Chương 131: Ngã tư (2)
Khách quan mà nói, y khá điển trai. Y có khuôn mặt sắc sảo và cũng rất đặc trưng, tỏa sáng đẹp đẽ dưới ánh đèn, dẫu biểu cảm có phần khó chịu của y tạo nên một bầu không khí thật nặng nề.
“Haizz….”
Chẳng lâu sau đó, y gục đầu xuống, thở dài nặng nề.
Vào lúc đó, cánh cửa phía đối diện căn phòng bật mở, một cô gái mặc áo khoác da sầm sập tiến vào.
“Sao, có chuyện gì xảy ra à?”
Lẩm bẩm nhạo báng, cô ta ngồi xuống ngay cạnh y và cười mỉa.
“Ông lại đốt hết tiền vào cờ bạc nữa à?”
“…Phải. Mà dù sao thì Sahyuk, có một vết sẹo nhỏ trên trán cô kìa. Nó khá mờ nên gần như không nhìn thấy được.”
Người đàn ông bình tĩnh phản đáp lại giọng điệu chế giễu của cô gái, khiến cô ta nổi giận.
“Cái gì cơ?”
“Cô biết ý ta mà, cái chỗ mà đồng xu của tên nhãi kia đánh cô đó. Ta nhớ không nhầm thì cô đã rất cố gắng để xóa nhòa nó đi cơ mà.”
Kí ức về ngày hôm đó vụt qua trước mắt cô gái.
Mặc dù ba tháng đã trôi qua kể từ ngày hôm đó nhưng sự phẫn nộ và xấu hổ vẫn trào dâng mỗi khi cô nhớ lại. Vì sự xỉ nhục là điều mà trước giờ cô chưa từng trải qua, nên điều này in hằn sâu trong tâm trí cô.
“Đừng làm ta nhớ lại chuyện đó.”
Cô gái ấy, Jin Sahyuk, nghiến răng rồi cảnh cáo y.
Tuy nhiên, không có vẻ gì là y sẽ nghe lời cô ta cả.
“Đáng lẽ ra cô nên không để chuyện này xảy ra mới đúng. Như ta vẫn thường nói, cô không nên quá đề cao bản thân.”
Bịch. Người đàn ông đặt tờ báo xuống. Jin Sahyuk lườm người đàn ông mà không chú ý đến tiếng tờ báo bị vo nhàu.
“Sahyuk, đừng hiểu lầm. Cô vẫn còn non lắm, ta có thể g·iết cô dễ như trở bàn tay.”
Nghe những lời nói này, lông mày của Jin Sahyuk giật giật. Cô ta buộc mình phải nhếch khóe môi lên cười và gan góc nói.
“Vậy thì thử đi.”
Đôi mắt của y lạnh lùng lóe lên.
Jin Sahyuk lặp lại.
“Thử g·iết ta đi xem nào.”
“…Hừm.”
“Thử đi.”
Đúng như dự đoán, cô ta thật liều lĩnh.
Không còn sự lựa chọn nào khác, y nhắm mắt lại rồi rút lui với một nụ cười.
“Xin lỗi, hôm nay ta hơi mệt.”
Nghe thấy lời đầu hàng của y, Jin Sahyuk dường như cũng được an ủi, nhưng cô ấy lại gợi chủ đề này lên một lần nữa.
“…Ta sẽ thắng nếu được đấu với hắn lần nữa.”
“Đó chỉ là điều cô nghĩ thôi.”
“Ta chỉ đánh giá thấp hắn mà thôi.”
“Vậy cô thua trước một đồng xu?”
“…”
Jin Sahyuk câm miệng lại. Cô ta không thể nghĩ ra bất kì cách nào để phản bác lại y cả.
Ba tháng trước, tên con trai để râu đó đã dùng duy nhất một đồng xu để đẩy lùi và lưu lại vết hằn sâu trên trán của cô. Cô vẫn cảm thấy khó tin rằng đồng xu ấy lại có sức mạnh hủy diệt như thế. Mãi một tháng sau vết hằn mới biến mất, làm cô ta xấu hổ đến mức không dám bước chân ra ngoài.
“Ngài Bell.”
“Hửm?”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ đi vào căn phòng với chiếc xe đẩy chở thức ăn.
“Hôm nay ngài không cảm thấy khỏe à?”
“…À.”
Người phụ nữ kia gọi y là Bell.
Bell cười mỉm đáp lại.
“Ta chỉ tự lấy làm giận chính mình thôi. Một vấn đề tồi tệ đã xả ra khá lâu rồi mà giờ ta mới phát hiện ra. Dường như ta đã ở Pandemonium quá lâu rồi.”
