Chương 130: Ngã tư (1)
Yoo Yeonha cắn móng tay khi xem tin tức.
Vì một làn sóng quái vật vừa xuất hiện giữa lòng Seoul, cô nghĩ rằng bài báo đầu tiên sẽ bị c·hôn v·ùi dưới những tin tức quan trọng hơn. Tuy nhiên, lần này thì không phải.
Ngược lại, nhiều bài báo tin tức về Nan chi Bản chất lại bắt đầu xuất hiện vào ngày thứ hai, và thậm chí những tin đồn sai lệch bắt đầu lan truyền vào ngày thứ ba.
Smartwatch của cô hiện đang rung lên liên hồi do hàng loạt các cuộc gọi và tin nhắn cô nhận được, và cô cũng đang bị t·ấn c·ông trên kênh truyền thông nữa.
Cô ấy đã nhận được biết bao loại bình luận giễu cợt, nói rằng cô ấy không xứng đáng với vị trí của mình hoặc cô ấy đã sử dụng ngoại hình để quyến rũ kẻ khác.
“Auuu…”
Đầu cô đau dữ dội vì căng thẳng. Yoo Yeonha nhắm mắt lại và day day trán mình.
Cô ấy thường biết trước những cuộc t·ấn c·ông như vậy trước khi chúng bắt đầu, nhưng lần này cô hoàn toàn mất cảnh giác. Việc này hẳn đã được lên kế hoạch từ trước.
“Mình đã quá sơ suất rồi.”
Yoo Yeonha cay đắng chỉ trích bản thân. Cô chỉ sử dụng thông tin của guild để đề phòng các mối đe dọa đến từ bên ngoài, mà lại không phát hiện ra mối đe dọa đến từ chính bên trong.
“Có vẻ không được ổn cho lắm…”
Mặc dù phần lớn số tiền của Yoo Yeonha đều là từ mẹ cô, nhưng Yoo Yeonha vẫn là người đã sử dụng số tiền này để đầu tư vào các doanh nghiệp khác. Mặc dù không có gì b·ất h·ợp p·háp, nhưng sự thật là tiền của Nan chi Bản chất đã được sử dụng để đầu tư cho các doanh nghiệp của cô.
Vì Lạc Đào là một guild chuyên về thông tin do Đại Tiệc Violet điều hành nên cô sẽ không thể bị trục xuất khỏi Cube cho tới khi công chúng phát hiện ra. Điều đó cũng sẽ có tác động tiêu cực đến toàn guild.
Tuy nhiên, điều khiến cô lo lắng nhất là mẹ cô sẽ thất vọng như thế nào.
“Ai vậy…”
Yoo Yeonha cắn môi.
Quá nhiều dữ liệu nội bộ của guild đã bị công khai. Rõ ràng, h·ung t·hủ là một thành viên của guild và có khả năng là từ phe của hội phó. Vấn đề duy nhất là không ai trong phe hội phó có thể biết nhiều thông tin đến vậy về cô cả.
“Ah, bụng mình.”
Yoo Yeonha b·ị đ·au bụng vì căng thẳng. Cô vừa ôm bụng vừa vùi đầu xuống bàn.
Thời điểm này thật quá tệ.
Quá khứ của Kim Hajin.
Cái c·hết của Chae Jinyoon.
Chiến dịch Tháp Kì Tích của Nan chi Bản chất…
“Ah,anggg…”
Yoo Yeonha lăn chân khi cô khóc.
Bốn ngày vừa rồi, cô không thể ăn ngon ngủ yên được. Không lạ gì nếu như cô ấy có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
-Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư.
Yoo Yeonha ngẩng đầu lên.
“Có chuyện gì?”
-Có người đến tìm ạ.
Bực mình, Yoo Yeonha đứng dậy và dẫm lên hệ thống liên lạc nội bộ.
“Tôi đã nói với cô là phải đuổi tất cả phóng viên đi rồi mà.”
-Ah, vâng… nhưng cậu ta không phải là phóng viên mà là một học viên ạ. Cậu ta cứ liên tục nói rằng cậu ta là đồng minh của tiểu thư ạ.
“…Đồng minh?”
Yoo Yeonha nhíu mày.
Đồng minh.
Chỉ có một người có thể gọi mình là đồng minh của cô.
“Có phải là…Kim Hajin?”
-Vâng, cậu ta nói có thứ cần đưa cho cô. Tôi có nên để cậu ta vào không?”
