Chương 100: Bóng ma (2)
Chae Nayun biếng nhác mở mạng xã hội lên. Vì chỉ còn một bài kiểm tra nữa là xong, các học viên năng nổ hơn hẳn ở trên mạng xã hội.
[Uyeonha]
[Khá khó, nhưng mình vui vì kết quả thật tuyệt. Mọi người làm tốt lắm. #Cube #Kiểm tra #Đội tôi]
Sau khi kết thúc một ngày bằng ba chiến thắng, cô ấy đăng tải một bức hình cả đội ăn cùng nhau .Có lẽ Yoo Yeonha đã đến tiệm café cùng với đội. Chae Nayun có hơi ganh tị, nhất là do bầu không khí rầu rĩ của đội mình.
“…Uuun.”
Kể từ lần cuối cùng họ cãi cọ, Chae Nayun và Yoo Yeonha chẳng nói năng gì với nhau nữa. Chae muốn làm hoà, cũng bởi cô là người gây chuyện trước mà… nhưng mọi thứ lại chẳng dễ dàng như lúc nói suông.
Ding.
[♡]
[NYChae cùng 4593 người khác đã thích bài viết này.]
Chae Nayun nhấn nút ’thích’ như để thay lời xin lỗi và rồi cuộn chuột xuống.
Dưới bài đăng của Yoo Yeonha là của Shin Jonghak.
[jonghak2]
[3 thắng 0 thua#Cube #ShinJonghak #Jonghak #Kiểm tra# Anh hùng# chiến thắng tuyệt đối]
Shin Jonghak cũng để lại một tấm hình về đội của hắn, nhưng nó lại khác pọt so với của Yoo Yeonha. Kẻ thủ lãnh Shin Jonghak nổi bật hẳn lên giữa đám tay chân.
“ Chả biết bao giờ cậu ta mới thôi ATSM nữa.”
Khịt mũi, Chae Nayun tiếp tục kéo qua các trang mạng xã hội.
“…Hở?”
Ngay tức thì, cô tìm thấy một tấm hình khá thú vị.
Nó đến từ Kim Suho, cậu chàng với 20000 người theo dõi.
[Cùng Siêu Thiện Xạ Kim Hajin, người s·ử d·ụng s·úng duy nhất tại Cube.]
“Gã này … quá tốt dạ đến khờ khạo hay gì đây?”
Bức ảnh dường như được chụp ngay sau kì thi bắn cung, nhưng chênh lệch về nhan sắc của họ quá lớn.
[leonidas357: Thật tuyệt khi nhìn thấy nụ cười của cậu.]
[Yunseung_A: Chị cũng đã xem qua Ngày hội giữa các lớp^^ cả hai cậu đều rất ấn tượng.]
“Haha, bà chị này làm gì ở đây thế?”
Bình luận của Yun Seung-Ah rõ ràng có chủ đích khác nữa.
Sau khi cười cợt hành động của bà chị kia một lát, Chae Nayun rời khỏi mạng xã hội và vào trang của riêng mình.
“Hở?”
Trong khi vô thức cuộn xuống cô chợt phát hiện được một thứ. Một chiếc mũ tiệc xuất hiện trên hồ sơ của Kim Hajin .
“…Vậy hôm nay là sinh nhật cậu ta sao.”
Lẩm bẩm, Chae Nayun ban đầu định cứ tiếp tục mặc kệ mà cuộn chuột đi, nhưng rốt cuộc lại vào tiệm quà biểu tượng.( Một cách để tặng quà thật thông qua mạng xã hội, khá thông dụng ở Hàn Quốc)
Băn khoăn vì món quà, cô lại chẳng ‘chấm’ nổi thứ gì .
“Mình nghĩ một cái bánh là ổn… không không, hay mình nên tặng cậu ta cái gì ngoài đời thật thay vì chỉ trực tuyến nhỉ… hông đâu, tại sao mình phải làm chứ? Mình đâu có loạn trí… Một tin nhắn chúc mừng hẳn là đủ rồi.”
