Chương 135: Từ biệt (2)
Giờ là lúc xử lí việc riêng. Có một vài thứ tôi cần phải đưa cho cậu ta.
“Mà này, sao dạo này cậu không đi ăn với Chae Nayun vậy?”
Kim Suho ngồi xuống và nhìn quanh quất nhà hàng.
“Chẳng vì lí do gì cả. Mình đang có vài thứ muốn trao đổi với cậu.”
“…”
Kim Suho đột nhiên trưng ra bộ mặt tinh nghịch.
“Chuyện gì đấy?”
“Không có, chỉ là, mình cứ tưởng cậu thích Chae Nayun cơ. Có lẽ mình đã nhầm mất rồi .”
“…Câm đê.”
Bỏ ngoài tai lời nói ngu ngốc của cậu ta, tôi gọi thức ăn và đặt cái bình lên bàn.
“Cái gì đây?”
“Cậu quên rồi à? Đây là cái bình mà chúng ta nhận được sau khi đánh bại con rắn đó.”
Chiếc bình của Tham lam này sử dụng được hai lần. Mặc dù tôi đã tính dùng cả hai lần đấy, nhưng thế sẽ quá là tham lam. Và bởi vì tôi đã sử dụng nó một lần để cường hóa Aether, Kim Suho nên là người sử dụng nó lần tiếp theo. Rốt cuộc thì, một lòng tham vô đáy tất nhiên sẽ xứng với Milteltein hơn.
“Mình nhớ đã nói cậu có thể giữ nó luôn mà…”
“Mình đã sử dụng nó một lần rồi.”
Tôi cắt lời cậu ta trước khi Suho có thể từ chối.
“Hơn nữa, mình đâu có nói sẽ cho không. Biết chưa, mình vừa mới phát hiện ra được một Hầm ngục khác.”
“Một Hầm ngục khác ? Cậu làm việc bán thời gian ở guild thông tin nào đấy à?”
Kim Suho mở to mắt và tôi cười nham nhở.
Một mình tôi không thể nào chinh phục cái Hầm ngục này được, nhưng nếu tôi không chinh phục nó thì các cổ vật sẽ vào tay lũ Ma nhân mất.
“Để đổi lấy quyền sử dụng cái bình này, hãy chinh phạt Hầm ngục đó cùng mình. Chúng ta sẽ chia chiến lợi phẩm theo tỉ lệ 7:3.”
“…Cậu 7?”
“Ừ.”
Kim Suho lặng im nhìn tôi, rồi chợt cười toe và kéo cái bình lại gần.
Cậu ta đã chấp thuận.
“Vậy, cậu dùng thứ này thế nào? Thẩm định no chưa?”
“Yeah, nó được gọi là Chiếc bình Tham lam. Cậu có mang theo Milteltein, đúng chứ?”
“Ừ.”
“Vậy cậu chỉ cần bỏ nó vào bình trong vòng 10 ngày.”
“…Vậy thôi hả?”
“Cổ vật này sẽ cường hóa bất cứ thứ gì được đặt trong nó. Cá là thanh Milteltein sẽ được buff sức mạnh lên cả đống cho mà coi.”
Misteltein chắc chắn sẽ hợp nhất tốt với bất loại lòng tham nào. Ờm, chừng nào nó không nhận lòng tham nào kiểu mê hoặc như Aether.
Kim Suho ra vẻ hài lòng lắm. Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ta yêu thanh kiếm mình đến độ đi ngủ cũng mang theo lên giường.
“…Cảm ơn nhiều.”
Tự nhiên cậu ta trưng ra bộ mặt có lỗi và nói nhẹ nhàng.
“Cậu gần đây toàn giúp mình .”
“Có qua có lại thôi mà. ”
“Không đâu, ngay cả ở Busan, nếu không nhờ cậu…”
Busan. Hẳn cậu ta đang đề cập đến Jin Sahyuk.
Tôi lắc đầu.
“Không , nếu không có mình thì cậu cũng chẳng bị gì đâu.”
