Chương 129: Đám Tang (3)
Tâm trí của tôi đang rất mơ hồ và tầm nhìn thì mờ ảo.
Tôi đang mơ chăng? Hay tôi vừa thức dậy từ một giấc mơ nào đó.
Ranh giới giữa thực và hư đúng thật là mờ nhạt.
Nhưng mà, chính mùi khói thuốc lá trên cơ thể đã khiến tôi bừng tỉnh trước sự thật. Rằng cái hiện thực đau đớn mà tôi đã mong ước nó không xảy ra bắt đầu tràn ngập vào tâm trí tôi.
Tôi không thể phủ nhận thực tại dù tôi có muốn đến mức nào đi chăng nữa.
“Hng.”
Chae Nayun sụt sịt vài cái. Sau khi buông ra tiếng thở dài, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ bởi vì cô đã tống khứ mạch cảm xúc bị dồn nén của mình trước đó, cho nên dòng cảm xúc dường như đang ăn mòn cô đã biến mất, chỉ để lại sự điềm tĩnh mà thôi.
“Trò tỉnh rồi à?”
Vào lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên. Chae Nayun quay về hướng của giọng nói đó.
“…Thầy?”
Đôi mắt điềm tĩnh của Yoo Sihyuk đang nhìn xuống cô ấy. Chae Nayun nhìn chằm chằm vào ông ấy với cặp mắt mở to.
Yoo Sihyuk thở dài.
“Haa…Trò có thể quay lại núi bất kì lúc nào trò muốn. Nhưng hiện tại thì cứ nghỉ ngơi trong thời gian tới đi.”
Yoo Sihyuk hiếm khi buông lỏng những người đệ tử mà ông ấy đã thu nạp lắm. Chae Nayun và Chae Jinyoon là hai trong số những người đệ tử mà ông đã thừa nhận.
“Ah…”
Không quen với sự ân cần của Yoo Sihyuk, Chae Nayun chỉ ngây ra nhìn người thầy của mình.
“Gì, có vấn đề gì hả?”
“…Dạ không, không có gì ạ.”
Chae Nayun liền lắc đầu nguầy nguậy.
“Tốt, vậy thì—”
“Thật ra thì…”
Chae Nayun ngắt lời của Yoo Sihyuk và nâng phần thân trên của cô lên. Trông thấy bộ quần áo tang màu đen mà cô đang mặc, cô cảm giác như tim đập hụt một nhịp, nhưng cô không muốn phải phí thời gian nằm dài thế này.
“Sau khi việc chôn cất kết thúc, con sẽ quay lại ngay ạ.”
Cô siết chặt nắm đấm của mình.
Lòng quyết tâm mạnh mẽ và niềm tin mãnh liệt dâng lên từ sâu trong tim cô.
Yoo Sihyuk lắc đầu với vẻ mặt lo lắng thấy rõ.
“Không, trò không nên ép buộc bản thân như thế…”
“Con nghe rằng anh ấy đã bị g·iết hại.”
Chae Nayun nghiến răng.
Cha cô ấy không giải thích gì nhiều, chỉ biết rằng có một sát thủ vô danh đã t·ấn c·ông Chae Jinyoon.
“…Ta cũng nghe kể như thế.”
Chae Jinyoon là một trong những đệ tử ruột của Yoo Sihyuk. Cơn thịnh nộ ớn lạnh mà ông ấy đang tỏa ra, thậm chí đến cả Chae Nayun cũng nhận ra điều đó.
“…Xin thầy đừng nhúng tay vào vấn đề này, thưa Thầy.”
Chae Nayun nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ nhắn và chai sần của mình.
Cuối cùng, cô cũng đã biết mình phải làm gì với đôi bàn tay này.
Hơn nữa, đây là điều mà chỉ có mỗi cô ấy có quyền thực hiện.
“Con sẽ tìm ra hắn và tự tay g·iết c·hết hắn.”
“….”
Yoo Sihyuk điềm tĩnh nhìn Chae Nayun lầm bầm trong cơn tức giận.
“Oh được rồi.”
Đột nhiên, Chae Nayun mở to mắt cứ như cô mới nhớ ra điều gì.
“Trước đó, xin hay cho con bốn ngày.”
“…Được.”
