Chương 102: Bóng ma (4)
Tôi đưa cô ấy cái chổi đi kèm với bộ cắm trại, và cô bắt đầu quét chỗ sàn gần đấy.
Nhờ cô ấy mà cái khoảng đất đầy mạng nhện, bụi bẩn và đá vụn giờ đã ra dáng một chỗ cắm trại rồi.
“Không tệ.”
Yoo Yeonha nhìn ngó xung quanh và mỉm cười hài lòng.
Tôi lấy ra một cái bếp và vỉ nướng, rồi ngồi xuống 1 cái ghế cắm trại.
“Huaam~ à này, um, mình đã muốn hỏi lâu rồi cơ. Tại sao mình không dùng được ma lực thế? Đáng lẽ chỉ mất 3 phút để dọn sạch khoảng đất này chứ không phải tận 30 phút đâu.”
Yoo Yeonha duỗi người, hỏi.
“Cậu không thể sử dụng ma lực mà cậu có sẵn từ hiện tại. Sau hai ngày cơ thể cậu sẽ bắt đầu tích trữ được ma lực hữu hiệu, nhưng cậu sẽ phải chờ ít nhất một tuần để làm quen với nó.”
Trong nguyên tác cũng vậy.
Ma năng thời hậu Ngoại Tập ngày xưa rất khác với ma năng ổn định hơn của thời nay. Ngày xưa ma năng nhiều và đậm đặc hơn thật đấy, nhưng lại khó điều khiển hơn nhiều.
Mọi người sẽ phải chịu đựng ít nhất một tuần cho đến khi họ quen được với nó.
Tuy nhiên, điều này sẽ trở thành một kinh nghiệm quý giá cho tương lai.
“Ah~ ra là vậy à.”
Giọng nói này không phải là của Yoo Yeonha mà là của Kim Suho.
Kim Suho và Yi Yeonghan đã quay lại. Họ ngồi xuống cạnh tôi.
“Xong xuôi rồi phỏng?”
“Ừ, chúng mình chia nó ra thành vài phần rồi.”
“Yo, tụi này về rồi đây.”
Chae Nayun và Shin Jonghak xuất hiện ở lối vào. Họ đặt mấy cái thùng đầy xuống đất.
Yoo Yeonha nhìn cảnh đó mà ho khan.
“Kuhum, vậy thì ăn thôi chứ ~?”
Giọng Yoo Yeonha rất hạnh phúc vì được ăn ramen.
Bây giờ đến lượt tôi.
Tôi châm lửa vỉ nướng, đổ nước vào nồi, rồi đặt nó lên bếp.
Thực đơn hôm nay là phần thịt bụng lợn và ramen.
Đầu tiên, tôi đặt thịt lợn lên vỉ nướng nóng đỏ.
Tssss—
Âm thanh từ thịt nướng nghe thật vui tai.
Khi nước bắt đầu sôi, tôi đặt vài gói ramen vào trong.
“Hehe….”
Yoo Yeonha cứ hết nhìn thịt lợn lại nhìn đống ramen với khuôn mặt hạnh phúc nhất trên đời.
Bốn phút sau, chúng tôi quây quần lại ngồi ăn và trò chuyện vui vẻ.
Thịt bụng lợn và ramen.
Kim Suho và Yi Yeonghan đã quen ăn các món này, nhưng ba con người được lớn lên trong nhung lụa kia thì không.
Shin Jonghak và Chae Nayun chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt mặc dù đang đói. Yoo Yeonha rõ ràng phải tự kiềm chế mình vì hai người họ hành xử như vậy.
“Ma năng sẽ phục hồi nhanh hơn nếu các cậu chịu ăn. Động vật vùng này giàu ma năng lắm.”
Nghe tôi nói vậy, Shin Jonghak cuối cùng cũng cầm đũa lên. Thấy Shin Jonghak bắt đầu ăn, Yoo Yeonha thở dài và cho đầy ramen vào trong bát. Cô cẩn thận ăn vài sợi mì.
