Chương 142 : Sự thật (2)
“….”
Nhìn xuống Chae Nayun, Yoo Yeonha nghĩ vẩn vơ.
Chỉ mới năm ngoái thôi, cô còn chẳng thân với Chae Nayun lắm. Nếu không phải vì quan hệ giữa gia đình họ, có lẽ cả hai đã tuyệt giao luôn rồi.
Nhưng trước khi cô nhận ra, mọi thứ đã thay đổi…
Nhiều đến mức, con tim cô đau nhói khi nhìn thấy những gì mà Chae Nayun phải trải qua. Tất cả , tất cả chuyện này đều từ người đó. Mặc dù cô gần như chả biết gì về cậu ta hồi mới bắt đầu năm học, cậu đã đến và chiếm một vị trí quan trọng trong tim cô , và đã khiến cô đổi thay.
“…Mình sẽ trở lại sau.”
Yoo Yeonha vuốt mái tóc dài của Chae Nayun, thủ thỉ. Cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh dính lên tay mình, Yoo Yeonha quay đầu rời đi.
“Eh?”
Vừa đi ra hành lang, cô bắt gặp hai gương mặt quen thuộc.
Kim Suho và Rachel. Hai người đang ngó vào phòng của Kim Hajin như những chú sóc hiếu kì.
“Ah, Yeonha, Chae Nayun thế nào rồi? Cậu ấy ổn chứ?”
Kim Suho thấy cô và hỏi.
“Ừm.”
“Tốt quá. Cậu biết Hajin ở đâu không? Mình không thấy cậu ta trong phòng.”
“….”
Yoo Yeonha lặng lẽ lắc đầu.
“Mình không biết. Mình cũng chưa thấy cậu ấy.”
Đột nhiên, Rachel đối mắt và hồn nhiên nhìn cô chăm chú.
“Cậu thật sự không thấy Hajin à? Mình có chuyện cần nói với cậu ấy.”
“Không, xin lỗi nhé.”
“Ah….”
“Dù sao thì, mình phải đi đây.”
“Ừ, tạm biệt.”
Yoo Yeonha bước qua họ và rời khỏi bệnh viện. Ngồi lên chiếc limousine đã chuẩn bị từ trước, cô đi đến Khách sạn Bình Minh.
15 phút là đủ.
Chủ khách sạn có vẻ như đã biết cô sẽ tới, nên ra đợi sẵn ở cửa sau. Yoo Yeonha cho ông ta xem bức hình của Kim Hajin.
“Nếu cậu ta tới, mời vào. Đừng quên giữ bí mật với Cha tôi.”
“Vâng ạ.”
Chủ khách sạn nháy mắt. Có vẻ ông ta hiểu nhầm, nhưng Yoo Yeonha chẳng buồn sửa lại.
“Cũng có thể cậu ấy sẽ không tới.”
“Rồi, rồi, tôi đảm bảo không ai biết được đâu mà lo.”
“….”
Yoo Yeonha chép môi bất mãn, trước khi lên thang máy.
Ding–
Dừng lại ở tầng 88, căn hộ VIP hiện ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt Yoo Yeonha là một quầy bar được bày trí tinh tế.
“…Cậu ấy có uống được không nhỉ?”
Cô bỗng băn khoăn. Khả năng cao cậu ta sẽ không tới. Dù vậy, Yoo Yeonha sớm cân nhắc đến việc mở một chai. Vì cậu ta biết h·út t·huốc, đồ uống có cồn chắc chẳng phải vấn đề.
Yoo Yeonha tiến đến quầy trước và nhìn vào những loại rượu có sẵn.
Whiskey, brandy, vodka, scotch…
“Nhưng mình đâu biết uống rượu….”
Yoo Yeonha cực kỳ tự hào việc không hề biết uống rượu hay h·út t·huốc. Một phần lý do là bởi mẹ cô, Jin Yeojung, cực kỳ ghét đồ có cồn.
“Hmm….”