Chae Nayun nhanh chóng nhắn tin cho cậu ta.
[Kim Hajin ㅋㅋ Hôm nay là sinh nhật cậu nhỉ?ㅋ]
Nhưng đã 5 phút trôi qua rồi mà Kim Hajin vẫn chẳng thấy trả lời. Không còn cách nào khác, Chae Nayun nhắn thêm.
[Mừng sinh nhật cậu ㅋㅋㅋMà sao cậu không trả lời mình vậy ㅋㅋㅋ?
Lần này thì cậu ta nhắn lại gần như tức thì.
[Cảm ơn.]
“Sao cậu ta lạnh lùng thế nhỉ?”
Chae Nayun bĩu môi và vứt cái smartwatch sang bên.
**
Thứ năm.
Kì kiểm tra giữa kì đã đến hồi kết.
Tôi đã làm bốn bài kiểm tra. Hai trong số chúng làm theo nhóm trong khi hai cái còn lại cá nhân.
Bất chấp việc không làm tốt mấy phần thi cá nhân, bởi đã thể hiện quá xuất thần ở kì kiểm tra nhóm, tôi đạt đủ điểm để leo tốp 200.
Năm tới tôi sẽ được phân một chỗ ở rộng rãi hơn cho mà coi.
Vấn đề hiện giờ chẳng phải là những thứ tầm thường như là lớp học.
“…Chừng này đã đủ chưa nhỉ?”
Tôi đã tiêu tiền vô một cái túi Đỉnh cấp. Dẫu nhìn chẳng khác gì cái túi len bình thường, nó có thể chứa tận 200 ký. 40 triệu won đó. Và… tôi chất vào nó đủ thứ.
Một hộp đá, lều đồ dùng nhà bếp, ramen, thịt lợn, v.v…
Woong—
Smartwatch của tôi reo lên.
[Tuần tới Cube sẽ nghỉ lễ.]
[Tất cả học viên sẽ được miễn giảm 70 % khi dùng thẻ học viên để du lịch nước ngoài.]
Đó là thông báo bế mạc trường vào tuần sau.
Ưu đãi này cũng giống như sự đầu tư từ bên ngoài vậy. Ngay cả khi những ai đầu tư có lẽ sẽ chẳng thu được gì đặc biệt, đám Ma nhân sẽ phải e dè lúc này.
[Sẽ có một buổi thực địa được tài trợ bởi tập đoàn Jinsung thứ năm tuần tới. Năm nhất có thể gia nhập theo thể thức ai-nhanh-thì-được.]
Đây là một sự kiện quan trọng.
Trong buổi thực địa, dàn nhân vật chính sẽ chạm trán một con ma. Hiểm độc nhất trong tất thảy- ‘Bóng ma quá khứ’.
Con ma này sẽ dịch chuyển mọi người trong đoàn tới năm 1970, chỉ không lâu sau khi xảy ra Ngoại tập. Mà nói cho chính xác thì, hiển nhiên đó không phải là quá khứ thật rồi.
Đây là một sự kiện quan trọng mà dàn nhân vật chính cần phải trải qua. Không chỉ Kim Suho, mà còn có Shin Jonghak và Yoo Yeonha nữa…
“Aaaaang!”
Ngay lúc đó, tiếng thét của Evandel cắt ngang dòng nghĩ suy của tôi.
Khi tôi giật bắn mình quay sang ẻm, Evandel đang bàng hoàng, nhìn lom lom Hayang. Tôi hướng tầm nhìn về phía chú mèo.
Hayang đang nhai … thứ thịt gà lọc xương của Evandel!
“Hayang… Hayang em… nhả nó ra ngay!”
Khi Evandel định chạy tới, Hayang liền cắn miếng thịt gà. Trông thấy cảnh đó, Evandel chỉ còn nước đứng như trời trồng.
