Chương 123: Chae Jinyoon (1)
-Được thôi. Ngoài ra thì, đó là lỗi đánh máy, không phải là lỗi ngữ pháp. Ta đã cảm thấy bị xúc phạm khi cậu nói về nó. Ta đang trong quá trình sửa nó lại…
Cùng lúc đó tôi đã hoàn thành việc an ủi Sếp và đặt địa điểm hẹn gặp cho đợt gặp mặt tới…
“Kim Hajin, Kim Hajin có ở đây không?”
1 trong những giảng viên đang đi quanh phòng chờ gọi tên tôi.
“Ah, vâng.”
“…Cậu ở đây à?”
Tôi buộc kết thúc cuộc gọi một cách vội vàng và giơ tay, Giảng viên làm vẻ mặt kinh ngạc.
“E hèm, Rachel đang tìm cậu đó. Hinh như hai người đã tách nhau ra trong bài kiểm tra. Nói với cô ấy rằng đừng có làm to chuyện này ra. Ở đây không phải nước Anh, nên cô ấy không thể cứ ra lệnh cho chúng tôi mãi được…”
Tôi cúi đầu.
“Em xin lỗi.”
Người hướng dẫn tặc lưỡi rồi báo cho cấp trên biết
“Tất cả học viên đã được điểm danh.”
Sau đó, anh nhanh chóng rời đi.
Tiếp đó, tôi định đi tìm Rachel nhưng có vẻ tôi không cần nữa rồi.
Cô ấy hiện đang đứng ở đằng sau người hướng dẫn vừa rời đi.
“…”
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi với đôi mắt đầy nước mắt.
Cảm giác như tôi đã làm cô ấy lo vì không gì cả, tôi cảm thấy hỗi lỗi. Tôi đáng lẽ nên hỏi thăm cô ấy trước.
Ngay lúc đó, Rachel mở lời.
“Mình tìm cậu nãy giờ. Cậu nên nói với mình rằng cậu vẫn ổn…”
“Ah, xin lỗi. Có chuyện mình cần giải quyết.”
Rachel thở dài. Sau đó, cô thì thầm nói.
-Tạ ơn chúa.
Sự chân thành của cô ấy đã giáng một đòn mạnh lên tôi. Hên là cổ không t·ấn c·ông trực tiếp. Nếu không, tim tôi sẽ đập loạn nhịp mất.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra ở tầng cuối…”
“À, mình đã thắng.”
“Hể? Thật sao? Trước thành viên của Hội Ám Nguyệt…”
Nói đến nửa câu thì cô dừng lại rồi nhìn xung quanh. Rồi cô tiếp tục nói với giọng nhẹ nhàng hơn.
“Chiến thắng thành viên của Hội Ám Nguyệt sao?”
“Ừ, mình đã hạ hắn.”
“Ah!”
Thành thật mà nói, tôi chỉ lật ngược tình thế được khi đang đứng trên bờ vực c·ái c·hết. Nhưng Rachel không cần phải biết điều đó.
“Wow…”
Rachel trông có vẻ kinh ngạc, miệng cô há hốc và đôi mắt sáng lên như ngọc.
Khi tôi nhún vai, Rachel liền gật đầu, xem ra cô đã hoàn toàn chấp nhận tình huống.
“Kể từ hôm nay, mình sẽ gọi cậu là Sư phụ Hajin-ssi.”
“…Sao? Ah, đừng, cậu không cần phải thế đâu.”
Tôi muốn từ chối mối quan hệ sư phụ-đệ tử vì nó sẽ tan vỡ sau một cuộc chiến một mất một còn.
…Không, tôi cảm thấy rằng tôi có thể giành chiến thắng trước cô ấy một lần. Rachel có lẽ chưa từng chiến đấu với người nào có nhiều mánh khóe như tôi.
“Sư phụ.”
“Đừng có gọi thế mà.”
Tôi gãi cổ, cảm giác hơi xấu hổ.
“…Học viên Rachel, học viên Kim Hajin.”
Ngay lúc đó, Kim Soohyuk tiến tới chỗ chúng tôi.
“Ah, Giảng viên Kim.”
“Có chuyện gì à?”
Giảng viên của lớp Sự thật rất đáng tin cậy và ngay thẳng, không giống như giảng viên thô lỗ vừa rồi.
Rachel và tôi giải thích mọi chuyện xảy ra trong tầng thi cuối cùng cho Kim Soohuyk.
