Chương 112: Sự thật (1)
Đoàn Kịch Tắc Kè vừa lập một căn cứ mới tại đây. Nguyên nhân của việc chuyển địa điểm “công tác” là do căn cứ cũ – nhà máy bỏ hoang Suwon nằm gần nơi mà một bang hội đang lên kế hoạch cho việc khai phá, và cũng bởi đã muốn tới một căn cứ khác từ lâu nên họ nhân cơ hội này mà di dời đi luôn.
“Oooh….”
Hôm này là ngày Đoàn Kịch Tắc Kè tập hợp lại để thống kê doanh thu quý ba cũng như bàn luận năng lực chiến đấu của ứng cử viên mới cho chiếc ghế đang còn trống. Hoặc ít nhất thì, kế hoạch ban đầu là vậy.
Tuy nhiên vì người thì bận nhiệm vụ, người thì có chuyện cá nhân, nên số thành viên tham gia vào cuộc họp lần này chỉ vỏn vẹn có con số 5.
Hiện tại thì Sếp đang chiếu video làm nhiệm vụ của Kim Hajin cho năm thành viên cùng xem.
“Có thật là cậu ta đã g·iết gọn 20 tên chỉ với 21 giây và đó có còn là khẩu súng không thế?”
Một giọng nói kinh ngạc vang lên từ một gã khá điển trai với nước da hồng hào. Hắn ta là kẻ giữ vị trí Xanh Lá tại Đoàn kịch tắc kè, Jin Yohan.
“Sao khẩu súng ấy có thể mạnh đến nhỉ ? Quả là một Gift bí ẩn.”
“Vậy? Ngươi nghĩ sao? ”
Jain muốn Jin Yohan đưa ra vài nhận xét của riêng hắn.
“Hmm, ta không chắc nhưng có lẽ tên nhóc ấy vào tầm một Anh Hùng bậc cao-trung.”
“Gì? Cao vậy cơ á?”
“Huh? Cao là cao thế nào?”
Jain cau mày trước giọng điệu của Jin Yohan. Kẻ mạnh luôn mắc sai lầm khi đánh giá sức mạnh những kẻ yếu hơn mình rất nhiều.
“Chỉ cần 10 tên Anh Hùng bậc cao trung là đủ quật c·hết ngươi rồi đấy.”
“Ah~ Đừng đùa thế chứ, cần tới trăm tên cơ”
Jin Yohan vừa lắc đầu vừa tự lăng xê mình.
“Còn ngươi nghĩ sao Jain?”
“Ta nghĩ cậu ta tầm cấp trung cũng như Kim Suho hạng khoảng từ 7 hay 9 gì đó. Nhưng ta không chắc cậu ta sẽ thắng khi gặp kẻ mạnh hơn hay không, nhưng ít ra sẽ hữu dụng hơn khi đánh với số đông những kẻ yếu đuối. “
Jain nhanh chóng chỉ ra điểm mạnh yếu của Kim Hajin nhưng giả thử Hajin có ở đây chăng nữa thì hẳn cậu đã lăn ra b·ất t·ỉnh vì phổng mũi.
“Ehh, chỉ tầm trung thôi sao ?”
“Ta còn nhẹ tay đó. Mới chỉ 17 tuổi mà đã đầy tiềm năng thế này, thì … thử hỏi thêm 5 năm mà xem. Chắc chắn cậu ta sẽ là một v·ũ k·hí vô cùng sắc bén cho tổ chức, thật đáng để mong đợi.”
Jain đã đi đến kết luận của mình. Kim Hajin sở hữu một Gift có khả năng tăng cường và biến đổi v·ũ k·hí của mình bằng sức mạnh ma thuật, đồng thời, cậu ta một thể chất giúp biến nội năng thành sức mạnh phản ma thuật.
“Có lẽ chúng ta cần đến Gyeong cho những buổi đánh giá năng lực như thế này, cậu ta còn ở Lãnh địa Quý chứ?”
“Hiển nhiên, tên ngốc đó dường còn chẳng muốn ra ngoài nữa là.”
Lãnh địa quỷ là cách gọi khác của cái nơi gọi là Pandemonium.
Mặc dù con người tránh đề cập đến nó nhưng nơi này còn xa hoa và trụy lạc hơn cả Las Vegas. Bất kì ai đều có thể đến nếu vượt qua được bọn quái vật lúc nhúc bên ngoài .
Cheok Jungyeong đã cảm thấy rất vui khi được chiến đấu ở đấy.
“Sếp nghĩ thế nào?”
