Chương 109 : Hành động (2)
Bên trong tòa nhà bang hội được mệnh danh như con tàu của Nô-ê, Yun Seung Ah hiện đang nhìn xung quanh văn phòng mà cô mới được nhận.
[Hạng 250. Phó hội trưởng Yun Seung Ah]
Cô xoa huy hiệu hiển thị thứ hạng mới được cập nhật của mình.
Văn phòng mà cô nhận được nhằm ăn mừng trở thành anh hùng hạng 250 thế giới thật lạ mắt và hoành tráng.
“Ngài thích nó chứ?”
Yun Seung Ah chỉ mỉm cười trước câu hỏi của người thư ký.
“…Phải rồi, tôi có lịch trình cho ‘Trải nghiệm nhiệm vụ’ ở Cube?’ chưa nhỉ?”
“Vâng. Ngày 5 tháng 10, thứ hai tuần tới, Phó hội trưởng Yun sẽ phụ trách phần đường hầm.”
“Thế à?”
Yun Seung Ah ngồi xuống ghế.
“Mm~”
Sự thoải mái đến từ chiếc ghế làm từ da cá sấu huyết khiến cô vui vẻ ngân nga .
“Không thể tin được giờ đã đến tháng 10 … thời gian trôi nhanh thật.”
“Đúng như vậy.”
“Thế, có thông tin gì thú vị không?”
“Có một. Có vẻ như hội lính đánh thuê Jeronimo đã tuyển thêm một thành viên mới.”
“Oh, thật sao?”
Đôi mắt của Yun Seung Ah rung lên đầy thích thú.
Hội lính đánh thuê Jeronimo có một mối quan hệ sâu sắc với cô. Cũng như bao guild hàng đầu khác, ‘Thánh ân tạo hóa’ cũng được tạo nên từ nhiều đội ,và mỗi đội có một nhiệm vụ được giao khác nhau. Yun Seung Ah bắt đầu sự nghiệp của mình trong ‘Đội diệt trừ ma nhân’, và để các anh hùng diệt trừ ma nhân, sự trợ giúp đến từ các lính đánh thuê là cần thiết.
“Mật hiệu của anh ta đã được xác định chưa?”
“Mặc dù chúng tôi không chắc lắm, nhưng từ các nguồn thì đó là Fenrir.”
“Oh?”
Yun Seung Ah thầm thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
“Cái tên đó khá hoành tráng đó.”
Yun Seung Ah đã từng thấy Fenrir trước đây. ‘Thánh ân tạo hóa’ đã từng tham gia trận chiến với con quái vật đó khoảng mười năm về trước, và dữ liệu quý giá về con quái vật vẫn còn trong hồ sơ video của họ.
“Vâng, nhưng anh ta chuyên về á·m s·át và bắn tỉa.”
“…Thật à? Nó không hợp lắm với mật hiểu nhỉ? Rốt cuộc thì Sói Quỷ Fenrir là một con quái vật xé toạc mọi thứ bằng hàm răng của nó.”
Ám sát và bắn tỉa.
Mặc dù cả hai đều liên quan đến việc g·iết một ai đó, nhưng những lính đánh thuê chuyên về lĩnh vực này thường được đưa ra ánh đèn sân khấu, vì kẻ thù chính của loài người là ma nhân, chứ không phải quái vật.
“Được gia nhập hội lính đánh thuê Jeronimo, anh ta chắc chắn là một chuyên gia trong lĩnh vực đó. Họ có tiết lộ danh tính của anh ta không?”
“Không, nguồn tin của chúng ta chỉ nghe được tin đồn về việc anh ta gia nhập. Không có nhiều thông tin khác.”
“Mm~ Tôi mong đó. Họ thường làm một video giới thiệu nổi bật mỗi khi tuyển người mới.”
Những video nổi bật này nói trắng ra ,là sân khấu của lính đánh thuê, và cũng là thứ phô trương Gift và sức mạnh của họ. Jeronimo bắt đầu với 13 thành viên ,và họ đã chọn phương thức này để quảng bá cho mình mỗi khi có thêm thành viên mới.
“Không có vẻ như một đoạn phim của lính đánh thuê sẽ xuất hiện.”