Với khuôn mặt nghiêm túc, Kim Soohyuk cho biết thầy sẽ báo cáo cho học viện, nhưng ủy ban điều hành của Cube thì có thể sẽ chẳng mấy bận tâm về vấn đề này.
Vì tôi và Rachel là nhân chứng duy nhất nên sẽ có nhiều lời bào chữa từ bên Cube có thể đưa ra.
Nhiều khả năng, họ sẽ nói đó là cách mà thử thách đó diễn ra, hoặc chúng tôi đã hiểu nhầm ý định của giảng viên.
“Dù sao thì, làm tốt lắm.”
Kim Soohyuk vỗ vai chúng tôi và quay đi.
Tôi hỏi Rachel người đang đứng cạnh tôi.
“…Từ bây giờ cậu sẽ làm gì, Rachel-ssi?”
“Mình á? Mình sẽ quay trở về Anh tối nay… thưa Sư phụ.”
Với một nụ cười trêu ngươi, Rachel thêm từ sư phụ.
Tôi cố hết sức để không nhìn qua nụ cười của cô ấy.
Rachel là kiểu người sẽ thay đổi khi cô mở lòng hơn. Cách cô ấy hiện đang thay đổi sẽ gây nguy hiểm cho trái tim tôi mất. (trans: dính thính rồi :)))))
Tôi nở một nụ cười nhẹ, chiếc Smartwatch của tôi rung lên, tôi liền nhìn xuống.
[Hajin, Hajin]
[Evandel đã biết cách nhắn tin rồi nè. Hayang đã giúp đó.]
[Khi nào chú quay về vậy, Hajin? Cháu muốn được gặp chú.]
(Trans: Hajin kêu Evandel gọi là chú nên để xưng hô thế này chắc được nhỉ :v)
Bây giờ, Evandel đã biết cách dùng chiếc Smartwatch mà tôi đưa cho cô bé. Thậm chí cô nhóc còn học cách tìm kiếm video trên Youtube. Cô bé sẽ biết cách gọi đồ ăn sớm thôi.
“…Về nhanh để ăn cơm cùng với Evandel nào.”
**
Tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông.
Bên trong một Hầm Ngục vô danh ở núi Baeku, dãy núi của kiếm trường.
“…Phù~ Làm tốt lắm, Hajin.”
Tôi nằm dài ra trên mặt đất, nghe lời khen ngợi của Kim Suho.
“Wow, tay tôi vẫn còn đang run lên nè. Không phải là rất vui sao.”
Mặc dù Kim Suho đang suy nghĩ về trận chiến trước đó của chúng tôi với một nụ cười rạng rỡ, tôi đang quá run để làm được bất cứ điều gì.
Trùm của Hầm Ngục này là một con rắn độc có tên là Jǫr.
Đó là một con quái vật cấp 1 hạng trung phun độc màu đen.
Chiến lược tôi đưa ra rất đơn giản.
Là một người sắc bén về vấn đề này, tôi sẽ là trợ thủ, và là một chiến binh, Kim Suho sẽ phụ trách đánh chính.
Mọi thứ chủ yếu diễn ra theo kế hoạch. Kim Suho tiến lên phía trước, cắt nọc độc của nó ra và tôi bắn vào mắt Jǫr.
Tuy nhiên, con quái vật c·hết tiệt trở nên hung hãn sau khi mất đi thị lực. Nó bắn nọc độc đi khắp mọi nơi và t·ấn c·ông mà không quan tâm đến sự an toàn của chính nó. Nếu tôi không có giải độc, tôi đáng lẽ đ·ã c·hết trong vô vọng.
“Chiếc bình này là phần thưởng sao?”
“Ừ, dám lắm. Đây là thứ mà Jǫr bảo vệ đúng không?”
Tôi buộc mình phải đứng dậy.
“Nhưng nó là gì?”
“Tôi phải phân tích nó trước đã.”
Khi tôi đưa tay ra, Kim Suho đưa chiếc bình cho tôi mà không một chút do dự.
===
[Chiếc bình Dục vọng]
Một chiếc bình chứa đầy lòng tham.
Khi bạn đặt một vật phẩm vào trong, một dục vọng ngẫu nhiên sẽ được thêm vào vật phẩm đó.
===
Đây là một trong những vật phẩm ngẫu nhiên do tôi tạo ra.
Nó rất dễ sử dụng. Bạn chỉ cần đặt một vật phẩm trong đó và để nó trong khoảng mười ngày. Mặc dù không ai biết hiệu ứng điên rồ nào sẽ được thêm vào vật phẩm, nhưng với may mắn của mình, tôi không phải lo lắng về chuyện đó.
