Chương 107: Nghỉ ngơi
Đó là một mảnh ký ức từ rất xa xôi, một câu chuyện thuở ấu thơ.
Tôi đã mong mỏi điều này rất lâu rồi, vì ,đó là sinh nhật duy nhất tôi có với đầy đủ mọi người.
Ông, cha, anh ,và thậm chí cả mẹ. Tôi muốn xem lại những gì xảy ra vào ngày hôm đó một lần nữa. Tôi muốn khắc nó vào đầu mình, để có thể ghi nhớ đến cuối đời.
[03/13/2013]
Được không ta?
Ban đầu tôi không chắc lắm, nhưng khi tôi điều chỉnh đồng hồ của chiếc hộp thời gian nằm cạnh Kim Hajin thì …
Reeng—
Tôi đột nhiên bị nhấn chìm bởi ánh sáng trắng.
“…?”
Trước khi nhận ra, tôi đã trở về thời trẻ ,và đang nhìn chằm chằm vào một khu vườn quen thuộc, nơi bữa tiệc sinh nhật đã từng diễn ra. Những quả bóng được bày biện xung quanh, và trên một cái bàn lớn là một chiếc bánh với đủ các loại nhân vật hoạt hình, cùng sơn hào hải vị.
“Nayun.”
Ngay lúc đó, một bàn tay to lớn chạm vào vai tôi. Giật mình vì sức nặng của bàn tay, cơ thể tôi trở nên cứng đờ. Sau đó, giọng nói tốt bụng vang lên một lần nữa.
“Nayun?”
Đó là giọng nói của một cậu chàng còn chưa bước qua tuổi dậy thì.
Nhưng tôi biết rất rõ giọng nói đó. Gắng lắm, tôi mới kìm được nước mắt.
Ngày hôm nay là một ngày vui. Tôi không được phép khóc.
“…Un, Oppa. Anh ở đây à?”
Lưỡi của tôi líu ríu không thành lời, nhưng tôi quyết định lờ nó đi.
Oppa quỳ xuống và cười khúc khích.
“Đoán xem oppa tặng em cái gì nào.”
“Một chiếc xe hẩy.”
“…Eh?”
Oppa trưng ra bộ mặt bối rối.
Một chiếc xe điện dành cho trẻ em.
Tôi biết anh ấy đã dành ba tháng tiền trợ cấp của mình để mua nó.
“Uh… có ai nói với em rồi à?”
Anh ấy chùng xuống và cười ngượng. Tôi chạy vào ôm anh.
“Cảm ơn anh.”
Dường như hơi thất vọng khi bị tôi phát hiện ra món quà , nhưng anh ấy mỉm cười và nâng tôi lên.
“Anh mới là người cần cảm ơn chứ.”
Sau đó, cửa trước trở nên ồn ào.
Vẫn nép mình trong vòng tay của anh, tôi nhìn qua bờ vai ấy. Bố cùng với ông đang đi tới.
“Aiya, đứa cháu bé bỏng của ông.”
Ông nội đến gần chúng tôi, mỉm cười hiền hậu. Oppa bế tôi lên đưa cho ông. Ngực của ông cứng hơn và nặng hơn Oppa.
“Chúc mừng sinh nhật, Nayun.”
“Cảm ơn ông.”
“Oho?”
Ông có vẻ hơi ngạc nhiên. Vì có lẽ tôi đã sợ ông khi còn nhỏ.
Ông vuốt ve đầu tôi và đặt tôi xuống.
Đứng trên bãi cỏ, tôi nhìn về phía trước.
Trái tim tôi run rẩy và tay tôi đổ mồ hôi.
Cùng với một làn gió nhẹ….người đó, cuối cùng cũng xuất hiện.
Với làn da trắng như ngọc và mái tóc nâu dài và nữ tính, không giống như tôi… Mẹ tôi đang bước vào từ cổng chính.
“Mẹ.”
Đã rất lâu, rất rất lâu , tôi mới có thể gọi bà ấy, như vậy…
Tôi có thể cảm thấy khuôn mặt mình nhăn nhó . Môi tôi hẳn đang mếu máo khó coi, còn mắt có lẽ đã híp cả lại.
Nhưng chỉ gọi ,thì vẫn không đủ. Tôi chạy với tất cả sức mạnh mà tôi có và nhảy vào vòng tay của mẹ.
Một mùi thơm tinh tế đượm vào cơ thể tôi.
Một giọng nói tôi đã quên từ lâu ,chảy vào tai tôi.
Tôi đã khóc ,và cứ thế khóc mãi, đến nỗi sưng bụp cả mắt.