“Mm… chà, tôi khá mong chờ nó.”
Yun Seung Ah cảm thấy tim mình đập mạnh. Nó gần như việc cô nhận tin tức của một trò chơi yêu thích ra tiếp phần mới.
Đó là niềm yêu thích của Yun Seung-Ah lúc sử dụng Hội lính đánh thuê Jeronimo ,như một thanh kiếm.
*
[Yi Yeonghan-nim đã mời Kim Suho-nim, Kim Hajin-nim, Yi Jiyoon-nim, Rachel-nim, Chae Nayun-nim, Hazuki-nim và 3 người khác.]
Yi Yeonghan: [Hihi. Đây là nhóm chat của nhóm đường hầm. Chae Nayun bảo mình tạo một cái.]
Chae Nayun: [?Tớ nói lúc nào?]
Yi Yeonghan: [??Huh?]
Kim Suho: [Mm? Nhóm chat này là sao thế? Nó dùng để làm gì vậy?]
Yi Jiyoon: [Hi Suho~ㅎ.ㅎ]
Yi Yeonghan: [Tớ không biết. Chae Nayun bảo tớ tạo một cái mà.]
Kim Suho: [À mà này.]
Kim Suho: [Chae Nayun bảo thật à?]
Chae Nayun: [Không, Không phải tớ. Yi Yeonghan, cậu muốn c·hết à?]
Xie Chen: [Hello~]
Yi Yeonghan: [Oh~ chào cậu, Chen!]
Yii Yeonghan: [Chae Nayun nhắn tin cho mình. Cậu ấy bảo tớ lập một nhóm chat để chúng ta có thể tập trung cùng nhau.]
Che Nayun: [Tớ nói thế khi nào?? Đã nói là không phải tớㅋ thật đấyㅋ cậu cũng biết Yi Yeonghan là một tên nói dối bệnh hoạn mà phải không?]
“…Cái quái gì thế này?”
Vừa tắm xong, đã có tận 500 tin nhắn mới trên smartwatch của tôi.
Có vẻ như tôi đang trong nhóm chat của đội tham gia đường hầm.
“Trong mạch truyện gốc có thứ này à?”
Tôi không nghĩ vậy.
Tôi lướt qua những tin nhắn.
Các học viên thường tự mình đi làm nhiệm vụ vào lúc 10 giờ sáng. Nhìn vẻ bề ngoài, họ có vẻ như đang nói về việc gặp nhau và làm việc theo nhóm.
“Hm….”
Bây giờ ,khi đã hiểu được ý chính của cuộc trò chuyện, tôi gửi một tin nhắn.
Không phải tới nhóm mà là cho Rachel.
[Rachel-ssi, cậu có định đi cùng với nhóm không?]
[Mình có.]
[Vậy cậu nhớ mặc những gì người giúp việc chọn cho cậu.]
[…Tại sao =_=?]
“…Ah, mình nên làm gì đây?”
Thực ra, Rachel đã trở thành mối bận tâm lớn nhất của tôi dạo gần đây. Tôi phải đưa cho cô ấy ‘Bụi phấn tinh linh’, nhưng lại không nghĩ ra một cách nào để đưa cả.
“Mình có nên đặt nó vào trong một phụ kiện không?”
‘Bụi phấn tinh linh’ chỉ tác dụng lên các mục tiêu có khả năng tiềm ẩn.
Vì vậy, nếu tôi đưa nó vào một chiếc vòng cổ hoặc một vòng đeo tay thông thường để Rachel đeo nó, bụi sẽ tự nhiên thấm vào cô ấy.
“Hm.”
Đó dường như là một kế hoạch tốt.
Vì một chiếc vòng cổ thì hơi kì kì, vậy thì nên chọn chiếc vòng đeo tay thì hơn.
Tôi có thể nói rằng cô ấy đã làm tốt trong nhiệm vụ chiến đấu nhóm và lấy đó làm cái cớ.
“Hoàn hảo.”
Tôi truy cập vào một cửa hàng trang sức và phụ kiện bằng chiếc smartwatch.
Tôi chọn một món có giá khoảng 100,000 won .
Ngay lúc đó, tôi nhận được một tin nhắn.
