Chương 4
Thẩm Dịch mở cửa ra, Phó Trừng trước mặt đã giơ tay lên dường như muốn gõ cửa, cậu nhìn thấy Thẩm Dịch bước ra từ phòng anh trai thì hơi sửng sốt.
“Sao cậu lại vào phòng anh trai tôi? Tôi còn tưởng cậu chưa đợi tôi tắm xong đã đi rồi chứ.” Phó Trừng nói.
Thẩm Dịch đáp: “Cậu quên lấy quần áo cho tôi, tôi chỉ mượn anh cậu một bộ đồ thôi.”
Bấy giờ Phó Trừng mới để ý đến áo thun đen cậu mặc là của anh trai mình.
Cậu chớp mắt rồi “À” một tiếng, anh trai cậu không thích người khác chạm vào đồ của anh, chứ đừng nói chi đến quần áo, quan hệ giữa anh trai cậu và Thẩm Dịch tốt thế cơ à?
Nhưng mà vậy cũng tốt, lúc trước cậu còn lo lắng bởi vì chuyện đánh nhau của cậu mà khiến anh trai cậu không thích Thẩm Dịch, Phó Trừng cảm thấy Thẩm Dịch là người tốt, dĩ nhiên cậu không mong anh trai mình sẽ chán ghét Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch liếc nhìn sắc trời bên ngoài: “Cũng muộn lắm rồi, tôi về trước đây, lát nữa còn phải viết bài kiểm tra nữa.”
“Nếu không thì đêm nay cậu ngủ lại đây đi, ngày mai chúng ta đi học chung…” Phó Trừng vẫn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang.
“Không được.”
Cánh cửa sau lưng Thẩm Dịch mở ra, Phó Dư Hạc bước ra khỏi phòng.
“Anh.” Phó Trừng líu lưỡi.
Cậu đã dễ dàng nhận ra hiện tại tâm trạng của anh trai mình vô cùng tồi tệ, giọng điệu nói chuyện rất lạnh lùng.
“Thôi bỏ đi, không tiện đâu.” Thẩm Dịch cũng cười nói.
Cậu chỉ muốn trêu chọc Phó Dư Hạc chút thôi, chứ thực ra không muốn khiêu chiến sức chịu đựng của anh, để cho anh xem cậu như mãnh thú cần phòng bị, tuy thú vị thì thú vị, nhưng trước mắt vẫn thôi đi, bây giờ không phải lúc thích hợp.
Thế nhưng, Phó Dư Hạc cảm thấy cậu tiếp cận Phó Trừng vì động cơ khác, song anh vẫn chẳng nói thẳng với Phó Trừng, dựa vào tính cách của Phó Trừng thì nhất định nó sẽ không nghe lời anh.
Tuy Phó Trừng e sợ anh trai là thế, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện cậu đều nghe theo anh, nếu như hai anh em vì Thẩm Dịch mà xảy ra mâu thuẫn, vậy hình ảnh đó thực sự rất đặc sắc.
“Tôi về trước đây, ngày mai gặp.” Thẩm Dịch xách cặp sách trên ghế sô pha lên, xua tay.
Phó Trừng tiễn cậu đến cửa, lặng lẽ nhìn đằng sau, lúc không thấy anh trai bèn khẽ hỏi: “Cậu ở trong phòng đã nói chuyện gì với anh tôi thế?”
Thẩm Dịch: “Muốn biết không?”
Phó Trừng gật đầu, lúc anh cậu ở nhà thì biểu cảm ấy rất hiếm thấy.
Thẩm Dịch chớp mắt, cậu đặt ngón trỏ bên môi, vẻ mặt vương nét cười, nói: “Bí mật.”
Phó Trừng: “…”
Ồ, cậu còn tò mò hơn.
Nếu bảo anh trai cậu ghét Thẩm Dịch, mà lại cho Thẩm Dịch mượn quần áo, còn bảo Thẩm Dịch vào phòng anh, nhưng bảo anh có ấn tượng tốt với Thẩm Dịch thì thái độ ấy vẫn không đúng.
Tò mò thì tò mò, Phó Trừng nhất định không dám đi hỏi anh trai chuyện đó.
Thẩm Dịch nhanh chóng nghênh đón kỳ thi hàng tháng đầu tiên sau khi tiến vào thế giới này.
Các bàn học trong lớp đều mở rộng, máy chiếu trên bục giảng đang phát đề bài tiếng Anh, Thẩm Dịch ngồi ở hàng ghế cuối của lớp học, tay cầm bút viết đáp án.
