Chương 118: Điều cần phải làm (1)
“Giờ thì, tiến đến phần cổ tay phải…”
Để cô ấy khỏi nghi ngờ, tôi bắt cô ấy luân chuyển ma lực khắp cơ thể. Từ cổ tay trái, đến cổ tay phải rồi đến mắt cá chân cuối cùng là trán.
Chẳng mấy chốc, người Rachel đầm đìa mồ hôi.
“…Haa, haa.”
“Lần thử đầu tiên thì khá là khó đấy.”
Tôi chỉ cười với chính mình. Tôi đang chỉ dạy một ai đó mới mức tiềm năng 9~9,5.
Nhưng việc huấn luyện này không hoàn toàn vô nghĩa. Rốt cuộc, thì đó là bài tập thở mà Kim Suho làm mỗi buổi sang.
“Được rồi, tiếp theo…”
Chắc chắn bụi tinh linh đã thấm vào cơ thể của Rachel. Nhưng để bụi thấm sâu hơn nữa và thể hiện được tác dụng của nó thì, Rachel cần phải sử dụng sức mạnh ma thuật của mình.
“Thử đứng dậy nào.”
Rachel đứng dậy nhiệt tình, nghĩ rằng đã đến lúc vào việc chính.
“Chúng ta sẽ lo vụ Kết giới sau.”
Tuy nhiên, cô ấy dường như mất động lực trước những lời tiếp theo và nghiếng đầu.
“Rachel-ssi, chúng ta đã quen biết nhau được khoảng 8 tháng rồi. Và học kỳ vừa rồi, chúng ta khá thân thiết vì thử thách đội chiến.”
“Hở? Ah, phải, cậu nói đúng.”
“Tuy không chắc chắn lắm, nhưng mình đã luôn theo dõi cậu chiến đấu và mình nghĩ là… Cậu đã từng kiểm tra ái lực tinh linh bao giờ chưa?”
“Ái lực tinh linh?”
“Phải, tài năng của mình là phát hiện tài năng của người khác. Có thể nói mình khá sắc sảo. Cậu cũng biết mình đã từng giúp Chae Nayun nữa, phải không?”
Chae Nayun là một chủ đề nóng trong Cube và một số guild.
Cô ấy đã thay đổi v·ũ k·hí từ cung sang kiếm, và còn cho thấy hiệu quả ngay lập tức.
“Có, mình đã kiểm tra một lần hồi nhỏ và kết quả rất khả quan. Nhưng làm thế nào mà…”
Cô ấy đang nhìn tôi, thắc mắc tại sao tôi biết điều đó.
“Có một số điều khác biệt về ma lực của cậu. Thuộc tính của nó thay đổi một chút tùy thuộc vào môi trường xung quanh.”
Đây là đặc điểm mà tôi đã tạo cho Rachel.
Rachel có vẻ biết tôi đang nói gì, mắt cô ấy mở to.
“Ah, cậu nói đúng! Mình cũng cảm nhận được nó. Nhưng vì ái lực tinh linh của mình không tăng lên nữa khi lên 10, nên mình đã từ bỏ nó.”
Đó là điều hiển nhiên. Việc nghiên cứu về các nguyên tố là khá hiếm hoi nên mọi người trên thế giới này biết rất ít về cách tăng ái lực tinh linh.
Các tinh linh sư ngày nay không còn nhiều, ngay cả ở thế giới cũ của Kim Suho.
Nhưng giờ đã khác.
Bụi tinh linh đã thấm vào cơ thể Rachel, sẽ hoạt động như một con đường kết nối Rachel và các nguyên tố lại với nhau.
Hơn nữa, tôi đã biết phương pháp rèn luyện hiệu quả của cả Kim Suho và Rachel trong mạch truyện gốc.
“Vậy hãy bắt đầu lại thôi. Có lẽ cậu đã sử dụng sai phương pháp luyện tập.”
“…”
Rachel nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi cảm thấy như tôi có thể hiểu được ánh mắt của cô ấy. Cô có lẽ đang bực mình vì tôi đã hứa dạy cho cô ấy về Kết giới.
