Chương 121: Điều cần phải làm (4)
Vụ nổ khá lớn, nhưng tôi đã quá mệt để có thể tiếp tục theo dõi trận đấu. Ngay lập tức, một cơn buồn buồn ngủ ập tới, bầu trời và mặt đất đảo lộn tùng phèo.
Tôi ngã khỏi cành cây vì cơn choáng đột ngột.
“…Ah.”
Trong tình trạng đó, tôi vẫn hướng mắt về phía chiến trường. Tôi có thể thấy một thanh kiếm ma thuật bay lên. Đó là Chae Nayun.
Thanh kiếm của cô to bằng nửa cánh tay của Ogre Đen. Bị t·ấn c·ông bởi đòn đánh độc đoán này, con Orge bắt đầu bước đi loạng choạng, trong khi phải hứng chịu vô số đợt t·ấn c·ông của các học sinh khác.
…Với những đòn t·ấn c·ông xài hết ma lực từ Dấu Thánh như thế này, hiển nhiên là càng có nhiều Dấu Thánh thì uy lực của v·ụ n·ổ sẽ càng khủng kh·iếp.
Có lẽ cơ thể tôi không thể chịu được sự bùng nổ của ma lực.
“Argh.”
Cảm thấy choáng váng, tôi liền nhắm mắt lại.
Boom,boom,boom.
Trận chiến càng ngày càng gay cấn, nhưng âm thanh lọt vào tai tôi ngày càng êm dịu hơn.
Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ.
**
Khi tôi mở mắt ra, Chae Nayun đã đứng ở ngay trước mặt tôi.
Làn da mềm mại với một khuôn mặt tò mò.
Tôi lại một lần nữa ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô ấy.
“Ah.”
Chae Nayun lúng túng và lùi lại một bước.
“…Sao?”
“C-cậu, dậy rồi à?”
Gì mà hốt hoảng thế cô nương? Tôi vừa hỏi vừa xoa mặt.
“…Cậu đã làm gì mình thế?”
“C-Cậu có ý gì hả? Mình chỉ ngạc nhiên vì cậu lại có thể ngủ ngon lành như này trong khi mọi người đang vất vả chiến đấu thôi!”
Chae Nayun ngồi xuống cạnh tôi khi cô kêu lên trong lo lắng.
“À, xin lỗi, mình hơi mệt.”
“…Kuhum. Nhưng đòn đánh của cậu thật tuyệt vời. Đó có phải là chiêu tất sát không? Cậu biết đấy, nó cứ như một Kỹ năng tối thượng vậy.”
Tôi lặng lẽ gật đầu. Nhưng cái mà tôi muốn thì không được nhắc đến. Có vẻ như việc sử dụng nó đã khiến tôi xỉu đi trong một hoặc hai tiếng, vậy nên nó có thể được coi là đòn cảm tử.
“Con Orge Đen sao rồi?.”
“Bọn mình đã g·iết nó. Nhờ cậu nên mới dễ như vậy đấy.”
“Tuyệt lắm.”
Đột nhiên, một cửa sổ 3 chiều hiện lên trước mặt chúng tôi.
[Bạn đã vượt qua tầng này.]
[Điểm đóng góp sẽ được trao ngay bây giờ. 3 người đã đạt thành tích cao nhất như sau.]
[Chae Nayun: 68 điểm]
[Kim Hajin: 39 điểm]
[Yi Jiyoon: 33 điểm]
[30% Những người đóng góp ít nhất sẽ được chuyển xuống tầng thấp hơn.]
[30% Những người đóng góp nhiều nhất sẽ được chuyển lên tầng cao hơn sau khi kết thúc 2 tiếng nghỉ ngơi.]
[40% Còn lại sẽ được thêm cơ hội để thử lại.]
Thông qua những thông báo đó, cuối cùng tôi cũng đã hiểu cách thức hoạt động của tháp.
