Chương 106: Trở về
Ở đó, chúng tôi ngạc nhiên khi nhận được sự đón chào nồng nhiệt. Có vẻ như Asura là một tên bạo chúa nên người dân cực kỳ vui mừng khi được giải thoát.
Khi tôi hỏi về điều đó, họ nói với tôi rằng Asura đã khiến nhiều n·gười c·hết vì nỗi ám ảnh về tinh thể ma năng của hắn.
Vào đêm mà Asura biến mất, mọi người đã tập trung tại tòa nhà bỏ hoang và tổ chức một bữa tiệc.
Cư dân thành phố Gwangmyeong mang cơm và thịt tới, cùng chúng tôi quay quần quanh lửa trại, ăn uống và trò chuyện huyên náo.
Tất nhiên, tôi đã rời đi ngay khi ăn xong.
Tôi chỉ cảm thấy đây không phải nơi mình thuộc về.
“…Đây, Kim Hajin, cầm lấy.”
Nhưng Yi Yeonghan đưa tôi một bát cháo hành.
“Gì thế?”
“Đưa nó cho Yoo Yeonha.”
Mặc dù lời nguyền đã được gỡ bỏ, nhưng Yoo Yeonha vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Hiện tại, cô đang ngủ ở trong lều.
“…Sao cậu lại đưa cho tôi?”
“Những người khác đang bận nói chuyện.”
Yi Yeonghan chỉ vào đống lửa trại, nơi Kim Suho và Chae Nayun đang nói chuyện với thuộc hạ cũ của Asura. Chủ đề này hẳn là rất vui, vì ngay cả Shin Jonghak cũng đang cười khi nghe.
“Ai, chúng tôi nghe được tin từ Seoul. Hiện tại, Seoul được chia thành nhiều phe phái. Gangnam được cai trị bởi Shin Myungchul và Chae Joochul, trong khi Gangbuk hiện…”
“Shin Myungchul là người thế nào?”
Shin Jonghak hỏi.
“Ông ta là một người vĩ đại, người đã mang lại hòa bình cho khu vực Gwanak.”
“Haha, tôi hiểu rồi.”
Có vẻ như hắn ta rất thích nghe họ ca ngợi ông của mình. Nghe vậy, Chae Nayun cũng rạng rỡ hỏi.
“Thế còn về Chae Joochul?”
‘Người bất tử’ Chae Joochul, ông nội của Chae Nayun, là một trong những người mạnh nhất trên thế giới này.
Nhưng trái với mong đợi của Chae Nayun, cô ấy nhận được một phản hồi tiêu cực.
“Hắn ta không đáng tin chút nào. Khi ta ở lại Seoul một chút, ta biết. Hắn ta…xảo quyệt, như là một con rắn. Hắn chắc chắn sẽ làm chuyện gì đó ắt phải lớn lắm trong tương lai.”
“….”
Biểu cảm của Chae Nayun cứng đờ. Thật vậy, Chae Joochul không phải là một người tốt bụng trong thiết lập của tôi.
Tôi lấy bát cháo và đi vào trong lều.
“Này, tôi mang đồ ăn tới đây.”
Yoo Yeonha, người đang nằm trên giường, nâng phần thân trên của cô lên khi đang rên rỉ. Cô ấy có vẻ thấy vọng khi thấy đó là tôi, nhưng không thể hiện nó ra ngoài.
“Cậu đang giả vờ bị bệnh, phải không?”
“Phải? à, không, tớ vẫn đang còn đang… mê mẩn…ực”
Tôi cho một muỗng cháo vào miệng cô ấy. Yoo Yeonha tỏ vẻ bối rối.
Cô ấy ăn uống hệt trẻ con. Sau khi húp được mười thìa, cô ấy nhìn tôi và cau mày.
“Này là sao?”
“Gì cơ?”
“…Tại sao cậu lại đột nhiên làm điều này ?”
Yoo Yeonha trông có vẻ ủ rũ.
“Không phải cậu nói cậu còn rất yếu sao? Nên tôi đút cho cậu.”
“Nhưng nó…”
Đây có lẽ là một trò để cô mồi chài Shin Jonghak. Tôi cười toe toét và lấy thêm một muỗng cháo.
—Kyahaha.