Các câu hỏi chẳng hề khó đối với cậu, song cậu vẫn rất cẩn thận viết từng đáp án của các câu hỏi, viết xong lại kiểm tra thêm lần nữa, sau đó nộp bài trước.
Bởi vì thi xong còn phải họp phụ huynh nên bầu không khí giữa các học sinh cũng căng thẳng hơn bình thường, nhưng Thẩm Dịch chẳng thấy căng thẳng gì.
Cậu đến siêu thị mini mua một cây kem, ngồi trên băng ghế dưới bóng râm nghỉ mát, cậu lấy điện thoại ra nhìn hai lần, tối hôm qua cậu đã gửi tin nhắn cho “bố mẹ” để nói chuyện họp phụ huynh, hai người đều trả lời.
[Bố: Bố không có thời gian, con bảo mẹ con đi đi.]
[Mẹ: Mẹ đang ở nước ngoài, không thể quay về được, con hỏi cha con đi.]
Thầm Dịch thở dài. Truyện Đam Mỹ
Bố không thương mẹ không yêu, cậu thực sự thảm quá mà.
Kỳ thi tháng kéo dài hai ngày, kết thúc kỳ thi sẽ đến lễ Quốc Khánh, trước khi nghỉ lễ các giáo viên còn cố tình dặn dò học sinh về buổi họp phụ huynh, cả lớp học đều vang lên tiếng rên rỉ.
Mùa hè đã qua, nhiệt độ lại chẳng hề giảm thấp, đến kỳ nghỉ, điện thoại của Thẩm Dịch vô cùng náo nhiệt, tin nhắn liên tục nhảy lên.
Có tin nhắn của bạn thân, có tin nhắn của đám bạn bè, có tin nhắn của bạn học trong lớp hẹn cậu đi chơi.
Hai ngày nay thời tiết hơi oi bức, Thẩm Dịch không muốn chạy ra ngoài, cậu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sáng thứ ba bèn kéo Phó Trừng nhàn rỗi ra ngoài chơi bóng rổ.
Trên sân bóng rổ, thiếu niên chạy dưới ánh mặt trời, mồ hôi ướt át chảy trên da thịt mơ hồ phát sáng, ngoài Thẩm Dịch và Phó Trừng ra thì vẫn còn các nhóm bạn học mà bọn họ quen biết, bình thường cũng cùng nhau chơi bóng rổ.
Phó Trừng chơi hồi lâu thì bắt đầu kiệt sức, cậu ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua đã phát hiện màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ, đều đến từ anh trai cậu.
Ngày thường anh cậu không có việc gì sẽ không gọi cho cậu, Phó Trừng vội vàng gọi lại, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Anh.”
Phó Dư Hạc: “Sao không nghe điện thoại?”
Phó Trừng: “Vừa rồi không nghe thấy.”
Phó Dư Hạc nghe ra được manh mối: “Em không có ở nhà à?”
“Dạ, em vừa chơi bóng rổ.” Phó Trừng nói.
“Với Thẩm Dịch?” Phó Dư Hạc thoáng cái đã đoán ra.
Phó Trừng: “Đúng vậy, anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Phó Dư Hạc đáp, vốn dĩ anh muốn nhờ Phó Trừng đưa tài liệu đến công ty, nhưng hiện tại không cần nữa.
Trước khi cúp máy, Phó Dư Hạc nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng gọi “Phó Trừng” mơ hồ, là giọng nói của Thẩm Dịch.
Anh đang ngồi trong văn phòng của toà nhà cao tầng, ngoài cửa sổ sát đất là khung cảnh thành phố, người đàn ông cúp điện thoại rồi nhìn màn hình hồi lâu, anh chau mày.
Không cần quá lo lắng, chỉ là các thiếu niên chơi bóng với nhau mà thôi.
Nhưng anh buộc phải thừa nhận, anh rất để ý đến sự tồn tại của Thẩm Dịch.
Trên sân bóng rổ, Thẩm Dịch ngồi trên bậc thềm uống nước, đôi chân thon dài thẳng tắp duỗi thẳng, hơi ngửa mặt ra sau.
Ban nãy cậu cố tình làm vậy.
Đối tượng Phó Trừng gọi điện thoại đa số là Phó Dư Hạc, mặc dù không phải cũng chẳng sao, nhưng đúng thì tốt nhất, cậu chỉ muốn Phó Dư Hạc nghe được giọng nói của cậu.
Mặc dù Phó Dư Hạc chẳng thể hiện cảm xúc rõ ràng, nhưng anh rất che chở cho Phó Trừng, mà cậu thì lại muốn Phó Dư Hạc sốt ruột.