“Ah, không, có lẽ một tuần thì tốt hơn. Cho nên um… một tuần được không ạ?”
“…”
Yoo Sihyuk nheo mắt. Tuy nhiên, ông không thể nói gì với Chae Nayun, người đang cố hết sức để che giấu nỗi buồn và bộc lộ cơn tức giận của mình.
“Cứ gọi ta bất cứ khi nào trò đã sẵn sàng.”
“…Cảm ơn, thưa Thầy.”
“Hmph.”
Yoo Sihyuk đứng lên từ ghế ngồi của ông và mở cửa để rời đi.
Yoo Yeonha cũng vừa bước vào.
“Ah, chào Ngài Yoo Sihyuk…”
“Ta không cần được gọi tên một cách lịch sự như thế bởi một cô nhóc đâu.”
“Ak.”
Yoo Sihyuk búng trán Yoo Yeonha trước khi đi ngang qua cô. Yoo Yeonha nhìn ông ấy rời khỏi với một cái bĩu môi, rồi tiến đến gần giường của Chae Nayun.
“…Yeonha.”
“Này, Nayun, cậu có khỏe hơn chưa?”
“Yeah, mình cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Nhân tiện…”
Chae Nayun bỏ ngỏ câu nói của cô. Nhưng mà, Yoo Yeonha biết cô ấy muốn nói gì.
“Người đó về nhà rồi.”
“Ah…Mình hiểu rồi. Smartwatch của mình đâu nhỉ?”
Yoo Yeonha chỉ về phía cái kệ. Chae Nayun nắm lấy cái smartwatch, rồi cười toe toét.
“Này, guild thông tin nào tốt nhất hiện nay thế?”
Việc cô ấy muốn làm quá rõ ràng rồi. Yoo Yeonha làm vẻ mặt nghiêm trọng rồi nói.
“Cứ để đó cho mình.”
Yoo Yeonha tự hào tuyên bố.
“Mình sẽ nhận trách nhiệm này và tìm ra h·ung t·hủ.”
“Oh~”
Nghe câu nói đầy cảm thán và hãi hùng của Chae Nayun, Yoo Yeonha nhoẻn miệng cười.
“Vì chúng ta là bạn bè, mình sẽ giảm 30% cho cậu nhé.”
“…Cái gì?”
**
Chae Joochul, chủ tịch của tập đoàn Daehyun, có một sở thích độc đáo nổi tiếng toàn thế giới. Sở thích của ông ta là sưu tầm những tòa lâu đài, và Chae Joochul Kẻ Bất Tử đã sở hữu hơn một trăm tòa lâu đài với vô vàn phong cách khác nhau.
“Ho…”
Ở vùng trung tâm Val de Loire của nước Pháp là một tòa lâu đài nổi tiếng mà Chae Joochul đã tậu.
Lâu đài tên là Chateau de Chenonceau này được xây dựng từ thời Phục Hưng và là một danh lam thắng cảnh quan trọng của thành phố.
Là một trong những lâu đài mà Chae Joochul yêu thích, ông ta thích hưởng lạc ở đây cũng là lẽ dĩ nhiên. Hiện tại, Chae Joochul đang ngồi trên một cái ngai vàng bên trong lâu đài.
“Không ngờ lão già như ta đây lại mất đi đứa cháu trai ở cái tuổi này…”
Mặc dù Chae Joochul cũng đã hơn 80 tuổi, không ai ngoại trừ chính ông ta dám gọi ổng là lão già cả.
Mái tóc dày màu trắng bạc được cột lên gọn gàng, và cơ thể săn chắc của ông ta đang mặc một bộ đồ sang trọng.
Điều duy nhất khiến ông ta trông như một lão già chính là cái cây gậy chống mà ông ta mang theo bên mình.
“…Thư kí Kim, cô có biết ta đang cảm thấy thế nào không?”
Chae Joochul đặt câu hỏi cho cô thư kí đang cúi đầu trước mặt ông ta.
“Tôi không dám hình dung ạ.”
Vị thư kí trả lời. Chae Joochul sau đó đứng dậy từ ngai vàng của ông ta.
“Cô nói đúng.”
Đôi mắt thờ ơ của Chae Joochul nhìn lên cô thư kí. Không chịu được ánh nhìn đó, vị thư kí càng cúi người xuống thêm nữa.
