Chương 104: Bóng ma (6)
Sau khi tôi cắt nghĩa xong, một bầu không khí nghiêm trọng bao trùm lấy mọi người .
“Phải rồi, cậu đã đề cập về nó lúc trước… Mình đã quên mất c·hết tiệt.”
Chae Nayun siết chặt tay, tự trách mình. Tuy nhiên, tôi không thể trách cô ấy vì điều đó. Tôi chỉ đề cập sơ sơ nó khoảng một tuần trước, trong khi cô ấy đang buồn ngủ khi phải thức gác đêm.
Có lẽ lỗi lớn nhất thuộc về tôi, người đã không chịu nói họ cho đàng hoàng tất cả các mối hiểm nguy . Nếu tôi nói, họ sẽ không quên mang tóc của Yoo Yeonha trở lại.
Chúng tôi im lặng một lúc.
Rồi bầu không khí im lặng và lo lắng đã bị phá vỡ bởi giọng nói vui vẻ.
“Tại sao mấy cậu lại trưng ra bộ mặt đưa đám đó thế?”
Yoo Yeonha tiếp lời với khuôn mặt tươi rói.
“Chúng ta vẫn chưa chắc chắn đó là một lời nguyền . Vả lại, tớ có một chút sức mạnh phản ma thuật mà. Tớ có thể đánh bật nó một cách dễ dàng…ah.”
Tay của Shin Jonghak xoa lên đầu cô. Nhìn Yoo Yeonha giật mình, hắn ta nói.
“….Nói với tôi nếu cậu đau.”
Má của Yoo Yeonha chuyển sang màu đỏ nhạt. Đây là sức quyến rũ của bad boy sao? Trong khi tôi đang nghĩ vu vơ, Yoo Yeonha hăng hái gật đầu .
“Un, nhưng tớ cũng đâu có đau mấy.”
“…Đừng nói dối, chậc.”
Đột nhiên, Shin Jonghak đứng dậy với cây giáo của mình, làm chúng tôi chú ý. Shin Jonghak thốt lên với một giọng nói chứa đầy sự tức giận.
“Hàng ngũ bọn chúng hẳn đã trở nên hỗn loạn khi bị chúng ta phục kích. Thế nên hãy t·ấn c·ông và nghiền nát chúng trước khi mặt trời mọc.”
Hiện, bây giờ là 3 giờ sáng. Vẫn còn thời gian trước khi mặt trời mọc.
Nếu Yoo Yeonha thực sự bị nguyền rủa thì thời gian là thứ chúng tôi không thể bỏ phí. Chúng tôi phải đánh bại chúng càng sớm càng tốt.
Chúng tôi đứng dậy theo Shin Jonghak. Với vẻ mặt cứng nhắc, mọi người bắt đầu kiểm tra trang bị của họ.
“H-Hãy để tớ đi cùng. Bây giờ tớ vẫn ổn…”
“Cậu ở yên đây.”
Shin Jonghak ngăn Yoo Yeonha lại, người đang cố ép mình đứng dậy.
Chúng tôi bỏ lại Yoo Yeonha và lên đường.
Lần này, trận chiến chỉ mất một giờ.
Cơn thịnh nộ của Shin Jonghak quét qua tòa tháp phía bắc và lấy lại viên pha lê tím.
‘Thể chất’ của Shin Jonghak ‘Cuồng loạn’ đã được kích hoạt.
‘Cuồng loạn’ là một ‘Thể chất’ kỳ lạ có khả năng khuếch đại chỉ số vật lý lên đến 130% tùy thuộc vào mức độ giận dữ.
**
Tòa thị chính Gwangmyeong.
Asura ngồi trên ngai vàng khi nhận được báo cáo từ thuộc hạ của mình rằng 3 viên pha lê đã b·ị đ·ánh cắp chỉ trong một đêm.
Mặc dù lúc đầu hắn ta rất giận dữ, nhưng hắn sớm bình tĩnh trở lại.
Đó là nhờ Yi Yeohan, tên pháp sư nguyền rủa mà hắn luôn giữ bên mình.
Yi Yohan là một pháp sư nguyền rủa khá lành nghề và hắn ta đã nhận được một lọn tóc của kẻ t·ấn c·ông.
“Thật sự xin lỗi, thưa Sếp!”
“Tốt rồi. Đừng phản ứng thái quá.”
Asura đã cử những con quái vật và xác định số lượng kẻ t·ấn c·ông và căn cứ của chúng. Chúng trông khá trẻ và thân thiện. Những đứa trẻ như vậy sẽ không thể đứng nhìn một người bạn trong số chúng c·hết dần.
