Chương 108: Hành động (1)
[Fernin Jesus đã đổi tên thành Agus Benjamin và nhập cư trái phép vào Hàn quốc vào năm 2020.
Không rõ vì lý do gì, ông ta đã vào một trung tâm nghỉ hưu thay vì bắt đầu một cuộc sống mới, và ông ta mất vào năm 2024 ở tuổi 53. Ông được hỏa táng đúng thủ tục, và hài cốt nằm trong một đài tưởng niệm ở…]
Ngay lập tức, mặt Tomer cứng đờ.
Mất ở tuổi 53.
Mặc dù cô có thể nhìn thấy những từ hiện trên chiếc smartwatch của mình, não của cô lại không thể chấp nhận được thông tin này.
“…Vớ vẩn.”
Tomer cắn mạnh móng tay của mình, khiến phần thịt toạc ra và ứa máu.
“C·hết ? Lão ta, mà có quyền được c·hết sao?”
Trái tim cô như muốn bùng cháy, như thể một q·uả c·ầu l·ửa bùng nổ bên trong vậy.
Tên rác rưởi đã g·iết vợ mình và bỏ rơi chính con gái hắn, giờ đ·ã c·hết. Khi cuối cùng cũng chấp nhận thực tế này, cô đứng phắt dậy. Đôi mắt hận thù của cô rưng rưng nước mắt.
Nhìn trừng trừng thông tin do ‘Đại lý sự thật’ cung cấp ,cô dậm chân xuống đất.
Trung tâm nghỉ hưu mà ông ta đã từng ở cách đây không xa.
Tomer chạy nhanh nhất có thể. Nội năng của cô tạo thành một chuỗi phép đặc biệt, giúp khuếch đại khả năng thể chất . Đó là câu chú – Gia tốc
Với câu chú này, cô chỉ cần 15 phút để đến trung tâm nghỉ hưu.
[Dưỡng đường Ánh dương]
Đứng trước tấm biển này, Tomer hít một hơi thật sau. Cô lau đi những giọt nước mắt, rồi từ từ xoay tay nắm cửa.
Kííít—
Một âm thanh khó chịu vang lên khi cách cửa gỗ từ từ mở ra.
Đầu tiên, một mùi thuốc thoang thoảng xộc vào mũi cô. Nó không nặng như ở bệnh viện, nhưng chắc chắn là mùi thuốc.
Tomer chậm rãi bước đến quầy, nơi cô ý tá tầm 30 tuổi đang đứng .
Cô ý tá cũng phát hiện ra cô và hỏi.
“Cháu cần gì à?”
“Um… Cháu tới tìm một người. Ông ta tên là Agus Benjamin…”
“Ai cơ?”
Cô ý tá nghiêng đầu như thể chưa bao giờ nghe đến ông ta trước đây.
“Agus Benjamin. Ông ta là một người La tinh như cháu ,và đã già.”
“Ah~ người đàn ông la tinh.”
Đúng như dự đoán, người la tinh có vẻ như rất hiếm ở đây nên cô y tá nhanh chóng hồi tưởng.
“Cô nhớ rồi. Ông ấy là một người cực kỳ nhút nhát, và ít nói… nhưng…”
Cô y tá mặt nhăn nhó một chút.
“Cô chắc rằng ông ấy đã q·ua đ·ời. Khoảng 2 năm trước.”
Ngay tức khắc ,tim Tomer như chùng xuống ,còn cổ họng thì nghẹn ứ lại.
Lão ta đã thực sự c·hết rồi sao? C·hết, tại một nơi yên bình như vầy ư?
Tay cô run rẩy, và cơn thịnh nộ bốc lên từ sâu thẳm trái tim cô.
Nhưng không, vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận.
Cho đến khi cô nhìn thấy một bằng chứng rõ ràng, cô không thể tin vào việc đó.
“Um, người này—“
Tomer lục lọi trong túi của mình, cố gắng lấy ra một bó ảnh, nhưng tay cô mất sức và những tấm ảnh rơi xuống sàn.
Cô ý tá bước lên và giúp nhặt lên.
“C-Cảm ơn.”
“Không có gì đâu… Ah, ông ấy này. Ông có vẻ già hơn một chút so với ảnh, nhưng đây chắc chắn là ông ấy. Cô nhớ rõ vì ông ấy khác biệt với những người khác.”