“Shinhyuk hẳn là đang tổ chức đám tang ngay lúc này.”
“Vâng, Chủ Tịch Chae Shinhyuk đang xử lí việc thu nhận xác và điều tra kẻ tình nghi. Ngài ấy nói ngài ấy muốn giải quyết chuyện này một cách lặng lẽ.”
“…Thế cơ à?”
Koong
Cây gậy của Chae Joochul gõ lên mặt đất.
“Nhìn đứa con trai nóng máu của ta giờ lại im bặt, chắc hẳn có chuyện gì đó khó nói về cháu trai của ta rồi.”
Chae Joochul không hề lạnh lùng trước c·ái c·hết của cháu trai mình. Đúng hơn là, ông ta nghe có vẻ như hờ hững và thờ ơ.
Cô thư kí thắc mắc.
“…Chúng ta nên làm gì ạ?”
“Mm…bất kể tình huống có thế nào, thì cũng đã có người vấy bẩn dòng máu của gia tộc Chae này. Nếu ta để hắn nhởn nhơ ngoài kia, điều đó sẽ làm tổn hại thanh danh của ta mất.”
Giọng của Chae Joochul không hề có chút cảm xúc nào. Ông ta nói một cách điềm tĩnh, cứ như đó là lẽ đương nhiên vậy.
“Gọi cho Yoo Jinhyuk.”
“Vâng, đã rõ.”
Chae Joochul cười nhẹ. Yoo Jinhyuk. Mặc dù hắn là thành viên của tộc Yoo, hắn đã bị đá khỏi gia tộc vì sai lầm nghiêm trọng mà hắn đã phạm phải trong quá khứ. Nhưng bởi khả năng hữu dụng của hắn, Chae Joochul đã giữ cho hắn toàn mạng. Bởi trông có vẻ như hắn đã vang danh khắp nơi, Chae Joochul cảm thấy đã đến lúc hắn phải trả món nợ của hắn.
“Trong trường hợp đó, chúng ta nên thương lượng giá cả thể nào ạ?”
“…Giá cả ư?”
Lần đầu tiên, vẻ mặt của Chae Joochul thay đổi, khi ông ta nhíu một bên mày.
Nhưng chẳng mấy chốc, với cách thoải mái và thư giãn nhất, ông ta gãi cầm cứ như ông ta đang suy nghĩ vậy.
“Cô nói giá cả à…”
Sau đó, ông ta bật một tràng cười nham hiểm và nói một cách lạnh lùng.
“Nếu hắn dám đòi, cứ bảo hẳn hãy suy nghĩ cẩn thận tại sao hắn vẫn còn sống đến tận bây giờ.”
**
Mùa đông.
Bốn ngày đã trôi qua kể từ đám tang kéo dài ba ngày của Chae Jinyoon.
Hiện tại, tôi đang ở Đại Công Viên Seoul.
Chae Nayun bảo cô ấy muốn gặp tôi ở đây. Khi cô ấy nói Chae Jinyoon đã được chôn cất dưới một cái đài tưởng niệm ở công viên này, thì tôi không có cách nào từ chối được.
“Lạnh quá đi…”
Tôi có thể thấy hơi thở giá buốt của mình phả ra trong lúc ngồi chờ trên băng ghế. Bây giờ đã là 3:10 p.m. Mười phút đã trôi qua sau giờ hẹn gặp, nhưng vẫn không thấy Chae Nayun ở đâu cả.
“…Mình không nên đến đây mới phải.”
Tôi lầm bầm trong hối hận trước quyết định ngu ngốc ấy.
Vào lúc đấy, có thứ gì đó ấm áp chạm vào vai tôi, và thứ gì đó nhọn nhọn đè lên đầu tôi.
“…”
Khi tôi ngước lên, Chae Nayun đang dùng tay đè vai tôi xuống và đặt cằm của cô lên đầu tôi.
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Xin lỗi nhé, cậu có chờ lâu lắm không?”
“…Không, không hẳn.”
Chae Nayun ngồi xuống bên cạnh tôi cười mỉm, rồi sau đó dựa vào vai tôi.
“Cậu có mùi thuốc lá đấy.”
“…Kuhum.”
Tôi gãi gãi cổ.
