Chương 890
Thời gian chỉ có một đêm, cho dù NhanKiến Định muốn sắp xếp người mai phục thì cũng không thể kịp nữa.
“Cứ điều tra trước rồi về bàn bạc tiếp, nhưng ông nghiêng về loại thứ nhất, ngôi nhà đó rất có khả năng là có vấn đề.”
Công tước Otto gõ gõ cái gậy xuống đất hai lần, ánh mắt lóe lên.
“Nếu có tin tức gì cháu sẽ đi thu xếp ngay. Ông ngoại nghỉ ngơi sớm đi. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra thì vẫn cần ông tới để làm chủ tình hình. Phía gia tộc Húc Nhật giờ đây toàn là những người thuộc thế hệ trước, ngoài trừ Công tước Otto ra thì không còn ai biết rõ về họ hơn nữa.
“Cháu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ thông báo cho ông ngay. Dù sao thì Giang Anh Tuấn cũng gọi ông một tiếng ông ngoại, hơn nữa còn là chồng của Nhã Quỳnh. Chuyện quan trọng thế nào ông hiểu hết, cháu đừng lo lắn Vừa nói, Công tước Otto vừa đứng dậy vỗ vai NhanKiến Định, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc.
Đêm nay có những người thoải mái ngủ say nhưng có người thậm chí còn không thể chợp mắt.
Sau bữa sáng đơn giản, Giang Anh Tuấn mang theo Nhan Nhã Quỳnh và Trân Bắc, cả ba cùng nhau lên đường.
NhanKiến Định đứng trong sân nhìn ba người rời đi, Công tước Otto mặc dù không xuống tiễn nhưng vẫn đứng trên ban công tầng hai quan sát.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, Công tước Otto mới quay về phòng, từ từ bước xuống lầu để gặp NhanKiến Định.
Bầu không khí trong xe hơi nặng nề, Nhan Nhã Quỳnh có chút phiền muộn, hai tay cô mân mê vạt áo, lần này cô lại đi theo anh nhưng chính cô cũng không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ anh.
“Hồi hộp hay là sợ hãi? Ngoan, có anh ở đây, không sao đâu.”
Nhận thấy Nhan Nhã Quỳnh có chút khác thường, Giang Anh Tuấn nhẹ nhàng siết chặt tay của cô trong lòng bàn tay mình, tay kia ôm sau eo cô. Tâm trạng Nhan Nhã Quỳnh trong nháy mắt đã nhẹ nhõm hơn.
An ủi cô gái nhỏ xong, Giang Anh Tuấn cúi đầu nghịch điện thoại hồi lâu. Mãi đến lúc xe dừng lại, anh mới nhíu mày cất điện thoại lại vào trong túi, từ tốn mở cửa xe đi ra rồi đi vòng sang bên kia đón Nhan Nhã Quỳnh.
Cảnh tượng giống hệt như lần trước, Nhan Nhã Quỳnh cẩn thận nắm tay lấy tay của Giang Anh Tuấn, ngoan ngoãn đi đằng sau anh.
Bước vào cửa, vẫn là hai người hôm nọ, bọn họ hơi cúi người cung kính mời anh và cô vào. Trong phòng khách, ông lão đã ngồi sẵn trên ghế sô pha, dù bận rộn nhưng ông ta vẫn ung dung chờ hai người đến, ngay cả vẻ mặt cũng giống hệt với lần gặp trước.
Hai người càng tiến vào trong, Nhan Nhã Quỳnh càng căng thẳng siết chặt tay, mãi cho đến khi cô nhận thấy sắc mặt của Giang Anh Tuấn có chút thay đổi, cô mới vội vàng buông lỏng tay ra. Nhìn cánh tay anh hằn lên hai vết đỏ, cô đau lòng, nhẹ nhàng thổi tay anh nhưng không hề nói gì cả.
“Suy nghĩ thế nào rồi? Nếu cậu muốn thì đây là toàn bộ giấy tờ thừa kế tài sản, cậu có thể xem, nếu lo lắng thì có thể đem luật sư đến. Dù sao thì trên danh nghĩa tôi cũng là ông ngoại của cậu nhưng thực tế thì đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.”
Ông lão không chút vội vàng lấy từ phía sau ra một đống văn kiện lớn, nhìn đống văn kiện dày cộp kia còn dày hơn cả đống sách mà Giang Anh Tuấn lúc nào cũng đặt trên bàn làm việc. Nếu như đây thật sự đều là tài sản của gia tộc Húc Nhật thì quả nhiên không thể khinh thường gia tộc này.