Cô y tá giải thích khi nhìn vào những bức ảnh.
Tomer cảm thấy khó có thể duy trì sự tỉnh táo của mình, nhưng cô cố kìm sự tức giận của mình và hỏi.
“Vậy… Ông ta sống như thế nào?”
“Cô không chắc cho lắm… Ông ấy không nói chuyện với bất kỳ y tá hay người lớn tuổi nào khác.”
“Vậy ông ta có để lại di chúc hay thứ gì đó không?”
“À? Ah…um, Cô không chắc lắm. Nhưng ngay cả thế, cô cần biết mối quan hệ giữa cháu vào ông ấy….”
Tomer lấy ví và đưa cho y tá giấy phép pháp sư của cô.
[Pháp sư 2 sao Jamer]
Mắt cô y tá tròn xoe vì sốc.
Vì các pháp sư thậm chí còn hiếm hơn cả anh hùng. Ngay cả trong học viện ma thuật Hàn Quốc, học viện số một thế giới, chỉ có 900 pháp sư tốt nghiệp mỗi năm.
“Cháu là Jamer Jesus, và người này tên thật là Fernin Jesus. Ông ta là… cha đẻ của cháu.”
Cha đẻ. Đó là lời giải thích tốt nhất mà Tomer có thể đưa ra.
Nghe điều này, cô y trở nên thương cảm hơn.
“Cô hiểu rồi… nhưng cô thực sự không biết nhiều về ông ấy. Cô chỉ thấy ông vài lần khi đi ngang qua.”
“Vậy cô có biết ai khác biết điều gì về ông ta không?”
“Mm… Nếu như cô nhớ không lầm thì, có một sinh viên tình nguyện thường nói chuyện với ông ấy.”
“Ah, thật sao?”
Cô y tá gật đầu.
“Đúng vậy, nhưng cô không nhớ lắm, nhưng có vẻ họ rất thân thiện. Cậu ấy còn đến đây rất thường xuyên.”
“Oh, ooh! Cô có thể nói cho cháu biết về nam sinh đó không?”
“Chà, cô cũng không quá thân thiết với cậu ấy… y tá trưởng khá gần gũi với cậu ta, nhưng cô ấy đã rời đi trong một chuyến đi tình nguyện ở nước ngoài.”
“…Ah! Có một cái máy tính ở đó. Cô có lưu hồ sơ lại không?”
“Oh, phải rồi. Đợi cô một chút.”
Cô y tá bắt đầu gõ bàn phím máy tính.
Đúng lúc đó, chiếc smartwatch của Tomer vang lên.
[Tomer, nhiệm vụ của cô đã bị chấm dứt. Chúng tôi sẽ triển khai một đặc vụ mới, vì vậy hãy quay trở về. Ủy ban kỷ luật sẽ quyết định h·ình p·hạt vì đã thất bại trong nhiệm vụ lần này.]
[Tomer-ssi~ chúc mừng vì đã bị hạ bệ ~~]
“…Đ*t mẹ.”
“Ịt?”
“Eh? Ah, không có gì đâu.”
Tomer chế nhạo những kẻ ngốc, những kẻ quan tâm đến thứ bậc nhiều như lũ ma nhân.
Trước tiên, cô gia nhập xã hội ma nhân vì cô nghĩ rằng tên đó đã trở thành ma nhân.
Bây giờ cô đã tìm thấy những gì cô muốn, cô có thể kệ luôn nhiệm vụ và ủy ban kỷ luật.
Cô ấy không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Tomer mạnh mẽ vứt chiếc smartwatch được cung cấp bởi Wicked.
“Ah, tìm được rồi. Nó không được ghi lại trong máy tính, mà trong cuốn sổ cho khách.”
Cô y tá lẩm bẩm khi giơ cuốn sổ lên.
“Thật sao? Vậy thì cậu— “
“Kim Hajin.”
“Ah, Kim Ha… Kim Hajin?”
“Đúng vậy, Kim Hajin. Nhưng rất khó để gặp đấy ,vì cậu ấy đã được nhận vào Cube. Cậu ấy là một anh hùng đầy triển vọng mà.”