Dạo gần đây tôi lại bị nghiện h·út t·huốc rồi. Lần này còn nặng hơn khi tôi h·út t·huốc như hồi xưa, nhưng cũng chẳng có gì bất ngờ khi tôi đang ở trong tình huống thế này.
Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là thuốc lá lại có tác dụng tạm thời tăng cường chỉ số bền bỉ. Một điếu thuốc lá lại tăng nó lên 0.3 điểm trong khoảng một giờ. Tôi cũng đã dành nhiều thời gian tìm thương hiệu tốt nhất luôn ấy chứ.
“Nhưng cậu không nên bắt chước đâu.”
Tôi không thể kiềm được việc cười nhẹ khi tôi nói điều đó. Tôi không thể ngờ rằng tôi lại nói một điều kiêu căng đến thế với một cô gái.
“Nhưng mình đã h·út t·huốc gián tiếp mà.”
“…”
Không trả lời cô ấy, tôi nâng vai phải của mình lên, nơi mà Chae Nayun đang dựa vào.
“Ah, ow.”
Chae Nayin bị đẩy ra khỏi tôi. Cô ấy lườm tôi một cái, bĩu môi, sau đó lại cắn vai tôi.
“Ak, cậu bị làm sao thế?”
“Ngon quá.”
“Đừng có nói điều gì kì cục như thế.”
Chae Nayun thu đầu cô ấy về. Tôi nhìn cô ấy đầy thắc mắc và nhận ra cô ấy đang nhìn lướt qua áo quần tôi đang mặc từ trên xuống dưới.
“Hehe, mình thấy là cậu chọn quần áo cẩn thận lắm đó.”
“Không, mình thường hay mặc như thế này mà.”
“Thôi nào, cậu lúc nào cũng mặc đồng phục học viên thôi. Nhân tiện, trông nó hợp với cậu lắm đấy.”
Chúng tôi trò chuyện như thể mọi thứ vẫn bình thường vậy.
Chae Nayun và tôi đều không nhắc đến điều gì về ngày đó cả.
“Này, mình…phải quay lại rồi.”
Chae Nayun bỗng nhiên chuyển chủ đề.
“Quay lại đâu?”
“Đến núi Baekdu.”
“…Cậu sẽ ổn chứ?”
Chỉ mới có một tuần kể từ khi Chae Jinyoon q·ua đ·ời. Khi tôi nghĩ lại, tôi trở nên khó thở và tay tôi bắt đầu run rẫy. Tôi chỉ có thể hình dung điều này tệ đến mức nào với Chae Nayun.
“Yeah, tất nhiên rồi.”
Kể cả thế, cô ấy vẫn trả lời vui vẻ. Ít nhất thì tôi cũng có thể nhẹ nhõm vài phần. Tuy nhiên, Chae Nayun có vẻ như muốn nói gì đó, vì cô cứ chọc chọc vai tôi riết.
“Chuyện gì nữa?”
“Vậy um…”
“Yeah?”
“…Chờ mình khoảng 1 tháng rưỡi nhé.”
Một tháng rưỡi. Đấy là thời gian huấn luyện của Chae Nayun. Biết ý cô là gì, tôi đè nén cảm giác đau khổ trong tim và nặn ra một nụ cười.
“Mình có lợi gì nếu làm thế hả?”
“…Mình không thể cho cậu biết được.”
“Haa.”
Tôi thở dài.
Kể từ phút giây này, mọi thứ sẽ là một lãnh địa chưa được khám phá.
Đó là một câu chuyện mà tôi không dám hình dung hay viết lên giấy.
Tôi chỉ có thể tự hỏi đến hồi cuối của câu chuyện, tôi và Chae Nayun sẽ là gì của nhau.
“Đừng lo, ít nhất mình sẽ không bỏ chạy cho đến khi đó đâu.”
Đó là sự cam đoan duy nhất mà tôi có thể cho cô ấy.
“Thật á?”
Đó là lúc.
Chae Nayun quấn tay cô ấy vòng quanh cổ tôi và kéo tôi vào.
Khuôn mặt cô ấy sát gần bên tôi.
Ở một khoảng cách đủ gần để hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, và đủ gần để cho mũi chạm mũi, Chae Nayun mỉm cười rụt rè.
“Vậy thì mình có thể yên tâm rồi.”