“Không chơi nữa, chiều nay tôi phải về làm bài tập.” Phó Trừng nói.
“Được.” Thẩm Dịch ngẩng đầu lên, sợi tóc nhẹ nhàng nhảy nhót dưới ánh mặt trời, sau đó cậu cong người rồi nghiêng đầu nói: “Đúng rồi, sắp đến sinh nhật anh cậu nhỉ.”
Phó Trừng: “Sắp rồi, tôi còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì.”
Chuyện này lần trước cậu chỉ tùy ý nói với Thẩm Dịch, mà Thẩm Dịch lại nhớ như in.
“Ngày mai cậu có thời gian không?” Phó Trừng hỏi.
Thẩm Dịch nghiêng đầu: “Có chứ, tôi giúp cậu tham khảo quà tặng.”
“Cảm ơn cậu nhé Thẩm Dịch.” Phó Trừng cười tươi.
“Cảm ơn thì không cần, mời tôi ăn cơm đi.” Thẩm Dịch cười nói.
Phó Trừng: “Không thành vấn đề.”
Thẩm Dịch lại cười xấu xa: “Đúng rồi, tốt nhất là tạo bất ngờ cho cậu, ngày mai cậu đừng tiết lộ hành tung với anh cậu.”
Phó Trừng ngây thơ đáp: “Không sao đâu, bình thường anh trai tôi không ở nhà, cũng không hỏi tôi đi đâu.”
…
“Đi đâu vậy?”
Trước cửa phòng khách, Phó Trừng đang khom lưng thay giày thì đằng sau vang lên câu hỏi khiến cậu run sợ.
Hôm nay không biết anh cậu đã gặp chuyện gì mà hệt như thần gác cửa ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngày thường thì hiện tại anh đã rời khỏi nhà từ lâu rồi.
Phó Trừng lảng vảng hơn mười phút rồi quyết định ra ngoài, kết quả vẫn bị hỏi.
“Không, không đi đâu hết.” Khi Phó Trừng đối mặt với Phó Dư Hạc, rõ ràng cậu đang nói dối, âm cuối cũng hơi run.
Phó Dư Hạc nhìn chằm chằm vào cậu chốc lát, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, nhưng cũng vì bình tĩnh như thế mà khiến cho Phó Trừng căng thẳng không thôi.
“Em đến thư viện mượn vài cuốn sách.” Phó Trừng biện minh.
Phó Dư Hạc – chẳng biết đã tin hay chưa: “Ừ.”
Phó Trừng vẫn chưa kịp thở phào thì đã nghe anh nói: “Anh chở em đi.”
“Không cần đâu anh, anh bận rộn nhiều việc, đừng quan tâm em làm chi.” Dứt lời, Phó Trừng thay giày xong rồi vội vàng chạy khỏi nhà trước khi Phó Dư Hạc nói tiếp.
Ánh mắt của Phó Dư Hạc sâu thẳm khó dò, trông anh hệt như người mẹ già nhìn thấy con mình học được thói xấu.
Em trai ngoan của anh đã biết học cách nói dối vì Thẩm Dịch rồi.
Đêm nay Phó Dư Hạc sẽ tham gia một bữa tiệc, buổi sáng trợ lý đã giúp anh lấy âu phục đã được đặt may đến biệt thự.
Bộ vest đen được thiết kế tinh tế rất vừa vặn với Phó Dư Hạc, chân dài eo thon, khoe ra ưu điểm, chất vải tối màu làm tôn lên làn da trắng sáng có cảm giác xa cách, anh híp mắt khiến người ta chợt cảm thấy thấp thỏm bất an.
Anh vô thức nghĩ đến Thẩm Dịch.
Cậu rất to gan, nhưng rõ ràng chỉ là một cậu học sinh mười tám tuổi.
Thử quần áo xong, anh thay đồ, hai giờ chiều anh có cuộc họp, Phó Dư Hạc nhìn đồng hồ rồi rời khỏi phòng ngủ, nói với trợ lý ở phòng khách: “Đến công ty thôi.”
Trợ lý cầm chìa khóa xe rồi đi theo anh.
Sau khi hai người lên xe, trợ lý chỉnh lại gương chiếu hậu rồi nhìn Phó Trừng ngồi đằng sau, hơi do dự, nói: “Hôm nay ở cửa hàng tôi đã gặp em trai của Tổng giám đốc Phó, vốn định bước đến chào hỏi, nhưng mà cậu ấy thấy tôi đã trốn rồi, cho nên tôi vẫn không đi qua.”
Phó Dư Hạc là khách hàng VIP của cửa hàng đó, ngày thường anh đặt may rất nhiều âu phục ở đó.