[Này, cậu có hay làm công việc từ thiện không?]
Đó là tin nhắn của Tomer.
[Ừ, tôi có làm. Mà sao thế?]
[…Không có gì. Tôi chỉ nghĩ có lẽ tôi cũng nên làm điều đó.]
[Ý hay đấy.]
[Nhưng cậu đã bao giờ gặp một người la tinh như tôi khi cậu đi tình nguyện chưa?]
“Ể?”
Cô ấy vẫn chưa tìm được bức thư của cha mình sao? Chuyện gì đã diễn ra thế nhỉ?
“Ah, cô ấy chắc hẳn đã gặp một y tá khác.”
Nếu cô ấy không gặp được y tá trưởng giống như tôi, thì khả năng cao là cô ấy chưa được nghe về bức thư.
Tôi trả lời.
[Tôi có. Mà có chuyện gì vậy?]
Nhưng dù tôi đợi bao lâu, Tomer vẫn không phản hồi.
Có phải cô ấy định nhắn tin lại cho tôi vào tuần sau nữa không?
Chà, mọi thứ hẳn rất rối ren với Tomer, vì vậy tôi có thể hiểu được phần nào.
“Hajin, Hajin~”
Evandle gọi tôi từ phòng khách.
Tôi vận lên người chiếc áo phông và bước tới.
Hayang đang nằm trên đi-văng, trong khi Evandel đang bận rộn làm một cái gì đó trước bàn bếp.
Tôi lặng lẽ nhìn con bé một lúc. Đôi mắt xếch, một cái miệng nhô ra và một cơ thể có bốn chân với những sợi lông thô.
Đó là một con sói.
“Quào, cái gì thế? Nó trông tuyệt quá!”
Tôi ngồi xuống cạnh Evandel và vuốt đầu con bé. Evandel cười vui vẻ và đẩy con sói về phía tôi.
“Đây, Hajin.”
“Của chú à?”
“Un, un. Nhìn nè.”
Evandel gõ nhẹ con sói nhỏ lại. Ngay lập tức, con sói trắng bị đông cứng đột nhiên phát ra ánh sáng màu sắc và chạy vào ngực tôi.
“Whoa!”
Giật mình, tôi nhắm mắt lại và ngã ngửa.
Tôi nhanh chóng dậy, nhưng không thấy con sói đâu. Chỉ có Evandel đang nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch.
“Á à, cháu dám trêu chú à? Thật ~!”
“Ah! Không, không, ehehe, ah, uhihihi, ahahahaha!”
Tôi cù lét Evandel.
Evandel khá n·hạy c·ảm. Chỉ cần cù lét hai bên nách là đủ để con bé khóc và lăn lộn. Nhưng vì cù lét quá nặng để làm một h·ình p·hạt, tôi chỉ tiếp tục trong 30 giây.
“Aaang… nhưng nó là một món quà mà….”
Evandel lẩm bẩm như hết hơi trên sàn nhà.
Chỉ sau đó tôi nhận ra có thứ gì đó và nhìn xuống ngực mình, nơi con sói nhảy vào.
Ở đó, tôi thấy được một biểu tượng sói.
“Cái gì thế?”
Tôi kiểm tra smartwatch.
===
[Hiệu ứng có lợi – Ma sói nhập. Con sói nhận ra bạn là chủ nhân của nó.]
—Năng lượng của sói
*Tăng sức mạnh, sức chịu đựng, tốc độ và sức sống thêm 0,1 điểm.
—Giác quan thứ 6 của sói
*Khi cảm nhận được mối nguy hiểm đến tính mạng, một con sói khổng lồ sẽ xuất hiện để bảo vệ chủ nhân của nó.
—Chuyển động của sói
*Giảm thiểu âm thanh khi di chuyển.
“…Quào.”
Evandel cuối cũng học được cách làm một cái gì đó hữu ích. Có vẻ như cô bé muốn thể hiện và nhận lời khen ngợi từ tôi, nhưng thay vào đó ,tôi đã hiểu lầm con bé.
Cảm thấy hối lỗi tôi ôm con bé thật chặt.
“Cảm ơn con.”
“….”
