Chương 101: Bóng ma (3)
Ngọn núi bỗng chốc trở nên bằng phẳng.
Còn Kim Hajin thì biến mất.
Tình hình lại càng tồi tệ hơn khi mà một điều kỳ lạ khác xảy ra. Thời gian như tua ngược làm khung cảnh xung quanh họ bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Mặt trời thứ vốn đang treo lơ lửng trên cao bỗng lặn mất. Sau đó, bóng tối bao trùm lên họ. Hiện tượng siêu nhiên khó hiểu như vậy tạo nên một nỗi sợ hãi và hoảng loạn, và năm học viên chỉ có thể sợ sệt đứng chụm lại với nhau.
“…Hiik.”
Yoo Yeonha đang trong tình trạng tệ nhất. Đôi mắt cô ngấn đẫm lệ. Vì cô người còn chẳng dám nhìn vào tờ quảng cáo một bộ phim kinh dị, không tài nào chịu nổi cái hiện tượng đáng sợ này.
“Hãy… bình tĩnh đã.”
Kim Suho mở lời trước, và Shin Jonghak sau đó cất giọng lên như thể sợ thua kém.
“Bình tĩnh ư. Chỉ vì tên Kim Hajon đần độn đi lạc, hoặc hắn có thể tìm thấy một cái gì đó và lẻn đi để lấy nó cho riêng mình. Rốt cục thì chúng ta đang ở ‘Phong Sơn’ mà.”
“Kim Hajin, không phải Kim Hajon.”
Phong Sơn là tài sản riêng của tập đoàn Jinsung. Không có sự cho phép của họ, không ai được phép vào, có nghĩa là có khả năng các loại thảo mộc quý đang phát triển trên đó. Shin Jonghak đưa ra giả thuyết rằng Kin Hajin đã may mắn tìm được và lẻn đi lấy nó.
“Cái gì? Thế cậu giải thích sao điều này? Ngọn núi thì bỗng trở nên phẳng lì, còn mặt trời thì lặng mất tăm!”
Chae Nayun giơ tay và chỉ xung quanh cô.
Xung quanh được bao phủ bởi bóng tối dày đặc và cỏ dại mọc um tùm, dường như cao ít nhất 80cm.
“Cái đó…”
Khi Shin Jonghak không nói lên lời thì…
Psss-
Âm thanh như một con thú di chuyển trên cỏ vang lên.
Yoo Yeonha co rúm lại như một con thỏ sợ hãi, trong khi Kim Suho và Kim Jonghak giơ v·ũ k·hí của họ về hướng đó.
Ssss-ssss-
Qua tiếng xào xạc của lá cây, họ biết là có thứ gì đó đang áp sát mình.
Ực.
Trong ba phút, họ hồi hộp chờ đợi, thì cuối cùng thứ xuất hiện từ đám cỏ dày ….
“Ta cứ nghĩ đó là một con thú rừng. Ai lại ngờ hoá ra là một đám trẻ cơ chứ?”
Một người đàn ông trung tuần tầm 40.
Ông ta mặc một chiếc quần xanh đậm và áo sơ mi rộng thùng thình. Nói một cách dễ hiểu, ông ta giống như một người làm công ăn lương điển hình từ những năm 70 và 80.
“Mấy nhóc đang làm gì ở đây thế?”
Ông ta nói với một giọng khàn đặc trưng của người cao tuổi. Các học viên lặng thinh dò xét ông ta.
Người đàn ông cũng xem xét kĩ lưỡng họ, đặc biệt là các nữ học viên.
“…Eh? Tại sao mấy đứa không nói gì?”
Khi người đàn ông trung niên giục họ, Shin Jonghak cất lời.
“Oy, ông kia. Đây là ở-“
Kim Suho nhanh chóng ngăn cái cách nói chuyện hỗn hào của Shin Jonghak .
“Um, xin hỏi chúng cháu hiện đang ở đâu ạ?”
“…Huh?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Kim Suho với ánh mắt hoài nghi, rồi bất giác nhếch mép.
“Ý cháu là sao? Chúng ta đang ở Gwangmyeong. Đây là một khu vực nguy hiểm. Chúng ta không thể biết khi nào v·ụ n·ổ ma thuật sẽ bùng nổ.