“Vấn đề hiện tại của cậu không phải là Kết giới. Không phải cậu bảo cậu đang bế tắc à? Cậu phải nghĩ ra cách vượt qua chứ. Học về Kết giới không khác gì đặt chiếc xe ngựa chắn trước con ngựa cả.”
“Ah, mình hiểu rồi, cậu nói đúng.”
Trước lời nói của tôi, Rachel đã nhanh chóng bị thuyết phục.
Cô đột nhiên mơ màng.
“Thử cố gắng cộng hưởng ma lực với thảm cỏ dưới chân chúng ta, giống như cậu đang trò chuyện với chúng vậy… Hay nói đúng hơn là chia sẻ ma lực của cậu với thảm cỏ.”
“Được, mình sẽ thử.”
Khía cạnh quan trọng nhất trong việc điều khiển tinh linh là ‘hòa mình với thiên nhiên’.
Rachel nhắm mắt lại và làm như lời tôi nói.
Cứ như thế, 3 phút, 5 phút, rồi 10 phút đã trôi qua…
Cơ thể của Rachel ngày càng trở nên mơ hồ. Nhưng vì không có sự thay đổi nào đối với thảm có bên dưới, tôi định lên tiếng vì nghĩ nó đã thất bại. Cho đến khi có một sự thay đổi xảy ra.
“Oh!”
Ma lực của Rachel tỏa ra như những giọt tỏa ra ánh sáng màu xanh và chạm vào đám cỏ.
Mặc dù ánh sáng từ nó mờ nhạt và những giọt nước rất ít, nhưng điều đó chắc chắc đã khẳng định năng lực của Rachel.
Sức mạnh điều khiển các tinh linh. Khả năng khó nhằn này không chỉ đòi hỏi một Gift phù hợp mà còn phải có năng khiếu.
“Rachel-ssi. Rachel-ssi? Thử mở mắt ra nào.”
Nghe thấy giọng của tôi, Rachel từ từ mở mắt ra.
“…Un?”
GIọng nói cô ấy đầy vẻ lo lắng.
Nhưng nó đã thay đổi khi cô nhìn vào giọt màu xanh từ thảm cỏ trôi nổi trước mặt.
Nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của cô ấy, tôi mỉm cười và lẩm bẩm.
“Chà, chà, có vẻ như tôi sẽ phải thu một khoản học phí khá lớn nhỉ.”
Rachel quay người lại và nhìn chằm chằm vào tôi.
**
Sau khi gặp Jin Sahyuk ở Busan, không có gì đặc biệt xảy ra ở Cube. Trong tiểu thuyết, giai đoạn chắc chắn đã bị bỏ qua.
Trong thời gian này, tôi đã làm những gì tôi phải làm.
Đầu tiên, tôi hoàn thành thêm hai nhiệm vụ với tư cách là lính đánh thuê của Jeromino. Một là á·m s·át một ma nhân, cái còn lại là hộ tống hàng hóa.
Sếp dường như thích cách tôi xử lý mọi việc khi cô ấy đưa ra một đề nghị khác.
Lần này, nó không phải là một hợp đồng chính thức.
Là một học viên của Cube, tôi luyện tập với Rachel một giờ mỗi đêm Đây là khoảng thời gian có lợi cho cả hai chúng tôi.
Kể từ ngày tôi thức tỉnh tài năng tinh linh của cô nàng, cô ấy nghĩ lời nói của tôi như lời sấm truyền và tập trung rèn luyện ái lực tinh linh.
Còn tôi thì rèn luyện bản thân để phản ứng nhanh nhẹn và hiệu quả hơn khi vào trạng thái ‘Đạn thời gian’, với sự trợ giúp tới từ thanh trường kiếm của Rachel.
[Đấu tập với một đối thủ mạnh làm tăng tốc độ của bạn thêm 0,005 điểm!]
[Đấu tập với một đối thủ mạnh làm tăng sức sống của bạn thêm 0,005 điểm!]
[Đấu tập với một đối thủ mạnh làm tăng sức chống chịu của bạn thêm 0,005 điểm!]
