Chương 133: Ngã tư(4)
Ở nơi đổ nát này là một văn phòng, với một tấm biển neon bị hỏng một nửa.
[Văn phòng Yoo Jinhyuk]
Mặc dù có một văn phòng mang tên Yoo Jinhyuk ở đó, nhưng xây xung quanh nó chỉ có các cửa tiệm và cửa hàng bình thường. Nhìn vào vị trí này thì chẳng một ai lại nghĩ đấy là ngôi nhà của một siêu năng giả ưu việt như vậy.
Thực chất, nơi này ban đầu là một vùng đất hoang không có gì ngoài văn phòng của Yoo Jinhyuk.
Bởi vì khách hàng của Yoo Jinhyuk đến từ Đại tiệc Violet, vị trí văn phòng của y cũng chẳng quan trọng lắm. Tậm chí thị trấn sườn đồi này còn không tồn tại trước khi y đến.
Nói cách khác, sự xuất hiện của Yoo Jinhyuk đã đánh dấu sự thành lập của thị trấn này.
Yoo Jinhyuk đã đuổi đánh đám quái vật đi để xây dựng văn phòng này, đã g·iết sạch đám quái ồn ào để được ngủ ngon vào ban đêm, và cũng đã săn quái vật để kiếm tiền.
Sự ích kỷ của y đã biến khu vực trong bán kính 1 km xung quanh văn phòng này thành một địa điểm có thể sống được. Kết quả là, những người nghèo khổ vật vã đã đổ xô đến sống ở nơi này.
Lúc đầu, Yoo Jinhyuk tỏ ra thờ ơ. Y không quan tâm đến những người sống bên cạnh y, và y cũng tin rằng y không hề liên quan gì đến họ. Ngay cả khi quái vật xâm chiếm thị trấn trong khi y vắng mặt, g·iết c·hết cư dân và phá hủy đất nông nghiệp, y tin rằng đó là điều họ phải tự đối phó.
Nhưng 3 năm, 5 năm, 7 năm, 10 năm, rồi 12 năm trôi qua. Bắt đầu từ một ngôi làng nhỏ đã hình thành nên một thị trấn nhỏ. Chứng kiến dòng chảy thời gian và nhìn thấy những gương mặt quen thuộc sinh ra với cuộc sống mới, Yoo Jinhyuk buộc phải thừa nhận rằng y đang bị ràng buộc với thị trấn này.
Và vì vậy, y đã không bỏ trốn trước sự triệu tập của Chae Joochul.
Điều tra viên Yoo Jinhyuk.
Trước khi y nhận ra, y đã trở thành thị trưởng của thị trấn.
Riing-
Mũ bảo hiểm của y rung lên, báo hiệu rằng y đã hết ma lực.
Yoo Jinhyuk cởi mũ ra và đứng dậy khỏi chiếc ghế dài y đang ngồi.
“Ngài đã tìm được gì rồi ạ?”
Thư ký hỏi. Yoo Jinhyuk lặng lẽ bước đến phía sau cô.
Trên màn hình máy tính của cô thư ký là ảnh của một hình xăm lớn.
Có Ba vệt, hai vệt tạo thành hình chữ thập và một vệt hình trăng lưỡi liềm phía trên nó.
“…”
Yoo Jinhyuk nhìn chằm chằm vào hình xăm.
Mặc dù y đã tìm ra địa điểm của vụ g·iết người, nhưng đây là điều duy nhất y có thể thấy được do mật độ của ma thuật trong khu vực ấy. Khi kết giới xung quanh khu vực bùng nổ giữa một cơn bão năng lượng ma quỷ, Yoo Jinhyuk trợn mắt, chuẩn bị đầy đủ cho việc bị thiếu hụt ma lực. Đó là lúc y nhìn thấy nó, một hình xăm rực rỡ đang tỏa sáng trên cánh tay của ai đó.
“…Liệu có phải là Chúa Jesus không?”
