Chương 138: Biến cố cuối cùng (1)
Beep, beep, beep.
Nhập mật khẩu tôi bước vào. Băn khoăn vì chẳng thấy Evandel ra chào như thường lệ, tôi chợt nghe tiếng nô đùa của hai đứa trẻ.
Khi bước vào trong, khó xử vì không biết mình đã làm gì nên nỗi.
‘Con bé giận mình về trễ sao?’ Tôi tự hỏi, trước khi thấy Evandel đứng cạnh một cô bé lạ lẫm .
“Hajin~”
Trông thấy tôi, Evandel vẫy tay và nở nụ cười rạng rỡ . Tò mò, tôi nhìn tới nhìn lui giữa Evandel và cô gái nhỏ bên cạnh con bé. Đứa trẻ chào .
“Con chào chú.”
“Uh… chào.”
Tôi chào lại và ngoái Evandel chờ lời giải thích.
Evandel mỉm cười và giới thiệu.
“ Cậu ấy là bạn con ~
“Con là Yun Haeyeon.”
Hai đứa trẻ cúi gập người chào, làm tôi không khỏi nở nụ cười vì cử chỉ dễ thương của bọn chúng.
“C-chào con. Con hẳn là cô bạn Evandel hay kể chú, nhỉ?”
“Un! Haeyeon nói rằng ba mẹ cậu ấy sẽ phải làm việc cả đêm nay, nên con đã mời cậu ấy đến nhà mình ăn đó !”
“Thế à? Vậy các con đặt món chưa?”
“Mình để cậu chọn đấy, Haeyeon!”
“Cậu ấy chọn sao?”
Evandel cười khúc khích tinh nghịch trong khi cô bạn gãi gãi má, mắt nai tơ gầm mặt nhìn đất.
“Yep, Haeyeon nói bạn ấy chưa bao giờ gọi món.”
“Oh…”
Đối với một đứa trẻ thì thứ gì cũng khó cả. Giờ nghĩ lại, hồi còn là cậu nhóc 5 tuổi tôi cũng chẳng biết gọi món.
“Nhưng đừng gọi. Vì hôm nay bạn con đến chơi, chú sẽ nấu bữa tối.”
“Wow, thiệt hông?!”
Khuôn mặt Evandel trở nên rạng rỡ.
Nấu ăn là một trong những kỹ năng tôi thu nhặt được cùng với Khéo léo. Chỉ cần biết công thức, tôi có thể bắt chước gần như y chang các siêu đầu bếp trên TV. Evandel đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tôi thể hiện với con bé.
“Được rồi, chờ chút nhé.”
Tôi mở tủ lạnh ra. Hùm… Trong này cứ như kho lạnh của siêu thị ấy.
“Các con muốn ăn gì nào?”
“Con_”
“Chú đang hỏi Haeyeon.”
“…”
Ưu tiên khách trước mà.
Evandel bĩu môi, nhưng lại cười toe khi được tôi xoa đầu.
“Con… ăn gì cũng được ạ….”
“Thịt nướng !”
Mắt Evandel sáng lên lấp lánh.
“Haeyeon, con có ăn được thịt nướng không?”
“Dạ có.”
“Được rồi.”
Tôi lấy ra 4 miếng thịt thăng và chút gia vị.
3 miếng là cho Evandel, còn lại thì cho Hayeon với Hayang.
“Con có thể xem chú nấu không?”
‘Chắc rồi.”
Tôi bắt đầu nấu ăn dưới ánh nhìn tò mò của hai đứa trẻ.
Tak, tak, tak_ Trước tiên, tôi nhanh chóng thái một vài trái ớt sừng và hành tây.
Chwiik_ Theo công thức của các đầu bếp nhà hàng 3* Michelin, tôi làm phần nước sốt thịt.
Tzzz-Sau khi đã trang trí những miếng thịt trên dĩa, tôi rưới nước sốt bò lên trên và bày món ăn ra trước những cặp mắt háu đói của hai đứa trẻ và con mèo.