Bằng cách lặp đi lặp lại các tầng như này, các học viên sẽ có thể đi lên, đi xuống hoặc là ở lại tầng đó. Điểm sẽ được công bố sau khi kỳ thi kết thúc.
“Ah~ra đó là cách nó hoạt động.”
Chae Nayun dường như cũng hiểu, cô nàng vỗ hai tay vào nhau.
Sau đó, cô ấy chạm vào vai tôi.
“Này, lập đội với mình đi.”
“Lập đội?”
“Ừ, ở đằng kia có chức năng lập đội kìa. Nhìn đi.”
Chae Nayun đưa màn hình Smartwatch cho tôi xem. Cũng giống như kỳ thi cuối cùng, tất cả học viên sẽ được phát Smartwatch. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng chiếc Smartwatch trong kỳ thi này sẽ cho biết thời gian, nhưng thật không ngờ nó có chức năng lập nhóm.
“…Cái quái gì vậy?”
“Cùng lập đội nào.”
Tôi nhìn Chae Nayun. Bối rối trước đôi mắt lấp lánh của cô ấy. Tôi lảng tránh ánh mắt của cô. Sau đó Chae Nayun liền nắm lấy tay áo của tôi.
“Mình muốn lập đội với cậu.”
“Bỏ mình ra.”
“Đi mà, lập đội với tôi đi. Làm ơn đi màaaa?”
Cô ấy cứ lắc lắc giật giật tay áo của tôi, có vẻ như đang cố tỏ ra dễ thương… Nhưng tôi lạnh cả sống lưng. Cứ như là cổ đang nắm cổ áo tôi lắc lấy lắc để vậy.
“Này, chờ đã, bỏ ra. Mình sắp phát ói rồi đấy.”
“Mình sẽ bỏ ra nếu cậu đồng ý. Đi mà.”
Cô ấy kéo tôi với một lực có thể khiến áo tôi bị rách.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi gật đầu.
“Được rồi, được rồi.”
Màn làm nũng của Chae Nayun chỉ kết thúc khi chúng tôi chính thức xác nhận lập đội.
**
Sau đó, tôi đã vượt qua 2 tầng nữa với Chae Nayun.
Trong khu rừng, chúng tôi bảo vệ NPC khỏi lũ quái vật, và trong một đấu trường. Chúng tôi đã chiến đấu với những học viên và những quái vật khổng lồ khác.
Thật lòng mà nói, Chae Nayun đã gánh tôi. Kĩ năng của cô ấy quả thực quá áp đảo.
Mà, khả năng đặc biệt của Chae Nayun là chiến đấu trường kì. Ngay cả Kim Suho cũng không thể so bì được với tốc độ phục hồi nhờ lượng ma lực khủng kh·iếp của cô. Lẽ đương nhiên, Chae Nayun tỏa sáng trong những nhiệm vụ yêu cầu thể lực như leo tháp.
Tất nhiên, Chae Nayun hiện đang gánh tôi. Nhưng điểm số thì lại được chia đều cho mỗi người.
Mỗi khi có cơ hội tôi đều cố giành điểm và liên tục ở trong top 30% của mỗi tầng.
[Đây là tầng cuối cùng.]
Cuối cùng, chúng tôi cũng đã đến được tầng cuối cùng, đó là một hang động.
Chỉ có các học viên xuất sắc nhất trong những người xuất sắc mới có thể leo lên đến tầng này.
Chae Nayun huých vai tôi và nói
“Này, đây chắc là màn đấu với con Trùm. Cố gắng để ý xem có thứ gì ở trước mặt mình không.”
“Rồi, rồi.”
Tôi mở to mắt ra và tập trung.
Tầm nhìn của tôi nhanh chóng mở rộng ra, bên trên mặt đất không có gì đáng lo ngại.
Và rồi, tôi nhìn thấy ai đó.
-Haam.
Có một cô gái ngồi xổm trước bức tường đá và ngáp.
Đó là Rachel.
Tôi mỉm cười, hạnh phúc khi nhìn thấy cô ấy.