“Cô bị điên à?”
“Ý tôi là, có một con quái vật nhìn như Fenrir, và chúng ta lại còn vừa thấy một con Cyclops. Bộ không giống Chúa Jesus hở?”
Cô thư ký cau mày nhìn Yoo Jinhyuk, người đang cằn nhằn vô căn cứ.
“Dừng ngay việc phiền phức đó đi và kể cho tôi những gì mà cô thấy. Nó rất là quan trọng.”
“…Tôi tìm thấy một thứ gì đó, nhưng nó không liên quan gì đến thủ phạm.”
Yoo Jinhyuk không thể đoán được thủ phạm từ hình xăm mà y nhìn thấy. Vì y không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến thủ phạm, vậy nên y quyết định bắt đầu điều tra từ n·ạn n·hân. Y hình dung rằng y có thể khám phá ra động cơ bằng cách làm như vậy.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi khám phá quá khứ hàng chục ngày, không có manh mối nào về thủ phạm ngoại trừ hình xăm, và hôm nay y thậm chí còn phát hiện ra một sự thật gây sốc hơn.
“Đó là gì vậy?”
“Chae Jinyoon… Đã trở thành một Ma Nhân.”
“…Hả?”
Khuôn mặt cô thư ký cứng đờ.
“Không, không phải là Ma Nhân. Các nhà xét nghiệm đã nói rằng cậu ta đã trở thành một thứ gì đó còn trên cả Ma Nhân. Vậy nên… có lẽ là một Ác ma?”
“Một Ác ma?”
“Ta không chắc. Nhưng Chae Shinhyuk muốn che dấu sự thật này, và dường như người xét nghiệm bên y tế cũng đồng tình với yêu cầu đó.”
Tuy nhiên, có vẻ như người xét nghiệm không thể bỏ được lương tâm và nghĩa vụ của mình, vì anh ta đã không hỏa táng xác c·hết thật và giữ nó trong tầng hầm của mình. Cơ thể được hỏa táng là một thứ g·iả m·ạo được tạo ra để trông giống như cơ thể thật.
“Vậy… còn thủ phạm thì sao?”
“Ta không làm gì thêm được nữa. Không còn nhiều thời gian, và việc tìm thủ phạm nằm ngoài khả năng của ta. Điều đó là bất khả thi. Nhưng những hình xăm này…”
Tọc tọc
Yoo Jinhyuk dùng ngón tay gõ vào màn hình máy tính.
Mặc dù nó rất độc đáo đến nỗi chỉ có một hình xăm như vậy tồn tại trên thế giới, nhưng nó cũng không phải là một hình xăm phổ biến.
“Nói với Chae Joochul rằng đây là bằng chứng duy nhất. Còn đối với những thông tin mà chúng ta đã tìm được về Chae Jinyoon, hãy mã hóa nó và giữ nó bên trong đống dữ liệu ở Bữa Tiệc Violet của chúng ta.”
“N-Nếu có ai đó phát hiện ra thì sao?”
Chae Joochul.
Sau khi dần mất đi cảm xúc do một tác dụng phụ từ Gift của mình, lão trở thành một kẻ đa nhân cách không giống với con người cũ nữa.
Lão già này đáng sợ đến mức có thể làm kinh hãi cả thư ký cấp cao của Yoo Jinhyuk.
“Đó là lý do vì sao chúng ta nên lưu trữ nó. Đến cả lão già đó cũng không thể phạm vào Bữa tiệc Violet được. Ngoài ra, Cô không nghĩ rằng chúng ta nên giữ con bài tẩy để chống lại lão ta à?”
“…Ngài muốn chống đối à?”
Cô thứ ký hỏi với giọng run run.
“Không, ta không định nói ta sẽ chống đối.”
Ở Hàn Quốc, có rất ít người có thể đối đầu với Chae Joochul. Chỉ có một thành viên của Cửu Tinh hoặc Shin Myungchul, người đ·ã c·hết năm năm trước, mới có khả năng làm được điều đó.