“Cậu có thể lấy cái đó.”
Kim Suho đột nhiên lên tiếng.
“…Mm? Ý cậu là sao?”
“Chả phải là lẽ tự nhiên sao? Tôi đã lấy Misteltein, vì vậy cậu nên lấy cái này.”
“Nhưng nó vẫn…”
“Nó ổn mà. Tôi hài lòng với kinh nghiệm chiến đấu mà tôi có được ngày hôm nay. Ồ đúng rồi, nếu cậu cảm thấy khó chịu khi lấy nó, vậy thì hãy cùng nhau đi du lịch đê.”
Tôi không trả lời Kim Suho. Tôi chỉ nằm xuống và giả vờ ngủ.
Kim Suho cười, và thời gian trôi đi trong im lặng.
Wiing–
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng rung của một chiếc smartwatch.
Nó không phải của tôi.
Vậy nên lẽ tự nhiên nó là của Kim Suho.
Tôi quay đầu lại và thấy Kim Suho đang gõ một cách nghiêm túc.
Nhận ra điều này, tôi cảm thấy như mình biết ai là người gửi.
“Lại là Yun Seung-Ah à?”
“…”
kim Suho nao núng.
Tôi bật cười.
Mặc dù đây không phải là ý định của tôi, Yun Seung-Ah và Kim Suho cuối cùng đã thân nhau hơn rất nhiều. Trong câu chuyện gốc, Yun Seung-Ah thậm chí không thể nhắn tin cho Kim Suho, bởi vì Chae Nayun liên tục quấy rầy cơ.
“Hai người đang hẹn hò à.”
“Hả? K-Không làm sao một người như tôi có thể đi chơi với chị Seung-Ah.”
“…Nếu cậu không xứng thì không ai xứng đáng cả.”
Ngoại hình của Kim Suho là quá đủ để khiến các cô gái đánh rớt liêm sỉ rồi.
“Dù sao thì, Hajin.”
“Cậu rất giỏi trong việc thay đổi chủ đề đó.”
“K-Không. Tôi đang định quay lại chủ đề chúng ta đang nói lúc trước. Về chuyến đi đó.”
“…Cậu thích đi du lịch đến thế cơ à?”
“Không phải, chỉ là tôi sẽ rời đi vào ngày 20. Chúng ta sẽ không được gặp nhau trong 3 tháng tới.”
Kim Suho tiếp tục với khuôn mặt nghiêm túc.
“Và cậu cũng có thể gần gũi hơn với Nayun rồi.”
“Cũng?”
“Ừ, Chae Nayun đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ, cô ấy là…”
“Không phải như thế đâu.”
Tôi thay đổi chủ đề.
“Sao vậy?”
“Nếu tôi cũng gần gũi hơn với Nayun, điều đó có nghĩa là cậu, Kim Suho, đang gần gũi hơn với ai đó…và đó là Yun Seung-Ah.”
“K-Không phải như thế đâu.”
Kim Suho nói với giọng điệu tức giận.
“Hở? Thật sao? Điều đó không hề tốt chút nào.”
“Không tốt như thế nào?”
“À…Không có gì.”
Kim Suho im lặng.
Cậu ta dường như đã nói chuyện với Chae Nayun về tôi. Liệu tí nữa tôi có nên hack vào Smartwatch của họ không nhỉ?
“Dù sao thì, cậu lấy chiếc bình này. Nhưng cậu buộc phải đi cùng tôi.”
Tôi mỉm cười và gật đầu trước đề nghị hào phóng của Kim Suho.
Vì tôi sẽ không bao giờ có thể phá đảo Hầm Ngục này nếu không có sự giúp đỡ của cậu ấy, nên ít nhất tôi có thể làm điều đó vì cậu ta.
**
Ngày 17 tháng 12.
Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, tôi lên đường đi du lịch với Kim Suho, Shin Jonghak, Yoo Yeonha, Yi Yeonghan và Chae Nayun.
Điểm đến của chúng tôi là một khu nghỉ dưỡng sang trọng gần Gyeongpodae. Hiện tại, chúng tôi đang hướng đến khách sạn 5 sao của hội Daehyun.
Để tận hưởng trọn vẹn chuyến đi, Chae Nayun đề nghị chúng tôi nên đi ô tô từ Seoul đến Gyeongpodae.Nhưng vì không ai trong chúng tôi có bằng lái xe, nên chúng tôi phải đi bằng limousine.
“Măm, măm.”
