Chương 136: Từ biệt (3)
“…Haa.”
Sau khi gượng thở hắt ra một hơi, Yoo Yeonha ngẩng đầu lên. Kim Hajin vẫn đang nằm trên giường bệnh. Trong mắt cô, chiếc giường cậu nằm tựa như có một cơn rung chấn quét qua vậy.
Cô cắn môi.
Không, không thể nào.
Chắc chắn là mình đã lầm.
Chắc chắn thế.
Yoo Yeonha giơ chiếc smartwatch lên với đôi bàn tay run rẩy.
Một bức hình xăm xuất hiện trên màn hình chiếc smartwatch. Nó trông chính xác như cái nằm trên cẳng tay cậu ta.
Một cơn sốc không thể tả như muốn nhấn chìm cô.
“Uuuu…..”
“Hiik!”
Kim Hajin động cựa thân thể. Trong khoảnh khắc đó , cơ thể Yoo Yeonha đã run lẩy bẩy.
Cậu chầm chậm mở mắt ra. Thẫn thờ nhìn trần nhà một chốc, cậu từ từ quay đầu sang một bên. Chỉ như thế, họ chạm mắt nhau.
“Yoo Yeonha?”
Kim Hajin hỏi.
Yoo Yeonha nuốt nước bọt và cố lắm mới nói được.
“…C, ch, chào.”
“Gì thế?”
“C-Cậu, cậu thấy thế nào?”
“…Tốt, chắc thế?”
Kim Hajin nhìn vào cô. Chỉ việc này thôi đã khiến cô không thể nào giữ được nhịp thở của chính mình nữa.
Dẫu vậy, cô quyết không chịu buông xuôi. ‘Đây là lúc mình cần bình tĩnh và kiên quyết’ Cô tự nhủ.
Trước tiên, cô lấy lại nhịp thở.
Dù đã nghẹn thở một lúc, một luồng không khí vẫn ùa vào não bộ của cô khiến tầm nhìn và dòng suy nghĩ rõ ràng trở lại.
“Huu….”
Bình tĩnh nào tôi ơi. Chưa có gì là chắc chắn cả.
Có lẽ mọi thứ chỉ đều là hiểu lầm thôi.
Có lẽ đó là sai lầm của Yoo Jinhyuk , hoặc một người nào đó đang cố đẩy trách nhiệm chuyện này lên cậu ta.
Còn giờ, chẳng có chuyện gì là chắc chắn trăm phần trăm cả.
“Ờ mà, Chae Nayun sao rồi?”
Kim Hajin vội vàng hỏi. Cậu ta đang thật lòng lo lắng cho Chae Nayun. Nhưng dẫu vậy, sự chân thành ấy lại càng khiến Yoo Yeonha thêm băn khoăn.
“Chae Nayun, ổn. Ừ, mình, mình có việc ,… phải đi rồi.”
Yoo Yeonha nhanh chóng quay người lại và rời đi, để lại đằng sau Kim Hajin đang nhìn cô bằng ánh mắt bối rối.
Dù Yoo Yeonha hiện không thể đánh giá hay suy nghĩ gì cho hợp lý, cô vẫn biết mình phải làm gì.
Yoo Yeonha nhắn tin cho guild thông tin của mình.
[Bệnh viện nghỉ dưỡng Gangnam. Tên bệnh nhân, Kim Hajin.]
Vì đầu óc cô đang quay cuồng, thật khó để có thể gõ đúng được. Cô cảm thấy bụng mình thật khó chịu. Kìm nén cảm giác muốn bỏ cuộc, cô cố mở trừng mắt ra.
Hầu hết các bệnh viện đều giữ các thông tin của bệnh nhân để xác định danh tính của họ. Nên hiển nhiên, hình xăm cũng là một trong số đó.
Chính vì vậy, tất cả các dữ liệu thu thập về Kim Hajin hôm nay đều phải bị xóa. Trước khi Chae Joochul hay Chae Nayun có thể tìm ra, nó phải hoàn toàn biến mất.