“Nếu ta bị g·iết, cô sẽ cho cả thế giới biết việc này. Cô sẽ trả thù cho ta phải không?”
Yoo Jinhyuk nhếch mép nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh này giờ đã lỗi thời, như thể y đang nhìn Seoul vào năm 2000 vậy.
Y tự hỏi khi nào thị trấn này sẽ bắt kịp với thời hiện đại.
“Ta… vẫn còn muốn sống. Cô xem, vẫn còn rất nhiều thứ ta muốn làm và chiêm ngưỡng— Á.”
Bang!
Đúng lúc đó, một quả bóng bất ngờ đập vào cửa sổ văn phòng.
“Haha.”
Yoo Jinhyuk cười yếu ớt, rồi mở cửa sổ.
“Này, bọn nhỏ kia! Tao đã làm cho bọn mày 1 cái sân chơi, còn loanh quanh đây đá bóng làm cái quái gì hả?”
“Hả? À, bọn cháu bị các anh trai đuổi ra ạ.”
“Đó không phải vấn đề của tao! Không được đá bóng ở đây!”
Kwang. Jinhyuk đóng sầm cửa sổ.
Nhưng ngay sau đó, một bóng đèn bật sáng trong đầu y.
Y hoàn toàn có thể nghe thấy xung điện nhấp nháy qua các khớp thần kinh.
“Lũ nhóc… trẻ con… một đứa trẻ…”
Một người không có ác cảm với Chae Jinyoon nhưng lại có ác cảm với Chae Joochul.
Có một người như vậy.
Cháu gái của ông, Yoo Yeonha, đã từng yêu cầu điều tra lý lịch của người đó.
“Không đời nào.”
Tuy nhiên, y bật cười và lắc đầu. Cậu nhóc đó không đủ khả năng để tạo ra một kết giới mạnh mẽ như vậy. Nếu cậu làm được thế, cậu sẽ t·ấn c·ông trực tiếp vào Chae Joochul. Rốt cuộc, một kẻ đa nhân cách như Chae Joochul sẽ không cảm thấy đau thương gì vì c·ái c·hết của cháu trai mình.
“À đúng rồi, trưởng phòng à.”
Cô thư ký đột nhiên lên tiếng, như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó.
“Gangwonland đã liên lạc với chúng ta. Hệ thống chống quái vật đã chính thức hoàn thành.”
“Oh? Tuyệt, nói với họ là tôi sẽ đến.”
“Một lần nữa vấn đề lại là tiền.”
“Kiểu gì chúng ta cũng phải trả đủ thôi.”
Yoo Jinhyuk thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.
Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, y cũng không thể để Chae Joochul biết y gắn bó với thị trấn này nhiều đến mức nào.
**
Chiều thứ sáu, buổi luyện tập cuối cùng.
[Chiến thuật chống lại Quân đội Quái vật]
Đó là một trong những lớp tôi đăng ký. Không có lý do đặc biệt nào cả. Tôi chỉ nghĩ rằng nó phù hợp với tôi thôi.
“Rachel-ssi, hôm nay cậu có muộn lập đội với mình nữa không?”
Trong số 40 học viên tập trung tại công viên, học viên duy nhất tôi biết là Rachel.
“Ừ. Rất hân hạnh.”
Rachel cười rạng rỡ và gật đầu.
Cứ như vậy, Rachel và tôi bắt cặp, và tôi bắt gặp ánh mắt ghen tị từ những học viên nam khác.
“Được rồi, hãy nắm tay đồng đội của mọi người và tập trung tại cửa hang.”
Người hướng dẫn phụ trách đào tạo hét lên.
Anh ta bảo chúng tôi nắm tay nhau, chắc chắn đây là một trong những tiêu đề để phát biểu. Tuy nhiên, Rachel nhìn qua lại giữa tay cô và tôi. Thấy tay tôi không cử động, cô ấy cố gắng vươn ra nắm lấy tay tôi, rồi ngập ngừng và ngước nhìn tôi như một chú cún con.