Mặc dù lúc đầu mọi người đều tràn đầy năng lượng, nhưng chỉ có Yoo Yeonha vẫn tỉnh táo sau 30 phút.
“Măm, măm.”
Tôi nhìn Yoo Yeonha đang vui vẻ ăn viên socola
Đó là một trong những món ăn vặt Chae Nayun mang đến. Mặc dù lúc đầu Yoo Yeonha không có hứng thú với nó, nhưng cô đã thay đổi 180 độ sau khi mọi người ngủ th·iếp đi.
Cách cô ấy thưởng thức từng viên socola khá mắc cười.
“…”
Đột nhiên, đôi mắt chúng tôi chạm nhau.
Yoo Yeonha nhìn tôi và miễn cưỡng đưa cho tôi hộp socola.
“Cậu có muốn một ít không?”
“Không, mình ổn.”
“…Đó là một lựa chọn đúng đó. Nó không ngon chút nào.”
Mặc dù cô nói vậy, nhưng cô vẫn cho một viên khác vào miệng.
Thịch.
Đúng lúc đó, chiếc limousine xóc lên, đầu Chae Nayun ngả xuống vai tôi. Mùi thơm nhè nhẹ từ tóc cô ấy phả vào mũi tôi.
“…Hm.”
Yoo Yeonha lẩm bẩm với chính mình trước sự kiện bất ngờ. Tôi đẩy đầu Chae Nayun sang chỗ khác. Nhưng hai phút sau, đầu cô lại ngả vào vai tôi.
Cô ấy chưa dậy đâu, phải không?
Tôi nhìn về phía trước sau khi quyết định từ bỏ , tôi đã chạm mắt với Yoo Yeonha. Vì lý do nào đó, cô ấy đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt buồn bã.
“Sao vậy.”
“…Hả?Ah…um, mình cảm thấy tội cho cậu. Đầu của Nayun có vẻ nặng đó.”
“Mm, mình đoán cậu nói đúng. Đầu của cô ta to quá.”
Tôi đã thử làm nhiều trò thô lỗ với Chae Nayun để kiểm tra xem cô ấy đã tỉnh chưa, nhưng không có phản ứng nào.
Có vẻ như cô ấy thực sự đang ngủ.
Sau 30 phút lái xe, chúng tôi đã đến đích, một khu nghỉ mát đáng kinh ngạc. Trên thực tế, ngay cả các tòa nhà gần khu nghỉ mát cũng quá là sang trọng đi.
Gangwondo quả biết cách tận dụng triệt để giá trị của nó, với chỉ số GDP chả khác gì một quốc gia nhỏ.
“Theo mình nào!”
Chae Nayun thức dậy ngay khi chúng tôi đến và sôi nổi hướng dẫn chúng tôi.
Nhà nghỉ của chúng tôi trong hai ngày tới là một phòng tiệc lớn với sáu phòng ngủ.
Chúng tôi cất túi đồ về phòng của mình và tụ họp trong phòng khách.
“Lịch trình của chúng ta rất dày đặc, vì thế mong là cậu không bị lạc.”
Chae Nayun hét lên khi cô mỉm cười vui vẻ. Mọi người dường như đang mong chờ những gì cô ấy đã lên kế hoạch.
…Tuy nhiên, từ 12:00 đến 9:00, chúng tôi buộc phải tham gia vào một lịch trình gồm chín khóa học, bao gồm bi-a, bowling, trượt tuyết phản lực, bơi lội, tắm suối nước nóng và các sự kiện khác.
Tôi là 1 trong số những người không biết là chúng tôi đang tận hưởng một chuyến đi hay là đang được đào tạo cho Thế vận hội .
**
11.00 đêm.
Sự kiện cuối cùng ngày hôm nay là một bữa tiệc nướng. Với khung cảnh tuyệt đẹp của Gyeongpodae, chúng tôi thưởng thức một số loại thịt chất lượng cao cấp nhất.
Tssss–
Nhìn vào miếng thịt đang được nướng trên vỉ nướng, tôi cảm thấy mình thư giãn được phần nào.
“Kim Hajin, cái này bị kẹt rồi, giúp mình với.”
Chae Nayun, người đang đứng cạnh bên, vỗ vai tôi. Tôi quay lại và thấy miếng thịt đang mắc kẹt trên vỉ nướng.
“…Mình có thể làm một mình được mà.”
“Ừ, không được.”
Những người khác hiện đang ngồi chờ ở bàn. Trong khi đó Chae Nayun nằng nặc đòi giúp tôi.
“À đúng rồi, mình đã mua một con xe máy đó.”
