Chương 122: Điều cần phải làm (5)
Dĩ nhiên, hầu hết mồi quan hệ của họ chỉ là tạm thời, Đoàn Kịch Tắc Kè rõ ràng nắm giữ vị trí vượt trội. Thực ra, đa số các tổ chức mà họ liên hệ tới còn không hề biết rằng bản thân đang làm việc với Đoàn Kịch Tắc Kè.
Hội Ám Nguyệt là một trong nhiều tổ chức riêng thành lập nên từ Pandemonium. Nếu tôi không nhầm thì thủ lĩnh của chúng đến từ Anh, và hội này là một tổ chức t·ội p·hạm tương tự như Mafia.
“Ngay cả một tên nhãi ranh như cậu cũng từng nghe đến tên bọn ta, hẳn là bọn ta đã trở nên rất nổi tiếng nhỉ?”
Mặc dù Liên Hiệp Quốc và vài chính quyền đã tuyên truyền những điều tệ hại về Pandemonium, nó không phải địa ngục như cách mà họ cường hóa nó lên. Sự thật thì Pandemonium là một thành phố với một lượng khá lớn cư dân bao gồm cả con người.
Dù sao thì, Đoàn Kịch Tắc Kè không để mắt nhiều đến Pandemonium, nhưng Hội Ám Nguyệt khăng khăng bấu víu lấy họ với hi vọng nâng cao vị thế của mình.
Sau cùng, có Đoàn Kịch Tắc Kè là chỗ dựa sẽ cho chúng một lượng sức mạnh khá lớn để đấu tranh chống lại các tổ chức khác.
Và vì sao một thành viên của Hội Ám Nguyệt lại muốn g·iết tôi thì có khả năng là vì chúng được thuê bởi Lancaster. Có thể là vậy lắm, vì cả Lancaster và thủ lĩnh Hội Ám Nguyệt đều đến từ Anh.
Quay trở lại với vấn đề hiện tại, sự thật rằng Hội Ám Nguyệt là tay sai của Đoàn Kịch Tắc Kè cũng chẳng thay đổi điều gì cả. Đâu phải là tôi có thể trèo lên chỗ hắn ta và tự giới thiệu mình là một người bạn của Sếp Đoàn kịch tắc kè. Nhưng nếu tôi làm vậy, có lẽ Sếp sẽ g·iết tôi mất.
“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu thôi.”
Heuk Jeon nói với giọng ớn lạnh và rút tất cả chỗ dao găm ra.
Tôi bĩnh tĩnh đếm số lượng dao găm mà hắn có.
Một, hai, ba… mười bảy.
Nhìn qua thì có vẻ hắn đang điều khiển chúng bằng ma thuật của mình. Nếu hắn có thể điều khiển tất cả mười bảy cái dao găm một cách khéo léo thì ít nhất hắn cũng ở hạng Trung.
“Đến đi, ta cho phép cậu đánh trước đấy.”
Mặc dù vẫn nói chuyện như thể hắn rất kinh thường tôi nhưng lại không hề để mất cảnh giác dù chỉ một chút. Ma thuật được truyền vào những con dao găm đang bảo vệ hắn một cách triệt để như một tấm màn làm bằng dao găm vậy. Tôi thậm chí không thể thấy bất cứ sơ hở nào để lợi dụng cả.
“…Được thôi.”
Trước tiên, tôi dùng hiệu ứng thuốc thứ ba được cơ thể tôi tự ghi nhớ lại.
[Khuếch đại tức thì]
Ngay tức khắc, một luồng nhiệt tỏa ra khắp cơ thể tôi và các cơ bắp căng phồng lên. Cơ thể tôi phản ứng dữ dội với dòng adrenaline tự phát.
Cùng với việc tăng cường sức mạnh vật lý, những dòng suy nghĩ của tôi cũng được thúc đẩy.
Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Sự tuyệt vọng là một phần của c·ái c·hết. Ta sẽ chắc chắn ngươi có thể trải nghiệm nó một cách triệt để.”
Lạch cạch.