Một cái tên quen thuộc bật ra, và mọi thứ ăn khớp nhau như thể được sắp đặt.
Tomer rơi vào tình trạng bàng hoàng.
*
Kì nghỉ của Cube đã kết thúc .
Hiện tại, tôi đang đi bộ qua một con đường Metasequoia. [note]
Rất nhiều cây được trồng trong Cube với mục đích duy trì nồng độ ma năng nhất định, khiến những con đường vào thời điểm này trong năm thành một địa điểm hẹn hò phổ biến.
Và dĩ nhiên, tôi có thể thấy nhiều cặp đôi đang đi gần tôi.
Nếu nó đã thế này vào mùa thu, không biết tôi sẽ cảm thấy tồi tệ thế nào vào mùa xuân, khi hoa anh đào nở rộ nhỉ?
Tất cả là do cái chốn thiếu vắng kỹ luật này. Vì, cấm hẹn hò thực ra chỉ cho có, bởi đâu có ai rảnh điều tra xem chúng nó là bạn bè hay bồ bịch.
Tok, tok.
Trong khi đang hậm hực bước đi , ai đó vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Huh?”
Khi quay lại, tôi thấy một cô gái đang nhìn chằm chằm vào mình với hai cánh tay khoanh lại.
Chiếc váy đen của cô tỏa sáng tuyệt đẹp, và mái tóc mượt mà của cô được duy trì một cách hoàn hảo.
“Có chuyện gì thế?”
“Đây.”
Yoo Yeonha đưa cho tôi một phong bì.
“Đây là gì thế?”
“Đây là thứ tớ hứa với cậu lúc trước.”
“….”
Hứa? Hứa gì chứ?
Tôi nghiêng đầu và kiểm tra nội dung phong bì.
Bên trong là 20 viên thuốc được bọc cẩn thận cùng một số tài liệu.
Tôi liền chợt nhớ ra.
“Chúng được tinh chế từ một nửa số nhân sâm cậu đưa cho tớ.”
“Một nửa?”
“Chúng mình cần phải giữ lại một số để thu hút thị trường. Và nửa kia được sử dụng theo nhiều cách khác nhau sau này. Cậu sẽ có số cổ phiếu của công ty để bù đắp cho tổn phí này ,và ,khi mọi thứ trở nên tốt đẹp trong tương lai, cậu sẽ có được nửa còn lại.”
“Ổn thôi mà.”
Cô ấy đã thẳng thắn nói rằng cô ấy đã dành một nửa số nhân sâm như đã nói, nhưng tôi khá an tâm vì tôi biết Yoo Yeonha không phải là loại người đâm sau lưng ai đó.
Trên thực tế, Yoo Yeonha mới là người b·ị đ·âm sau lưng. Một khi ai đó có được lòng tin của cô, Yoo Yeonha có xu hướng tin tưởng thái quá người đó.
Nhưng đó cũng chỉ là tự nhiên. Rốt cục, cô mới chỉ có 17 tuổi.
Cuộc tranh giành quyền lực giữa các guild lớn là quá đen tối và phức tạp để một cô gái 17 tuổi có thể vượt qua.
…Ah.
Giờ nghĩ về nó, sự kiện đó diễn ra vào kỳ nghỉ đông.
Sự kiện đó gọi là ‘Vụ b·ê b·ối kiêu ngạo của Yoo Yeonha.’
“Chúng thế nào?”
“Oh, chúng làm theo đơn đặt hàng của tôi sao?”
Tôi lấy ra một trong những viên thuốc từ phong bì.
“Phải. Chúng được tạo ra từ việc kết hợp nhân sâm và tinh thể ma năng lại với nhau. Một viên thuốc giá thấp nhất cũng 100 triệu won.”
“100 triệu won mỗi viên?”
Nói cách khác tôi đang cầm 2 tỉ won trên tay.
“Nó có đáng với giá đó không?”
“Không chắc nữa. Nhưng, loại thuốc như vậy sẽ bị nghi ngờ nếu nó quá rẻ. Ngoài ra, những viên thuốc này có một chút đặc biệt. Cũng với chừng ấy thành phần, ta có thể tạo ra 300 ~ 400 loại thuốc khác. Vì vậy, chúng sẽ phải đắt đỏ như vậy mới sinh lời được.”