Đúng lúc đó, tiếng cười của Chae Nayun vang lên từ bên ngoài lều. Tôi giật mình quay lại bởi tiếng ồn bất ngờ.
“Ah, đợi, đợi! Ah!”
Khi tôi quay lại sau khi nghe tiếng hét của Yoo Yeonha, tôi thấy vệt cháo loe khắp miệng cô ấy.
Hoá ra cô ấy chưa mở miệng .
“Mở miệng ra, được chứ?”
“Gì thế? Cậu nói như thể đó là lỗi của tớ vậy.”
“…”
Dùng thìa tôi gạt đi vết cháo rồi bón cho cô . Tuy nhiên, Yoo Yeonha vẫn ngậm chặt và lườm tôi.
“Cậu không muốn ăn à? Cậu sẽ c·hết đói nếu cứ như vậy đấy.”
“Không, nó … không ngon lắm. Cậu không có thứ gì ngon hơn cháo à?”
“Tôi còn lại một gói ramen nữa.”
Ngay lập tức, Yoo Yeonha nuốt nước bọt. Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy tỏ vẻ không chút hào hứng và giả vờ như cô sẽ ăn nó một cách miễn cưỡng.
“…Vậy thì tớ sẽ ăn nó. Thứ này nhạt nhẽo c·hết được.”
“Vậy thì tôi sẽ nấu nếu cậu ăn xong chỗ này.”
Sau đó, Yoo Yeonha bắt đầu mở miệng và ăn.
“Thay vì ở đây sao cậu không ra ngoài nói chuyện?”
“Tôi không có sức để~”
Yoo Yeonha nằm xuống và kéo chăn trùm kín mình.
Vì có vẻ như cô ấy không muốn ra ngoài, nên tôi đứng dậy để cô ấy yên.
Nhưng ngay lúc đó, giọng nói dịu dàng của cô ấy vang lên.
“Um…”
“Sao?”
“…Cảm ơn.”
Cô thì thầm một cách chân thành. Tôi chỉ đơn giản gật đầu đáp lại.
“Thật tốt vì cậu biết đấy.”
“Cậu luôn luôn giúp đỡ tớ mà.”
“Phải ha? Nhớ hậu tạ đó nhé.”
Yoo Yeonha cười và trả lời một cách nhẹ nhàng.
“Này, chúng ta có thể là một đồng minh tốt đấy.”
Đồng minh…
Trở thành đồng minh của Yoo Yeonha là cách dễ nhất để có một cuộc sống thoải mái. Cô sẽ trở thành một CEO hàng đầu trong tương lai, người sẽ sở hữu các tập đoàn nổi tiếng trong các lĩnh vực như kỹ ma pháp, dược phẩm, guild, đấu giá và v·ũ k·hí.
“Tớ có thể giúp cậu tán Nayun.”
“…Gì? Tôi không cần thứ như vậy.”
“Eh? Cậu thật sự đổi thuyền rồi à?”
Yoo Yeonha đội nhiên vùng dậy.
“Đổi thuyền?”
“Từ Nayun chuyển sang Rachel.”
“Không, hiện tại tôi không có hứng yêu đương.”
“Thôi nào, đừng dối lòng.”
Yoo Yeonha tinh nghịch nhìn tôi như thể biết tất cả. Tôi nhìn lại cô ấy rồi gật đầu.
“…Không còn ramen cho cậu nữa.”
“Eh? Đ-Đợi đã!”
Tôi bơ cô ấy và rời khỏi lều, bước tới chỗ Yi Yeonghan.
“Cô ấy nói không ăn cháo.”
“Huh? Thật à?”
Yi Yeonghan nghiêng đầu rồi đi vào trong lều.
—Yoo Yeonha, tại sao cậu không ăn vậy? Bộ không thèm ăn à?”
—E-Eh? Ah…à, um…ramen..
—Ramen? Kim Hajin nói cậu ta sẽ làm ramen? Nhưng tớ tưởng cậu không thích ramen.”
—Eh…?À …phải rồi..
—Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi, và không cần phải ăn nữa đâu.
—…Mình ghét cậu, Yi Yeonghan. Thật đấy.
—G-Gì cơ? Tại sao?
—Ra ngoài. Mình bảo cậu, ra ngoài!