“…Cậu khá bướng, nhỉ?”
“Làm như cậu thì không.”
“Kh-không , cậu bướng hơn.”
“Không, phải là cậu chứ.”
“Cậu chứ!”
Kim Suho và tôi đều nhíu mày lại. Đang khen nhau ngon lành, cuộc trao đổi giữa hai chúng tôi bỗng biến thành một cuộc đấu mắt. Chẳng mấy chốc, chúng tôi cùng nhau phá ra một tràng cười giòn tan.
**
Đêm đó, tôi đã đến Seoul nhờ Cổng Dịch chuyển ở Cube.
Tiết trời thật ảm đạm và khó chịu.
Lòng ngực tôi hôm nay bỗng thấy thật nặng nề.
“Nè~”
Khi tôi định rời khỏi cổng dịch chuyển như mọi khi, một khuôn mặt quen thuộc bỗng tiến tới.
“Kim Hajin~”
Đó là Chae Nayun.
Cổ cặp tay tôi ngay khoảnh khắc xuất hiện.
“Sao cậu lúc nào cũng trễ thế hở?”
“….”
Tối này, là lịch hẹn ăn tối giữa tôi và Chae Nayun.
Và cũng là đêm để tôi nói với cô lời từ biệt.
“…Này.”
Không tí xúc cảm nào, tôi đáp lời cô ấy .
Chae Nayun hơi chùn người lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ.
“Geez, phản ứng kiểu gì đấy? Mà nè, hôm nay chúng ta đi đâu đây?”
“Mình đã đặt một nhà hàng gần Huyện Seocho.”
Gần căn hộ của tôi có một nhà hàng mà tôi cùng Evandel hay lui tới.
“Oh~ thật sao?”
“Ừ, cứ theo mình.”
“…Ah, chờ mình tí.”
Tôi bước đến chỗ đậu xe gần Cổng dịch chuyển.
Với tấm thẻ thành viên VIP một năm, chiếc xe của tôi được neo đậu ở nơi tốt nhất.
Chae Nayun sung sướng thấy chiếc mô tô của tôi. Tôi giờ đã lái nó thành thục hơn trước nhiều (Tất cả là nhờ Khéo léo) và chúng tôi cùng đến nhà hàng.
Tôi hơi lo người phục vụ sẽ nhận ra mình, nhưng có lẽ vì tôi luôn đeo kính khi đi ăn với Evandel, không có ai nhìn tôi bằng cặp mắt kì lạ cả.
Nhìn nhau, Chae Nayun hỏi tôi hằng hà câu hỏi trong khi chờ thức ăn tới. Nhưng tôi thì lại dung thái độ nửa mùa để trả lời cô nàng.
“…Hmph.”
Rốt cuộc, Chae Nayun dường như đã nản và bĩu môi.
Ngay cả khi thức ăn được đem đến, tôi cũng chẳng nói chẳng rằng. Chae Nayun vừa lặng lẽ ăn vừa lén nhìn tôi.
Trong một sự im lặng tuyệt đối , chúng tôi hoàn thành bữa ăn tối.
“Của quý khách là 230,000 won ạ.”
“Đây, mình sẽ trả—”
“Không, để đó cho mình.”
Tôi thanh toán trước khi Chae Nayun kịp làm gì và rời khỏi nhà hàng.
Trời đã nhá nhem tối.
Dưới bầu trời ảm đạm, Chae Nayun nối gót tôi bước đi.
“Này.”
Sau vài phút thơ thẩn đi trong im lặng, chúng tôi đến một công viên không người. Chae Nayun cuối cùng cũng mở miệng. Tôi dừng rồi quay lại. Nước mắt chớm xuất hiện bên khóe mắt cô.
Chae Nayun lườm tôi trong khi siết chặt bàn tay của mình .
“Cậu cố tình làm thế này với mình, đúng chứ?”
“…”
Tôi không trả lời cổ.
Giọng nói giận dữ của Chae Nayun lại tiếp tục.