Tuy vậy, tất cả những điều đó chỉ càng khiến cô thêm tò mò. Băn khoăn về mùi vị của rượu, cô lấy đại một chai và mở ra.
Hít, hà. Cô cẩn trọng ngửi nó.
Ngay lập tức, mùi hương nồng nặc của cồn phả vào mũi cô.
“Uuk! Ọeeeee–!”
Cảm thấy buồn nôn, Yoo Yeonha lùi lại.
“Ọe, ọe… auu, c-cái gì thế này…
ọeee.”
“Cha uống này mỗi tối sao?” Yoo Yeonha bịt mũi . Bởi khứu giác nhạy bén của mình, rượu xộc vào mũi cô cay xè.
“Hmph, mình sẽ vứt hết đống này sau…”
Ngay khi đó.
–Thưa tiểu thư, người cô nhắc tới đã đến.
“!”
Yoo Yeonha nhanh chóng quay người. Cô bắt lấy chai rượu đang định vứt đi và đặt nó lên lại cái bàn gần đó ,trước khi lôi hai cái ly từ trong tủ ra.
“Đ-để cậu ta vào— kyak!”
Tuy nhiên, cô vấp phải đôi cao gót mình đang đi.
CLANG.
Crack.
Cùng với chiếc guốc, hai ly rượu không vỡ tan tành. Chai rượu rơi khỏi bàn, lao xuống đầu cô.
“….”
Đôi mắt của Yoo Yeonha khô khốc khi nhìn vào đống lộn xộn mà mình gây ra.
–Đã rõ, cậu ta vừa tiến vào.
“A, ch..ờ.”
Tuy nhiên, thanh máy đã lên rồi.
Tầng 1, tầng 2… tầng thứ 33. Cứ như thể nó đi với tốc độ ánh sáng vậy.
Yoo Yeonha lật đật giải phóng ma lực của mình.
**
“Lối này.”
“Cảm ơn.”
Đi theo chủ khách sạn, tôi đến trước cửa thang máy VIP. Bên trong cũng sang chảnh không kém căn phòng chủ tịch mà tôi từng sử dụng.
Thở sâu một cái, tôi tiến vào. Ông chủ khách sạn tốt bụng giải thích.
“Cậu không cần phải ấn nút gì đâu.”
“…Ah, vâng.”
“Cậu đã mang theo đủ những gì mình cần chưa? Nếu không….”
“Không.”
Tôi lắc đầu. Hiện tại tôi không có hứng nói chuyện phiếm.
Ông chủ khách sạn làm một biểu cảm gượng gạo và gãi gáy của mình.
“Được rồi, vậy tôi mong quý khách tận hưởng khoảng thời gian của bản thân.”
“Cảm ơn.”
Koong.
Cửa thang máy đóng lại.
Sau đó, nó đi lên với một tốc độ đáng sợ.
“G- Gì thế này?”
Ding–
Sau năm cái chớp mắt, tôi đã ở tầng 88. Cửa thang máy chậm rãi mở ra, mặc bộ não tôi tê cứng . Kìm nén trái tim đang đập loạn của mình, tôi bước qua cánh cửa.
“Hm?”
Căn tầng áp mái thật trống rỗng và im lặng. Nằm trước bức tường kính đang phô diễn ra toàn bộ khung cảnh Seoul ,là một bể bơi khổng lồ.
“C-Cậu đến rồi à.”
Một giọng nói chợt phát ra.
Tôi quay lại và thấy Yoo Yeonha.
“…?”
Tuy nhiên, có thứ gì đó hơi sai sai.
Đầu tiên, là chiếc ghế.
Có một chiếc giày cao gót bị gãy ở dưới ghế, còn Yoo Yeonha lại chân trần ngồi đó.
Tiếp theo là, cái bàn.
Có hai chiếc ly và một chai rượu trên bàn, nhưng một ly đã được đổ đầy sẵn.
Cuối cùng, là chính Yoo Yeonha.