Nghe lén cuộc trò chuyện của họ, tôi đặt một cái nồi lên lửa và bắt đầu đun nước.
Yi Yeonghan sau đó bước ra khỏi lều và hỏi.
“Kim Hajin? Tại cậu đun nước thế? Yoo Yeonha nói rằng cô ấy không ăn ramen.”
“Thế à?”
Ngay lúc đó, Yoo Yeonha ló đầu ra khỏi lều và thốt lên giận dữ.
“Cứ để cậu ấy làm. Cậu ấy vừa cứu mạng tớ, sẽ thật bất lịch sự khi từ chối lời đề nghị như vậy.”
“…Con gái khó hiểu vãi.”
Cuối cùng, Yi Yeonghan quay trở lại, và tôi đã hoàn thành ramen dưới con mắt thèm thuồng của Yoo Yeonha.
“Thưởng thức đi.”
“Cảm ơn.”
Yoo Yeonha lấy ramen, vào trong lều với khuôn mặt hạnh phúc.
Tôi liếc nhìn xung quanh, rồi lên xe máy, sau đó Kim Suho phát hiện ra tôi.
“Hajin, cậu định đi đâu thế?”
“Oh, có một số thứ tớ cần mang về.”
Trong thế giới này, có những điều tôi không sử dụng trong mạch truyện gốc. Mặc dù tôi đã ghi chú chúng trong cuốn sách thiết lập của mình, tôi đã không có cơ hội sử dụng chúng khi tôi đang viết những chương trong truyện.
Vì có một vài trong số chúng sẽ hữu dụng, tôi đã lên kế hoạch đưa chúng trở lại.
**
Ở quá khứ 1972, chúng tôi tập luyện và đấu tập để trở nên mạnh mẽ hơn. Chúng tôi cũng không cần ở trong cái toà nhà bỏ hoang và bất tiện kia nữa, mà chung sống với cư dân thành phố Gwangmyeong.
Thỉnh thoảng trong hai tuần chúng tôi ở đây các v·ụ n·ổ ma thuật diễn ra, còn bọn quái vật thì t·ấn c·ông liên tục. Tuy nhiên, chúng tôi đã phối hợp cùng các cư dân để giải quyết mọi rắc rối.
Dĩ nhiên, một vài thuộc hạ của Asura, người đã thực hiện nhiều hành động sai trái, đã bị tống cổ đi thông qua bỏ phiếu. Dưới sự lãnh đạo của Kim Suho, những tập tục xấu xa và hệ thông phân cấp đã bị bãi bỏ.
Sau khi dành nhiều thời gian bên nhau, Kim Suho và những người khác đã trở nên rất thân thiết với những người trong quá khứ.
Yoo Yeonha liên tục tìm kiếm ai đó là tổ tiên của một người nổi tiếng, Chae Nayun thì chơi đùa với lũ trẻ mỗi ngày, còn tên Shin Jonghak lại thành lập một băng nhóm của riêng mình (mà đám đó trông khá mạnh đấy) .
Đối với Kim Suho, cậu đã giúp nhiều cư dân xây và cải tạo các cơ sở vật chất.
Mọi người đều hạnh phúc và vui vẻ.
Tuy nhiên, tôi không thể tận hưởng như những người khác, vì có một số người tôi đã g·iết.
Tôi không biết các cư dân không biết về điều đó hay chỉ đang giả vờ nhưng họ đối xử rất tử tế với tôi.
“Huu.”
Thời gian trôi qua nhanh như gió. Hiện tại, tôi đang ngồi cắt tóc và được vây quanh bởi nhiều người.
“Tay tôi cảm thấy bị ngứa ngáy mỗi khi nhìn thấy tóc của cậu đấy.”
“Ừ, nó đạt độ dài hoàn hảo vào hai tuần trước, nhưng giờ nó quá dài rồi.”
Nhận xét đó đến từ Chae Nayun.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Nhìn xung quanh, tôi tự hỏi liệu có ổn khi cắt tóc ở một tiệm vô danh thế này. Kim Suho và Yi Yeonghan, Chae Nayun, Yoo Yeonha, Shin Jonghak và nhiều cư dân đang vây quanh tôi.
Khá nhiều người tụ tập để xem tôi được cắt tóc.
“Nhân tiện, cậu có thể để lại một ít râu không?”