Asura cảm thấy thương hại cho chúng. Theo hắn, chúng yếu đuối vì quá quan tâm đến những cảm xúc vô dụng như lòng trung thành, tình yêu hay tình bạn.
“Mang tất cả các tinh thể về đây.”
“…Dạ? Ah, hiểu rồi ạ!”
Vẫn còn 3 viên tinh thể. Mặc dù đưa chúng trở lại đây sẽ làm suy yếu người của hắn, nhưng hắn biết đây là sự lựa chọn tốt nhất, vì các học viên sẽ tìm đến hắn ta do họ không thể chỉ đứng nhìn bạn mình c·hết.
“Kim Suho và Shin Jonghak…”
Hơn nữa, Asura biết hai người họ là ai. Những ngôi sao sáng nhất ở Cube. Hắn ta cảnh báo với thuộc hạ của mình nên cảnh giác với hai đứa trẻ đẹp trai.
“Có vẻ tương lai của ta rất tươi sáng đây.”
Chừng nào hắn lấy được cái đầu của họ, hắn ta tự tin rằng mình sẽ đi trên con đường huy hoàng để trở thành ‘Kẻ hủy diệt’.
**
Ngày đầu tiên. Yoo Yeonha trở nên hốc hác, và chúng tôi đã muộn màng khi nhận thấy Asura đã tập trung các viên tinh thể về một nơi.
Ngày thứ 2. Yoo Yeonha trở nên gầy gò và héo úa hơn.
Ngày thứ 3. Yoo Yeonha hầu như không thể đứng thẳng.
Cay đắng, chúng tôi ra ngoài và quan sát tòa thị chính Gwangmyeong từ xa, không hề có động tĩnh gì. Chúng không thèm t·ấn c·ông chúng tôi hay đếm xỉa đến việc ra ngoài tuần tra. Chúng chỉ ẩn náu trong đó.
Thời gian trôi qua, chúng tôi chỉ quan sát tòa thị chính Gwangmyeong. Mỗi ngày, tình trạng của Yoo Yeonha càng trở nên tồi tệ hơn cho tới khi tất cả những gì cô ấy có thể làm là nằm trên giường.
Đau đớn bởi thân nhiệt cao, ớn lạnh và buồn nôn, cô ngày càng yếu đi.
Nhìn thấy cô như vậy, mọi người đều có chung một ý nghĩ, một ý nghĩ về số phận bi đát của cô nàng nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế này…
“Yeonha, cậu ăn được cái này không…?”
“…”
Yi Yeonha và Chae Nayun nấu cháo cùng với sự chăm sóc tận tình, nhưng Yoo Yeonha gặp khó khăn trong việc ăn uống . Cô chỉ có thể ngẩng đầu lên một chút trước khi ngậm thìa và nằm xuống.
Tôi cũng đã thử vài cách, nhưng ngay cả sức mạnh ma thuật từ ‘Dấu thánh’ cũng không thể xóa bỏ lời nguyền này. Đó là bởi lời nguyền này không phải là phép thuật, mà là Gift.
“Hôm nay chúng cũng không có động tĩnh gì. Có vẻ như chúng sẽ tiếp tục ở trong tòa thị chính.”
Kim Suho vừa đi tuần tra trở về và nói với khuôn mặt thất vọng.
Asura đã đưa ra một lựa chọn khác với mạch truyện gốc.
Vì hắn ta biết rằng một người trong số chúng tôi sắp c·hết, thế nên hắn chỉ việc tập trung các viên tinh thể về một nơi rồi chỉ việc đợi chúng tôi tới.
“…Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chiều theo bọn rác rưởi đó muốn vậy.”
Mất hết kiên nhẫn, Shin Jonghak hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.
Yi Yeonghan đáp trả.
“Đợi, đợi đã, cậu muốn bốn người chúng ta đánh lại 5000 người sao?”
Tôi cũng xen lời vào.
“Khi các viên tinh thể được tập trung ở một nơi, quá khứ sẽ trở nên mất ổn định. Nó cũng áp dụng cho những người ở quá khứ, thế nên chỉ có khoảng từ 100 đến 200 người có thể chiến đấu. Trong số đó, chúng ta chỉ cần phải chú ý đến 10 người, bao gồm cả Asura.”
Con người trong quá khứ sẽ bị suy yếu nếu những viên tinh thể không được phân bố đều.
Kim Suho và Chae Nayun. Shin Jonghak và Yi Yeonghan.
Thêm cả tôi, là đã đủ để đánh bại chúng.