Vì lý do nào đó, tóc của cô ướt nhẹp, còn má thì đỏ ửng.
Tôi không thể không hỏi .
“…Cậu vừa làm gì vậy?”
“….”
Yoo Yeonha quan sát thái độ của tôi một lúc.
“Erm….”
Sau khoảng 30 giây, cô làm một nụ cười thư giãn, lắc nhẹ chiếc ly của mình và đá đôi giày cao gót dưới ghế đi.
“N-Như cậu thấy đấy, tôi đã uống một chút.”
“…Cậu uống thứ đó á?”
“Ư-Ừ. Dù sao thì, ngồi xuống đi.”
Tôi vờ bơ đi những hành động kì quặc ấy và ngồi xuống đối diện với cô.
“Tôi không nghĩ là cậu sẽ tới đấy. Cứ nghĩ cậu cần ít nhất vài ngày để bình tâm lại cơ.”
“Tôi đã uống một vài loại thuốc bổ.”
“…Thuốc sao?”
Không biết bây giờ tôi tỉnh táo thế nào nữa hà …
[Kiên trì 7.207 (+1.200)]
Nhìn vào chỉ số kiên trì kia, có vẻ nó đã khuếch đại tới tận 8,4. Tôi đã dùng hiệu ứng dược phẩm “an thần” mà cơ thể đã ghi nhớ, rồi sử dụng Hệ thống Cường hóa Ngẫu nhiên để khuếch đại hiệu ứng tăng cường kiên trì bởi thuốc lá lên 40%.
Kết quả là… tôi tĩnh táo… đến điên rồ.
“Nhưng nó không kéo dài lâu đâu.”
“…Huu.”
Ngay lúc đó, Yoo Yeonha đã lau xong đôi cao gót của cô.
“Ừ thì, tôi đoan chắc nó cũng chẳng nghiêm trọng lắm.”
“Thế, sao cậu không đi giày thế?”
“Bởi vì đang ở trong nhà .”
Cô bắt chéo chân mình trong khi đưa ra một câu trả lời đã được chuẩn bị từ trước. Mặc dù cô trông rất xinh đẹp và đặc biệt quyến rũ trong tư thế này, chúng cũng chẳng thể lọt vào mắt tôi.
“….”
Tôi kiểm tra chai rượu trên bàn.
===
[Rượu Alcatraz] [Rượu]
–Nét đẹp của Cồn
*Giảm chỉ số “thông minh” 0.5~5 điểm tùy thuộc vào số lượng tiêu thụ.
*Tăng chỉ số “sức mạnh” và “thể lực” 3 điểm tùy thuộc vào số lượng tiêu thụ. Tuy nhiên, dùng quá mức sẽ khiến chúng bị trừ 6 điểm.
–Rượu quý
*Đủ sức khiến cả siêu nhân loại say.
*Không gây buồn nôn.
===
Một loại rượu với 64% cồn và 1% ma năng đặc. Nhìn là thấy nó có vẻ mạnh và đắt. Yoo Yeonha uống thứ này ư?
Tôi nhìn cô đầy nghi hoặc.
“Cậu muốn thử à? Hơi đắng đấy.”
“….”
Yoo Yeonha đưa cho tôi cái ly rỗng một cách tự nhiên. Tôi nhìn cái ly một lúc. Cảm thấy cần chút cồn, tôi bắt lấy nó. Yoo Yeonha cố gắng tỏ ra bình tĩnh trong khi rót rượu vào ly của tôi. “Cảm ơn. À mà, cậu có đá không?”
“…Đá?”
“Thôi, quên đi.”
Yoo Yeonha không chuẩn bị trước đá, nhưng giờ không phải là lúc để kén chọn.
Tôi một hơi nốc cạn ly rượu. Một cảm giác âm ỉ trôi qua cổ họng tôi ngay khi chất lỏng đắng ấy tiến vào. Tôi nhắm mắt, nghiến chặt răng và chịu đựng.