“Ah, ừ.”
“Chúng ta không nhất thiết phải nắm tay nhau.”
“A-À, ra vậy.”
Cô buông tay kèm theo tiếng ho khan.
“Được rồi, xếp hàng! Mỗi đội sẽ đi vào, bắt đầu từ đội 1!”
Theo chỉ thị của người hướng dẫn, chúng tôi vào hang.
Có lẽ bởi vì chỉ có bốn mươi học viên trong lớp, hang động dường như không quá tải chút nào.
“Ah, có thứ gì đó ở bên kia.”
Sau khi đi bộ một chút, chúng tôi đến một giao lộ mười ngã rẽ. Bên cạnh mỗi con đường là một biển báo O hoặc X. Những đường có biển X có khả năng đã bị các đội khác giành mất.
Chúng tôi chọn một trong những con đường rộng mở và bước vào.
Sss.
Một cơn gió lạnh quét qua chúng tôi.
“Có vẻ như chúng ta sẽ phải chống lại bọn khô lâu.”
“Khô lâu?”
“Ừ, có vẻ như bọn chúng có khoảng một ngàn con.”
Crắc, crắc, crắc.
Tiếng xương kêu lách cách.
Sssh, sssh.
Tiếng gió thổi qua xương.
Một đội quân chiến binh Undead đang chờ đợi chúng tôi.
“Hai đấu một ngàn, có vẻ như đây là cách phân loại để xem chúng ta ứng phó với tình huống hiểm nguy như thế nào.”
Rachel nhanh chóng đi đến kết luận.
“Có vẻ không. Chúng chỉ là bọn khô lâu mà thôi. Chúng ta hoàn toàn có thể xử lý chúng.”
Tôi giơ khẩu súng lục bằng một tay và hai con dao bằng tay kia.
“Cậu dùng đến hai con dao à?”
“Ừ.”
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng hai con dao với khẩu súng của mình. Sử dụng cả ba v·ũ k·hí là quá khó đối với tôi trước đây, nhưng giờ thì khác, bởi vì giờ tôi có Gift Khéo léo.
“Chúng chắc chắn phải có một thủ lĩnh. Mình sẽ bắn nát đầu nó.”
Mắt tôi có thể thấy rõ con khô lâu thủ lĩnh đang ngồi trên một chiếc kiệu, được bao quanh bởi mười ba khô lâu pháp sư . Miễn là tôi xử lý mười bốn tên đó, thì giải quyết đám còn lại chỉ là chuyện dễ như ăn bánh.
Rachel nhìn tôi chăm chú, rồi mỉm cười cay đắng.
“Đúng như mình nghĩ, Hajin-ssi luôn tràn đầy tự tin.”
“Hả? À ừm, thì vậy cho nên mình mới làm được sư phụ của cậu chớ.”
“À, đúng rồi.”
Rachel cười khúc khích như thể cô vừa nhớ ra và gật đầu.
“Vậy đi thôi. Chờ đến khi mình t·ấn c·ông trước nhé.”
Tôi giải phóng ma lực của Dấu Thánh và truyền thuộc tính ánh sáng vào dao. Sau đó, tôi ném chúng theo hướng ngược lại.
Mục tiêu đầu tiên của tôi là con thủ lĩnh.
Cuộc t·ấn c·ông của tôi không cần phải mạnh. Chỉ cần một cái búng tay đơn giản là đủ.
Vúttt.
Sau khi rời khỏi tay tôi, hai con dao đã vẽ một đường vòng cung lớn xung quanh khu vực bên trái và bên phải của hang động và bay về phía con khô lâu thủ lĩnh.
Crắc, crắc.