“Hay cậu chỉ đang lờ đi, dù hoàn toàn nhận ra được cảm xúc của mình?”
Nghe giọng nói như sắp khóc của cô ấy, tôi nhắm mắt lại. Tôi lặp lại lần nữa quyết định trong đầu mình.
“Hay, hay cậu thực sự không nhận ra?”
“…”
Cách duy nhất để tôi có thể là một phần của kí ức tốt đẹp của cô ấy. Đó chính là trở thành một gã ‘tệ bạc’ , còn hơn là trở thành ‘kẻ để g·iết’.
“Mình xin lỗi.”
Tôi phải kết thúc mối quan hệ này trước khi nó có thể tiến xa thêm chút nào nữa.
“…Về gì cơ chứ?”
Run rẩy, Chae Nayun hỏi tôi.
“Cậu đang xin lỗi cái gì?”
Nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tôi kiên quyết nói.
“Mình sắp bỏ học.”
“…!”
Hơi thở của Chae Nayun nghẹn lại, rồi hắt ra trong không khí.
“T-Tại sao cơ chứ ? ”
“Mình sẽ đi làm lính đánh thuê. Mình đã nhận được một đề nghị tốt.”
“…Yeah, nhưng tại sao?”
“Mình không thể nói với cậu.”
Lông mày Chae Nayun co giựt.
“…Bao giờ cậu rời đi?”
“Sớm nhất là tuần sau. ”
Tuần sau.
Khi nghe hai từ đó, Chae Nayun cười gàn dở.
“Cậu quyết khi nào thế?”
“Trước khi mình lên năm hai.”
Khi nghe điều đó, Chae Nayun nghiến chặt răng và cong khóe môi của mình lên.
“Đã lâu thế sao? Sao cậu chẳng nói gì với mình?”
“Tại sao chứ?”
“Ah… p-phải, đúng , đúng thế mà…”
Chẳng thế nói gì hơn, Chae Nayun cúi gầm mặt và tự vả mình. Tóc cô ấy , thứ lúc này đã khá dài, phất phơ trong gió và che khuất mặt cổ.
Sau một thoáng im lặng…
“Được thôi, mình hiểu rồi.”
Cô quệt đi nước mắt chảy trên mặt.
“Cậu cứ việc làm mọi thứ mình muốn. Dù gì đó cũng là chuyện của cậu. Nó chẳng hề liên quan gì đến… c·hết tiệt.”
Sau khi lặng lẽ nguyền rủa, cô quay người lại.
Tak, tak.
Chỉ còn tiếng chân cô độc của Chae vang lên trong công viên vắng vẻ.
“…Phải rồi.”
Tôi cũng quay người lại.
Thở dài cay đắng, tôi bước đi.
Nhưng đột nhiên.
Beeeep— Beeep—
Chiếc smartwatch của tôi chợt rung lên điên loạn.
Và chẳng phải chỉ riêng tôi.
Chiếc đồng hồ của Chae cùng mọi người ở đằng xa hai chúng tôi đều kêu lên ầm ĩ.
Đó là chuông báo di tản khẩn cấp.
“Ể?”
Bối rối , tôi nhìn vào chiếc smartwatch của mình.
Tin tức giật gân: Thánh ân của Tạo hóa đã thất bại trong chiến dịch chinh phạt hầm ngục.
Vì tôi biết chuyện này thế nào cũng xảy ra, tôi chẳng mảy may bận tâm gì nhiều.
“…Nè! Kim Hajin!”
Dẫu thế, Chae Nayun đột nhiên chạy như bay đến chỗ tôi. Trước khi kịp phản ứng ,cổ đã ôm chầm lấy tôi như cố gắng bảo vệ tôi khỏi thứ gì đó.
Và trong khoảnh khắc tiếp theo.
RẦẦM—!
Một v·ụ n·ổ đinh tai nhức óc quét qua.
Tôi còn chẳng có thời gian để hiểu chuyện.