“Của các con đây.”
“Whoa~”
Trong khi Evandel và Haeyeon nhìn hau háu và miếng thịt nướng, tôi kiểm tra smartwatch của mình.
[Cảm giác thỏa mãn và hiệu ứng giảm mệt mỏi đã thấm sâu vào món ngon bạn nấu]
[8:52 P.M.]
Gần đến 9 giờ, lúc cuộc hẹn của tôi bắt đầu rồi.
“Được rồi, chú có chuyện phải ra ngoài chút. Chờ 5 phút cho miếng thịt nguội rồi mới ăn nhé.”
“Un!”
“Cảm ơn chú vì đã nấu ăn cho tụi con.”
Bỏ lại hai đứa trẻ đang háo hức chờ ăn, tôi rời đi và đến một công viên gần đó.
Trong khi chờ, tôi kiểm tra món đồ mà mình thu được hôm nay.
===
[Vòng bảo vệ cổ tay của Xạ thủ Ai Cập Cổ đại]
[Cổ vật] [Thuộc tính :Cát]
[Lượng ma năng đã lưu trữ: 3000/3000]
—Sự thành thạo của xạ thủ cổ đại.
*Tăng cường độ thành của bạn với cung.
—-Phước lành từ Sa mạc
*Cho phép bạn niệm phép Lá Chắn Cát sử dụng lượng ma năng lưu trữ.
===
Cung thần Horus và vòng bảo vệ cổ tay xạ thủ Ai Cập Cổ đại. Hai món đồ này, thứ tôi gọi là set trang bị Ai cập sẽ còn xài tốt ít nhất là đến giữa chuyện.
“Hừm….”
Khi giờ đã sở hữu một cây cung xịn, tôi không khỏi ngần ngừ việc chọn lựa giữa cung với súng. Thế này thì …thật khó. Tôi chẳng tài nào biết được thứ nào là tốt hơn nữa.
Khẩu súng của tôi đâu phải là đồ tầm thường . Vì là v·ũ k·hí chính tôi đã đính thêm vào khẩu Đại Bàng Sa Mạc một đống những tính năng.
Thứ nhất, cứ mỗi lần tôi g·iết một con quái trong một đòn là nó lại tăng sát thương. Chỉ cần thứ này thôi đã khiến khẩu súng của tôi mạnh gấp 2.2 lần các khẩu súng cùng loại rồi.
Thế nhưng đâu đã hết.
Chế độ súng săn, súng ngắm phản vật chất, súng trường xung kích, và cả súng máy hạng nặng nữa. Với khả năng thay đổi cách thức hoạt động của khẩu Đại bàng sa mạc, tôi có thể trở nên ‘sát thương’ trong mọi hoàn cảnh. Có lẽ nhược điểm duy nhất là Aether phải hợp nhất với khẩu súng thì mới thay đổi kết cấu được, nên tôi không còn được Aether phòng vệ nữa.
“Nếu mình sử dụng cung là con át chủ bài thì…”
Có lẽ đó là lựa chọn đúng đắn.
Tôi nhìn chằm chặp vào chiếc cung màu cát, thử đính Aether lên nó. Ngay tức thì, chiếc cung biến đổi trở nên hiện đại và thanh nhã hơn.
“Có phải là do lòng tham Quyến rũ không nhỉ? Nó toàn làm mấy trò thế này.”
Kể từ khi Lòng tham Quyến rũ được thêm vào Aether, ngay cả các khẩu súng của tôi cũng thay hình đổi dạng. Chẳng biết phải tả thế nào cho phải, nhưng… nói sao nhỉ… chúng nó đều trở nên thanh lịch và đẹp hơn.
“Cậu vừa mới kiếm được v·ũ k·hí mới à?”
Sau khoảng 10 phút người tôi đang chờ cuối cùng cũng tới.