Hình xăm của Kim Hajin chỉ một mình cô được biết.
[Xóa tất cả dữ liệu liên quan tới bệnh nhân Kim Hajin.]
Có lẽ một vài bác sĩ và y tá đã thấy dấu xăm đó rồi. Dẫu vậy, vì chẳng có thông tin nào về chuyện đó ở trên báo, sẽ chẳng ai có thể nghi ngờ về hình xăm của cậu ta.
“Um, Yoo Yeonha-ssi?”
Vị bác sĩ trực phòng VIP bước tới.
“Ah, bác sĩ, liệu ông có thể cho cậu Kim Hajin một chiếc áo khoác được không ?”
“Một chiếc áo khoác sao?”
“Vâng, hình như cậu ta đang bị lạnh.”
“À… vâng ạ.”
**
“…Argh , đầu mình.”
Ngay khi Yoo Yeonha rời khỏi phòng, tôi vồ chặt lấy đầu mình.
Cơ thể tôi run rẩy, còn đầu óc thì cứ như vừa được dội một gáo nước lạnh vậy.
“Auuu.”
Trước tiên , tôi hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra trước khi tôi ngất đi.
Khi tôi đang cố rời đi khỏi Chae Nayun, thì…. một thứ gì đó đã p·hát n·ổ.
“Gì thế nhỉ?”
Mặc dù không chắc lắm… hình như tôi đã viết về một thứ tương tự như vầy. Vì thấy một guild hạng 1 tự nhiên rơi tõm xuống hạng 7 có hơi kì kì, tôi đã thêm vào một sự cố lớn.
Nhưng, tại sao nó lại diễn ra trong hôm nay, và tại Seocho chứ?
“….”
Dù gì đi nữa , tôi cần thêm thông tin.
Nhìn quanh quất , tôi tìm được chiếc smartwatch của mình trên kệ. Khi tôi kiểm tra tin tức , đúng như tôi đã tiên đoán, tất cả các bài báo đều viết về guild Thánh Ân của Tạo Hóa.
“…Haa.”
Khi đọc những thông tin đó, tim tôi đột nhiên chùng xuống. Nó là vì, tôi nhớ rằng Chae Nayun đã cố bảo vệ tôi.
Vì đã mất đi ý thức, chứng tỏ v·ụ n·ổ đã trực diện t·ấn c·ông tôi. Lí do duy nhất mà tôi chẳng bị gì là nhờ cô ấy.
Tok, tok—
Ngay lúc đó, có ai đó gõ cửa phòng tôi.
“Vâng?”
Khi tôi trả lời, một vị bác sĩ bước vào. Bình thản, ông ấy bước đến chỗ tôi.
“Bệnh nhân Kim Hajin , đúng chứ?”
“Đúng ạ.”
“Đây này, cậu có thể mặc thứ này.”
Ông ấy đưa cho tôi một chiếc áo khoác. Tôi vận nó lên người mà chẳng mảy may nghĩ ngợi gì.
“Cậu thấy ổn không?”
Tôi kiểm tra cơ thể mình.
Dù tôi chẳng thấy đau chỗ nào, khi tôi kiểm tra trên chiếc smartwatch của mình, 90% lượng chỉ số tích trữ năng lượng của tôi đã không cánh mà bay.
Để nghĩ cái đống chỉ số mà tôi đã phải khổ tâm lắm mới gom góp được biến mất chỉ trong một khoảnh khắc như vậy…
“…Vâng, tôi ổn.”
Tôi kìm mong muốn thở dài và trả lời.
“Nếu đã vậy…”
Vị bác sĩ ho khan và chầm chậm mở miệng.
Vì giọng nói có phần ghen tị của ông ta, khuôn mặt tôi cứng đờ lại. Tôi chẳng thể nào kìm nén mong muốn thở dài của mình nữa.
“…Vậy.”
Tất cả những gì vị bác sĩ ấy nói có thể tóm gọn trong một câu.