Jain đá câu hỏi qua cho Sếp. Nhưng từ sếp chẳng có tiếng trả lời. Những gì mà Jain sau khi quay lại nhìn sếp là cảnh sếp đang bận tay với chiếc máy game cầm tay .
“Um….Sếp, chơi game à?”
“Hm? Ah …. Không có gì đâu”
Trước câu hỏi của Jain, sếp thờ ơ đáp trong khi hai mắt vẫn dán chặt vào chiếc máy.
Sếp nhìn dễ thương thật.
“Đừng nói là, sếp, người mê đồ điện tử chỉ sau khi chat vài tin nhắn với Kim Hajin đó nhé? ”
“….”
Pibibip- Âm thanh báo hiệu Game Over vang lên từ chiếc máy. Sếp cất chiếc máy và quay qua nhìn Jain bằng cặp mắt đen nhánh của mình .
“Jain, đừng quá ngang ngược.”
Jain từ từ đảo mắt ra hướng khác sau khi nghe những sếp nói. Nhớ đến sự thiện chí của sếp khi nhắn tin với Kim Hajin, cô cảm thấy có gì đó sai sai.
Lòng đầy ghen tị, cô đổi chủ đề qua Droon.
“Droon, ngươi dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ rồi chứ?”
“Tất nhiên, các n·ạn n·hân đã được cứu, còn phần còn lại ta “ăn” hết rồi, cả người và đạn luôn !”
Droon nói thế với nụ cười rạng rỡ.
Jain thở dài.
“…Gọi là “ cho ăn” đi chứ “ăn” nghe ghê quá. Bên cạnh đó thì, ngươi tìm ra nguồn gốc của con sói chưa”
“Yeah, đó là vật nuôi của Kim Hajin!”
“Không, đó không phải là điều ta….”
Có một điều mà Jain vẫn chưa chắc đó là sự xuất hiện bí ẩn của con sói nhảy ra từ ngực của Kim Hajin
“Đừng lo về điều đó”
Sếp chen vào.
“Ta sẽ hỏi cậu ta sau. Kim Hajin có vẻ rất tin tưởng ta”
“..Thật sao?”
“Nhóc ấy sẽ tin ta dù ta có nói mèo thành chó đi nữa.”
“Well, nếu sếp đã nói thế thì…”
Đến nước này, Jain chỉ còn biết gật đầu.
**
Hai ngày sau.
Như đã hứa, chúng tôi gặp nhau trước cửa nhà hàng 3 sao Han Jung Gak – nơi mà Chae Nayun đã mời. Mặc dù theo như dự định chỉ có 5 người tham gia, nhưng rốt cuộc tôi cũng phải đến.
“Chào mừng mọi người, mời vào, mời vào.”
Là khách quen của nhà hàng Han Jung Gak kể từ khi còn nhỏ, Chae Nayun là người dẫn đầu nhóm.
Nói một chút về nhà hàng Han Jung Gak đây là một nơi được thiết kế theo phong cách truyền thống của Hàn, nội thất thì khá sạch sẽ và giản dị.
Chúng tôi được Chae Nayun dẫn tới một cái bàn đã được đặt từ trước.
Đó là một chiếc bàn dài với sáu chiếc ghế, và tôi chọn ngồi chiếc ghế trong cùng. Ngồi bên cạnh tôi là Kim Suho, kế đến là Yi Yeonhan và đối diện là Chae.
“Đồ ăn ở đây khá là ổn. Cậu có thể mong đợi vào nó.”
Chae Nayun vừa nói vừa nhìn vào mắt tôi. Bối rối vì ánh nhìn trực diện kia, tôi cúi xuống và giả vờ như đang gật đầu.
Chae Nayun mở đầu cuộc trò chuyện với giọng nói vui vẻ.
“Ngồi cùng nhau ở đây làm mình nhớ về hồi xưa quá”
“Hồi xưa sao”
“Ở năm 1972 ấy. Chúng ta đã ở đó khoảng 7 tuần. Kỹ năng mình đã cải thiện được rất nhiều khi ở đó. Tớ chưa thua lần nào kể từ ngày trở về.”
“Chả phải là cậu đã thua Rachel sao”
“Hoà mà!”
Trò chuyện huyên náo, họ thích thú hồi tưởng lại lúc cùng nhau ở quá khứ và chia sẽ mối lo ngại về kì kiểm tra sắp tới.
Tôi lặng im ngồi nghe trong lúc chờ đồ ăn dọn lên.
Sự chú ý dần hướng về Shin Jonghak, bởi hành động kì lạ của hắn.
“Kim Suho này, đã chuẩn bị hết cho kì thi rồi chứ?”
“Ờ cũng tàm tạm, còn cậu thì sao?”