Sau một tia chớp chói lòa, một làn sóng phản lực khổng lồ t·ấn c·ông vào cơ thể tôi.
Và rồi, ý thức tôi tan biến hẳn.
**
Yoo Yeonha hiện đang ngồi trong phòng ký túc của cô- nơi đã nhỏ hơn năm ngoài vì bị rớt hạng .
“Hmm….”
Yoo Yeonha thở dài khi trông thấy báo cáo đến.
[Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các tên t·ội p·hạm khét tiếng trên thế giới, nhưng không ai có hình xăm như vậy cả.]
[Thành viên mới nhất của chúng ta, Kim Hosup , đã đóng góp rất nhiều trong cuộc điều tra lần này.]
Cuộc điều chỉ mất có 3 tuần để hoàn thành. Vì Yoo Yeonha tưởng rằng nó sẽ tiêu tốn ít nhất 3 tháng trời, cô thật sự ngạc nhiên.
“Thành viên mới chúng ta thuê lần trước có vẻ được việc đấy.”
Yoo Yeonha nhắn lại tin nhắn phản hồi tích cực về phần thưởng cho cậu nhân viên mới này. Sau đó, cô lại quay qua nhìn hình xăm.
Nhìn thì thường vậy nhưng lại chẳng thấy ở đâu. Dù tông màu đậm khiến nó trông thật kì quặc, như vậy lại khiến nó trông thật hơn.
“Thứ hình xăm như thế này đến từ đâu nhỉ…?
Tọc mạch, Yoo Yeonha lẩm bẩm trước khi một tin nhắn nữa đến.
Tin lần này còn khó tin hơn tin trước nữa.
[Chủ nhân, Thánh Ân của Tạo Hóa đã bại trong chiến dịch chinh phạt Tháp Kì Tích.]
“Gì chứ?”
Beeep— Beeep—
Cũng cùng lúc đó, chiếc smartwatch của cô phát ra tiếng kêu inh ỏi.
“Kyak!”
Giật mình vì tiếng chuông báo di tản khẩn cấp, Yoo Yeonha nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
“G-Gì thế này!?”
Dù vậy, cô nhanh chóng bình tĩnh và nhắn tin trả lời.
[Có chắc không?]
[Dạ vâng. Sự thất bại của Thánh Ân Tạo hóa trong việc chinh phạt tòa tháp đã làm sức mạnh ma thuật tràn ra khỏi đó và gây ra các v·ụ n·ổ xung quanh khu vực.]
“….”
Trước sự thật này, khuôn mặt của cô trở nên kì lạ.
Việc thất bại trong việc chinh phục một Tháp thường sẽ khiến ma lực bên trong v·a c·hạm với ma thuật bên ngoài thế giới và tạo nên những v·ụ n·ổ khổng lồ.
Chuyện này chỉ có hai khả năng.
Một là bản chất của Tháp là như vậy, hai là guild tham gia chinh phạt đã bất cẩn.
Tháp Kì Tích ngụ tại núi Umyeon ở Gangnam. Nếu những v·ụ n·ổ được gây ra do sự bất cẩn của con người thì….
“Hừm.”
Đó sẽ là dấu chấm hết cho Thánh Ân của Tạo hóa.
Khóe miệng Yoo Yeonha bất giác cong lên thành một nụ cười, nhưng giờ không phải lúc để ăn mừng.
Yoo Yeonha nhanh chóng trưng ra bộ mặt nghiêm túc và liên lạc với Nan Chi Bản Chất.
“Nhanh chóng điều động các thành viên guild tới khu vực quanh Tháp Kì Tích. Đúng, càng nhiều càng tốt! Mục tiêu ưu tiên của chúng ta là bảo vệ và giải cứu người dân.”
Sự sụp đổ của đối thủ chính là cơ hội để phát triển.
Yoo Yeonha đang lên kế hoạch để tận dụng triệt để cơ hội này.
“Phù….”
Sau khi dành 10 phút ngồi trên chiếc ghế thoải mái của mình…
Tiriri—
Chiếc smartwatch của cô lại vang lên lần nữa.