Sếp vừa tiến tới vừa mỉm cười rạng rỡ.
“Cậu đã dự đoán đúng. Thánh Ân của Tạo Hóa đã thất bại trong việc chinh phục tòa tháp. Một cách tồi tệ nữa cơ.”
“…Cô, vui chứ?”
“Chắc rồi, haha.”
Cổ phiếu Thánh Ân của Tạo Hóa đã bay mất 30% giá trị chỉ trong 4 ngày. Ngày đầu nó đã tụt lút, và vẫn tiếp tục giảm đến nay.
“Thế, cậu có đề nghị gì nào?”
“Cô có chấp nhận không?”
“Còn tùy độ khả thi .”
Để trao đổi với thông tin chứng khoán mà tôi đã cho Sếp, tôi đề nghị cô ấy giúp mình trong vụ việc sắp tới.
“Cô đã bao giờ nghe về Cộng đồng Hắc Nguyệt chưa?”
Cộng đồng Hắc Nguyệt sẽ thâm nhập vào Cube trong hồi này. Đây cũng là lần đầu tiên Lancaster thực sự động thủ- cả hai thông tin trên đều đã được Chân thư xác thực.
“Cộng đồng Hắc Nguyệt sao? Làm sao cậu biết về nó?”
Sếp chau mày ngờ vực.
“Ừm, thì là…”
Tôi gãi gãi cổ và ngập ngừng nói.
Chẳng còn lựa chọn nào khác cả. Tên đồng tác giả kia thế nào cũng sẽ khiến vụ việc sắp tới càng trở nên hỗn độn. Nên… cũng là lẽ đương nhiên nếu tôi tìm một hay hai đồng minh để chống lưng cho mình.
“Ở trong kì thì cuối kỳ vừa rồi chúng đã cố g·iết tôi.”
“…Gì chứ?”
Mặt sếp nhăn nhúm lại đáng sợ.
Không hổ danh là Yasha, cô ấy rất trân trọng đồng đội của mình. Một niềm tự hào trào lên trong tôi.
**
Ngày 1 tháng 5.
Lớp học hôm nay vẫn chưa bắt đầu, và tôi đang nhìn chằm chằm vào mẫu đơn xin nghỉ . Nhìn dòng “lý do nghỉ học” tôi băn khoăn không biết nên điền gì vào.
Sau một hồi đấu tranh, tôi đặt bút và viết đúng hai chữ–[Đổi nghề] rồi niêm tập hồ sơ lại.
“Buổi sáng tốt lành! Hôm nay tôi sẽ chọn đội ngẫu nhiên. Nhớ kỹ, một đội chỉ gồm có hai người thôi.”
Lớp học thường ngày đầu buổi sáng chẳng khác gì dạo chơi công viên. Khóa huấn luyện ngày hôm nay là Hầm Ngục thực tế ảo. Nó giống Thử thách Hầm ngục giả năm ngoái, trừ việc thứ này được chính phủ đầu tư và được thực hiện trong thế giới ảo.
“Đội 6. Yoo Yeonha và Kim Hajin.”
Yoo Yeonha người đang ngồi trước chiếc capsule thực tế ảo bỗng giật nảy mình.
Quay đầu lại như rối đứt dây, ánh mắt của cổ chạm tôi. Khi tôi mỉm cười lại Yoo thở dài thườn thượt.
“Nào nào, ngồi chụm lại với đồng đội của các trò đi.”
Yoo Yeonha chầm chậm bước đến và ngồi cạnh tôi.
“…Chào.”
“Này.”
“Được rồi, nghe đây! Hiệu ứng hình ảnh của cái hầm ngục này còn thực tế hơn là đồ thật nữa đó, nên cẩn thận hết mức nhé! Giờ thì~ các trò hãy đội mũ vào ! “
Sau màn dạo đầu đầy nhiệt huyết của ông thầy, tôi đội chiếc mũ của mình lên. Một khung cảnh mờ nhạt mở rộng ra trước tầm mắt tôi.