Kết quả là, tôi đã thấy một sự gia tăng chỉ số tự nhiên lầu đầu tiên sau một khoảng thời gian.
Thời gian trôi qua mau và ngày 22 tháng 11 đã đến.
Một năm đã trôi qua kể từ khi tôi bị ném vào thế giới này.
Hai tuần nữa, năm mới sẽ đến.
“Cái này sẽ xuất hiện trong bài kiểm tra, vậy nên hãy chắc chắn rằng các trò sẽ ôn kỹ.”
Hiện tại thì tôi đang học ‘Phân tích hiện tượng Lĩnh vực II’. Mặc dù mới chỉ hai giờ chiều, nhưng bầu trời bên ngoài cửa sổ tối om vì khí hậu bất thường. Và tiết trời cũng đặc biệt lạnh.
Tuy nhiên, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến các học viên.
Họ ngủ ít đi để học bài cho kỳ thi sắp tới và rèn luyện cơ thể. Ngay khi lớp học kết thúc, một nửa sẽ đến thư viên, trong khi nửa còn lại sẽ đến trung tâm thể hình.
Còn đối với tôi, tôi đã hoàn toàn bỏ qua nội dung trên lớp và nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
[24 giờ đã qua kể từ lúc hấp thụ thuốc. Tất cả các chỉ số tăng 0,005 điểm.]
[Bạn đã ghi nhớ được công hiệu của thuốc giảm đau.]
[Ghi nhớ hoàn chỉnh công hiệu của thuốc.]
1. Thuốc giảm đau
▷Tăng khả năng kháng đau đớn trong 30 phút
▷Thời gian hồi: 6 giờ
2. Giải độc
▷ Giải được độc tố dưới cấp trung
▷ Thời gian hồi: 6 giờ
3. Khuếch đại tức thời
▷ Tăng sức mạnh, sức chịu đựng, tốc độ, tri giác và sức sống của bạn lên 2 điểm trong 10 phút
▷Thời gian hồi: 12 giờ
===
[Sức mạnh 3.405 (+ 1.070)]
[Chống chịu 3,435 (+ 1.980)]
[Tốc độ 5.140 (+ 2.685)]
[Tri giác 5.655 (+ 2.620)]
[Sức sống 3.405 (+ 1.070)]
===
Cơ thể tôi ghi nhớ một số tính chất và tác dụng y học.
Ba điều trên đã được ghi nhớ 100%, cho phép tôi sử dụng chúng bất cứ khi nào tôi muốn mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
“Đây là những kiến thức của buổi hôm nay. Kể từ tuần sau, các trò sẽ có thời gian tự học. Vì không phải đến lớp nên các trò hãy tập trung ôn lại các kiến thức đã học trong kỳ này.”
Rồi tiếng chuông vang lên sau lời nói của giáo sư.
Tôi gói đồ đạc và mình và đứng dậy rời đi. Hôm nay, tôi phải rời Cube vì có cuộc hẹn.
“Này, Kim Hajin.”
Khi tôi đang quay lại, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt nho nhỏ.
Tôi nhíu mày quay lại, và thấy Chae Nayun đang đứng trước mặt tôi với cái mũi ửng đỏ.
“…Sao mũi cậu lại đỏ thế?”
“Tớ bị cảm lạnh.”
Giọng nói của cô ấy làm tôi nhớ đến một chương trình TV mà tôi từng xem. Trong đó, một đứa trẻ hỏi một anh hùng rằng liệu các anh hùng có thể bị cảm lạnh không.
Câu trả lời là có.
Mặc dù nó chỉ kéo dài nhiều lắm là một ngày, nhưng các anh hùng vẫn bị cảm lạnh. Đó là bằng chứng cho thấy họ đã luyện tập chăm chỉ. Khi ma lực rời khỏi cơ thể, thì một sự thay đổi lớn sẽ xảy ra với nhiệt độ bên trong cơ thể, khiến họ dễ bị các bệnh nhẹ như cảm lạnh.
“Gần đây, cậu luyện tập chăm chỉ lắm à? Cậu đã tập luyện ở trung tâm thể hình đến tận 3 giờ sáng. Cậu chỉ h·ành h·ạ cơ thể với kiểu luyện tập đó.”