“A! Đ-Được rồi! Được rồi, Hayang. Ngoan nào. Ngoan nào…”
Huu, huu.
Kiểu kiểu như đang xao dịu trong mấy vụ bắt giữ con tin, ẻm giơ tay lên trời để dỗ Hayang.
“Đúng thế, ngoan nào… Đó đâu phải là thứ một con mèo nên ăn…”
Dẫu thế…
Chóp chép.
Hayang nhai lấy nhai để miếng thịt gà, hoàn toàn bơ Evandel. Ngay tức khắc biểu cảm của Evandel như vụn vỡ.
Tôi liếc qua dĩa của Evandel. Trống không. Có lẽ Hayang đã sực mất miếng thịt gà cuối cùng rồi.
“Iiiiing! H-Hayang, em…!”
Evandel rượt theo Hayang. Dẫu vậy, tốc độ của bọn nhóc quá chênh lệch. Chẳng bắt được chú mèo, Evandel sà vào lòng tôi và thút thít.
“Hajin! Hajin! Hayang ăn gà của em…”
“Đừng có lo, nhóc ta không ngủm đâu.”
Hayang chẳng phải là chú mèo bình thường.
Nhóc đó có dòng máu quý tộc với mức ái lực ma năng bậc 4 lận. Mức ma năng càng cao thì khả năng phục hồi cũng như tuổi thọ và trí lực cũng đều tăng cả.
Những con vật như vậy được gọi là ‘thần thú’.
“Hông, hông phải thế! Em ấy ă·n c·ắp thức ăn của em cơ!”
“…Ra là vậy, sao?”
*
Sao khi dỗ dành Evandel, tôi rời khỏi ký túc xá và bách bộ đến công viên của Cube.
Tôi có vài cuộc hẹn tối nay.
“…Bên này nè~”
Yoo Yeonha vẫy tay từ một chốn vắng vẻ trong công viên. Mặc dù trời đã sâm sẫm tối, cô ấy vẫn mang một cặp kính răm.
Cuộc hẹn đầu tiên của tôi là với Yoo Yeonha. Tôi có thể thấy chiếc va li nằm cạnh cổ.
Khi tôi lại gần, Yoo Yeonha nói trong khi đưa tôi chiếc cặp.
“Đây là số đạn dược mà cậu đã nhờ tôi. Vì mỗi băng chứa 45 viên, có 900 viên cả thảy.”
“Tuyệt, cảm ơn cậu!”
“À, gượm đã, có vài thứ khác nữa nè.”
Yoo Yeonha liền đưa tôi một thứ trông giống vật dụng bảo hộ.
“…Gì đây?”
Khi tôi bối rối Yoo Yeonha mỉm cười toe toét.
“Một vòng bảo hộ cổ tay. Sinh nhật cậu vào thứ hai đúng chứ? Khá mắc đấy nên nhớ gìn giữ cho cẩn thận. Tôi định đưa nó cho cậu thứ hai rồi cơ, nhưng cậu biết đó, mọi người đều quá bận rộn cho bài kiểm tra mà.”
“À, ùm, cảm ơn.”
Tôi cầm lấy và đeo chiếc vòng lên.
“Ô, nó thật tuyệt.”
Nó nhẹ nhàng bám vào da và tôi có thể cảm nhận được sự bảo vệ từ nó.
Yoo Yeonha hài lòng nhìn tôi rồi quay đi.
“Đến lúc tôi phải đi rồi.”
“…Yeah, cảm ơn lần nữa.”
Tôi vẫy tay trong khi trông cô ấy bỏ đi.
Tiếp theo sẽ là tiệm karaoke.
Cube có một phố để học viên có thể giải toả áp lực. Những thứ như quán karaoke, tiệm café LAN, sân chơi bowling, bida, cùng vài trò giải trí khác đều có ở nơi này. Hầu hết học viên đều tụ hội về đây sau khi kì kiểm tra kết thúc.