“Có ai đó đang ở bên kia.”
“Thật sao?”
“Ừ. Nhưng xem ra cậu không thể đi một mình được. Đi nào.”
“Ok.”
Chae Nayun và tôi chạy về phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, Rachel lập tức đứng lên. Rồi cô rút thanh kiếm ra và đứng vào thế thủ.
Tôi liền hét lên.
“Rachel-ssi!”
“Gì? Rachel?”
Chae Nayun đột ngột ngừng chạy. Trong khi đó. Rachel cất thanh kiếm của mình và chạy về phía chúng tôi.
Không mất nhiều thời gian để chúng tôi gặp nhau.
“Hajin-ssi…?”
Rachel nhìn tôi với khuôn mặt rạng ngời, bỗng cô đứng người ra khi nhìn thấy Chae Nayun đứng cạnh tôi.
“…Chae Nayun?”
“Cái gì, tại sao công chúa lại ở đây?”
Chae Nayun và Rachel nhìn nhau với đôi mắt khó chịu.
Tôi đưa tay ra cho Rachel. Rachel bắt tay tôi, rồi quay lại lườm Chae Nayun.
Ra đây được gọi là đối thủ truyền kiếp à.
Trong năm năm tới, báo chí sẽ liên tục so sánh và và khuyến khích họ đấu tay đôi với nhau. Họ có cùng giới tính, cùng độ tuổi và đều cùng là kiếm sĩ. Hiển nhiên, điều đó sẽ là miếng mồi ngon cho đám phóng viên đưa tin về anh hùng, những kẻ cực đoan hơn so với các phóng viên nổi tiếng.
“Vậy um, Rachel-ssi, tại sao cậu lại ở đây một mình vậy?”
“Hả? À, vì hệ thống bảo rằng mình không thể vào một mình nên mình đang đợi người đến.”
Bài kiểm tra cuối cùng này rất là nguy hiểm với Rachel. Vì tầm ảnh hưởng của Lancaster vẫn còn nhỏ nên những quái vật cao-tru·ng t·hường sẽ không đột nhiên xuất hiện, nhưng Rachel sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn so với các học viên khác.
“Thật tốt khi nghe điều đó. Vậy thì hãy đi cùng nhau đi.”
“Ừ, theo mình.”
Khi Rachel chạm vào bức tường đá, nó đột nhiên lăn sang, để lộ một hành lang. Rachel dẫn tôi vào, tôi đi ngay bên cạnh cô ấy. Chae Nayun lườm chúng tôi từ phía sau rồi chạy lên và tham gia cùng với tôi.
Sau khi đi bộ khoảng 3 phút…
“Oi, công chúa.”
Sau khi nhìn chằm chằm vào Rachel một lúc, Chae Nayun cuối cùng cũng mở miệng.
“Cô không lập đội với ai sao?”
“…Ừ, từ đầu đến giờ tôi chỉ có một mình.”
Rachel trả lời ngắn gọn.
“Oh,Thật sao~? Làm việc nhóm cũng là một trong những tiêu chí để chấm điểm đó. Cô có thể sẽ nhận điểm 0 mất.”
Chae Nayun cười khúc khích và trêu chọc Rachel, nhưng Rachel vẫn im lặng. Sau đó, Chae Nayun đặt tay lên vai tôi và nói.
“Nhưng cậu ta và tôi sẽ đạt được điểm tối đa đó.”
“ý cô là gì?”
“Chúng tôi đã luôn bên cạnh nhau ngay từ tầng đầu tiên. Hơn nữa, tôi là kiếm sĩ, cậu ta là xạ thủ. Đó là một sự kết hợp hoàn hảo mà.”
“À…Chắc chắn rồi.”
Rachel liếc nhìn Chae Nayun.
“Đó là tổ hợp, chứ không phải kết hợp.”
“…Nó cũng giống nhau mà.”
Sau khi lặng lẽ đi thêm 3 bước, Rachel vỗ 2 tay vào nhau, như thể cô đã phát hiện ra thứ gì đó.