“…Gì cơ, cậu đang lo cho mình à?”
Chae Nayun nhướng mày.
Tôi lắc đầu.
“Thôi bỏ qua đi. Vậy, hôm nay cậu cần gì?”
“Ah, dạy mình cái này.”
Chae Nayun đưa cho tôi bài tập về nhà về ‘Phân tích Hiện tượng Lĩnh vực’ mà giáo sư vừa đưa.
Vì cô ấy chỉ yêu cầu tôi làm điều đó, tôi giải quyết toàn bộ.
“Yay~ cảm ơn cậu.”
Nhìn thấy những bài giải của tôi viết trên cuốn sổ tay, Chae Nayun cười rạng rỡ và cất cuốn sổ của mình đi.
“À phải rồi, Kim Hajin. Tớ chuẩn bị đến trại huấn luyện của sư phụ trong kỳ nghỉ đông.”
“Sư phụ?”
“Phải, là Yoo Sihyuk.”
“Ah…”
Khóa đào tạo địa ngục của Yoo Sihuyk.
Lẽ ra chỉ có mình Kim Suho tham gia trong năm nay, nhưng có vẻ như Chae Nayun cũng đi bởi cô đã chuyển sang dùng kiếm.
Đó là một điều tốt.
“Tuyệt đấy.”
Tôi nói một cách vui vẻ.
Trại huấn luyện của Yoo Sihyuk kéo từ tháng 12 đến đầu tháng 2.
Nói cách khác, Chae Nayun sẽ rời Seoul trong vòng 3 tháng.
Tôi không thể vui mừng hơn.
“Chúc may mắn và cố gắng hết sức nhé.”
Tôi kết thúc câu truyện ở đây và cố gắng đi qua Chae Nayun.
“Này, này, nhân tiện…”
Nhưng Chae Nayun nắm lấy tay áo tôi.
Kéo tôi lại, cô tiếp tục nói.
“Trước lúc đó thì chúng mình đi chơi một chuyến với mọi người đê. Một khi mình tham gia trại huyến luyện thì đến hết kì nghỉ đông mình sẽ không có nhiều thời gian để mà chơi bời nữa.”
“Mình… không nghĩ là mình có thời gian.”
“Thôi nào ~ đi đi mà. Mình sẽ bao hết.”
Cô ấy tiếp tục kéo tay áo tôi và mỉm cười hạnh phúc.
Tuy nhiên, tôi từ chối một cách kiên quyết.
“Mình không thể đi được.”
“…Thật à?”
“Phải, mình không có nhiều thời gian”
Nghe câu trả lời tương tự mà tôi đưa ra trước đó, Chae Nayun buông tay áo tôi ra và bĩu môi.
“Được thôi, cậu không muốn thì không cần phải đi.”
Cô ấy lẩm bẩm với khuôn mặt thất vong, rồi rời khỏi lớp trước tôi.
Cảm nhận được ánh mắt hướng đến tôi, tôi nhìn xung quanh.
—Này, Yi Yeonghan, cậu ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, phải không?
—Chắc chắn là như thế.
Tôi có thể nghe Kim Suho và Yi Yeonghan thì thầm với nhau.
**
3 giờ sau.
Gangwondo Field.
“…Cắn!”
Tôi nhìn như là một người chủ đang huấn luyện chó, nhưng lời tôi nói ra có uy lực rất lớn.
Một con sói không lồ bắn ra từ ngực tôi, lao về phía trước và cắn vào một con troll.
—Kieeeeek!
Con troll vật lộn cố gắng kéo con sói ra, nhưng Kẻ hầu của Evandel mạnh hơn gấp vài chục lần so với một con troll hạng hạ-trung.
Không lâu sau đó, con troll ngã gục xuống đất.
—Auuuu~
Sau khi xử con troll, con sói hú lên một tiếng lớn, bay tỏ sự thích thú.
Tôi kiểm tra smartwatch của mình.
[Sói Ma hấp thụ máu của troll, có được sức mạnh tái tạo cấp thấp nhất.]