Đúng như dự đoán, khô lâu thủ lĩnh rất nhanh nhẹn. Nó giơ hai tay lên và dễ dàng chặn các con dao, nhưng một viên đạn thuộc tính ánh sáng đã bắn trúng đầu nó.
Vì cả ba cuộc t·ấn c·ông đều diễn ra đồng thời, không đời nào nó có thể tránh được hết tất cả.
Với cái đầu bị xuyên thủng bởi viên đạn, hộp sọ của khô lâu thủ lĩnh nứt làm đôi và vỡ vụn.
*
Sau trận chiến.
“Haa haa.”
Dường như chiến đấu với hàng ngàn đối thủ đã gây tổn hại cho sức chịu đựng của Rachel. Cô ngồi bệt trên mặt đất, thở dốc. Quần áo của cô nhàu rũ, và tóc cô ướt đẫm mồ hôi.
“Cậu có mệt không?”
“Có… haa…”
Thành thật mà nói, tôi không hề cảm thấy gì. Tôi không hề bị mệt do tất cả những gì tôi làm chỉ là bóp cò từ hậu tuyến.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ loa điện thoại phía trên chúng tôi.
[Hoàn hảo! Đội Kim Hajin và Rachel đã đạt điểm tối đa! Nghỉ ngơi và đi ra nào!]
Người hướng dẫn có vẻ ấn tượng với chúng tôi.
Rachel rất vui khi nghe thấy vậy. Cô mở to mắt và giơ hai tay lên.
Whoo~
Trong khi tôi đang mỉm cười nhìn cô ấy, tôi nhận ra mái tóc cô ấy rối bù.
“Ah, Rachel-ssi, cậu có lược không?”
“Ể? K-Không, mình không có.”
“Mm.”
Tôi bước đến gần cô ấy. Đột nhiên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt trào lên trong lòng.
“Xin lỗi, tóc của cậu rối quá.”
“Tóc mình?”
“Để mình.”
Tôi đưa tay lên tóc của Rachel. Đột nhiên, Rachel sững người lại.
“C-Chờ, T-Tại sao… Áaaa, nhột quá.”
“Đợi một chút.”
“Chờ đã, đừng có đột ngột thế.”
Tay tôi hoàn toàn tự động di chuyển, phớt lờ sự kháng cự của Rachel. Tôi thực sự không biết tại sao tôi lại làm vậy.
Tôi chỉ làm theo bản năng của mình. Chẳng mấy chốc, mái tóc rối bù của Rachels trở nên gọn gàng, với một phần được buộc trong một dải ruy băng xinh xắn.
“Đó.”
Tôi đưa Rachel một cái gương.
Khi cô nhìn vào mái tóc của mình, cô mở to mắt vì ngạc nhiên.
“S-Sao có thể? Cậu không có lược mà.”
Tôi nhìn xuống tay mình.
“Có lẽ đó là ma thuật đó.”
**
11 giờ tối
Tôi đi bộ đến một công viên trống vắng gần căn hộ của tôi và tập trung. Tôi sử dụng nơi này để luyện tập cho Dấu Thánh.
Tập trung ma lực của Dấu Thánh tạo thành chuyển động chớp nhoáng – Phi hành.
Chuyển đổi ma lực Dấu Thánh xuống chân và nhảy lên theo chiều dọc – Bước vọt.
Bao bọc bản thân bằng ma lực của Dấu Thánh và dịch chuyển trong khoảng cách hàng chục mét – Tốc biến.
“…Kuaa.”
Sau khi sử dụng cả ba vệt Dấu Thánh để thử các khả năng di chuyển khác nhau, tôi nằm dài ra trên mặt đất nghỉ ngơi.
Bzzz.
Ngay lúc đó, có ai gọi vô smartwatch của tôi.
Người gọi là Chae Nayun.
Tôi thở dài ngay khi nhìn thấy tên cô ấy.
Tôi có nên nghe không? Hay tôi nên lờ đi?