Tôi mở to mắt và ngắm bắn vào tên ngốc đang nói nhảm ấy.
Tududududu-
Một tâm thanh lớn nổ ra khi bang đạn 45 viên của tôi hết sạch chỉ trong một giây.
Nhưng ngay cả khi chống lại một tốc độ bắn khủng kh·iếp như vậy, Heuk Jeon vẫn không hề chớp mắt ngạc nhiên dù chỉ một chút. Mười bảy lưỡi dao găm vẫn bay lượn quanh hắn ta như những người hộ vệ, cắt xẻ hết tất cả nhưng viên đạn bay đến.
Leng keng-
Một vài viên đạn rơi xuống đất.
Một khi âm thanh nổ súng ban đầu tắt, những gì còn lại chỉ là chỉ là sự im lặng.
“Hừm… chỉ có thế thôi à?”
Heuk Jeon mỉm cười ung dung.
Chậc. Tôi tặc lưỡi và từ từ vuốt tóc lên.
Thật không may, tôi không phải là đối thủ của hắn ta.
Mặc dù tôi có thể bắn những viên đạn đủ mạnh để phá hủy mấy con dao găm của hắn nhưng vấn đề là có tận mười bảy cái.
“…Haizz.”
Dù vậy tôi cũng không thể c·hết dưới tay hắn ta được.
Nếu tôi thực sự muốn thắng, tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.
Viên đạn sát thần, Misteitein.
Mặc dù chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để g·iết gà, nhưng sẽ đảm bảo được mạng sống của tôi.
“Thật thất vọng. Nếu đó là tất cả những gì cậu có thì ta sẽ t·ấn c·ông đây.”
Heuk Jeon còn nói tôi nghe bước đi tiếp theo của hắn nữa cơ chứ. Tôi tập trung sự chú ý của mình vào những con dao găm. Trên khuôn mặt hắn ta nở một nụ cười thật ranh ma, và những con dao ấy phóng vọt về phía tôi.
Tôi ngay lập tức kích hoạt Đạn Thời Gian.
Trong thế giới quay chậm này, tôi tập trung vào những con dao găm… và cảm thấy có gì đó không ổn.
Một con dao đột nhiên tăng tốc nhắm thẳng vào đầu tôi.
Tôi đã lường được việc này trước cả khi nó kịp xảy ra.
Có lẽ nó thật sự dễ dự đoán hơn bởi vì con dao đang bay thẳng.
Nếu tôi không nhầm, lưỡi dao thứ hai đang bay về phía tim tôi sẽ đột ngột đổi hướng xuyên thẳng lên cằm.
Vì một vài lí do, tôi có thể thấy trước điều này trước khi lưỡi dao kịp đến gần tim tôi.
Biết trước lưỡi dao hướng đến đâu, sẽ trở nên thật dễ dàng để đối phó với chúng.
Tôi nổ súng. Mặc dù viên đạn của tôi sẽ không thể vượt qua những lưỡi dao của hắn nhưng chúng sẽ có khả năng thay đổi tình thế hơn.
Keng, keng, keng.
Tiếng súng vang lên ngay khi những viên đạn chạm vào những con dao găm.
Những con dao ấy vẫn tiếp tục đổi hướng mỗi khi chúng bay thẳng về phía trước, và tôi bắn vào quỹ đạo mà những con dao định hướng đến.
Tududuk.
Những mảnh đạn của tôi ngay lập tức vỡ vụn sau khi v·a c·hạm với đống dao.
Trong khi cuộc giao tranh này vẫn đang xảy ra khốc liệt, tôi chợt nhận ra cách mình dự đoán được đòn đánh của kẻ địch.
Phi dao găm bằng ma thuật và dùng ma thuật thay đổi hướng đi của nó.
Điều này có nghĩa là hắn thuộc loại đánh tầm xa.
Gift tôi đã được ban cho, Bậc thầy xạ thủ, đưa tôi đến đỉnh cao trong các cuộc chiến tầm xa. Miễn là đó là đòn t·ấn c·ông tầm xa thì tôi đều có thể đọc được hướng đi của nó mà không cần phải là kẻ t·ấn c·ông.