Chae Nayun đột nhiên hỏi.
“Hm? Tại sao? Tôi muốn cạo sạch nó.”
Tôi vừa hỏi vừa vuốt râu. Tôi có cảm giác rằng Evandel sẽ bị sốc nếu tôi về nhà như thế này.
“Tớ nghĩ cậu sẽ trông bảnh hơn nếu để lại một ít.”
“Nayun.”
Ngay lúc đó, Yoo Yeonha gọi Chae Nayun với một nụ cười.
“Điều đó liên quan gì tới cậu thế?”
“…Eh?”
Chae Nayun đứng hình. Yoo Yeonha tiếp tục với một nụ cười thậm chí còn lớn hơn.
“Tớ thực sự tò mò đấy. Tại sao cậu lại để ý cậu ta thế?”
“G-Gì cơ? Tớ chỉ đang giới thiệu giới thiệu một phong cách phù hợp với cậu ấy thôi.”
“Mm~ thế sao cậu lại đi xe cùng cậu ấy tuần trước~?”
“…Cái gì?”
Đôi mắt của Shin Jonghak bỗng dưng lóe lên những tia băng giá.
“Đ-Đó là bởi bọn tớ chịu trách nhiệm đi lấy thức ăn! C-Cậu định cố nói điều gì vậy!”
Không thể chịu đựng được nữa, Chae Nayun hét lên. Yoo Yeonha bất giác lùi lại khi cô mấp máy lông mày liên tục. Trong khi đó, những người xung quanh mỉm cười.
“Vậy thì tôi sẽ bắt đầu ~”
Người thợ bắt đầu cắt tóc tôi. Một đường kéo cắt ngang qua đầu tôi, nó trở nên nhẹ hơn khi mái tóc dài ngang vai của tôi bị cắt bớt đi.
Tôi từ từ tận hưởng từng khoảnh khắc. Tiếng cười từ các cư dân, làn gió nhẹ, ánh nắng mặt trời và…
“Cậu ấy trông không tệ nhỉ?”
“Dĩ nhiên! Rốt cuộc, cậu ta là người xua đuổi tên bạo chúa đó mà.”
“Nhưng cậu ta đánh bại hắn bằng cách nào nhỉ? Ngay cả Dongsuk cũng không thể làm gì được hắn.”
Những lời bình luận sớm biến mất.
“Ổn rồi. Bây giờ đến thời gian cạo râu.”
Sau khi cắt tóc xong, người thợ lấy ra một chiếc dao cạo râu. Tôi giật mình khi anh ta đưa nó lên mặt tôi mà không có bọt cạo râu.
Srrk, srrk— Tuy nhiên, khi thấy người thợ sử dụng ma lực tạo thành bọt cạo râu, tôi mới bình tĩnh trở lại và giao cho anh ta.
Chẳng mấy chốc, việc cạo râu kết thúc, và người thợ đưa cho tôi một chiếc gương.
“…Oh?”
Nhìn vào gương, tôi đã rất đỗi ngạc nhiên.
Tôi thậm chí còn không chắc người trong gương có phải là mình không, và rõ ràng không phải tôi là người duy nhất có cảm giác như vậy. Chae Nayun, Yoo Yeonha và thậm chí Kim Suho nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Một mái tóc kiểu pomade gọn gàng và một bộ râu sáng như một người mẫu phương tây.
Mắt tôi tự nhiên quay sang chiếc smartwatch.
[Hiệu ứng có lợi – Tay nghề của thợ cắt tóc bậc thầy]
[Tạm thời tăng chỉ số quyến rũ bất biến thêm 0,5]
[Thời lượng – 4 tuần]
Khi tôi thấy thông báo này, tôi bắn người lên khỏi ghế và hỏi người thợ cắt tóc một cách kính trọng.
“…Liệu tôi có thể hỏi tên của anh chứ?”
“Haha, câu thích nó chứ? Tên tôi là Kim Woosuk.”
“Kim Woosuk… Anh có con chưa?”
“Tôi có một đứa con trai 8 tuổi. Tên nó là Kim Hojin.”
Kim Hojin. Nếu anh ta còn sống trong thế giới thực, tôi sẽ phải đến chỗ anh ta nếu tôi muốn cắt tóc, vì Gift thường thường di truyền.