Cuộc gọi kết thúc khi tôi đang do dự, nhưng cô ấy gọi lại cho tôi ngay lập tức.
Bzzz.
Tôi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chiếc smartwatch đang rung trên cổ tay mình.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhắm mắt lại và nhận cuộc gọi.
“Chào.”
– Này, cậu đang ở đâu vậy?
Đó là điều đầu tiên cô ấy hỏi.
“Ở nhà. Sao?”
– Mình nghe nói cậu đã chuyển đi khỏi kí túc xá.
“ Đúng, vậy là giờ cậu mới biết?”
– Gì? Đó là bởi vì cậu không bao giờ nói cho mình biết! Cậu muốn c·hết hở?
Chae Nayun buột miệng giận dữ rồi im lặng.
– Đáng lẽ cậu nên nói cho mình sớm hơn.
Giọng cô đầy thất vọng.
“Nếu vậy có gì khác biệt không?”
– Mình có thể chuyển đến sống bên cạnh.
“Đã có người sống bên cạnh rồi rồi.”
– Tiền có thể giải quyết được mọi thứ.
“…”
– Cậu biết mình giàu mà.”
Tiếng cười lặng lẽ của Chae Nayun phả vào tai tôi.
– Cậu quên rồi à? Miễn là cậu ở bên tôi, cậu sẽ không phải lo gì về tiền bạc đâu.”
Tôi thở dài chậm rãi và nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đêm Seoul không khác gì những màn đêm khác. Một màn đêm ngột ngạt khiến tôi nghẹt thở và run rẩy.
– Nói gì đi chớ.
“Mình buồn ngủ quá. Mình có thể ngắt máy không?”
“K-Không, đợi đã, đừng ngắt máy!”
Giọng nói vội vã của Chae Nayun vang vọng bên tai tôi.
– Um… đợi mình đi ngủ rồi hẵng ngắt nha.
Cô tiếp tục với một giọng nói yếu ớt, run rẩy.
– K-không phải là mình bị mất ngủ hay gì đâu. Chỉ là, um, phòng của mình có hơi quá rộng thôi.
Cái cớ đó quả đúng là Chae Nayun. Tôi lặng lẽ nhìn xuống. Một tảng đá xấu xí đang nằm trên mặt đất.
– Chỉ, chỉ một chút nữa thôi…
Tôi biết tôi không nên đồng ý với cô ấy vì cảm giác tội lỗi nhất thời và sự cảm thông. Tôi biết rất rõ rằng nó sẽ chỉ dẫn đến một vòng luẩn quẩn.
Mặc dù vậy, lý do tôi không thể cúp máy là vì lương tâm tội lỗi.
– Mình muốn nghe giọng nói của cậu.
Một nỗi cô đơn lạnh lẽo gặm nhấm lấy cơ thể tôi. Da gà da vịt nổi lên và đầu gối thì run rẩy.
Với đôi mắt lờ đờ, tôi nhìn lên bầu trời đêm.
Màn đêm dường như đang cố nuốt chửng lấy tôi.
Ở trên cao kia, không có vì sao, ánh sáng, hay mặt trăng nào cả.
Chae Nayun giả vờ vui vẻ, nhưng không đủ để truyền đến nơi tôi.
“Mình sẽ không ngắt máy.”
– …Đáp nhanh vậy. Cậu đang khiến mình thấy ngại ngùng đó.
“ Cậu muốn nói gì cứ nói đi. Ít nhất mình sẽ lắng nghe.”
– Nói về cái gì?
“…Đầu cậu có bình thường không vậy?”
– Không, hahaha.
Chae Nayun cười. Sau đó, cô bắt đầu nói về những gì đã xảy ra hôm nay.
Những gì cô ấy đã ăn, những gì đã xảy ra trong lớp,…
Nhưng cuối cùng, cô ấy đã đề cập đến một thứ mà tôi không muốn nghe.
– À đúng rồi, chú của Yeonha đã nói cho mình biết chút ít về t·ên s·át n·hân đấy…
“…Sát nhân?”