‘Chae Nayun đang phải chịu đựng một c·hấn t·hương nghiêm trọng.’
Sau khi mất đi người mà cô hằng yêu quý đến hai lần, Chae Nayun đã bị vấn đề tâm lý.
“Nếu được, liệu cậu có thể gặp cô ấy không?”
“….”
Tôi lặng lẽ ngồi dậy . Dù chân tôi bủn rủn là thật, việc đi lại thì không khó khăn mấy.
Chae Nayun ở phòng bên.
Sau khi lấy một hơi thật sâu, tôi bước vào.
“Y tá Kim?”
“Ah, vâng.”
Người y tá đang kiểm tra mạch Chae Nayun rời đi. Nở một nụ cười cay đắng, tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.
“Tôi chỉ cần ở đây thôi, đúng chứ?”
“Vâng ạ.”
Vị bác sĩ đánh dấu gì đó trên cái tệp mà ông ta đang giữ , và liếc nhanh qua cô y tá.
“Chúng ta rời đi thôi.”
“Ah, vâng , thưa bác sĩ”
Rồi họ rời đi.
Thoắt cái, chỉ còn lại mình tôi và Chae Nayun trong phòng. Tôi gãi gãi cổ trong khi chờ cô ấy tỉnh dậy. Dù nhìn cô ấy ngủ thật bình an , một vài giọt nước mắt vẫn chảy dài trên khóe mắt cô ấy.
Bằng năng lực từ Dấu Thánh, tôi quệt đi những giọt nước mắt ấy.
Đó cũng là lúc tôi để ý đến một thứ.
“Tóc cô ấy…”
Tôi nghe được rằng gần đây cô ấy hay đến các tiệm làm đẹp để chăm sóc tóc, nhưng giờ thì nó đã bị cắt ngắn lại.
Tôi chạm vào tóc của mình, tự hỏi không biết nó cũng bị cắt luôn rồi hay không, nhưng cũng may nó vẫn ổn.
‘ Tóc của cô ấy nên được nguyên vẹn, dù mình có phải trọc đầu đi nữa thì…’
Trong khi tôi đang thầm thở dài, Chae Nayun chợt động đậy.
“Kuuung…”
Mí mắt co giựt trong khi hai tay giữ rịt lấy tấm chăn, có vẻ cô ấy đang gặp ác mộng. Sợ cô ấy sẽ lên cơn , tôi nhanh chóng gọi cô ấy dậy.
“Này, này, Chae Nayun.”
Chap, chap.
Ngay cả khi bị tôi vỗ vào mặt, cô vẫn ngủ say. Thật ra, có vẻ như cô ấy đang vô cùng đau đớn.
Chap, chap, chap.
Vì chẳng biết làm gì cho phải , tôi tiếp tục vỗ vào mặt cô. Dù thế, Chae Nayun vẫn không chịu dậy.
Hay tôi nên sử dụng năng lực ma thuật từ dấu thánh nhỉ?
Trước hết, cứ thử vỗ cổ thêm vài lần nữa đã.
Chap, chap, chap, chap.
“Kuaaa, aaah….”
“Này, dậy đi!”
“Ah….”
Khi cô ấy có dấu hiệu tỉnh lại, tôi vỗ cô ấy lần cuối .
Chap!
Và bất thình lình…
“Ah…, đau c·hết được!”
“….”
Tiếng hét của cổ vang vọng khắp phòng. Tôi nhanh chóng thu tay lại, còn Chae thì bật ngay người dậy với hai bên má đã đỏ bừng.
Tiếng chửi của cô có lẽ là do vô thức thốt lên vì cô ấy đang mắt nhắm mắt mở nhìn tôi.
“Ah…”
Nhưng chẳng lâu sau, một giọt lệ lăn trên khóe mắt cô. Khuôn mặt Chae Nayun nhanh chóng nhăn lại.