Bằng các g·iết c·hết một con troll, nó đã lấy được khả năng tái tạo này.
Năm ngày trước, nó còn lấy được khả năng hóa cứng da bằng cách g·iết một con Orc.
Khả năng hấp thụ của Sói Ma quả là tuyệt vời.
Gần đây, tôi đang tập trung vào việc nuôi dưỡng Sói Ma. Là Kẻ hầu đầu tiên của Evandel, nó xứng đáng từng phút giây mà tôi bỏ ra để khiến nó mạnh mẽ hơn.
Thành thật mà nói, bây giờ nó còn mạnh hơn tôi rất nhiều.
Nếu có ai hỏi Fenrir là gì thì đích thị là nó.
—Hek, hek, hek.
Sói Ma chạy lại sủa ông ổng. Tôi không thể nói là nó dễ thương với hàm răng dính đầy máu và thịt ấy, nhưng tôi vui vẻ vuốt lưng Fenrir.
“Giỏi lắm, giỏi lắm.”
—Grrr.
Con sói nhắm mắt và bày tỏ sự hài lòng.
Tiếp theo, tôi liên lạc với Đại lý SH và cho họ biết tôi đang ở đâu. Trong khoảng 5 phút, nhân viên của họ sẽ đến là thu xác c·hết con troll.
Trong khi chờ đợi, tôi ngồi xuống trên lưng sói và dạo quanh trang chủ của Đại lý SH.
“…Wow, có vẻ như nó sẽ sớm được công khai.”
Trang chủ nhìn tốt hơn nhiều so với trước đây.
Không chỉ có 23 thợ săn hợp đồng, thậm chí còn có một anh hùng hợp đồng tên là Jin Jangho.
Công việc kinh doanh của Park Soohyuk mở rộng nhanh hơn tôi nghĩ.
Nghĩ về việc tôi gần gũi với chủ tịch của nó như thế nào và tôi sở hữu 4% cổ phiếu sẽ trở nên khổng lồ trong tương lai, tôi bất giác mỉm cười.
Trong khi tôi đang hài lòng với chính mình, tôi nhận được một tin nhắn.
[Cậu đang ở đâu vậy?]
Người gửi là Yoo Yeonha.
[Mình sẽ đến chỗ cậu. Hiện tại cậu đang ở đâu?]
[Không, mình sẽ đến.]
[Mình đang ở Gangwondo Field.]
[Vậy thì đợi 30 phút nhé.]
“Hm.”
Hôm nay, Yoo Yeonha yêu cầu gặp mặt tôi.
Cô ấy rất có thể đã thành công trong việc tinh chỉnh Lá Misteltein và sẽ mang đến cho tôi những viên đạn.
Sau khi để con sói đi săn trong 30 phút tiếp theo, tôi đi ra lối vào Field khi Yoo Yeonha nhắn tin rằng cô ấy đã đến.
Ở lối và, tôi thấy Yoo Yeonha đang chờ đợi. Khi thấy tôi, cô ấy vẫy tay.
Tôi đến gần cô ấy và hỏi.
“Có phải là về chiếc lá không?”
“Phải, các nghiên cứu cho thấy nó thật phi thường. Mình khó có thể tin rằng một chiếc lá có sức mạnh ma thuật tương tự một cổ vật. Đáng buồn thay, mình không thể tìm ra nguồn gốc của nó.”
“Có lẽ nó rất khó để nghiền và tinh chế nó.”
“Tính tổng chi phí, nó đã lên tới gần 100 triệu won.”
Yoo Yeonha gật đầu khi cô ấy đưa cho tôi một chiếc vali. Tôi lấy nó không chần chừ.
“Năm viên đạn. Vẫn còn dư đủ để tạo ra ba phần mười viên đạn, nhưng mình đã sử dụng nó cho việc nghiên cứu như cậu đề xuất.”
“Cảm ơn cậu.”
Yoo Yeonha cắn môi đáp lại lời khen ngợi thiếu suy nghĩ của tôi.
“…Đừng cảm ơn mình.”
“Là sao chứ, vậy cậu muốn mình kiện cậu hay gì à?”
