ghế màu Lục, Jin Yohan.
Ghế màu Tím, Droon.
Ghế màu Chàm, Yoo Kyunghwan.
Ghế màu Bạc, Kaita.
Ghế màu Ngọc Lam, Setryn.
Ghế màu Nâu, Hirano Arashi.
Và cuối cùng… Ghế màu Trắng, Sếp.
Dù vận đồ đen từ đầu đến chân, Sếp lại là Ghế Trắng.
A, da cô đúng là trắng thật.
“Đã lâu rồi nhỉ–!”
Tiếng la của Cheok Jungyeong làm rung động khắp thành hang. Sếp nhìn tôi đầy xấu hổ.
“Lính mới, ta được nghe rằng hai người đã từng gặp nhau.”
“…Ừm, hắn ta đã cố g·iết tôi.”
“Ta biết. Ta đã la hắn một trận rồi.”
“Aha.”
“Huhuhuhu.” (tiếng cười)
Cheok Jungyeong cười nhe răng. Trông chẳng khác gì một con orge cả.
“Hắn cũng là một trong số chúng ta hả?”
Tôi vờ như không biết và hỏi.
“Đúng vậy.”
Sếp liếc lên tôi và trả lời.
“…Dù trông như vậy, nhưng hắn ta cũng không xấu xa lắm đâu.”
“Tôi hiểu mà, chỉ tội trông khá thộn.”
“Ồ, tên lính mới này có mắt nhìn người đấy.”
“Ngươi vừa nói gì cơ?”
Trước khi tôi nhận ra, những người khác đã đến gần hơn.
Sếp ho khan một cái, rồi bắt đầu màn giới thiệu của mình.
“Đây là thành viên mới nhất của chúng ta, Kim Hajin.”
Tôi đối mặt với chín người khác.
“Tôi biết, tôi đã thấy một vài video về cậu rồi. Cậu có Gift thú vị đấy.”
Setryn – Sát thủ Ai Cập nhìn tôi và mỉm cười.
“Tất nhiên, ta đã bảo rồi mà? Tên này thậm chí còn không nao núng chút nào khi đứng trước nắm đấm của ta! Uhahaha, hắn có gan đấy.”
Tràng cười khỏe khắn này thuộc về Cheok Jungyeong.
Sau đó, chín người với chín màu sắc lần lượt nhìn tôi. Thờ ơ, hứng thú, bất mãn đều có cả.
“Nghe nói cậu dùng súng nhỉ. Lấy nó ra đi!”
“Không, ném đồng xu lại đi xem nào!”
“Ném xu? Trò gì thế?”
Đứng trước những nhân vật mạnh mẽ như thế này… Tôi thấy mình như một con nai kẹt giữa bầy động vật hoang dã vậy…