Tôi cũng múc ramen đầy bát và ăn cùng thịt lợn.
“…Hm?”
Yoo Yeonha vốn đang nhìn tôi, cũng gắp một miếng thịt bỏ vào bát. Rồi cô ấy bắt chước tôi, ăn kèm nó với ramen.
Năm năm.
Cô ấy nhai hau háu, và rồi cúi rạp đầu xuống. Nắm tay siết chặt của cô run lên.
Ngon đến vậy cơ à? Nhìn cô nàng thì đúng là thế thật.
“Ah, ăn cái này vào rồi mình sẽ thấy buồn nôn cho xem…”
Thấy Shin Jonghak và Yoo Yeonha bắt đầu ăn, Chae Nayun cũng từ từ gắp lấy một miếng.
Cô bỏ miếng thịt ngậy mỡ vào miệng.
“…Eh? Sao mà ngon quá trời vậy?”
Nhưng sau khi nhai một lát, cô ngạc nhiên lầm bầm.
Tôi cười mỉm, giải thích.
“Con lợn này phát triển nhờ ăn ma năng mà.”
“Gì cơ?”
“Nó sống ở một vùng chứa đựng lượng ma năng còn nhiều hơn cả Núi Baekdu.”
Động vật trưởng thành ở khu vực tập trung nhiều ma năng thì ngon hơn nhiều so với vật nuôi thông thường. Nhưng vì các khu vực như vậy chủ yếu là tài sản tư nhân, những động vật như vậy cực kỳ quý giá và đắt tiền. Nói cách khác, thịt lợn ở chỗ này là ‘hàng cao cấp’ ngay cả đối với khẩu vị của Chae Nayun.
“Quào, thật hả? Tuyệt cú mèo luôn!”
Chae Nayun bắt đầu gắp lia lịa.
Sợ cô nàng ăn mất phần mình, Yoo Yeonha cũng vội gắp lấy gắp để.
Chúng tôi ăn suốt 30 phút mà chẳng nói với nhau câu nào.
Lúc chuẩn bị ăn xong, Chae Nayun chĩa đầu đũa vào tôi.
“Này, chúng hơi bị hợp với cậu đấy.”
“Hm? Cái gì cơ?”
“Kiểu tóc với râu ấy. Cậu trông như một nhân vật vừa bước ra từ lịch sử vậy. Kiểu như mấy chiến binh cool ngầu thời xưa ấy.”
Kim Suho đang ngồi cạnh tôi cũng khen.
“Đúng đấy. Hajin, râu cậu mọc lên như người phương Tây vậy.”
“…Như một người mẫu phương Tây sao?”
“Không khôngphải thế.”
Tôi tự hào nhún vai mà không nói gì. Trông thì không giống nhưng thực sự là tôi đã bỏ chút thời gian ra để làm dáng cho đám râu trên mặt.
Nhưng ngay lúc đó, Yoo Yeonha nhẹ nhàng lầm bẩm .
“…Ờ, mặt cậu càng bị che đi thì trông cậu càng bảnh hơn đó.”
“Gì hở? Thử nhắc lại coi?”
“N-Nước ở đâu ấy nhể ~?”
Có lẽ cô ấy chỉ lỡ miệng thôi, vì cổ tránh ánh mắt tôi.
“Mà này, cậu có định đi tắm không? Nhìn cậu bẩn kh·iếp.”
“Có chứ. Ít nhất là hai ngày một lần, ở con suối gần đây.”
“Cái gì!? Này, nước mà chúng ta vừa uống…”
“Lấy từ một con suối khác. Hơn nữa, chúng ta đã đun sôi nó rồi.”
“Nhưng vẫn…”
Chae Nayun vẫn có vẻ không vui.
“Râu…”
Trong khi đó, Shin Jonghak đang xoa cằm bên cạnh Chae Nayun. Sau một tuần, tôi như có thể thấy Shin Jonghak đang mọc râu.
