Chương 105: Bóng ma (7)
Một, hai, ba…
Lần nữa nào, một, hai, ba…
Cô chẳng thể đếm được lâu, khi mọi thứ đều như một giấc mơ xa xôi với cái tâm trí choáng váng hiện giờ.
Tuy nhiên, có một điều mà cô chắc chắn. Đó là việc cô sẽ chẳng thể sống sót trước đoàn quân quái vật khát máu này.
Những sinh vật giống như quái thú đang gầm gừ, nhe hàm răng đen nhánh của chúng ra . Khi ý thức dần trở nên phai nhoà, cô cảm tưởng như những hàm răng tua tủa ấy cạm vào cổ mình…
Ngay tức thì, khi bật mở mắt ra, cô thấy một người đàn ông, chắn ngay trước mặt.
Trải dài trước mắt cậu, là một binh đoàn quái vật.
Cậu trông thật nhỏ bé, gần như một chú bọ ngựa trước toà nhà to kếch sù vậy.
Cậu ấy hẳn không thể tự mình chống lại được cơn lũ bóng tối đó. Nhưng nếu chỉ một mình thôi, cậu ấy hẳn có thể trốn thoát.
Cô ép cánh tay héo hon của mình di chuyển và nắm lấy tay áo cậu ấy. Bằng một giọng yếu ớt cô nói :
—Bỏ tớ lại… và chạy đi…
Tuy nhiên, người đó không nghe cô, mà nhìn trở lại với một ánh nhìn ấm áp.
—Đừng lo ngủ một chút đi.
Giọng nói trầm ấm của cậu ấy khẽ vang lên cùng với nụ cười ấm áp.
—Mọi chuyện sẽ kết thúc khi cậu tỉnh lại.
Tay của cậu vươn tới, và khép mí mắt cô lại.
Tất cả còn lại là… bóng tối.
Và rồi, một thế giới mà cô hằng ước ao hiện lên .
Đó là giấc mơ mà cô luôn khao khát đạt được.
Ở đó, cô là một người thành công, và mọi người đều đang cúi chào. Những kẻ đã phớt lờ, coi khinh cô, những kẻ đã giễu gia tộc cô là một con chó săn…. Tất cả bọn chúng đều đang quỳ trước mặt cô.
Đây là mong muốn tha thiết của cô, một điều mà cô phải tự mình đạt được .
Đây là giấc mơ của cô, một giấc mơ mà cô không bao giờ được từ bỏ.
Chậm rãi, cô mở mắt ra.
Khi bóng tối mờ dần và thay bằng ánh sáng cô thấy lưng của cậu ấy.
Cô…. Còn chẳng thể nhớ nổi tên cậu là gì.
Trong tay cậu ta đang cầm khẩu súng trường xung kích, một v·ũ k·hí được sản xuất hàng loạt thế nên, nó chẳng thể bắn ra những tia sáng mang sức xuyên phá như những ngọn giáo, hay mạnh mẽ như những nhát kiếm.
Một đội quân áp đảo đứng trước khẩu súng tồi tàn này. Vì ý thức trôi nổi của cô, thời gian như trôi chậm lại.
Biển quái vật lao về phía cậu ta. Những con quái thú, orc, nhện, rắn, và rết.
Tất cả những con quái vật này tạo nên một làn sóng thủy triều độc nhất, ập về phía trước sẵn sàng nuốt chửng và xé tan mọi thứ.
Trước làn sóng dữ dội này, cậu ta giơ súng lên.
Ngay lập tức, một tia sáng xuyên qua cơn sóng đen một cách dữ dội, đẩy lùi nó.
Trán của quái thú.
Trái tim của orc.
Bụng của nhện.
Miệng rắn.
Mắt của cyclop.
Đạn của cậu ta xuyên qua các điểm yếu của chúng một cách chính xác, và làn sóng đáng sợ liên tục bị đẩy lùi.
Những loạt đạn phun ra như bất tận.
Xé toạc chân tay của quái vật. Dần dà xác dần chất chồng lên nhau, tạo thành một ngọn núi.
Khả năng thiện xạ hoàn hảo khiến cậu ấy không hụt phát nào. Không một con quái vật nào có thể tiếp cận được cậu.