“…Vụ nổ ma thuật?”
Kim Suho lẩm bẩm.
Vụ nổ ma thuật là một từ quen thuộc với cậu ấy.
[Một hiện tượng mà ma năng không ổn định bùng nổ. Trong ba năm sau Ngoại tập, ma năng không ổn định thường xuyên bùng nổ.]
Đó là những gì cậu ta nhớ lại từ sách giáo khoa.
“Đúng rồi. Mấy nhóc sẽ c·hết nếu ở đây đấy, vì thế hãy đi theo chú.”
“…”
Người đàn ông đang nói về một hiện tưởng đã biến mất từ lâu trong thế giới hiện đại cứ như cứ như nó vẫn đang diễn ra vậy…
Kim Suho chìm vào suy nghĩ.
Vụ nổ ma thuật.
Ngọn núi bỗng trở nên bằng phẳng.
Người đàn ông mặc một bộ quần áo đã lỗi thời…
“Hãy đi theo ông ấy.”
Để hiểu thêm tình hình hiên tại, cần phải đi theo người đàn ông này. Cả năm học viên dường như cùng chung một ý tưởng nên họ miễn cưỡng gật đầu .
Shin Jonghak sau đó nói với người đàn ông.
“Dẫn đường đi.”
“…Eh?”
Kim Suho nhanh chóng đẩy Shin Jonghak sang một bên và sửa lời.
“Ahaha, đây là lần đầu tiên bọn cháu tới đây, vì vậy mong các bác hãy dẫn đường cho bọn cháu.”
“Cái gì, Kim Suho, cậu định gây sự với tôi ngay cả trong tình huống này?”
“Câm họng đi…”
“Cứ im lặng và làm theo đi.”
Và như vậy họ đi theo người đàn ông trung niên.
Đi bộ qua những ngọn cỏ cao và thỉnh thoảng có những tiếng hú kỳ lạ, cuối cùng họ cũng đến được nơi giống như một thành phố.
“Đây là..”
Ngay lúc đó, các học viên dừng lại.
Họ ngây người.
Các tòa nhà bị sập và rào chắn được tạo thành từ những chiếc xe hỏng và những thanh sắt… Khói và lửa bốc lên từ thành phố.
“Yo, Myungjong, cháu đã làm khá tốt nhỉ?”
“Dĩ nhiên rồi chú. Nhưng um… họ là ai thế?”
“Haha.”
Người đàn ông trung niên chào một chàng trai bảo vệ ở lối vào.
Chàng trai liếc nhìn các học viên và nở một nụ cười niềm nở.
Người đàn ông trung niên quay lại với các học viên và nói.
“Sao thế? Vào đi chứ.”
“…Um, trước tiên đây là đâu thế bác.”
Nghe giọng nói nghiêm túc của Kim Suho, người đàn ông trung niên cười toe toét.
“Đây là nơi an toàn nhất xung quanh đây, toà thị chính Gwangmyeong.”
Tòa thị chính Gwangmyeong.
Họ đã đến đó hôm nay trên chiếc limousine. Tuy nhiên, tòa thị chính Gwangmyeong mà họ thấy không phải là nơi đổ nát như thế này.
Đó là lúc mà Kim Suho bắt đầu hiểu tình hình hiện tại.
Quần áo của những người đàn ông này.
Vụ nổ ma thuật.
“Bác có cho cháu biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?”
“Ngày à?”
Kim Suho hỏi với giọng cứng nhắc. Người đàn ông xoa cằm trước câu hỏi bất ngờ, rồi lắc đầu.
“Không rõ nữa. Ai mà rảnh đếm ngày tháng trong tình cảnh hiện giờ? Bác đoán chắc nó vào khoảng năm 72.”
Khi nghe xong điều đó, các học viên lại rơi vào tình trạng bàng hoàng một lần nữa.
Ding- Đầu họ vừa reo lên.
“72 tức là… 1972?”
“Có thể, vì chắc chắn nó không phải năm 1872.”
Lần này, chàng trai canh cửa bước đến.
Sau đó, một vài người đàn ông xuất hiện từ trên đỉnh của các chướng ngại vật. Đôi mắt họ lạnh lùng nhìn xuống các học viên.