“Huu.”
Rồi, tôi mở mắt sau một cái thở dài. Thứ đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt sốc nặng của Yoo Yeonha.
“….”
“…Sao?”
“K-Không có gì. Tôi chỉ không nghĩ là cậu sẽ uống hết nó.”
Yoo Yeonha nhìn xuống cái ly trước mặt cô với một biểu cảm phức tạp. Sau khi lén nhìn tôi, cô chậm rãi cầm lấy cái ly. Tuy vậy, tôi cũng chẳng rảnh để mà lo cho cô. Nội việc sắp xếp để tiết lộ những gì đã xảy ra cũng đủ chiếm hết tâm trí của tôi rồi. Yoo Yeonha nhanh chóng nâng chiếc ly của mình lên. Sau nhiều lần ngập ngừng, cô đưa nó lên miệng.
Ực.
Cô suýt soát uống một ngụm.
“….”
Ực.
Ngước nhìn tôi, cô lại uống thêm một
chút nữa.
“Kuhum, ngon thật đấy. Khụ. A, tôi ho vì nó lạnh thôi đấy.”
“Hiểu luôn.”
“…Ừm, khụ, vậy, dù sao thì..”
Yoo Yeonha duỗi thẳng cổ mình và nhìn vào mắt tôi. Đôi gò má cô đã đỏ rực.
“Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.”
“Cứ tự nhiên. Tôi tới đây là để trả lời chúng.”
Tôi dựa mình vào ghế.
Sau một hồi cân nhắc, Yoo Yeonha đi thẳng vào chủ đề.
“…Cậu thật sự đã g·iết Chae Jinyoon ư?”
Tôi gật đầu.
Khuôn mặt của Yoo Yeonha tối sầm lại.
“Và lý do là… à thôi, tôi nghĩ là không nên hỏi. Chắc cậu cũng chẳng nói đâu.”
Yoo Yeonha cợt tôi trong khi đổi chân bắt chéo.
Tôi thở dài.
Cho đến giờ, tôi đã tự mình ngẫm lại về mọi thứ. Lúc đầu, tôi chỉ coi nó là nghĩa vụ của mình, rằng tôi sẽ phải tự gánh vác hết mọi trách nhiệm.
Nhưng giờ…
“Không, tôi sẽ nói cho cậu.”
“…Ừ?”
Yoo Yeonha trợn trừng mắt. Hẳn là cô phải sốc lắm, vì đồng tử của cô dãn ra trông thấy.
“T-Tại sao chứ?”
“Mm…?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Yoo Yeonha. Vì là người viết nên cô, tôi biết rõ cổ là một người như thế nào, từ cách cô sống đến cách cô sẽ đổi thay ra sao.
Tuy nhiên, tôi không đưa ra lựa chọn này chỉ bởi những hiểu biết nông cạn ấy.
Thái độ chân thành của Yoo Yeonha , việc cô ấy đối xử với tôi như một con người mới là thứ khiến tôi đi đến quyết định này.
Đó là thứ mà tôi đã quyết định tin vào.
“Tôi chỉ muốn cùng cậu đi tới tận cùng.”
“…Ừm?”
Yoo Yeonha choáng váng.
Như thể hồn đã lìa khỏi xác, cô chớp mắt liên tục và nhìn chằm chằm vào tôi.
Rồi, khi nhận ra ý của tôi, cô làm một biểu cảm phức tạp. Dù bối rối, nhưng khi nhớ ra thứ gì đó, khuôn mặt cô sớm trở nên buồn bã.
“Vậy–”
“…Nhưng, tôi có một vài điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Ừ.”
Tôi giơ ngón trỏ của mình lên.
“Đầu tiên, đừng hỏi gì hết. Chính xác hơn thì, đừng hỏi “tại sao” tôi tìm ra được. Tôi có thể kể cho cậu mọi thứ khác.”