Tôi nắm tay Kim Woosuk và cúi đầu.
Sau đó, tôi nhìn xung quanh.
Một người mẹ vẫy tay chào cùng đứa trẻ trên tay, những người già mỉm cười thích thú, và những người đàn ông và phụ nữ trẻ đang dành cho tôi những ánh mắt kính trọng.
Tôi cũng cúi chào với họ.
“Cảm ơn vì tất cả mọi thứ.”
Cắt tóc là việc cuối cùng trong ngày hôm nay. À không của quá khứ chứ.
“Không, thay vào đó chúng tôi mới là người phải cảm ơn các cậu đó.”
“Tạm biệt nhé ~”
“Các cậu sẽ đến nữa chứ?”
“Những người trẻ tuổi này sẽ làm những điều tuyệt vời trong tương lai. Tôi chắc chắn rằng rồi chúng ta có thể nhìn thấy họ trên báo.”
Chúng tôi đã không giải thích nhiều cho họ- những người của quá khứ. Họ không biết rằng đầy chỉ là một thế giới của quá khứ, và họ chỉ là những ‘bản ghi’ đơn thuần.
“Vậy thì…”
Tôi quay sang Kim Suho và những người khác.
Bây giờ, đã đến lúc phải làm những gì chúng tôi cần làm.
Kim Suho và những người còn lại gật đầu với nụ cười phảng phất nỗi buồn.
“Chúng ta sẽ đi lấy chúng.”
“Ừ.”
Mỗi người chia ra đi lấy một viên tinh thể, còn tôi vào tòa thị chính Gwangmyeong. Sau khi từ từ leo lên cầu thang, tôi ngồi xuống trên tầng thượng.
Và rồi, tôi ngửa mặt nhìn lên.
Thái dương giờ chỉ còn lấp ló sau đường chân trời.
Chiều hoàng hôn tuyệt đẹp đượm lên thế gian một màu vàng rực .
Trong lúc đợi những người khác quay lại, tôi thong thả ngắm nhìn khung cảnh tuyệt vời này.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng tím ở tháp nước phía đông bắc biến mất.
Tôi có thể thấy Yi Yeonghan đang trèo lên tháp thép ở phía nam.
Những tinh thể của quá khứ đang dần tập hợp lại với nhau.
Sau khoảng mười phút, tôi cảm thấy một sự hiện diện đằng sau tôi.
“Cầm lấy nè, Kim Hajin.”
Người đầu tiên trở lại là Shin Jonghak. Hắn ta ném viên pha lê lại chỗ tôi và đi xuống. Ở đó, những thuộc hạ ( người hâm mộ) của hắn ta đang đứng đợi với đôi mắt đẫm lệ.
“Yo~ Kim Hajin!”
Một giọng nói lớn vang lên từ bên dưới.
Yi Yeonghan ném viên tinh thể lên và tôi bắt được.
“Cảm ơn.”
Tiếp theo là Yoo Yeonha.
Với âm thanh chói tai của đôi giày cao gót, cô bước lên sân thượng.
“Cậu lấy đôi giày cao gót đó ở đâu thế.”
“Đó một món quà. Tớ khá nổi tiếng mà, cậu thấy đấy.”
Yoo Yeonha lại gần và đưa tôi viên tinh thể.
“Oh, nhân tiện…”
Khi tôi nhận được viên tinh thể từ Yoo Yeonha, tôi bật hỏi một thắc mắc mà mình đã vấn một đỗi.
“Trong khi cậu chịu ảnh hưởng của lời nguyền… cậu không thấy thích nó hay gì khác, đúng chứ?”
“… Ý cậu là sao? Tại sao tớ lại thích nó?”
“Huh? Oh, um, không có gì. Quên điều tôi vừa nói đi.”
Trong thực tế, có một thiết lập mà tôi đã loại bỏ.
[Yoo Yeonha thích b·ị b·ắt nạt.]
Nó không bao giờ được đề cập trong mạch truyện gốc bởi vì quá đỗi kỳ lạ nên chẳng bao giờ có cơ hội xuất hiện. Nhưng, tôi tò mò rằng tên kia có thêm nó vào hay không.
“Dù sao thì, tớ sẽ đi ngay bây giờ.”
Khi Yoo Yeonha đi xuống, Kim Suho đến.