Phó Dư Hạc cúi đầu chỉnh sửa tay áo, thờ ơ hỏi: “Chỉ có một mình em ấy?”
“Còn cả bạn học Thẩm nữa.” Trợ lý nói.
Bàn tay của Phó Dư Hạc khẽ khựng lại: “Bọn họ ở đó làm gì?”
“Hình như là mua cà vạt.” Trợ lý đáp
Lúc trước Phó Dư Hạc bảo anh ta điều tra Thẩm Dịch, anh ta biết rõ Phó Dư Hạc để ý đến Thẩm Dịch, vì vậy mới chủ động nhắc đến chuyện này, trợ lý lấy điện thoại đưa cho Phó Dư Hạc, Phó Dư Hạc nhìn bức ảnh trên màn hình.
Cặp thiếu niên trong bức ảnh đứng đối diện nhau, thiếu niên cao hơn hơi khom lưng, mỉm cười xán lạn, còn thiếu niên nọ thì cầm cà vạt giơ tay ướm lên cổ áo cậu…
Phó Dư Hạc vứt điện thoại sang bên cạnh, tiếng động rất vừa phải, nhưng trợ lý đi theo anh mấy năm vẫn nhận ra bầu không khí vi diệu, anh ta nhìn vào gương chiếu hậu.
Người đàn ông ngồi đằng sau cụp mắt, ngón cái đè ngón trỏ, gương mặt toát lên vẻ mưa gió sắp tới.
Phó Trừng đơn thuần có vẻ rất dễ trêu vào bọn biến thái.
Thiếu niên Trung học chỉ vừa bước vào giai đoạn hiểu biết về tình dục, Phó Trừng cũng từng có một người bạn, hiện tại Phó Dư Hạc chỉ nhớ làn da ngăm đen khỏe mạnh của đối phương, lúc ấy Phó Trừng cũng đưa cậu bạn về nhà chơi.
Tấm lòng của thiếu niên không thể giấu được ánh mắt của anh, cậu bạn nọ thường xuyên làm vài hành động chiếm tiện nghi của Phó Trừng, về sau Phó Dư Hạc đã giải quyết cậu ta.
Thẩm Dịch và Phó Trừng thân thiết quá nhanh, khiến cho Phó Dư Hạc có cảm rất mâu thuẫn, lần trước anh “Nói chuyện” với đối phương thì biểu hiện to gan của thiếu niên càng khiến Phó Dư Hạc cảnh giác hơn.
Cợt nhả, tâm tư không đơn thuần.
Phó Dư Hạc chẳng muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Phó Trừng nên trước khi Thẩm Dịch không làm ra hành vi quá đáng kế tiếp thì anh sẽ không nhúng tay vào, chỉ cần cảnh cáo mà thôi.
Chắc hẳn tấm lòng của Thẩm Dịch cũng như thế.
Lúc bọn họ gặp trợ lý của Phó Dư Hạc ở cửa hàng, Phó Trừng đã vô thức nấp sau lưng cậu, Phó Trừng nói rằng đó là trợ lý của anh trai cậu.
Sau đó trợ lý chụp lén bọn họ, lúc ấy Phó Trừng đang nói với Thẩm Dịch chuyện anh trai hỏi cậu đi đâu, Thẩm Dịch ngẫm nghĩ rồi cho rằng Phó Dư Hạc dặn dò trợ lý theo sát Phó Trừng nên chợt nảy ra ý nghĩ xấu xa, nếu Phó Dư Hạc đã để trợ lý đi theo, vậy chi bằng cậu cho anh nhìn thứ anh muốn nhìn.
Cho nên mới có cảnh tượng trong bức ảnh.
Rất nhanh đã kết thúc kỳ nghỉ lễ, thứ sáu đã công bố thành tích kỳ thi tháng, Thẩm Dịch lại nhảy vọt trở thành học sinh đứng đầu lớp học, khiến cho mọi người đều ghé mắt nhìn cậu, ngay cả Phó Trừng cũng hơi giật mình.
Phó Trừng đứng thứ ba trong lớp, thành tích của cậu cũng tiến bộ hơn.
Vừa mới phát bài thi thì cậu đã cầm bài thi của Thẩm Dịch để đối chiếu với bài thi của mình, cậu nhìn một lượt rồi xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch đang há miệng ngáp, khoé mắt lộ vẻ buồn ngủ, khi đối diện với ánh mắt của Phó Trừng, cậu cũng chẳng ngáp được nữa.
“Sao vậy?” Cậu hỏi.