“Ah…nói với cậu ta là đợi ngoài đó. Tôi sẽ ra ngoài đó.”
Yoo Yeonha rời khỏi phòng và đi ra sảnh của biệt thự của gia đình cô.
Mặc dù phải mất một thời gian để đến đó, nhưng cũng không thể biết quy mô của căn biệt thự tuyệt vời như thế nào.
“E hèm.”
Yoo Yeonha khẽ thở dài khi cô mở cửa.
Không khí bên ngoài ùa vào như thủy triều.
Lần đầu tiên cô ấy hít thở không khí trong lành sau một thời gian dài.
Cô có thể thấy Kim Hajin đang đợi ở cổng chính bên ngoài khu vườn của biệt thự.
Khi Yoo Yeonha đưa ra tín hiệu, người bảo vệ đã mở cổng.
Kim Hajin bước về phía cô.
“…Có chuyện gì vậy?”
Yoo Yeonha hỏi khi Kim Hajin đến trước cửa. Kim Hajin giơ một cái túi nhựa lên.
“Cậu không hề nghe điện của mình hay trả lời tin nhắn nên mình quyết định tự mình đến đây.”
“Ah, ừ, cậu biết đó, mọi thứ không được ổn cho lắm…Dù sao thì, cái đó là gì vậy?”
Yoo Yeonha chỉ vào cái túi nhựa. Kim Hajin mở nó ra cho cô coi những thứ bên trong.
Bánh gạo cay, kem sundae, bánh cá, hamburger, gà rán… nó chứa đầy các loại đồ ăn mà Yoo Yeonha yêu thích.
“Mình, mình đã nói với cậu rằng mình không thích chúng rồi mà.”
Yoo Yeonha suýt rơi vào sự cám dỗ, nhưng nhanh chóng thoát ra khỏi nó và phản ứng mạnh mẽ.
Đó là vì thói quen cũ của cô. Để không lộ ra vẻ yếu đuối trong những tình huống như vậy, cô phải lộ ra hàng rào gai của mình.
“Đây chỉ là một món quà thôi.”
Tuy nhiên, Kim Hajin đã buộc chiếc túi nhựa vào tay của Yoo Yeonha.
“Au, thật là.”
Mặc dù Yoo Yeonha thực sự muốn từ chối, nhưng mùi thức ăn bốc lên từ túi đã ngăn cô làm như vậy.
“…Huu, mình sẽ quăng nó vào thùng rác đó. Chứ mình không thể để nó ở đây như vậy được.”
“Tất nhiên rồi. Tùy cậu thôi. Nhân tiện, bố mẹ cậu có nhà không?”
“Họ hiện đang ra ngoài để thảo luận về chuyện đang xảy ra. Mình cũng không biết có thể cứu vãn chuyện này được hay không.”
Đột nhiên, Kim Hajin cười toe toét. Sau khi lục lọi trong túi, cậu rút ra một phong bì lớn.
Yoo Yeonha nghiêng đầu và hỏi.
“Cái gì vậy?”
“Đạn.”
“Đạn?”
Kim Hajin đưa cho cô phong bì.
Mặc dù bối rối, Yoo Yeonha nhận được phong bì và mở nó ra.
[Cơ quan Sự thật]
□ Cảm ơn bạn đã sử dụng Cơ quan Sự thật, trung tâm của sự tin tưởng và trung thực.
□ Thông tin bạn muốn đã được tóm tắt dưới đây.
□ Sau đây là danh sách các cá nhân liên quan đến vụ Scadal kiêu ngạo của Yoo Yeonha.
Ở trang đầu tiên in hình một quả táo cắn dở một nửa cùng hàng chữ “Cơ quan Sự thật”.
“Cái gì đây?”
“Cơ quan Sự thật. Cậu chưa nghe về nó bao giờ à? Họ là cơ quan cung cấp thông tin nổi nhất hiện nay đấy. Mình đã phải tiêu hơi bị nhiều tiền cho vụ này rồi.”
Kim Hajin nghe như đang giả bộ vậy.
Yoo Yeonha sững sờ hỏi lại.
“Cái hình quả táo cắn dở này là sao đây?”
“Thì là logo của họ chứ sao nữa.”
“Sao lại chọn cái hình như này làm logo chớ.”
“Mình chắc chắn là cậu sẽ thích nó nếu nhìn vô nó đủ lâu thôi.”
“…Nhìn chả đẹp gì cả.”