Nghe vậy, Yoo Yeonha gật đầu mà không phàn nàn gì cả. Tôi giơ ngón thứ hai lên.
“Thứ hai, đừng kể cho ai hết. Kể cả Chae Nayun.”
“…Cái gì? Nhưng–”
“Tôi biết. Nhưng đã quá muộn rồi.”
Lý do tôi g·iết Chae Jinyoon. Kể cả nếu Chae Nayun tìm ra và hiểu được lý do tôi phải làm vậy, vẫn sẽ không có gì đổi thay cả.
“Bất kể lý do gì thì, tôi đã g·iết Chae Jinyoon rồi.”
“Nhưng mà vẫn…”
“Thêm nữa, có lẽ sẽ tốt hơn cho Chae Nayun nếu cô ấy không biết.”
Tôi nhớ đã viết một câu như thế này.
[Quá trình trưởng thành của Chae Nayun luôn chìm trong sự tức giận, mất mát và tuyệt vọng]
“Không, chắc chắn là sẽ tốt hơn đấy.”
Chae Nayun sẽ níu vào một thứ sau khi mất tất cả mọi thứ. Và đó chính là sự tức giận của cô hướng đến tôi. Kể cả nếu tôi kể cho cô nghe sự thật và cô ấy tin tôi, Chae Nayun sẽ chỉ vỡ tan.
Đứa trẻ trở thành anh hùng chỉ bởi lòng yêu quý người anh mình sẽ không thể chấp nhận được sự thật rằng người anh ấy lại là một con quỷ.
“Nó cũng sẽ tốt hơn cho cậu.”
“…Thế còn cậu thì sao?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi đứng hình, trước khi lắc đầu và cười gượng.
“Không sao đâu.”
“…Ý cậu là gì chứ.”
“Kệ đi. Giờ thì…”
Tôi lấy một hơi thở sâu.
Mình nên bắt đầu từ đâu nhỉ?
Bỗng nhiên, một nỗi ân hận trào lên trong tôi.
Nếu mình không g·iết Chae Jinyoon.
Nếu mình nghĩ về nó nhiều hơn,hoặc chỉ cần bàn bạc với một ai đó tin vào câu chuyện điên rồ của mình.
Liệu mọi thứ có lẽ đã tốt hơn chăng?
…Tuy vậy, hối hận đã là quá trễ.
“Tôi sẽ không nói lần thứ hai đâu, nên hãy nghe kĩ vào đấy.”
**
Cùng lúc đó, trong hang trú ẩn của Đoàn Kịch Tắc Kè – nơi mạng nhện giăng kín, Sếp đang nghĩ về tin nhắn kì lạ mà cô nhận được từ Kim Hajin.
[Tôi đã bị phát hiện.]
Ngay khi thấy điều này, cô đã lập tức triệu tập Đoàn Kịch Tắc Kè. Đúng hơn thì, là những người có dính dáng đến vụ m·ưu s·át Chae Jinyoon.
“Mm… hẳn phải là Yoo Jinhyuk. Có vẻ như hắn ta cũng đã cải thiện bản thân.”
Jain nói.
Tuy vậy, Sếp vẫn chỉ giữ im lặng.
Khalifa tháo chiếc kính râm của mình ra và ngờ vực nhìn Jain.
“Gì chứ? Không phải đúng rồi sao? Mọi người đều biết là Chae Joochul đã gọi cho tên Yoo Jinhyuk đó … a, có lẽ để hắn sống là một sai lầm chăng?”
“….”
“Sếp à?”
Bị khó chịu bởi những lời nói không ngớt, Sếp lườm Jain. Tuy vậy, Jain ung dung đáp trả lại cái nhìn của cô và cười.
“Sếp này, mọi thứ đã trở nên như thế này rồi, chúng ta có nên hoàn tất nốt việc trả thù không đây~?”
“….”
“Yoo Jinhyuk đã giúp chúng ta rất nhiều, nhưng…”
“Câm.”
Sếp ngắt lời Jain.