Chỉ như thế, cô ấy tựa đầu lên ngực tôi.
Sau khi xoa đầu cô ấy một vài lần…
“Uuu, cậu hôi mùi thuốc lá quá…”
Cô ấy nhảy dựng lên với cái nhăn mày và quay đi.
Mặc dù cô ấy đang cố che mặt, tôi vẫn có thể thấy đôi tai đỏ như gấc của cô.
“Mặt cậu đỏ như muốn nổ tung rồi đấy. Tại sao cậu lại làm thế?”
“M-Mặt mình sao cơ!”
Chae Nayun lắp bắp.
Tôi nở một nụ cười cay đắng và đứng dậy.
Vai kề vai, chúng tôi ngắm nhìn khung cảnh công viên.
Dưới bầu trời mùa đông giá rét, công viên vẫn nhộn nhịp bóng người qua kẻ lại.
**
Tin tức về c·ái c·hết của Chae Jinyoon đang lan khắp thế giới. Tuy nhiên, Tập Đoàn Daehyun không tiết lộ thông tin gì nhiều. Kết quả là chỉ có những lời đồn thổi vô căn cứ và những phỏng đoán nhất thời tồn tại trên trang mạng.
Tất nhiên, không có cái nào trong số chúng là sự thật cả.
“Của cậu đây, Kim Hajijn-ssi.”
“Cảm ơn.”
Hôm nay là 27 tháng Một.
Tôi đi cả quãng đường đến bưu điện để nhận một lá thư. Đó là bởi vì Chae Nayun không biết địa chỉ nhà của tôi và thế là cô gửi nó đến Bưu Điện Seoul.
Ngồi trước một cái bàn ở gần đó, tôi mở thư ra.
Mặc dù tính cách của cô như một đứa con trai, nhưng nét chữ của cô không thể nào nữ tính hơn được nữa.
[Cậu thế nào rồi? Mình vẫn ổn…Mà, thật ra thì, những gì đã xảy ra cứ hiện lên trong đầu mình mỗi khi đi ngủ. Mình không biết liệu mình có thể chịu đựng được thêm nữa hay không.
Nhưng điều buồn cười ở đây là việc huấn luyện cũng khó y chang luôn, nên thật sự thì mọi thứ ổn thôi. Với lại, đồ ăn ở đây đạt mức Michelin 3 sao luôn á. Nguyên liệu ở đây thuộc hàng bậc nhất bởi độ dày đặc của mana luôn. Nó cực ngon luônㅋㅋ. Oh đúng rồi, mình có thử h·út t·huốc nữa đó. Mình đã thó một cái từ thầy.]
“Eh?”
Tôi mở to mắt và tiếp tục đọc.
[Mình không tin được là cậu có thể hút cái này đấy. Nó đắng đến nỗi mình quăng nó đi luôn rồi.]
…Tôi có nên vui mừng không nhỉ? Dù sao thì, tôi cũng đã đọc đến phần cuối của lá thư rồi.
[Cậu có thể viết thư thường xuyên hơn được không? Không như người khác, mình có thể viết thư bốn ngày một lần. Mình sẽ viết một lá thư khác nhé.]
Khi tôi đặt thư của Chae Nayun xuống, tôi có thể thấy một mảnh giấy khác ở đằng sau nó. Đó là một tờ giấy trắng.
Nếu tôi nhớ không nhầm, lá thư này là một vật phẩm ma thuật. Một khi tôi viết thứ gì đó lên nó, thì nó sẽ hiện lên trên một tờ giấy khác ở núi Baekdu.
“…”
Tôi nhìn vào lá thư.
Trước khi đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần.
Tôi không chắc liệu tôi có được quyền nhận thư của cô ấy hay viết cho cô ấy không nữa.
Tôi đã nghĩ hay là chạy trốn quách cho rồi, biến mất khỏi cuộc đời của Chae Nayun.
Tuy nhiên, dù tôi có suy nghĩ nhiều đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng chả đi đến đâu hết…
—Kyaaaaak!
Vào lúc đó, một tiếng hét bất chợt vang lên. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ bưu điện.
“Cái gì?”
Quái vật đang trèo lên từ ống cống ở giữa đường. Tôi không ngờ lại nhìn thấy quái vật ở giữa lòng Seoul thế này, nhưng tôi không mấy ngạc nhiên. Suy cho cùng thì, đây là khoảng thời gian quái vật bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn rồi.