“…Ah, mình, mình đã nghĩ cậu…”
Một thứ gì đó ấm áp và mềm mại ôm chầm lấy tôi. Chae Nayun đã nhảy vào vòng tay của tôi.
“Mình thực sự, thực sự đã nghĩ….”
Ú ớ trong cổ họng, cô ấy chỉ có thể khóc.
“….”
Tôi thở dài.
Có lẽ tôi đã nhầm mất rồi.
Chae Nayun không hề mạnh hơn trong cốt truyện chính.
Đương nhiên cô ấy mạnh hơn về sức mạnh. Cũng vì cổ đã chuyển sang dùng kiếm sớm hơn, và còn được nhận sự giảng dạy của Yoo Sihyuk nữa.
“Mình, mình đã nghĩ cậu cũng sẽ biến mất nữa…”
Nhưng dù cô ấy có tỏ ra mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa, tinh thần Chae Nayun của hiện tại vẫn yếu hơn Chae Nayun trong cốt truyện chính.
Tâm trí của cô bây giờ đã gần như vỡ vụn mất rồi.
Tôi không thể không lo lắng được.
Liệu cô ấy có thể một mình đương đầu được với những biến cố trong tương lai không?
“Hng, hnng.”
“…Đừng khóc nữa, cậu lúc nào cũng thế. Cứ thế này thì mình sẽ gọi cậu là con bé mít ướt trên mạng xã hội đó.”
“Hmph, mình khóc là vì cậu đó, đồ khốn.”
Và khi Chae Nayun ngừng khóc…
“Này, Chae Nayun!”
Cửa phòng VIP bật mở và Kim Suho bước vào.
**
[Thánh Ân của Tạo Hóa đã thất bại trong việc chinh phục Tháp Kì Tích, và đã khiến khu vực xung quanh nổ tung. Hiện tại, Hiệp hội Anh hùng đang thẩm vấn các thành viên của guild để tìm ra nguyên nhân của vụ việc lần này.]
“Haa…”
Kim Suho thở dài thườn thượt.
Chẳng có gì ngạc nhiên . Hiện giờ trên bản tin là hình ảnh Yun Seung-Ah cúi gập đầu xuống xin lỗi như một tên t·ội p·hạm đã sa lưới vậy.
Thật ra, đây đâu phải là lỗi của Yun Seung-Ah -người đã cố hết sức lãnh đạo từ vị trí hội phó.
Trong số 1000 thành viên và 300 lính đánh thuê tham gia chiến dịch lần này, chỉ 75% là sống sót trở về. Nhưng, nếu không có cô ấy, sợ rằng tỉ lệ còn không đạt được đến 50%.
“Hajin, cậu ổn chứ?”
Kim Suho quay sang tôi và hỏi.
“Thì, như cậu thấy đó.”
“Mình mừng vì điều đó. Mà có vẻ Chae Nayun… cũng thế.”
Chae Nayun đã khóc nức nở cho đến khi th·iếp đi. Tay cô ấy vẫn còn đang giữ rịt lấy tôi.
“…Cậu nên liên hệ với cô ấy.”
“Hửm?”
“Yun Seung-Ah ấy. Gọi hay nhắn tin cho cổ, hãy làm gì đó đi.”
“….”
Kim Suho lắc đầu của mình với ánh nhìn đầy phiền muộn. Ngay lúc đó, cánh cửa lại bật mở một lần nữa.
Lần này là tên Shin Jonghak.
Cậu ta nhảy xổ vô phòng và nhìn Chae Nayun. Tôi cố gỡ tay cổ ra , nhưng không được. Chae nhíu mày và nói mớ gì đó, và càng ghì tay tôi chặt hơn.
“….”
Shin Jonghak lặng lẽ lườm tôi. Khuôn mặt hắn ta ngập tràn giận dữ.
Dẫu vậy, hắn ta chẳng thốt lên lời nào. Hắn lại cũng chẳng hề trút giận hay hét toáng lên vì ganh tỵ. Hắn còn chẳng màng gỡ chúng tôi ra. Điều duy nhất hắn làm là nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã được cắt ngắn của Chae trước khi quay người rời đi.
