Chương 116: Lần đầu chạm trán (2)
Khí áp như đang bóp nghẹt cơ thể tôi, nhưng hai chân đã chạm đất từ lúc nào không hay. Kể cả với cơ thể yếu nhớt này, tôi cũng không thấy đau đớn gì mấy.
Tuy nhiên, smartwatch trên tay nói lên sự thực tàn nhẫn. Cú rơi này đã làm mất đi 15% chỉ số tôi nhận được từ Chuyển hồi Năng lượng.
Dù thấy hơi phí nhưng tôi gạt bỏ ý nghĩ đó và chạy vội đến chỗ Chae Nayun.
“Ah….”
Chae Nayun đang ôm bụng ngồi trên mặt đường. Dù trúng đòn t·ấn c·ông mạnh như thế khi đang không có ngạnh khí công bảo hộ, cô ấy dường như không b·ị t·hương quá nghiêm trọng.
“Kueek!”
…Ít ra thì tôi nghĩ vậy.
Và tôi nghĩ sai cmnr, cô ấy ho ra ít máu luôn. Chae Nayun loạng choạng đổ gục xuống đất.
“Này, dậy đi.”
“…Kim Hajin?”
Chae Nayun thở hổn hển ngây người nhìn tôi.
Tôi lấy ra một lọ thuốc từ túi thắt lưng của mình và đổ chất lỏng màu đỏ vào miệng Chae Nayun.
“Uống đi.”
“Ực.”
Chae Nayun uống được hết chỗ thuốc, nhưng dù uống vào hay bôi ngoài da thì thuốc vẫn sẽ gây đau đớn.
“Uu! Uk! Uuk!”
Chae Nayun quằn quại đau đớn rồi mất dần ý thức.
Nhưng nhịp tim cô đã ổn định, và nhịp thở cũng dần trở lại bình thường. Tầm 20 phút nữa thì cô ấy sẽ hoàn toàn hồi phục.
Tôi kéo Chae Nayun và giấu cô ấy vào một bụi cây gần đấy. Rồi tôi nhanh chóng chạy về và nhìn Kim Suho cùng Jin Sahyuk.
—Thử chạy đến chỗ đứa con gái đó xem. Ta sẽ g·iết cả hai người.
—…Tại sao ngươi lại thay đổi nhiều đến nhường này?
—Thay đổi? Thứ nhất, đừng có trò chuyện như thể ta với ngươi thân quen lắm. Dù đang ở trong một thế giới mới, nhưng mối quan hệ cũ giữa chúng ta cũng không thay đổi.
Kim Suho và Jin Sahyuk bắt đầu nói chuyện với nhau về quá khứ của họ. Quý tộc, nông dân, hiệp sĩ, lục địa, kiếm kỹ… họ trao đổi những điều mà chỉ có họ hiểu được.
Trông như hai người sẽ đánh nhau một khi trò chuyện xong.
—Siqoal, Rowle!
Chẳng mấy chốc, Jin Sahyuk đã giải phóng sức mạnh ma thuật với một tiếng gầm như sấm rền.
Ma lực của cô ta ngưng tụ thành hàng chục ngọn giáo và bay lên không trung.
Vũ khí ma thuật lóe lên, tỏa sáng lạnh lẽo hướng về phía Kim Suho. Đối mặt những ngọn giáo đáng sợ này, Kim Suho chỉ cầm trong tay độc một ống thép mà cậu nhặt dưới đất.
—Có cần phải làm thế này không? Vì sao chúng ta lại phải đánh nhau chứ?
—Đang xàm gì thế? Mà, ngươi nghĩ cái thanh sắt đó là đủ rồi à?
Thốt ra vài câu, cô ta phóng những ngọn giáo bay đi như đạn bắn.
Những ngọn giáo không thể theo dõi bằng mắt thường, mang trên mình sức tàn phá khủng kh·iếp cùng sức nổ kinh hoàng. Chúng trút xuống từ bầu trời như t·ên l·ửa.
Kim Suho né tránh và gạt đi những mũi giáo mình không tránh được.
Những ngọn giáo đâm xuyên qua nhựa đường, tạo ra những hố sâu khổng lồ. Kết quả là, mặt đất bị đục thủng nham nhở và công viên bị phá hủy.