“Mm.”
Tôi kiểm tra viên thuốc bằng laptop của tôi.
===
[Viên thuốc nhân sâm] [ Hạng cao – trung] [Tiêu hao]
—Một loại thuốc được tạo ra bằng cách kết hợp giữa tinh thể ma năng với nhân sâm. Chỉ cần thoáng qua , ai cũng có thể thấy sự lành nghề và chăm chút của kỹ thuật viên.
*Khi tiêu thụ một viên, sức mạnh, thể lực, sức sống, và chỉ số sức mạnh ma thuật sẽ được tăng vĩnh viễn 0,001 ~ 0,02 từ từ trong vòng 24h. ( Lưu ý, hiệu ứng sẽ càng giảm khi chỉ số người dùng càng cao)
*Tỉ lệ Dị ngạch khí công – 0,5% ( tiêu thụ nhiều trong vòng 24 giờ sẽ tăng đáng kể cơ hội này.)
===
Tôi khá hài lòng. Không chỉ tốt cho việc tăng chỉ số của tôi, tôi còn có thể sửa đổi nó nếu muốn những hiệu ứng thậm chí còn tốt hơn.
“Uống một viên mỗi ngày.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Khi tôi nhận một cái gì đó tốt, tôi sẽ đền đáp lại.
“À này, cầm lấy.”
Tôi lấy ra một quả nhân sâm mà mình cất giữ trong ‘Dấu thánh’. Khi Yoo Yeonha nhìn thấy màu nâu nhạt của nó, mắt của cô sáng lên như một viên ngọc.
“Quào, cậu lại tìm được một quả nữa?”
“Ừ, nhưng Shin Jonghak sẽ nổi điên nếu cậu ta nhìn thấy đó.”
Nghe thấy những lời đầy ẩn ý của tôi, Yoo Yeonha lặng lẽ nhìn lại . Ngay cả đối với tôi, thật bất khả thi khi chỉ đi lên núi là lượm được nhân sâm.
Nhưng đó lại là một câu chuyện khác nếu ngọn núi đó đã có chủ sở hữu, đặc biệt là ngọn núi hiếm ai lui tới như ‘Phong Sơn’ của tập đoàn Jinsung.
Tôi nhẹ nhàng thì thầm.
“Để lương tâm cậu định đoạt vậy. Cậu có thể trả lại ,hoặc cứ thế sử dụng .”
“Kuhum… chà, Jonghak đã quên sinh nhật của tớ một lần.”
Yoo Yeonha nhanh chóng hiểu được những gì tôi đang ám chỉ và mỉm cười. Là đồng phạm, tôi cũng cười.
Củ nhân sâm đáng lẽ phải nằm trong dạ dày của Shin Jonghak này, giờ đang trên tay của Yoo Yeonha.
“Vậy thì tôi về đây.”
“Ừ, gặp lại cậu sau.”
Yoo Yeonha quay lại, và tôi tiếp tục bước đi.
Rồi đột nhiên, chiếc smartwatch của tôi reo lên.
[Um, là tôi, Jamer.]
Đó là tin nhắn từ Tomer.
Nhìn thấy id người gửi khác, có vẻ như cô ấy đã có một chiếc smartwatch mới.
[Có chuyện gì thế? Cậu định trả tiền lại cho tôi à?]
Đó là những gì tôi nhắn lại.
Nhưng dù tôi có đợi bao lâu, cũng chẳng hề có phản hồi.
Cô chắc chắn đã đến trung tâm nghỉ hưu, hẳn cô ta cần chút thời gian để tĩnh tâm.
Tôi quyết định kiên nhẫn chờ cô ấy.
**
“Hajin, Hajin~ chú mang về những gì thế ~?”
“Meow~”
Ngay khi vừa về đến nhà, Hayang và Evandel chạy ra đón tôi.
“Có chuyện gì à? Sao hai đứa hôm nay yên bình thế?”
“Un? Chúng mình luôn luôn thân thiện ~ phải không, Kim Hayang~”
Thân thiện? À, phải rồi. Mà Kim Hayang là sao?