“…Chậc.”
Tuy nhiên việc đọc được quỹ đạo của chúng không có nghĩ là tôi đỡ được hết tất cả lưỡi dao.
Mặc dù mắt tôi có thể theo kịp chuyển động của chúng, nhưng cơ thể tôi thì không.
Đạn Thời Gian chỉ có thể kéo dài trong ba phút mà thôi. Một khi Đạn Thời Gian kết thúc, chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Thật không may, những con dao găm đang bay kia không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại. Trong khi đó, Heuk Jeon bình thản quan sát tôi từ xa.
Trong khi tôi tiếp tục cố gắng thay đổi hướng đi của những con dao, tôi nghĩ đến một v·ũ k·hí khác được giấu trong Dấu Thánh của tôi.
==
[Nhược Dùi] [Yểm phép cấp cao] [Thuộc tính Độc]
*Một chiếc dùi có khả năng làm suy yếu mục tiêu bị nó chích phải.
*Được yểm với hiệu ứng phép bậc cao “Suy Nhược”.
===
Vật phẩm này là v·ũ k·hí Tomer có được từ đợt thi hành nhiệm vụ của Wicked khi mà cô ấy được giao nhiệm vụ là làm suy yếu Rachel. Hiệu ứng phép thuật cấp cao này có lẽ cũng sẽ hiệu quả với Heuk Jeon.
“Được.”
Ngay khi Đạn Thời Gian dừng hoạt động, những con dao găm của Heuk Jeon bay sượt qua vai tôi.
Tôi nghiến chặt răng vì v·ết t·hương đau nhói ấy.
Một lần.
Tôi chỉ cần phải đâm hắn một lần bằng chiếc dùi này thôi.
Vấn đề là phải làm như thế nào…
Và rồi đột nhiên, tôi nảy ra một ý tưởng.
Sức mạnh ma thuật của Dấu Thánh.
Sức mạnh đã biến ý chí của tôi trở thành hiện thực.
Đó là điều bất khả thi. Dù có rất nhiều thứ tôi không thể làm với số lượng những thanh Dấu Thánh có hạn, nhưng cũng rất đáng để thử luôn bây giờ khi mà tôi đã có ba thanh.
Tôi tập trung tất cả các giác quan của tôi vào Dấu Thánh.
“…Được rồi.”
Trong lúc đó, những con dao găm của Heuk Jeon cứ liên tục cắt xuyên qua da thịt tôi, chồng chất thêm những cơn đau thấu da thấu thịt.
Dù vậy, tôi vẫn đứng vững và duy trì sự tập trung của mình.
Điều mà tôi muốn là di chuyển ra sau lưng hắn ta…!
Đột nhiên, Dấu Thánh tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng xanh của nó xuyên lọt qua áo tôi.
Ngay lập tức, thế giới xung quanh dường như bị đảo lộn. Cứ như thể thế giới đã bị dỡ ra thành từng mảnh và rồi lại được ghép lại, khung cảnh xung quanh bị bóp mép hẳn và thay đổi đi. Trong chớp mắt, tôi đã thấy mình đứng đằng sau lưng Heuk Jeon.
Tôi không thể để mất cơ hội mà tự tôi đã mở ra.
Lấy chiếc Nhược Dùi ra từ Dấu Thánh, tôi đâm thẳng nó xuống vai của Heuk Jeon.
“…Cái gì!?”
Mặc dù tốc độ phản ứng của hắn thật đáng kinh ngạc, nhưng cũng đã quá muộn.
Tôi thả Sói Ma ra khỏi lồng ngực.
“Cắn đi!”
Con sói chồm lên người Heuk Jeon.
“Uk! Ch-chuyện gì đây!?”
Hắn ta ra sức vật lộn khi bị con sói đè xuống. Trong khi đó, tôi chuyển khẩu Đại Bàng Sa Mạc sang chế độ súng lục, dù rằng tôi đã sắp kiệt sức đến nơi rồi.