Y gõ nhẹ vào tờ báo trước mặt. Người phụ nữ nhìn vào tiêu đề của bài báo và lẩm bẩm.”
“Cái c·hết của Chae Jinyoon… cái gì đây?”
“Chỉ là một việc nhỏ thôi. Đáng lẽ ra cậu ta phải còn sống nhưng ai đó đã g·iết cậu ta.”
“…”
Jin Sahyuk nhìn chằm chằm vào Bell, rồi đứng bật dậy vén mái tóc dài của mình ra sau.
“Ta đi đây.”
“Cô định đi đâu?”
“Đến đấu trường.”
“…Phụt.”
Bell bật cười.
“Sao, ông có ý kiến gì à?”
“Không.”
“Nếu vậy thì hãy để ta đánh nhau cho đã đời đi.”
Kể từ khi nhận thất bại dưới tên nhóc có râu kia, Jin Sahyuk vẫn luôn vùng vằng giận giữ muốn đi choảng nhau với hai người đó.
Kim Suho và Kim Hajin.
Có vẻ như cô ta muốn trả lại sự sỉ nhục mà mình đã phải chịu. Tuy nhiên, Bell không có ý định cho phép cô ta làm như vậy. Theo như những gì y biết, Kim Suho và Kim Hajin là hai mảnh ghép quan trọng cần có để hoàn thiện Jin Sahyuk trong tương lai.
Mặc dù ban đầu y chỉ để mắt đến Kim Suho thôi, một người khác cuối cùng lại tình cờ xuất hiện.
“Như ta đã nói, ta không có ý kiến gì cả. Đến đấu trường và tận hưởng đi. Nhưng ta sẽ chẳng can thiệp nếu cô vướng phải người từ Bầy tôi của Satan đâu đấy.”
Bầy tôi của Satan.
Chúng là tổ chức đứng đầu ở Pandemonium này. Cả 33 thành viên ở tổ chức đó đều lập khế ước với tên ác ma khét tiếng ‘Satan’. Chẳng phóng đại chút nào khi nói luật pháp và trật tự ở Pandemonium đều được duy trì dưới sức mạnh tuyệt đối của chúng.
“…”
Jin Sahyuk lặng lẽ rời khỏi dinh thự.
Thế giới bên ngoài kia tràn ngập mùi cồn và máu tanh cùng với những cảnh vui chơi sa đọa.
Jin Sahyuk đến trung tâm của Pandemonium. Mỗi bước cô đi, cô đều tự nhắc nhở mình về những việc đã xảy ra.
Mặc dù càng nhớ càng tức nhưng nó là điều cô ta cần khắc cốt ghi tâm.
ĐÙNG.
Sức mạnh ẩn phía sau đồng xu.
ĐOÀNG.
Lực đẩy như sét của đồng xu.
Không còn gì để bàn cãi, hắn là một đối thủ mạnh.
Giống như Kim Suho, đó là một kẻ đáng được ghi nhớ.
Tự hỏi hắn sẽ trở nên mạnh đến như nào trong tương lai, Jin Sahyuk đưa hai tay lên che mặt và run rẩy.
“A… hahaa…”
Ta muốn đánh.
Không, ta muốn g·iết.
Ta muốn xé toạc tay chân hắn ra và g·iết c·hết hắn.
Người cô ta run lên bần bật vì thôi thúc mãnh liệt này.
**
Một buổi chiều yên bình trước khi tiết học bắt đầu.
Nhân viên của Trọng Kho Vũ Khí đặc biệt đến chỗ tôi cùng một phong thư đen và một chiếc hộp.
“Hm.”
Có lẽ trong hộp là bộ giáp mà tôi cần nhưng tôi không chắc về cái phong bì kia.
Sau khi mang những kiện hàng vào trong, tôi mở phong thư trước tiên.
Bên trong là một tấm thẻ đen.
[Thẻ VIP đặc biệt của Trọng Kho Vũ Khí]
Có một lá thư đi kèm với nó.
[Nếu cậu có cần gì thì cứ yêu cầu trực tiếp đến xưởng v·ũ k·hí này mà không cần thông qua mình nữa. Nó giống hệt cái thẻ mà mình dùng nên sẽ không có giới hạn gì cả.
P/S: Tấm thẻ này có thể dùng được trong các cơ sở hoặc doanh nghiệp khác mà Nan chi Bản chất sở hữu.]
Chữ viết tay của Yoo Yeonha đúng là kiệt tác.
“…Mà đây không phải là l·ạm d·ụng quyền lực à?”