Sau đúng một phút Jin Sahyuk t·ấn c·ông…
Disneyland biến thành hoang địa, không còn chút bóng dáng của hi vọng và ước mơ.
“Cô ta OP vãi…”
Jin Sahyuk hủy diện mọi thứ chỉ với sức mạnh ma lực, mà không thèm di chuyển dù chỉ một bước.
Tệ hơn là Kim Suho không mang theo Misteltein. Như để cho công bằng, Jin Sahyuk đã không sử dụng ‘v·ũ k·hí’. Cô ta chỉ dùng đến mỗi ma lực màu thép bá đạo của mình.
Kim Suho không có khả năng đánh bại Jin Sahyuk.
Không, Kim Suho của hiện tại thậm chí còn không có ý định đánh bại cô.
“…Huup!”
Kim Suho vung ống sắt, phóng ra một ngọn giáo ma lực về phía cô ta.
Nhưng cả sức mạnh t·ấn c·ông lẫn phòng thủ của Jin Sahyuk đều vượt trội, cô ta dựng lên lá chắn ma thuật chặn đòn t·ấn c·ông lại dễ như bỡn. Và đồng thời, một ngọn giáo ma thuật đã đâm vào vai Kim Suho.
“Uk!”
Mặc dù ngạnh khí công của Kim Suho đã ngăn được ngọn giáo xuyên qua da, Kim Suho vẫn bị hất văng đi do v·a c·hạm mạnh.
Jin Sahyuk đã không bỏ lỡ cơ hội này. Những tia ma lực bắn về phía Kim Suho, người vẫn đang bay giữa không trung.
Boom, boom, boom, boom.
Hàng chục v·ụ n·ổ đánh bay cơ thể Kim Suho lên không trung. Ngay cả sau khi Kim Suho đã b·ất t·ỉnh, Jin Sahyuk vẫn tiếp tục t·ấn c·ông.
Dường như tôi không còn cách nào khác ngoài can thiệp.
May thay, tôi đã chuẩn bị đủ thuốc sẵn sàng cho những lần như thế này.
[Chỉ số của bạn tăng 1,5 điểm trong 10 phút.]
[Hấp thụ chồng chéo tăng chỉ số của bạn thêm 0,75 điểm trong 5 phút.]
[Hấp thụ chồng chéo tăng chỉ số của bạn thêm 0,375 điểm trong 2 phút 30 giây.]
Cảm thấy một luồng năng lượng tràn vào cơ thể mình, tôi từ từ bước lên và đứng chắn trước mặt Kim Suho.
Tôi không thể ngăn mình nghĩ một nhân vật hỗ trợ như tôi không nên làm thế này, nhưng thực tế đã đi chệch khỏi kịch bản từ lâu. Là nhân vật được đưa vào kịch bản mới này, tôi phải đưa nó về con đường đúng đắn.
“Khoan đã nào.”
“Hm? Ngươi là… Oh, tên ngày hôm qua.”
Có lẽ vì trận đấu mắt ngày hôm qua, Jin Sahyuk dừng t·ấn c·ông trong giây lát.
“Ngươi là giáo viên của hắn à?”
“…Giáo viên?”
À, để râu như này thì trông hơi bị già nhể.
Tôi nhếch mép cười và mở miệng ra để sửa lời cô ta.
Nhưng ngay lúc đó, ngọn giáo ma thuật của Jin Sahyuk bắn về phía tôi.
Vai, cổ, tim, chân phải, cánh tay trái. Trong chớp mắt, sáu ngọn giáo bắn vào khóa chặt tôi.
BOOM
Một v·ụ n·ổ lớn nổ ra sau lưng tôi.
Tôi sững sờ trước những cuộc t·ấn c·ông bất ngờ, nhưng tôi nhanh chóng thoát ra.
Sát ý của Jin Sahyuk vẫn còn đó.
Nói cách khác, chưa xong đâu.
Tôi ngay lập tức kích hoạt Đạn Thời Gian khi một ngọn giáo bắn thẳng vào đầu tôi.
Khi thế giới chậm lại, tôi ít nhất có thể cảm nhận được sự chuyển động của nó.
Tôi nghiêng đầu sang một bên né ngọn giáo.
BÙM!
Ngọn giáo đâm vào vòng quay mặt trời phía sau tôi và p·hát n·ổ.
“…Hm.”