Cạch-
Chỉ mất hai giây để thay đổi chế độ của súng.
Đó cũng là lí do tại sao tôi phải t·ấn c·ông b·ằng Dùi trước. Trong một trận chiến, hai giây là quá nhiều.
“…Quay trở lại đi.”
Tôi gọi con sói trở về.
Có vẻ như con sói đã để lại vài v·ết t·hương khá nặng và sâu trên người hắn ta. Điểm yếu duy nhất của Sói Ma là sức chịu đựng và thanh máu ít ỏi của nó. Trong tình trạng kiệt sức, con sói nhảy trở lại vào trong lồng ngực tôi.
“A-Argh, c·hết tiệt.”
Heuk Jeon lườm tôi đầy thù hận, thái độ nhàn nhã trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù hắn ta đang cố gắng tăng cường sức mạnh ma thuật của mình nhưng nó gần như là bất khả thi với hiệu ứng của Nhược Dùi.
“Thử ăn cái này đi.”
Giờ đây, thế trận đã thay đổi.
Tôi chĩa nòng súng về phía hắn.
“Không kết thúc nhanh thì sẽ đau lắm đấy.”
“…”
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị bóp cò…
[12 tiếng đã trôi qua kể từ khi học viên đầu tiên hoàn thành chinh phục Tháp. Cuộc thi đã chính thức kết thúc.]
Cuộc thi đã đi đến hồi kết, nhờ đó mà Heuk Jeon cũng giữ lại được mạng mình. Ngay lập tức, một tia sáng chói lóa bao trùm tôi. Tôi có thể cảm thấy mình đang được dịch chuyển đến nơi khác.
Tôi cười nhạt.
Ai mà ngờ được sẽ có người may mắn hơn cả tôi chứ?
Heuk Jeon phải không nhỉ? Tôi chắc chắn sẽ gặp lại hắn, vì vậy chuyện này có thể để giải quyết sau.
…Tôi nên báo cáo lại với Sếp.
**
Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi trở lại phòng chờ một mình, nhìn chằm chằm hóng tin tức từ cái smartwatch của tôi.
“…Ồ.”
[Hiểu biết của bạn về ma thuật của Dấu Thánh đã tăng lên.]
[Một kĩ năng mới, ‘In Dấu Ý Niệm’, đã được thêm vào.]
[Idea Imprint- dự trữ năng lượng của Dấu Thánh như là một ý niệm đặc biệt. Bạn có thể lưu trữ tối đa 2 ý niệm. Lượng ma thuật được chi ra để dự trữ chúng sẽ được giảm một nửa.]
“Thú vị thật.”
Dấu Thánh đã có thêm một kĩ năng mới, rõ ràng việc này xảy ra là do cách tôi đã sử dụng Dấu Thánh trong cuộc chiến với Heuk Jeon. Trong đầu tôi ngay lập tức hiện ra kĩ năng tôi cần lưu trữ nhất.
Khả năng dịch chuyển tức thời khoảng cách ngắn mà tôi đã dùng trong trận đấu vừa rồi.
Mặc dù chỉ di chuyển được trong phạm vi giới hạn là 50 mét và tốn hai thanh rưỡi sức mạnh của Dấu Thánh, nhưng tôi cũng không thể nói là nó là cái giá quá đắt được, dịch chuyển tức thời là khả năng mà chỉ có thể nhận được thông qua Gift.
“Này, Kim Hajin!”
“Hajin!”
Tôi đang chán nản gõ chữ trên smartwatch thì chợt nghe thấy giọng của hai người đang gọi lớn tên tôi.
Tôi ngẩng đầu lên. Chae Nayun và Kim Suho đang hối hả chạy về phía tôi.
“A, ch- chuyện gì xảy ra với gương mặt cậu vậy? Sao cậu lại trở thành thế này? Cậu có sao không?”