Lúc tôi đến thì các bạn cùng lớp đều đã có mặt và đang chờ tôi.
“Chào~ Kim Hajin~”
Jin Hoseung vẫy vẫy tay.
Ai ai cũng mặc thường phục, chỉ có mình tôi là mang đồng phục trường. Vẻ ngoài của Rachel trông cực kì bắt mắt. Chiếc áo len hồng cùng quần jean xanh như sinh ra để dành cho cô vậy.
“Nhân vật chính thì luôn xuất hiện lúc cuối nhỉ?”
“A, xin lỗi, mình có một cuộc hẹn trước. “
Vì đi hát karaoke, tôi bỗng cảm thấy hãnh diện vl. Kỹ xảo hát vẫn ở đây với tôi mà.
“Giờ Hajin đã đến… đi, đi thôi nào.”
Rachel ngần ngừ trỏ vào quán karaoke.
“Ừ, vào thôi.”
Jin Hoseung dẫn đầu.
Quán karaoke thật ồn ào vì có quá nhiều học viên đi hát hò .
“….”
Rachel lén nhìn họ qua ô cửa sổ phòng. Cảnh tượng tổng thể có lẽ đã hài lòng cô ấy phần nào.
Jin Hoseung bước tới quầy và trưng ra tấm thẻ học viên của cậu ta.
“Phòng 6 người.”
“Hân hạnh. Các cô cậu có thể đến phòng 17.”
Rachel nghe thế và tiến bước, vừa đi vừa lẩm bẩm : ‘phòng 17, phòng 17…’
Phòng 17 khá gần.
Rachel bước vào trước. Khi tôi chuẩn bị vào thì cửa phòng 16 bỗng bật mở.
“Ể?”
Người ở phòng 16 trợn tròn mắt nhìn tôi . Tôi phản ứng cũng hệt như vậy.
“Kim Hajin? Cậu cũng ở đây sao?”
“Ừ… cậu cũng vậy à?”
“Mình ở đây với bạn. Còn c…”
Chae Nayun lén nhìn qua cánh cửa khép hờ của phòng 17 và trông thấy Rachel. Cô ấy liền gật đầu bất bình.
“Ờm, vui vẻ nhé…”
“À, gượm đã Chae Nayun . Cậu chuyển bị tham gia chuyến thực địa của tập đoàn Jinsung đúng chứ?”
“Hở? Ùm, ờ, mình sẽ. Tại sao? Cậu có tham gia không?”
“Vì chẳng có gì để làm nên mình đã đăng ký rồi.”
Ngay lúc đó, khi còn mãi nói chuyện với Chae Nayun, có ai đó kéo tay áo tôi.
Không phải Rachel, mà là Tomer.
“… Gì?”
“…”
Qua ánh mắt, cô ta có vẻ muốn nói chuyện với tôi.
“À được rồi. Này, Chae Nayum, mình phải đi rồi.”
“Ờm, tạm biệt.”
Chae Nayun nói như xua tôi đi chỗ khác.
Kế đó, tôi có nói chuyện đôi chút với Tomer. Lúc trở lại phòng 17, Jin Hoseung đang chỉnh bài hát bằng bằng rì-mốt, trong khi Rachel thì lại giữ khư khư 2 chiếc trống nhỏ .
“Được rồi, mình sẽ hát trước như đã thảo luận trên nhóm chat. Rachel-ssi sẽ hát kế đúng không nhỉ?”
Vai Rachel run lên.
Trrr. Và hai chiếc trống nhỏ bắt đầu lắc qua lại.
Và thế là bài hát của Jin Hoseung bắt đầu.
“Ngựa ơi~ Đua nào~”
Vai của cậu ta nhún nhảy theo nhịp điệu của bài nhạc rock hào hứng.
Dẫu là thế, cậu ta ngưng bặt lại ở lời một.