Yoo Yeonha lại hướng mắt nhìn tập hồ sơ.
□ Sau đây là danh sách các cá nhân liên quan đến vụ Scadal kiêu ngạo của Yoo Yeonha.
Dòng cuối cùng đặc biệt làm cô chú ý.
“…Thật tình, mình có thể tự giải quyết vụ này. Mình chưa vô liêm sỉ đến mức nhờ người khác giúp trong một vụ việc cá nhân như này.”
“Mình đâu có bảo là mình làm miễn phí.”
“Hở?”
Yoo Yeonha cố trả lại cái phong bì, nhưng Kim Hajin đã giật nó ra khỏi tay cô.
“Chỗ cậu cũng sản xuất giáp bảo hộ đúng không?”
“Ừ, đương nhiên rồi.”
“Giáp cho quái thú thì sao?”
“…Sao chúng mình lại phải sản xuất thứ đó?”
“Cứ thử làm đi.”
Rồi cậu trả cái phong bì cho cô. Yoo Yeonha nhận lấy như thể bị thôi miên.
“Và đọc cái đó kĩ vào nha.”
Nói xong, Kim Hajin quay lưng bỏ đi.
“…Gì vậy trời?”
Yoo Yeonha thất thần nhìn cậu rời đi.
Khi cậu đi khuất, cô sực tỉnh và nhìn vô tập tài liệu.
===
[Thủ phạm]
[1. Park Sangho.]
Nắm giữ hồ sơ bí mật về các giao dịch của Yoo Jinwoong trong dữ liệu cá nhân của hắn.
Tham lam vì tiền. Đã nhiều lần tham gia các chiến dịch Hầm ngục b·ất h·ợp p·háp.
===
Yoo Yeonha mở to mắt. Danh sách bên trong phong bì đang chỉ có tên của thủ phạm và cũng có bằng chứng chắc chắn buộc tội chúng.
“C-Cái gì đây?”
Yoo Yeonha vội ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, Kim Hajin đã lái xe đi.
Đôi mắt của Yoo Yeonha nhìn theo cậu trong sự bàng hoàng.
**
Thế trận nhanh chóng đảo ngược. Mặc dù lúc đầu Yoo Yeonha là trung tâm của vụ Scandal, nhưng điều đó đã nhanh chóng thay đổi khi những hành động sai trái của phe Hội phó được đưa ra ánh sáng.
Buôn lậu, thuê lính đánh thuê b·ất h·ợp p·háp, các cuộc chinh phạt ngục tối không báo cáo và t·rốn t·huế.
Tất nhiên, vì họ vẫn là thành viên của Nan chi Bản chất, nên guild không thể tránh khỏi sự sụp đổ tạm thời về thứ hạng và mất đi lòng tin của công chúng.
Tuy nhiên, chỉ có sự phát triển và cực thịnh đang chờ đợi guild sau khi tất cả lũ người mục nát bị nhổ cỏ tận gốc.
Yoo Yeonha chắc chắn sẽ dẫn dắt Nan chi Bản chất tới vị trí số 1 thế giới.
[Cảm ơn ngài rất nhiều. Làm ơn hãy cho đánh giá tốt về Cơ quan Sự thật.]
[Nhờ có cậu mà lũ người bên phe hội phó đã phủ phục hết dưới chân mình^^.]
[Oh đúng rồi, ý cậu là gì khi bảo mình chế tạo giáp cho quái thú?]
[Chúng mình chưa từng làm điều đó trước đây, nhưng nếu cậu muốn, mình có thể sản xuất bao nhiêu cũng được, đảm bảo chất lượng tốt nhất luôn. Chỉ cần cung cấp cho chúng mình dữ liệu để làm ra chúng.]
[(biểu tượng cảm xúc một con sóc siết chặt tay và cảm ơn)]
Hôm nay là ngày 13 tháng 2.
Sau khi trả lời chi tiết tin nhắn của Yoo Yeonha, tôi đã kiểm tra thông báo Cube vừa phát hành.
[Xếp hạng học viên]
[Kim Hajin hạng 314 → 121 (213↑)]
Bảng xếp hạng học viên đã thay đổi.
Tôi đã leo được 213 bậc và hiện đang ở hạng 121, lọt top 10% số học viên hàng đầu trong lớp. Đó là một bước tiến mạnh mẽ, vì một năm trước tôi mới ở hạng 934.
Tò mò về cách mọi người phản ứng, tôi đã đăng nhập vào trang của học viên Cube.