“Vào đây đi. Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm đó .”
Chàng trai nắm lấy cổ tay của Chae Nayun khi nói vậy.
“Này, thả cô ấy ra.”
Kim Suho nhanh chóng đẩy anh ta ra và rút nhánh cây mà cậu ấy luôn luôn mang theo.
“…Một nhánh cây?”
“Này nhóc, bỏ nó xuống đi. Chúng ta không phải là người xấu.”
“…”
Kim Suho đã cố gắng giải phóng sức mạnh ma thuật của mình để đe dọa họ.
Đúng thế, cậu ấy đã cố làm thế.
Nhưng không may, cậu ấy không thể phát động ma lực của mình.
“Này, Kim Suho, tớ không thể sử dụng được ma lực!”
Chae Nayun dường như cũng gặp tình trạng tương tự khi giọng nói bối rối của cô vang lên. Trong khi đó, những người đàn ông đứng trên các chướng ngại vật nhảy xuống và bao vây họ.
Nhìn thoáng qua, có ít nhất là 20 người.
Tệ hơn nữa, chúng đã truyền ma lực vào các thanh sắt đang cầm trên tay.
“Bọn rác rưởi, chúng mày dám…”
Khi Shin Jonghak giận dữ chửi rủa chúng… Một ánh neon lóe lên từ xa.
Mọi người đều chú ý vào nơi phát ra ánh sáng. Ở đó, họ thấy một người đàn ông đang đội mũ bảo hiểm, và đang đi trên một chiếc xe máy công nghệ cao.
“A-Ah! Thằng chó đẻ đó trở lại rồi! Quay trở về mau chúng mày!”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng thúc giục đồng bọn của mình.
“Nhanh lên! Hắn là một con quái vật ăn thịt người! Đừng đứng trơ ra đó! Thông báo cho Asura-nim… aak!”
Rồi đột nhiên, một ánh sáng trắng lóe lên và một thứ gì đó xuyên qua người đàn ông trong nháy mắt. Cuộc t·ấn c·ông không chỉ kết thúc ở đó.
Một vài vệt sáng bắn về phía trước,làm lu mờ đi bóng tối.
Yoo Yeonha có thể dễ dàng xác định những vệt sáng bay ngang họ.
“Đạn…?”
“Uuk-“
Những loạt đạn tiếp tục phá tan vòng vây, và Kim Suho cùng những người khác nhanh chóng chạy đi.
Khi họ cách một khoảng nhất định so với thành phố, họ dừng lại và quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe.
Trong khoảng khắc mà khó phân biệt là bạn hay thù… người đàn ông bí ẩn giơ tay lên và từ từ cởi mũ ra.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt ông ấy lộ ra.
“Huh?”
Tóc người đàn ông được buộc gọn gàng và ông ta có một bộ râu lởm chởm che cằm.
Mặc dù mái tóc khiến ông ta trông giống như một người phương tây trong bộ phim nào đó. Nhưng tất cả họ đều có thể nhận ra khuôn mặt của ông ta.
Kim Suho bàng hoàng lẩm bẩm .
“…Kim Hajin?”
**
Tôi đã thật sự sai lầm. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ được gửi về quá khứ với họ chỉ vì chúng tôi đang đi ở cùng một chỗ và cùng một thời điểm. Tôi đã quá ngây thơ.
Khoảng 40 ngày trước, hoặc những gì xảy ra chỉ là vài phút trước so với Kim Suho và những người khác. Tôi đã bị kéo về quá khứ khi tôi đang leo núi ‘Phong Sơn’ mà không cảnh giác. Vì năm người kia được dịch chuyển đến cùng một khoảng thời gian trong mạch truyện gốc, thế nên tôi đã ngây thơ nghĩ rằng tôi cũng bị kéo vào cùng 5 người kia.
Lúc đầu, tôi khá hoang mang. Tuy nhiên, tôi sớm nhận ra tình hình không tệ như tôi nghĩ. Đúng như tôi dự đoán, Ma nhân đang cố thống trị nơi này mạnh hơn so với mạch truyện gốc. Được gửi về trước những người khác cho tôi khá nhiều thời gian để chuẩn bị.