Tuy nhiên, vấn đề là Yoo Yeonha. Chúng tôi không thể để cô ấy một mình. Đưa cô ấy cùng chúng tôi đến trận chiến thì thật điên rồ, vì vậy một người trong số chúng tôi phải ở lại với cô ấy trước khi chúng tôi g·iết được pháp sư nguyền rủa.
…Đợi một chút.
Tôi nhìn vào những viên tinh thể màu tím bên trong túi da của mình.
Có 3 viên tinh thể cỡ ngón tay và một viên tinh thể cỡ móng tay.
Nếu tôi ở một mình và mang theo chúng, liệu Asura có đến tìm tôi?
“Có vẻ khá ổn với tớ. 200 vs 5. Tớ cảm thấy mình có thể g·iết được tất cả bọn chúng.”
Chae Nayun khẳng định mạnh mẽ. Cảm thấy hướng đi của cuộc trò truyện, Yi Yeonghan cãi lại khi cậu ta lo lắng cắn móng tay.
“C-Cái gì cơ, nếu hắn gửi thuộc hạ tới đây để b·ắt c·óc Yoo Yeonha thì sao?”
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Tôi giơ tay lên.
“Những viên tinh thể tím cùng với Yoo Yeonha, tôi sẽ bảo vệ cả hai. Trong trường hợp xấu nhất, tôi chỉ cần đưa cô ấy trốn thoát với chiếc xe của mình.”
Theo một cách nào đó, đây là một cái bẫy.
Nếu Asura đến một mình, tôi có đủ tự tin đánh bại hắn. Nhưng nếu hắn mang theo người đi cùng, thì tôi lại cực kỳ tự tin với chiếc xe của bản thân.
“…Okay.”
Sau khi ngẫm nghĩ về vấn đề này với đôi mắt nhắm nghiền, Kim Suho cũng thừa nhận ra chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chiều theo ý chúng.
“Có vẻ đây là cách khả quan nhất của chúng ta.”
“C·hết tiệt… thôi được, nhưng đừng nói là tớ chưa cảnh báo cậu nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ.”
Yi Yeonghan duỗi cơ thể ra khởi động ngay cả khi đang càu nhàu. Cơ bắp cuồn cuộn của cậu ta phình to lên một cách đáng sợ.
Shin Jonghak cũng kích hoạt sức mạnh ma thuật của mình một cách mãnh liệt.
“…Cứ đợi đấy, Asura. Tối nay tao sẽ xé xác mày.”
Giống như lời mà nhân vật chính trong phim hay nói, Shin Jonghak đã tiên tri đúng về c·ái c·hết của Asura.
**
Đêm trăng rằm.
Kim Suho, Shin Jonghak, Chae Nayun và Yi Yeonghan đang đi dọc theo một con đường mà họ đã lên kế hoạch. Với việc Asura đã tập trung các viên tinh thể, khung cảnh xung quanh đã trở nên khá ảm đạm. Cỏ thì nhợt màu còn các cây xung quanh héo hắt.
Sau khi lặng lẽ đi dọc nơi ảm đạm này một thời gian, họ bắt đầu thấy tòa thị chính Gwangmyeong. Nơi này đã được sửa đổi để trông giống như một pháo đài, nhưng không ai bảo vệ khu rào chắn xung quanh nó.
Đó rõ ràng là một cái bẫy.
Tuy nhiên, họ không thể làm gì khác.
Họ bao phủ mình bằng lớp ngạch khí công và đi về phía tòa thị chính Gwangmyeong giữa sự im lặng c·hết chóc.
Rồi bất ngờ, một người đàn ông xuất hiện từ trên nóc xe buýt bị hỏng giữa đường. Hắn ta có một cơ thể được rèn luyện tốt và đang mang một ống thép dài trên vai.
Từ chiều cao và ngoại hình giống với t·ên c·ướp, cả nhóm có thể đoán được hắn là Yoo Dongsuk, một trong những thuộc hạ của Asura mà Kim Hajin đã đề cập.
“Ahem, nơi này không dành cho trẻ con.”
Cùng lúc đó, một người vài người đàn ông xuất hiện mang theo v·ũ k·hí xuất hiện. Shin Jonghak hỏi một cách hoàn toàn bình tĩnh.
“Mày là Yoo Dongsuk?”
“Haha, trẻ con không nên nói với người lớn như thế.”
Nhếch mép, ngọn giáo của Shin Jonghak chỉ vào Yoo Dongsuk.
“Chó nên biết thân phận của mình. Chủ của mày, Asura đang ở đâu?”