Tôi khẽ cười. Kể cả sau khi bị một vụ b·ê b·ối nặng nề đến vậy, cô ấy chỉ ngày càng trở nên táo bạo hơn. Tôi giúp cô ấy quá sớm rồi à? Nhưng thôi, tôi không thể phàn nàn trước một món quà tuyệt như vậy được.
Tôi cất chiếc thẻ vào trong ví rồi mở hộp ra. Như mong đợi, trong đó là bộ giáp tôi cần.
===
[Giáp pha lê ma thuật] [Kiệt tác]
[Mana tích trữ 2000/2000]
-Gia cố sức mạnh vật lý
*Tăng sức chống chịu, sức sống, và tốc độ lên 0.3 điểm.
-Gia cố sức bền lên hạng trung
-Hấp thụ sát thương
*Hấp thụ lượng sát thương tương đương với lượng mana được tích trữ.
-Đa chức năng
*Được thiết lập cùng một máy quét thân. Có thể được mặc bởi những sinh vật không phải là con người.
===
Không thể mặc được bộ giáp này. Nó là bộ giáp công nghệ cao được thiết kế để tự biến đổi phù hợp với cơ thể người mặc. Không phải giáp làm từ bán cổ vật thì không đời nào bì được với cái này. Dù vậy, nó không phải loại mà tôi thích nhất.
Tôi đã thiết lập thêm một thứ.
[Các chỉ số sẽ tăng gấp ba lần nếu được mặc bởi cá thể không phải con người.]
Việc này tốn mất 150 SP. Cụm từ ‘không phải con người’ là hoàn hảo để giảm chi phí.
Tôi triệu hồi Fenrir vẫn đang say ngủ trong lồng ngực tôi.
“Gràoo.”
Khi một chú sói có kích thước tương đương một con hổ đột nhiên xuất hiện, đuôi của Hayang dựng đứng lên và nó bỏ chạy.
“A! Nó là sói của ta đấy. Haha.”
Mặt khác, Evandel rạng rỡ cười và tiến đến gần phía con sói.
“Grrr, grrr.”
Chú sói hạnh phúc tận hưởng bàn tay nhỏ và mềm của Evandel.
“Fenrir, thử mặc cái này đi.”
Tôi đặt bộ giáp tròn lên ngực của con sói và truyền sức mạnh ma thuật vào đó. Ngay lập tức, mảnh áo giáp bay lên, che phủ ngực và lưng của con sói. Nó rống lên thật hạnh phúc nên dường như nó khá hài lòng với bộ giáp này.
Đột nhiên.
Ding.
Smartwatch bất ngờ reo lên.
Không phải chỉ một lần không thôi.
Ding. Ding.
Cổ tay tôi cứ tiếp tục rung lên vì những hồi chuông không ngớt.
[Bạn đã nhận được 140 SP.]
[Ma lực đến từ căm giận và ám ảnh đã hình thành nên một bùa chú từ xa. Bạn đã bị chọn làm ‘mục tiêu’.]
[Tuy nhiên, một phép màu may mắn đã xảy ra!]
[Một năng lượng thần bí nào đó đã đảo ngược câu thần chú!]
[Gift của ai đó, ‘Khóa mục tiêu’, đã được sửa đổi để mang lại lợi ích cho Kim Hajin.]
[Thoát c·hết trong gang tấc(4/9) – Một chỉ số đặc biệt giúp tích lũy may mắn đã được mở khóa một phần!]
“…Hả?”
Tại sao số SP của tôi lại tăng lên, và cái ‘khóa mục tiêu’ này là sao đây?
Tôi có nghĩ ra một Gift như này ư?
Mặc dù không chắc chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi không không vui vì việc tích lũy may mắn của mình tăng lên được.
“…A, có phải là do hắn?”
Rồi đột nhiên tôi nhớ ra.
Cái gã tên Heuk Jeon từ Hội Ám Nguyệt đã từng cố g·iết tôi và Rachel trong kỳ thi cuối cùng.
Có vẻ như hắn định yểm phép gì đó lên tôi.
“…Mình sẽ báo lại với Sếp sau.”
**
Ngày 13 tháng 3.
“Mọi thứ thực sự kết thúc rồi…”
Thời gian cứ như thoi đưa, và tối nay là đêm cuối cùng của Chae Nayun tại núi Baekdu.
Sau khi gói gém hết đồ đạc, Chae Nayun nhìn quanh căn phòng nơi mà cô đã ở được hai tháng. Mặc dù cô ấy không mang theo nhiều đồ đạc nhưng có rất nhiều vật quý giá trong căn phòng này.