Nếu Jin Sahyuk tiếp tục t·ấn c·ông, thì tôi c·hết chắc.
Tuy nhiên, cô ta chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Ngươi tránh à? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không né vì ngươi chẳng phản ứng gì với sáu cái kia.”
Nhìn đôi mắt sắc bén của cô ta, trái tim tôi bắt đầu đập điên cuồng.
Đôi mắt cô ả tràn đầy thích thú. Tôi chắc chắn rằng đó là vì những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng Jin Sahyuk đã đánh giá tôi quá cao.
Nếu vậy thì tốt nhất là nên xạo lờ tí.
“Sao không dừng lại thôi nhỉ? Kim Suho và tôi đều không mang v·ũ k·hí.”
Tôi nói một cách hùng hồn nhất có thể.
Jin Sahyuk mà tôi biết là loại người không thể kìm nén được tính khí của mình. Vì đã đập Kim Suho tơi bời nên giờ chắc cô ả phải thỏa mãn rồi.
“Và vì sao ngươi lại không trả lời câu hỏi của ta? Ngươi là thầy của hắn à?”
Jin Sahyuk hỏi lại.
Tôi lắc đầu.
“Không, tôi là bạn cậu ta.”
“Thế thì đi đi. Bằng không, ta sẽ chôn ngươi cùng với hắn luôn.”
…Jin Sahyuk b·ạo l·ực hơn tôi tưởng.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đút tay vào túi.
Xem ra thì, Jin Sahyuk không có ý định dừng lại ở đây. Trong trường hợp đó, tôi phải lợi dụng tính cách liều lĩnh của cô ả để thoát khỏi tình huống này.
Tôi nén Aether thành một đồng xu 500 won và đã ‘quét’ nó.
Khi tôi từ từ lấy nó ra khỏi túi, tôi nhìn vào con số được ghi trên đó – 40%.
“Gì đó?”
Jin Sahyuk nhíu mày nhìn đồng 500 won.
“Tôi đã bảo cô rồi, tôi không mang theo v·ũ k·hí.”
“…Nên?”
“Nên tôi sẽ ném nó vào mặt cô.”
Khi tôi nói điều đó với một cái nhún vai, Jin Sahyuk bắt đầu cười khúc khích.
May vãi, tính cách kiêu ngạo của cô ta dường như vẫn không thay đổi.
Tôi ho khan và hỏi kỹ.
“Muốn thử không?”
“…Phụt. Nếu ngươi nghĩ ngươi đánh trúng được ta thì cứ thử đi.”
Cô ta dang tay ra khiêu khích.
Tôi thầm mỉm cười, nắm chặt đồng xu 500 won.
Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất.
Tôi phải bắn đồng xu trúng đầu cô ả.
Tôi bọc lấy đồng xu bằng tất cả ma lực của Dấu Thánh, với đặc tính kháng ma thuật và thêm một vật phẩm nữa vào đó.
[Viên thuốc nhân sâm]
—Thấm vào sức mạnh ma thuật phát ra và cường hóa nó.
Một phương pháp tương tự như cách tôi đã sử dụng trong quá khứ để g·iết Evandel và lấy Aether.
Tôi hòa tan viên thuốc nhân sâm thành sức mạnh kháng phép, bao trùm lấy đồng xu.
Sau đó, tôi lườm Jin Sahyuk.
Cô ta đang nhìn tôi với đôi mắt đầy phán đoán.
Trong khi cô ả không có dấu hiệu phòng thủ, sức mạnh kháng phép bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh nhạt sau khi hấp thụ viên thuốc nhân sâm.
“Oho, nhìn hay ho đấy—”
“…Huup!”
Không chút do dự, tôi tập trung tất cả sức mạnh mình có vào tay phải.
Các cơ bắp trên cánh tay phải của tôi cuộn lên khi tôi vắt kiệt từng giọt ma lực của Dấu Thánh, và ném đồng xu đi.
Pshuuuu—!
Đồng xu dữ dội lao đi, nhắm thẳng vào Jin Sahyuk. Ma lực của Dấu Thánh đã cường hóa gấp bội sức mạnh của đồng xu.
Jin Sahyuk nhàn nhã theo dõi xu xu và tạo ra một lá chắn ma thuật.