Evandel không nói gì. Khi tôi nhìn xuống, tự hỏi rằng con bế có đang tức giận hay không, tôi thấy con bé đang ngủ say.
Có vẻ như con bé đã sử dụng khá nhiều năng lượng của mình để tạo ra con sói này.
“Dễ thương thật.”
Tôi bế con bé lên và cẩn thận đặt xuống giường.
Khi tôi quay trở lại phòng khách, tôi nhận ra mình nhận được một thông báo từ Đại Tiệc Violet.
[Bạn đã nhận được một vật phẩm.]
Có khả năng là từ Sếp.
Một cánh cổng màu tím xuất hiện trước màn hình laptop.
PONG!
Một vật thể hình trụ có kích thước bằng một quả bóng chày bật ra từ cổng.
Mặc dù bên ngoài trông chẳng gì hũ sữa chua, nhưng thực ra nó là một bộ giáp trong.
===
[Giáp trong đỉnh cấp ] [Đỉnh cấp ] [Bán tạo tác]
[Lưu trữ ma năng 5000/5000]
—Gia cường
*Tăng sức mạnh, sức chịu đựng, sức sống và tốc độ thêm 0,3 điểm.
—Biến đổi tạo tác
*Sử dụng ma năng được lưu trữ để kích hoạt hiệu ứng sau:
-Gia tốc
-Yểm trợ phòng thủ cấp cao
—Chỉnh sửa hình dạng
*Chỉnh sửa theo hình dạng cơ thể của bạn.
—Mặt nạ dưới nước
*Có thể tạo ra một mặt nạ cho phép bạn thở dưới nước.
===
Bộ giáp trong, một trang bị phòng thủ tối tân bằng cách tinh chỉnh các vật phẩm bằng kỹ thuật ma pháp.
“Xem nào…”
Khi tôi đặt khối trụ lên ngực trần và truyền sức mạnh ma thuật vào nó.
Chwaak—
Một dòng ma năng xanh sẫm chảy khỏi khối trụ và bao bọc cơ thể tôi.
Là một trang bị phòng thủ được tạo bởi các tinh thể tự sản sinh ma năng, bộ giáp trong có thể dễ dàng vượt qua 300 triệu won.
Xem xét chất lượng của nó, nó có thể tương đương với 1 tỷ won hoặc, nhiều hơn nữa…
Đúng như tôi nghĩ, sếp có xu hướng đánh giá thấp giá trị các món đồ.
Khi tôi cất bộ giáp đi, tôi chắc rằng mình sẽ nhắn tin cảm ơn Sếp.
**
Ngày hôm sau, 9 giờ sáng
Nhóm đường hầm gặp nhau trước cổng dịch chuyển Cube như đã hứa với nhau trong nhóm chat.
Ngoại trừ một người.
“Không phải lúc nào Kim Hajin cũng là người cuối cùng sao? Cậu có nghĩ thế không Rachel-ssi?”
Yi Yeonghan hỏi Rachel. Cậu ta cố tỏ ra thân thiện, nhưng Rachel không phản ứng như mong đợi. Trên thực tế, đôi mắt cô ấy dường như đang nói, ‘Thật tệ khi nói sau lưng người đó.’
“…Kuhum. Ah, cậu ấy đây rồi.”
Yi Yeonghan chỉ ra đằng xa, trong khi cảm thấy hơi khó xử.
Ở đó, một học viên nhưng không giống như học viên đang đi tới.
Tóc cậu ta được vuốt lên theo kiểu pomade, bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, và mặc một chiếc áo khoác màu đen cùng màu với đôi bốt khiến cậu ta trông như đang ở giữa tuổi 20.
“Cậu ta vẫn chưa cạo râu. Hẳn là do ai đó khen cậu ta nhỉ.”
Yi Yeonghan lẩm bẩm lặng lẽ khi cậu huých vai Chae Nayun. Bối rối, khuôn mặt của Chae Nayun trở nên đỏ ửng.
“S-sao lại lôi tớ vào.’
“Gì cơ ~?”
“Nó không phải như thế! Cậu ta còn bơ tất cả tin nhắn tớ gửi.”
“Oh~? Cậu còn nhắn tin trước cơ à ~?”