Chae Nayun liên tục chà và xoa những v·ết t·hương trên cơ thể tôi với một vẻ mặt lo lắng. Nhưng… cô ấy đang lo cho tôi hay đang chế nhạo tôi đây không biết nữa? Những lời nói của cô ấy đâu đó cứ đan xen chút sự xỉ nhục.
“Nếu có sao thì mình đã không còn ở đây rồi.”
“Tên khốn đó thực sự là giám thị à? Cậu có vượt qua tầng đó không?”
Tôi bơ Chae Nayun đi và quay sang phía Kim Suho. Hẳn là Chae Nayun đã nói cho cậu ta chuyện xảy ra trước đó khi mà Kim Suho trông cũng lo lắng như Chae Nayun vậy.
Vào khoảnh khắc đó, Chae Nayun đã phát hiện được v·ết t·hương sâu ở eo tôi.
“Wha! Cái gì đây, v·ết t·hương sâu quá… mình có thể nhìn được sau da cậu có gì luôn đó.”
Tôi mới là người b·ị t·hương vậy tại sao cô ấy cứ lo lắng mãi vậy?
Tôi bĩnh tĩnh quay lại nhìn Chae Nayun, người mà vẫn cứ sờ xoạng cánh tay, vai, sườn và cả đùi tôi.
“A, đúng rồi, Kim Suho, lọ thuốc.”
“À, phải, suýt chút nữa thì quên mất. Đây, của cậu này Hajin, đây là lọ thuốc cho v·ết t·hương ngoài da.”
Kim Suho đưa tôi lọ thuốc.
“Hả? Ồ… không, ổn thôi.”
Tôi từ từ lùi về phía sau. Tôi thực sự không muốn phải đắp chỗ thuốc gây đau đớn như vậy. Chưa kể, sử dụng những lọ thuốc dành cho v·ết t·hương ngoài da là đặc biệt xót và đau.
“A, đừng có trốn!”
Tuy nhiên, Chae Nayun nhanh chóng chộp lấy tay tôi trước khi tôi kịp lủi đi mất, rồi cô ấy mở lọ thuốc và đổ nó ra miếng bang gạc.
“A, không, chờ đã.”
Miếng gạc ướt thẫm đẫm thuốc chạm vào v·ết t·hương của tôi.
Một cơn đau dữ dội chạy dọc cơ thể.
“Đau, a, này, nhẹ nhàng thôi chứ.”
“…Thôi nào, nó không tệ đến mức đấy đâu.”
Chae Nayun mỉn cười đầy ngụ ý, mặc cho tôi đau đớn như thế nào.
Trong khi Chae Nayun đang xử lí mấy v·ết t·hương cho tôi thì cái smartwatch của tôi đột nhiên rung lên.
[Cơ thể bạn đã ghi nhớ được 1.5% hiệu quả trị thương của thuốc hồi phục khẩn cấp.]
À phải rồi, thuốc hồi phục cũng là một loại thuốc mà nhỉ.
Vì một vài lí do nào đó, tôi đã quên mất điều này đến tận bây giờ.
…Tôi tự băn khoăn về trí thông minh của mình.
“Được rồi đó. Mà nhân tiện chuyện gì xảy ra với Công chúa vậy?”
“Rachel á? Cô ấy… à, cô ấy kia kìa.”
Từ xa, Rachel đang khóc lóc sướt mướt trong khi đang nói chuyện một cách tuyệt vọng với một hướng dẫn viên. Từ đây tôi cũng có thể nghe thấy tiếng cô ấy nói, ‘Làm ơn hãy tìm giúp tôi Kim Hajin đi!’.
Wiing-
Cái smartwatch của rôi lại reo lên. Nó thực sự đã làm việc quá sức vào ngày hôm nay rồi…
Gương mặt tôi trở nên cứng đờ như gỗ trước thứ mà tôi nhận được.
Lần này, nó không phải là một lời cảnh báo. Là một tin nhắn.
Một cái rất hệ trọng.
[Ta đã nói chuyện với những thành viên khác về yêu cầu của cậu.]
Người gửi là Sếp.
Ngay khi tôi nhìn thấy dòng đầu tiên của đoạn tin từ cô ấy; trong giây lát, trái tim tôi như quên mất nhiệm vụ của nó.