“À, đúng rồi Hajin-ssi, cậu có muốn đến Anh vào kỳ nghỉ đông với những thành viên khác trong nhóm không? Sẽ có một lễ hội lớn diễn ra ở tiểu đảo Clancy.”
“Ở tiểu đảo Clancy à? Chắc chắn rồi, thật tuyệt làm sao.”
Tôi đã muốn quay lại đó từ lâu rồi, nhưng nếu tôi không có lời mời thì không thể đi được. Mặc dù tôi cảm thấy hơi có lỗi với Rachel. Tôi muốn kiếm thêm tiền cho đến khi nào tôi bị đẩy vào trong danh sách đen của casino thì mới thôi.
“Tuyệt, vậy thì chúng ta sẽ đi cùng với Hoseung-ssi, Bokgyu-ssi và Jamer-ssi.”
Rachel mỉm cười.
Jamer.
Nghe thấy bí danh của Tomer sau một thời gian, tôi đột ngột tò mò về tình hình của cổ. Một lúc sau, Chae Nayun đang lẩm bẩm gì đó.
“Cứ ngẩn ngơ thế thì sẽ bị tụt hậu đó~.”
“…”
Trong thoáng chốc, mắt của Rachel híp lại. Tuy nhiên, đối với những người như Chae Nayun sẽ thích những điều như thế này. Đúng như tôi nghĩ, Chae Nayun hiện đang cười đắc thắng.
“Cô đã nghe về Yoo Sihyuk chưa công chúa? Còn về trại của Yoo Sihyuk thì sao? Đó là trại mà các gia tộc Anh hùng phải trả hàng tỷ won để vào được. Đó chính là nơi mà tôi sẽ đi thăm trong kỳ nghỉ đông tới. Tôi sẽ sớm vượt qua cô về mặt kiếm thuật thôi.”
Đáp lại lời chế ngạo của Chae Nayun, Rachel thở dài và vặn lại, trong khi đang giả vờ nói chuyện với tôi.
“Hajin-ssi, tôi cũng có rất nhiều cách để đạt hiệu quả trong tập luyện đó. Những người ngốc nghếch thường khó tiếp thu những gì họ được dạy. Vì vậy mà họ không đạt được thành tích tốt như những người khác.”
“Gì? Cô vừa mới-“
“Và, tôi nghĩ rằng tôi là một người học rất hiệu quả.”
Rachel rõ ràng không phải đang nói chuyện với tôi.
“Dạo gần đây, tôi đang ngày càng quen thuộc hơn với các nguyên tố.”
Có lẽ do bị kích động bởi lời nói của Chae Nayun. Rachel thậm chí còn nhấn mạnh từ nguyên tố. Cũng giống như cách mà Evandel gọi tôi là Hajin Hajin, cô ấy đã nói điều đó tận 2 lần.
“…Nguyên tố sao?”
“Đúng, Nguyên tố.”
“Gì? Ý của cô là sao.”
Chae Nayun nhíu mày. Tôi có thể thấy rằng đôi mắt của cô đang bùng cháy cùng với sự ganh đua.
“Ah, lỗi của tôi. Đó là một bí mật kia mà.”
Rachel đưa tay cô lên che miệng, với một biểu cảm có phần vui sướng. Hai má cô phồng lên, như thể cô đang kìm nén tiếng cười lại.
…Cô ấy bình thường không như thế này.
Tôi đoán Chae Nayun có xu hướng làm cho những người xung quanh cô trở nên trẻ con hơn.
“Không lẽ có con Hamster nào chui vào mồm cô rồi à?”
Trong khi Chae Nayun đang thì thầm chế giễu, chúng tôi đã đến một bức tường đá khác.
Chúng tôi đã không phải tốn công sức để mở nó ra. Khi ba chúng tôi bước lên, cánh cửa đã tự động mở ra.
“Là nó đây sao?”
Những gì bên trong bức tường không khác gì bên ngoài.