“…”
Những bức ảnh trải dài trên kệ sách cạnh giường cô ấy.
Trong một bức ảnh, Chae Nayun và Chae Jinyoon đang cùng nhau cười thật rạng rỡ.
Chae Nayun giơ bức ảnh lên và nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Rồi cô ấy đột nhiên cảm thấy như có gì dâng trào trong mình.
“…Lần này em cứ tưởng anh sẽ ở lại bên em mãi mãi.”
Run rẩy thì thầm, cô ấy ôm chặt tấm ảnh vào lồng ngực.
Thực tại tàn khốc này vẫn tựa như một giấc mơ vậy.
Cô đã nhiều lần nghĩ rằng anh trai cô vẫn đang đợi ở trên giường bệnh khi cô hoàn thành khóa huấn luyện và trở về nhà.
“Xin lỗi, Anh hai.”
Cô ấy hối hận và tự đổ lỗi cho bản thân mình mỗi khi đêm đến.
Cô ấy không thể ngừng nghĩ về khả năng anh ấy sẽ sống sót nếu cô từ chối đi đến núi Baekdu và ở lại với anh.
“…Em xin lỗi.”
Kể cả sau một quãng thời gian dài, cô vẫn không kìm được nước mắt.
Dù vậy, Chae Nayun nhanh chóng lau nước mắt.
“Hãy đợi thêm một chút nữa thôi, Anh hai.”
Rồi cô ấy cất khung ảnh vào trong cặp.
“Em sẽ trả thù cho anh.”
Cô lẩm bẩm với một quyết tâm mạnh mẽ.
**
Hai ngày trước khi năm hai ở Cube bắt đầu, tôi trở về trường để lấy ít đồ.
“Của cậu đây học viên Kim Hajin.”
“Cảm ơn.”
Tôi nhận đồ của mình từ quản lý kí túc xá. Tôi có nhiều đồ đến đáng ngạc nhiên: một bộ chơi game VR, áo phông, áo khoác, quần bò, quần lửng, v.v.
Với một chiếc hộp lớn trong tay, tôi đi về phía Cổng dịch chuyển.
“Eh? Hajin?”
Rồi đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Nhìn lên, tôi thấy Rachel.
“Rachel-ssi?”
…Sau khi tình cờ gặp mặt, chúng tôi dừng chân ở công viên mà chúng tôi thường tập luyện cùng nhau.
Bãi cỏ vẫn còn dấu vết do Rachel đã từng cố gắng triệu hồi nguyên tố ở đây. Rachel mỉm cười xấu hổ và nhảy đến chỗ đó.
“Mình đã ăn khá nhiều đạn ở đây nhỉ… Thật không thể tin được mới chỉ có ba tháng trôi qua.”
“Mình cũng thấy vậy.”
Tôi đặt chiếc hộp xuống đất.
Chỉ khi đó Rachel mới nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
“Có gì ở trong hộp vậy?”
“À, ừm… .”
Tôi cười nhạt trước câu hỏi của cậu ấy.
Tôi vừa gãi gãi gáy vừa lẩm bẩm nói.
“Mình sẽ nghỉ học ở Cube.”
“…Hả?”
Rachel ngơ ngác mở to mắt.
“T-tại sao?”
“Thì mình cảm thấy thoải mái hơn khi làm lính đánh thuê.”
“Lính… lính đánh thuê?”
Rachel lầm bầm trong sự bàng hoàng.
“Mình sẽ ở lại đây trong học kỳ đầu. À, phải, mình đoán là mình sẽ dời đi giữa chừng. Nhưng mình sẽ ở đây đến giữa kỳ.”
Có một lí do buộc tôi phải ở lại Cube.
Cốt truyện chính sẽ kết thúc ở Cube. Tôi cần phải ở lại và xem ‘sự kiện’ ấy diễn ra.
“Vậy, ừm, Hajin… về việc tham gia Pháp viện Hoàng gia Anh… .”
“Xin lỗi, mình không tham gia được.”
“…”
Rachel lộ ra gương mặt buồn bã. Tôi chưa bao giờ nói tôi sẽ tham gia Pháp viện Hoàng gia Anh cả. Cậu ấy đang mong chờ cái gì chứ?
“Nhưng ai biết được? Chúng ta vẫn có thể cùng làm việc với nhau như các đối tác lính thuê mà.”
“Sao cơ?”
Quan hệ đối tác lính đánh thuê. Nói một cách đơn giản, đây là một cách kiếm thêm nhân lực để chinh phục các Hầm ngục và Tháp.
