Chương 119: Điều cần phải làm (2)
Còn Sếp thì im lặng cả tuần trước, mãi đến hôm nay cô ấy mới trả lời tôi.
Nội dung của tin nhắn chính là tọa độ hướng đến vùng nguy hiểm cấp trung ở ngoại ô của Gyeonggido.
Rõ ràng là cô ấy đang bảo tôi phải đến đó.
“…Huh?”
Khi tôi đến nơi, tôi trông thấy một căn nhà bỏ hoang tọa lạc giữa chốn rừng rú rậm rạp.
Đó là một căn nhà bằng đá thường xuất hiện trong các bộ phim kinh dị, với những viên gạch đá phai màu phủ đầy rêu và dây leo chằng chịt, và cả bóng tối hắt ra từ cửa sổ đã vỡ kính.
Tôi đi vào trong.
Tiếng bước chân vang lên từ bóng tối. Tôi nổi cả da gà mỗi khi có một cơn gió lạnh v·út qua.
“Hello?”
Khi tôi vừa cất tiếng, có thứ gì đó to lớn nhảy xuống t·ừ t·rần nhà. Ma Sói của Evandel phóng ra từ ngực tôi để đối phó, và tôi mở to mắt nhìn để nắm bắt tình hình.
“…Một con dơi?”
Ác Mộng Bay.
Một con dơi khổng lồ đang bị Fenrir nghiền nát. Er, khoan đã, tôi là Fenrir kia mà.
—Krrrr! Krrrr!
—Guaaaa!
Con dơi khổng lồ vật lộn hết sức có thể dưới con Ma Sói, nhưng cổ nó nhanh chóng bị cắn gãy lìa như một con rối đứt dây.
Ác Mộng Bay đã là quái vật Hạng 6 cấp Trung rồi, nhưng nó chả là gì so với con Ma Sói này.
“Mình nghĩ là mình sẽ giao cho nó đánh cận chiến vậy.”
Tôi cũng có thể chỉ cần khai hỏa từ xa và con sói có thể giải quyết bất kì thứ gì ở gần tôi. Thật hoàn hảo.
Kiiiik—
Sau đó, cánh cửa đằng sau tôi mở ra và tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.
Tôi quay người lại.
Như dự đoán, đó là Sếp.
Cô ấy đảo mắt giữa xác con dơi và cả con sói, rồi hỏi.
“Pet của cậu hả?”
“Hở? Ah, đúng rồi, kiểu tương tự thế.”
“Dễ thương thật. Nào, ngồi xuống đi.”
Sếp chỉ về hướng cái bàn, đồ nội thất duy nhất trong căn nhà này.
Tôi ngồi xuống phía trước nó, với con sói nằm kế bên tôi.
Tôi hỏi Sếp.
“Cô cố tình để con dơi ở đây sao?”
“Không, nhiều con quái vật sống ở đây mà. Chắc là nó tự mò đến đây thôi. Dù sao thì, ta nghe nói cậu muốn thương lượng?”
“Phải.”
“Vậy thì nói nghe xem nào. Cậu không thích điều khoản nào?”
Sếp đưa ra bản hợp đồng lần nữa. Một bản hợp đồng đánh thuê chính thức. Đó là một đề nghị tuyệt vời với một mức lương mà lính đánh thuê thông thường khó mà kiếm được. Tuy nhiên, thứ tôi muốn không thể viết lên bản hợp đồng được, cũng như không thể cho phép được viết nó ra vậy.
“Tôi rất hài lòng với các điều khoản đó.”
“Vậy thì là cái gì?”
“Tôi có một yêu cầu muốn nói.”
Sếp nghiêng đầu với ánh nhìn thắc mắc. Với một nụ cười mỉm, tôi bảo với cô ấy những việc cần phải làm.
“Tôi cần cô giúp tôi g·iết một người.”
Không khí im lặng bao trùm. Tôi còn không nghe cả tiếng thở của Sếp nữa.
Tôi đã nghiên cứu và kết quả đã được đưa ra.
Tôi không thể nào g·iết Chae Jinyoon một mình được.
Khu vực VIP của Bệnh Viện Daehyun không thể đánh giá thấp được. Mỗi phòng bệnh đều là một pháo đài có thể chống đỡ đòn t·ấn c·ông toàn diện của những Anh Hùng hạng Trung-Thượng, và phòng của Chae Jinyoon thậm chí còn có 3 người lính đánh thuê canh gác theo ca nữa.