Nằm gọn trong vòng tay mẹ, tôi an toạ tại đầu bàn.
Bố tôi lo lắng hỏi.
“Nayun, sao con khóc thế? Có b·ị đ·au ở đâu không?”
“Cứ để nó khóc đi. Con bé còn là trẻ con mà.”
Tôi dừng khóc sau khoảng 5 phút.
Đó là lúc tôi nhận ra, đây không phải là hiện thực.
Thật lãng phí thời gian, chỉ để khóc lóc. Tôi quẹt nước mắt và nhìn chiếc bánh trước mặt.
Ông nội phất tay, rồi thắp những ngọn nến trên chiếc bánh.
Mẹ cười.
“Nayun, thổi nến và ước điều gì đi con.”
“…Ước ạ?”
“Ừ. Khi con nhắm mắt lại ,rồi ước một điều gì đó khi thổi nến trên bánh sinh nhật, điều ước của con sẽ thành hiện thực.”
Tôi khép mắt lại.
Không có gì lớn lao , tôi chỉ mong rằng mình sẽ nhớ khoảnh khắc này đến cuối đời.
Tôi thổi nến, rồi mở mắt ra.
Rào, Rào, Rào—
Mọi người đều vỗ tay và chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Trong vòng tay của mẹ, tôi cầm tay bà ấy và cười rạng rỡ.
“Của em đây, một chiếc xe hẩy!”
“Oh? Từ khi nào mà cháu trai ta kiếm được nhiều tiền thế nhỉ?”
“… Đó là bởi bố cho nó quá nhiều tiền đấy. Bố không nên chiều chuộng thằng nhóc quá.”
“Ha, con phàn nàn vì ta không cho con nhiều bằng khi con bằng tuổi nó à? Còn con nghĩ sao, con dâu?”
“Dạ con… Đây, Nayun! Đây là một con chim cánh cụt đeo kính ~”
Mẹ đánh trống lảng và đưa cho tôi một chú Pororo. Tôi nhớ mình đã nhắc mẹ rằng chú chim cánh cụt này được gọi là Pororo rồi mà.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng thể nói gì , vì cổ họng đã nghẹn lại.
Mọi thứ xung quanh đã chuyển sang màu trắng, giống như một bức tranh đang bị rút hết màu ra vậy.
Thời gian , đã cạn .
Trái tim tôi như muốn vỡ tung, và những giọt nước mắt kìm nén đang bắt đầu tuôn rơi.
Tôi nhắm mắt lại, giọng nói yêu thương của mẹ và Oppa như vẫn vọng lại ,đâu đây thôi .
…Sau đó, thế giới trở nên yên tĩnh.
Xuuua— Tiếng lá xào xạc.
Khi mở mắt ra, tôi đang ở một ngọn núi.
Tôi vươn vai, không thiết nghĩ ngợi gì nữa.
Bây giờ, đã đến lúc đi tìm Kim Hajin.
**
Chae Nayun đưa tay ra, khiến tôi trừng mắt nhìn lại. Cô ấy đang định giúp tôi đứng dậy sao? Tôi chấp nhận sự giúp đỡ của cô ấy.
“Cảm ơn.”
Khi tôi đứng lên, Chae Nayun cho tôi một cái nhìn mới mẻ.
“Này.”
“Sao thế?”
Chae Nayun đưa tôi hộp thời gian.
“Hộp thời gian?”
“Tớ đã dùng nó một lần, nhưng có vẻ nó vẫn còn tồn tại ở đây.”
“Thật à?”
Tôi kiểm tra smartwatch của mình để tìm hiểu lý do tại sao.
“…Cậu cứ giữ lấy.”
“Huh? Tại sao? Lần này cậu nên sử dụng nó.”
Có lẽ bởi vì nó đã được mang đến hiện tại từ quá khứ ,hoặc có lẽ bởi vì nó đã được sử dụng một lần trước đó, hộp thời gian có một thứ gọi là ‘Năng lượng cần thiết’
Cần 15000 đơn vị sức mạnh ma thuật để sạc đầy nó, nghĩa là chỉ số ma lực cần thiết để sử dụng một lần phải là 15. Lần tiếp theo sử dụng thì lượng cần thiết sẽ tăng lên gấp đôi, khiến thực tế là không thể sử dụng lại được.
Chẳng cần nói ai cũng hiểu, nếu cần xài lần nữa thì tôi cần phải sạc nó.
“Không, cậu nên sử dụng nó sau này ,nếu cậu muốn gặp lại họ.”
“Không, tớ không thể làm như vậy. Lần này là tới lượt cậu—“
“Tôi đã nói rồi mà.”