“Có phải cậu lừa tôi không?” Phó Trừng chỉ vào bài thi: “Rõ ràng cậu đều giải được hết…”
Phó Trừng không phải kẻ keo kiệt, cậu sẽ chẳng vì thành tích của Thẩm Dịch cao hơn mình mà gây hiềm khích với Thẩm Dịch, nhưng mà ngẫm lại lúc trước Thẩm Dịch từng tìm mình hỏi đề, dù nghĩ ra sao cũng cảm thấy không thích hợp.
“Không có.” Thẩm Dịch đặt hai tay lên bàn, cậu chống cằm nhìn Phó Trừng từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô tội: “Tôi chuyển trường nên vẫn chưa quen lắm, khoảng thời gian trước thực sự nghe giảng có rất nhiều câu không hiểu, may mà có cậu giúp đỡ.”
Giọng điệu nói chuyện của cậu rất chân thành tha thiết, không nhanh không chậm, phát âm cũng rất nhẹ, hệt như e sợ Phó Trừng không tin, Thẩm Dịch lại nhấn mạnh: “Thật đó.”
Ánh mắt của Phó Trừng hoài nghi, hiển nhiên đã rung rinh.
“Hơn nữa tôi lừa cậu để làm gì chứ?” Thẩm Dịch dùng sát chiêu.
Phó Trừng nghe xong cũng thấy có lý, gương mặt nhỏ nhắn dần dãn ra, cậu thoáng cái đã tin lý do của Thẩm Dịch.
Mà buổi họp phụ huynh lớp 12 sẽ tổ chức vào chủ nhật.
Hai ngày nay thời tiết mát mẻ, hôm qua lớp 12-1 đã tổng vệ sinh, bàn ghế trong lớp đã được sắp xếp gọn gàng, chỉ cần liếc mắt nhìn lên tầng ba đã trông thấy rất nhiều bậc phụ huynh.
Ở văn phòng, Thẩm Dịch đang giải thích với giáo viên chủ nhiệm lý do phụ huynh của mình không thể đến họp, giáo viên chủ nhiệm lần lượt gọi điện thoại xác nhận, chẳng biết tưởng tượng điều gì mà ánh mắt nhìn cậu lại hiền lành đến lạ.
Buổi họp phụ huynh chẳng liên quan gì đến học sinh, các học sinh lớp 12 tựa như chim bay khỏi lồng mà nhảy nhót chạy ra ngoài, chỉ còn sót lại vài người vẫn đang lang thang ngoài hành lang.
Thẩm Dịch bước ra khỏi văn phòng, cậu nằm sấp bên ban công hành lang, nhìn dòng người qua lại dưới tầng.
Ánh mặt trời chiếu vào người cậu, Thẩm Dịch nheo mắt, vóc dáng cao lớn tạo nên phong cảnh ở hành lang, hôm nay không cần mặc đồng phục nên Thẩm Dịch chỉ mặc bộ đồ bóng chày màu xanh trắng, gió thổi qua trán cậu, thiếu niên tỏa sáng như ánh mặt trời tràn đầy sức sống.
Cậu vươn tay ra để ánh nắng chiếu rọi đầu ngón tay mình.
Thẩm Dịch vò đầu, cậu xoay người đi đến cầu thang, nhưng chẳng đi được mấy bước thì chợt khựng lại, cậu nhìn người đàn ông đối diện, khẽ chớp mắt.
“Thẩm Dịch!”
Phó Trừng đứng bên cạnh Phó Dư Hạc vẫy tay.
Thẩm Dịch bật cười, cậu cũng vẫy tay đáp lại, nhấc chân đi tới trước mặt bọn họ, lên tiếng: “Xin chào anh Phó.”
Phó Dư Hạc nhìn cậu, nghiêng đầu nói với Phó Trừng: “Đi thôi.”
Thẩm Dịch vẫn duy trì nụ cười.
À… bị phớt lờ rồi.
“Anh, em ngồi ở hàng thứ hai dãy cuối cùng.” Phó Trừng chẳng biết cảm nhận bầu không khí gì cả.
Phó Dư Hạc nhìn lớp học, anh khẽ liếc mắt nhìn Thẩm Dịch đi theo bọn họ rồi quay đầu lại.
Thẩm Dịch vươn tay khoác lên bả vai của Phó Trừng, lười biếng ôm vai cậu hỏi: “Muốn đến siêu thị mini không?”
Cậu nhận ra tầm mắt của Phó Dư Hạc bèn nghiêng đầu cười với anh.
Phó Dư Hạc mím chặt môi, anh chợt cười lạnh.
Chắc chắn là khiêu khích.