“Hajin, Hajin~”
Evandel nhảy lên trước mặt tôi, giục tôi bế cô bé lên. Tôi bế Evandel lên và đặt con bé xuống đi-văng cùng với đồ ăn nhẹ.
Hôm nay, tôi đã mang về một chiếc bánh cuộn đặc biệt.
“Whoa….”
Nhìn thấy chiếc bánh với hoạ tiết màu trắng, đôi mắt Evandel lấp lánh.
Tôi ngồi xuống bàn bếp và nuốt một viên thuốc nhân sâm.
Sau đó, tôi kiểm tra lịch trình chính thức.
+++
[Trải nghiệm nhiệm vụ]
*Các học viên phải chọn một trong sáu nhiệm vụ dưới đây để trải nghiệm.
—Hộ tống
—Đường hầm
—Bãi quái
—Đấu trường
—Khuất phục nhóm quái vật
—Hầm ngục
Trải nghiệm nhiệm vụ.
Là học viên, chúng tôi được trải nghiệm những nhiệm vụ khác nhau mà các anh hùng sẽ làm.
Theo một cách nào đó, chúng tương tự như huấn luyện chiến đấu.
Một học viên có sáu tùy chọn giống nhau ,và nếu tôi nhớ đúng, Kim Suho và Rachel sẽ chọn đường hầm.
Đây cũng là lúc Lancaster bắt đầu hành động.
Wiing—
Smartwatch của tôi rung lên.
[Yo, Kim Hajin.]
[Cậu sẽ chọn nhiệm vụ nào thế?]
[Tớ đang định chọn đường hầmㅋㅋ]
[(Biểu tượng cảm xúc một con hamster chạy xung quanh)]
Đó là tin nhắn từ Chae Nayun.
Khi tôi chuẩn bị nhắn câu trả lời, một tiếng hét lớn vang lên từ phòng khách.
“Aaaaaang, Hajin, Hajin! Hayang cứ ă·n c·ắp thức ăn của con!”
Nhìn lên, tôi thấy Evandel cầm hộp bánh giơ lên cao, còn Hayang cố gắng leo lên lấy nó.
Ngay khi tôi tự hỏi chúng có thể trở thành bạn bè hay không…
“…Hayang.”
Nghe thấy giọng nói của tôi, Hayang lùi lại.
Chỉ sau đó, Evandel đưa ra một cái nhìn nhẹ nhõm.
“Hajin đưa nó cho tớ. Cậu có thức ăn của riêng cậu. Ăn thức ăn cho mèo ớ.”
Evandel mắng Hayang và đặt hộp bánh xuống bàn.
Khi tôi nhìn xuống để trả lời Chae Nayun, tôi nhận được một tin nhắn khác.
[Cậu thức dậy chưa?]
Người gửi là ‘Sếp’.
Tôi đã lưu tên cổ như thế trong danh bạ.
[Vâng, tôi đã dậy.]
“Ugyak!”
Khi tôi nhắn câu trả lời, một vụ ẩ·u đ·ả khác nổ ra giữa Evandel và Hayang.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi nghĩ rằng tôi nên để chúng yên.
[Lính mới, cậu đã có ID của Đại tiệc Violet chưa?]
[Không, tôi chưa.]
[ㅋㅋ]
Tôi nhíu mày.
Cô ấy đang cười cợt tôi sao?
[Cậu có muốn một cao khing?]
[Muốn một cái không?]
[Sai chính tả.]
Mỉm cười, tôi trả lời.
[Sẽ thật tốt nếu có một cái.]
[ㅋㅋ]
Cô ấy lại cười tôi.
Cô ấy đang làm gì vậy?
“…?”
Rồi , khi đột nhiên tôi cảm thấy mọi thứ quá yên tĩnh, tôi ngẩng đầu lên. Không phải Evandel và Hayang đang đánh nhau sao?
Khi tôi nhìn vào phòng khách, Evandel đang ngồi trên chiếc ghế và bĩu môi.
—Mình ghét cậu, cậu luôn ă·n c·ắp thức ăn của mình.
Đó là những gì con bé lẩm bẩm.
“Hmm.”
Nhìn cách Evandel và Hayang có cùng một lượng kem dính quanh miệng, tôi có thể đoán rằng chúng chia sẻ chiếc bánh cuộn đều nhau. Hoặc có lẽ chính xác hơn ,chúng đã tranh giành nhau ăn.