“Asura-nim không ở đây.”
“…Tao không nói lại lần thứ hai đâu.”
Nguồn ma lực đen chảy vào ngọn giáo khiến nó rực cháy. Yoo Dongsuk mở to mắt.
“G-gì thế? Chuyện gì xảy ra với màu ma lực của mày vậy?”
“Asura, lôi cổ thằng chó Asura ra đây…!”
Shin Jonghak xoay ngọn giáo 180 độ. Đó là kỹ thuật giáo cơ bản nhất- ‘Trăng lưỡi liềm’. Ma lực đen của Shin Jonghak bắn ra theo hình vòng cung, p·hát n·ổ khi chạm tới Yoo Dongsuk. Nó không chỉ phá huy chiếc xe buýt hắn ta đang đứng mà còn tiếp tục bay về phía trước, cắt tòa tháp canh làm đôi.
“Wow~ sợ thật.”
Yoo Dongsuk cười khúc khích khi nhảy xuống từ chiếc xe buýt.
“Nhưng mấy nhóc, ta không nói dối. Asura-nim thực sự không có ở đây.”
“Vậy thì hắn ở — “
Ngay lúc đó, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Shin Jonghak. Hắn ta nắm chặt giáo hơn.
“T-Thằng khốn…”
“Haha, bọn mày đang nghĩ gì vậy, bỏ lại những viên tinh thể cùng với người bạn đang b·ị t·hương của mình?”
Đột nhập vào căn cứ của họ.
Đó là điều mà họ không muốn nhất.
Họ không ngờ rằng trùm cuối sẽ đích thân đi như vậy.
Shin Jonghak, Chae Nayun và Yi Yeonghan nhanh chóng quay lại, nhưng họ đều đã bị bao vây tứ phía.
Ngay lấp tức, khuôn mặt họ cứng đờ.
“..Pft.”
Tuy nhiên, chỉ có một người vẫn bình tĩnh.
Kim Suho.
Trên thực tế, cậu ấy còn cười phá lên.
“Hahaha.”
Chae Nayun và những người khác nhìn cậu ấy như thể thằng trốn trại . Chae Nayun thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, tự hỏi đây có phải Kim Suho mà cô biết hay không.
“…Mày đang cười cái gì thế, thằng nhãi?”
Yoo Dongsuk cảm thấy lo lắng khi nghe thấy tiếng cười của Kim Suho.
“Không, chỉ là… chủ của mày đi tới đó một mình thôi đúng chứ?”
“…”
Yoo Dongsuk không trả lời. Tuy nhiên, sự im lặng của hắn ta đã là quá đủ .
“Vậy thì chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”
Kim Suho quay lại với đồng đội của mình.
Sau đó, cậu ấy mỉm cười nói.
“Hajin mạnh hơn tớ.”
**
Tak, tak.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên và quay về hướng phát ra âm thanh.
Một người đàn ông xuất hiện ở lối vào của tòa nhà bỏ hoang. Đôi mắt đỏ của hắn ta thấp thoáng dưới chiếc áo choàng đen.
Tôi nhắm mắt lại và mỉm cười.
Đúng như linh tính của tôi, hắn ta chọn cách dễ dàng nhất.
Để lại thuộc hạ của mình để chiến đấu với 4 kẻ t·ấn c·ông và tự mình phục kích căn cứ của chúng tôi.
Bóng ma chắc chắn đã nói với hắn rằng tất cả các viên tinh thể đang ở đây, cùng với người b·ị t·hương mà chúng tôi phải bảo vệ.
“… Con người, con người yếu đuối. Đây là lý do tại sao ta từ bỏ là con người. Bởi vì ta không muốn bị trói buộc bởi những cảm xúc vô dụng như ngươi…”
“Im đi.”
Tôi nhẹ nhàng phớt lờ những thứ nhảm nhí mà hắn phun ra và quan sát xung quanh.
“Ngươi tới một mình sao?”
“Không. Ta tới đây với đội quân—“
“Gáy.”
Hắn ta khuếch đại ma lực của mình bằng cách tiêu thụ tinh thể ma năng, nhưng hắn không biết cách tận dụng triệt để nó. Hơn nữa, Asura đặc biệt không thích sử dụng ma lực của mình để t·ấn c·ông trực tiếp.
Ngay từ đầu, hắn ta chỉ là một ma nhân cấp thấp.
Chỉ có một thứ mà hạng như hắn xài được.
—Ssss.
Thở một cách kỳ lạ, hắn ta giải phóng ma lực của mình, tạo thành một con đường khổng lồ bắt đầu phun ra những sinh vật kỳ lạ.