Cậu đang tự mình tiêu diệt cả một đội quân quái vật .
Yoo Yeonha cảm thấy một sự ấm áp không thể tả.
Cô nhận ra việc thư giãn như thế nào khi được ai đó bảo vệ.
Nghe theo lời cậu ấy, cô bình tĩnh nhắm mắt lại.
Kim Hajin.
Trước khi cô nhận ra, tên cậu lại hiện lên tâm trí cô .
Cô hy vọng, lần tới, khi cô mở mắt ra … Cô sẽ còn thoải mái, hơn nữa.
**
Kim Suho vung nhánh cây. Ngay lúc đó, ma lực của cậu ta tạo thành một vòng cung hình lưỡi liềm xông thẳng về phía trước. Yoo Dongsuk đã xoay sở để chặn nó bằng ống thép của mình, nhưng thuộc hạ của hắn thì bị văng ra xa phía sau hắn.
Không còn ai can thiệp, Kim Suho lao về phía Yoo Dongsuk.
Yoo Dongsuk hỏi khi hắn ta vung ống thép xuống.
“…Nãy cậu nói là thật sao?”
Sau khi đỡ được đòn, Kim Suho trả lời.
“Điều gì?”
“Có người còn lại mạnh hơn cả ngươi.”
Kim Suho cảm thấy buồn cười vì câu hỏi của hắn.
“…Tôi không thích nói dối.”
Tất nhiên, Kim Suho không thể chắc chắn vì cậu ta chỉ đấu với Kim Hajin một lần.
Tuy nhiên, cậu ấy tin rằng, Hajin sẽ thành công.
“Điều đó không tốt cho—“
“Kuaaaa!”
Đột nhiên, một tiếng hét kinh tai vang lên.
Kim Suho và Yoo Dongsuk đều liếc nhìn sang một bên.
Shin Jonghak đang vung cây giáo của mình, gây nên một trận càn quét. Cậu ta phối loạn xạ những nhát đâm và quét một cách linh hoạt và hung ác. Theo một cách nào đó, cậu ta trông như một lãnh chúa cổ đại.
Thấy thuộc hạ của mình bị thổi bay, Yoo Dongsuk hỏi.
“….Tên đó cũng mạnh như ngươi sao?”
Kim Suho chỉ đơn giản mỉm cười đáp lại.
Mặc dù cậu không nói, nhưng sự im lặng đó là câu trả lời.
Yoo Dongsuk cũng cười một cách chân thành khi hắn ta vung ống thép.
KWANG!
Ống thép của hắn đụng độ với nhánh cây của Kim Suho, không chút do dự, cả hai lao vào nhau. Cuộc chiến giữa họ tiếp tục, có vẻ hai người ngang kèo với nhau.
“…Chà, có vẻ như kế của bọn ta thất bại rồi nhỉ.”
“Không quá trễ để quay trở lại. Chẳng có lý do gì để chúng ta đánh nhau cả.”
Giữa trận chiến khốc liệt, hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt nhau và nói.
“Người mà ngươi gọi là Sếp không phải là con người, mà là một Ma nhân…uh, hắn là một kẻ xấu xa, kẻ sử dụng sức mạnh của một hồn ma.”
Khái niệm ma nhân không tồn tại vào thời điểm này trong lịch sử. Theo sách giáo khoa, sự nổi lên của ma nhân chỉ xảy ra vào cuối những năm 90.
“…Huup!”
Yoo Dongsuk đẩy Kim Suho trở lại mà không trả lời.
Kim Suho thở dài có phần miễn cưỡng khi cậu ta bao bọc thanh kiếm của mình với ma lực. Thanh kiếm màu xanh lam phát sáng màu vàng rực rỡ.
“Ngươi che giấu một sức mạnh khá thú vị nhỉ?”
Tuy nhiên, điều tương tự cũng xảy ra với Yoo Dongsuk. Cơ thể của hắn ta đột nhiên đỏ rực, làm cơ thể to lớn lên gấp nhiều lần.
Kim Suho mang một biểu cảm nghiêm túc khi nhìn hắn giữ vững lập trường của mình.
**
Lúc đầu, nó thực sự rất hài hước. Nhìn thấy chàng trai trẻ râu tóc rậm rạp Asura không cảm thấy gì ngoài sự thương hại.