“Cậu có bao giờ thấy tôi học bài cho bài thi chưa? Tôi khác với cậu.”
“Oh, thế sao?”
“Hiển nhiên, Tôi khác cậu kể từ lúc sinh ra rồi cơ. Chẳng thể hiểu được những kẻ cần cù như cậu sao mà thành công được.”
Mặc dù Shin Jonghak thể hiện rõ sự ganh đua với Kim Suho, nhưng đó không phải hành động thù địch.
Shin Jonghak lẽ ra phải đáng sợ hơn rất nhiều nếu theo như cốt truyện gốc, nhưng vẻ dịu dàng lúc này làm hắn trông rất buồn cười.
Dẫu là chuyện tốt…nhưng tôi vẫn cứ tò mò.
Thứ gì đã khiến Shin Jonghak đổi thay nhiều thế?
“Đồ ăn của các ngài đây”
Một người phục vụ bước vào phòng ăn riêng của chúng tôi làm tôi đứt mạch suy nghĩ.
Mọi loạt đồ ăn truyền thống của Hàn Quốc đều được bày ra, có thể kể đến như sườn om, cua ngâm và cơm trộn.
Trong tất cả các món ăn phụ bày la liệt kia chỉ món sườn nướng là được làm phần riêng cho mỗi người. Vì là món mình kết, tôi liền cắn thử một miếng.
“Wow, thật tuyệt vời.”
Miếng sườn tan ngay trong miệng, để lại một âm vị mà tôi phải vô thức thốt lên .
“Yeah, nó thực sự rất ngon.”
Ngay sau lời nói của tôi, Kim Suho cũng phải thốt lên .
Cậu ta có vẻ là một người sành ăn, vì miếng thịt của cậu chỉ mới bị cắn một tẹo. Dù gì thì gì, tôi cũng chẳng phải loại đó, và tọng luôn miếng thịt vô miệng.
“Nó ngon mà, đúng chứ? Mình đã nói là nó sẽ rất ngon mà.”
Thấy cảnh tôi nhai miếng sườn, Chae cười trong ngây ngất.
“Nó ngon mà, đúng hông đúng hông?~”
“Đúng thế, nên im lặng dùm cái.”
“Huhu.”
Tôi nuốt miếng sườn và quay lại nhìn Shin Jonghak.
Tên ấy đang nhìn Kim Suho với đôi mắt đại bàng nhằm quan sát mọi cử chỉ, hành động cũng như phong cách ứng xử sai lệch để có thể khai thác. Nhưng dường như hắn đã sớm từ bỏ mà quay lại thưởng thức món ăn.
Tôi cũng nhìn lại chiếc dĩa của mình.
“…Hả ?”
Vì một lý do nào đó, có một miếng sườn khác nằm trên dĩa của tôi.
Chuyện gì đây? Không lẽ mình lại nhả ra miếng sườn khi nãy ?
Nhìn miếng sườn với vẻ mặt hoang mang, tôi ngước đầu lên. Khoảng khắc ấy, mắt tôi chạm vào mắt Chae Nayun. Cô ấy chỉ mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.
Ra là cô ấy để cho tôi.
Khi tôi chỉ vào miếng sườn bằng đũa của mình, Chae Nayun ám chỉ bằng khẩu hình.
‘Cậu có thể ăn nó’
“…”
Lòng tốt của cô ấy làm tôi cảm thấy có chút tội lỗi.
Tuy nhiên mùi thơm của miếng sườn đang t·ấn c·ông liên hồi vào khứu giác của tôi.
Ực.
Tôi nuốt nước bọt.
Sau tất cả tôi cũng phải đầu hàng trước miếng sườn. Tôi cắn một miếng và nhai nó, bỗng một luồng điện vồ hình xuất hiện trong đầu tôi.
Quay sang nhìn Chae Nayun, người đang thưởng thức món cơm trộn, rồi liếc nhìn sang Shin Jonghak.
Kim Suho, Shin Jonghak, Chae Nayun.
Trong cái mối quan hệ tay ba này, sự phát triển của tuyến nhân vật Shin Jonghak đều xuất phát từ …Chae Nayun.
Tôi nhìn chăm chú vào Chae Nayun.
Chẳng nhẽ việc tôi đưa cho cô ấy hộp thời gian ảnh hưởng nhiều đến vậy sao?
Không, không thể như thế được, vì Chae Nayun là tuyến nhân vật chỉ thích trai đẹp.
Khoảng khắc đó, Chae Nayun đã cười
“Làm gì nhìn mình chăm chú vậy? Muốn mình gọi thêm đồ ăn à?”
“Hả? Ak..uk không có.”
“Xin lỗi, dì ơi ~!”