Gì thì gì, đùa bỡn thế là đủ rồi.
Tôi vỗ tay.
“Tập trung nào. Mình sẽ giải thích tình hình hiện giờ.”
**
Một bóng ma đã gây nên việc du hành thời gian này. Nhưng thông thường, dù linh hồn đó có mạnh đến nhường nào thì cũng không có khả năng đưa con người về quá khứ. Bởi vì du hành thời gian là một hiện tượng kì bí mà chưa ai từng được chứng kiến. Nó chỉ là một ‘phép lạ’ mà thôi.
Tuy nhiên, con ma này lại có thể làm ra cái ‘phép lạ’ đó.
“Nó đã dùng một Tàn Tháp.”
Tôi lấy ra một tinh thể màu tím từ trong túi.
Rồi hỏi Shin Jonghak.
“Tháp Thời Gian nằm trong Phong Sơn đúng không?”
“…Ừ. Ông của ta đã chinh phục nó từ 20 năm trước.”
Phép lạ. Chỉ có phần thưởng từ Tháp mới có thể mang đến một kì tích như vậy.
Khi một Tháp bị chinh phục, nó sẽ biến mất và ngưng tụ thành một khối ma lực lớn không thể tưởng. Cái gọi là ‘Tinh Thể Tháp’ có các chức năng khác nhau tùy thuộc vào các Tháp khác nhau. Hòn đá nổi được sử dụng để giữ cho Tiểu Đảo Clancy bay được trên không cũng là một viên Tinh Thể Tháp, và đá đại dương với đá thông tin cũng thế.
“Một khi tháp thời gian ngưng tụ thành một Tinh Thể Tháp, một vài phần sức mạnh ma thuật của nó bị bỏ lại. Trong một thời gian dài, chúng hợp lại với nhau và tạo nên phần tàn dư này.”
Tôi cho họ xem viên tinh thể màu tính nhỏ bằng cái móng tay. Nó chính là một Tàn Tháp.
“Vậy là con ma đã dùng sức mạnh của viên tinh thể này để đẩy chúng ta đến thế giới bản sao này.”
Một thế giới bản sao.
Trong thiết lập của tôi, nó có khái niệm tương tự như một thế giới song song, nhưng hơi khác một chút.
Yoo Yeonha dường như mơ hồ hiểu được những gì tôi đang nói, nhưng Kim Suho có vẻ bối rối, nghiêng đầu hỏi.
“Một thế giới bản sao?”
“Ừ. Một dạng không gian ma thuật tái hiện quá khứ. Nó không khác thế giới thực lắm vì các quy luật vật lý vẫn giống nhau. Nhưng nó không thể tác động đến thế giới thực được.”
“Oh….”
Tôi tiếp tục giải thích.
Chủ đề tiếp theo là kẻ địch mà ta phải đánh bại.
“Ở nơi này, có một Ma Nhân tự xưng Asura. Hắn cũng bị con ma cuốn vào thế giới này cùng chúng ta. Hắn không phải là Asura thật nên cũng đừng lo quá.”
Asura.
Lúc mới nhận ra, tôi đã rất lúng túng. Tôi đã đặt cho hắn một cái tên xinh đẹp như Cheonhwa (có lẽ dịch ra là “Ngàn Hoa”). Tôi không biết tại sao hắn đổi nó thành Asura. Nếu Asura thật phát hiện ra thì sao!?
“Hắn đang dùng ‘tinh thể ma năng’ để trở nên mạnh hơn.”
Tinh thể ma năng tự nhiên được tạo nên từ ma năng ngưng kết thành thể rắn.
“Um, mình có điều muốn hỏi.”
Chợt Yoo Yeonha giơ tay lên.
“Làm sao hắn mạnh hơn nhờ tinh thể ma năng được? Cho đến tận thế kỉ 21 người ta mới phát hiện ra cách dùng chúng mà.”
“Bằng cách ăn chúng.”
“…Eh?”