—Wow. Cứ y như mình đang ở trong quán LAN café vậy.
Tôi lẩm bẩm.
“….”
Không thấy Yoo Yeonha động tĩnh gì, tôi cởi mũ ra và nhìn cô ấy- người lúc giờ còn chưa đăng nhập vào.
Chau mày chăm chú cô ấy đang nhìn chầm chập vào cánh tay phải của tôi.
Tôi liền búng trán cổ.
“Ak.”
“…Ak sao? Cậu đang làm gì thế hử?”
“K-Không có gì. Bắt đầu thôi.”
Yoo Yeonha đội chiếc mũ của mình lên đi rón rén bên cạnh tôi. ‘Lại bày trò …’ Nghĩ đến mấy trò quậy phá của cổ, tôi liền tản lờ và đội mũ lên.
Chúng tôi được dịch chuyển đến một hang động khổng lồ.
__Chúng ta đi đâu đây?
___Cứ đi thẳng.
___Okay… kayak!
[Một con dơi khổng lồ đã xuất hiện!]
___Sao cậu lại sợ dăm ba con này chứ nhỉ… oh, cậu ghét những thứ đáng sợ.
Từ ma quỷ cho đến những sinh vật hay nhảy ra hù dọa, Yoo Yeonha ghét tất thảy những thứ như vậy.
___…K-không. Mình đâu có.
—Mà này, chúng ta g·iết nó sao?
___…Tấn công tai nó.
Yoo Yeonha thì thầm. Tôi làm như cô ấy bảo. Hai phát súng đều vào lỗ tai khiến nó c·hết ngay lập tức.
—Con kế tiếp là thây ma, điểm yếu?
__Đầu.
__Ok.
Thuận buồm xuôi gió, chúng tôi nhanh chóng đến cuối Hầm ngục. Thứ đáng nhẽ phải tốn đến nửa tiếng thì chỉ tốn chúng tôi 20 phút để hoàn thành.
“…Um”
“Hửm?”
Yoo Yeonha dè dặt hỏi.
“Mình… mình nghe nói cậu chuẩn bị nghỉ học.”
“… Chae Nayun đã nói cậu à ? ”
Yoo Yeonha gật đầu.
“Cô ấy lắm chuyện th…”
“Cô ấy đã khóc.”
“Gì cơ?”
Giọng của Yoo Yeonha trở nên nặng trĩu.
“Cô ấy đã khóc sao?”
“Đúng thế, cổ không muốn cậu rời đi.”
“Uh….”
Trong khi còn đang lựa lời, tôi bỗng cảm thấy một ánh nhìn kỳ lạ nhằm vào mình. Ngay tức thì, tôi quay qua.
…và bắt gặp ánh mắt của Rachel.
Dẫu vậy, cô ấy nhanh chóng quay mặt đi. Có lẽ cổ đã nghe lỏm được câu chuyện chúng tôi đang nói.
“…dù gì thì gì, mình chẳng có quyền can thiệp vào chuyện này. Mình tin rằng cậu sẽ xử lý mọi thứ ổn thỏa.”
Yoo Yeonha lẩm bẩm và đứng dậy.
“Đội 6 đã hoàn thành.”
**
Sau tiết học buổi sáng là giờ ăn trưa.
Tôi đến quầy tự phục vụ của Cube để ăn một mình.
Dẫu vậy, có lẽ Rachel cũng ăn ở đây. Nhưng vì có cô đặc vụ giả trang làm học viên đứng cạnh cổ, chúng tôi chỉ chào nhau qua ánh mắt .
“Tôi muốn phần đặc biệt.”
“Được rồi~”
Khi đang ngồi ăn, một ai đó bỗng tới ngồi kế bên tôi.
Chae Nayun.
“C-chào.”
Nhìn cô ấy vẫy tay một cách kỳ quặc, tôi lướt qua dĩa đồ ăn của cổ và hỏi.