Nhưng thay vì là một hành lang, bây giờ nơi đây là một căn phòng tròn lớn hơn nhiều.
“…Chờ đã.”
Tôi giơ tay lên và hai người kia dừng lại. Bởi vì tôi hiện đang nhìn thấy ai đó ở đằng xa.
Một kẻ đáng ngờ mặc áo choàng đen trùm đầu kín mít.
“Có ai đó ở đây.”
“Xin chào, các học viên.”
Người đàn ông tiếp cận chúng tôi.
“Tôi là Heuk Jeon, phụ trách giá·m s·át bài thi cuối này.”
Tôi bắt gặp ánh mắt của ông ta, đôi đồng tử màu đen đang vặn vẹo.
Dù tôi có nghĩ nhiều như thế nào đi chăng nữa, hào quang mà ông ta tỏa ra không phải là của một giám thị. Cụ thể là, tôi có thể cảm nhận được một hào quang ghê rợn, cùng mùi của máu.
Chae Nayun và Rachel có vẻ như cũng đang nghi ngờ.
“Ông có thật là giá·m s·át kỳ thi không?”
“Tất nhiên. nhưng trước khi các trò tham gia tầng này, tôi sẽ chọn ai đó ở lại. Chỉ có 2 người có thể tham gia cùng 1 lúc.”
Giám thị tự xưng kia tung ra một cây xúc xắc.
“1 và 4 cho học viên nam, 2 và 5 cho học viên tóc ngắn. 3 và 6 cho học viên tóc vàng.”
Tok.
Con xúc xắc lăn trên mặt đất.
“Nếu số của các cô cậu hiện trên xúc xắc, thì sẽ không được tham gia vào màn này.”
Kết quả của việc đổ xúc xắc là 5 như đã dự đoán.
Chae Nayun níu mày, và giám khảo lên tiếng.
“Học viên tóc ngắn.”
“…Cái gì.”
Người giám thị búng ngón tay. Đột nhiên, một chiếc lồng rơi từ trên cao xuống, kéo Chae Nayun vào với một sức mạnh ma thuật mạnh mẽ.
“Ah! Cái quái gì vậy!”
“Ở yên đó. Nó sẽ kết thúc sớm thôi.”
“Ah! Chờ đã! Ah,uahhh…”
Người giám thị búng tay lần nữa và chiếc lồng nhanh chóng bay ngược lên.
Thấy vậy, Rachel lẩm bẩm.
“Hajin-ssi, người đó…”
“Ừ, tôi nghĩ hắn là một Ma Nhân.”
Rachel lắc đầu và nói.
“… Hắn ta đến từ Hội Ám Nguyệt.”
“Ám Nguyệt?”
“Ừ, nhìn vào biểu tượng trên áo choàng của hắn kìa.”
Một chiếc cốc đen và một mặt trăng mờ phía trên nó.
Hội Ám Nguyệt.
Rachel nghiến chặt răng lại.
“…Xin lỗi, là tại mình.”
“Sao? Ah, không…”
Hội Ám Nguyệt khủng kh·iếp đến vậy sao?
Tôi nhíu mày.
Tôi cảm thấy như đó là một phần bối cảnh do tôi viết, nhưng tôi không hề động chạm gì đến nó cả.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu bài kiểm tra chứ?”
Tuy nhiên, tôi chẳng có nhiều thời gian suy nghĩ.
Heuk Jeon bùng phát ma lực, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Koong-!
Đột nhiên, mặt đất rung chuyển.
Một khe nứt xuất hiện trên mặt đất và từ từ lớn dần lên.
“Bài kiểm tra rất đơn giản.”
Đằng sau Heuk Jeon, hàng chục con dao găm xuất hiện.
Sát khí hắn đang tỏa ra là thật.
“Bên dưới có một đấu trường.”
Heuk Jeon nhảy xuống khe nứt. Khi mặt đất vỡ thành nhiều mảnh, giọng Heuk Jeon vang lên từ bên dưới.