Tình hình hiện tại vẫn tốt hơn khi anh ta mới nhập viện, kể cả khi có một Anh Hùng hạng Cao-Trung đang canh gác. Dù gì thì tôi vẫn không thể nào xuyên thủng được lớp phòng ngự của họ.
Và kể cả khi bằng cách nào đó tôi làm được…danh tính của tôi chắc chắn sẽ bị phát hiện ra.
Gia tộc Chae chắc chắn sẽ sử dụng Yoo Jinhyuk. Không có cách nào để tôi lẩn tránh được Gift của hắn ta cả.
Nghe thì có vẻ ích kỉ đấy, tôi vẫn muốn ở cùng với một vài người bạn mà tôi đã đến để nhờ cậy mà.
“Cậu muốn…g·iết ai đó sao?”
“Phải.”
Với khuôn mặt nghiêm nghị, tôi đưa Sếp một cái phong thư.
Sếp nhìn chằm chằm vào cái phong thư trong chốc lát, rồi cầm lấy nó với cái thở dài nhẹ. Bàn tay nhỏ nhắn lọt vào tầm nhìn của tôi.
Cô ấy mở phong thư ra.
Bức ảnh của Chae Jinyoon và thông tin của anh ta rớt ra ngoài.
Ngay lập tức, vẻ mặt vô cảm của Sếp thay đổi. Với đôi mắt mở to, Sếp nhìn tôi và hỏi.
“..Có lý do chính đáng không?”
Tôi gật đầu.
“Là chuyện gì?”
“Mm… Vì hòa bình thế giới.”
Mặc dù lời tôi nói là sự thật, Sếp vẫn làm vẻ mặt ảm đạm.
Tôi chả làm được gì cả, cũng đâu phải là do tôi có tư thù gì với anh ta đâu.
“…”
Sếp im lặng một hồi lâu. Rõ ràng Chae Jinyoon là mục tiêu khó khăn, kể cả với cô ấy. Nói đúng ra là gia tộc Chae Jinyoon thì chính xác hơn.
“Tôi sẽ là người g·iết anh ta. Cô chỉ cần tạo cơ hội là được…”
Tôi không định nhờ cô ấy g·iết anh ta đâu. Cô ấy hẳn là sẽ không đồng ý ngay từ đầu. Nhìn cô ấy im ắng như thế, tôi thêm một chữ bí mật.
“…Sếp.”
Để dành đến bây giờ, tôi đã cố tình tránh gọi cô ấy là Sếp.
Ngay lập tức, lông mày của Sếp khẽ co giật.
Cô ấy chắc là đang lấy lại vẻ uy nghiêm của mình, nhưng tôi có thể thấy khóe miệng của cô cong nhẹ hẳn lên.
**
Mặt khác, “Gia đình của Quá Khứ” ngoại trừ Kim Hajin, đang gặp mặt ở một quán cà phê. Mặc dù mục đích là để ôn bài cho kiểm tra cuối kì bắt đầu trong một tuần nữa, Yoo Yeonha mới là người duy nhất thật sự học bài. Kể cả Kim Suho cũng đang bận chat chit với cái smartwatch. Chae Nayun nhìn chằm chằm vào Kim Suho một cách nghi ngờ.
“Kim Suho, cậu đang nhắn tin với Seung-Ah Unni có phải không?”
“Huh?”
“Mình biết mà. Thảo nào chị ấy cứ hỏi mình về cậu miết.”
Kim Suho đứng hình.
“Uh…bọn mình chỉ nói chuyện bình thường thôi mà.”
Yoo Yeonha xen ngang.
“Còn gì lạ hơn nữa không? Một học viên trò chuyện cá nhân với hội phó của một guild? Và cô ấy lại là Anh Hùng nổi nhất hiện giờ nữa chứ…”
“Eh? Ah, không, không phải thế đâu…”
Bị khịa dữ quá, Kim Suho bắt đầu luyên thuyên một tràng. Hên cho cậu ta là chủ đề của cuộc nói chuyện nhanh chóng thay đổi. Yi Yeonghan tinh nghịch trêu chọc Chae Nayun, người đang ngồi mơ mơ màng màng ở đâu đấy.
“Sao cậu lại im lặng thế? Bộ đang nghĩ đến Kim Hajin đó hả?”