“…Không có gì, mình xin lỗi. Dù sao đi nữa, có thật sự ổn khi sử dụng một chiếc lá quý giá như vậy để làm đạn súng ngắn không?”
“Phải, mình đã nói với cậu rồi, đây là thứ mình cần.”
Tất cả năm viện đạn được chế tạo cho khâu Đại Bàng Sa Mạc của tôi. Vì tôi có thể sửa đổi kích thước của chúng bằng Can Thiệp Thiết Lập, nên nó không quan trọng lắm.
“Ôi, mình vẫn còn không thể tin được. Những viên đạn này thậm chí còn có tác dụng chữa bệnh. Khó thể tin rằng cậu không thật sự sử dụng nó.”
“Thật sao? Cậu có thể đưa mình thuốc sau khi mọi thứ tiến triển tốt đẹp…”
“Nó đang tiến triển tốt đẹp.”
Yoo Yeonha cắt lời tôi.
“Mình đã thiết lập chuỗi sản xuất thuốc với nhân sâm được trồng và mặc dù chúng chỉ là cây non, và đã có được 3 thợ đào nhân sâm ký hợp đồng.”
Yoo Yeonha mỉm cười khi nói điều đó. Tuy nhiên, nụ cười của cô thiếu sự chân thành và trông giống như một nụ cười để che giấu nỗi buồn.
“Chà, tốt đấy. Còn có vấn đề gì khác không?”
Tôi đút tay vào túi và lấy ra một phong bì.
Đó là một danh sách chứa tên của những kẻ phản bội liên quan đến ‘Vụ b·ê b·ối của Yoo Yeonha’ và những hành động sai trái mà họ đã phạm phải. Tôi đã mất 150SP để hack được cái này.
Tôi cố gắng đưa nó cho cô ấy, nhưng Yoo Yeonha đã cắt lời tôi.
“Không, không có vấn đề gì cả.”
“…Eh?”
Không có? Có phải ‘Vụ b·ê b·ối của Yoo Yeonha’ vẫn chưa xảy ra?
Tôi buông phong bì trong tay.
“Mình còn có việc phải làm, nên mình phải đi bây giờ. Nếu cậu cần điều gì, cứ thoải mái nói với mình. Mình sẽ cố hết sức đáp ứng.”
Cô ấy thật đáng tin cậy mà.
Thật tốt khi có nữ hoàng Seoul trong tương lai lại là đồng minh của tôi.
“Oh, mình cũng định đi bây giờ đây. Cậu có muốn ăn trưa cùng mình không?”
“Không, mình vẫn còn việc phải làm.”
Thấy Yoo Yeonha lạnh lùng quay đi, tôi chỉ hỏi vài từ.
“Sundaeguk hay hamburger.”
“….”
Yoo Yeonha nao núng trong giấy lát, rồi liếc tôi một cách kỳ lạ.
“Mình đã nói với cậu rồi, là mình không thích những thứ đó.”
Càu nhàu, cô nhanh chóng đi vào chiếc limousine, nó lao đi ngay lập tức.
Tôi không nghi ngờ gì điểm đến của nó là McDonald hoặc là một nhà hàng sundaeguk.
Sau khi xem cô ấy rời đi, tôi mở vali.
Click—
Năm viên đạn được xếp trên vải nhung sang trọng.
Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên bề mặt đạn bóng mượt.
===
[Viên đạn Misteltein tinh chế] [Cấp độ Bán Thần] [Vô thuộc tính]
Viên đạn bạch kim cỡ .44 Macon với sức mạnh ma thuật nén siêu tinh khiết cùng Misteltein.
Nó dường như chứa một phần sức mạnh diệt thần.
「Sức t·ấn c·ông – 9/10」
===
Sức t·ấn c·ông là 9.
Quá đủ rồi.
Tôi đóng vali lại. Bề mặt màu đen của nó không có khả năng phản chiếu ánh sáng, và tôi cũng không thể biết được vẻ mặt của mình lúc này nhìn như thế nào.
Nhưng điều quan trọng là khâu chuẩn bị đã xong xuôi cả rồi.
Bây giờ…
Là thời điểm để làm điều cần phải làm.