“À này, mình cần vào phòng vệ sinh một chút.”
“Hả? Nhưng không có cái nào gần đây cả- a, nàyyy, cậu đang đi đâu đấy?”
Tránh mặt Chae Nayun và Kim Suho đi, tôi đi đến nơi ít người nhất mà tôi có thể tìm ra và chọn một chỗ ngồi. sau khi nhìn xung quanh và chắc chắn được rằng tôi đang ở một mình, tôi kiểm tra phần còn lại của những dòng tin mà Sếp gửi.
[Kết quả là 5 người đồng ý và 5 người không.]
Đây là một ván hòa.
Tôi nghiến răng. Đúng như tôi nghĩ, g·iết Chae Jinyoon là một điều mà đến cả Đoàn Kịch Tắc Kè hùng mạnh cũng phải do dự trước khi làm.
Tuy nhiên, Đoàn Kịch Tắc Kè có tổng cộng 11 thành viên, không bao gồm những ghế trống.
[Nhưng ta vẫn chưa đưa ra quyết định.]
Như tôi đã dự đoán, Sếp là người duy nhất chưa bầu chọn việc này.
[Tôi đã hiểu rồi Sếp.]
Tôi chỉ gửi cho cô ấy một tin nhắn ngắn gọn và chờ lời đáp của cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không hề phản hồi lại cũng được một lúc lâu rồi. Tôi không biết là đơn giản cô ấy chỉ gõ chậm hay là đang thực sự cố gằng giữ chân tôi lại.
Ngay khi tôi bắt đầu mất dần kiên nhẫn, tin nhắn phản hồi của Sếp cuối cùng cũng đến.
[Anh bạn học việc nhỏ.]
[Cậu đã từng g·iết một vài người rồi. Nhưng đó là do cậu có nhiệm vụ như vậy, và những người cậu g·iết đều là những con người độc ác xấu xa đáng phải c·hết.]
[Yêu cầu lần này khác hẳn với những nhiệm vụ trước đó. Lần này, cậu nói cậu muốn tự mình g·iết ai đó. Bất kể lý do là gì, nếu cậu phạm tội g·iết người ngoài ý muốn, một gánh nặng vô hình sẽ đè nặng lên vai cậu và cản trở những suy nghĩ sáng suốt.]
“…”
Giọng cô ấy qua bức thư này thật trang trọng. Mặc dù vậy, tôi có linh cảm cô ấy chỉ đang cố tỏ vẻ tốt bụng mà thôi.
Nhưng… với tư cách từng là một nhà văn để kiếm sống qua ngày, tôi cứ tự dưng tìm ra những lỗi sai phá hỏng bầu không khí một cách nghiêm trọng.
[Cậu có chắc chắn có thể chịu đựng được nó không?]
[À, Sếp này, Tôi khá thất lễ khi nói điều này nhưng lẽ ra phải là lương tâm chứ không phải ý thức .]
[Nếu cậu có thể]
Tin nhắn của Boss ngắt quãng dở dang.
Tôi không thể dừng suy nghĩ về việc mình đã phạm một sai lầm lớn, nhưng cũng đã quá muộn rồi.
Dù vậy, như thế cũng tốt hơn là tự phạm một lỗi lầm tương tự.
[?]
Có vẻ Sếp không hiểu ý tôi và chỉ phản hồi lại với một dấu hỏi chấm duy nhất.
[A, tôi xin lỗi.]
Mặc dù tôi đã nhanh chóng hối lỗi, Sếp dường như đang hờn dỗi khi mà cô ấy không hề trả lời lại.
Cảm thấy hơi lo lắng áy náy, tôi đã gọi Sếp.
Cảm tạ trời, cô ấy nhấc máy ngay lập tức.
“Alo?”
-… Chuyện gì?
Cô ấy có vẻ không hào hứng bận tâm nhiều.
Tôi chỉ biết thở phào nhẹ nhõm và cuống quýt xin lỗi lần nữa.