Nhưng khi thời gian trôi qua và đội quân của hắn bắt đầu suy giảm số lượng, Asura bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hắn ta có thể cảm thấy sát ý lạnh lùng từ đôi mắt của chàng trai trẻ, và những viên đạn của cậu áp đảo hoàn toàn hắn ta .
Ngay cả bây giờ, đội quân Asura đã chạy về phía cậu ta không ngừng nghỉ. Hắn ta cũng không quên lén lút t·ấn c·ông từ khoảng cách xa.
Tuy nhiên, nọc độc và răng nanh của những con quái thú bị chặn lại bởi sức mạnh ma thuật của chiếc vòng tay bí ẩn của cậu ta, và những con quái vật t·ấn c·ông tầm xa chỉ trở thành mục tiêu ưu tiên hàng đầu để đạn cậu ta xuyên qua.
Asura không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
Khi nhìn thấy chàng trai trẻ lấy ra một khẩu Súng trường xung kích, hắn ta nghĩ rằng cậu ta chỉ bắn hết một băng đạn là xong.
Tuy nhiên, quá trình thay đạn chỉ mất chưa đến 1 giây. Không có một kẽ hở nào để khai thác.
Nhưng điều Asura không thể hiểu được nhất là sức mạnh hủy diệt từ những viên đạn đó.
Áp lực gió tức thời khoảnh khắc những viên đạn bắn ra, và những con quái thú của Asura biến mất ngay tức khắc. Một viên đạn trung bình g·iết được hai con quái, và có một vài viên g·iết được ba con.
Những con quái vật của Asura đang bị tàn sát bởi những viên đạn của chàng trai trẻ.
Thậm chí đội quân của hắn còn không làm sướt nổi tay súng đó.
“Không thể nào…”
Khi Asura theo dõi trận chiến khó hiểu này trong sự bàng hoàng, vô số quái vật của hắn đ·ã c·hết.
Asura ngăn đội quân mình tiến lên và lùi lại một bước.
Hắn muốn đánh giá tình hình cẩn thận hơn.
Khi đội quân dừng lại, Kim Hajin cũng dừng bắn. Sau đó, cậu ta thì thầm mệt mỏi.
“Ngươi có thể triệu hồi rất nhiều bọn chúng… ngươi hẳn phải hợp nhất với hồn ma. Nó muốn điều gì? Trả thù? Sự giàu có? Danh dự?”
Kim Hajin nhìn chằm chằm vào Asura, người vẫn đang im lặng.
Cậu ta chĩa súng vào Asura.
“Ngươi không cầm phải trả lời nó nữa.”
Click.
Kim Hajin bóp cò. Asura giải phóng ma lực của mình tạo thành một rào chắn. Cùng lúc đó, hàng chục con quái di chuyển để chắn đạn.
Tuy nhiên, không có viên đạn nào xuất hiện.
Click. Click. Click.
Kim Hajin bóp cò thêm vài lần nữa.
Tuy nhiên, kết quả vẫn vậy.
“….”
“….”
Vùù.
Một con gió chợt thoảng qua. Asura và Kim Hajin nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.
Kim Hajin lục lọi trong túi mình, nhưng cậu đã hết đạn. Rồi, cậu bình tĩnh nói .
“…Nhưng Asura, ta không thực sự ghét ngươi về điều đó. Thực ra, ta còn hiểu được tại sao ngươi làm như vậy nữa cơ.”
Một nhân vật không có cốt truyện, chỉ làm nền cho nhân vật chính và diễn vai phụ. Một nhân vật phụ, chứ còn chưa phải là phản diện.
Asura, hay đúng hơn là Cheonhwa, trở thành ma nhân bởi một lý do đơn giản.
“Đó là bởi ta tạo ra ngươi.”
Đó là lý do tại sao Kim Hajin cảm thấy tiếc cho hắn. Ngay cả khi thật sự có không đi nữa …thì cậu cần phải làm điều đó vào lúc này.
“Ngươi có lẽ không còn lựa chọn nào khác để trở nên mạnh hơn. Khi hợp nhất với hồn ma, có lẽ ngươi đã nghĩ rằng mình có thể trở thành một ma nhân, người sẽ tận hưởng sự giàu có và danh dự, lưu dấu tên mình trên thế giới…”
Kim Hajin cảm thấy tiếc về những gì xảy ra.