Vì Rachel sẽ hát kế, Jin Hoseung mìm cười đầy bí hiểm và đưa cho cô chiếc rì mốt.
Rachel sợ sệt ngẫm nghĩ một đỗi trước khi chọn lấy một bài hát.
Tiếng nhạc nổi lên, và chúng tôi ai nấy đều nín thở chờ cô hát.
“Ng, ngọn gi-ó qu-ét qu-a”
“…..”
Cô ấy có giọng hát thật đẹp.
Nhưng cũng … chỉ vậy thôi.
Bất chấp nhịp và tiết tấu, cô ấy hát y như đang đọc sách vậy.
Pft.
Tôi nghe thấy tiếng cười châm chọc của ai đó.
Ngoài cửa, Chae Nayun đang cười bò trong khi lấy hai tay ôm bụng.
“Huu… mình sẽ dừng ở lời một thôi.”
Cuối cùng thì cô cũng hát xong. Ơn trời là cô ấy chỉ dừng lại ở lời một.
Rachel hài lòng, quẹt mồ hôi đang chảy ròng trên trán và đưa cho tôi chiếc rì-mốt.
Bộ cô ấy nghĩ mình hát hay lắm sao?
“Của cậu nè.”
“À,… vâng.”
Tôi cầm lấy chiếc rì-mốt.
Đặt chiếc rì-mốt xuống sau khi đã chọn bài tôi chợt để ý thấy Rachel lén lút cầm chiếc rì-mốt lên lần nữa. Có vẻ bài hát trước đã đem lại cho cổ tự tin, và thế là cô muốn hát thêm bài nữa…
Ngày hôm đó, Rachel đã hát sáu bài cả thảy và… đem đến nỗi đau đớn khôn xiết cho tôi cùng đám bạn cùng lớp.
**
Thứ năm tuần sau
Cuối cùng ngày này cũng đến.
Một chuyến thực địa được tài trợ bởi tập đoàn Jinsung, một điểm ngoặt trong cốt truyện chính. Tất cả đoàn viên đều vẫn vậy, chỉ khác là có thêm tôi.
“…Trời đẹp thật.”
Những tia nắng toả xuống dưới trời thu trong vắt. Tôi đã cố xoay sở lắm mới tới cổng trạm Seoul đúng giờ được.
“Ah Kim Hajin đây rồi.”
Cả năm người họ đều trỏ vào tôi khi tôi chạy tới.
“ Trễ hai phút rồi đó.”
Shin Jonghak nói trong khi lấy tay chỉ vào đồng hồ. Tôi cũng kiểm tra thời gian. Hắn ta đã đúng.
Hiện giờ đã là 6.02 A.M
Tôi chắp tay lại và chân thành xin lỗi.
“Xin lỗi.”
“….”
Shin Jonghak lặng lẽ vẫy tay, và tôi có thể thấy một chiếc limousine đang đậu chờ chúng tôi.
Lần lượt từng người, cả sau chúng tôi lên xe.
Nội thất bên trong chiếc limousine Shin Jonghak đã chuẩn bị thật thoáng đãng và xa hoa. Như trong những bộ phim tôi từng xem, nó có cái mui thật cao và một hàng ghế dài nối tiếp nhau.
Tôi ngồi đại lên một chiếc ghế.
“Hajin, cậu có ăn này không?”
Kim Suho ngồi kế bên đưa cho tôi một viên thạch.
“Không, tôi ổn…”
“Vậy để đó cho mình.”
Chae Nayun cuỗm viên thạch đi mất. Vừa nhắm nháp viên thạch hình chú gấu, cổ hỏi Shin Jonghak.
“Này, chúng ta sẽ làm gì ở đó?”
“ Nhiều thứ. Phong Sơn thuộc chủ quyền của tâp đoàn Jinsung mà. Chúng ta sẽ thiền định trên đỉnh núi, và cũng có thể đấu tập với nhau nữa.”