“Cậu ăn được ở đây sao?”
“Đ-Đương nhiên rồi.”
Chae Nayun dũng cảm bỏ một miếng xúc xích vào miệng.
Nom…nom…
Dẫu vậy, tốc độ hàm nhai của cổ chỉ giảm theo thời gian.
“Vậy, um… bao giờ cậu rời đi?”
Cổ hỏi trong khi thức ăn còn nhồm nhoàm trong miệng- thứ cô có lẽ chẳng dám nuốt.
“Tuần này.”
Kuhuk.
Ho lớn, cô mém nữa là phun ra chỗ thức ăn trong miệng mình. May thay, cô kịp nuốt nó trước khi bất cứ chuyện gì sẽ khiến cô hối hận diễn ra.
Chae Nayun buồn bã nhìn xuống chiếc dĩa của mình, rồi xiết chặt tay và giọng nó xuống bàn.
“Này.”
“…Gì?”
“Cậu có thể nào không đi không?”
Tôi chỉ có thể lắc đầu đáp lại.
“Ah, okay tốt thôi, nếu cậu phải đi thì mình nên, mình có thể, … có thể thay bạn trai mới vậy.”
Cô ấy lẩm bẩm trong khi lườm tôi.
“Yeah, cứ thế triển .”
“…Mình chỉ đùa thôi. Mình sẽ không hẹn hò với ai khác cả.”
“Không, cậu nên làm thế.”
Gần như ngay tức thời, Chae cau rịt lông mày lại.
Dẫu thế, tôi nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình trước khi rời đi. Chae Nayun đuổi theo tôi.
Sau khi trả lại dĩa, tôi rời quán phục vụ tự động và đến một công viên gần đó-nơi sẽ diễn ra trận tái chiến của tôi và Chae Nayun.
“Uuuu, càng nghĩ mình càng thấy bực! Cậu không biết lịch thiệp là gì à? Sao cậu không ăn nói nhẹ nhàng hơn được nhỉ?”
“…Gì chứ?”
“Ý mình là, Chẳng phải cậu thích mình trước sao?!”
“Cậu đang nói về cái vẹo gì t…”
Shoooong—-
Giữa cuộc trò chuyện đầy hiểu lầm của chúng tôi, một làn sóng ma thuật kì lạ bỗng quét qua.
Tôi ngay lập tức đứng hình. Một khí sắc sắc cạnh nhưng nhẹ nhàng đang quay quần trên nền đất. Còn trong không trung là một sức mạnh ma thuật đáng sợ như muốn can thiệp vào cốt lõi của cả hành tinh này vậy.
Chae Nayun và tôi quay qua nhìn nhau.
“Này, thứ gì thế?”
Chae Nayun hỏi .Tôi nhẹ nhàng thở một hơi dài. Vì không đủ năng lượng từ dấu thánh tôi đã không biết được đích xác ngày nào ‘nó’ xảy ra.
… Cuối cùng thì, lại là hôm nay cơ chứ.
“Có lẽ là một hiện tượng ma thuật.”
Những gì đang xảy ra đây là một hiện tượng ma thuật cực kỳ hiếm gặp. Một t·hảm h·ọa ma thuật tự nhiên chỉ xảy ra khi loài rồng sống sâu trong lòng biển đông chạm với dòng ma thuật huyết mạch của đại dương. Dù hiện tượng này hy hữu lắm mới xảy ra sự việc lần này có sự nhúng tay của bọn Ma nhân.
“Hiện tượng ma thuật sao? Ah, này, nhìn bên này nè.”
Chae Nayun chỉ .
Khung cảnh của Cube đang biến đổi.
Lá xanh ngay lập tức thay màu, và làn gió mát mẻ chợt trở nên nóng khô. Hơn nữa, những tòa nhà hiện đại bậc nhất của Cube nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại độc một kiến trúc đổ nát và khu rừng gỗ.