“Kim Hajin! Của cậu đâ… Huh?”
“Đi xuống cùng tớ nào~”
“Mình muốn cùng với Hajin cơ. Ah, này, cậu làm gì vậy?”
Kim Suho bị Yoo Yeonha kéo đi ngay khi cậu ta đưa cho tôi viên tinh thể.
Viên tinh thể cuối cùng đến 3 phút sau khi Kim Suho biến mất.
“Tớ đây, Kim Hajin.”
Chae Nayun bước tới và đưa cho tôi viên pha lê.
Với điều này, tất cả sáu tinh thể duy trì không gian đã được thu thập.
“Cậu định phá hủy chúng giờ luôn à?”
Cô ấy ngồi xổm xuống cạnh tôi .
“Ừ, chuẩn bị.”
“Tớ có thể xem chứ?”
“Được thôi.”
Tôi đặt những viên pha lê vào lòng bàn tay. Sau đó, tôi truyền ma lực từ ‘Dấu thánh’ vào chúng. Ngay lập tức, hình xăm trên cánh tay tôi phát sáng màu xanh lam và các tinh thể được truyền ma lực hợp nhất lại với nhau, tạo thành một quả cầu nhỏ.
Tôi giữ nó bằng ngón cái và ngón trỏ, sau đó bóp nhẹ.
Clang—
Một âm thanh rõ ràng, sắc nét vang lên, và tinh thể tan biến thành bụi tím.
Sự thay đổi nhanh chóng xảy ra.
Khung cảnh bắt đầu biến mất.
Bầu trời vỡ tan.
Quá khứ ngắt quãng.
Tôi bình tĩnh theo dõi thế giới được ghi lại năm 1972.
“Này.”
Chae Nayun đột nhiên hỏi. Giống như tôi, cô ấy đang nhìn bầu trời đang biến mất.
“Hoá ra quên một thứ là thế này sao?”
“…Cậu đang nói gì thế.”
“Không có gì. Tớ chỉ tự hỏi liệu quên có phải là biến mất khỏi trái tim một người hay không thôi.”
Cô có vẻ bình thản. Đôi mắt cô đỏ hoe khi cô rõ ràng đang nghĩ về gia đình mình, nhưng cô ấy không khóc.
“Sao tôi biết được? Tại sao cậu lại đột ngột hỏi điều đó?”
“…Dù tớ có cố gắng nhớ, nhưng tớ không thể nhớ lại giọng nói của mẹ. Mùi hương của mẹ, ngày hạnh phúc cùng ở bên nhau… Tớ không thể nhớ rõ về chúng. Cứ như rằng chúng đang biến mất.”
Tôi quay đầu sang một bên, Chae Nayun cũng vậy.
Vì tôi chưa bao giờ trải nghiệm bất cứ điều gì như vậy, tôi đã chọn những từ trong cuốn sách mà tôi đã từng đọc.
“Đừng lo lắng về điều đó quá nhiều. Cậu có thể không thể ngửi thấy mùi gì từ bông hoa đã khô héo.”
“…Cái gì thế? Thật khó chịu .”
“Dù gì, nó cũng là chuyện đã rồi.”
Sự bào mòn và lãng quên là một phần đã khiến cho những kỷ niêm trở nên quý giá.
“Hmm.”
…Nhưng dường như đã thất bại trong việc khiến cô ấy đồng cảm. Tôi lấy thứ gì đó trong túi của mình và đưa nó cho Chae Nayun.
“Đây, cậu có thể cần thứ này.”
“…Eh?”
“Đó là một cái vé.”
Chae Nayun nghiêng đầu trước lời giải thích của tôi.
“Nó giúp cậu ngắm lại bông hoa đó trong một thời gian.”
Tôi cảm thấy những ngón tay của mình cuộn tròn theo lời của chính mình.
Những gì tôi đã đưa cho Chae Nayun là một hộp thời gian.
Đó là chiếc hộp nhỏ có khóa và đồng hồ analog được đánh dấu ngày 01/01/2018. [note]
“Nó là gì thế?”
“Một chiếc hộp thời gian. Cậu biết thứ này phải không?”
“… Cậu nghĩ tớ ngu thật à? Đương nhiên là tớ biết.”