“Ii, iik.”
Khi Chae Nayun run lên giận dữ, Kim Hajin đã tham gia với nhóm.
“Kim Hajin, cậu muộn 3 phút.”
Yi Yeonghan gõ nhẹ vào chiếc smartwatch của mình và tặc lưỡi.
“Ah, xin lỗi.”
“Không sao đâu, chỉ 3 phút thôi mà. Dù sao thì Hajin, hôm nay câu trông rất tuyệt đấy.”
Kim Suho vừa nói vừa huých vào cánh tay của Kim Hajin.
“Cậu mà cũng nói thế được sao?”
Kim Hajin đặt tay lên eo Kim Suho để hồi đáp lại. Chae Nayun đã chán ghét cách họ trở nên thân thiết.
“Tớ sẽ tha cho cậu vì nó chỉ có 3 phút. Được rồi, đi Busan thôi ~!”
Người dẫn đầu hôm này là Yi Yeonghan. Mặc dù thường xuyên là trò cười, nhưng cậu ta vẫn là lớp trưởng.
Nhóm đã đi qua cổng dịch chuyển tới Seoul, sau đó đích đến của họ là Busan.
Đường hầm nổi tiếng nhất ở Busan là đường hầm dưới nước.
Được xây dựng bởi kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, Kim Kyunggwan, nó xuyên qua biển, kết nối Nhật bản và Trung Quốc.
Mục đích của đường hầm này không phải là buôn bán, trao đổi, mà tiêu diệt các quái vật biển trú ngụ và các hầm ngục.
“…Này.”
Khi cả nhóm đi đến lối vào đường hầm dưới nước, Chae Nayun vỗ vai Kim Hajin.
“Gì thế.”
“Tại sao cậu lại không cạo râu?”
“Hm?”
Câu trả lời rất đơn giản. Đó là vì bộ râu tăng 0.5 điểm quyến rũ sẽ biến mất.
Kim Hajin trả lời nửa vời.
“Tôi thích như thế.”
“…thích như thế.”
“Sao.”
“Không, không có gì. Nhân tiện, tại sao cậu lại không trả lời tin nhắn của mình? Thấy ‘đã đọc’ rồi mà.”
Thành thật mà nói, Kim Hajin thật khó đoán.
Chỉ nghĩ về điều đó khiến Chae Nayun phát điên khi cô cau mày mạnh mẽ.
“Tôi quên mất.”
“Cái gì?”
“Ah, ở đó!”
Ngay lúc đó, Yi Yeonghan chỉ vào một người phụ nữ đang đứng trước lối vào đường hầm dưới nước.
“Whoa! Đó chẳng phải là anh hùng Yun Seung-Ah-nim sao!?”
Nghe theo Yi Yeonghan, đôi mắt của các học viên lóe lên.
Anh hùng hạng 250 thế giới, Yun Seung-Ah.
Sở hữu cả vẻ đẹp lẫn tài năng, cô thường được ca ngợi là tương lai của Hàn Quốc và được cả người dân và các anh hùng ngưỡng mộ. Trước một nhân vật vĩ đại như vậy, một vài học viên đứng hình toàn tập..
Khi Yun Seung-Ah nhận thấy rằng chúng tôi đã phát hiện ra cô, cô ấy tiến lên một bước.
Chớp mắt, như thể có cơn bão cuốn đi, cô di chuyển 200 m chỉ trong một bước .
“Whoa!”
“Ah!”
Đó là dịch chuyển tức thời bằng cách sử dụng năng lượng đốt cháy ma thuật.
Sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến một số học viên hoảng hốt bật lùi lại .
“Chào ,mọi người.”
Trong khi đó, Yun Seung-Ah nhìn cả nhóm với nụ cười nhàn nhã.
“Suho-ssi, Nayun-ssi, Yeonghan-ssi…”
Sau đó, cô bắt đầu đọc tên các học viên.
“Rachel-ssi, và…Hajin-ssi? Có phải cậu không, Hajin-ssi?”
“Vâng.”
“Ôi trời, cậu thay đổi khá nhiều đó. Cậu…còn có mọc cả chòm râu nữa.”
Kim Hajin im lặng gật đầu.