Đích đến của chúng tôi là Phong Sơn, một ngọn núi thuộc khu vực ngoại ô Seoul và cao 800m so với mực nước biển.
Phong Sơn là một ngọn núi có tên tuổi ngay cả ở Đại Hàn này. Vụ nổ ma thuật 50 năm về trước đã khiến cho nơi đây tập trung rất nhiều ma năng.
“Ồ nghe hay đó.”
Tôi chẳng biết nó sẽ hay cỡ nào, nhưng chắc chắn nó sẽ nhớ đời cho mà coi.
Tôi chầm chậm nhìn quanh quất chiếc limousine.
Kim Suho, Chae Nayun, Yoo Yeonha, Shin Jonghak, Yi Yeonghan.
Tất cả họ đều ngắm cảnh qua ô cửa sổ như đang tham gia một buổi dã ngoại vậy.
Trong mạch truyện gốc, họ sẽ phải chịu đựng rất nhiều vì thiếu thốn lương thực . Tốt hơn lúc đó họ nên cảm kích tôi.
“E hèm.”
Tôi ho khan và vắt chéo chân lại.
Chiếc túi len đằng sau lưng tôi trở nên thật đáng tin cậy.
“…Cậu đang làm gì đó?”
Yoo Yeonha bắt gặp ánh mặt của tôi và hỏi đầy bối rối. Tôi cười toe và vòng tay lại. Ngay tức thì, mặt Yoo Yeonha trở nên nhăn nhúm.
**
[Ngoại ô Seoul, Cổng vào Phong Sơn]
Một chiếc limousine đen đậu dưới chân ngọn núi. Khác hẳn với với bầu không khí u tịch toát ra từ ngọn núi, những người trên xe lại rất hớn hở. Không lâu sau, của xe trước bậc mở và bác tài bước xuống đầu tiên.
Khi bác ta mở cửa ghế sau, năm cô cậu bảnh bao bước xuống, cùng với một gã trông thật bình thường.
“Huaa~”
Chae Nayun, người đầu tiên bước xuống xe, hít thở không khí núi rừng trong khi duỗi hai tay ra.
“Cứ như đi dã ngoại ấy nhỉ?”
Và rồi cô vỗ vào vai Kim Hajin, người đang chẳng nói năng gì mà ngáp ngắn ngáp dài.
“…Ừ.”
Kim Hajin lãnh đạm trả lời. Không chỉ thế, cậu ta còn ngạo mạn ngó nghiêng ngọn núi đầy hãnh diện.
“…Pft, cậu bị lây bệnh từ Shin Jonghak à?”
“Hở? Không, làm gì có.”
Khi Chae Nayun mở miệng châm chọc, cậu ta nhanh chóng trở về dáng vẻ thường ngày.
Vào lúc đó, thư kí của Shin Jonghak ngừng nói chuyện với hắn ta và bước tới trước mặt đám học viên.
“Một cabin đã được chuẩn bị ở trên núi. Chủ tập đoàn Jinsung đã mời các cô cậu tới tối nay đấy.”
“Ooh~ Chủ luôn sao? Là ai thế?”
Trước câu hỏi của Chae Nayun, Shin Jonghak trả lời với nụ cười toe.
“Cậu thế nào cũng sẽ ngạc nhiên cho mà xem. Giờ thì leo núi thôi. Chúng ta phải lên đến đỉnh vào 3 giờ.”
Chẳng nghĩ ngợi gì thêm, cuộc hành trình bắt đầu.
Thứ tự các thành viên leo núi như sau:
Yi Yeonghan, Yoo Yeonha — Shin Jonghak, Chae Nayun, Kim Suho — Kim Hajin
Xào xạc. Những bước chân của đoàn leo núi dẫm lên lớp thảm lá trải trên nền đất . Mặc dù ngọn núi khá dốc, các học viên lại chẳng gặp khó khăn gì, và tiếng trò truyện cùng tiếng cười huyên náo của họ vẫn vang lên trong suốt cuộc hành trình.