“…Hajin, mình sẽ trở lại sớm thôi.”
Kim Suho nối gót theo sau hắn ta.
Rủi thay, tôi chẳng thể làm được giống họ . Vì Chae Nayun đang giữ lấy tay tôi, tôi còn chẳng h·út t·huốc nổi.
Nhưng nhờ Gift , tôi có thể nghe lỏm bất cứ cuộc hội thoại nào.
“…Này.”
Nhưng đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh tôi.
Khi tôi quay đầu lại, Chae Nayun đang nheo mắt chằm chằm nhìn tôi.
“…Mình biết cậu chỉ giả vờ ngủ mà.”
“Phì.”
Chae Nayun cười lớn . Rồi, cô ấy làm khẩu hình.
—Lại, đây.
“Nói to lên nào.”
Cô ấy vẫn chỉ mấp mấy môi. Có lẽ cô ấy đang thì thầm gì đó, hoặc cũng có thể là do cổ đang diễn thôi.
Chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi đưa tai lại gần.
Ngay lúc đó thì.
Cánh tay Chae vòng ngay qua cổ tôi.
“Ah!”
“…Tóm được cậu rồi.”
Chúng tôi gần nhau đến mức môi chúng tôi đang chạm vào nhau.
Chae Nayun nở nụ cười rạng rỡ và nhẹ nhàng cắn mũi tôi.
“Ah! Này, cậu đang làm gì thế!?”
Tôi cố gỡ ra , nhưng đó là chuyện bất khả.
Nói về sức mạnh thuần tùy thì… cô ấy hơn tôi mấy trăm lần.
Sau một hồi chống cự và thất bại, tôi bất lực lườm mắt cổ. Sau đó, tôi nói.
“…Cậu không nhớ gì sao?”
“Nhớ gì?”
“Chuyện xảy ra hôm nay ấy.”
“Mình nhớ.”
Nếu đã vậy thì, …tôi phải cố thoát khỏi cô ấy thôi. Nhưng dù có làm thế nào, tôi vẫn bất lực.
“Này, cậu thả mình ra được chứ?”
“…Nếu mình cũng nghỉ học ở Cube thì sao?”
Tôi nhíu mày và nhìn chằm chằm Chae đầy nghiêm túc.
“Mình bắt đầu thật sự không ưa cậu rồi đó.”
“Tại sao chứ?”
“Có ai đời thích một cô gái ngu ngốc đến từ bỏ cả ước mơ của bản thân chỉ vì một gã đàn ông chứ?”
“….”
Chae Nayun có lẽ cũng đồng ý đôi phần vì cô ấy nới lỏng vòng tay của mình.
Tận dụng cơ hội, tôi cố thoát ra… nhưng lực bất tòng tâm.
Cảm thấy danh dự đàn ông của tôi sẽ tan vỡ nếu cứ chống cự thêm nữa, tôi quyết định chờ cô ấy thả tôi ra.
“Nhưng , cậu biết đấy…”
Chae Nayun lắc đầu và tiếp lời.
“Mình đã nghĩ kĩ rồi . Ngay cả khi cậu bỏ học và trở thành lính đánh thuê, điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể gặp nhau.”
“Không , việc đó…”
“Gì, mình không thể gặp cậu ư? Thật vô lý!!”
“…”
Tôi câm nín luôn.
Khuôn mặt của Chae trở nên nghiêm túc. Những lời cô ấy thốt ra đều xuất phát từ tận đáy lòng.
“Chúng ta có thể thi thoảng gọi điện và gặp nhau mà. Khi mình tốt nghiệp rồi….”
Ngay lúc đó thì.
Tok, tok.
Có tiếng gõ cửa, cùng với một tông giọng trầm vang lên.
—Nayun, bố nè. Bố vào nha.
“Uaat!”
Chae Nayun cuống quýt đẩy tôi ra.