Tôi cắt lời cô ấy.
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt họ.”
Ngay lập tức, Chae Nayun im lặng.
“Nên cậu dụng nó, được chứ?”
“…Ok.”
Chae Nayun ngập ngừng nói, nhưng tôi biết cô đang rất vui .
Cười cười, tôi quay người lại và bắt đầu đi xuống núi.
“À, này, cậu đang đi đâu thế?”
“Tôi mệt rồi. Tôi định quay trở về nhà.”
“Gì cơ?”
Chae Nayun chạy đến và túm lấy tay áo tôi. Khi tôi nhìn xuống tay áo mình, cô ấy rút tay lại.
“T-Tại sao? Tại sao cậu lại trở về bây giờ?”
“Bởi vì tôi mệt rồi. Cậu chưa sao? Tôi thì chắc chắn là thế đấy.”
“Nhưng…”
“Tôi không đi đâu nữa. Tôi sẽ về nhà.”
“…Được rồi.”
Trước lời từ chối kiên quyết của tôi, Chae Nayun quay lại bĩu môi.
Đúng lúc đó, chiếc smartwatch của tôi reo lên.
[Đây là số tài khoản của tôi. Tôi sẽ trả lại sớm nhất có thể.]
Tin nhắn vừa rồi là của Tomer.
Trước khi tôi đến đây, tôi đã viết một cam kết cho Tomer. Tôi thậm chí còn thêm vào đó ‘Ma lực hợp đồng’ đáng sợ lên nó.
Sử dụng smartwatch của mình, tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của Tomer.
“Này.”
Sau đó, tôi gọi Chae Nayun. Cô ấy đột nhiên quay lại với một nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt.
“Sao ~? Cậu đổi ý rồi à ~?”
“Không, nói với mọi người là tôi sẽ trở về nhà.”
“….”
Mặt cô ấy nhăn nhó như một tờ giấy bị vò nát.
“Gặp lại cậu sau.”
Khoảnh khắc tôi quay người lại, tôi nhận được thông báo từ ‘Đại tiệc Violet’.
Tomer đã chuyển khoản phí, thứ sẽ được chuyển thành điểm tới ‘Đại tiệc Violet’ và sẽ được chuyển cho tôi khi tôi gửi thông tin.
Tôi chuyển thông tin cho Tomer.
[Fernin Jesus đã đổi tên thành Agus Benjamin…]
Tôi đi xuống núi trong khi đang viết câu trả lời.
Khi tôi đến chân núi và chuẩn bị lấy xe ra, tôi nhận được một tin nhắn khác.
[Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay. ㅋ]
[Cảm giác giống như tớ đã nhận được thứ gì đó quý giá. ㅋㅋ]
[Tớ sẽ trả cậu một điều gì đó tuyệt vời sau này ㅋㅋㅋㅋ ^-^]
Đó là tin nhắn từ Chae Nayun.
“…Cô ấy có vẻ dịu dàng đi nhỉ.”
Cô ấy đã nhìn thấy điều gì trong quá khứ thế? Tôi viết tin nhắn trả lời với nụ cười trên khuôn mặt.
[Ừ.]
**
7 P.M
Tôi trở về Cube. Mặc dù đã trải qua 90 ngày trong quá khứ, nhưng chỉ mới 7 giờ trôi qua trong thực tế.
“Uuk.”
Đứng trong công viên trung tâm ở Cube, tôi vươn mình và đón gió biển.
Vì lí do gì đó, tôi cảm thấy rất thư giãn. Nơi này dường như đã trở thành nhà của tôi vậy.
Tôi bật smartwatch của mình khi đang tản bộ về ký túc xá.
[Phước lành ẩn đã tăng chỉ số của bạn thêm 0,005 điểm!]
[Phước lành ẩn đã tăng chỉ số của bạn thêm 0,005 điểm!]
[Phước lành ẩn đã tăng chỉ số của bạn thêm 0,005 điểm!]
[May mắn xuất hiện! Bởi vì bạn đã hấp thụ thực phẩm giàu ma năng, tất cả chỉ số của bạn tăng thêm 0,01 điểm!]
Tôi kiểm tra các ghi chép về các thông báo trong 90 ngày qua.
Sau đó, tôi kiểm tra chỉ số của mình.
===
[Sức mạnh 2.970 (+2.970)]
[Thể lực 2.980 (+2.980)]
[Tốc độ 4.685 (+4.685)]
[Nhận thức 5.620 (+5.620)]
[Sức sống 3.070 (+3.070)]
[Sức mạnh ma thuật 2.005]
===
“Oh, mình đã tối đa sức mạnh.”