Dù thế nào đi nữa thì, Evandel chẳng thèm ngó ngàng gì đến Hayang.
Tuy nhiên, Hayang đã hành động hơi lạ.
Meow—
Nghe tiếng kêu, Evandel liếc nhìn Hayang, nhưng ngay lập tức quay lại.
Con bé bĩu môi hơn.
Hayang sau đó lẻn lên và ngồi xuống cạnh Evandel.
“Hmph, ai thế này?”
Evandel lẩm bẩm cộc lốc và bỏ đi
Meow—
Hayang đuổi theo Evandel. Evandel liên tục di chuyển ra xa, rồi ngồi phịch xuống trước TV. Hayang liên tục đuổi theo con bé, rúc rích một cách đáng yêu và cọ sát cơ thể và vào Evandel.
Khóe miệng Evandel cong lên.
Bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian trước khi con bé tha thứ cho Hayang.
Hayang dường như biết điều này, và tiếp tục cọ sát.
Trong khi tôi nhìn hai đứa với nụ cười của một người cha, Sếp trả lời lại.
[Tôi biết cậu sẽ nói vậy, nên tôi đã chuẩn bị ID Đại tiệc Violet cho cậu rồi.]
[Mã truy cập là qkenpwnkWSD394820##3. ID là Fenrir, còn mật khẩu là ‘caucothedoimatkhautrongphancaidat’.]
“….”
Mật khẩu tuy dài nhưng rất đơn giản.
[Cảm ơn. Nhưng tại sao là Fenrir?]
[Fenrir. Đó là mật danh lính đánh thuê của cậu.]
[Ah.]
Fenrir, một con quái vật sói cấp thần thoại xuất hiện ở Bắc Âu rất lâu về trước.
Nó nổi tiếng vì đã nuốt chửng hàng trăm anh hùng và gây ra thiệt hại hàng tỉ euro.
Mặc dù được đặt tên là Fenrir, không ai biết nó có thật sự là Fenrir của thần thoại Bắc Âu hay không. Do đó, nhiều người gọi nó là Sói Quỷ, thay cho Fenrir.
[Đó là một cái tên khá hoành tráng. Nó có vẻ hơi quá so với tôi thì phải?]
[Tôi nghĩ nó khá puh hpo.]
[Phù hợp. Cậu cũng trông giống sói nữa.]
[Eh? Giống chỗ nào?]
[Đôi mắt ti hí của cậu.]
Tôi nhìn vào gương. Không phải mắt tôi khá tròn à? Chắc là do bộ râu của tôi.
[Nếu là về ngoại hình, nó có thể là một con sói xám?]
[Sói xám? Giống sói robot à? Đó là con sói kỳ lạ.]
[Không.]
Tôi gãi cổ
[Sói xám. Giống như vua sói…] note18020
“Không, chờ đã, tại sao mình lại nói như mình là thành viên chính thức? Mình chưa bao giờ nói rằng mình sẽ chính thức gia nhập Jeronimo!”
[Ah, chờ đã, tôi vẫn chưa…..
“….”
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi xóa câu trả lời.
Bây giờ không phải là lúc trì hoãn.
Chẳng còn lâu nữa, đến khi con quỷ trong Chae Jinyoon trỗi dậy . Để ngăn chặn t·hảm k·ịch mà anh ta có thể sẽ gây ra, tôi phải gần gũi với Sếp.
Tôi đã xem xét tất cả các khả năng khác. Giết anh ta là lựa chọn duy nhất.
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy phức tạp.
Tôi nhắn câu trả lời.
[Cứ làm như cô muốn. Nhân tiện, món đồ trị giá 300 triệu won mà chúng ta nói về thì sao?]
[Tôi sẽ gỏi nó cho ID Đại Tiệc Violet của cậu.]
[Gửi. Giữ liên lạc nhé.]
Do ngón tay cô nhỏ quá ư? Hay cô ấy kém khoản đánh chữ? Cô ấy cứ sai chính tả hoài.
Trong mạch truyện gốc, Sếp cũng chẳng rành lắm với thiết bị điện tử . Cô ấy hơi mù công nghệ.
[Vâng, Tôi sẽ đợi.]