-C·hết tiệt, Kim Hajin;; hắn ta lên hạng như tên bắn vậy.
-Trời ạ, cậu ta còn là trùm lý thuyết kia mà. Thực tế là cậu ta còn đạt điểm tuyệt đối ở bài kiểm tra PRAII. Tôi không nghĩ lại có người phủ nhận rằng cậu ta là một thiên tài đâu.
-Tôi nghe các giáo sư nói rằng cậu ta có thể dễ dàng giành giải thưởng Nobel nếu tập trung vào lĩnh vực lý thuyết.
-Nhưng không phải có tin đồn là cậu ta muốn trở thành lính đánh thuê sao?
-Tại sao cậu ta lại phải làm vậy? Ngay cả với Gift liên quan đến súng của cậu ta thì nhiều bang hội cấp trung đều đang săn đón cậu ta mà.
-Tôi nghe nói cậu ta sẽ gia nhập vào guild Pháp viện Hoàng gia Anh…
-Guild Pháp viện Hoàng gia Anh?ㅋㅋㅋㅋ. Chờ đã, có phải là do Rachel không?
-Không;; tôi không hiểu ý cậu là gì cả.
Đúng như tôi dự đoán, tên của tôi được nhắc đến ở khắp nơi trong trang của học viên. Còn về kỷ lục, PRAII là từ viết tắt của Phân tích Hiện tượng Lĩnh vực II.
[Xin chúc mừng! ★ Hạng 100 ★ (๑□◡□)!]
Đúng lúc đó, tin nhắn của Rachel đến.
[Cảm ơn.]
Sau khi trả lời lại, tôi cũng kiểm tra thứ hạng của Rachel.
[Rachel: Hạng 3 → Hạng 3 (—)]
Cô ấy vẫn ở hạng 3. Cũng không thể khác được vì Kim Suho và Shin Jonghak chiếm hạng 1 và hạng 2.
Chae Nayun vẫn đang ở hạng 4, trong khi Yoo Yeonha đã tụt xuống hạng 9. Điều đó cũng không quá bất ngờ, vì tôi biết cô ấy chỉ quan tâm đến việc ở trong top 10.
[À đúng rồi, khi nào cậu định đến Anh? Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc rồi.]
Rachel chắc đã gửi nó mà không cần suy nghĩ gì nhiều, nhưng nó khiến tôi suy ngẫm.
Năm học mới bắt đầu hơi muộn đối với các học viên năm thứ hai. Không chỉ các lớp học sẽ được chỉ định lại, các học viên phải xây dựng lịch trình của riêng họ như ở trường đại học.
Hiện tại, tôi đang suy nghĩ về việc bỏ học.
[Mình không nghĩ rằng mình sẽ có thể đi. Mình hiện không có thời gian.]
[Ah… Vậy à? Thật đáng tiếc. ㅜ.ㅜ]
Bip bip-
“Cháu về rồi~”
“Meow~”
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, Evandel và Hayang bước vào.
“Oh, mừng cháu về nhà.”
Tôi đứng dậy và chào hai đứa trẻ.
Gần đây, Evandel đã đi ra ngoài thường xuyên hơn. Tuy nhiên, tôi không cần phải lo lắng gì. Do hiện giờ tôi đang sống ở khu thượng lưu, nên có rất nhiều sân chơi và quán cà phê an toàn xung quanh.
“Hajin, cháu đã đi cầu trượt vào ngày hôm nay.”
“Vậy à? Cảm giác thế nào?”
“Nó giống như một cái hang vậy! Cháu trượt xuống như shooooong~”
“Chú rất mừng vì cháu vui. Còn giờ, đến lúc học rồi.”
“…”
Evandel trưng ra một khuôn mặt chán nản.
Mặc dù thật tuyệt khi cô bé được vui chơi bên ngoài và kết bạn, nhưng rèn luyện trí thông minh là cần thiết để phát triển tiềm năng của cô bé như một phù thủy. Rốt cuộc, Evandel sẽ trở thành một lợi ích tuyệt vời cho nhân loại trong tương lai.
“Cháu sẽ học ngay sau khi ăn xong.”
“Thật à?”
“Un.”
Evandel nhảy ra khỏi vòng tay của tôi và bắt đầu nhắn tin cho ai đó trên chiếc smartwatch của cô bé. Đó có lẽ là người bạn mà cô bé hay nói.
“Evandel.”
“Un?”
Tôi muốn hỏi cô bé về điều đó.