“…Sao? Thật à?”
“Ừ, nó đang đậu ở bãi đỗ xe. Cậu có muốn lái một vòng sau khi ăn xong không?”
“Cậu có bằng lái xe không?”
“Mình có, nhưng mình sẽ cần phải nhờ cậu cầm lái do mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm.”
“Oh~? Có chuyện gì thế~?”
Đột nhiên, giọng nói trêu chọc của Yi Yeonghan cất lên.
“Hai người đang làm gì ở đó vậy~?”
Chae Nayun cau mày và lườm Yi Yeonghan.
“Im đi. Yi Yeonghan.”
“Ay da, đáng sợ quá.”
“Tại sao cậu không để chuyện nấu nướng cho một người làm? không có lý do gì để cậu giúp cả mà.”
Shin Jonghak lẩm bẩm có phần khó chịu. Miếng thịt mà tôi đưa cho cậu ta hiện đang ở nguyên trên đĩa. Có vẻ như cậu ta quá bận chú ý đến chúng tôi nên không có thời gian ăn nó.
“Tại sao? Nhìn nó hay mà.”
Kim Suho chen vào.
Shin Jonghak lườm nguýt Kim Suho.
“C-Cậu có ý gì khi nói nhìn nó hay mà? C-Cậu cũng nên im miệng đi Kim Suho.”
Chae Nayun lắp bắp và liếc nhìn tôi. Mắt chúng tôi chạm nhau trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng né tránh ánh mắt của nhau.
“E-E hèm.”
Chae Nayun ho khan với một khuôn mặt đỏ ửng.
“Này, đừng có suy nghĩ lạ lùng đấy nhé.”
“Kkhông có đâu.”
“…Tại sao? Mọi chuyện với Rachel đang diễn ra tốt đẹp hả?”
Cô bĩu môi và càu nhàu.
“Cậu đang nói gì vậy?”
“Không có gì~”
“Nè, Kim Suho, tại sao chúng ta không quay lại làm ván bi-a? Người thua cuộc sẽ phải bơi trên đại dương.”
“Chắc chắn rồi, tôi sẽ không thua đâu.”
Shin Jonghak và Kim Suho đã lên kế hoạch cho một trận đấu khác.
Mặt khác, Yi Yeonghan đang nhìn chằm chằm vào Chae Nayun và tôi một cách tinh nghịch, và Yoo Yeonha hoàn toàn tập trung vào việc tìm cơ hội nấu ramen.
Nhìn thấy họ, tôi cười thầm.
Đây là bầu không khí để uống soju.
Bầu trời đêm đầy ánh sao, âm thanh thích thú của những cơn sóng vỗ, và những người mà bây giờ không có họ thì tôi sẽ cảm thấy cô đơn.
Đứng bên cạnh họ, tôi vô cùng xúc động.
Cảm xúc tôi tưởng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy khi ở trong thế giới này – tình cảm.
Nếu tôi có một ly rượu ở đây, tôi cảm thấy như tôi thực sự có thể cho phép mình khoái hoạt vào hôm nay.
Tak,Tak.
Chae Nayun vỗ vai tôi.
“Thấy chưa, chả phải cậu rất vui khi đến đây sao?”
Chae Nayun có một nụ cười thật đẹp.
Tôi không thể phủ nhận nó.
“Cũng không tệ cho lắm.”
“Mình biết cậu sẽ thích mà.”
Chae Nayun cười toe toét.
Đúng lúc đó, Smartwatch của cô reo lên.
“Ah, đúng rồi, tôi là Chae Nayun.”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ tai nghe của cô ấy.
“…Vâng?”
Cô bất ngờ đánh rơi cái kẹp cô đang cầm.
Khi tiếp tục nói, tay cô run rẩy, hơi thở gấp gáp và đôi mắt cô mở to vì sốc.
“Anh ấy…”
-Vâng! Bệnh nhân Chae Jinyoon đã thức dậy!Tuy nhiên, anh ấy hiện đang ngủ…
Chae Nayun dường như tắt thở.
Điều tôi lo ngại đang xảy ra . Chae Jinyoon đã thức dậy trước khi hạt giống nảy mầm.
Tôi nhắm mắt lại. Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ.
Nhưng chẳng mấy chốc, Chae Nayun cúp máy và kéo tay áo tôi.
Ngước mắt nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, Chae Nayun nài nỉ.
“Làm ơn hãy chở mình đi mà.”
11.30 tối.
Cổng dịch chuyển trên toàn quốc gia đã đóng cửa hết từ 30 phút trước.