“Theo mình.”
“O-okay. Ah, tay cậu…”
Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy và nhanh chóng chạy vào tòa nhà đổ nát duy nhất giữa lòng Cube.
“C-chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Đừng thả tay ra!”
Vì cổ cứ vùng vằng mãi, khiến tôi phải hét toáng lên.
“M-mình xin lỗi, nhưng cậu phải giải thích chuyện gì đang xảy ra đã chứ…”
“Không gian đang bị bóp méo.”
“Gì chứ?”
“Chúng ta đã học ở trên lớp rồi đúng chứ? Đây là hiện tượng gương vỡ.”
Hiện tượng gương vỡ. Một hiện tượng ma thuật mà ở đó không gian bị cắt xẻ như một tấm gương vỡ.
Hiện tượng này là thứ tôi đã tạo ra nhờ kết hợp vài học thuyết lý thú tôi nghe được đâu đó. Lý thuyết mà nói, hiện tượng này là một dạng lá chắn được tạo ra khi một con rồng tiếp xúc với những đám mây ma năng bốc lên từ dòng đối lưu.
Để có thể tìm được vật chủ nhằm triệu hồi Quỷ, bọn ma nhân đã chọc tức một con rồng và đột nhập vào Cube.
Vì cuộc đột kích này đã được bọn chúng lên kế hoạch rất tỉ mỉ, nên dù có muốn bỏ qua việc trưởng thành của Kim Suho và Shin Jonghak mà cắt bỏ trải nghiệm này; thứ cần phải g·iết lại là một con rồng, thứ không đời nào tôi làm được.
“Gì chứ? Thế …”
“Không gian có lẽ sẽ bị chia ra bất cứ lúc nào, nên hãy cẩn thận. Thấy tòa nhà kia chứ? Chúng ta cần đến đó càng nhanh càng tốt….uk!”
Không gian lại bị chia cắt một lần nữa.
Khung cảnh ngay lập tức biến đổi, và tôi buộc phải thả tay Chae Nayun ra.
Thế giới giờ đây không thể phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm nữa.
Máu. Mùi của máu tràn ngập trong không khí.
Quay người tìm nơi mùi hương xuất phát, tôi phi thẳng đến.
Ngay khi phát hiện ra nơi bắt nguồn của mùi hương này, tôi hét lớn:
“NÀY!”
12 cặp mắt đổ dồn vào tôi.
Ở đó, Rachel đang bị vây quanh bởi tầm 10 tên Ma nhân.
“…Hajin-ssi!”
Tuy mùi máu vẫn bay nồng nặc trong không trung, khuôn mặt của Rachel trở nên rạng rỡ hơn đôi chút. Trước tiên, tôi lướt qua tình trạng của cổ. Ơn trời, mùi máu đó không phải từ cô mà từ bọn ma nhân bị Rachel chém.
“Oh~? Thật tình cờ làm sao~ chúng ta lại gặp nhau lần nữa. Cũng lâu rồi nhỉ?”
Một gã trông quen quen vỗ tay của mình và xuất đầu lộ diện.
Tôi biết rất rõ hắn ta .
Heuk Jeon, tên sát thủ đã can thiệp vào kỳ kiểm tra cuối kỳ.
“Đúng thế, cũng lâu rồi nhỉ?”
Đúng như dự đoán, Lancaster và Cộng đồng Hắc Nguyệt dính dáng đến vụ này.
“Đúng, đúng thế, lâu lắm lắm rồi cơ.”
Heuk Jeon bộ lộ một sát khí đáng sợ và xòe đám dao găm của hắn ra như nang quạt.
Dẫu vậy, tôi chỉ nghiêng đầu.
Hắn chưa nghe tin hay sao?