Chẳng nghĩ ngợi gì, cô bắt máy.
“…Alo”
Dẫu vậy , cuộc điện này lại là thứ cô không thể xem nhẹ.
**
Yoo Yeonha nhanh chóng chạy đến bệnh viện nghĩ dưỡng Gangnam, nơi hiện Chae Nayun và Kim Hajin đang được điều trị.
Có lẽ vì tin tức loan đi chậm , cô chẳng thấy bóng dáng Kim Suho và Shin Jonghak đâu. Dẫu vậy, bệnh viện vẫn rơi vào trạng thái hỗn loạn. Mỗi phút đều có bệnh nhân tới trong tình trạng bị c·hấn t·hương nghiêm trọng.
“Yoo Yeonha-ssi, bên này ạ.”
Trưởng bệnh viện nhanh chóng chạy ra chào cô.
“Um, hai bệnh nhân mà ông nói đâu rồi?”
“Ah, không có ai trong hai người họ b·ị t·hương cả, nên cô có thể an tâm. Họ đang ở trong phòng VIP.”
Yoo Yeonha thở dài như trút bỏ đi một gánh nặng. Mà cũng lạ, cô tự vấn, tại sao những chuyện thế này luôn xảy đến với họ chứ?”
“Còn những cư dân khác thì sao?”
“Chúng ta đã nhận một đòn trực diện, nhưng vì Gangnam là huyện giàu nên vô số rào chắn ma năng đã giảm thiểu sức mạnh v·ụ n·ổ. Thiệt hại này nằm trong khoảng chấp nhận được.”
“Ah… vậy ông có thể dẫn tôi đến phòng bạn mình không?”
“Dạ vâng, xin hãy theo tôi.”
Yoo Yeonha đến thăm Chae Nayun trước tiên.
“Dạ ở đây ạ.”
“Cảm ơn.”
[VIP – Chae Nayun]
Bảng tên chứng tỏ chỉ có một người trong căn phòng.
Yoo Yeonha mở cửa ra và bước vào.
“Ể?”
Chae Nayun vẫn còn b·ất t·ỉnh. Điều làm Yoo Yeonha ngạc nhiên là tóc của Chae đã ngắn hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Tóc của cậu ấy… đã bị cắt ngắn.”
“Vì tóc cô ấy đã bị cháy trong khi che chở cho người khác, chúng tôi không lựa chọn nào ngoài cắt nó đi.”
“Ah…”
Yoo Yeonha ngay lập tức hiểu ra rằng Chae Nayun đã bảo vệ Kim Hajin.
“Cậu biết không, dù cậu không bảo vệ đi chăng nữa thì cậu ta cũng chẳng sao đâu.”
“Hửm?”
Khi Yoo còn đang lầm bầm, Chae Nayun chầm chậm mở mắt ra.
Giật mình, Yoo liền tiến đến cô ấy.
“Nayun!”
“…Eh?”
Chae Nayun thất thần kêu lên khi thấy trần nhà bệnh viện. Rồi đột nhiên cô bật người dậy. Bàn tay cô run rẩy trong bấn loạn , và cặp mắt cô ngập tràn kinh sợ.
“Nayun này, mọi thứ ổn rồi.”
“C-Chuyện , chuyện gì , uu, uaaah….”
Mặc cho những lời động viên của Yoo Yeonha , nước mắt vẫn chảy ròng trên khuôn mặt Chae Nayun. Thấy cổ gắng gượng ngồi dậy và bần thần không nói nên lời, Yoo Yeonha bổng cảm thấy tội nghiệp.
“Nayun, bình tĩnh đã.”
“Ah, uu, Hajin, chuyện gì đã xảy ra với, Hajin….”
“Bệnh nhân Kim Hajin vẫn ổn. Cậu ta đang ngủ ở phòng bên . Cậu ta ổn hơn cô rất nhiều.”
“…Thiệt chứ?”
“Dạ vâng ạ.”