Asura đáp lại gọn lỏn.
“…Ngươi đã hết đạn.”
“Chưa đâu.”
Kim Hajin lấy ra độc một băng đạn từ trong túi. Cậu ấy từ từ nạp đạn và nói.
“Ta muốn biết. Ngươi đã sống như thế nào?”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Ausra.
“…Nó trỗng rỗng.”
“Cái gì? Ngươi không thấy à?”
Kim Hajin gõ nhẹ vào băng đạn của khẩu súng, nhưng Asura nhàn nhã đáp lại.
“Vậy thì bắn đê.”
“…Tsk.”
Khoảng khắc cậu ta tặc lưỡi, khẩu Súng trường xung kích biến thành khẩu súng ngắn.
Tang, tang, tang, tang, tang—!
Sau đó, Kim Hajin nhanh chóng bóp cò.
Cả băng đạn đã được sử dụng hết trong chưa đầy một giây và những con quái vật bảo vệ Asura đã bị hóa thành bụi.
Asura nao núng vì sốc.
“Thấy chưa? Ta không nói dối. Thêm vào đó, câu chuyện này đã kết thúc một cách sáo rỗng.”
Cậu ta chỉ về phía sau Asura.
Kim Suho và những người khác đang đứng đó.
Các thuộc hạ của Asura cũng đang đứng đó, càng khiến cho Asura r·ối l·oạn.
“…”
Asura nhìn xung quanh với một cái nhìn trống rỗng.
Hắn ta đã lãng phí quá nhiều thời gian để đối phó với một người duy nhất.
Rõ ràng bây giờ không còn cơ hội chiến thắng.
Hiện tại, hắn ta chỉ còn khoảng một trăm con quái vật, cũng với một cộng sự đang cư ngụ trong trái tim của hắn.
“…Uk!”
Đột nhiên, trái tin hắn đập dữ dội.
Bóng ma của quá khứ đang nói điều gì với hắn.
Asura lắc đầu.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của hắn xoắn lại một cách kỳ lạ, và hồn ma bắn ra từ tim hắn.
Sau đó, Asura đã biến mất khỏi thế giới, vĩnh viễn . Con ma đã loại bỏ hắn.
—….
Một hồn ma đen bay lơ lửng trong không trung, làm những cử chỉ đáng sợ với những tiếng hú kỳ quái. Tuy nhiên, một thứ vô hình chẳng thể dọa bất cứ ai.
Kim Suho đâm Misteltein xuyên qua hồn ma, và ngay lập tức hồn ma bị hút vào v·ũ k·hí thần thánh đó.
Misteltein trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách hấp thụ các linh hồn. Bóng ma của quá khứ giờ sẽ tiếp tục ở bên trong Miseltein mãi mãi.
Một khoảng lặng ngắn giáng xuống.
Kim Suho, Shin Jonghak, Chae Nayun và Yi Yeonghan nhìn chằm chằm vào khung cảnh trải rộng trước mặt họ.
Kim Hajin đang đứng một mình giữa chiến trường hoang vắng với một núi xác c·hết.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của cậu ấy vang lên.
“Mừng trở lại.”
Kim Hajin mỉm cười với bốn người họ, những người đã quay trở về trước khi quá muộn.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy. Đôi mắt của Kim Suho mang theo sự tin tưởng, trong khi những đôi mắt khác thì lại đầy kinh ngạc.
“…C-Cái gì thế?”
Lúc đầu Kim Hajin không thể hiểu ý nghĩa của những ánh mắt ấy nhưng cậu sớm nhận ra.
Nguyên nhân, là bởi núi xác chất trước mắt cậu.
“Oh… là nó à? C-Chúng sẽ sớm biến mất thôi.”
Vì liên kết ma lực đã bị cắt đứt, các xác c·hết sẽ biến mất sau khoảng hai phút.
Tuy nhiên, biểu cảm sốc của những người đứng xem thì một lúc nữa mới mất.