Bất cứ ai cũng có thể thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng có một thứ gì đó độc đáo trong sức mạnh ma thuật của cô ta. Sự rõ ràng và dẻo dai của chiếc khiên là bằng chứng cho điều đó.
Nhưng cho dù sức mạnh ma thuật của cô ta có mạnh đến đâu, nó cũng chỉ là ma lực mà thôi.
Drrrr-!
Sử dụng lực ly tâm và lực quay, đồng xu kháng phép đã khoan một lỗ trên chiếc khiên của Jin Sahyuk, và đâm vào giữa lông mày của cô ả.
“Cái quái—!”
Đồng xu bắt đầu đẩy lùi cô ta.
Jin Sahyuk quyết không nhắm mắt khi chống chịu sức mạnh của đồng xu. Trong lúc bị đẩy lùi, bàn chân cô ả chôn vào nhựa đường.
“…C·hết tiệt.”
Đồng xu cuối cùng đã dừng lại, nhưng Jin Sahyuk thậm chí còn chẳng có dấu hiệu bị ngất.
Clang—
Đồng xu rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, hai dòng máu chảy xuống từ trán cô ta.
“Đau đấy…”
Jin Sahyuk hội tụ ma lực của mình trong khi gườm gườm nhìn tôi. Tuy nhiên, đồng xu chắc chắn đã thành công đả thương não bộ của cô ả. Bộ não là một cơ quan quan trọng trong việc điều khiển ma lực. Kết quả là, cô ta không thể tập trung ma lực thành dạng mình muốn, và nó liên tục bị phá vỡ.
Đây chính là một cơ hội vàng.
Tuy nhiên, tôi chỉ nhìn cô ta mà không làm gì cả.
Bởi vì tôi không thể di chuyển dù chỉ một ngón tay. Ngoài ma lực của Dấu Thánh, tôi cũng đã vắt kiệt mọi chỉ số từ Chuyển hồi năng lượng.
…Tôi không biết phải làm gì nữa.
Nhưng ngay lúc đó, một người đàn ông xuất hiện như một vị cứu tinh.
“Đủ rồi đấy. Lùi lại đi.”
Đó là người đàn ông bí ẩn đi cùng Jin Sahyuk đêm qua.
Như thể xuất hiện từ hư không, hắn nắm lấy cánh tay Jin Sahyuk và kéo cô lại.
“…Ah, thả ra. Ổn mà. Ta có thể g·iết hắn.”
Dù nói vật nhưng tình trạng của cô ta không được tốt lắm. Cô ta thậm chí không thể đứng thẳng, cứ loạng chà loạng choạng suốt.
“E hèm.”
Người đàn ông thở dài, đánh vào gáy Jin Sahyuk. Ánh sáng trong mắt cô ta lập tức tắt phụt, và ả ngã gục xuống đất. Hắn đặt cô ta lên vai mình.
Rồi nhìn sang tôi.
Ánh mắt thật lạng lẽo.
“Đây là lần đầu chúng ta chạm mặt, nhỉ?”
Tôi chỉ gật đầu. Tôi không còn đủ sức để thốt lên một lời.
“Mm… nhờ ngươi mà cô ta sẽ không hành xử bất cẩn như thế này nữa.”
Nói xong, hắn biến mất.
**
Vào thời điểm các Anh hùng được phái đến đang dọn dẹp mớ hỗn độn ở Disneyland, người đàn ông đang di chuyển với Jin Sahyuk trên vai. Vì không thể động đậy nên cô ta nhẹ như lông vũ, nhưng người đàn ông có thể cảm thấy lưng mình đang ngấm nước.
“Ah, cô đang chảy nước miếng… Ngủ sao mà bẩn vậy trời.”
Hắn dùng ma lực để tạo ra một mặt nạ quanh miệng cô.
Khi hắn chuẩn bị rời Disneyland…
“Ngươi đang đi đâu thế?”
Giọng nói lạnh lẽo của một người phụ nữ vang lên.
Với hắn, đó là một giọng nói quen thuộc.
Hắn dừng lại, mỉm cười vui vẻ và quay lại nhìn về phía đó.
“…Jain.”
Giọng nói gọi hắn thuộc về một người phụ nữ, nhưng người trước mặt lại là một người đàn ông ăn mặc như nhân viên bảo vệ của Disneyland. Nhưng vì giọng nói của Jain, hắn dễ dàng nhận ra đó là cô.