Trước khi tôi ngăn lại thì cô ấy đã kịp gọi cho người bồi bàn.
“Có thể cho em thêm hai phần sườn nướng được không?”
Lòng buồn bã và bất an khó giải, tôi chỉ biết nhìn Chae Nayun vui vẻ gọi thêm đồ ăn.
**
Lịch trình tiếp theo sau bữa trưa sẽ là hát karaoke. Cả nhóm quyết định tới một quán karaoke gần nhà hàng Han Jung Gak và hát luân phiên với nhau.
Thật ngạc nhiên khi biết Chae Nayn hát rất hay. Kể cả Kim Suho và Yi Yeonghan cũng hát khá tốt. Riêng Shin Jonhak, người mà Yoo Yeonha luôn hóng hớt để nghe thì cũng hát trên mức trung bình.
Tuy nhiên, Kim Hajin …như ở một đắng cấp khác vậy.
Đẳng cấp của cậu ấy nói thẳng ra, sẽ không ngạc nhiên nếu cậu thành công nếu chọn còn đường hát hò chuyên nghiệp.
“Wow~ tai mình như tan chảy luôn nè”
“Sao cậu không đi là ca sĩ luôn đi nhỉ?”
Trong khi Kim Suho và Yi Yeonghan đang làm ầm lên Yoo Yeonha liếc nhìn Chae Nayun.
Bài hát của Kim Hajin đã kết thúc, tuy nhiên Chae Nayun vẫn đang nhắm mắt như đang thưởng thức những còn đọng lại sau đó.
Ngay lúc đó.
Yoo Yeonha nhân được tin nhắn từ smartwatch.
[Ra ngoài đi. Mình có vài điều cần nói]
Người gửi là Kim Hajin
Yoo Yeonha liếc nhìn Kim Hajin rồi đi ra phòng karaoke.
Sau khi chờ bên ngoài khoảng 3 phút…
“Hey, buddy” (“Ê, bồ” -ND)
Ai đó đang gọi cô với giọng nói như những người bạn đã quen thân từ lâu
Yoo Yeonha không nhịn được cười.
“..Buddy? Sao lại sử dụng tiếng anh rồi? ”
“Nó nghĩa là bồ bạn. Cậu không biết à?”
“Cậu nghĩ tớ không biết thật à?…Này mà, cậu biết tớ là người thế nào rồi đúng chứ ?”
Kim Hajin cười và gật đầu.
Yoo Yeonha không thích nói vòng vo mà thường đi thẳng vào vấn đề .
“Tất nhiên . Tôi cần cậu làm thêm một ít đạn”
“Eh? Đạn sao?”
Đó là lời đề nghị ngoài mong đợi của Yoo Yeonha .
“Yeah, nhưng không phải loại sản xuất hàng loạt mà là loại làm riêng ấy. Việc đó có thể chứ?”
“Có thể, công xưởng Nan chi bản chất là nơi có những công nghệ tiên tiến nhất cho việc đó.”
Viên đạn to nhất hiện bây giờ cũng chỉ to bằng ngón tay cái.
Công nghệ tiên tiến để nén và chiết xuất ma năng vào những vật thể nhỏ như thế chỉ mới có từ những năm 2000 đổ lại.
“Tôi biết điều đó. Nhưng mà….”
Kim Hajin lấy từ trong túi ra một chiếc lá nhỏ. Yoo Yeonha chẳng biết được đó là chiếc lá Kim Hajin lượm được, hay bứt từ trên cành cây nữa và bối cảnh này làm nó càng trở nên kì lạ.
“…Cái gì đây? Một chiếc lá à?”
“Nghiền nát nó và nhét vào viên đạn.”
“Nữa sao?”
Nhận lấy chiếc lá từ Kim Hajin, Yoo Yeonha xem xét một cách kỹ lưỡng, nhưng dẫu đã soi mói đủ kiểu, cô vẫn không thấy có gì đặc biệt. Yoo Yeonha nhau mày và nhìn chăm chăm Kim Hajin.
“Cậu sẽ không nói dù tớ có hỏi phải không?”
Kim Hajin chỉ gật đầu trong im lặng.
“…Tớ chỉ việc nghiền nó ra và bỏ vô viên đạn thôi phải không?”
“Yep, chỉ thế thôi”
“Okay”
“Cảm ơn. Ah mà nói với những người trong đó là mình xin phép về trước nhé.”
Yoo Yeonha nghiêng đầu
“Chúng ta cũng sẽ về sớm thôi, sao không nán ở lại thêm chút nữa?”
“Tôi thấy không thoái mái. Shin Jonghak cứ luýt tôi mãi.”