“Sao Chae Nayun lại nghĩ về thằng ngốc đó chứ?”
Nhưng Shin Jonghak là người phản ứng trước, và Yoo Yeonha cau mày trước từ ngữ của cậu ta.
“…Jonghak, đừng gọi cậu ta là thằng ngốc. Cậu ta hạng nhất lớp lý thuyết đấy.”
“Phải, Jonghak, chẳng phải cậu nhờ cậu ta giúp hôm qua sao?”
“Cái gì? Đừng có điêu nhá, Kim Suho. Cậu ảo tưởng à?”
“Tôi thấy cậu ra lệnh cho Kim Horak hỏi giúp cậu mà.”
Kim Suho nhớ là Shin Jonghak đã xấu hổ đưa cho Kim Horak cuốn tập và Kim Horak đi đến chỗ Kim Hajin cùng với nó.
“…Đó chỉ là cậu ta muốn hỏi bài mà cậu ta không hiểu thôi.”
“Cái gì mà vô lí vậy trời…”
“Im đi—-!”
“Đừng có ồn ào. Mình mệt và bực bội vì lần huấn luyện địa ngục gần đây của mình lắm rồi.”
Chae Nayun nhanh chóng dập tắt Shin Jonghak.
Mặt khác, Yoo Yeonha mỉm cười cay đắng và đóng cuốn sách vào. Có vẻ như không ai có hứng thú học hành gì tầm này.
“Vậy, cả ba người bọn cậu đều đến trại Yoo Sihyuk sao? Vậy khi đã xong thì các cậu đều sẽ ở trên những học viên khác một bậc luôn rồi.”
“Yeah, bọn mình sẽ trở về vào đầu tháng Ba.”
“Hm…vậy thì khi nào bọn mình mới đi chơi đây?”
Điều tuyệt nhất thời học sinh chính là được đi chơi với bạn bè. Nghe lời của Yoo Yeonha, Chae Nayun đáp lại với tâm trạng tốt hơn.
“Ngày 17 tháng 12, một tuần sau thi cuối kì.”
“Oh, ngày đó không được rồi. Tớ có hẹn với Hajin.”
“Cái gì?”
Đôi mắt của Chae Nayun mở to trước những câu nói không ngờ từ Kim Suho.
“H-H-Hẹn gì cơ?”
“Uh, bọn tớ sẽ đi…”
Kim Suho khựng lại.
Tuần trước, Kim Hajin bảo cậu ta tìm thấy một Hầm Ngục và mời cậu đi cùng.
Kim Suho cảm thấy rằng đó là điều mà cậu không nên tiết lộ cho người khác.
“…bọn tớ sẽ lái xe cùng nhau.”
“Lái xe?”
“Uh, yeah. Tớ cũng muốn thử lái chiếc xe máy của cậu ấy mà.”
“Pft, đúng là cặp đôi hoàn hảo mà.”
Shin cười khẩy, trong khi Chae Nayun bỗng dưng bắt đầu phang đầu cô ấy vào ghế sau trong cơn thịnh nộ.
“Ha, haha, tớ không thể tin được. Ha, haha.”
Sau khi lặp đi lặp lại câu đó như chuyển động của chim gõ kiến, Chae Nayun đột nhiên bật dậy.
“Này, tớ đi trước nhé.”
Kim Suho hỏi.
“Cậu đi đâu thế?”
“Tập luyện. Tớ sẽ đi tập luyện chút. Đừng có bám theo tớ, Shin Jonghak.”
“…E hèm.”
Shin Jonghak, người đang lén lút đứng lên, lại phải ngồi xuống.
Koong, koong.
Chae Nayun giậm chân thình thịch một cách giận dữ mà không có lý do nào.
**
9 P.M.
Sau khi nói chuyện với Sếp, tôi gặp Rachel ngay vừa khi tôi trở về Cube. Đây đã là khoảng thời gian huấn luyện một với một chính thức của bọn tôi.
“Nhân tiện, sao cậu lại nhờ mình giúp cậu về phần Kết Giới vậy? Mình chỉ là hạng 334 thôi mà.”
Trước khi bắt đầu huấn luyện, tôi chợt tò mò và thắc mắc.
Rachel nhìn tôi cả một phút và rồi trả lời với nụ cười ngây thơ như cừu non vậy.