“Ah, không khí ở đây tuyệt thật. Hoá ra khu vực tập trung nhiều ma năng sẽ như thế này sao. Cảm giác cứ như phổi mình như được bơm đầy những luồng ma năng vậy.”
“E hèm, ờm Chae Nayun, cậu biết đó, nếu cậu ở với mình thì còn nhiều nơi còn tốt chán vạn chốn này mà cậu có thể ghé thăm bất cứ khi nào mình thích…”
“Ồ! Một con chuồn chuồn!”
Tầm 90 phút trôi qua.
Đáng nhẽ họ phải đến đỉnh núi từ lâu rồi mới phải, nhưng cuộc hành trình mãi vẫn chưa thấy hồi kết.
“…Ngọn núi này khá cao nhỉ? Hay chúng ta đi lạc đường cmnr ?”
“Không biết. Cứ đi tiếp vậy.”
Họ vẫn tiến bước dù ai cũng thấy cái gì đó hơi sai sai.
Bầu không khí huyên náo của cuộc hành trình lịm hẳn, và họ dấn bước thêm 30 phút nữa.
Một linh cảm kì lạ như quấn lấy họ.
“… Này, các cậu có thấy nơi này hơi đáng sợ không?”
Chae Nayun lẩm bẩm vì chẳng thể chịu đựng bầu không khí này lâu thêm nữa. Yoo Yeonha- người đang đi đầu bước đi chầm chậm và nhập bọn với phần còn lại của đoàn. Hai cánh tay của cổ nổi cả da gà da cóc lên.
Yoo Yeonha run rẩy hỏi.
“Jo…Jonghak này, cuộc hành trình này có thường kéo dài vậy không?”
“Mình không biết… nhưng.. mình chắc rằng đã không đi sai đường mà.”
Shin Jonghak nhìn khắp chung quanh.
Xàoooo— Một cơn gió lạnh quét qua và thổi bùng đám lá lên. Yoo Yeonha rùng mình trước tiếng động này.
Kì lạ thật.
Có chuyện kì quái gì đã xảy ra.
Kim Suho thấp giọng cắt nghĩa cho họ về sự kì quái này.
“… Chúng ta đã bước đi trên đất bằng đã 30 phút nay rồi.”
Ngay tức khắc, mọi người đều dừng lại nín thở. Cảm giác ngay ngáy họ cảm thấy nay đã hoá thành bứt rứt và vuốt ve qua da thịt họ.
Kim Suho đã đúng.
Mặc dù đang leo núi, họ lại bước đi trên nền đất bằng phẳng.
Hơn nữa, đã chẳng có ai để ý tới điều này cho tới khi Kim Suho nói.
“…Không cần lo, Phong Sơn là một ngọn núi giàu ma năng, nên rất có thể một phép thuật tự nhiên nào đó đã—”
“Gượm đã nào.”
Kim Suho ngắt lời Shin Jonghak.
Cậu ta nhanh chóng nhìn quanh quất khắp xung quanh với một khuôn mặt sợ sệt.
“Hajin, Hajin đâu rồi?”
“…Hở?”
Phần còn lại cũng quay lại ngó tới ngó lui xung quanh.
Nhưng, …không thấy Kim Hajin đâu cả.
“Gì cơ…cậu .. cậu ta thực sự biến mất rồi.”
Mặt tái nhợt, Yoo Yeonha thì thầm.
“Này! Đừng làm rối ren tình hình nữa, vác mông cậu ra đi nào Kim Hajin!”
Chae Nayun hô lớn, nhưng giọng nói của cô còn chẳng đủ sức để vang vọng trong núi. Một sự im lặng não nề bao trùm đoàn người.
“….”
Một người đã biến mất .
Năm người còn lại ngây người ra và đứng yên như trời trồng.