Nói xong Kim Hajin vỗ mạnh vào vai của Yoo Yeonha làm cô ấy phải giật mình và lùi lại vài bước.
“Đ-Đừng làm thế chứ… đau đó”
“Ah xin lỗi, Dù sau thề, tôi về trước đây.”
“…Ak ờ, gặp lại sau”
Vừa nhìn theo bóng hình Kim Hajin, Yeonha vừa xao bả vai của mình. Chợt một tin nhắn khẩn cấp hiện lên trên smartwatch.
[Chủ nhân, tôi đã tìm thấy một số thứ liên quan đến Kim Hajin.]
Mắt Yoo Yeonha mở to khi nhìn thấy được tin nhắn
[Báo cáo ngay đi.]
[Có một sự cố gọi là Kwang-Oh đã xảy ra vào cái năm mà Kim Hajin sinh ra. Bất kì thông tin liên quan đều đã bị che đậy. Một trong số người của chúng ta đã bị t·ấn c·ông khi cố tiếp cận tới thông tin đó.]
“Bị t·ấn c·ông sao?!”
Yoo Yeonha nhanh chóng gửi tin nhắn phản hồi. Cả sức và tiền bạc cô đổ ra tìm kiếm các điều tra viên thông tin luẩn quẩn trong tâm trí cô.
[Người đó có sao không?]
[Dạ vâng, anh ấy đang dần hồi phục mà không có vấn đề gì.]
[ Gửi lại cho tôi những gì đã thu thập được và tạm ngừng ngay việc điều tra. An toàn của điều tra viên luôn phải đặt lên hàng đầu]
[Đã hiểu thưa chủ nhân]
Sao khi kết thúc cuộc đối thoại. Yoo Yeonah liền chú ý đến cụm từ “Sự cố Kwang-Oh”
“Sự cố Kwang-Oh…Kwang-Oh sao nghe thân quen quá.”
Sau đó cô nhớ lại một cụm từ trong cuốn sách nhỏ trong thư viện của gia đình. Chính xác hơn đó là cuốn nhật ký của cha cô.
Mặc dù đã đọc nó lúc 7 tuổi nhưng cô vẫn nhớ rất rõ. Cô đã không thể hiểu được một cách chi tiết về cuốn nhật kí vì nó được viết bằng tiếng Hanja, nhưng có đã bị mắng một cách thậm tệ do chưa có sự cho phép.
“..Mình phải xem nó sau vậy”
‘Cha đã có một chuyền đi vào thứ 6 tuần này, phải tranh thủ nhìn trộm mới được’
“Huhu”
Yoo Yeonha cảm thấy tự hào.
Cuối cùng thì cô cũng đã có thể báo đáp cho “đồng minh” của mình
Cô vui vẻ quay lại và bất chợt thấy Chae Nayun đang lườm mình .
“Hiik!”
Bất ngờ, Yoo nhãy cẩng lên
“N-Này, Chuyện gì vậy Nayun?”
“Mình chỉ băn khoắn không biết …cậu đã đi đâu”
Chae Nayun ra hiệu cô quay về phòng karaoke.
“Ak mà… Nayun, Kim Hajin bảo rằng cậu ấy sẽ về trước.”
“Hả? Sao vậy? Cậu ấy đã nói gì với cậu?”
Chae Nayun nhíu mày và hỏi.
Nhìn có vẻ mặt đáng yêu của cô ấy, Yoo Yeonha chọc chọc Chae Nayun .
“Ak! Gì vậy?”
“Geez, Đừng nhìn mình với vẻ mặt đó!”
“Aaaang dừng lại!”
Yoo Yeonha vẫn cứ chọc chọc Chae Nayun.
Cô ấy t·ấn c·ông vào các vị trị n·hạy c·ảm hơn.
“Đ-Đừng chọc tớ nữa!”
“Này thì sao?”
“Thật sao trời,aaa, ê đừng làm thế!!”
Chae Nayun giơ tay lên che ngực trong vô thức khi không kháng cự được nữa.
“Sao lại chọc ở chỗ đó? Cậu điên à!?”
“Vì tớ ghen tị với nó.”
Vừa cắt nghĩa cô vừa chăm chú tìm cơ hội.
Cô không tin được về sự tồn tại của một cơ thể vừa cân đối mà vừa mềm mại đến như thế. Chưa kể đền làn da còn trắng nõn nữa.
Chọc, chọc.
“Dừng lại đi, nó làm tớ nhột quá, dừng lại đi mà ~~!”
Chae Nayun chạy thoát khỏi ngón tay “hư” của Yoo Yeonha với khuôn mặt ửng đỏ.