“Chào buổi sáng, mọi người. Mm… Tôi không giỏi nói năng cho lắm, nên vì vậy chúng ta hãy đi xuống luôn nhé.”
Yun Seung-Ah ra hiệu bằng tay, và mọi người theo sau như vịt con theo mẹ.
Yun Seung-Ah và các học viên đi vào thang máy.
Khi thang máy đi xuống, Yun Seung-Ah giải thích.
“Đường hầm dưới nước này cực kỳ hữu ích. Nó cho phép chúng ta săn các quái vật dưới biển và phục vụ như một con đường dẫn tới các Hầm ngục dưới lòng nước.”
Ding!
Không mất nhiều thời gian để thang máy đi xuống lòng đất.
Đường hầm dưới nước thực sự đồ sộ. Nó rộng bằng bốn làn cao tốc ghép lại, còn chiều cao thì gấp đôi một con ogre .
Thực ra, đường hầm còn có cả khu vực để nghỉ ngơi, nhà hàng và nơi xe cộ đi qua nữa.
“Chúng ta vẫn ở dưới lòng đất, nhưng khi chúng ta xuống tiếp, các cô cậu sẽ thấy xung quanh bao phủ bởi nước. Và, nó thực sự rất đẹp đó.”
Theo sự dẫn dắt của Yun Seung-Ah, cả nhóm bắt đầu đi bộ.
“Khi đang đi bộ trên con đường chính rộng lớn này, các cậu sẽ thấy những con đường khác thỉnh thoảng xuất hiện. Và cũng có thể thấy những con đường đó dẫn đến đâu nếu đọc những bảng hiệu. Nếu nó viết H, thì nó dẫn tới Hầm ngục. Nếu là Q, nó sẽ dẫn đến khu vực có quái vật….”
Tiriring— Tiriring—
Ngay sau đó, smartwatch của Yun Seung-Ah vang lên ồn ào.
Yun Seung-Ah cau mày kiểm tra nội dung của nó.
“…Ah, có vẻ như có một tình huống khẩn cấp ở cuối đường hầm. Nên tôi sẽ đi trước vậy…”
Yun Seung-Ah nở một nụ cười ngượng nghịu.
“Tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi, trong lúc đó ,các cậu có thể thăm thú xung quanh.”
“Vâng!”
Các học viên trả lời to và rõ ràng.
“Đừng đi quá xa. Chia mỗi nhóm hai người và kiểm tra các nhánh đường phụ.”
Khi chuẩn bị rời đi , cô đột nhiên quay lại và búng ngón tay.
“Ah, tôi sẽ chia nhóm một cách công bằng.”
Yun Seung-Ah đã chiếu một ứng dụng trên smartwatch và bắt đầu ghép các học viên.
Kim Suho và Chae Nayun.
Yi Yeonghan và Hazuki.
Xie Chen và Yi Jiyoon.
Kim Hajin và Rachel.
Các nhóm nhanh chóng được chia.
“Vây thì, tí nữa gặp lại nhé!”
Trước khi Yun Seung-Ah chạy xuống đường hầm, cô nháy mắt với Chae Nayun.
Tuy nhiên, Chae Nayun mỉm cười cay đắng khi nhìn Yun Seung-Ah chạy đi.
‘Cô không cần phải làm điều đó…’
Ánh mắt cô quay sang Kim Hajin, người đang cười khi nói chuyện với Rachel.
“Tsk.”
Chae Nayun tặc lưỡi và đi tới Kim Suho.
“Này, Chae Nayun.”
“Này…”
Wiing—
Đúng lúc đó, chiếc smartwatch của Chae Nayun reo lên.
Cô kiểm tra smartwatch.
[Đây là giám đốc bệnh viện Daehyun.]
[Hôm nay, khoảng 10:23 sáng. Bệnh nhân Chae Jinyoon có dấu hiệu tỉnh dậy.]
[Mặc dù tôi không thể nói chắn chắn rằng cậu ấy sẽ sớm tỉnh dậy, nhưng đó chắc chắn là một dấu hiệu tuyệt vời.]
Nghe tin nhắn bất ngờ này, Chae Nayun cảm thấy đầu mình trở nên trống rỗng.