**
Tôi đã không hỏi Kim Suho rằng cậu ta đã thuyết phục mọi người trong quá khứ thế nào. Mặc dù câu truyện đã đi theo một hướng khác với mạch truyện gốc, nhưng kết quả ít nhiều giống nhau.
Chừng đó cũng đủ cho tôi.
Tôi ngồi bệt xuống đất, cảm thấy kiệt sức và choáng váng.
Tôi không mệt mỏi về mặt thể chất mặc dù sau khi đã sử dụng tất cả 900 viên đạn. Tuy nhiên, về mặt tinh thần thì khác.
Tôi bật smartwatch của mình, tìm kiếm các tin nhắn để làm giảm bớt sự mệt mỏi của tôi.
[Bạn đã tàn sát một số lượng lớn kẻ thù! Bạn nhận được sự gia tăng kinh lớn trong ‘Siêu Xạ Thủ’!]
[Bạn đã xuyên thủng các điểm yếu của vô số kẻ thù! ‘Siêu Xạ Thủ’ đã tăng lên cấp 5!]
[May mắn xuất hiện! Bằng cách tiêu diệt hàng ngàn quái thú thuộc tính bóng tối, sự hiểu biết về thuộc tính bóng tối đã được thêm vào Aether!]
[Bạn nhận được 330SP]
“Wow.”
Có một vài thông báo mới.
‘Siêu xạ thủ’ đã tăng lên cấp 5, nhưng thứ đạt được tốt nhất là sự hiểu biết về thuộc tính bóng tối của Aether.
Hiểu biết về một thuộc tính là một phần thưởng tuyệt vời, đặc biệt là khi nói đến Aether.
Khi Aether hợp nhất với Đại bàng sa mạc, sự hiểu biết về một thuộc tinh của Aether cũng được áp dụng cho Đại bàng sa mạc. Đó cũng là lý do tại sao những viên đạn của tôi phát ra những tia sáng trắng.
Tất nhiên, các viên đạn thuộc tính được tạo bằng SP mạnh hơn nhiều so với các viên đạn thông thường được sử dụng với sự hiểu biết về một thuộc tính của Aether.
“…Gì thế?”
Tôi biểu hiện không đúng với tình huống hiện tại. Chae Nayun, Shin Jonghak và Yi Yeonhan cứ nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Ý tôi là, nó cũng đâu có gì nhiều.”
“Cái gì, sao lại không có?”
Tôi nhún vai trả lời câu hỏi của Chae Nayun.
“…Bớt đùa đi.”
Tuy nhiên, Chae Nayun rất nghiêm túc.
Tôi cười toe toét, sau đó lấy ra Đại bàng Sa mạc đổi về dạng súng trường xung kích. Đôi mắt của Chae Nayun, cũng như đôi mắt của Shin Jonghak và Yi Yeonghan mở to. Họ rõ ràng đang tự hỏi tôi lấy v·ũ k·hí đó ở đâu.
“Tôi nói rồi mà. Tôi có một Gift liên quan đến súng. Asura là một đối thủ khá dễ dàng.”
“Dễ dàng?”
“Yeah. Chống lại số lượng lớn kẻ thù yếu hơn, việc bóp cò 2000 lần dễ dàng hơn so với cung giáo hoặc kiếm 2000 lần.”
Sau khi giải thích ngắn gọn, tôi quay sang Kim Suho, người đang nghỉ ngơi gần đó và hỏi.
“Cậu có mang về những viên tinh thể không?”
“Ah, nó đây.”
Kim Suho đưa cho tôi 3 viên tinh thể.
“Chúng ta trở về ngay giờ sao?”
Tôi lắc đầu.
“Không. Chúng ta sẽ để lại những viên tinh thể nơi chúng đã ở.”
“…Huh?”
“Đây là nơi luyện tập lý tưởng nhất, vì thế chúng ta nên ở đây trong 2 tuần tới. Sẽ thật lãng phí khi rời khỏi đây.”
Theo một cách nào đó, nơi này là một phiên bản kém hơn của phòng tập tinh thần và thời gian . [note]
Chúng tôi có thể phát triển mạnh hơn khi ở đây.
“Chúng ta có rất nhiều người để đấu tập mà.”
Tôi chỉ vào những thuộc hạ của Asura, những người đang lúng túng đứng sau chúng tôi.