“Hajin-ssi, cậu chạy đi. Bọn chúng đông quá, nên hai bọn mình không đủ sức đâu. Mình sẽ cố câu giờ, nên cậu nên đi gọi thêm viện binh đi—“
Tản lờ Rachel, người đang h·ình s·ự nói, tôi đối mắt với Heuk Jeon.
“Kim Hajin hỡi Kim Hajin hời. Từ ngày mày sỉ nhục tao, tao đã chờ đến ngày này…”
“…Ông chưa hay tin sao?”
“…Tin gì?”
Tôi chỉ tay vào cái bộ đàm dắt trên thắt lưng hắn. Bọn ma nhân t·ấn c·ông Cube đều mang bộ đàm khi làm việc trong nơi không gian bị bóp méo như thế này.
Dẫu vậy, tôi cũng thế thôi.
“Chờ tí nhé.”
Sử dụng công cụ ma thuật đã chuẩn bị từ trước tôi gửi Sếp một tin nhắn.
(Sếp, bọn chúng lại làm phiền tôi nữa rồi…)
Công cụ này hoạt động giống những lá thư ma thuật mà môn phái của Yoo Sihyuk dùng.
“Mày làm gì thế? Tao khuyên mày nên rút liền v·ũ k·hí ra… ”
Ngay lúc đó.
—Heuk Jeon! Đ!ch con m* mày, đang đâu đó thằng cờ hó?
Từ bộ đàm của tên Heuk Jeon bay ra đủ thứ lời lẽ khó nghe, khiến hắn và đồng bọn đệt mặt ra.
“Ể? Em đang giữa nhiệm v—”
—Mẹo gì? Con đ* m* mày, tao đã nói mày là không được làm bậy rồi mà!
Chảy mồ hôi hột, Heuk Jeon giảm âm lượng bộ đàm của hắn, rõ ràng hắn sĩ lắm.
“…Um Hwarang-nim. Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với Lancaster cái đã.”
—- Mày nghĩ tao quan tâm đến cái con c*c về Lancaster giờ à!? Người đó vừa mới liên hệ với tao . Nếu có mệnh hệ gì, tao sẽ đích thân phanh thay mày ra đấy thằng cờ hó!
Giọng nói từ trong bộ đàm tắt vụt . Trước khi…
—Tao không giỡn chơi với mày đâu con ạ . Tao, đích thân tao sẽ phanh thây mày ra đấy! Tao sẽ cắt phăng chân tay mày và liệng cái xác còn lại vào con quái vật mạnh nhất tao tìm được!!
.. quay trở lại và đưa lời cảnh báo cuối cùng.
Heuk Jeon nhìn chầm chầm vào bộ đàm của hắn, rồi dắt lại vào thắt lưng bằng đôi bàn tay run rẩy .Mồ hôi đầm đìa, hắn dè dặt hỏi.
“Um, Kim Kim Hajin-ssi? L-Liệu cậu có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra không?”
Tôi chẳng biết là hắn đang sốc, hay bẩm sinh lẹo lưỡi rồi nữa.
“Hừm, chỉ cần biết thế này. Tôi kiếm tiền từ việc đầu tư chứng khoán. Một trong những khách hàng của tôi hình như biết ông. Thế là tôi đã xin họ một đặc ân. Ai mà biết khách hàng của tôi lại quan hệ ‘khăn khít’ với ông vậy cơ chứ?”
“…”
Heuk Jeon nhìn cứ như gã mất hồn. Bộ mặt hắn như muốn hét toáng lên ‘CHỈ VÌ CHỨNG KHOÁN MÀ MỘT CON CHÓ SAO CÒN ĐƯỢC XỬ TỐT HƠN MÌNH SAO!!??’ nhưng xét cá tính của sếp thì, đó là một lý do khá ổn.
“Thế, ông còn chờ gì nữa?”
Tôi chỉ vào một tảng đá gần đó- một nơi hoàn hảo để rạp mình quỳ xuống .
“Nếu tôi mà là ông, đầu tôi giờ đã hôn đất lâu rồi.”