“A… Hajin thì luôn được chào đón… nhưng vì mối quan hệ này chỉ được hình thành khi có cả nhóm lính đánh thuê cơ…”
Tuy nhiên, vì số lượng nhóm lính đánh thuê mạnh hơn một Guild chưa đến được con số 10, nên ngay cả những Guild nhỏ cũng hiếm khi hình thành mối quan hệ đối tác- lính đánh thuê.
Tôi có thể hiểu vì sao Rachel do dự, vì Guild Pháp viện Hoàng gia Anh là guild số một ở Anh.
Dĩ nhiên, tên của nhóm lính đánh thuê tôi đã tham gia sẽ thay đổi tất cả.
Jeronimo.
Cái tên nghe chán chán này lại là hội được quyền đi chọn Guild.
“Cậu có thể lo về việc đó sau.”
“À, ừ, cậu nói đúng.”
Rachel cười buồn và gượng gạo gãi cổ. Tôi nhìn cậu ấy một lúc rồi lấy khẩu súng ngắn mà mình giữ trong túi ra.
“Vì cũng đã khá lâu rồi, mình có nên giúp cậu tiếp không nhỉ?”
“Gì cơ? A, e hèm.”
Cậu ấy ho một cách tự hào.
“Đúng, tập thôi. Mình sẽ cho cậu thấy mình đã tiến bộ đến nhường nào.”
**
Ngày 15 tháng 3.
Mùa xuân đã đến, những cánh hoa đào rụng khắp muôn nơi.
Hiện tại, tôi đang ở trước lớp học mới. Tôi không thực sự lo lắng. Thực tế thì tôi khá hờ hững về chuyện này.
Tên của lớp này là Lửa thiêng. Rachel, Yoo Yeonha, và Yi Yeonghan cùng lớp với tôi.
Chae Nayun ở trong lớp của Kim Suho, và Shin Jonghak thì ở một lớp riêng.
Tôi mở cửa phòng học.
Có ba gương mặt quen thuộc. Vì một người đã ngủ nên tôi không thể nhìn thấy mặt cậu ấy.
Người đang ngủ là Yi Yeonghan. Yoo Yeonha thì đã được vây quanh bởi rất nhiều học viên. Không có Chae Nayun hay Kim Suho ở trong lớp, Yoo Yeonha sẽ tự cho mình là nữ hoàng.
“Hm?”
Khi mắt của chúng tôi chạm nhau, Yoo Yeonha mỉm cười và vẫy tay chào. Có vẻ như cô ấy không ngại giao tiếp cởi mở với tôi kể từ khi hạng của tôi tăng lên gần top 100.
Cùng với việc chào hỏi, Yoo Yeonha khẽ di chuyển khuôn miệng.
-Nayun hỏi tại sao cậu không trả lời đấy.
“…”
Tôi nở một nụ cười nhẹ rồi ngồi xuống cuối lớp.
“Chào buổi sáng.”
Rachel, người cũng ngồi ở phía sau chào tôi.
“Chào buổi sáng.”
Tôi cười, đáp lại cậu ấy.
Đúng 8 giờ, cánh cửa lớp bật mở, và giảng viên bước vào.
“Hân hạnh được gặp mặt các trò ở đây.”
Giảng viên viên nhiệt tình giải phóng sức mạnh ra ngoài.
Yi. Yeong. Jin.
Ma thuật đỏ hiển thị rõ tên của thầy.
“Thầy là giảng viên chính của lớp Lửa thiêng, Yi Yeongjin.”
Tôi cẩn thận nghe màn giới thiệu đầy thú vị của giảng viên kia.
“Từ năm hai trở đi, các lớp học sẽ diễn ra hơi khác một chút. Thầy khá chắc là mọi người đã biết về chuyện này rồi nhưng thầy sẽ giải thích ngắn gọn lại.”
Hoa anh đào phấp phới bay qua những ô của sổ còn chưa khép lại, một hương thơm thoang thoảng thoáng qua.
“Ngoài các lớp buổi sáng, lớp cuối ngày và hai lớp thường, tất cả các học viên sẽ được huấn luyện theo lịch mỗi người đã tự sắp xếp.”
Tôi không còn lại nhiều ngày ở Cube.
Có khá nhiều vấn đề nhức nhối, buồn bã, và phức tạp nhưng khi nghĩ đến Cube ở tương lai phía trước, tôi chắc chắn có thể tuyên bố là mình đã rất vui.
“Lớp thường của chúng ta sẽ đào tạo sức chịu đựng chung. Các trò sẽ cần một nhóm bốn người cho bài tập này.”
Hai tháng.
Sau quãng thới gian ngắn ngủi này, tôi sẽ biến mất khỏi Cube.