Chỉ khi đó Chae Nayun mới dừng run rẩy. Nhưng ngay lập tức sau đó, cô bắt đầu thở gấp và ngất đi.
Yoo Yeonha la lên trong cơn sốc.
“Ah! Cô ấy ổn chứ!?”
“Dạ vâng, như tôi đã nói, cô ấy không bị c·hấn t·hương nào về thể chất. Nhưng có lẽ cổ đã bị c·hấn t·hương tâm lý. Đây đã là lần thứ ba rồi.”
“…Lần thứ ba rồi sao?”
“Vâng, tôi nghĩ cô ấy đang chịu một dạng của Hậu sang chấn tâm lý.”
“N-Nó….”
Yoo Yeonha nhanh chóng sờ tay lên trán Chae Nayun. Nó nóng hực.
“Oh, mà này, bệnh nhân còn lại ở đâu thế?”
“Bệnh nhân Kim Hajin ở phòng bên ạ.”
Yoo Yeonha rời khỏi phòng Chae Nayun và đi sang phòng bên cạnh.
Kim Hajin đang ngủ trên giường bệnh.
Như những gì bác sĩ đã nói, cậu ta chẳng chịu c·hấn t·hương nào quá nghiêm trọng.
“…Cậu ta bị bỏng nhẹ ở chân và tay, nhưng còn lại thì đều ổn cả.”
“Thật tốt.”
Yoo Yeonha nhìn chằm chằm vào Kim Hajin, người hiện đang ngủ trong bộ đồ bệnh nhân.
Cậu ta trông thật thanh thản và thoải mái.
Trông cậu ta giống ngủ hơn là bị ngất đi.
Nhìn cậu ta ngủ như một đứa trẻ con, Yoo Yeonha cười tủm tỉm. Cô muốn véo má cậu ta quá đi …
…Nhưng ngay lúc đó, hoàn toàn tình cờ, có một thứ đập vào mắt cô.
“Hửm?”
Bên dưới tay áo phải của cậu ta, một đường đen nổi bật trên cẳng tay.
Hình dạng bất thường của nó trông quen thuộc một cách kì lạ.
Đột nhiên, một hình ảnh bỗng choáng khắp tâm trí cô.
“…Gì…thế này…?”
Thì thào, Yoo Yeonha với tay ra.
Nhưng khi ngón tay cô chuẩn bị chạm vào tay áo cậu, bản năng trong cô chợt gào thét.
Dừng lại, quay lại , đừng tiến xa hơn nữa- nó nói.
“Thứ này…”
Dẫu thế, cô vẫn kéo cổ tay áo Kim Hajin lên. Và hối hận liền.
Một nửa hình xăm vẫn được che trong tay áo cậu ta.
Nhưng, cô nào cần nhìn thấy tất cả.
Nửa hình chữ thập và nửa hình bán nguyệt.
Nó giống y hệt bức ảnh đó.
“Ê…Ể?”
Lầm thầm, cô bỏ tay ra và kéo tay áo lại che cánh tay cậu ta.
“T-Thứ này….”
Dường như nghẹn họng, cô chẳng thể thốt ra được lời nào nữa.
Không thể nghĩ .
Tất cả những gì cô thấy giờ là cảm giác đau đớn ngụ trong đầu.
Cứ như dòng suy nghĩ của cô bị cắt phăng đi vì đang cố bảo vệ cô khỏi áp lực quá lớn.
Não cô như t·ê l·iệt lại.
Rốt cục, cô chỉ có thể thở gấp .
Yoo Yeonha giơ tay lên vò đầu, não cô như sắp nổ tung đến nơi. Tóc cô dính bệt và rối bù vì mồ hôi lạnh. Nhưng hơn tất thảy những thứ tầm thường như vậy….
“Ah…”
Đau quá.
“Auuk….”
Cô cảm giác như sự đau đớn sắp khiến đầu cô vỡ vụn ra vậy.
Cơn đau đó là tất cả những gì cô cảm thấy.