Tôi đã bận rộn từ ngày đầu tiên.
Trước tiên, tôi tìm một nơi để ở.
Tòa thị chính Gwangmyeong được cai trị bởi một ma nhân, vì vậy tôi phải chọn một nơi cách xa nhưng vẫn đảm bảo bọn chúng nằm trong tầm nhìn.
Tiếp theo, tôi quan sát động tĩnh của tên ma nhân cai trị nơi này và t·ấn c·ông các thuộc hạ của chúng để trì hoãn sự phát triển.
Cứ như vậy, tôi ăn uống một mình, t·ấn c·ông chúng cũng một mình, và chạy trốn cũng một mình nốt trong suốt 40 ngày…
Hôm nay, cuối cùng tôi đã đoàn tụ với những người còn lại.
“Điều đó là thật à…”
Trên đường đến căn cứ của tôi, Kim Suho, người đang lặng lẽ lắng nghe câu chuyện dừng lại và đối mặt với tôi.
“Phải, chúng ta đang ở Gwangmyeong vào năm 1972. Ngoại tập chỉ mới xảy ra 15 tháng trước, thế nên nới này vẫn là địa ngục.”
Những học viên kia đứng hình. Kể cả Shin Jonghak cũng đang có vẻ mặt nghiêm túc.
“Thế cậu đã ở đây bao lâu rồi?”
Yoo Yeonha hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa..”
Mặc dù tóc và râu của tôi đã mọc lên rất nhiều chỉ trong vòng 40 ngày, nhưng đó là bởi vì do nơi này có mật độ ma năng cao. Thêm vào đó ‘Chuyển đổi năng lượng’ dường như cũng làm cho tóc và râu tôi mọc nhanh hơn.
“Có lẽ là một năm.”
Tôi vừa nói đùa. Thế nhưng, một sự im lặng nặng nề tràn ngập bầu không khí. Ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào tôi.
Những người khác nhìn lom lom vào tôi bằng những khuôn mặt tôi chẳng biết nên nói thế nào.
Tôi hài lòng với điều này. Tôi cười và sửa lời.
“Tôi chỉ đùa thôi. Tôi đã ở đây mới khoảng 5 tuần.”
“….”
Tuy nhiên, họ vẫn im lặng.
“T-Thật đó. Thêm vào đó, đây cũng không phải một trải nghiệm tệ.”
Trên thực tế, đó là một kinh nghiệm ‘cần thiết’. Trong hai tháng, tôi đã chiến đấu với con người chứ không phải quái vật.
Bầu không khí trở nên khó xử, nhưng Shin Jonghak hỏi mà không quan tâm nhiều đến nó.
“Vậy mày đã tìm ra nguyên nhân của hiện tượng này chưa?”
“Phải, ít nhiều là thế.”
“Thật sao?”
Mắt của Yoo Yeonha mở to.
“Tôi sẽ giải thích nó sau. Còn bây giờ, hãy về căn cứ trước đã.”
**
Tôi đến căn cứ của tôi cùng những người khác. Căn cứ của tôi chọn là một tòa nhà bỏ hoang nằm trong một khu rừng gần đó. Vì chỉ có duy nhất một lối vào, nên nó là một nơi trú ẩn tạm thời khá tốt.
“Ngay cả ngựa của tôi cũng không thèm ở đây.”
“…Hajin, cậu đã sống ở đây –một nơi trống hơ trống hoác thế này, tận một năm sao?”
Shin Jonghak lắc đầu không tán thành và Kim Suho hỏi với ánh mắt thương hại.
“Chưa tới một năm đâu mà. Thật đấy, tin tôi đi!”
Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa. Nếu tôi biết họ sẽ thương hại tôi như thế này, tôi đã không đùa như vậy.
“Nhưng nơi này thực sự… không có gì cả.”
“Tớ cũng rất ngạc nhiên khi cậu có thể sống ở đây lâu vậy đấy. Tớ khâm phục cậu.”
Yoo Yeonha và Chae Nayun nhăn mặt. Tôi không thể đổ lỗi cho họ. Đây có lẽ là lần đầu tiên họ nhìn thấy một ngôi nhà đổ nát như vậy, nơi đây chỉ có đá và gián nằm xung quanh.