“Mình đâu có ngốc thế. Mình đã biết Hajin-ssi cố tình ở lại hạng đó mà.”
“…Hả? À thì…”
Tôi nhún vai trước đánh giá cao vời vợi của Rachel dành cho tôi. Nghĩ lại cẩn thận thì, cô ấy cũng không sai. Nếu tôi mà sử dụng ma lực Dấu Thánh tốt hơn, tôi cảm thấy tôi có thể dễ dàng leo đên hạng 30 luôn.
Leo cao hơn sẽ chỉ làm tôi bị nghi ngờ về chỉ số của mình.
0.7 từ Aether, 0.3 từ Nội Giáp, và 0.1 từ Ma Sói. Kể cả có tổng điểm là 1.1 từ các vật phẩm, thì chỉ số của tôi cũng chẳng đáng là bao nhiêu.
“Bắt đầu thôi. Thử kích hoạt Kết Giới xem.”
Rachel gật đầu với ánh nhìn đầy quyết tâm. Cô ấy đứng thẳng dậy và kích hoạt Kết Giới.
Mặc dù nó có chút lởm chởm, nó vẫn bao bọc nửa thân trên của cô, và sức phòng thủ của nó khá là cao, chỉ cần liếc mắt qua là biết.
“Giờ thì, mình sẽ bắt đầu t·ấn c·ông nhé.”
Tôi rút khẩu súng học viên ra và nhắm vào Kết Giới của cô ấy.
Mặc dù tôi có thể dễ dàng g·iết một con quái hạng Trung-Hạ với khẩu súng học viên, nhưng tôi sẽ không thể xuyên thủng Kết Giới của Rachel được.
“Trước đó, cậu hãy dùng ngạnh khí công để bảo hộ đi. Phòng trường hợp cậu b·ị t·hương.”
“Được!”
Cùng với câu trả lời nhiệt huyết, Rachel phủ lên người cô lớp ngạnh khí công. Cô ấy đúng là người ham học thật.
“Giờ thì thử chặn đạn của mình bằng Kết Giới đó thử xem nào.”
“…?”
Lần này, cô ấy có chút bối rối. Cô ấy có lẽ đã nghĩ rằng Kết Giới sẽ tự bảo vệ chính nó.
“Sử dụng Kết Giới này ư?”
“Yep, cậu sẽ hiểu mình nói gì một khi cậu thử. Cũng hơi khó đó.”
“…”
Rachel lặng lẽ cuộn mình sau Kết Giới của cô ấy.
Tôi cười toe toét và nhắm khẩu súng về cô ấy.
“Mình bắn đây.”
Tôi bắn ngay lập tức. Viên đạn bắn ra theo đường cong một cách dị thường, đâm xuyên Kết Giới của Rachel từ bên dưới, rồi bất chợt phóng lên và trúng tay cô ấy.
“…Uuu!”
Rachel run rẩy trước v·a c·hạm bất ngờ. Sau đó, cô dùng tay xoa xoa cánh tay mình. Nhờ có lớp ngạnh khí công bao phủ, nó chỉ đau như một vết chích thôi.
Tôi khẽ khiêu khích cô ấy.
“Nếu cậu muốn chặn viên đạn của mình với Kết Giới đấy, cậu cần phải luyện ít nhất ba năm nữa.”
“….”
Rachel mở to mắt trợn trừng cứ như là niềm tự hào của cô bị tổn thương vậy.
“Mình, mình muốn thử lại.”
“Được thôi.”
Phương án mà Rachel quyết định sử dụng để đối phó với viên đạn của tôi lại là mở rộng Kết Giới của cô ấy. Nhoẻn miệng cười, tôi nhắm vào nơi mà Kết Giới của cô ấy không bao phủ được, là ngón chân.
Tang.
“Auu! Ow!”
Lớp ngạnh khí công của cô chắc là yếu hơn hẳn ở xung quanh bàn chân khi cô ngã xuống đất mà ôm lấy bàn chân mình. Sau đó, với nước mắt tràn đầy đôi mắt, cô ấy trừng mắt nhìn tôi với khuôn mặt nhăn nhó.
“Đ-Đồ ác độc!”
“Cậu nói thế là sao? Đó là lỗi của Rachel-ssi đó chứ. Sao lại chỉ chặn viên đạn bằng mỗi Kết Giới thôi vậy?”
“…Eh?”
“Thử nhờ đám cỏ hay nhờ gió xem.”