-Nếu như cô cậu có thể chịu được trong 10 phút, cô cậu sẽ vượt qua tầng này và bài kiểm tra kết thúc.
Ngay lập tức, một áp lực nặng nề đè xuống tôi. Mặt đất tôi đang đứng chìm xuống, khiến tôi không thể di chuyển.
“Ak!”
Rachel nhảy lên và nắm lấy tay tôi.
“Hajin-ssi, cậu ổn chứ?”
“Nó…”
“Đây là trường hấp dẫn . Đứng…lên…uh.”
Rachel cố gắng kéo tôi lên và tôi cố gắng trèo lên.
Trong khoảng khắc tiếp theo, cơ thể tôi trở nên nặng hơn. Ngay cả Rachel cũng đang phải vật lộn với nó, áp lực ở đây chắc hẳn rất lớn.
Còn tôi hiện tại đang cảm thấy khó thở.
-Nếu như có ai rơi xuống…
Giọng nói của Heuk Jeon vang vọng.
-Tôi sẽ g·iết người đó.
Giết.
Ý định đằng sau từ này rất lạnh lùng và thành thật. Nỗi sợ lan ra khắp khuôn mặt Rachel.
-Ah, tuy nhiên đừng lo lắng, không gian trọng lực sẽ biến mất nếu như có một người rơi xuống. Còn với kết quả, cơ hội để cả 2 cùng sống sót trong trường hấp dẫn đó là 0%. Không gian đó sẽ liên tục mạnh hơn cho đến khi tôi không kiểm soát được nó nữa, vì vậy một trong 2 cô cậu nên bỏ cuộc đi.
Đúng như những gì hắn ta nói, trường hấp dẫn đang liên tục mạnh hơn và mặt đất bị nứt ra ngày càng nhiều.
“…”
“…”
Rachel và tôi liếc nhau.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ý định của hắn là gì.
Hắn muốn chúng tôi chiến đấu với nhau để sinh tồn, hoặc chiến đấu với nhau để bảo vệ bản thân.
Đột nhiên, Rachel có một biểu hiện nghiêm túc.
“Hajin-ssi, đừng nghĩ quẩn nha.”
“…Nghĩ, quẩn, cái, gì.”
Thấy tôi đang trên đà rơi xuống, Rachel dùng cả 2 tay nắm lấy tay tôi.
“Đừng buông tay ra. Vận toàn bộ sức mạnh mà nắm lấy đi. Nhanh lên.”
“…Không.”
“Không, cậu thấy đấy… không giống như cậu, mình không thể buông bỏ được.”
Trong khi tôi đang thầm cười nhạo chính mình, trường hấp dẫn càng phát triển mạnh mẽ. Trọng lực gấp hàng chục lần cơ thể chúng tôi đè lên, và chỉ giữ cho mi mắt không sụp xuống thôi đã ngày càng khó khăn rồi.
“Ah,ah, Hajin-ssi, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa mà lên đây nhanh-!”
“…”
Rachel đang hét tên tôi một cách tuyệt vọng.
Nhưng ở lại chỉ càng tiến gần đến c·ái c·hết mà thôi, tôi đành buông tay của Rachel một cách dứt khoát.
“Ah,aah, không!”
Tôi rơi xuống.
Thay vì cảm thấy c·ái c·hết, tôi lại thấy như mình đang được giải thoát.
“Kim Hajin-!”
Hét lên tên tôi, Rachel cũng nhảy xuống. Tuy nhiên, một tấm chắn trong suốt xuất hiện từ hư không, đỡ cô lại.
Rachel đấm vỡ tấm chắn, nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi tiếp tục rơi xuống.
*
Uỵch.
“Argh.”
Lưng tôi chạm đất, nhưng cảm giác thật là déjà vu, tôi đã không b·ị t·hương nhờ có Aether.
Tuy nhiên, tình huống này có hơi khác chút.
Tôi nhanh chóng bay lên.