Các chỉ số trong ngoặc là số liệu thống kê tạm thời thu được từ ‘Chuyển đổi năng lượng’. Nhờ ở trong khu vực giàu ma năng trong một thời gian dài, nó đã đầy tới 100%.
Chỉ cần nhìn nó thôi là tôi lại nở nụ cười.
“…Hm?”
Ngay lúc đó, tôi thấy ai đó đang chạy về phía tôi từ xa. Một cô gái tóc vàng đang đeo tai nghe, áo nỉ và quần bó sát.
Đó là Rachel.
Tôi nghi ngờ vào mắt mình khi thấy cô ấy.
“…Có chuyện gì với gu thời trang của cô ấy vậy?”
Quần bó sát của cô có màu rau dền, trong khi áo của cô có màu xanh sáng. Hồi đi hát karaoke thì ăn mặc chỉnh tề là thế, mà lúc chạy bộ thì ăn bận vầy sao?
Vì chẳng thiết lập nên các chi tiết, thế nên tôi chẳng đời nào biết được. Tôi nhớ rằng cô ấy lớn lên trong sự đùm bọc, nhưng điều đó hiển nhiên thôi ,vì cô ấy là một công chúa mà.
Chẳng mấy chốc, Rachel chạy chậm lại. Dường như cô ấy đã phát hiện ra tôi.
“Chào cậu.”
Tôi khẽ cúi đầu khi cô ấy khi cô ấy đến gần. Cô tháo tai nghe ra và mỉm cười.
“Đã khá lâu rồi nhỉ, Rachel-ssi.”
“Vâng.”
“Cậu vừa trở về từ Anh à?”
“Đúng vậy.”
“Ah~”
Tôi định kết thúc cuộc trò chuyện vì chẳng biết nói gì thêm, nhưng mồ hôi của cô ấy cứ làm tôi khó chịu.
Tôi ho khan và dè dặt hỏi .
“…Cậu thường xuyên mặc như thế này khi chạy bộ à?”
“Hở? À.”
Rachel làm mặt xấu hổ và ngại ngùng hỏi.
“Nó có ổn không?”
“….”
“Chà, um, điều này hơi xấu hổ, nhưng tớ chưa bao giờ tự chọn quần áo cho mình trước kia… người giúp việc thường chọn quần áo giúp mình.”
Rachel xoay người như muốn khoe quần áo. Nhưng nó quá ư không hợp thời trang.
“Vì sẽ sớm trở thành người lớn , nên tớ đang cố gắng trong việc tự lựa chọn quần áo.”
Cô ấy có vẻ không tự tin trong phong cách thời trang của mình , mà cũng đúng thôi.
Tôi gãi cổ và lẩm bẩm.
“Um, tôi nghĩ là cậu nên mặc quần áo do người giúp việc lựa chọn…”
“…Nó tệ lắm sao?”
“Ừ, cực tệ.”
“Ah…”
Cô nhìn lại quần áo của mình, rồi gật đầu như thể sắp đưa ra quyết định.
Cô ấy định làm gì nhỉ?
Tôi tò mò theo dõi cổ.
“Ah~”
Gần như vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, Rachel đột nhiên cúi đầu xuống và kéo lên một bên ống quần đã ướt đẫm mồ hôi. Sau đó, cô nhìn tôi, như để chờ đợi sự nhận xét.
“Còn bây giờ như thế nào?”
“….”
Dường như cô ấy mù thời trang tệ hơn tôi tưởng. Hay cổ hiểu nhầm ý tôi nhỉ, tôi thực sự mong nó chỉ lỗi ngữ pháp thôi…
“Chỉ cần mặc những gì mà người giúp việc gợi ý là được.”
“…Mm.”
Rachel có vẻ hơi thất vọng trước phản ứng của tôi, khi cô ấy liếc nhìn đôi chân mình một lúc, rồi kéo ống quần còn lại của mình lên.
“Còn bây…”
“Kéo chúng xuống đi.”
“Oh.”
Rachel kéo ống quần xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và hỏi.
“Cậu chạy bộ xong rồi à?”
“Vâng. Hajin-ssi chắc vừa… trở về từ tiện cắt tóc. Cậu bây giờ đã có râu.”
“Vâng? À, chà, phải. Tôi định đi mua một ít gà rán và quay trở lại.
“Gà rán?”
“Phải, gà rán, jokbal, bossam, và pizza” [note]
Rachel nghiêng đầu.
Tôi đưa một lời giải thích ngắn gọn.
“Tôi ăn khá nhiều.”
“Tớ hiểu.”