Jain nhếch mép cười và gật đầu.
“Đã lâu không gặp, lão già.”
“…Ừm, đã lâu rồi.”
Nhìn Jain, hắn nhớ lại những tháng ngày mình được gọi bằng một màu sắc thay vì một cái tên.
Gạt những suy nghĩ vô nghĩa sang một bên, hắn hỏi Jain.
“Nghe nói chiếc ghế trống đã sắp có chủ… cô nhóc con đó không ở đây à?”
‘Cô nhóc con’ ám chỉ Sếp, và ở thế giới này, hắn đủ tư cách để gọi cô ấy như vậy.
Jain đáp lại đơn giản.
“Ta không muốn thấy máu đổ.”
“Oh~ đang lo cho ta đấy phỏng?”
“Không, ta lo cho sếp. Vì sếp không thể thắng được lão.”
“…Hm.”
Người đàn ông nhìn chăm chú vào Jain. Chỉ với một cái nhìn, ngụy trang của Jain đã biến mất. Chẳng mấy chốc, vẻ ngoài xinh đẹp thật sự của cô đã lộ diện.
“…Vậy sao ngươi lại đến gặp ta?”
“Không vì gì cả. Ta chỉ muốn xem dạo này ngươi thế nào.”
Jain liếc nhìn cô gái trên vai hắn.
“Xem ra lão đã tìm được một đứa trẻ khác.”
Nghe vậy, hắn cười.
“Phải, cô nhóc là đồ đệ của ta. Dù cô nhóc có chút đặc biệt và đang liên tục cố g·iết ta.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, sức mạnh ma thuật ngưng tụ quanh bàn tay người đàn ông.
Không, bàn tay hắn biến thành ma thuật.
“Vậy, Jain trông tự tin thật đấy. Hay là Jain đã không còn biết sợ là gì rồi?”
Bàn tay ma thuật của hắn dao động như sóng. Sẽ không thể có chuyện chạm vào nó mà còn yên ổn.
Tuy nhiên, Jain vẫn kiên định ngay cả khi đối diện với lời đe dọa rõ ràng ấy.
“Nhớ ngươi đã bảo gì không? Rằng kẻ có thứ cần bảo vệ thì không thể hành động tự do theo ý muốn.”
Jain chỉ tay vào cô gái trên vai hắn.
“Ngươi có thể g·iết ta, và ta cũng có thể g·iết cô ta.”
“…Đúng vậy.”
Hắn nhẹ mỉm cười. Cùng lúc đó, ma lực cuộn sóng quanh hắn biến mất như chưa từng tồn tại.
“Vậy ta phải rời đi đây. Rất vui được gặp lại ngươi.”
Gã đàn ông bước qua Jain dưới ánh trăng dịu nhẹ.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Jain tiếp tục nói.
“Rời đi như vậy có ổn không?”
Giọng nói của Jain vang lên sau lưng hắn.
“Màu Đen mới đã được Sếp tìm ra. Một con sói được mướn chỉ để g·iết ngươi.”
Gã đàn ông bước tiếp, không đáp lại một lười.
Giống như cách Fenrir nuốt sống Odin, Sếp trao Kim Hajin cái tên, nhằm tái hiện lại huyền thoại cổ xưa.
“Fenrir đang ở ngay đây.”
Chỉ đến khi nghe vậy, hắn mới dừng chân.
Chỉ có khuôn mặt giấu khỏi tầm mắt của Jain biểu lộ một nụ cười ngạc nhiên nhè nhẹ.
“Gửi đến kẻ đó những lời chúc tốt đẹp nhất.”
Người đàn ông nhớ lại những gì mình chứng kiến.
Mặc dù chủ yếu là do sự thiếu thận trọng đến ngu xuẩn của Jin Sahyuk, cậu bé đã áp đảo được đệ tử của hắn chỉ bằng độc một đồng xu đặc biệt.
“Trông như là…”
Gã quay lại, để lộ nụ cười trên môi.
“Cậu ta có tiềm năng đấy.”
Thái độ vô tư ấy, như thể hắn thực sự muốn bị g·iết vậy.
Nghe vậy, Jain nhăn mặt cay đắng, nhưng vẫn mỉm cười còn nhạt hơn đáp lại, không chấp nhận thua gã.