“Cháu có muốn tiếp tục ở đây không?”
Ngay cả khi tôi không bỏ học, tôi có thể yêu cầu đi lại từ năm thứ hai. Mặc dù nó sẽ hơi cồng kềnh vì tôi phải đến ga dịch chuyển Seoul vào mỗi sáng, nhưng đó sẽ không phải là vấn đề lớn nếu là vì Evandel.
“…Uun, không.”
Nhưng thật ngạc nhiên, Evandel lắc đầu.
“Hể? Tại sao?”
“…Hajin, chú sẽ rời đi sao?”
Evandel trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác. Cô nhóc có vẻ sợ hãi và lo lắng.
Nhận ra tại sao, tôi cười rạng rỡ.
“Không, cả hai chúng ta, à không… miễn là cháu muốn, cả ba chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
“Với Hajin?”
“Ừ.”
“Vậy thì có ạ.”
Evandel vui vẻ gật đầu.
**
Núi Baekdu [Trường võ thuật Yoo Sihyuk].
Ngay khi cuộc tập luyện địa ngục kéo dài 12 tiếng đồng hồ của cô kết thúc, Chae Nayun chạy đến phòng thư.
“Chú ơi,hôm nay có thư không?”
Người đàn ông ở quầy cười toe toét và lấy ra một lá thư.
“…Của cháu đây, cô bé.”
“Ah! Cháu cảm ơn.”
Chae Nayun nhận lấy bức thư.
Hôm nay là ngày 13 tháng 2. Gần hai tuần đã trôi qua kể từ lần cuối cô nhận được một lá thư.
“Cậu ấy đang bận gì à?”
Kể từ bức thư đầu tiên, Kim Hajin trả lời chậm hơn. Từ bốn ngày rồi đến một tuần, sau đó là hai tuần.
Nhưng bây giờ khi nhận được nó, cô cảm thấy niềm vui dâng trào.
Chae Nayun rời phòng thư với nụ cười toe toét trên khuôn mặt.
“Hm? Hai người đang làm gì vậy?”
Bên ngoài, Kim Suho và Shin Jonghak đang đợi.
Thực ra, Chae Nayun đã nói với họ những gì đã xảy ra. Rằng anh trai cô đ·ã c·hết.
“Xin chào? Hai người nghe thấy mình không?”
“…Không, không có gì đâu.”
“Ừ, không có gì đâu.”
Cả hai liếc nhìn nhau và gãi má.
“Ehem.” Chae Nayun thở dài.
“…Nếu hai người muốn giúp mình thì hãy đối xử với mình như bình thường. Hiểu chưa?”
Ở bên ngoài, Chae Nayun cũng hành động tương tự.
Nhưng khi cô đơn một mình, cô không thể che giấu nỗi buồn và thực tế là cô đã khóc mỗi đêm. Lý do duy nhất Chae Nayun đưa ra một khuôn mặt mạnh mẽ là để chống lại việc bị nuốt chửng bởi nỗi buồn. Cô biết Anh hai của mình cũng sẽ muốn như vậy.
“Nhưng…”
Kim Suho thở dài với khuôn mặt khó chịu.
Shin Jonghak đột nhiên bước lên.
“Chae Nayun, cậu có thể dựa vào mình bất cứ lúc nào cậu muốn.”
“Cậu điên à? Mình đi đây. Nhân tiện, đừng đi theo mình đó, thấy ớn lắm.”
Chae Nayun đẩy hai người ra và chạy vào phòng cô. Ngay khi vào trong, cô đóng sầm cửa lại và mở bức thư.
[Mình rất vui vì biết cậu đã làm rất tốt.
Cũng sắp đến lúc trở về rồi, vì vậy hãy cố gắng hết sức nhé.
Đừng để b·ị t·hương.
Hiện tại mình đang khá là bận, nên khó có thể viết thư thường xuyên hơn. Xin lỗi.]
“…Chỉ có thế thôi à?”
Chae Nayun lẩm bẩm trong bàng hoàng.
Có phải cô ấy đang bị sư phụ của mình chơi khăm?
Cô kiểm tra mặt sau của bức thư, nhưng không có gì ở đó.
Bức thư chỉ có bốn câu.
Chae Nayun bối rối. Cô ấy không muốn tin rằng đây là sự thật.
“…Mình đã làm gì sai sao?”
Chae Nayun đột nhiên thiết tha muốn rời khỏi ngọn núi.