Nhưng đó chỉ là bây giờ thôi.
“Đợi chứ đã. Có rất nhiều thứ đáng để xem đấy.”
Tôi lấy ra cái túi duffel mà tôi để trên xe. Tôi lục lọi cái túi và lấy ra hai cái lều ma thuật một chạm. Bằng cách đưa vào một chút ma lực từ ‘Dấu thánh’ …. Tada!
Chúng ngay lập tức phồng lên.
“Whoa! Cái gì thế?”
Bây giờ, đã có hai chỗ ở. Đôi mắt của Chae Nayun sáng lên khi cô đến gần lều.
“Oh, trước khi tôi giải thích tình hình. Mấy cậu đói chứ?”
Mọi người khác ngoài Shin Jonghak đều nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.
Tôi lấy ra một cái vỉ nước, một hộp đông lạnh, và một vài thiết bị nấu ăn từ túi của tôi.
“Oh, nhưng chúng ta cần mổ thịt nó đấy.”
Tôi đã ăn hầu hết các loại thực phẩm mà tôi đã mua, trừ một vài lon thịt hộp đựng trong hộp thịt và 10 hộp ramen phòng trường hợp khẩn cấp.
Kết quả là, chúng tôi phải săn thú hoang để lấy thịt.
“Mổ thịt?”
“Ừ.”
Tôi mở hộp đông lạnh ra. Có thân một con lợn được quấn thành hai nửa.
Tôi đã bắt được nó hai ngày trước. Tôi cắt đầu và tay chân của nó và phần còn lại được tách làm hai.
Tôi đã nôn hai lần trong suốt quá trình này.
“Chúng ta cần chế biến nó đấy…”
Tôi nhìn Kim Suho. Cậu ấy cười toe toét và giơ tay.
“Tớ sẽ làm nó. Tớ giỏi những thứ như thế này.”
“Yi Yeonghan, cậu giúp Kim Suho.”
“Okay~”
“Xẻ thịt à… nó hợp với mày đấy. ‘Gã bán thịt’ Kim Suho, đó là biệt danh của mày.”
Shin Jonghak chế giễu Kim Suho từ bên cạnh. Tôi đưa cho cậu ta bốn thùng nước rỗng.
“Và cậu, hãy đi lấy nước. Có một con suối ở bên phải nơi này.”
“…Cái gì?”
Shin Jonghak mắt trợn ngược lên. Tôi chưa bao giờ thấy một biểu hiện tức giận như vậy. Cậu ta dường như đang muốn nói ‘Sao mày dám ra lệnh cho tao?’
Tuy nhiên, tôi thừa cách để kiểm soát lại cậu ta.
“Này, Chae Nayun, đi cùng cậu ta.”
“Hm? Tớ ~?”
Chae Nayun, người đang thăm thú bên trong lều chạy ra ngoài.
“…Hm.”
Shin Jonghak im lặng lấy mấy cái xô rỗng. Sau đó, cậu ta ho vài lần rồi đưa hai cái xô cho Chae Nayun.
“Đi thôi.”
“Chúng ta đi lấy nước à?”
“Ừ.”
“Tuyệt, tớ đang khát nước.”
Chae Nayun và Shin Jonghak đi cùng nhau ra bờ suối.
“Hmph, tại sao là Chae Nayun chứ?”
Yoo Yeonha càu nhàu khi cô ấy nhìn họ rời đi. Khi tôi liếc nhìn, cô ấy quay đi hờn dỗi.
Tôi lẩm bẩm với chính mình.
“Hãy làm một chút ramen khi họ lấy nước trở về.”
“…Ramen?”
Khuôn mặt gắt gỏng của Yoo Yeonha ngay lập tức biến mất. Tôi lấy ra một vài túi ramen và nói.
“Ừ. Sao thế, cậu không thích à? Cậu sẽ không giả vờ là một tài phiệt trong tình huống này, phải không?”
Yoo Yeonha mím môi và lắc đầu.
“Không, ssp. Tớ đoán là có, ực, không có lựa chọn nào khác. Chả lẽ c·hết đói à, ực.”
… Cô ấy hẳn phải đói bụng lắm khi mà vừa nói vừa nuốt nước bọt ồn ào như vậy.