Hầu hết con người đều sẽ c·hết ngay lập tức khi hấp thụ tinh thể ma năng. Dù cho họ có sống sót, họ vẫn sẽ phải hứng chịu những nội thương nghiêm trọng do ma lực trong cơ thể đối chọi lại với ma năng của tinh thể.
Tuy nhiên, tên Ma Nhân này thì khác.
“Hình như hắn đã có được một dị năng nào đó sau khi hợp nhất với con ma. Hắn có thể nuốt chửng và tiêu hóa tinh thể ma năng mà không phải chịu hậu quả nào.”
“Vậy…”
Biểu cảm trên mặt mọi người trở nên nghiêm trọng.
Asura mạnh hơn một chút so với trong nguyên tác.
Tuy nhiên, nó không đến mức đáng lo ngại.
Tôi không thể nói như vậy về các nhân vật phản diện khác, nhưng tôi là khắc tinh hoàn hảo cho tên Asura tự xưng này.
“Vậy tên Asura này là kẻ thù duy nhất của chúng ta?”
Shin Jonghak hỏi, và tôi lắc đầu.
“Không, vẫn còn nữa. Nhưng trước khi giải thích điều đó, tôi cần phải giải thích cách quay trở về thời hiện tại cái đã.”
Tôi đặt viên tinh thể tím lên bàn tay.
“Như nãy vừa nói, Tàn Tháp này là thứ đang giữ vững sự tồn tại của thế giới này. Những viên tinh thể như vậy được Asura đặt quanh khắp thế giới. Không có chúng, hắn không thể thực thể hóa quá khứ được.”
“Vậy là ta phải đoạt lấy chúng?”
“Chính xác.”
Tôi mở ra tấm bản đồ mình đã vẽ.
“Có một cái trong Sảnh Thành Phố Gwangmyeong, một cái ở tháp nước phía bắc, một cái ở kho v·ũ k·hí phía tây, một cái ở thiết tháp phía nam…”
Có tổng cộng sáu viên tinh thể.
Một khi đoạt được hết, chỉ cần gom chúng lại một chỗ rồi nghiền nát chúng cùng lúc. Quá khứ sẽ sụp đổ, và chúng tôi sẽ có thể trở về hiện tại.
Tất nhiên là Asura sẽ dùng 5000 cư dân của Sảnh Thành Phố Gwangmyeong để ngăn cản chúng tôi.
“Asura có năm tay sai canh gác ở mỗi một địa điểm ngoài Sảnh Thành Phố Gwangmyeong.”
Năm tay sai của Asura.
Nói thật thì tôi sẽ không thể thắng được chúng dù có làm trò gì đi nữa.
Vấn đề là ở độ tương thích.
Hay thật, tôi có thể đánh bại tên cầm đầu nhưng không đánh bại được lũ lâu la.
“Vậy… rõ ràng là chúng ta phải làm việc này rồi.”
Đó là lời nói của Kim Suho.
Tôi vừa ngáp vừa gật đầu.
Giờ là 1 giờ sáng. Phải đi ngủ thôi.
“Muộn rồi. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi 5 tiếng. Như vậy thì ma năng của các cậu cũng được hồi phục đấy. Nào… giờ thì bầu ra người sẽ gác đêm thôi.”
**
Bình minh lên. Tôi mở choàng mắt, cảm nhận được làn gió lạnh sớm mai.
Ở đây suốt 40 ngày, tôi đã quen với các giấc ngủ ngắn.
Suốt sáu tuần ở nơi này một mình, tôi chia giấc ngủ của mình thành các khoảng thời gian 1 tiếng vì không biết khi nào kẻ thù sẽ đến. Thậm chí có một khoảng thời gian tôi dành cả ngày ngồi trên cây vì chúng đang tuần tra quanh đấy.
“Hmm.”
Nhưng có lẽ vì tâm trạng tôi đang tốt, không khí buổi sáng mang lại cảm giác thật sảng khoái.
Tôi ra khỏi lều cho một bài thể dục sáng.