Những sinh vật này có đủ hình dạng và kích thước. Một số giống như một con sói, một số giống như con Orc, một số giống như một con lợn.
Tuy nhiên số lượng của chúng hoàn toàn áp đảo.
Một, hai, bốn, tám, mười sau… tôi đã dừng đến khi nó đạt đến 64.
Có ít nhất 2000, nếu nó không tạo ra thêm.
Tôi đứng đối mặt với một đội quân áp đảo.
Đây là Gift của Asura– ‘Cơn lũ quỷ thú’
Khả năng này sử dụng ma lực để triệu tập các sinh vật từ Cõi Quỷ.
Chúng phải ở mức độ cấp 1 đến cấp 7 hạng thấp-trung.
Đó là một Gift khá hiệu quả.
Kim Suho có thể đã gặp khó khăn khi đối phó với chúng. Rốt cuộc, vung một thanh kiếm sẽ tiêu tốn nhiều thể lực. Tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng mình có thể vung kiếm 2000 lần.
Tuy nhiên tôi không phải là Kim Suho.
Và tôi rất biết ơn rằng hắn đã tới tìm tôi.
Tất nhiên, ngay cả khi hắn không đến, tôi đã lên kế hoạch tìm và đến gặp hắn bằng cách sử dụng ‘Thiên lý nhãn’.
“Um…”
“Hm?”
Khi tôi cố gắng đứng dậy, Yoo Yeonha nắm lấy tay áo tôi. Cô thở nặng nhọc như sắp c·hết.
“Bỏ tớ lại… và chạy đi…”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Yoo Yeonha khi cô ấy nói với giọng khàn đặc. Cảm giác tội lỗi, lo lắng hiện lên trong mắt cô ấy.
Nhìn thấy mặt này của cô ấy, tôi nói với một nụ cười vui vẻ.
“Đừng lo lắng về điều đó và ngủ một chút đi. Nó sẽ kết thúc khi cậu thức dậy.”
Yoo Yeonha dường như đang bàng hoàng.
Tôi nhắm mắt lại và lấy ra Đại bàng sa mạc đã được biến đổi nhờ Aether.
Lần này, nó không phải là một khẩu súng ngắn hay súng bắn tỉa.
Một v·ũ k·hí tiêu chuẩn trong thế giới hiện đại cho phép một người chống lại nhiều kẻ thù – Súng trường xung kích.
Mặc dù nó không được sử dụng nhiều trong thế giới này vì chi phí đạn dược và sức mạnh tương đối thấp, nhưng nhược điểm đó không áp dụng lên tôi.
Sức t·ấn c·ông được tăng cường bởi Aether.
Đại bàng Sa mạc khuếch đại hoả lực.
Và một thứ nữa.
Tôi lẩm bẩm.
‘Quét’
44% kết quả tốt nhất có thể.
“….”
Nụ cười nở rộ trên mặt tôi.
Như mọi khi sức mạnh tôi hoạt động dựa trên nguyên tắc Mạnh chống lại yếu, Yếu chống lại Mạnh. Nói cách khác, Tôi khắc chế Gift của hắn hoàn toàn. Hắn ta có thể triệu tập bao nhiêu quái hắn ta muốn. Nhưng trước họng súng của tôi, chúng không có cửa.
Hơn nữa, tôi không mất sức hay ma lực. Tất cả việc tôi cần làm là đạn và một ngón tay để bóp cò.
Điều tôi lo lắng duy nhất là… địa hình hơi bất lợi.
“Tôi sẽ phải sử dụng thứ này một chút.”
Tôi lấy ra một viên pha lê cỡ ngón tay từ trong túi của mình. Bằng cách đổ vào một ít ma lực từ ‘Dấu thánh’ tôi đã sửa đổi địa hình theo ước muốn.
Bzzzz—
Mặt đất ầm ầm biến đổi.
Cái đấu trường hình vòng cung mà Asura tạo ra bị chẻ đôi, hình thành một hình lát hình quạt.
Như vậy là tôi không thể bị bao vây nữa.
Chúng chỉ có thể t·ấn c·ông tôi từ một hướng. Thế nên mỗi viên đạn của tôi có thể g·iết từ 2 đến 3 đứa.
“Ngươi biết cách sử dụng tinh thể quá khứ sao…? Nhưng thế thì thay đổi được điều gì chứ?”
Asura cười thầm.
Tôi vặn lại với một khuôn mặt rất đỗi bình thản.
“Nó sẽ thay đổi rất nhiều đó.”