‘Tớ cũng vậy….’ Rachel khẽ thì thầm với chính mình và mỉm cười.
“Vậy tớ sẽ chạy thêm nữa.”
“Ừ, giữ sức khỏe.”
Nói xong, Rachel bỏ chạy, và tôi nhìn cô ấy một lúc trước khi đi bộ tới quán ăn tự phục vụ.
*
Tôi trở về nhà với cả hai tay mang đầy thức ăn.
Nhưng khi mở cửa ra, Evandel không chạy đến như tôi tưởng.
“Evandel?”
Cảm thấy hơi kỳ lạ, tôi bước vào phòng khách. Sau đó, tôi hơi giật mình.
“…Cái…”
Tôi đã gặp ngay một cảnh kỳ lạ.
Hayang đang nhìn chằm chằm vào tôi từ đỉnh của tháp mèo, và Evandel đang ngủ trong khi ôm lấy cột tháp.
Nhìn từ bên ngoài, con bé cố gắng bắt Hayang xuống và ngủ th·iếp đi sau khi kiệt sức. Đánh giá về sự lộn xộn trên sàn nhà, dường như có khá nhiều cuộc rượt đuổi giữa hai đứa.
“Chúng vẫn đánh nhau huh.”
Tôi đến gần Evandel -người đang mỉm cười, rồi đưa chân gà rán lên mũi cô bé.
Khịt, Khịt.
Mũi Evandel ngọ nguậy.
Sau đó, nhóc ấy há ngoác miệng.
Haap—
Và cắn vào không khí.
Nyam, nyam. Khi con bé không nếm được vị gì sau khi nhai nhiều lần, Evandel cau mày.
Đúng lúc đó, Hayang nhảy xuống từ tháp mèo.
Pabat!
Bàn chân của Hayang đập vào đầu của Evandel, và đôi mắt của con bé mở ra.
“Ah, aaang…”
Cô bé ôm đầu mình và rên rỉ.
“Ah!”
Sau đó cô bé phát hiện ra tôi và chạy nép vào bức tường.
“M- muốn gì?”
“Ý con là sao?”
“Ai, ai vậy!?”
“…Là dượng đây. Hajin.”
“…Eh?”
Evandel bắt đầu xăm soi khuôn mặt tôi bằng đôi mắt ngái ngủ.
“…Hajin?”
“Ừ, chú vừa cắt tóc. Lại đây, chú mới mua gà rán.”
“Gà rán…?”
“Bossam và jokbal nữa.”
“Bossam… jokbal….”
Evandel ngẩn ngơ lẩm bẩm trong khi tới gần tôi. Tôi quỳ xuống và đưa tay ra. Một đứa trẻ lạch bạch lao vào vòng tay tôi.
Tôi mỉm cười.
Có một cái gì tôi luôn muốn làm.
Tôi cạ râu vào má Evandel.
“Ah, aak! Gì thế ? Hông!”
Giật mình, Evandel cố chạy trốn, nhưng đã quá muộn. Tôi đã không nhìn thấy con bé sau 90 ngày. Khỏi nói cũng biết, tôi nhớ con bé rất nhiều.
Tôi tiếp tục cà râu vào con bé. Làn da mềm mại của con bé cảm thấy dễ chịu với bộ râu gai góc của tôi. Evandel chống cự, thậm chí cố gắng đưa tay vào miệng và mũi tôi, nhưng tôi không dừng lại.
Sau đó, Hayang tiếp cận chúng tôi.
Nó gửi cho tôi một cái nhìn kỳ lạ, vì vậy tôi ngừng dụi râu vào mặt Evandel.
“…?”
Hayang nhìm chằm chằm vào phía sau đầu Evandel và giơ chân lên. Ngay khi tôi đang tự hỏi không biết nó đang làm gì.
Cốc!
Hayang đập vào đầu Evandel và bỏ chạy.
“Ahhk! Uuuu… Kim Hayang! Quay lại đây!”
Evandel bắt đầu điên cuồng đuổi theo Hayang. Tuy nhiên, Hayang đã leo lên đến đỉnh của tháp mèo trong chớp mắt.
“Uuuu! E-Em…!”
Evandel bắt đầu làm rung chuyển tòa tháp với tất cả sức mạnh mà con bé có.
“Xuống đây, xuống đây, xuống đââââââââây—!”
“….”
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu những gì tôi thấy khi vừa bước vào nhà.
Ghi chú
[Lên trên] ( jokbal là món chân giò hầm, bossam là món thịt lơn được hấp với một loại rau lá như rau riếp cá hoặc lá tía tô xanh kèm với đồ gia vị.)