Khi tôi đi ra lối vào của tòa nhà bỏ hoang bị phá hủy mất một phần, tôi thấy Chae Nayun đang đứng canh. Ánh hoàng hôn màu xanh lam mỏng manh chiếu xuống cô ấy.
Dường như đã cảm thấy sự hiện diện của tôi, cô ấy hơi quay về phía tôi.
“…Dậy rồi à?”
Nhìn thấy tôi, cô mỉm cười.
“Ừ. Cậu đang canh gác đấy ha.”
“Dễ như ăn bánh.”
“Vậy sao?”
Nhận thấy mái tóc dài ngang vai của tôi đang xõa ra, tôi buộc lại. Trong khi đó, Chae Nayun đang nhìn tôi với đôi mắt đầy tò mò.
“Này, để tóc dài không vướng víu à? Tóc cậu sắp dài bằng mình rồi này.”
“Có chứ. Nhưng nếu cắt đi thì có thể mình sẽ bị tên pháp sư nguyền rủa ếm mất.”
“…Chúng còn có cả một pháp sư nguyền rủa à?”
“Ừ. Hắn cứ đi loanh quanh với một con búp bê ếm nguyền.”
Tôi bước lên trước Chae Nayun. Sau đó, tôi đẩy cô ấy ra vì cô ấy đang ngồi trên xe của tôi.
“…Chậc.”
Chae Nayun tặc lưỡi và di chuyển đến chiếc ghế canh đêm.
Ngồi xuống, cô nhìn về phía trước. Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Bình minh đang trải dài thế gian qua đường chân trời. Bầu trời tỏa sáng với những ngôi sao và mặt đất xanh mướt một màu tươi tốt.
Tôi đột nhiên tò mò không biết Chae Nayun đang nghĩ gì khi nhìn vào khung cảnh này của quá khứ.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Huh? Mm… Mình đang nghĩ là tại sao con ma không đem mình về năm 2000 mà là năm 1972.”
“….”
Tôi không ngu đến nỗi không hiểu ý cô ấy.
2000 là năm tháng hoàng kim của mẹ Chae Nayun.
Tôi lặng im nhìn ra khu rừng. Nhưng đột nhiên, Chae Nayun nói một điều mà tôi không thể hiểu nổi.
“Chà, mình chắc là cậu cũng đang nghĩ điều gì đó tương tự.”
“…?”
Tôi quay nhìn Chae Nayun. Cô lặng lẽ nói trong khi vẫn trông ra khu rừng.
“Xin lỗi, mình đáng lẽ không nên nói thế trước mặt cậu. Cứ quên hết đi.”
Nghe vậy, tôi đột nhiên nhớ đến cha mẹ mình. Tuy nhiên, tôi không tiếp tục nghĩ nữa vì quá đau lòng.
Chae Nayun, người đang lén liếc nhìn tôi, đột nhiên vui vẻ nói.
“Ồ, nghe này, mẹ mình sinh năm 1972 đấy.”
“Vậy lúc sinh cậu thì bà ấy cũng đã có tuổi rồi nhỉ.”
“Đúng là thế thật. Bà ấy cực kỳ bận rộn. Chắc chắn là bà ấy chẳng có hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện sinh con khi còn trẻ.”
Chae Nayun thì thầm khi nhìn vào cái xe của tôi.
Rồi cô lặp lại điều cô vừa nói.
“…Mẹ mình sinh năm 1972. Ở bệnh viện Sungmo.”
Bệnh viện Sungmo.
Đi xe máy thì chỉ mất 30 phút để đến đó.
Nếu đây là thế giới thật.
“Chúng ta không thể tới trung tâm Seoul. Thế giới này chỉ tồn tại trong khu vực này thôi.”
“…Oh~ Mình hiểu rồi.”
Cố che giấu sự thất vọng của mình với một tiếng thở nhẹ, Chae Nayun lại cười tươi rói.
“Thật là xui quá đi ~”