Tôi có thể thấy vị giám khảo tự xưng kia đang đứng cách tôi khá xa.
Hắn ta nói
“Vậy là cậu đã đến, đúng như ta mong đợi.”
Nếu những gì Rachel nói là sự thật, hắn ta hẳn đến từ Hội Ám Nguyệt. Mặc dù tôi không nhớ nhiều về tổ chức này, nhưng cấp độ của hắn chắc ở khoảng Anh hùng trung cấp.
Tôi cảm thấy trái tim của mình đang run rẩy.
Ngay từ khi kì thi mới bắt đầu tôi đã thấy bất an rồi. Có vẻ như trực giác của tôi không hề sai.
“…Vậy ta phải đấu với ngươi à?”
Ngay cả khi tôi không thể đánh bại hắn ta, tôi vẫn tự tin rằng mình sẽ không thua.
Hắn ta vẫn chưa biết về Sói Ma đang trốn trong ngực của tôi.
Có một lý do mà t·ấn c·ông bất ngờ rất được ưa chuộng. Ngay khi hắn đến gần tôi với tinh thần cảnh giác lỏng lẻo, Sói ma sẽ cắn đứt cổ hắn.
“Cậu có tự tin không?”
Heuk Jeon hỏi.
Không trả lời câu hỏi của hắn ta, tôi cầm súng ngắm bắn.
Bằng,bằng,bằng,bằng,bằng.
Tôi đã bắn hết số lượng đạn trong chưa đầy 1 giây. Tuy nhiên, không một viên đạn nào chạm được vào hắn. Những con dao lơ lửng đằng sau đã xẻ đôi chúng.
“Thật không may, ta đành phải g·iết cậu vậy.”
Hắn ta nói khá là nhiều.
Và đó chính là điều mà tôi muốn.
Tôi ném khẩu súng ngắn về phía hắn. Một con dao găm của hắn bay về phía trước và cắt khẩu súng ra làm đôi.
“Cậu bỏ v·ũ k·hí đi sao? Vẫn còn quá sớm để đầu hàng đó, cậu không nghĩ vậy sao?”
“Không.”
Tôi vươn tay ra.
Sức mạnh ma thuật tuôn ra từ bắp tay tôi, hóa thành một khẩu súng lục.
“Ngươi thấy đó, ta chính là kiểu người không biết s·ợ c·hết đấy.”
Đại bàng sa mạc.
Đầu tiên, tôi biến đổi khẩu súng sang chế độ súng trường.
Vì hắn không định tiếp cận tôi, nên tôi phải buộc hắn làm thế.
Heuk Jeon vẫn mỉm cười.
Tôi mỉm cười đáp lại, cố gắng khiêu khích thêm.
“Đừng có giấu nghề nha, giấu là sẽ hối không kịp đâu đó.”
“…”
Đúng như tôi nghĩ, nụ cười của hắn cứng lại.
Sau khi nghiến răng, hắn vứt bỏ chiếc áo choàng mình đang mặc và giải phóng ma thuật.
Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý hơn là hình xăm kỳ lạ trên bắp tay hắn.
Một chiếc cốc đen và mặt trăng mờ nhạt.
Tôi lại nhìn thấy biểu tượng đó một lần nữa, tôi cảm thấy rằng mình đã nhận ra nó.
“Hội Ám Nguyệt…”
“…Oh? So với một cậu nhóc thì cậu hiểu biết nhiều quá rồi đó.”
Hắn nở nụ cười đầy tự hào. Chắc đang khoái chí khi biết rằng tổ chức của mình lại nổi tiếng đến vậy.
Tôi suy nghĩ về 3 từ này.
Vai trò của họ là gì khi được đưa vào câu chuyện gốc…? Dù biết là mình biết nhưng tôi không tài nào nhớ ra nổi.
“AH!”
Trời má nhớ ra rồi.
Nói một cách đơn giản, những kẻ này là… một trong những thuộc hạ của Đoàn Kịch Tắc Kè.