Đây là một trong những item tôi ghi chú trong thiết lập của mình và không bao giờ sử dung. Tôi đã phải mất cả ngày, đồng thời sử dụng hết ‘Dấu thánh’ để sử dụng ‘Chân thư’ để tìm.
“Nhưng để làm gì? Và tại sao cậu lại đưa nó cho mình?”
“Cậu có thấy những con số ở kia không? Cậu có thể thay đổi nó và quay lại khoảng thời gian đó một lúc. Chính xác là cậu có thể nhìn xuyên qua ký ức mà cậu có ở thời điểm đó, thứ đã chôn sâu trong tiềm thức.”
“…”
Chae Nayun mở to mắt và nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, cô thốt ra hai từ.
“…Thật sao?”
“Ừ.”
“Tại sao câu không sử dụng nó?”
Khi cô ấy nói như vậy, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng.
Trong thực tế, tôi đã lên kế hoạch sử dụng nó cho bản thân mình.
Một ngày nào đó, có lẽ 5 hoặc 6 năm sau, khi mà hình bóng của bố mẹ tôi mờ nhạt trong ký ức. Tôi dự định dùng nó để ghi lại ký ức mờ nhạt của mình.
Nhưng bây giờ khi tôi nghĩ về nó, việc đưa một vật phẩm từ thế giới này trở về hiện tại chắc chắn sẽ gây ra một số vấn đề. Vì thế, tốt hơn là để Chae Nayun sử dụng vật phẩm tiêu hao này.
“Dù sao tôi cũng không biết mặt bố mẹ mình, nên tôi không cần thiết phải dùng nó.”
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành tạo ra một cái cớ tốt.
Chae Nayun nhìn tôi chăm chú, rồi đặt hộp thời gian xuống.
“…Vậy thì tớ cũng không dùng nó.”
“Sao vậy?”
“Một là chúng ta đều dùng, hai là không dùng nó. .”
Tôi sững sờ, thậm chí còn cảm thấy một chút tức giận. Tôi dùng ngón tay đẩy trán của Chae Nayun.
“…Có lẽ tôi nên thực sự đánh cậu.”
“Gì cơ? Cậu bị điên à? Đánh thử xem.”
Chae Nayun giơ nắm đấm lên và thực hiện tư thế boxing.
“Hãy im lặng và sử dụng nó đi. Cậu sẽ hối tiếc đấy.”
“…”
Chae Nayun bĩu môi và nhặt hộp thời gian lên. Bất chấp những gì cô ấy vừa nói, có vẻ như cô đã không muốn từ bỏ nó dễ dàng như vậy.
“Nơi cậu muốn đến?”
“…2013.”
Chae Nayun thay đổi số trên đồng hồ.
“Ngày 13… tháng 3.”
“Tại sao lại—“
Plop.
Trước khi tôi có thể hỏi xong, Chae Nayun biến mất mà không để lại chút dấu vết. Gần giống như một phép lạ vậy.
“…Hm.”
Đột nhiên, tôi cảm thấy cô đơn. Tôi đá mắt qua chỗ khác.
Những người khác dường như đã quay trở lại hiện tại.
Một nửa thế giới đã chìm trong bóng tối.
Bầu trời mờ ảo, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn.
Ngay cả trong lúc sụp đổ thế giới này cũng đẹp làm sao.
Tôi nhắm mắt lại.
Tiếng chuông của thế giới sụp đổ dường như cũng vang lên trong tim tôi.
Khi mở mắt ra, hẳn tôi ở đâu đó trong thế giới hiên tại…
“Này, Kim Hajin.”
Tôi mở mắt ra trước giọng nói bất ngờ.
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh.
Khung cảnh Phong Sơn lọt vào tầm mắt, có vẻ tôi đã trở về thực tại.
Nửa nhắm nửa mở, tôi ngước nhìn người gọi tên mình.
“Cậu đây rồi ~”
Thảm thực vật xanh, gió mát, cùng mặt trời toả sáng như những viên đá quý.
Bên trong khung cảnh tuyệt đẹp này, Chae Nayun đang mỉm cười rạng rỡ.
Ghi chú
[Lên trên] ( Đồng hồ analog là một chiếc đồng hồ có màn hình không phải là kỹ thuật số mà là tương tự với mặt đồng hồ truyền thống)