Ả ta chỉ nhún vai mà không phàn nàn gì.
“Được rồi, mọi chuyện giờ vẫn chưa đến nỗi, vì có vẻ tên Chae Joochul vẫn chưa hay tin.”
“Ta sẽ đưa ra lựa chọn sau khi nghe ý kiến từ Kim Hajin . Vậy nên, Jain…”
Ma lực của Sếp trào ra từ mọi hướng.
Một áp lực kinh hồn lao đến Jain.
“Rọ cái mõm ấy lại cho tới lúc ấy thì hơn.”
**
…Tôi đã nói cho cô ấy nghe sự thật.
Khái niệm về “quỷ dữ” và “hạt giống”, thứ mang lại sự sống cho quỷ; và rằng Hạt giống Ác Quỷ ấy đang bị kẹt bên trong đầu Chae Jinyoon.
Bởi không có cách nào chữa khỏi cho anh ấy ( dù tôi đã thử mọi cách, và sử dụng cả Chân Thư đi nữa), nên tôi phải g·iết anh.
“….”
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Yoo Yeonha chỉ im lặng.
Tôi nhấc ly của mình lên.
Tuy nhiên, chẳng có gì trong nó cả. Bởi vì tôi cứ liên tục uống trong lúc nói, chai rượu cô chuẩn bị giờ đã rỗng không.
“Đ-Điều đó…”
Sau khi không nói gì trong khoảng 10 phút, Yoo Yeonha cuối cùng cũng cất lời.
“Cậu muốn tôi tin nó ư?”
“….”
Tôi lắc đầu.
Tôi không ngây thơ đến thế. Sau tất cả, tôi chẳng có chứng cớ gì hết.
“Nếu cậu không thể tin , thì đừng cố ép bản thân. Chỉ cần đừng phủ nhận nó thôi.”
Nghe vậy, Yoo Yeonha lặng lẽ cúi đầu.
“Haaa….”
Một tiếng thở dài vang lên. Yoo Yeonha xoa cằm ,đắm chìm trong suy nghĩ. Như thể là chưa đủ, cô bắt đầu vò tóc mình.
Tik, tok.
Sau khoảng 15 phút…
“A!”
Yoo Yeonha bỗng bật dậy. Và bước đến thang máy.
“A, này, cậu đi đâu đấy?”
“Tới nơi của Chú tôi.”
“…Chú?”
“Ừ, chú ấy là người nói với tôi về hình xăm của cậu.”
“…Ah.”
Vậy ra Yoo Jinhyuk là người tìm ra Dấu Thánh ư?
Tôi đã nghĩ ông ta sẽ không đời nào phát hiện ra được. Có phải do Gift của ổng đã thức tỉnh lần thứ hai không nhỉ?
“Huu….”
Tôi bóp gáy mình. Đây chính là lý do tôi không muốn tiếp tục dựa dẫm
vào mạch truyện chính.
“Tôi không nghĩ Yoo Jinhyuk biết những gì tôi vừa kể cậu. Vậy nên nói chuyện với chú ấy hẳn không giúp gì–”
“Làm sao cậu biết được điều đó mà không cần nói với chú ấy?”
“….”
“Dù sao thì, tối này tôi sẽ không về đâu, vậy nên đừng đợi. Còn nữa… nếu cậu có bất cứ suy nghĩ bất chính nào vì chúng ta đang ở trong khách sạn, đặt nó sang một bên luôn đi.”
“Tôi đâu có điên thế đâu.”
Yoo Yeonha mỉm cười, cánh cửa thang máy đóng sập lại…
Trước khi lại mở ngay ra sau đó.
Tôi tò mò nhìn Yoo Yeonha.
“Mà đừng hiểu lầm nhé.”
Qua cánh cửa, tôi thấy một nụ cười nhẹ.
“Tôi tới chỗ chú không phải vì không muốn tin cậu, mà bởi …tôi thực sự muốn tin cậu.”