“….”
Tôi nhíu mày và ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Vì Anh Hùng sẽ đến đây sớm thôi, tôi biết tôi không cần phải nhúng tay vào vấn đề này. Nhưng lúc đó, tôi bắt gặp một con chuột chũi hung ác đang đuổi theo một đứa trẻ.
Trước khi tôi kịp suy nghĩ, cơ thể tôi đã chuyển động.
Tôi để lá thư lại và chạy ra khỏi bưu điện. Cùng lúc đó, tôi rút khẩu Đại Bàng Sa Mạc ra từ Dấu Thánh.
Tôi lập tức bóp cò.
Viên đạn tôi bắn ra xuyên thủng đầu con chuột chũi đang đuổi theo cậu bé.
“Sunghyuk!”
Mẹ của cậu bé nhanh chóng chạy lại và đưa cậu bé đi.
Người thường bắt đầu la hét và bỏ chạy khi nhìn thấy lũ quái vật.
Nhưng mà, tôi bước theo hướng ngược lại và biến đổi khẩu Đại Bàng Sa Mạc thành một khẩu liên thanh.
“Tụi mày nhiều vãi.”
Khoảng 70 con quái vật hoặc hơn đang chui ra từ ống cống. Mặc dù chúng đều khác nhau, nhưng con mạnh nhất có vẻ như chỉ ở mức hạng trung cấp 7 thôi.
Nếu thế thì, tôi đưa khẩu súng lên và nã. Tôi không cần phải di chuyển khẩu súng về bất kì hướng nào.
Đường súng Cong.
Những viên đạn tôi bắn ra đều bị bẻ cong theo nhiều góc độ khác nhau, bay đi từ vô số hướng. Cứ như là mỗi viên đạn đều có ý thức và đuổi theo con mồi của nó vậy.
Thời gian để g·iết 70 con quái vật không vượt quá một giây.
Một khi tiếng súng đã ngớt, con đường trở nên im ắng toàn tập.
Tôi truyền dẫn ma lực của Dấu Thánh vào khẩu Đại Bàng Sa Mạc và cất nó đi.
“…Ah, đừng chụp ảnh.”
Tôi khuyên nhủ những người đang cố chụp ảnh. Với một chút thất vọng, họ bắt đầu đánh chữ điên cuồng.
Tôi đã thấy một điều kinh ngạc ở Seoul—
Tôi thấy có người g·iết bọn quái vật bằng súng—
Họ có lẽ đang viết thứ gì đó đại loại như thế đấy.
Tôi không thể ngăn họ lại, và bởi vì ai chả biết rằng ở Cube có một học viên s·ử d·ụng s·úng, tôi chỉ quay lại bưu điện thôi.
Khi tôi đang đau đầu về việc phải làm gì với bức thư, một dòng tin thú vị xuất hiện trên TV của bưu điện.
[Lãnh đạo của Nan Chi Bản Chất, Yoo Jinwoong, đã chuyển nhượng quyền lãnh đạo cho cô con gái để đảm nhận việc xử lí những vấn đề hệ trọng của guild.]
[Guild đứng hạng 2 thế giới, Nan Chi Bản Chất, bị phát hiện t·ham n·hũng nghiêm trọng. Nghi vấn công ty gia đình và l·ạm d·ụng quyền lực. Người đứng ra chịu trách nhiệm là một cô bé 17 tuổi?]
[Khẩn cấp. Vô số quái vật đã xâm chiếm nhiều khu vực của hệ thống dưới lòng đất của Seoul. Mặc dù mức độ nguy hiểm ở mức thấp, công dân được khuyến cáo hãy trú tại nhà…]
“Ah”
Mặc dù có chút chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Nhưng bởi tôi đã chuẩn bị đủ cho cuộc đáp trả, tôi cũng không lo lắng gì mấy.
Thật ra, Yoo Yeonha sẽ sử dụng cơ hội này để thanh tẩy hoặc xoa dịu mọi sự chống đối, mở đường cho sự thống trị tuyệt đối của cô.
“Haa…”
Chuyện quan trọng hơn bây giờ chính là lá thư trước mặt tôi đây.