Yoo Jinhyuk. Mặc dù có chút lo ngại khi nghe đến cái tên ấy, tôi vẫn khá nắm chắc một phần nào đó. Sức mạnh của y chắc hẳn cũng có những giới hạn.
– …Không, Không có gì đâu. Mình không muốn nói về những điều đó cùng với cậu.
“Gì, tại sao, cho mình biết đi.”
– Không, mình không muốn. Mình chỉ muốn nói về những điều tốt đẹp cùng với cậu mà thôi.
Khi tôi nghe thấy tiếng cười rụt rè của Chae Nayun, tôi không thể bắt ép cô ấy nói cho mình nữa.
– Oh, mình nghĩ mình đang buồn ngủ rồi. Có vẻ thuốc ngủ của mình đã bắt đầu phát huy hiệu lực.”
“…Đừng uống thuốc quá nhiều nhé.”
– Gì, cậu đang lo lắng cho mình đó à?
“…Thôi cho mình xin.”
Tôi nhặt chai nước tôi mang theo lên. Khi tôi cố uống một ngụm thì…
– Hajin này.
“…!”
Chae Nayun bất ngờ t·ấn c·ông, làm tôi suýt nữa sặc hết cả nước.
Khi tôi ho, Chae Nayun lẩm bẩm với một cái ngáp thư thái.
– Chúc ngủ ngon.
“Ah, ưm ,ừ, chúc ngủ ngon, mình cũng đi ngủ đây.”
– …Này.
Thế cho nhưng, cô ấy tiếp tục nói.
Lại gì nữa đây?
Tôi căng tai ra nghe.
– Mình muốn gặp cậu.
Câu nói vu vơ ấy khiến tôi không nói lên thành lời.
– Ah, khoan đã, không phải đâu. Mình đang không suy nghĩ tử tế được do thuốc ngủ đang ngấm thôi. Mình cúp máy đây! Xin lỗi nhé!
Trong khi tôi đang cố gắng nói ra những lời muốn nói thì Chae Nayun nhanh chóng cúp máy trước. Tôi có thể mường tượng cô ấy đang làm gì ở phía bên kia của cuộc gọi.
Tại sao mặt tôi lại đỏ lên vậy.
Trong khi tôi đang cảm nhận được nhiệt độ của má, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc bước qua.
“Sếp?”
“Hửm?”
Đúng như tôi nghĩ, đó là Sếp.
Tuần trước, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không xuất hiện cho đến ngày 1 tháng Sáu, nhưng có vẻ cô ấy rất thích Seoul, vì đây là lần thứ ba tôi vô tình gặp cô ấy trên đường.
“Kim Hajin?”
Cô ấy đến chỗ tôi khá thường xuyên.
Sếp đang cầm một túi kem Baskin-Robins.
Nó không phải là một panh (1 panh=0,75 lít), mà là cả một cái xô lớn.
“Tốt, ta cũng đang muốn gặp cậu.”
Sếp nhảy qua.
“…Cái gì, tại sao? Không lẽ là một bài kiểm tra khác à?”
“Nó đang đi lên”
Sếp trừng mắt nhìn tôi giận dữ.
“Đi lên?”
“Cổ phiếu! Nó đã tăng thêm 2% kể từ lúc ta bán chúng đi.”
Sau đó, cô thốt ra một cách khó hiểu.
“…Oh, vậy là cô đã thực sự bán hết rồi?”
Tôi nói một cách thiếu suy nghĩ. Mặc dù tôi tự tin rằng nó sẽ giảm mạnh, nhưng chiến dịch Tháp Kì Tích chưa có gì xong xuôi vào lúc này. Chẳng có gì vô lý nếu giá cổ phiếu của họ có chút dao động.
“…Cậu vừa nói gì cơ?”
Tuy nhiên, đôi mắt của Sếp lóe lên sát ý thực sự.