Tôi nhớ lại một cảnh mà tôi đã miêu tả. Một khung cảnh đến nghẹt thở từ tương lai, khi mà Rachel ra lệnh cho các tinh linh niệm phép tạo ra hàng trăm Kết Giới. Bằng cách sử dụng sức mạnh huyền bí này, cô ấy sẽ cứu sống hàng nghìn người và vượt qua tổn thương của cô cùng một lúc.
“…”
Tất nhiên, đó là tương lai. Cô gái Rachel 17 tuổi đây vẫn chỉ đang nhìn chằm chằm xuống đám cỏ dại, vẫn không hiểu tôi nói gì.
Buzz—-
Đột nhiên, smartwatch của tôi rung lên. Đây là chức năng thông báo mà tôi đã thêm vào để báo cho tôi biết khi nào có sự thay đổi xảy đến với tôi.
===
[24 giờ đã trôi qua kể từ khi tiêu thụ thuốc nhân sâm. Tất cả chỉ số tăng lên 0.0012 điểm.]
[Hiệu ứng Dược liệu, ‘Tăng cường Thể lực’, đã được ghi nhớ 100%.]
4. Tăng cường Thể lực
▷Tăng tất cả chỉ số đến 0.001~0.02 điểm.
(Lượng gia tăng phụ thuộc vào may mắn. Chỉ số thể lực của bạn sẽ không tác động đến nó bằng bất kì cách nào.)
▷Thời gian hồi: 24 giờ
===
Sau khi sử dụng thuốc nhân sâm của Yoo Yeonha mỗi ngày, tôi cuối cùng cũng đã nhận được hiệu ứng dược liệu của nó rồi.
Mặc dù hiệu ứng của thuốc nhân sâm sẽ tăng vĩnh viễn chỉ số của người sử dụng lên đến 0.001~0.02 điểm, nhưng giới hạn trên cũng chỉ có trẻ em hoặc người già mới đạt được thôi. Tôi đã có thể nhận tối đa 0.0015 ở điểm cực đại.
Nhưng bây giờ tôi đã có hiệu ứng Tăng cường Thể lực, độ gia tăng chỉ số của tôi sẽ rẽ sang hướng mới. Giả sử tôi chỉ nhận 0.0018 điểm mỗi ngày, thì một năm tôi sẽ nhận 0.657 điểm, và mười năm sẽ là 6.57 điểm…
“Mm.”
Sau khi gật đầu hài lòng, tôi nâng khẩu súng lên lần nữa.
“Được rồi, làm thử lại lần nữ…”
Đó là lúc.
Psssh, psssh.
Tôi có thể nghe tiếng lá xào xạc ở sau lưng tôi.
Ai đấy?
Tôi nhanh chóng quay đầu, nhưng kẻ đã theo dõi bọn tôi có vẻ như đã bỏ chạy.
Tuy nhiên, Thiên Lý Nhãn của tôi có thể dễ dàng nhìn xuyên qua cánh rừng và định vị kẻ đang té gấp kia.
“…Huh?”
Một hình bóng quen thuộc với mái tóc nâu. Còn ai khác chính là Chae Nayun.
**
Thời gian trôi qua như dòng sông cuộn chảy, và kì thi cuối kì địa ngục cũng đã bắt đầu với những học viên của Cube.
Nhưng cũng như thường lệ, tôi chỉ lướt qua bài kiểm tra thôi.
Phần thi mà đa số học viên lo lắng chính là phần thi thực chiến.
“Nghe đây. Đối với bài kiểm tra cuối kì, mọi học viên sẽ bắt đầu ở vị trí như nhau.”
Hôm nay là ngày 8 tháng 12.
Tất cả học viên năm nhất đang tập trung ở Gyeonggido cho kì thi cuối kì.
“Bài thi sẽ là Leo Tháp!”
Bài thi hôm nay chính là Leo Tháp, nhưng tôi cũng chả biết nhiều gì về nó, vì đa số tôi đã cúp khá nhiều bài kiểm tra của Cube sau học kì đầu.
Tự nhiên lại thấy hối hận quá ta.
“Đây là một chương trình huấn luyện khá phổ biến được các guild sử dụng trước khi chinh phục các Tháp. Số lượng người có thể tham gia cùng lúc lên đến 1500.”
Tòa nhà trước mặt bọn tôi quá vuông để có thể gọi là một Tháp.
Tôi nhìn lên tòa nhà trong sự ngạc nhiên.
Mặc dù nó trông chỉ giống một tòa nhà 10 tầng, nhưng sẽ rộng hơn ở bên trong thì phải.
“Lối vào của Tháp này chính là một thiết bị được thiết kế bằng ma thuật giống như các Cổng Dịch Chuyển. Một khi các em đi vào trong, các em sẽ được gửi đến những vị trí được xác định trước một cách ngẫu nhiên, nên đừng có hoang mang nhé!”
Sau lời giải thích của giảng viên, các học viên bắt đầu đi vào Tháp từng người một.
Khi đến lượt tôi, tôi bước vào mà mắt nhắm nghiền.
Cảm giác khá giống với một Cổng Dịch chuyển bao bọc lấy tôi, và trong một khắc kế tiếp, tôi có thể cảm thấy rõ ràng là tôi đã được dịch chuyển đến chiều không gian khác. Kể cả khi tôi mở mắt, những gì tôi thấy cũng chỉ là bóng tối.
Mặc dù bóng tối bao quanh, nhưng đôi mắt phi thường của tôi có thể trông thấy mọi thứ cứ như là ban ngày vậy.
“Hmm”.
Tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ màu trắng chỉ với một lối đi nhỏ bên phải tôi.
Tìm đường ra khỏi căn phòng này có vẻ là mục tiêu đầu tiên của tôi.
Tôi tập trung và thử nhìn xuyên qua các bức tường.
Nhưng không hổ danh là Tháp, có gì đó cản trở Gift của tôi vì tôi chẳng còn nhìn xa được đến như vậy.
“Argh, đau mắt quá.”
Tôi cảm giác rằng tôi có thể nhìn thấu bức tường nếu tôi cho thêm ma lực từ Dấu Thánh, nhưng tôi quyết định để dành nó vì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này.
Sau đó, ánh đèn bật lên, ra hiệu rằng bài thi đã bắt đầu. Cùng lúc đó, từng dòng chữ phát sáng xuất hiện trên bức tường trắng.
[3 điều răn]
[Hợp tác với Màu Trắng để leo lên.]
[Cảnh giác với bẫy treo.]
[Giữ vững niềm tin]
“…Thề, mình sẽ đi đầu xuống đất nếu Lancaster hay mấy thằng cha Ma Nhân khác không xuất hiện ở đây đấy.”
Tôi đã quá quen với cảnh như thế này được lên kế hoạch thế nào rồi.
Mặc dù Ma Nhân không dám hành động ngang nhiên thế này dưới sự giá·m s·át chặt chẽ của Cube, nhưng khoảng 30% của Cube đã bị lũ Ma Nhân chiếm lấy rồi.
Đầu tiên, tôi nhìn quanh cẩn thận. Nhưng như tôi đã kết luận trước đó, chẳng có gì đặc biệt ở căn phòng này cả.
“Vậy là mình chỉ cần đi qua cây cầu đó…”
Có một lối đi ở bên phải hướng đến cây cầu. Thiệt quá giống một cái bẫy, vì cả hai bên trái lẫn phải của cây cầu đều hoàn toàn trống trơn.
Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.
Tôi chậm rãi đi theo lối đi duy nhất và đi đến cây cầu…
Xoẹt—
Một mũi tên bay đến với sóng xung kích mãnh liệt.
Không, không chỉ có một.
Một chiếc từ phía trước, và mỗi cái từ hai bên trái và phải.
Tuy nhiên, cả ba mũi tên đều mất tốc độ trong ba bước phía trước đầu tôi.
So với thanh Trường kiếm của Rachel, thì đống mũi tên này như rùa bò ấy.
Bằng Đạn Thời Gian, thứ mà tôi đã quá quen thuộc, tôi bắt lấy hai mũi tên bay đến từ hai bên, rồi tránh mũi tên từ phía trước bằng cách nhẹ nghiêng đầu thôi.
Sau đó tôi bắn mũi tên về phía trước, phá hủy cây nỏ đã bắn mũi tên.
“Ahahahahah!”
Sau khi dễ dàng vượt qua cạm bẫy thứ nhất, tôi bật cười to.
Tuy nhiên.
Xoạch—
Có tiếng mở cửa vang lên.
“…C-Cái gì!?”
Và cây cầu nơi tôi đang đứng rơi xuống.